Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều lúc bắt đầu phiên giao dịch, tập đoàn tư bản Trần thị rót thêm vào một lượng tiền khổng lồ để mua cổ phiếu về, giá cổ phiếu nhanh chóng được nâng lên. Trong radio, người đàn ông kích động hét lớn: "Tăng! Tăng rồi!"
"Tôi đã nói mà, để cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị rớt đến mức này là đánh giá thấp rồi, bây giờ chính là thời điểm tốt nhất để mua vào, làm sao nó có thể rơi nữa, có thể mua cổ phiếu của tập đoàn tài chính lớn bằng mấy đồng như vậy sao?"
"Xế chiều hôm nay giá thành của nó sẽ trở lại vị trí hợp lí, bây giờ là mười ba nghìn bảy trăm bốn mươi đồng và đang tiếp tục tăng lên..."
Báo cáo cuối ngày chiều nay, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đã ở mức mười bốn nghìn bảy trăm đồng rồi, chỉ còn cách mười lăm nghìn một xíu nữa thôi.
Lục Tam Phong tắt radio rồi đứng lên vươn vai, vỗ vai Phùng Chính Anh đang mơ mơ màng màng nói: "Đi xuống sảnh uống cà phê không?"
"Hả?" Phùng Chính Anh lấy lại tinh thần, dụi mắt thở một hơi nói: "Anh Phong, không sao đâu, tôi về ngủ một giấc. Đúng rồi, cái thẻ mười hai tỷ này anh dùng đi, một tháng sau thì nói với người ta là không ổn."
"Không cần một tháng, nửa tháng là đủ rồi, nhanh thì tuần này là có thể thấy rõ kết cục rồi."
Lục Tam Phong nhìn cậu ta nói: "Đã ngủ cả ngày rồi, đứng lên hoạt động tí đi."
Hai người đi tới quán cà phê, gọi ra lại ly cà phê và vài cái bánh ngọt. Lục Tam Phong ngồi xuống khuấy bọt ly cà phê, anh nói:
"Ở trong phòng hai ngày rồi thấy cậu cũng chán."
"Mới đầu vẫn chưa quen nhưng hôm nay cảm thấy mỗi ngày chỉ ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi xem ti vi cũng thích ra phết."
Phùng Chính Anh uống một hớp cà phế, nói: "Anh Phong, anh ra tay không?"
"Lát nữa đi dạo một vòng công ty chứng khoáng, hôm nay giá thành còn chưa có cao, có điều có thể thấy bọn họ đã ra tay. Nội trong hai ba ngày tới giá thành còn cao nữa." Lục Tam Phong uống một hớp cà phê nói.
"Anh Phong, dường như mọi chuyện đề nằm trong kế hoạch của anh."
Phùng Chính Anh sùng bái nhìn Lục Tam Phong, cậu ta nói: "Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay."
Lục Tam Phong chỉ cười không nói, trong lòng anh đang suy nghĩ, cha cậu mới thật sự là cáo già. Tuần trước lúc giao việc cho mình, tiệc rượu của giới tài chính tuần này phải tham gia, mọi thứ vẫn nằm trong hướng kiểm soát của ông ấy.
Bước ra khỏi quán cà phê, Lục Tam Phong quan sát bốn phía, chắc chắn không có người đáng nghi mới lên xe, lái ô tô chạy thẳng đến công ty chứng khoán Khải Đức.
"Xin chào anh, xin hỏi anh cần chúng tôi giúp gì?" Một vị quản lý sảnh mặc đồ công sở đi tới.
"Tôi muốn mở tài khoản, quản lí chứng khoán của các anh ở đâu?" Lục Tam Phong hỏi.
"Mời anh đi bên này, xin hỏi anh mở tài khoản làm gì? Mua bán cổ phiếu hay là làm hợp đồng tài chính?"
"Mua khống!"
"Tôi sẽ đi gọi quản lí chứng khoán." Lục Tam Phong ngồi trong phòng tiếp khách VIP, một nhân viên công tác bưng đến hai ly nước trà, một lát sau một người đàn ông khoảng bốn mươi mấy tuổi đi đến, đứng sang một bên. Bộ vest có vẻ hơi chật.
