Lão đại phu thật có hảo tâm, giúp Địch lão tướng quân một đại ân. Tàn Nguyệt có thai là tin vui, nhưng hiện tại không thể nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả hạ nhân trong phủ.
“Lưu đại phu, chuyện này không cần nói cho ai biết, trăm ngàn lần nhớ kỹ.. .”
Lão đại phu cả kinh, cuống quít hỏi:
“Lão tướng quân, lời nói này là ý như thế nào?”
Địch lão tướng quân đi ra ngoài cửa nhìn, xác định chung quanh không ai, mới đến gần bên tai lão đại phu, nói: “Ta hoài nghi, Địch Mân lần này gặp nạn, là do có người cố ý làm!”
“Người nào? Ai lớn mật như vậy ?” Lão đại phu trừng mắt, tiểu tử Địch Mân này, cũng là nhìn hắn, từ nhỏ đến giờ đã rất quen thuộc.
“Ta cũng không rõ, chỉ là hoài nghi nhưng không có chứng cớ. Nếu như vậy thật thì nha đầu Tàn Nguyệt kia, cũng sẽ có nguy hiểm. . . .”
Địch lão tướng quân thở dài một tiếng: “Đây là huyết mạch duy nhất của Địch gia ta, không thể xảy ra sai sót gì . . . . . .”
“Ý tứ của Tướng quân, lão phu đã hiểu, lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai , sẽ. . .”
Hai người nói chuyện thật lâu, mà bên này Tàn Nguyệt cũng được Địch phu nhân lén đến thăm, trừ Tiểu Mạt và Tiểu Thi thì những người còn lại trong phủ đều không biết.
“Đây là sự thật chăng?”
Nằm trên giường, Tàn Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười. Ngày đó, nàng đã từng nói, “Địch Mân nếu ngươi không muốn cho ta chết, hãy cho ta một lý do để có thể tiếp tục sống”.
Mà hiện tại, nàng thật sự đã có lý do để sống, hơn nữa nhất định phải sống tiếp, nhưng. . .
Địch Mân, đây là đáp án ngươi cho Tàn Nguyệt ta sao?
Cái bụng vẫn bình thường, thật sự không thể ngờ được, có một tiểu sinh mệnh đang hình thành trong này. Đây là hài tử của Địch Mân sao, thật là không biết được, đứa nhỏ sinh ra sẽ giống ai đây?
Địch Mân, hay là ?
Hi vọng đứa nhỏ sẽ giống Địch Mân, nhưng về sau khi nhìn thấy nó, tâm vẫn sẽ đau, vậy hi vọng đứa nhỏ giống mình, thế nhưng Tàn Nguyệt lại sợ khoảng thời gian quá dài, nàng sẽ quên hình dáng Địch Mân, sẽ quên tất cả về Địch Mân . . .
Lệ vẫn không hề báo trước tự nhiên rơi xuống, Tàn Nguyệt lau đi, tự nói với bản thân: “Không được khóc, đừng khóc, lúc này mà khóc, sẽ không tốt cho đôi mắt ngươi, thật sự không tốt. . .”
Lão đại phu thật có hảo tâm, giúp Địch lão tướng quân một đại ân. Tàn Nguyệt có thai là tin vui, nhưng hiện tại không thể nói cho bất kỳ ai, bao gồm cả hạ nhân trong phủ.
“Lưu đại phu, chuyện này không cần nói cho ai biết, trăm ngàn lần nhớ kỹ.. .”
Lão đại phu cả kinh, cuống quít hỏi:
“Lão tướng quân, lời nói này là ý như thế nào?”
Địch lão tướng quân đi ra ngoài cửa nhìn, xác định chung quanh không ai, mới đến gần bên tai lão đại phu, nói: “Ta hoài nghi, Địch Mân lần này gặp nạn, là do có người cố ý làm!”“Người nào? Ai lớn mật như vậy ?” Lão đại phu trừng mắt, tiểu tử Địch Mân này, cũng là nhìn hắn, từ nhỏ đến giờ đã rất quen thuộc.
“Ta cũng không rõ, chỉ là hoài nghi nhưng không có chứng cớ. Nếu như vậy thật thì nha đầu Tàn Nguyệt kia, cũng sẽ có nguy hiểm. . . .”
Địch lão tướng quân thở dài một tiếng: “Đây là huyết mạch duy nhất của Địch gia ta, không thể xảy ra sai sót gì . . . . . .”
“Ý tứ của Tướng quân, lão phu đã hiểu, lão phu sẽ kê đơn thuốc an thai , sẽ. . .”
Hai người nói chuyện thật lâu, mà bên này Tàn Nguyệt cũng được Địch phu nhân lén đến thăm, trừ Tiểu Mạt và Tiểu Thi thì những người còn lại trong phủ đều không biết.
“Đây là sự thật chăng?”
Nằm trên giường, Tàn Nguyệt không biết nên khóc hay nên cười. Ngày đó, nàng đã từng nói, “Địch Mân nếu ngươi không muốn cho ta chết, hãy cho ta một lý do để có thể tiếp tục sống”.
Mà hiện tại, nàng thật sự đã có lý do để sống, hơn nữa nhất định phải sống tiếp, nhưng. . .
Địch Mân, đây là đáp án ngươi cho Tàn Nguyệt ta sao?
Cái bụng vẫn bình thường, thật sự không thể ngờ được, có một tiểu sinh mệnh đang hình thành trong này. Đây là hài tử của Địch Mân sao, thật là không biết được, đứa nhỏ sinh ra sẽ giống ai đây?
Địch Mân, hay là ?
Hi vọng đứa nhỏ sẽ giống Địch Mân, nhưng về sau khi nhìn thấy nó, tâm vẫn sẽ đau, vậy hi vọng đứa nhỏ giống mình, thế nhưng Tàn Nguyệt lại sợ khoảng thời gian quá dài, nàng sẽ quên hình dáng Địch Mân, sẽ quên tất cả về Địch Mân . . .
Lệ vẫn không hề báo trước tự nhiên rơi xuống, Tàn Nguyệt lau đi, tự nói với bản thân: “Không được khóc, đừng khóc, lúc này mà khóc, sẽ không tốt cho đôi mắt ngươi, thật sự không tốt. . .”