Tống Nghệ Thiên không biết Chung Tiểu Nhạc đã thấy được bao nhiêu, cũng không rõ cái tên óc bã đậu kia có hiểu lầm gì hông, dù bản thân vốn dĩ không định làm gì, anh vẫn bất giác nảy sinh cảm giác áy náy và hối hận.
Áy náy đúng là với Chung Tiểu Nhạc mà hối hận là với chính bản thân anh, hối hận vì trước đó, trong khoảnh khắc bạn tình cũ tới bắt chuyện đã không dứt khoát quay người rời khỏi.
Tống Nghệ Thiên sau khi im lặng 2 giây, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì mà đưa tay xách mấy túi đồ đỡ nặng cho Chung Tiểu Nhạc. Anh nói: “Đi, về nhà thôi.”
Chung Tiểu Nhạc bỗng dùng cái tay vừa được rảnh rang kia xoa lên mặt Tống Nghệ Thiên, cẩn thận không chạm vào hai vết thương vừa kết vảy, nói như trần thuật: “Anh bị thương rồi.”
“Không sao rồi, về nhà sẽ kể cho em sau.”
Cử chỉ của Tống Nghệ Thiên dịu dàng hơn xưa rất nhiều, còn đưa tay vuốt vuốt tóc Chung Tiểu Nhạc: “Sao? Không muốn về à?”
Từ đầu đến cuối, bọn họ không hề đếm xỉa tới gã trai còn đứng trơ tại chỗ kia, chuyện nhỏ vừa nãy dường như chẳng ảnh hưởng gì tới họ. Bọn họ cứ thế mà sánh bước đi qua người ta, ra tới đường lộ, Chung Tiểu Nhạc nhìn Tống Nghệ Thiên với ánh mắt như đang nhìn cả thế giới của mình, mọi sự vật đều ở ngoài thế giới hai người.
Cho tới tận lúc này, cậu trai kia mới ý thức được mình đã thua không còn manh giáp.
Bọn họ nhanh chóng về tới căn hộ của cả hai. Chung Tiểu Nhạc sau khi vào nhà thì đặt hết đồ đang cầm lên bàn cơm, tiếp đó không nói lời nào đi thẳng vào phòng, lấy hộp cứu thương trong nhà ra.
Suốt trên đường về, cậu mím chặt môi. Hai cánh môi căng chặt nhạt màu, như bị thứ gì cố gắng dính lại. Ánh mắt cậu đặt vào miệng vết thương của Tống Nghệ Thiên không chớp, cho dù vẻ mặt vẫn cứng nhắc như xưa nhưng cũng đủ khiến người khác liếc mắt đã nhận ra trong lòng cậu đang cuộn trào cảm xúc. Tống Nghệ Thiên bất đắc dĩ thở dài.
Tên biến thái này quả nhiên vẫn hiểu lầm!
Tống Nghệ Thiên định giải thích lí do, hai người cho dù thỉnh thoảng có tránh khỏi chuyện cãi vã thì cũng không thể cãi vì cái hiểu lầm ngu xuẩn này được. Nhưng anh lại chưa bao giờ trải qua chuyện như thế này, Tống Nghệ Thiên cân nhắc câu từ, nhất thời không biết nói thế nào thì mới không giống như đang giấu diếm.
Cho đến tận lúc băng cá nhân được ôn nhu dán gọn gàng lên vết thương rồi, miệng Tống Nghệ Thiên vẫn chưa thốt được chữ nào.
Chung Tiểu Nhạc sau khi làm xong hết việc trên tay thì cứ như tên ngốc ngồi đối diện Tống Nghệ Thiên, vẫn không nói tiếng nào nhưng lại như đang trông chờ gì đó.
Tống Nghệ Thiên chậm rãi vươn tay chạm lên má Chung Tiểu Nhạc: “Muốn nói gì hả?”
Chung Tiểu Nhạc trong khoảng thời gian này phơi nắng rất nhiều, không còn màu da trắng nhợt lúc trước. Tống Nghệ Thiên lại càng thích màu da khỏe mạnh của cậu bây giờ hơn, giống như một khối caramel ngọt ngào vừa ra lò được phủ lên bánh gato, chỉ thấy thôi đã ngọt ngào trong lòng.
