Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.
“Ta. . . . . .”
Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .
“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”
Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.
“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”
Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.
“Mân. . . . . .”
Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.
“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”
Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.
“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”
Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.
Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.
“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”
Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.
“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”
Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.
“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”
Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.
“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”
Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:
“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”
Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.
“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được. Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .”
Địch lão phu nhân khóc nhìn Địch Mân, Tàn Nguyệt cũng ngẩng đầu, rất hi vọng Địch Mân gọi ra.
“Ta. . . . . .”
Địch Mân mở miệng, hắn đối vớiHàn phi, vốn có tình cảm tốt nói không nên lời. Nhưng gọi nương, trong khoảng thời gian ngắn, cũng khó nói ra. . . .
“Mân nhi, gọi đi. . . . . .”
Địch lão phu nhân sốt ruột, khẩn trương nhìn Địch Mân. Nàng hiểu được nỗi khổ của Vũ Nhi, càng hiểu rõ bất đắc dĩ của nàng.
“Quên đi, Tố Vân, có lẽ Mân Nhi còn chưa quen, chờ hắn quen là được rồi!”
Yêu thương nhìn Địch Mân, Hàn phi ôn hòa nói.
“Mân. . . . . .”
Tàn Nguyệt nhìn Địch Mân, nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt Hàn phi, nàng rất hi vọng, Địch Mân có thể gọi một tiếng.
“Nguyệt Nhi, trên đầu của ngươi còn có vết thương, nay cũng là hai người rồi, không thể mệt, về trước nghỉ ngơi đi!”
Không muốn để cho Vũ Nhi xấu hổ như vậy, Địch lão phu nhân vội nói sang chuyện khác.
“Được. Nguyệt Nhi, đi, chúng ta trở về phòng đi!”
Phòng ở quen thuộc, bố trí quen thuộc, vẫn giống với lúc nàng sắp đi.
Nhưng khác với trước kia, lần này cạnh nàng, có thêm nam nhân nàng yêu.
“Nguyệt Nhi, ngươi rất ngốc. . . . . .”
Nhìn trên đầu Tàn Nguyệt băng bó, Địch Mân khẽ thở dài.
“Ta sợ ngươi hối hận. . . .”
Cho tới bây giờ, nàng không cảm thấy Trúc Thanh là một người xấu, mặc dù đến cuối cùng, nàng chỉ cảm thấy hắn đáng thương, đáng thương mà thôi.
“Nhưng chính ngươi, lại bị thương vì ta. Nguyệt Nhi, ta nói sẽ bảo vệ ngươi, đối với ngươi..”
Tay, nhẹ nhàng phủ trên mặt Tàn Nguyệt, nàng tái nhợt gầy yếu, không nghĩ tới bụng đã có cốt nhục của bọn họ.
“Không có việc gì, chỉ cần ngươi không có việc gì là tốt rồi. . . . . .”
Thật cẩn thận đỡ Tàn Nguyệt nằm dài trên giường, Địch Mân thở dài:
“Ta. . . . Độc dược kia, vẫn là ta tự mình đút cho hắn. . . . . .”
Hắn là hoàng thượng, đột nhiên trong lúc đó, lại là phụ hoàng của hắn, hắn cũng thành hoàng tử cao quý. Điểm này, thật sự ngoài dự liệu của hắn.
“Không thể trách ngươi. Nói sau, hoàng thượng cũng không phải không cứu được. Nói không chừng, hoàng thượng sẽ khôi phục. . . . . .”