Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Tam Phong ngồi trên ghế thở phào nhẹ nhõm, chuyện này quả thực không dễ làm, điều mà bây giờ Lục Tam Phong có thể làm chính là cố gắng tham gia cuộc đàm phán kinh doanh với Mỹ.
Có lẽ Tổng giám đốc Khương đã thăm dò được không ít tin tức của Lục Tam Phong, trong lòng anh ta cũng đã có sự đề phòng, nếu lúc này mà nói với đối phương rằng không nên tin tưởng đối phương, bắt anh ta phải tin mình thì sẽ chỉ khiến đối phương phản cảm.
Lúc này Lục Tam Phong muốn thể hiện, anh sẽ cố gắng hết sức để giúp anh ta đưa ra lựa chọn tốt nhất, nỗ lực thúc đẩy mối quan hệ hợp tác giữa đôi bên.
Thực ra quan hệ qua lại giữa người với người rất đơn giản, mục tiêu cũng giống nhau, nhất định không được để đối phương có cảm giác phản cảm với mình, một khi loại cảm giác này xuất hiện thì dù bạn có nói gì đi chăng nữa cũng sẽ khiến cuộc giao tiếp không hiệu quả.
Lục Tam Phong ngồi ở đó suy nghĩ một lát, anh phải nắm bắt thời gian để xử lý chuyện này kẻo đêm dài lắm mộng, về phần Truyền thông Tinh Không, Lục Tam Phong định gặp mặt Tổng giám đốc Đỗ để thương lượng một số chuyện cơ bản, còn lại thì giao cho Ngụy Nhiễm Đan đi bàn bạc.
Anh đang suy nghĩ xem phải sắp xếp thời gian như thế nào thì chuông điện thoại vang lên, Lục Tam Phong nhận máy: "Ai vậy?”
“Tổng giám đốc Lục, là tôi, người anh em của cậu đây.” Giọng nói kích động vang lên từ đầu dây bên kia điện thoại.
Người anh em của mình?
Lục Tam Phong khẽ nhíu mày, nghe cũng không giống giọng nói của Đầu To mà.
“Anh em của tôi khá đông, ông là ai vậy?” Lục Tam Phong hỏi.
“Tổng giám đốc Lục, cậu tự xem lại mình đi, mới bao lâu không gặp mà đã quên mất người anh em kết nghĩa là tôi rồi. Tôi là chủ tịch của Đức Sinh và Đức Kình. Sếp Trịnh nhắc nhở.
“À à à!” Lục Tam Phong “à” ba lần liên tiếp, trong lòng anh cũng đang nói thầm, tại sao ông ta lại trở thành anh em của mình rồi? Đây thật sự anh em từ trên trời rơi xuống à.
“Sao sếp Trịnh lại xưng anh xưng em với tôi rồi?”
“Người anh em à, cả năm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Hai chúng ta không nên như thế này. Có một thuật ngữ gọi là xa thì thân, gần thì đánh. Tôi đã xem xét tình hình tiêu thụ trên thị trường của hai công ty sản xuất đồ điện gia dụng của chúng ta, có lẽ chúng ta nên hợp tác. Kẻ thù lớn nhất là Sang Duy, cậu hiểu không?” Sếp Trịnh nói với vẻ kích động.
“Ông nói rất đúng, vậy ông nghĩ như thế nào?” Lục Tam Phong hỏi.
“Là như thế này, các kênh tiêu thụ của tôi không tốt bằng Thủy Hoàn. Hiện tại kênh tiêu thụ của chúng tôi vẫn đang trong tình trạng thuê của bên ngoài. Nếu hai công ty chúng ta hợp tác trên lĩnh vực kênh tiêu thụ thì chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao?”
Lục Tam Phong gật đầu và nói: “Tức là để kênh tiêu thụ của Phong Giai bán sản phẩm của ông, sau đó kênh tiêu thụ của ông sẽ bán sản phẩm của tôi và mở rộng kênh tiêu thụ, đúng không?"
“Đúng, nhưng chỉ giới hạn trong lĩnh vực đồ điện gia dụng, còn mấy thứ như TV thì không được, bởi vì tôi thuê kênh tiêu thụ ở bên ngoài nên không thể kiểm soát được, cậu cảm thấy như thế nào?”
"Không được tốt lắm, sản phẩm của tôi không có năng lực bằng của ông, nếu bán xen lẫn với nhau sẽ chỉ khiến sản phẩm của tôi khó bán hơn mà thôi.” Lục Tam Phong từ chối thẳng mà không thèm suy nghĩ, đối phương coi anh là thằng não tàn à.