Mà lúc này, cái bánh gato caramel tơi xốp lại thực sự ‘xốp’ như bọt biển, không ngừng chảy nước ra. Cậu nghẹn ngào nhỏ giọng kêu: “Anh Nghệ Thiên, anh Nghệ Thiên.”
Những giọt nước mắt khiến ngón tay Tống Nghệ Thiên ấm lên. Cho dù Chung Tiểu Nhạc có khóc đau thương như vậy, anh vẫn giữ nguyên nét mặt, mạnh mẽ áp chế cảm xúc, không lộ ra chút vẻ đau lòng.
Đầu Tống Nghệ Thiên trống rỗng, đây không phải là lần đầu tiên anh thấy nước mắt của Chung Tiểu Nhạc, nhưng lại là lần đầu tiên cảm nhận rõ ràng được nỗi thống khổ của cậu.
Chung Tiểu Nhạc không thực sự kiên cường như cậu đã tỏ ra trước giờ, chuyện này chưa lúc nào rõ hơn lúc này.
Tống Nghệ Thiên vươn tay ôm chặt cậu trai trước mặt đang chỉ biết kêu tên mình, ôm lấy cậu vào lòng.
“Chung Tiểu Nhạc, Chung Tiểu Nhạc!” Giọng Tống Nghệ Thiên vừa thiếu tự nhiên, thiếu tính trấn an, vừa cứng rắn. Anh muốn thức tỉnh mấy suy nghĩ vớ vẩn của tên ngốc này nhưng việc anh hô tên Chung Tiểu Nhạc lại hoàn toàn phản tác dụng.
Chung Tiểu Nhạc cả người cứng đờ như tượng đá, cậu dùng một giọng như ngạt thở nói: “Xin lỗi, em không nên khóc.”
Tống Nghệ Thiên im lặng một giây, sau đó kéo Chung Tiểu Nhạc trong lòng mình ra, hai tay ôm lấy gương mặt đẫm nước mắt, giọng giả vờ dữ dằn uy hiếp nói: “Im miệng cho tôi, không cho nói. Tùy em muốn khóc hay gì, nói chung nghe tôi nói đàng hoàng trước đã!”
Chung Tiểu Nhạc bỗng lấy lại tinh thần khỏi trạng thái trống rỗng, lúc này mới phát hiện Tống Nghệ Thiên cũng không dửng dưng như lời anh nói.
Khóe mắt đúng là ửng hồng nhưng mắt lại khô ráo, chỉ có khóe miệng hơi nhếch lên, cười với Chung Tiểu Nhạc một nụ cười cậu thích và quen thuộc nhất, nụ cười chứa cả ánh nắng mặt trời ấm áp.
“Đồ ngốc…” giọng Tống Nghệ Thiên rất trầm: “Hôm nay tôi về nhà một chuyến.”
“Em biết nhà anh ở đâu mà, dù sao năm xưa em cũng luôn đi theo anh.”
Chung Tiểu Nhạc muốn mở miệng nói nhưng lại nhớ lời cảnh cáo vừa nãy của Chung Tiểu Nhạc khiến cậu cứng rắn khắc chế mình, sửa thành gật đầu.
“Cha của tôi ở nhà, ổng thoạt nhìn rất xa lạ. Ổng rồi, không còn giống như xưa nữa.” Không còn giống như một cái tượng đá lớn nặng nề, thậm chí mới bị anh nói vài câu đã tức tới giậm chân: “Ổng không phải là một người cha tốt, thậm chí không tính là người tốt. Đối với tôi mà nói, nơi đó không phải là nhà, chỉ là một nơi mà tôi đã từng tạm dừng chân qua mà thôi.”
Lời bất ngờ xoay chuyển, Tống Nghệ Thiên bình tĩnh nói: “Tôi nói cho ổng biết, tôi thích đàn ông, tôi come out rồi.”
Mặt Chung Tiểu Nhạc trong tay Tống Nghệ Thiên hơi biến đổi. Cậu trợn tròn mặt nhìn đăm đăm phía trước, còn Tống Nghệ Thiên cũng không tránh né mà nhìn thẳng mà đôi con ngươi đen láy xinh đẹp kia.
