Luôn cảm giác có con ngươi nóng cháy một mực chăm chú nhìn mình, lập tức Địch Mân xoay người, tìm một lần chung quanh, cảm thấy đôi mắt nhìn kỹ vẫn còn đó, động lòng người nhưng không thấy ở nơi nào.
"Địch Mân, ngươi đang tìm cái gì?"
Phó tướng Cát Kim, cũng là lão bằng hữu (bạn bè lâu năm) lão cộng sự của Địch Mân, hắn liền tiến gần lại, tò mò hỏi.
"Không có việc gì, ta cảm giác có người đang nhìn ta!"
Địch Mân không để ý cười, Cát Kim cười to ha hả:
"Đó là đương nhiên rồi, Địch tướng quân anh tuấn đẹp trai, không biết mê đảo tâm hồn thiếu nữ của bao nhiêu cô gái trong kinh thành. Địch Mân, ngươi nói ngươi thành thân sớm như vậy để làm chi? Ngươi có biết, lần này có bao nhiêu người thương tâm rơi lệ không?"
Địch Mân gõ đầu Cát Kim một cái, giả vờ cả giận nói: "Ta nguyện ý! Này, không nói chuyện này nữa, nếu để Tàn Nguyệt biết, ta có thể sẽ bi thảm..."
"Tàn Nguyệt, chị dâu sao? Nàng rất hung ác?"
Cát Kim nhiều chuyện vươn cổ dài, Địch Mân cười nói:
"Không hung ác, rất dịu dàng. Nhưng, ta sẽ không để cho nàng thương tâm!"
Tàn Nguyệt, đúng rồi, vừa rồi chẳng lẽ là Tàn Nguyệt? Lần nữa theo cảm giác mà tìm, quả nhiên nhìn thấy, trên thành lâu xa xôi kia, có một người rất nhỏ đang nhìn không chớp mắt.
"Tàn Nguyệt..."
Thì thào gọi một tiếng, Địch Mân ngay cả mắt cũng không chớp, hắn vươn tay, cố gắng vẫy vẫy phía bên kia, Cát Kim cũng thấy được Tàn Nguyệt, hắn giật mình há to miệng -- chị dâu, nàng cư nhiên trèo lên trên thành lâu cao như vậy!
"Địch Mân..."
Hắn thấy mình rồi!
Thấy hắn quay đầu, thấy hắn phất tay với mình, Tàn Nguyệt kích động gọi. Chỉ là, bất luận thanh âm của nàng lớn bao nhiêu, nàng dùng bao nhiêu khí lực, hắn cũng không nghe được thanh âm của nàng.
"Địch Mân, ta chờ ngươi..."
Tàn Nguyệt thì thào nói, biết rõ cách xa như vậy, Địch Mân cũng nghe không được, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói ra.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đi xa rồi, nơi này gió lớn, ngài nên trở về thôi! Nếu cảm lạnh làm hại thân thể, thiếu gia cũng sẽ đau lòng!"
Địch Mân!
Hắn không ngừng quay đầu lại nhìn, thẳng đến, người trên thành lâu càng ngày càng nhỏ...
Tàn Nguyệt phút chốc cũng không chớp mắt mà nhìn, chỉ thấy đội ngũ trùng trùng điệp điệp càng đi càng xa...
Dần dần, chỉ còn lại có đám khói cuồn cuộn, còn có vẻ u sầu nhàn nhạt...
Luôn cảm giác có con ngươi nóng cháy một mực chăm chú nhìn mình, lập tức Địch Mân xoay người, tìm một lần chung quanh, cảm thấy đôi mắt nhìn kỹ vẫn còn đó, động lòng người nhưng không thấy ở nơi nào.
"Địch Mân, ngươi đang tìm cái gì?"
Phó tướng Cát Kim, cũng là lão bằng hữu (bạn bè lâu năm) lão cộng sự của Địch Mân, hắn liền tiến gần lại, tò mò hỏi.
"Không có việc gì, ta cảm giác có người đang nhìn ta!"
Địch Mân không để ý cười, Cát Kim cười to ha hả:
"Đó là đương nhiên rồi, Địch tướng quân anh tuấn đẹp trai, không biết mê đảo tâm hồn thiếu nữ của bao nhiêu cô gái trong kinh thành. Địch Mân, ngươi nói ngươi thành thân sớm như vậy để làm chi? Ngươi có biết, lần này có bao nhiêu người thương tâm rơi lệ không?"Địch Mân gõ đầu Cát Kim một cái, giả vờ cả giận nói: "Ta nguyện ý! Này, không nói chuyện này nữa, nếu để Tàn Nguyệt biết, ta có thể sẽ bi thảm..."
"Tàn Nguyệt, chị dâu sao? Nàng rất hung ác?"
Cát Kim nhiều chuyện vươn cổ dài, Địch Mân cười nói:
"Không hung ác, rất dịu dàng. Nhưng, ta sẽ không để cho nàng thương tâm!"
Tàn Nguyệt, đúng rồi, vừa rồi chẳng lẽ là Tàn Nguyệt? Lần nữa theo cảm giác mà tìm, quả nhiên nhìn thấy, trên thành lâu xa xôi kia, có một người rất nhỏ đang nhìn không chớp mắt.
"Tàn Nguyệt..."
Thì thào gọi một tiếng, Địch Mân ngay cả mắt cũng không chớp, hắn vươn tay, cố gắng vẫy vẫy phía bên kia, Cát Kim cũng thấy được Tàn Nguyệt, hắn giật mình há to miệng -- chị dâu, nàng cư nhiên trèo lên trên thành lâu cao như vậy!
"Địch Mân..."
Hắn thấy mình rồi!
Thấy hắn quay đầu, thấy hắn phất tay với mình, Tàn Nguyệt kích động gọi. Chỉ là, bất luận thanh âm của nàng lớn bao nhiêu, nàng dùng bao nhiêu khí lực, hắn cũng không nghe được thanh âm của nàng.
"Địch Mân, ta chờ ngươi..."
Tàn Nguyệt thì thào nói, biết rõ cách xa như vậy, Địch Mân cũng nghe không được, nhưng nàng vẫn không nhịn được nói ra.
"Thiếu phu nhân, thiếu gia đi xa rồi, nơi này gió lớn, ngài nên trở về thôi! Nếu cảm lạnh làm hại thân thể, thiếu gia cũng sẽ đau lòng!"
Địch Mân!
Hắn không ngừng quay đầu lại nhìn, thẳng đến, người trên thành lâu càng ngày càng nhỏ...
Tàn Nguyệt phút chốc cũng không chớp mắt mà nhìn, chỉ thấy đội ngũ trùng trùng điệp điệp càng đi càng xa...
Dần dần, chỉ còn lại có đám khói cuồn cuộn, còn có vẻ u sầu nhàn nhạt...