Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong đi vào thị trấn, trên đường đi có rất nhiều người chào hỏi anh, suýt nữa thì anh đã kẹt cứng ở chỗ cổng thôn rồi, không ít người đều hết lời khen ngợi cậu con rể tốt của nhà họ Giang.
Nếu không phải năm ngoái đã từng tới một lần thì anh thật sự không thể tin được.
Đến cổng nhà, cả nhà đều ra đón anh, trên mặt mỗi người đều là nụ cười vui vẻ, bầu không khí cũng rất tốt, mọi người vây quanh anh như sao sáng vây quanh mặt trăng đi vào bên trong, cũng chẳng hơn gì mấy chuyện khách sáo cả.
Trên bếp lò đang nổi nửa, một siêu thuốc đông y đang sôi sùng sục ở bên trên, trong phòng ngập tràn mùi thảo dược.
Buổi sáng phải nói chuyện khách sáo cả nửa ngày, hai người chị dâu bận tối mắt tối mũi, thỉnh thoảng lại đi vào nói bóng nói gió muốn Lục Tam Phong giúp đỡ một chút nhưng cuối cùng đều bị anh đẩy ngược trở về, cô ta cũng không đáp lại. Đột nhiên Lục Tam Phong có chút hoảng hốt, tính cách của hai người chị dâu này hình như đã thay đổi nhiều lắm.
Bữa trưa, trên bàn cơm cũng không xảy ra chuyện gì. Bây giờ, người trong nhà đều bày ra vẻ mặt tươi cười với Lục Tam Phong, ngoài ra còn có các loại hỏi hạn nồng nhiệt, nào là ăn no chưa, có khát không, buồn ngủ sao, tôi lấy gối cho cậu nhé, vân vân và mây mây...
Dường như khi ở cạnh Lục Tam Phong thì tính tình của ai cũng cực kỳ tốt, có đôi khi Lục Tam Phong nói mấy câu không dễ nghe, những người này cũng có thể khéo léo giúp anh biến nó thành lời êm tai.
Buổi chiều, Lục Tam Phong nằm dài trên giường, cảm nhận ánh nắng bên ngoài, cả người đều cảm thấy ấm áp. Trong lòng anh thầm cảm thán một câu, có tiền thật là tốt
Veo một cái đã đến mùng bảy rồi, trong khoảng thời gian này, bạn học Hồ có gọi điện thoại cho anh, mời anh đi ăn một bữa cơm, lời nói vô cùng thành khẩn, nhưng mà Lục Tam Phong không thèm quan tâm.
Trong tám, chín ngày này, Thực phẩm Phong Giai lợi dụng sản phẩm Bé Con tạo nên một kỳ tích mới trong lễ hội mùa xuân, khiến cho các công ty khác phải gia tăng tốc độ trên lĩnh vực mì ăn liền.
Điện tử Thủy Hoàn cũng chính thức đi vào sản xuất, Trương Phượng Tiên và Chu Hoài Đông đã về công ty, tất cả mọi thứ đều bước vào một chu kỳ mới, năm này qua năm khác.
Chỉ là không ai biết được năm kế tiếp của mình sẽ trải qua như thế nào, là tốt hay xấu, những tiếng cười nói vui vẻ kia có còn đó hay không, phải chăng người bên cạnh mình sẽ phát sinh rất nhiều thay đổi trong một năm này?
Cuộc sống là phải hướng về phía trước, những câu chuyện về sự sáng tạo, nỗ lực, được và mất, mỗi phút mỗi giây đều đang diễn ra trên mảnh đất này, đó là câu chuyện của người khác, có lẽ chỉ có chính bọn họ mới biết được.
Hai ngày trước khi rời đi, Lục Tam Phong đều ở bên cạnh Giang Hiểu Nghi, cùng cô đi đến tiệm đông y. Ông lão nhìn Lục Tam Phong thì thấy là một người dịu dàng lễ độ, lại liên tưởng đến những chuyện trước kia mà Giang Hiểu Nghi kể với mình, ông ấy chỉ có thể cảm thán, không nên xem mặt mà bắt hình dong!
Điều trị phải mất hai tháng, còn hơn một tháng nữa Như Lan mới phải đi học, hơn nữa, cô bé thích chơi đùa ở trong thôn hơn, vì vậy cô bé ở lại đây cùng với Giang Hiểu Nghi.
Máy bay cất cánh, Lục Tam Phong nhìn nhà cửa và con người ở bên dưới càng ngày càng nhỏ bé, anh thu hồi tầm mắt, chuyện quan trọng nhất bây giờ anh cần làm đó là giải quyết chuyện của Khương Trung Kỳ.
Máy bay hạ cánh, xe của công ty đã chờ ở bên ngoài sân bay, Lục Tam Phong lên xe, đi thẳng đến khu nhà máy.
