Từ Hoãn Hoãn biết đó là chuông cửa nhà cô. Máu trong người tựa như ngừng chảy, màn hình máy tính phản chiếu gương mặt cô, không còn giọt máu.
Kính cooong!
Lại thêm một tiếng.
Tiếng chuông cửa bình thường như bao ngày, nhưng ngay lúc này đây tựa như tiếng chuông đòi mạng, cả người Từ Hoãn Hoãn run lên.
Hai tiếng chuông... Có khi nào là Từ Tĩnh về không?
Nghĩ đến khả năng này, Từ Hoãn Hoãn cố gắng quay cần cổ đang cứng đờ của mình, nhìn ra phía cửa chính, cắn môi, tự thuyết phục bản thân. Đúng! Nói không chừng là Từ Tĩnh, nếu như anh đang ở bên ngoài, thì cô an toàn rồi.
Kính coong.
Tiếng chuông thứ ba.
Ngay lúc Từ Hoãn Hoãn đang do dự suy nghĩ, tiếng chuông thứ ba vang lên, cô trợn tròn mắt, càng khẳng định người bên ngoài là Từ Tĩnh. Cô vịn ghế, từ từ đứng lên. Trong thâm tâm ngoài chút hi vọng nhỏ nhoi vẫn là sự hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt con dao tỉa rỉ sét, cô lê dép về hướng cửa.
Cô di chuyển, áp sát dọc theo vách tường, cố gắng không tạo ra tiếng động.
Chuông cửa không còn reo nữa, cô đã đi đến khúc quanh, bây giờ cô chỉ cần tiến về trước một bước, xoay người là có thể trông thấy cửa chính.
Từ Hoãn Hoãn không mở đèn. Trong phòng đen kịt một màu, người ở bên trong bóng tối thị giác sẽ yếu đi nhiều nhưng những giác quan khác đều được tăng cường nên cô nghe rất rõ tiếng có vật gì đó đang tra vào lỗ khóa.
Giờ khắc này, người ngoài cửa là ai đã rõ rõ ràng ràng.
Tia hi vọng nhỏ nhoi trong nháy mắt bị tiêu diệt, tuyệt vọng như thủy triều dâng lên càng thêm mãnh mẽ. Sự hoảng sợ bao phủ, bọn họ chỉ còn cách nhau một cánh cửa, chỉ mấy phút nữa, hắn sẽ dễ dàng mở được cửa.
Những âm thanh lách tách không ngừng truyền đến tai cô, dằn vặt tinh thần của cô, thậm chí cô còn nghe thấy được cả tiếng đối phương hít thở. Cả người Từ Hoãn Hoãn run rẩy, trên trán, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cô cảm giác mình sắp không còn cầm nổi con dao tỉa này nữa... Cô gắng sức siết chặt, chặt đến mức ngón tay bấm vào lòng bàn tay của mình.
Cô không biết đã qua bao lâu, duy trì tư thế này đã bao lâu. Cô lại nghe được tiếng chuông cửa. Bây giờ cô mới phát hiện từ nãy đến giờ mình sợ đến mức ngừng thở.
Từ Hoãn Hoãn thở hổn hển... cảm giác mông lung.
Hắn... hắn không cậy cửa?
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên thay cho tiếng chuông cửa, nương theo âm thanh ấy là giọng nói lành lạnh, đầy lo lắng: "Từ Hoãn Hoãn! Từ Hoãn Hoãn!"
Đó là giọng của Từ Tĩnh, tuy rằng ngữ điệu của anh không giống ngày thường nhưng cô chắc chắn đây là giọng của Từ Tĩnh.
"Từ Hoãn Hoãn!"
Từ Hoãn Hoãn nhẹ buông tay, con dao tỉa rớt xuống đất. Cô vịn vách tường xoay người đi đến cửa.
Vẫn có tiếng đập cửa, cô liếc nhìn qua lỗ mắt mèo, xác định trăm phần trăm là Từ Tĩnh mới đưa tay mở cửa.
