Chung Tiểu Nhạc đã nghỉ học một tuần rồi.
Chuyện này, bạn cùng lớp cậu bàn ra đủ nguyên nhân, có người bảo cậu bệnh nặng liệt giường, có người bảo Chung Tiểu Nhạc thông minh xuất chúng, thẳng tiến vào đại học rồi, thậm chí còn có người nói Chung Tiểu Nhạc không chịu nổi sự khinh thường của Tống Nghệ Thiên mà phát tâm bệnh.
Còn Tống Nghệ Thiên thì sao, anh cũng không giống như vẻ mặt không quan tâm tự mình bày ra. Nhiều ngày qua, anh luôn không tự chủ mà quay lưng tìm kiếm hình ảnh thon thả cao ráo luôn đi sau mình, ánh mắt cũng theo người biến mất. Ngay cả khi học, Tống Nghệ Thiên cũng không thể tự khống chế mình mà liếc về chỗ ngồi trống phía trước, nhớ tới bóng lưng luôn thẳng tắp và cái đầu tóc đen sẫm.
Tống Nghệ Thiên buồn phiền vò vò đầu tóc ngắn của mình, chẳng qua chỉ thiếu mất một người, vậy mà mình lại ngồi đi nghĩ ngợi lung tung mãi.
Anh không muốn thừa nhận rằng vài ngày qua rất không thoải mái, ăn cái gì cũng không ngon, làm gì cũng mất tinh thần, cả người căng thẳng, hệt như trái bom đụng vào là nổ ngay. Cả đám anh em với bạn gái anh đều bị bộ dạng này khiến phải cẩn thận giữ khoảng cách, sợ mình sẽ thành đứa xui xẻo kế tiếp chọc ngay họng súng.
“Đệt!”
Anh chẳng màn gì mà nằm lăn trên thảm cỏ, giờ đã gần vào đông, thảm cỏ lạnh lẽo, ngọn cỏ khô cứng đâm vào da rất đau. Ngắm nhìn bầu trời quang xanh biếc, trong đầu Tống Nghệ Thiên lại hiện ra khuôn mặt cứng nhắc của Chung Tiểu Nhạc
Nếu đồ biến thái kia ở đây, nhất định sẽ nói mặt đất lạnh, bảo anh đứng lên đi…
Nghĩ tới đây, anh lập tức lắc đầu, cảm thấy mình ngày càng kì quái, làm như không có Chung Tiểu Nhạc thì mình sống không vui. Bạn bè của anh đâu phải chỉ có mình cậu ta, dù đồ biến thái kia sai việc rất tốt, không chị bưng trà rót nước mà còn có thể giúp làm bao việc vặt, mặt dù có chút tự bế nhưng làm người cũng rất nghĩa khí.
Lòng Tống Nghệ Thiên kinh ngạc, từ khi nào ‘biến thái’ lại có nhiều ưu điểm như vậy?!
Dù anh có thừa nhận hay không nhưng đúng là Tống Nghệ Thiên thực sự nhớ Chung Tiểu Nhạc, thậm chí còn cân nhắc xem mấy hôm nữa có nên qua nhà cậu thăm, tiện thể xin lỗi luôn.
Chỉ tiếc dự định còn chưa thực hiện, thầy chủ nhiệm lớp vào tiết đầu một ngày đã thông báo với cả lớp: Chung Tiểu Nhạc thôi học.
Sau đó một đống lời linh tinh kèm theo, nào là không có học sinh nào xuất sắc hơn Chung Tiểu Nhạc, thái độ tôn sư trong đạo, thành tích nổi bậc, mang lại nhiều vinh quang cho trường, về việc thôi học của cậu, các giáo viên cũng cực kì không đành lòng….
Nhưng Tống Nghệ Thiên một chữ cũng nghe không lọt, anh chỉ bắt được trong đống lời ấy một câu quan trọng nhất – Đồ biến thái thôi học!
Dù đã hết sức chăm chú nghe thầy chủ nhiệm lải nhải nhưng tới cuối Tống Nghệ Thiên cũng không nghe thấy lí do Chung Tiểu Nhạc thôi học, càng không để ý rằng mình quan tâm hơi quá với Chung Tiểu Nhạc
Các tiết học tiếp đó, anh dốc sức suy nghĩ, ngầm đoán vì sao Chung Tiểu Nhạc lại bất thình lình thôi học, lại giận cậu vậy mà chưa từng nói qua chuyện này với mình, là anh em với nhau, trước khi đi ít nhất cũng phải báo trước một tiếng chứ.