Lúc đến nơi thì đã là buổi chiều, khu nhà máy cũng bắt đầu nhiều người hơn, trên cổng treo vải lụa màu đỏ, bên cạnh là một đống các loại bảng hiệu khác nhau, nào là xí nghiệp tư nhân ưu tú, nào là xí nghiệp kiểu mẫu, lung tung beng hết cả lên.
“Tổng giám đốc Lục, năm mới vui vẻ!” Nhân viên bảo vệ ở ngoài cổng hội lên.
“Năm mới vui vẻ!”
Lục Tam Phong lễ phép đáp lại một câu, sau đó nâng cửa sổ xe lên và lái vào khu nhà máy. Kể từ cái lần anh bị đủ loại xí nghiệp to to nhỏ nhỏ chặn ở cổng thông báo tuyển dụng nhân viên thì bảo vệ đã bị thay đổi hết một lượt.
Lên lầu, văn phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trên mặt bàn đặt mấy bảng báo cáo, Lục Tam Phong dựa vào ghế, đang định nghỉ ngơi một lát thì Trương Phượng Tiên lặng lẽ đẩy cửa ra rồi đi vào.
“Năm mới vui vẻ nha! Chị Hiểu Nghi không tới à?”
Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, đôi giày cao gót khiến cô ta trông cao hơn, quả đầu uốn xoăn hệt như mì ăn liền được búi trên đỉnh đầu, cô ta mặc một chiếc áo khoác len dáng dài màu xám, bên trong là một chiếc áo len cổ lọ màu đỏ.
“Sao cô không mặc đồ lao động?” Lục Tam Phong nhìn cô ta, khó hiểu hỏi.
“Hôm qua tôi mới đến, mua mấy bộ quần áo mới, còn chưa đủ Tây mà anh đã bắt tôi mặc đồ lao động rồi.”
Trương Phượng Tiên đứng trước bàn làm việc, xoay một vòng rồi hỏi anh: “Đẹp không?”
“Cứ thế đi!” Lục Tam Phong cúi đầu.
“Cái anh này, không thể khen tôi hai câu được chắc? Tôi cảm thấy tôi rất xinh đẹp, ông nội tôi cũng nói thế đó.”
“Ông nội cô khen đẹp vậy thì là đẹp.” Lục Tam Phong giơ ngón tay cái lên.
“Anh!”
Trương Phượng Tiên cũng không còn cách nào khác, đành ngồi xuống rồi nói: “Anh đã gặp qua người đẹp cỡ nào mà gu thẩm mỹ lại cao như vậy chứ? Chị Hiểu Nghi xinh đẹp, nhưng anh ngày nào cũng nhìn mà không thấy chán à? Hay là anh vẫn còn nhớ thương cái cô Tô Ái Linh kia? Cô ta không phải là xinh đẹp, mà là đồ lẳng lơ!”
Lục Tam Phong nhìn cô nàng, nở một nụ cười khổ. Cô ta vẫn không biết rằng, trong mắt đàn ông thì lẳng lơ chẳng khác gì xinh đẹp cả.
“Cô đẹp, được chưa? Chuyện tôi bảo cô thành lập nhóm kinh doanh VCD thế nào rồi?” Lục Tam Phong hỏi.
“Đã tìm mấy người đắc lực tới làm xong cả rồi. Anh lại khen tôi hai câu nghe xem nào.” Trương Phượng Tiên cười cười nháy mắt với Lục Tam Phong.
“Ôi chao, đây là con gái nhà ai thế?
Xinh đẹp tới mức độ này làm người ta nhìn mà cảm thấy tự ti luôn á, xấu hổ muốn chết nè. Người đâu mà đẹp như tiên nữ thế này không biết, con trai nhà ai có phúc mà cưới được cô thì chắc là kiếp trước đã tạo nhiều nghiệp lắm nè!” Lục Tam Phong nói, sau đó không nhịn được mà phì cười.
“Anh! Khen ngợi mà cũng không nên hồn nữa.
Trương Phượng Tiên ngồi thẳng dậy, chân thành nói: “Tôi cảm thấy cái VCD này không được ổn cho lắm, bây giờ kinh phí của công ty đang eo hẹp, anh lại còn lấy ra mấy tỷ để làm cái này, e là tình trạng sẽ càng tồi tệ hơn mất.”
“Kỹ thuật rất tốt, lại còn có thể lật đổ băng video, tôi cực kỳ xem trọng, công ty muốn dẫn đầu kỹ thuật, bắt kịp công nghệ nước ngoài và đột phá phòng tuyến độc quyền thì cần phải đầu tư nghiên cứu và phát triển trong một quãng thời gian dài. Bởi vậy, sản phẩm của chúng ta sẽ càng ngày càng nhiều, chúng ta cần những sản phẩm có thể tạo ra tiền.” Vẻ mặt của Lục Tam Phong cực kỳ nghiêm túc.