Ngay khi nhìn thấy Từ Tĩnh, thần kinh đang căng như dây đàn lập tức thả lỏng, thân thể đang dựa vào vách tường, hai chân mềm nhũn, trượt xuống.
Từ Tĩnh đứng đó lòng như thiêu như đốt, trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn lảo đảo, anh vội vịn lấy cô. Trong nhà quá tối, anh không cách nào phán đoán được tình huống hiện tại của cô. Vừa mới yên tâm được một chút, bây giờ lại thấp thỏm không yên.
"Hoãn Hoãn, em sao rồi?" Đôi mắt lạnh lùng không còn nữa, trong đôi mắt ấy chỉ còn sự lo lắng, chỉ còn một người tên Từ Hoãn Hoãn.
Dựa vào ánh đèn ngoài hành lang, anh mở được đèn nơi huyền quan. Đèn sáng, anh rốt cục cũng nhìn rõ được khuôn mặt của Từ Hoãn Hoãn. Sắc mặt cô trắng bệch, trán đượm mồ hôi, môi vẫn còn run lẩy bẩy.
"Hắn... vừa rồi hắn ở ngay cửa, ngay vừa rồi... ba lầ.. n... hắn... ấn chuông cửa...." Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, muốn kể lại tình huống cho Từ Tĩnh nhưng câu cú trở nên hỗn loạn.
Từ Tĩnh nhẹ vuốt má cô, giúp cô lau bớt mồ hôi, khẽ khàng an ủi: "Tôi biết, không sao rồi!"
Từ Hoãn Hoãn cố chấp vẫn muốn kể cho rõ ràng: "Hắn còn muốn phá khóa... hắn nói... hắn nói... Ngôn Lạc.... Ngôn Lạc sai hắn đến..."
Từ Tĩnh đau lòng nhìn Từ Hoãn Hoãn, anh nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, ghì đầu vào sát ngực mình, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tôi thấy hắn!"
Đó là ánh mắt muốn giết người.
Vừa rồi khi vừa bước ra khỏi thang máy, Từ Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang. Men theo tiếng động, anh trông thấy một bóng người đàn ông lách vào phía thang bộ. Giờ này, không đi thang máy mà dùng thang bộ, rõ ràng là có vấn đề. Anh lập tức nghĩ đến người đang ở nhà một mình, Từ Hoãn Hoãn. Anh vọt đến cửa nhà cô, ấn chuông cửa, đập cửa, không nghe thấy tiếng động bên trong, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được thế nào là hoảng sợ.
Anh ngẫm lại vẫn còn sợ, nếu như anh chậm mấy phút, hoặc chỉ một phút thôi thì Từ Hoãn Hoãn sẽ thế nào.
Từ Hoãn Hoãn trợn mắt nhìn anh: "Anh thấy hắn?"
Từ Tĩnh lấy chân đóng cửa lại, ôm Từ Hoãn Hoãn vào trong nhà: "Tôi đã báo cho Cao Lâm rồi!"
Men theo ánh đèn huyền quan, anh tìm đến vị trí sofa, cúi người, đặt Từ Hoãn Hoãn xuống, đang tính xoay người đi mở đèn phòng khách, bàn tay anh bị tóm chặt lấy.
Thanh âm Từ Hoãn Hoãn vẫn còn sợ hãi và bất an: "Anh đi đâu vậy?"
Từ Tĩnh cúi đầu nhìn cô: "Tôi đi mở đèn!"
"Ừm!" Cô ngoài miệng đáp ứng, nhưng tay vẫn không buông ra.
Bàn tay lạnh lẽo vẫn chưa tan, Từ Tĩnh không làm gì khác hơn, đành nói: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi mở đèn!"
"Vậy anh nhanh lên một chút rồi quay lại." Trong giọng nói cô có thể nghe ra được là không muốn, nhưng cũng đành thả tay ra. Mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng Từ Tĩnh, chỉ lo anh sẽ không quay lại.
