Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tính cả hai ngày liền, đám người Smith đều trong tình trạng như vậy, đến cũng không nói chuyện mà chỉ ngồi đó rung đùi đắc ý, dường như cả đám người đó chỉ đến để ngồi chờ giờ cơm, đúng giờ ăn cơm thì ngay lập tức đứng dậy.
Công việc đàm phán không có một chút tiến triển gì, dường như phía bên kia cũng đã kiệt sức, công tác tuyên truyền ở tòa thị chính cũng đã được tiến hành đâu vào đấy, hai chiếc máy móc lớn cũng đã vận hành, tựa như đã bỏ chuyện của Lục Tam Phong sang một bên.
Tổng giám đốc Khương có hơi không thoải mái, nhưng vẫn cứ nghe theo lời đề nghị của Lục Tam Phong, tuyên bố với người ngoài là là bởi vì anh ta đi công tác lâu ngày nên kiệt sức, phải nhập viện để dưỡng bệnh, không tiếp khách, tất cả mọi việc đều giao hết cho Lục Tam Phong quản lý.
Giữa trưa, Lục Tam Phong mang khuôn mặt khó chịu đi ăn cơm, Phùng Chính Anh ngồi ở đối diện cũng nuốt không trôi, đối mặt với tình hình như hiện tại, đối mặt với tình huống như thế này cũng không ai có thể làm gì được, thứ đó cũng không phải là do Lục Tam Phong làm ra, tổng giám đốc Khương luôn muốn Lục Tam Phong thành người dẫn đầu nhưng địa vị của chính anh ta cũng không cao nên lời nói cũng không có trọng lượng.
Trên cơ bản, vấn đề này đã được chấm dứt.
Phùng Chính Anh để đũa xuống rồi thở dài, nói: "Anh Phong, đừng lấy trứng chọi đá, người ta cố ý muốn đẩy nhanh tiến độ, anh ngăn cản cũng không được, giống như lời anh nói thì cái này cũng giống như con gái đi lấy chồng mà thôi."
"Con gái không vui, đang ở bệnh viện." Lục Tam Phong cũng hơi ăn không vô được nữa.
"Nhưng mà là chính mẹ vợ can tâm tình nguyện, sính lễ của người ta nhiều, địa vị xã hội cao, còn là người có mặt mũi, còn anh thì sao?" Phùng Chính Anh đánh giá Lục Tam Phong một lượt.
"Tôi sao? Sức cạnh tranh của tôi cũng không hề kém nha, tuy xuất thân của tôi không tốt nhưng rất đúng với câu ví von tôi chính là phượng hoàng bay ra từ trong thôn núi, cùng lắm ở ngoài cũng có thể xem là thế hệ nhà giàu thứ hai."
"Nếu muốn kết hôn thì anh sẽ kết hôn với người như thế nào?" Phùng Chính Anh hỏi.
Lục Tam Phong không còn gì để nói, chuyện này ở kiếp trước là một chuyện vô cùng vui vẻ, cả ba bên đều rất vui vẻ, người nước ngoài ít của cải cũng lấy được vợ đẹp, chính quyền thành phố có tài trợ, trực tiếp thiết lập quan hệ, vì thế, con gái của công nghệ VCD cũng dễ dàng được gả vào nhà giàu có.
Việc làm của Lục Tam Phong ngay lúc này không khác gì tạo cơ hội cho bên thứ ba chen chân vào, nhưng nếu không chen vào được thì cũng phải nghĩ cách để chen vào.
Phùng Chính Anh lại cầm đũa, vừa ăn cơm vừa nói: "Gần đây tôi cũng bị đau đầu, nghĩ đến rất nhiều trường hợp có thể xảy ra, thậm chí tôi cũng đã gọi điện cho ba của mình, ông ấy nói rằng chuyện này vô cùng khó giải quyết, tôi nói anh muốn làm, ông ấy còn nói lại, nếu mà anh muốn làm thì có thể sẽ thành công."
"Tôi cũng không nắm chắc!" Khuôn mặt của Lục Tam Phong nhăn lại.
"Nhóm tài trợ nước ngoài đáng quyết tâm muốn kéo dài thời gian, bên tòa thị chính vẫn cứ tiếp tục tuyên truyền, thêm vài tháng nữa thì ván đã đóng thuyền, tôi cũng không thể chờ lâu như vậy được." Phùng Chính Anh càng nói càng nôn nóng.
Cậu ta cũng đã từng đọc qua rất nhiều vụ buôn bán, thế nhưng đối mặt với tình hình phức tạp như bây giờ, những thứ mà cậu ta đọc được đều trở nên vô ích, trong đầu rỗng tuếch.
"Không phải chờ lâu như vậy, ai rảnh mà chơi cùng bọn họ chứ, nếu như đã giao toàn bộ quyền quản lý cho tôi thì tôi sẽ dốc sức mà chơi với bọn họ." Lục Tam Phong cầm bát đũa lên rồi nói: "Xế chiều đi đến tòa thị chính."