"Chào hai vị!" Quản lí liếc mắt quan sát Phùng Chính Anh, vui vẻ nói: "Ông có phải là tổng giám đốc Phùng của Hồng Quảng không?"
"Đúng vậy!" Phùng Chính Anh gật đầu.
"Mời ngồi mời ngồi! Tôi chỉ là hơi tò mò tại sao ông không mở tài khoản ở công ty chứng khoán của mình mà đến chỗ này của chúng tôi." Quản lí ngồi xuống, vẻ mặt vô cũng tò mò.
"Ông hỏi nhiều thế!" Lục Tam Phong nhìn ông ta nói.
Quản lí phản ứng lại, biết mình lắm mồm, ông ta nhìn gương mặt của Lục Tam Phong cứ cảm thấy đã gặp ở đâu rồi. Bỗng dưng trong đầu xuất hiện tin tức mấy ngày vừa qua, trong nháy mắt ông ta đã nghĩ ra.
"Anh đây mở tài khoản à?" Quản lí hỏi.
Lục Tam Phong không có tư cách mở tài khoản ở đây, nhìn về Phùng Chính Anh khoác lát nói: "Cậu ta mở tài khoản!"
"Nếu hôm nay đăng ký tài khoảng thì ngày mai mới có thể sử dụng, nếu như để mua khống thì có thể mượn cổ phiếu trước." Quản lí giải thích giá thị trường và một số quy tắc.
Lục Tam Phong chỉ mở một tài khoản, bây giờ giá cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị còn chưa cao, chờ hai ngày nữa đổ mười hai tỷ vào tài khoản rồi hai người rời đi.
Quản lí âm thầm suy đoán quan hệ của hai người, Lục Tam Phong gây sự túi bụi với tập đoàn tư bản Trần thị nhưng người trong nghề đều nói chuyện đến hôm nay không phải chỉ do một mình Lục Tam Phong.
Phía sau chuyện này sợ là còn có cái bóng của Hồng Quảng nữa, ông ta cảm thấy mình đã phát hiện ra một bí mật vô cùng to lớn."
Nhưng mà ông chỉ là một người quản lí, mặt ngoài mỗi ngày đều phải tiếp đón nhiều loại khách hàng lớn, trong thì có vẻ lợi hại nhưng trên thực tế thì ông ta không hề có khả năng tiếp xúc với các ông lớn giới tài chính. Nhưng mà chuyện này cũng có thể trở thành đề tài nói chuyện của ông ta, có thể đem đi khoác lác với người ta.
Trở lại khách sạn, Phùng Chính Anh bực bội hỏi: "Anh Phong, sao anh lại không mở tài khoản ở nhà em?"
"Lái xe đi phiền lắm, ở đâu mà chẳng giống nhau." Lục Tam Phong nói, thực ra Lục Tam Phong muốn tiết lộ mối quan hệ của hai người ra bên ngoài một chút.
Lục Tam Phong muốn giúp Tô Ái Linh lên nắm giữ tập đoàn tư bản Trần thị để cho mình có thể thuận tiện đầu tư, đồng thời cũng là vì để chống lại Hồng Quảng. Mối quan hệ giữa nhà đầu tư và người sáng lập nếu tốt thì chính là đối tác tốt nhất, anh bỏ tiền tôi bỏ sức.
Nếu như xử lí không tốt thì một mình nhà đầu tư độc quyền, lúc kiếm tiền doanh nghiệp cần phải cẩn thận, chuyện dồn người sáng lập vào đường cùng có rất nhiều...
Lục Tam Phong sợ là ông Phùng xử lí tập đoàn tư bản Trần thị xong quay lại cho mình ăn đen, nhất là sau khi xem qua bức vẽ kia của ông ta, Lục Tam Phong càng lo hơn.
Trước tiên lộ mối quan hệ này ra, mọi người đều đứng trên một cái thuyền, trở thành một bí mật công khai trong giới, nếu ông ta muốn hành sự thì phải cẩn thận một chút.