Mấy giây sau, phòng khách sáng lên, Từ Tĩnh quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Từ Hoãn Hoãn. Anh phát hiện Từ Hoãn Hoãn vẫn còn đang run rẩy. Cô thật sự hoảng sợ đến cực điểm.
Từ Tĩnh đưa tay đặt lên vai cô. Từ Tĩnh chưa bao giờ an ủi một ai, anh lúngtúng vỗ nhẹ vai cô hai cái: "Có muốn uống chút nước ấm không?"
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu, cô đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, nhìn vào ánh mắt ân cần của anh, cô cắn cắn môi, liếc trộm anh một cái, rồi ngượng ngập lên tiếng: "Nếu như... anh đã vỗ vai rồi... vậy... có thể ôm tôi một cái không?"
Đôi mắt linh động kia chỉ còn ánh lên vẻ đáng thương, hàng mi dài khẽ run. Tim Từ Tĩnh đập sai nhịp, bàn tay đang đặt lên vai cô thoáng dùng sức, kéo cô vào trong ngực.
Cảm nhận được bàn tay Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng vòng qua người anh, cả người anh bị cô ôm trọn trong vòng tay. Lưng áo bị siết nhẹ, bàn tay lạnh lẽo của cô xuyên qua áo truyền vào cơ thể anh. Từ Tĩnh tăng thêm sức, siết cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô: "Đừng sợ! Đã không sao rồi. Tôi... Tôi ở đây rồi!"
Câu cuối của anh tựa như nỉ non.
Một lúc lâu sau, cơ thể Từ Hoãn Hoãn bớt run, nhưng anh cảm giác hai vai của cô rung lên, tiếng nấc nhẹ từ phía ngực truyền đến, càng ngày càng lớn dần.
Đây là lần đầu tiên Từ Tĩnh thấy Từ Hoãn Hoãn khóc ấm ức như vậy, bất lực như vậy, bàn tay cô siết chặt lưng áo anh. Anh khẽ vuốt lưng cô, giúp cô thuận khí.
Một lát sau tiếng khóc nhỏ dần, Từ Tĩnh sợ cô mất nước, cúi đầu từ tốn hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"
Từ Hoãn Hoãn gật nhẹ, nhưng lại cuống lên: "Đừng buông ra!"
Từ Tĩnh an ủi: "Chỉ một chút thôi, rồi quay lại liền!"
"Ừm!" Từ Hoãn Hoãn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay.
Từ Tĩnh vào bếp rót nước, cầm ly đưa đến trước mặt cô. Hai mắt cô đỏ ửng, anh đưa khăn giấy cho cô.
Uống cạn một ly đầy, Từ Hoãn Hoãn lau nước mắt nước mũi, nghiêng đầu nhìn ngực áo ướt đẫm của Từ Tĩnh, cô cố gắng cứu vớt lại chút hình tượng: "Lâu rồi tôi không khóc!"
"Ừm!" Từ Tĩnh lại ôm cô vào lòng.
Anh mơ hồ nghe thấy cô nói gì đó, nhưng không rõ, anh nhíu mày hỏi: "Em nói gì?"
Đang mắng chửi người, cô rầu rĩ đáp lời: "Không có gì..."
Phát tiết xong, rủa thầm Ngôn Lạc một trận đã đời, Từ Hoãn Hoãn rốt cục cũng tỉnh trí, nhóm của Cao Lâm cũng đã đến.
Cao Lâm cũng khá căng thẳng: "Cố vấn Từ không sao chứ?"
"Không sao!" Từ Hoãn Hoãn bây giờ chỉ còn lại cơn giận dữ: "Ngôn Lạc gửi cho tôi một email nói hắn cung cấp manh mối nhưng tôi không trả lời, vì vậy hắn cho bạn hắn đến gặp tôi, còn dám hack điện thoại và máy tính của tôi nữa! Tôi gọi cho Từ Tĩnh, kết quả lại nghe thấy giọng Ngôn Lạc! Mấy phút sau tên hung thủ chúng ta muốn tìm bấm chuông cửa nhà tôi, còn cậy cửa nhà tôi!" Từ Hoãn Hoãn càng nói càng tức.