“Không đâu, tôi có thể chia sẻ với cậu một số công nghệ nhất định trong lĩnh vực đồ điện gia dụng, người anh em à, tôi còn có thể bạc đãi cậu sao?” Trong giọng nói của sếp Trịnh tràn đầy vẻ nghĩa khí.
Nhưng Lục Tam Phong chỉ nghe ra được sự gian xảo trong giọng nói của ông ta, nhưng anh lại nghĩ, cứ xem xem là công nghệ gì đã rồi nói sau.
“Gặp nhau rồi nói, hai ngày sau tôi sẽ đến Thành Minh”
“Được, được, người anh em à, tôi sẽ mở tiệc chờ cậu.” Người ở đầu dây bên kia điện thoại rất chân thành, cứ nói đi nói lại rằng sẽ cải tiến công nghệ của Thủy Hoàn, hơn nữa còn nói rất hay, cái gì mà người một nhà, công ty của người anh em này nọ.
Sau khi cúp điện thoại, Lục Tam Phong cảm thấy những lời mà ông ta nói có chút quen tai.
Lục Tam Phong lại gọi cho Tổng giám đốc Đỗ, vừa nói được mấy câu, Tổng giám đốc Đỗ đã mang đến cho Lục Tam Phong một niềm vui bất ngờ vô cùng sâu sắc.
“Tổng giám đốc Lục, phòng bán vé của bộ phim mà cậu đầu tư đã cháy vé rồi, cán mốc sáu mươi tỷ”
“Ồ!” Lục Tam Phong nói rất bình thản.
Hồ? Tôi nói phòng bán vé của bộ phim mà cậu đầu tư đã cán mốc sáu mươi tỷ, cậu không nghe thấy sao?” Đỗ Lam Minh nói với vẻ không dám tin.
“Nghe thấy, điều này có gì đáng để bất ngờ đâu?” Lục Tam Phong thực sự không hề ngạc nhiên chút nào. Vốn dĩ doanh thu phòng vé của bộ phim “Vua Ăn Mày” này đã rất cao, cộng thêm sự kết Thủy Phin hảo giữa các diễn viên nên phòng vé cũng được đảm bảo.
“Hai ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau ở Thành Minh để bàn chuyện hợp tác. Trong khoảng thời gian này tôi khá bận, đến lúc đó sẽ giới thiệu một người phụ trách với anh để tiến hành bàn bạc. Đây cũng là cơ hội tốt để các anh gia nhập vào thị trường trong nước.” Lục Tam Phong nói với giọng trầm thấp.
“Không còn vấn đề gì nữa thì hai ngày sau gặp lại!”
Lục Tam Phong cúp điện thoại, anh đứng dậy rời khỏi văn phòng, trong hai ngày này anh phải thu xếp xong xuôi chuyện của công ty, quả thực Trương Phượng Tiên quản lý nội bộ rất tốt, nhưng giữa các bộ phận lớn vẫn tồn tại nhiều vấn đề.
Trong hai ngày này, Lục Tam Phong tổ chức rất nhiều cuộc họp, cơ bản là làm liên tục suốt cả ngày lẫn đêm, anh còn đi một chuyến đến nhà máy đồng bộ con để kiểm tra.
Ưu điểm của xí nghiệp tự đồng bộ và đầu tư tài sản nặng là sẽ không bị nắm được nhược điểm trong những thời điểm quan trọng, nhược điểm là nếu hoạt động của xí nghiệp có vấn đề thì các nhà máy đồng bộ cũng trở thành gánh nặng.
Không có ưu hay nhược điểm tuyệt đối giữa tài sản nhẹ và tài sản nặng. Tài sản nhẹ đầu tư ít và rất linh hoạt, có thể ngày hôm qua vẫn là công ty quần áo, nhưng ngày hôm sau đã loại bỏ các nhà cung cấp và bắt đầu bán máy móc.
Yêu cầu của Lục Tam Phong đối với khu nhà máy đồng bộ là tự tìm kiếm điểm tăng trưởng thị trường. Khi có sự cung cầu của khu nhà máy chính, họ cũng phải duy trì lợi nhuận của riêng mình, tự tìm kiếm thị trường và không thể lúc nào cũng ỷ lại vào nguồn cung cấp hàng hóa của Thủy Hoàn để kiếm sống.
Yêu cầu đặt ra là khi nhu cầu của nội bộ cao thì ưu tiên cung cấp cho nội bộ, lượng tiêu thụ của nội bộ không tốt thì kịp thời ều chỉnh phương hướng, đồng thời tìm kiếm thị trường bên ngoài, không để liên lụy đến công ty.
Sau bài phát biểu khai mạc, một số quản lý trung tầng bắt đầu cảm thấy công ty hoạt động không ổn và đã tạm từ chức. Lục Tam Phong đã tổ chức một cuộc họp với nội bộ cấp cao. Điện tử Giai Phong không thể sụp đổ, cùng lắm thì hy sinh một chút để có thể tiếp tục sinh tồn.