Giao tiếp với nhà tư bản lớn điều quan trọng nhất chính là cân bằng, nếu cân bằng tốt thì có thể bình an vô sự, nếu không tốt thì người ta sẽ từng bước từng bước lớn mạnh. Nhất là sau khi nhà đầu tư to lên, người sáng lập hoàn toàn buông tay cho dù doanh nghiệp có tự động vận hành như trước hay đã bắt đầu được ăn bánh ngọt.
Con dao kia dùng để cắt bánh ngọt, hay là để cắt người sáng lập thì không ai biết được.
Hôm sau, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị tiếp tục tăng lên, lúc bắt đầu tăng bảy phần trắm. Nếu cứ tiếp tục duy trì ổn định liên tục ba ngày giao dịch thì số vốn rót vào càng ngày càng nhiều. Cố gắng kéo giá cổ phiếu lên đến mười bảy nghìn một trăm, đồng thời có thể liên tục duy trì tăng lên.
Tổng giám đốc Trần và tổng giám đốc Thạch đã tham ô sáu mươi tỷ, tiền trong tài khoản của công ty hầu như không có, tài chính của công ty hầu như đều là tiền của nhà đầu tư, một số là sản phẩm tài chính mua vào, một số là sản phẩm chứng khoán.
Số tiền tham ô ngắn hạn này không phải là vấn đề, có thể cuối cùng đầu tư vào các hạng mục thích hợp, tổng giám đốc Trần đã liên hệ với các tổng giám đốc của các công ty tài chính khác để mượn thêm tiền tiếp tục nâng giá cổ phiếu lên, nhằm thu hút các nhà đầu tư tự do và các doanh nghiệp tiến hành mua vào để thuận tiện cho sau này bà ta có thể rút tiền ra, giá cổ phiếu vấn tiếp tục ổn định như cũ.
Quanh qua quanh lại đã đến thứ sáu, cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị hôm nay đã lên đến mười tám nghìn rồi, đây thực sự là một niềm vui lớn cho các nhà đầu tư. Chiều nay lúc bắt đầu phiên giao dịch tỷ lệ mua vào liên tiếp không ngừng.
Lục Tam Phong một mình lái xe đến chứng khoán Khải Đức, lấy mười hai tỷ dần chân, rồi mượn ở đây chứng khoán trị giá ba mươi tỷ của tập đoàn tư bản Trần thị. Trong ba ngày nếu không còn tiền để bù lỗ thì người ta có quyền bán ra để.
Một tuần này, đại diệt tập đoàn tư bản Trần thị bắt đầu, tình trạng tăng mạnh của tập đoàn tư bản Trần thị kết thúc rồi, xu hướng cổ phiếu sẽ vẽ ra một chữ V rất sâu. Rất nhiều chuyên gia đánh giá, tập đoàn tư bản Trần thị đã thoát khỏi khốn cảnh rồi, có khi trong tương lai cổ phiếu lại tăng lên một tầm cao mới.
Nhất là cuối tuần sẽ công bố báo cáo tài chính, khuấy động cổ phiếu rất lớn.
Hai ngày nay tâm trạng tổng giám đốc Trần rất tốt, tối mai chính là ngày tổ chức tiệc hằng tuần của giới tài chính, bà ta chưa bao giờ tham gia các bữa tiệc như thế này, thứ nhất là vì đây là do Hồng Quảng tổ chức, thứ hai là không có cấp cao, tốt xấu lẫn lộn.
Hôm sau bà ta nhận được thư mời, bà ta không khỏi chờ mong bữa tiệc ngày mai. Về đến nhà, bà ta đặt thư mời lên bàn.
Tô Ái Linh đã nấu cơm xong rồi, nhìn tổng giám đốc Trần nói: "Ngài cực khổ rồi, cả tuần này chắc mệt muốn chết rồi!"
"Đại cục đã định rồi, Lục Tam Phong không vùng vẫy gì được nữa đâu."
Tổng giám đốc Trần lộ ra nụ cười tươi nói. "Tối mai em đi tham gia tiệc của giới tài chính với tôi! À đúng rồi, mỗi ngày ở nhà nấu cơm rửa chén đã phiền em rồi, hay là về công ty đi. Cuối tuần tiếp tục về phòng làm việc của em đi, mấy chuyện này đã có người giúp việc làm rồi.”
"Em thích lắm!"