"Cũng may cô không sao, cũng may Từ Tĩnh về kịp lúc, có điều..." Sắc mặt Cao Lâm trở nên nặng nề: "Quản chế bị khóa mất mười lăm phút, không thể ghi hình được hắn."
Từ Hoãn Hoãn ủ rũ, lập tức nghĩ ngay đến một chuyện: "Đúng rồi! Không phải lại có thêm một thi thể sao?"
Cao Lâm vuốt cằm: "Đúng! Thi thể nam giới!"
Nhớ tới câu nói của Ngôn Lạc trong điện thoại, sắc mặt Từ Hoãn Hoãn trắng bệch: "Có phải tìm được trong thang máy?"
"Không sai!" Cao Lâm không nói thêm chi tiết cho cô, không muốn Từ Hoãn Hoãn ngày hôm nay phải chịu thêm đả kích.
Điện thoại di động và máy vi tính của Từ Hoãn Hoãn khôi phục như bình thường. Cô ôm máy, ngồi xếp bằng ở ghế sofa, Từ Tĩnh vẫn ngồi bên cạnh cô, còn các cảnh viên khác đang lấy dấu vân tay trên ổ khóa.
Một email mới.
Theo phản xạ, tay Từ Hoãn Hoãn run lên một cái.
Chú ý đến động tác của cô, Từ Tĩnh nghiêng đầu hỏi: "Làm sao?"
Từ Hoãn Hoãn vô lực đáp lời anh: "Lại gửi lá thư mới."
Từ Tĩnh nhíu mày, nhìn vào vi tính của cô.
Từ Hoãn Hoãn hít một hơi thật sâu, mở email
Từ Hoãn Hoãn thân mến,
Tuy rằng các người hôm nay không trông thấy mặt, nhưng xem ra vị bằng hữu này đã khiến mấy người bị dọa sợ. Đối với chuyện này, tôi thật sự rất xin lỗi. Để biểu đạt sự áy náy của tôi. Chỉ cần em trả lời email này, tôi sẽ nói mục tiêu kế tiếp của bọn họ cho em. Ba chữ trở lên nhé! Đương nhiên nếu như em trả lời "Em yêu tôi!", "Em nhớ tôi!", tôi cũng không ngại.
Đọc câu cuối cùng, ánh mắt Từ Tĩnh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Anh đưa mắt nhìn sang một chút, bàn tay Từ Hoãn Hoãn đang chuẩn bị bấm phím.
Tầm mắt của anh dời lên khuôn mặt của cô, ra bộ không thèm quan tâm, lên tiếng hỏi: "Chuẩn bị trả lời thế nào?"
Từ Hoãn Hoãn nhanh chóng đánh mấy chữ, sau đó dùng tay nâng máy vi tính như đang dâng hiến báu vật cho Từ Tĩnh xem.
Từ Tĩnh liếc nhìn màn hình. Từ Hoãn Hoãn hồi đáp bằng bốn chữ:
"Đồ củ cải thối!" (1)
(1) Câu gốc 臭腌萝卜 - Củ cải muối thối tha. Thời kháng Nhật họ gọi người Nhật là Đầu Củ Cải, nên mỗi khi chửi người nó hay ví với củ cải thế đó. (Xiao Fang)
***
~~~ Lời tác giả: Từ tiên sinh – Không phải đã quá rõ rõ ràng ràng rồi sao
Kính cooong!
Lại thêm một tiếng.
Tiếng chuông cửa bình thường như bao ngày, nhưng ngay lúc này đây tựa như tiếng chuông đòi mạng, cả người Từ Hoãn Hoãn run lên.