Cứ ngẩn ngơ như vậy cho tới lúc tan học, Tống Nghệ Thiên cuối cùng cũng không chấp nhận nổi, đi hỏi các nữ sinh hay để ý Chung Tiểu Nhạc về chuyện vì sao cậu thôi học.
“Chậc…cũng không rõ lắm, hình như nghe nói là muốn chuyển nhà” một nữ sinh nói với vẻ đầy tiếc nuối.
Chuyển nhà? Tống Nghệ Thiên nhíu mày, dù có chuyển nhà cũng không bận tới nỗi không thể lên trường báo mình một tiếng à?
Hay là cậu ta đang cố ý tránh mình?
Nghĩ vậy, Tống Nghệ Thiên càng nhíu mày chặt hơn, khuôn mặt anh tuấn thoạt nhìn khá dữ dằn.
Anh quyết định tối nay, ừ, là tối nay, anh muốn tìm tên Chung Tiểu Nhạc chết tiệt kia nói chuyện rõ ràng!
—-oo00oo—-
Chung Tiểu Nhạc tự nấu cho mình một chén sủi cảo, một mình lẳng lặng ngồi trong phòng ăn rộng lớn, ăn một bữa đơn sơ tự làm. Thức ăn nhạt nhẽo chẳng ngon lạnh, sau khi ăn no được bảy phần, cậu mới máy móc đứng dậy đem chén bỏ vào bồn nước, nghiêm túc rửa.
Mấy ngày nay mẹ cậu đang liên hệ người mua nhà, ngày nào cũng về rất muộn, nhiều tối liên tiếp cậu đều phải ăn đồ ăn đông lạnh, thấy căn phòng ngày càng trống trải, đồ dạc trong nhà đều bị mang đi cả. Mỗi ngày Chung Tiểu Nhạc nhìn vách tường trống trơn, trong lòng càng luống cuống mờ mịt.
Hành lý của cậu cũng thu xếp gần như xong rồi, đồ đạc này nọ cũng khôn nhiều, vài bộ trang phục theo mùa, chừng mười cuốn sách, còn lại toàn là chân dung Tống Nghệ Thiên và nhật kí hằng ngày của anh được cậu tích góp mấy năm nay. Chung Tiểu Nhạc cảm giác như cả trái tim luôn đập trong ***g ngực mình cũng dần lụi tàn.
Cậu nhớ Tống Nghệ Thiên, nhớ đến tim phổi xốn xao, trắng đêm không ngủ, rồi lại không dám tới trường tìm anh. Cậu sợ khi thấy Tống Nghệ Thiên, quyết định cậu vất vả lắm mới đưa ra kia sẽ sụp đổ.
Trong lúc đang nghĩ ngợi miên man, Chung Tiểu Nhạc nghe thấy tiếng chuông lanh lảnh văng lên, cậu đoán không lẽ mẹ đã quên mang chìa khóa theo, nhưng mình cũng đâu có nghe thấy tiếng ô tô về?
Dường như oán giận Chung Tiểu Nhạc lơ là mình, tiếng chuông biến thành từng giọt mưa dồn dập vang tới, xen vào đó là tiếng người hùng hổ xuyên qua cửa gỗ cao su truyền tới tai Chung Tiểu Nhạc
“Mẹ nó, Chung Tiểu Nhạc cậu lăn ra đây cho tôi!”
“Tôi biết cậu đang ở nhà, đừng có làm con rùa đen rúc đầu!”
“Biến thái, cậu điếc rồi hả?”
Chung Tiểu Nhạc lẳng lặng trốn sau cánh cửa, tai dán chặt lên cửa, nghe giọng nói tràn đầy nam tính của anh, linh hồn lụi tàn tựa hồ lại được tưới vào ít sinh lực. Người mình yêu chỉ cách một cánh cửa, gần như có thể chạm đến.
Tay Chung Tiểu Nhạc run run cầm nắm cửa, trong đầu có hai ý nghĩ đối nghịch đang điên cuồng đánh nhau. Cậu nhớ anh, cậu muốn gặp anh, muốn ôm chầm lấy anh, muốn hôn anh, muốn hòa cùng anh thành một khối, không ai có thể chia lìa!
Tống Nghệ Thiên đập cửa một hồi, tới khi cả bàn tay đều sưng đỏ, bắt đầu đau rát, nhìn cánh cửa lạnh lẽo, trong lòng chất đầy oán giận và không cam tâm. Sau khi mắng vài câu mới phẫn nộ xoay người toan về.