"Đến tòa thị chính làm gì?"
"Tìm thị trưởng Vương!" Lục Tam Phong nói xong liền vùi đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Lục Tam Phong lập tức gọi điện cho văn phòng thị chính.
"Xin hỏi anh là ai? Cần tìm ai a?" Đầu dây bên kia hỏi.
"Tôi là tổng giám đốc của tập đoàn điện tử Cole, hôm qua có nói chuyện với thị trưởng Vương qua điện thoại, hy vọng hôm nay có thể gặp mặt để trực tiếp trao đổi." Lục Tam Phong nói rất nghiêm túc, anh không hề nhắc đến tên của mình.
Suốt hai hôm nay Lục Tam Phong đã gọi rất nhiều cuộc qua văn phòng thị chính, nhưng vừa nghe đến tên Lục Tam Phong thì đầu dây bên kia đã ngay lập tức cúp điện thoại, chứ đừng nói đến việc được chuyển máy vào bên trong văn phòng.
"Được, bây giờ tôi sẽ giúp anh kết nối nội tuyến." Cô gái ở dầu dây bên kia nói rồi chuyển máy.
Điện thoại đổ chuông hai lần, thị trưởng Vương ngồi trong phòng làm việc đang nói chuyện với hai người khác về công nghệ VCD, tiện tay nhấc điện thoại trả lời: "Xin hỏi ai vậy?"
"Thị trưởng Vương, không phải là ông đang đi khảo sát ở nông thôn hay sao?" Lục Tam Phong chất vấn: "Tôi gọi cho ông cả hai ngày, khi sáng còn bảo rằng ông đang ở huyện, về sớm như vậy sao?"
Thị trưởng Vương nghe thấy giọng nói của Lục Tam Phong liền giật mình, ông ta khiến Lục Tam Phong gặp rắc rối mấy ngày hôm nay đều không ngủ được, nếu như không phải là vì ngồi ở vị trí này, ông ta đã xắn tay áo làm một trận với Lục Tam Phong, vậy mới thoải mái được!
Trong cái khó ló cái khôn, thị trưởng Vương đè vào cổ của mình nói: "Đúng vậy, thị trưởng Vương đi khảo sát bên ngoài rồi, xin hỏi anh có việc gì không, tôi có thể ghi lại giúp anh rồi báo lại với thị trưởng Vương sau."
Hai người quản lí ngồi phía đối diện ông ta đều trợn tròn mắt, thầm kinh hãi, không biết đầu dây bên kia là người như thế nào mà lại khiến thị trưởng Vương sợ hãi như vậy, nói ra ngoài lại thành trò cười cho mọi người.
"Tôi sẽ đến văn phòng của ông chờ, ông không chịu gặp mặt thì tôi sẽ chờ đến chết, chuyện này liên quan đến sự phát triển nghiên cứu khoa học của quốc gia, ông không thể vì ý tưởng của mình mà phá hỏng nó được, tôi không phải là kẻ địch của ông, sau lưng tôi càng không có ai cả, tôi chỉ là một công dân bình thường." Giọng nói của Lục Tam Phong mang theo sự tức giận.
Thị trưởng Vương dập máy, không nói thêm một lời nào nữa.
Cúp điện thoại xong, thị trưởng Vương đứng lên, khoát tay về phía hai người kia rồi nói: "Đổi địa điểm nói chuyện, ôn thần sắp tới, không thể chọc vào thì nên tránh thôi, đi đi đi."
"Người đó là ai vậy, người trong tỉnh sao?"
"Có phải là Lục Tam Phong không? Anh ta chỉ có cái xí nghiệp tư nhân thôi mà đã dám trèo lên đầu chúng ta ngồi rồi sao?"
"Bớt nói vài câu đi." Sắc mặt của thị trưởng Vương khó chịu, rời khỏi văn phòng.
Lục Tam Phong thay một bộ quần áo mới, đứng trước phòng của Phùng Chính Anh mà gõ cửa.
Cửa phòng mở ra, Phùng Chính Anh nhìn Lục Tam Phong hỏi: "Anh Phong, nếu tôi đến văn phòng thị chính thì mọi chuyện chỉ càng ồn ào hơn thôi, như vậy chỉ rước thêm phiền phức."
"Tôi đã có cách giải quyết." Lục Tam Phong trầm giọng nói.
"Cách gì?" Phùng Chính Anh cảm thấy rất tò mò.
"Tìm chỗ dựa, kéo cờ lớn!" Trên đường đi, Phùng Chính Anh vẫn luôn suy nghĩ đến sáu chữ mà Lục Tam Phong nói, nhưng vẫn không thể hiểu rõ, chỉ cần dựa vào sáu chữ này là đã có thể dễ dàng thu phục được người của tòa thị chính hay sao?
"Anh Phong, sáu chữ mà anh nói là có ý gì vậy?"
"Cậu có biết chiến tranh ở thời xưa quan trọng nhất là cái gì hay không?" Lục Tam Phong tựa ra phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi hỏi.