Hai tiếng chuông... Có khi nào là Từ Tĩnh về không?
Nghĩ đến khả năng này, Từ Hoãn Hoãn cố gắng quay cần cổ đang cứng đờ của mình, nhìn ra phía cửa chính, cắn môi, tự thuyết phục bản thân. Đúng! Nói không chừng là Từ Tĩnh, nếu như anh đang ở bên ngoài, thì cô an toàn rồi.
Kính coong.
Tiếng chuông thứ ba.
Ngay lúc Từ Hoãn Hoãn đang do dự suy nghĩ, tiếng chuông thứ ba vang lên, cô trợn tròn mắt, càng khẳng định người bên ngoài là Từ Tĩnh. Cô vịn ghế, từ từ đứng lên. Trong thâm tâm ngoài chút hi vọng nhỏ nhoi vẫn là sự hoảng sợ, tay vẫn nắm chặt con dao tỉa rỉ sét, cô lê dép về hướng cửa.
Cô di chuyển, áp sát dọc theo vách tường, cố gắng không tạo ra tiếng động.
Chuông cửa không còn reo nữa, cô đã đi đến khúc quanh, bây giờ cô chỉ cần tiến về trước một bước, xoay người là có thể trông thấy cửa chính.
Từ Hoãn Hoãn không mở đèn. Trong phòng đen kịt một màu, người ở bên trong bóng tối thị giác sẽ yếu đi nhiều nhưng những giác quan khác đều được tăng cường nên cô nghe rất rõ tiếng có vật gì đó đang tra vào lỗ khóa.
Giờ khắc này, người ngoài cửa là ai đã rõ rõ ràng ràng.
Tia hi vọng nhỏ nhoi trong nháy mắt bị tiêu diệt, tuyệt vọng như thủy triều dâng lên càng thêm mãnh mẽ. Sự hoảng sợ bao phủ, bọn họ chỉ còn cách nhau một cánh cửa, chỉ mấy phút nữa, hắn sẽ dễ dàng mở được cửa.
Những âm thanh lách tách không ngừng truyền đến tai cô, dằn vặt tinh thần của cô, thậm chí cô còn nghe thấy được cả tiếng đối phương hít thở. Cả người Từ Hoãn Hoãn run rẩy, trên trán, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, cô cảm giác mình sắp không còn cầm nổi con dao tỉa này nữa... Cô gắng sức siết chặt, chặt đến mức ngón tay bấm vào lòng bàn tay của mình.
Cô không biết đã qua bao lâu, duy trì tư thế này đã bao lâu. Cô lại nghe được tiếng chuông cửa. Bây giờ cô mới phát hiện từ nãy đến giờ mình sợ đến mức ngừng thở.
Từ Hoãn Hoãn thở hổn hển... cảm giác mông lung.
Hắn... hắn không cậy cửa?
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên thay cho tiếng chuông cửa, nương theo âm thanh ấy là giọng nói lành lạnh, đầy lo lắng: "Từ Hoãn Hoãn! Từ Hoãn Hoãn!"
Đó là giọng của Từ Tĩnh, tuy rằng ngữ điệu của anh không giống ngày thường nhưng cô chắc chắn đây là giọng của Từ Tĩnh.
"Từ Hoãn Hoãn!"
Từ Hoãn Hoãn nhẹ buông tay, con dao tỉa rớt xuống đất. Cô vịn vách tường xoay người đi đến cửa.
Vẫn có tiếng đập cửa, cô liếc nhìn qua lỗ mắt mèo, xác định trăm phần trăm là Từ Tĩnh mới đưa tay mở cửa.
Ngay khi nhìn thấy Từ Tĩnh, thần kinh đang căng như dây đàn lập tức thả lỏng, thân thể đang dựa vào vách tường, hai chân mềm nhũn, trượt xuống.