“Kiếm tiền dễ như vậy sao? Đầu tư vào nghiên cứu và phát triển nhiều như vậy, tôi còn đang phát sầu hộ anh đây này, nếu tôi ở vị trí của anh thì nhất định sẽ không làm như vậy, cứ yên tâm mà kiếm tiền thật tốt biết bao nhiêu, dựa vào năng lực của anh thì muốn kiếm tiền là chuyện vô cùng đơn giản” Trương Phượng Tiên nói, cô ta vẫn không hiểu vì sao anh lại liều lĩnh như vậy.
“Tôi làm những chuyện này là để về sau có thể càng yên tâm hơn mà kiếm tiền, làm công ty bố trí phải có tầm nhìn chiến lược lâu dài, chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt thì sẽ không có lợi nhuận cao, nhất định sẽ không tiến xa được. Đầu năm rồi, cô thông báo tất cả nhân viên công ty, chúng ta tổ chức một buổi tọa đàm năm mới đi. Liễu Ngoạn đã đi làm lại chưa?” Lục Tam Phong hỏi.
“Không rõ lắm, để tí nữa tôi gọi điện hỏi thử xem. Ba trăm tỷ đầu tư cho Công ty Nghiên cứu và Phát triển phải chuyển khoản trong mấy ngày này, anh ký tên trước đi.” Trương Phượng Tiên rút một tập tài liệu trong đống giấy tờ ở trên mặt bàn ra, đặt xuống trước mặt Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong mở ra xem một chút, xác nhận không có vấn đề gì thì ký tên của mình vào.
“Còn chuyện gấp gì nữa không?” Anh đóng nắp bút máy lại, hỏi.
“Hết rồi.”
“Tôi hơi mệt, đi nằm một tí nhé.” Lục Tam Phong đứng lên, đi về phía phòng ngủ ở bên cạnh và nói: “Cô bận thì cứ đi đi.”
Mới vừa bước vào cửa anh đã giật bắn cả mình, trong phòng có hơi lộn xộn, chăn mền không thèm gấp vào, cạnh giường còn đặt mấy đôi giày cao gót, cửa tủ quần áo mở toang, có thể nhìn thấy mấy bộ quần áo của phụ nữ treo ở bên trong.
“Ai ở chỗ của tôi vậy hả?” Lục Tam Phong kêu lên.
“Tôi ở đó.”
Trương Phượng Tiên đi tới và nói: “Cái phòng kia của tôi ở chẳng thoải mái gì hết, anh lại không có ở đây nên tôi ở lại một quãng thời gian, chỉ là bận quá, không có thời gian dọn dẹp. Anh cứ nằm đi.”
Lục Tam Phong đã nhìn ra, cô ta thật sự không coi mình là người ngoài mà.
“Tôi đã nói với chị Hiểu Nghi rồi, chị ấy bảo cứ ở đi.”
Trương Phượng Tiên dựa vào cửa, nói: “Chị ấy đồng ý rồi.”
“Cô ấy đồng ý thế là cô ngủ luôn? Nếu mà cô ấy bảo đồng ý cho tôi ở chung với cô thì cô cũng không thèm khách khí luôn hả?” Lục Tam Phong chất vấn.
“Hì hì hì!”
Trương Phượng Tiên hé miệng cười, nói: “Làm gì có chuyện tốt như thế, chị ấy nhất định sẽ không đồng ý đâu!” Lục Tam Phong nhìn cô ta chằm chẳm.
Trương Phượng Tiên không cười nữa, cô ta nói: “Tôi dọn dẹp một chút, anh nằm một lát đi.”
Lục Tam Phong tận mắt nhìn thấy cô ta rút từ trong chăn ra hai cái đồ lót, tiện tay đặt bên cạnh gối đầu, sau đó, cô nàng vung chăn lên một cái, vuốt vuốt lại ga giường. Xong xuôi, Trương Phượng Tiên ngồi xuống vỗ vỗ lên giường, nói: “Ngủ đi!”
“Cô không có chuyện gì làm sao? Định ngồi đây à?” Lục Tam Phong có chút bất đắc dĩ, nói.
“Không có việc gì hết, chỉ là mở mấy cuộc họp, sắp xếp những công việc cần chú ý đầu năm, nếu mà bận thì tôi sẽ nhanh chóng thay đồ công nhân.”
Trương Phượng Hà vừa nói vừa ngả người nằm xuống đầu giường: “Nói chớ cái giường này của anh thoải mái hơn của tôi nhiều.”