“Chung Tiểu Nhạc, qua nhật kí của em tôi có thể nhận ra, trên đời này, trừ bản thân tôi ra thì không có ai hiểu tôi bằng em. Vậy em tự nhận định xem lời tôi nói là dối trá hay thật lòng.” Tống Nghệ Thiên hít sâu: “Tôi sẽ không chỉ vì để trốn tránh cái nhà kia mà công khai giới tính của mình, cũng sẽ không vì cố tình chọc tức cha mà làm thế, càng không vì để có một cuộc sống không vướng bận, sống mơ màng như người say.”
“Em thấy thế nào hả, tôi có thể vì một người đàn ông qua đường tùy tiện tán tỉnh mà come out? Hay là vì một người luôn đặt bản thân ở vị trí thứ hai, một tên ngốc luôn làm những chuyện ngu xuẩn hại người phiền lòng nhưng luôn chờ tôi về nhà?”
“Định nghĩa về nhà có nhiều lắm, một nơi người ta thường ngây ngốc ở đó, một nơi để tùy lúc đặt chân, một nơi có thể che mưa che gió, một nơi có người nhà, nhưng ít nhất với tôi mà nói là nơi có đồ biến thái em, có những cuốn nhật kí xem hoài không hết, còn có những bức ảnh chụp tùy tiện, xâm hại đời tư. Đây mới là nhà tôi muốn về.”
Chung Tiểu Nhạc đang há to mồm mà không nói được gì, cậu như bị một viên kẹo lớn nhét vào miệng, nhất thời còn chìm đắm trong ngọt ngào.
“Tôi thích em, anh vậy mà lại muốn dùng nửa đời sau của mình buộc lại với em. Em bây giờ có hối hận cũng muộn rồi.” Tống Nghệ Thiên nhanh như chớp chạm môi lên đôi môi nóng của Chung Tiểu Nhạc, trong mắt chỉ còn ý cười đậm: “Hay là em muốn nghe—— “
“Anh yêu em, biến thái.”
Nước mắt Chung Tiểu Nhạc như được mở van, nhìn gương mặt và băng dán trên trán Tống Nghệ Thiên, chỗ nào cũng đẹp như vậy. Miệng cậu nghẹn ngào thốt không ra tiếng, trên mặt mang vẻ không ra khóc cũng chả ra cười rất kì quái. Cậu há to miệng thở hồng hộc, hệt như người phiên dạt trên nước đã lâu, chịu trăm ngàn khổ cực cuối cùng cũng tìm thấy ốc đảo, không khí như loãng đi. Chung Tiểu Nhạc chỉ là khóc, rơi lệ vì quá vui sướng, reo hò trong im lặng, dường như không có cách nào biểu đạt những thống khổ, hưng phấn, khó có thể phai mờ, như người chết đuối trong biển tình.
Tống Nghệ Thiên kiên nhẫn chờ đợi, chờ Chung Tiểu Nhạc tìm lại được thần trí của cậu, mãi về sau Chung Tiểu Nhạc mới lên tiếng: “Em yêu anh, em cũng yêu anh, luôn yêu anh, anh Nghệ Thiên.”
‘Tên khốn nhà em, vừa nãy hù chết tôi, chỉ lo đầu óc bã đậu của em sẽ nghĩ lệch lạc hết, không ngờ lại lệch thật.”
“Xin lỗi, xin lỗi…”
“Có điều việc này phần nhiều cũng phải trách tôi.”
Tống Nghệ Thiên bỗng dạng chân ngồi lên người Chung Tiểu Nhạc, đũng quần chạm đũng quần, anh hôn lên một giọt nước mắt đang khó khăn lăn xuống, nói: “Em không định phạt anh sao? Khiến tôi không nói nổi hay chỉ nhớ rõ tên em…”
Chung Tiểu Nhạc lập tức nín khóc, ngơ ngác không chớp mắt nhưng cơ thể lại nhanh hơn đầu óc cậu một bước, sớm duỗi tay vòng qua eo Tống Nghệ Thiên.
“Hay là khiến tôi khóc nấc lên, không muốn thử một lần sao?”
Tống Nghệ Thiên xấu xa nhếch môi cười: “Sao hở biến thái?”
Nhược công tu dưỡng-37