Từ Tĩnh đứng đó lòng như thiêu như đốt, trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn lảo đảo, anh vội vịn lấy cô. Trong nhà quá tối, anh không cách nào phán đoán được tình huống hiện tại của cô. Vừa mới yên tâm được một chút, bây giờ lại thấp thỏm không yên.
"Hoãn Hoãn, em sao rồi?" Đôi mắt lạnh lùng không còn nữa, trong đôi mắt ấy chỉ còn sự lo lắng, chỉ còn một người tên Từ Hoãn Hoãn.
Dựa vào ánh đèn ngoài hành lang, anh mở được đèn nơi huyền quan. Đèn sáng, anh rốt cục cũng nhìn rõ được khuôn mặt của Từ Hoãn Hoãn. Sắc mặt cô trắng bệch, trán đượm mồ hôi, môi vẫn còn run lẩy bẩy.
"Hắn... vừa rồi hắn ở ngay cửa, ngay vừa rồi... ba lầ.. n... hắn... ấn chuông cửa...." Từ Hoãn Hoãn ngẩng đầu, muốn kể lại tình huống cho Từ Tĩnh nhưng câu cú trở nên hỗn loạn.
Từ Tĩnh nhẹ vuốt má cô, giúp cô lau bớt mồ hôi, khẽ khàng an ủi: "Tôi biết, không sao rồi!"
Từ Hoãn Hoãn cố chấp vẫn muốn kể cho rõ ràng: "Hắn còn muốn phá khóa... hắn nói... hắn nói... Ngôn Lạc.... Ngôn Lạc sai hắn đến..."
Từ Tĩnh đau lòng nhìn Từ Hoãn Hoãn, anh nắm chặt tay cô, ôm cô vào lòng, ghì đầu vào sát ngực mình, thanh âm đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Tôi thấy hắn!"
Đó là ánh mắt muốn giết người.
Vừa rồi khi vừa bước ra khỏi thang máy, Từ Tĩnh nghe thấy tiếng bước chân ở hành lang. Men theo tiếng động, anh trông thấy một bóng người đàn ông lách vào phía thang bộ. Giờ này, không đi thang máy mà dùng thang bộ, rõ ràng là có vấn đề. Anh lập tức nghĩ đến người đang ở nhà một mình, Từ Hoãn Hoãn. Anh vọt đến cửa nhà cô, ấn chuông cửa, đập cửa, không nghe thấy tiếng động bên trong, lần đầu tiên trong cuộc đời, anh cảm nhận được thế nào là hoảng sợ.
Anh ngẫm lại vẫn còn sợ, nếu như anh chậm mấy phút, hoặc chỉ một phút thôi thì Từ Hoãn Hoãn sẽ thế nào.
Từ Hoãn Hoãn trợn mắt nhìn anh: "Anh thấy hắn?"
Từ Tĩnh lấy chân đóng cửa lại, ôm Từ Hoãn Hoãn vào trong nhà: "Tôi đã báo cho Cao Lâm rồi!"
Men theo ánh đèn huyền quan, anh tìm đến vị trí sofa, cúi người, đặt Từ Hoãn Hoãn xuống, đang tính xoay người đi mở đèn phòng khách, bàn tay anh bị tóm chặt lấy.
Thanh âm Từ Hoãn Hoãn vẫn còn sợ hãi và bất an: "Anh đi đâu vậy?"
Từ Tĩnh cúi đầu nhìn cô: "Tôi đi mở đèn!"
"Ừm!" Cô ngoài miệng đáp ứng, nhưng tay vẫn không buông ra.
Bàn tay lạnh lẽo vẫn chưa tan, Từ Tĩnh không làm gì khác hơn, đành nói: "Nếu không chúng ta cùng nhau đi mở đèn!"
"Vậy anh nhanh lên một chút rồi quay lại." Trong giọng nói cô có thể nghe ra được là không muốn, nhưng cũng đành thả tay ra. Mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng Từ Tĩnh, chỉ lo anh sẽ không quay lại.