Một khi thật sự xuất hiện nguy cơ thì có thể bán một ít nhà máy đồng bộ để đổi lấy tiền mặt, đây là phương án xấu nhất, nếu thật sự không ổn thì có thể vay tiền bắc cầu từ các xí nghiệp tài chính.
Đến hè, khi khoản vay ngân hàng sáu trăm tỷ đến hạn thì hoàn toàn có thể vay sáu trăm tỷ từ nơi khác để trả nợ trước, sau đó lại vay ngân hàng, nếu ngân hàng không cho vay thì Lục Tam Phong sẽ đi tìm Hoàng Hữu Danh, đây là lực lượng thứ hai của anh.
Điện tử Thủy Hoàn là thể diện của Hoàng Hữu Danh, chỉ cần ông ta không sáng lập được Điện tử Thủy Hoàn thứ hai thì vẫn không thể để mất thể diện này.
Theo như Lục Tam Phong biết thì sự thúc đẩy đầu tư của năm nay đã bắt đầu, Điện tử Thủy Hoàn đã trở thành một ví dụ rất tốt. Nhưng tin tức lan truyền ra ngoài lại là vì khoản vay sáu trăm tỷ mà Hoàng Hữu Danh trở mặt với Lục Tam Phong?
Đây là một chuyện không thể nào xảy ra.
Chớp mắt đã qua hai ngày, Lục Tam Phong ngồi xe tới sân bay, Ngụy Nhiễm Đan ngồi bên cạnh anh, sau non nửa năm, cô ta đã thay đổi rất nhiều.
Cả người gầy đi, trông có vẻ sắc sảo hơn một chút, cô ta vô cùng bình tĩnh khi đối mặt với Lục Tam Phong, xử lý công việc cũng thuần thục hơn rất nhiều.
Theo lời kể của cô ta thì trong non nửa năm qua, ngoài việc giải quyết các công việc vào ban ngày thì cô ta còn tự học vào ban đêm, bao gồm quản lý nhân sự, tài chính và lập kế hoạch kinh doanh...
“Tổng giám đốc Lục, trong lĩnh vực giải trí, anh hy vọng có thể nhờ vào lợi thế của đối phương để hoàn thành tăng trưởng của chúng ta sau khi tích hợp tài nguyên, hay là tạm thời chuyển đổi?” Ngụy Nhiễm Đan quay mặt sang và hỏi.
“Đó là biện pháp tạm thời, nhưng giải trí và truyền thông không thể tách rời. Tôi cũng hy vọng có phương tiện truyền thông của riêng mình, sau đó truyền bá giá trị của chúng ta. Truyền thông của thế giới này chính là những chiếc loa lớn. Ai có tiếng nói lớn hơn thì thường nhận được sự tin tưởng. Lục Tam Phong dựa về sau, nhắm mắt nghỉ ngơi và nói.
“ý tưởng của tôi là năm nay đầu tư thấp, mượn tài nguyên của đối phương để mở các buổi biểu diễn thương mại ở trong nước, từ đó thu hồi lợi nhuận và đền đáp lớn hơn. Đến lúc đó sẽ ký hợp đồng quảng cáo độc quyền với nghệ sĩ, anh cảm thấy liệu ông ta có đồng ý không?”
“Cố gắng thực hiện, cô tự giải quyết đi."
“Được.”
Ngụy Nhiễm Đan nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết cô ta đang nghĩ gì. Phòng nghiệp vụ là một bộ phận mang tính tổng hợp, không những tích hợp các tài nguyên nội bộ của xí nghiệp mà còn quản lý trung tâm dự trữ nhân tài, những bộ phận khác đều có cấp trên riêng.
Phương hướng của truyền thông giải trí có thể coi là dự án cụ thể đầu tiên mà cô ta làm, vậy nên cô ta rất có ý chí quyết tâm.
Khi máy bay hạ cánh, Lục Tam Phong bảo Liễu Ngoạn sắp xếp nơi ở cho nhóm người Ngụy Nhiễm Đan. Còn anh thì lái xe trở về nhà, khi mở cửa và bước vào nhà, không hiểu sao trong lòng anh lại cảm thấy vắng vẻ.
Căn nhà được dọn dẹp ngăn nắp, trên ghế sô pha vẫn còn chiếc khăn quàng cổ mới đan một nửa của Giang Hiểu Nghi, cô vốn định khi nào trở về sẽ quàng cho Lục Tam Phong nhưng vẫn chưa đan xong, trên bàn đặt một chiếc hộp may vá, trên lan can để một chiếc túi nhựa màu trắng, trong đó có mấy