"Nhiều người, nhiều thức ăn!" "Những thứ này không phải là những thứ quan trọng nhất, vẫn còn một thứ quan trọng hơn nữa."
Còn thứ quan trọng hơn nữa? Phùng Chính Anh vẫn không thể hình dung ra được.
"Cần một tướng lĩnh có tiếng!" Lục Tam Phong mở mắt, trầm giọng mà nói: "Ví dụ người phò tá nhà Hán, hậu duệ Hoàng tộc, nếu nhận được nhiệm vụ thì trước lúc ra trận đều phải bói một quẻ, thật ra nhiều người cũng biết đó là mê tín nhưng mà cần một thứ gì đó làm lý do, nếu không sẽ trở thành loạn thần tặc tử."
Lúc Phùng Chính Anh tỏ vẻ đang suy nghĩ đến điều gì thì xe đã dừng trước cổng của tòa thị chính.
Lục Tam Phong xuống xe, nhìn mấy người bảo vệ đang đi tới đi lui trước cổng, anh bước lại gần thì bị một người trong số đó ngăn lại: "Có chuyện gì?"
"Tôi tìm người bên lâm nghiệp!" Lục Tam Phong khiêm nhường nhìn bảo vệ mà nói: "Tôi đến từ một thôn nhỏ, đây là em của tôi, tôi là Đại Đầu, nó là Nhị Đầu, hai năm trước chúng tôi làm việc cho lâm nghiệp nhưng vẫn còn một số tiền lương họ chưa trå."
"Vậy anh đi đến cục lâm nghiệp mà tìm, đến đây làm gì?"
"Tôi cũng không biết đường đến cục lâm nghiệp, người ta chỉ đường đến đây, bảo tôi đến đây tìm lãnh đạo, tôi nghe theo họ nên mới đến đây." Lục Tam Phong cười nói.
"Biết rồi, biết rồi, anh tên là gì?" Bảo vệ quan sát hai người một lượt rồi hỏi: "Tên thật là gì?"
"Còn phải trả lời câu này sao?" "Cấp trên thông báo, không được cho phép người tên Lục Tam Phong vào!"
"Tôi tên Trương Chí Minh, nó là Trương Chí Bằng, chúng tôi đến để tìm lãnh đạo, nhờ anh thông báo giúp, cảm ơn nhé." Lục Tam Phong khách sáo nói.
Bão vệ vẫy vẫy tay, lại liếc nhìn hai người, mặc dù không yên lòng nhưng vẫn để hai người đi vào.
Lục Tam Phong sải bước tiến vào, Phùng Chính Anh chầm chậm chạy theo, nhỏ giọng nói: "Anh Phong, mấy người bọn họ còn ngông cuồng hơn cả lãnh đạo của mình, vừa rồi cứ nhìn chằm chằm túi quần của tôi."
"Khi nãy quên mua thuốc lá, nhưng cũng không sao cả."
Lục Tam Phong vào đại sảnh hỏi một chút, trực tiếp đi lên tầng ba, đứng trước cửa phòng làm việc gõ cửa một hồi lâu, bên trong hoàn toàn không có người, cửa phòng làm việc bên cạnh mở ra, một người đàn ông chừng ba mươi tuổi mặc áo sơ mi trắng đi ra, trông có vẻ hơi cao ngạo.
"Có chuyện gì? Không thấy trong văn phòng khoogn có người sao, gõ cái gì mà gõ?"
"Chúng tôi tìm thị trưởng Vương."
"Không có ở đây!" Người đàn ông vẫy vẫy tay, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ không kiên nhẫn nói: "Đi đi đi, thị trưởng Vương không có ở đây, mau đi đi!"
"Thái độ gì đấy..."
"Thì làm sao?" Giọng nói của anh ta đột nhiên cứng lại.
"Không có gì, không có gì!" Lục Tam Phong kéo Phùng Chính Anh lại, nhìn người đàn ông nói: "Chúng tôi đi ngay đây."
Người đàn ông quay về văn phòng, Phùng Chính Anh khó chịu nói: "Nhìn hắn ta như muốn đánh nhau với chúng ta vậy, anh thấy không?"
"Thế nhưng hắn ta chỉ mới nói thôi, cũng không đánh chúng ta, nếu bây giờ chúng ta không để mặt mũi cho tòa thị chính, thì ngược lại tòa thị chính cũng không cho chúng ta mặt mũi, muốn đi qua cánh cửa này phải biết cúi đầu ba phần, hiểu không?" Lục Tam Phong vỗ vỗ vai cậu ta nói: "Trong này có người đứng đầu, ai cũng phải nể mặt đó."
"Nhưng chúng ta còn không thấy mặt ai!" Phùng Chính Anh đã không khống chế được cảm xúc.
"Cậu xử lý việc ở sông Hương như thế nào?" Lục Tam Phong hỏi.
"Người của chúng tôi gọi điện