Mấy giây sau, phòng khách sáng lên, Từ Tĩnh quay trở lại, ngồi xuống bên cạnh Từ Hoãn Hoãn. Anh phát hiện Từ Hoãn Hoãn vẫn còn đang run rẩy. Cô thật sự hoảng sợ đến cực điểm.
Từ Tĩnh đưa tay đặt lên vai cô. Từ Tĩnh chưa bao giờ an ủi một ai, anh lúngtúng vỗ nhẹ vai cô hai cái: "Có muốn uống chút nước ấm không?"
Từ Hoãn Hoãn lắc đầu, cô đưa mắt nhìn Từ Tĩnh, nhìn vào ánh mắt ân cần của anh, cô cắn cắn môi, liếc trộm anh một cái, rồi ngượng ngập lên tiếng: "Nếu như... anh đã vỗ vai rồi... vậy... có thể ôm tôi một cái không?"
Đôi mắt linh động kia chỉ còn ánh lên vẻ đáng thương, hàng mi dài khẽ run. Tim Từ Tĩnh đập sai nhịp, bàn tay đang đặt lên vai cô thoáng dùng sức, kéo cô vào trong ngực.
Cảm nhận được bàn tay Từ Hoãn Hoãn nhẹ nhàng vòng qua người anh, cả người anh bị cô ôm trọn trong vòng tay. Lưng áo bị siết nhẹ, bàn tay lạnh lẽo của cô xuyên qua áo truyền vào cơ thể anh. Từ Tĩnh tăng thêm sức, siết cô vào lòng, khẽ vuốt tóc cô: "Đừng sợ! Đã không sao rồi. Tôi... Tôi ở đây rồi!"
Câu cuối của anh tựa như nỉ non.
Một lúc lâu sau, cơ thể Từ Hoãn Hoãn bớt run, nhưng anh cảm giác hai vai của cô rung lên, tiếng nấc nhẹ từ phía ngực truyền đến, càng ngày càng lớn dần.
Đây là lần đầu tiên Từ Tĩnh thấy Từ Hoãn Hoãn khóc ấm ức như vậy, bất lực như vậy, bàn tay cô siết chặt lưng áo anh. Anh khẽ vuốt lưng cô, giúp cô thuận khí.
Một lát sau tiếng khóc nhỏ dần, Từ Tĩnh sợ cô mất nước, cúi đầu từ tốn hỏi: "Có muốn uống chút nước không?"
Từ Hoãn Hoãn gật nhẹ, nhưng lại cuống lên: "Đừng buông ra!"
Từ Tĩnh an ủi: "Chỉ một chút thôi, rồi quay lại liền!"
"Ừm!" Từ Hoãn Hoãn ngoan ngoãn buông lỏng bàn tay.
Từ Tĩnh vào bếp rót nước, cầm ly đưa đến trước mặt cô. Hai mắt cô đỏ ửng, anh đưa khăn giấy cho cô.
Uống cạn một ly đầy, Từ Hoãn Hoãn lau nước mắt nước mũi, nghiêng đầu nhìn ngực áo ướt đẫm của Từ Tĩnh, cô cố gắng cứu vớt lại chút hình tượng: "Lâu rồi tôi không khóc!"
"Ừm!" Từ Tĩnh lại ôm cô vào lòng.
Anh mơ hồ nghe thấy cô nói gì đó, nhưng không rõ, anh nhíu mày hỏi: "Em nói gì?"
Đang mắng chửi người, cô rầu rĩ đáp lời: "Không có gì..."
Phát tiết xong, rủa thầm Ngôn Lạc một trận đã đời, Từ Hoãn Hoãn rốt cục cũng tỉnh trí, nhóm của Cao Lâm cũng đã đến.
Cao Lâm cũng khá căng thẳng: "Cố vấn Từ không sao chứ?"