Nhưng ngay lúc ấy, cái cửa anh gõ mãi cũng không mở lại lẹt kẹt một tiếng, từ từ hé ra. Chung Tiểu Nhạc mang dép lê cứ thế đi ra.
Tống Nghệ Thiên thấy quanh mắt Chung Tiểu Nhạc đỏ ửng, được ánh đèn đường hắc vào hiện ra rất rõ trên khuôn mặt trắng nõn, khiến Chung Tiểu Nhạc càng giống một cương thi, chỉ còn lại chút hơi tàn.
Thấy bộ dạng đáng thương của thằng nhãi này, Tống Nghệ Thiên tức mà không biết làm sao, anh nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay, cố nén không đánh vào mặt cậu, hỏi:”Được, có tiền đồ lắm, dám giả vờ không có nhà hả?”
“Có chuyện gì sao?”
“Đương nhiên là có!” Tống Nghệ Thiên cắn môi dưới, thét vào mặt tên bình thản kia: “Con mẹ nó, cậu còn có mặt mũi hỏi!” anh tiến lên từng bước, nắm một cánh tay Chung Tiểu Nhạc, giọng nói pha nét đau buồn: “Tại sao không nói với tôi chuyện cậu chuyển trường!?”
Bị anh làm cho lảo đảo, lùi về sau một bước, Chung Tiểu Nhạc kiềm nén sự nghẹn ngào trong giọng nói: “Chuyện này có quan trọng ư?”
“Con mẹ nó, cậu lảm nhảm gì thế! Cậu rốt cuộc có xem tôi là bạn không hả?”
Tống Nghệ Thiên tức tới nỗi thở không thông, không ngờ người này còn một bộ dạng thiếu ăn đòn như thế, uổng công mình mấy ngày nay suy nghĩ linh tinh, thằng quỷ này không chỉ là đồ biến thái, hóa ra còn là đồ Trần Thế Mỹ!
“Nhưng tôi không muốn làm bạn của anh”
“Cậu lặp lại lần nữa coi!” Tống Nghệ Thiên bỗng thấy hoa mắt chóng mặt, trong cổ dường như có một cục đá nhỏ, cảm giác bực bội khiến anh thở càng khó khăn.
“Em yêu anh”
Chung Tiểu Nhạc nhìn người trước mặt bỗng sững sờ tại chỗ, chỉ thấy tất cả đều không quan trọng nữa, chỉ còn giọng nói của mình quanh quẩn bên tai. Giọng nói kia như của người sắp chết than khóc, tình cảm luôn kiềm nén tận đáy lòng bỗng nhiên bộc phát.
“Cậu nói…Gì hả?”
Tống Nghệ Thiên biểu cảm không thể tin được, lại hết sức ngỡ ngàng, giống như không hiểu Chung Tiểu Nhạc nói gì
“Em yêu anh, không phải kiểu yêu của bạn bè, em muốn yêu đương với anh.” Thấy bộ dạng của anh, trong lòng Chung Tiểu Nhạc xuất hiện chút cảm giác thoải mái biến thái.
“Em thích anh, nên mới luôn đi theo anh, luôn nhìn trộm anh, còn luôn không nhịn được mà lén hít áo quần của anh. Nhớ đêm lần đầu tiên anh tới nhà em không, em đã trộm quần lót của anh, dùng tranh chân dung của anh dán đầy tường, càng không ngừng ý *** anh, mỗi ngày nghĩ tới anh đều cực kì vui vẻ, muốn liếm người anh, muốn cởi sạch áo quần anh…”
Không đợi Chung Tiểu Nhạc nói xong, cậu đã bị Tống Nghệ Thiên đấm một cú vào bụng, đau đớn khủng khiếp khiến cậu cúi gập nửa người, ngồi chồm hổm trêm mặt đất đổ mồ hôi lạnh.
“Câm miệng!” môi Tống Nghệ Thiên trắng bệch, gặn từng chữ nói:”Mày, mày im miệng cho bố, nói là mày đang đùa, tao có thể coi như chưa nghe thấy gì.”
Phong Lữ: Đáng lẽ giờ phải xong c7 nhưng mình không ngờ tuần này lại bận đến thế. Sorry.
Ui cái màn tỏ tình, thiệt bị đánh là đángNhược công tu dưỡng-7