"Không sao!" Từ Hoãn Hoãn bây giờ chỉ còn lại cơn giận dữ: "Ngôn Lạc gửi cho tôi một email nói hắn cung cấp manh mối nhưng tôi không trả lời, vì vậy hắn cho bạn hắn đến gặp tôi, còn dám hack điện thoại và máy tính của tôi nữa! Tôi gọi cho Từ Tĩnh, kết quả lại nghe thấy giọng Ngôn Lạc! Mấy phút sau tên hung thủ chúng ta muốn tìm bấm chuông cửa nhà tôi, còn cậy cửa nhà tôi!" Từ Hoãn Hoãn càng nói càng tức.
"Cũng may cô không sao, cũng may Từ Tĩnh về kịp lúc, có điều..." Sắc mặt Cao Lâm trở nên nặng nề: "Quản chế bị khóa mất mười lăm phút, không thể ghi hình được hắn."
Từ Hoãn Hoãn ủ rũ, lập tức nghĩ ngay đến một chuyện: "Đúng rồi! Không phải lại có thêm một thi thể sao?"
Cao Lâm vuốt cằm: "Đúng! Thi thể nam giới!"
Nhớ tới câu nói của Ngôn Lạc trong điện thoại, sắc mặt Từ Hoãn Hoãn trắng bệch: "Có phải tìm được trong thang máy?"
"Không sai!" Cao Lâm không nói thêm chi tiết cho cô, không muốn Từ Hoãn Hoãn ngày hôm nay phải chịu thêm đả kích.
Điện thoại di động và máy vi tính của Từ Hoãn Hoãn khôi phục như bình thường. Cô ôm máy, ngồi xếp bằng ở ghế sofa, Từ Tĩnh vẫn ngồi bên cạnh cô, còn các cảnh viên khác đang lấy dấu vân tay trên ổ khóa.
Một email mới.
Theo phản xạ, tay Từ Hoãn Hoãn run lên một cái.
Chú ý đến động tác của cô, Từ Tĩnh nghiêng đầu hỏi: "Làm sao?"
Từ Hoãn Hoãn vô lực đáp lời anh: "Lại gửi lá thư mới."
Từ Tĩnh nhíu mày, nhìn vào vi tính của cô.
Từ Hoãn Hoãn hít một hơi thật sâu, mở email
Từ Hoãn Hoãn thân mến,
Tuy rằng các người hôm nay không trông thấy mặt, nhưng xem ra vị bằng hữu này đã khiến mấy người bị dọa sợ. Đối với chuyện này, tôi thật sự rất xin lỗi. Để biểu đạt sự áy náy của tôi. Chỉ cần em trả lời email này, tôi sẽ nói mục tiêu kế tiếp của bọn họ cho em. Ba chữ trở lên nhé! Đương nhiên nếu như em trả lời "Em yêu tôi!", "Em nhớ tôi!", tôi cũng không ngại.
Đọc câu cuối cùng, ánh mắt Từ Tĩnh bỗng nhiên trở nên lạnh lẽo. Anh đưa mắt nhìn sang một chút, bàn tay Từ Hoãn Hoãn đang chuẩn bị bấm phím.
Tầm mắt của anh dời lên khuôn mặt của cô, ra bộ không thèm quan tâm, lên tiếng hỏi: "Chuẩn bị trả lời thế nào?"
Từ Hoãn Hoãn nhanh chóng đánh mấy chữ, sau đó dùng tay nâng máy vi tính như đang dâng hiến báu vật cho Từ Tĩnh xem.
Từ Tĩnh liếc nhìn màn hình. Từ Hoãn Hoãn hồi đáp bằng bốn chữ:
"Đồ củ cải thối!" (1)
(1) Câu gốc 臭腌萝卜 - Củ cải muối thối tha. Thời kháng Nhật họ gọi người Nhật là Đầu Củ Cải, nên mỗi khi chửi người nó hay ví với củ cải thế đó. (Xiao Fang)
***
~~~ Lời tác giả: Từ tiên sinh – Không phải đã quá rõ rõ ràng ràng rồi sao