Sau khi chuẩn bị nước cùng các loại thảo dược song, Tư Nhiệm cùng hai nha đinh khác ôm Vũ Mặc Hàn vào thùng nước ngâm phía bên trong tấm bình phong.
Lê Tịch Tuyết sau khi kiểm tra qua các loại thảo dược thì liền lấy kim trâm tới vừa thi trâm vừa thử nước trong thùng, trên chán cũng lã trã mồ hôi chảy.
Tư Nhiệm đứng bên cạnh chăm chú nhìn từng hành động, từng huyệt đạo mà Lê Tịch Tuyết thi trâm xuống.
Sau khi hạ đủ các trâm trên đầu và vai Vũ Mặc Hàn, Lê Tịch Tuyết đưa tay vốn định tháo nửa chiếc mặt nạ trên mặt Vũ Mặc Hàn ra liền bị Tư Nhiệm nắm chặt tay ngăn lại lắc đầu nói:
- Nếu không cần thiết ta khuyên cô đừng tháo ra.
Lê Tịch Tuyết đưa tay buông nhẹ tay Tư Nhiệm ra thắc mắc hỏi:
- Tại sao?
Tư Nhiệm trầm tư nghĩ lại chuyện năm đó rồi nói:
- Cách đây hai năm trên triều có một vị đại thần cố ý muốn tứ vương gia tháo mặt nạ ra cho mọi người chiêm ngưỡng.
Nên làm tứ vương gia tức giận.
Lê Tịch Tuyết nhẹ hỏi tay vẫn không quên đưa tay vào thử nước trong thùng thuốc:
- Sau đó thì sao? Tứ vương gia có tháo mặt nạ hay không?
Tư Nhiệm quan sát thấy nàng vừa nói nhưng cũng không quên việc thử thuốc, nhìn từng chút tỉ mỉ cùng ôn nhu của nàng khiến hắn càng ngày càng có chút ngưỡng mộ, trong lòng cũng nảy ra một chút tình cảm với nàng.
Tư Nhiệm nhẹ nói:
- Đương nhiên vương gia không đồng ý, cuối cùng hoàng thượng đành phải cho bãi triều, sau đó thì ngay trong đêm cả phủ của vị đại thần đó bị diệt vong.
Từ đó trở đi ai cũng không dám nhắc đến chuyện nhìn khuôn mặt của ngài ấy.
Lê Tịch Tuyết trầm tư hỏi:
- Vậy vương gia là người hại chết cả phủ của vị đại thần đó.
Tư Nhiệm lắc đầu nói:
- Ta cũng không rõ, có hỏi ngài ấy thì cũng không có câu trả lời.
Lê Tịch Tuyết cũng không mở mặt nạ cửa Vũ Mặc Hàn ra nữa, cũng không hỏi thêm bất cứ điều gì nữa.
Nàng lại tiếp tục chăm chú vào thi trâm.
Lúc này Ngũ hoàng tử và Ảnh Nhất cũng quay lại, ánh mắt bất lực nói:
- Tên đó đúng là khinh công không thể coi thường, có lẽ khinh công của hắn còn ngang ngửa tứ ca của ta.
Vũ Đông Phương và Ảnh Nhất vừa định đi lên phía Lê Tịch Tuyết để hỏi về tình hình sức khỏe của tứ ca lại thấy cảnh Lê Tịch Tuyết đang ngiêm túc cũng rất tập chung thì liền khựng lại.
Không ai bảo ai chỉ đứng xa xa nhìn xem tình hình.
Sau một hồi đứng thi trâm cuối cùng cũng song, Lê Tịch sau khi rút hết trâm khỏi cơ thể Vũ Mặc Hàn mới thở nhẹ một hơi rồi đưa tay lau mồ hôi trên trán.
Tư Nhiệm tiến lại tỉ mỉ quan sát hết các huyệt đạo mà Lê Tịch Tuyết vừa thi trâm.
Lê Tịch Tuyết bước chân hơi chậm, nàng sợ nhanh một chút sức lực không đủ sẽ ngã xuống mất.
Miệng chỉ lạnh nhạt nói với Vũ Đông Phương cùng với Ảnh Nhất:
- Mau vào giúp tứ vương gia lau người rồi đặt trở lại bên giường đi.
Lê Tịch Tuyết nhẹ bước đi ra hướng bàn phía bên ngoài ngồi xuống rót cho mình một tách trà trầm tư uống.
Vừa rồi nàng đã cố hết sức đả thông kinh mạch cũng đã áp chế một phần lớn hàn độc và trùng độc rồi, còn có tỉnh lại hay không đều phải do hắn tự mình phải cố gắng.
Sau khi bước vào trong Vũ Đông Phương mặt từ ngạc nhiên rồi đến vui vẻ, khuôn mặt Vũ Mặc Hàn bây giờ rất có huyết sắc, nhìn có khi còn nhuận sắc hơn cả trước đây.
Tư Nhiệm sau khi dùng sổ ghi chép lại song liền đi đến bên bàn định hỏi qua một chút nhưng thấy khuôn mặt nhợt nhạt của Lê Tịch Tuyết lại thôi, miệng chỉ nhẹ quan tâm hỏi:
- Lê cô nương có sao không? hay ta gọi quản gia làm chút gì cho cô ăn.
Lê Tịch Tuyết lắc đầu đứng dậy nói với Tư Nhiệm:
- Ta không sao.
Vũ Đông Phương và Ảnh Nhất đặt Vũ Mặc Hàn lên giường đắp thêm chăn song thì đi tới bên bàn, Vũ Đông Phương không coi Lê Tịch Tuyết là người ngoài mà nhẹ nói:
- Tên áo đen vừa rồi không phải người trong kinh thành.
Hắn ta là người Thảo Nguyên, vừa rồi ta có so vài chiêu với hắn thấy thân thể hắn linh hoạt.
Có mùi thảo rược cũng coi như giống với mùi của tứ ca.
Lê Tịch Tuyết mặt có chút hoảng hốt nhẹ, giọng nói cũng trầm đi:
- Vừa rồi ta suy đoán có hai khản năng có thể sảy ra, một là người hạ trùng độc sẽ hạ vào hai người một nam một nữ, trùng đực sẽ hạ vào người nữ tử còn trùng cái sẽ hạ vào người nam nhân.
Còn cái thứ hai là người hạ sẽ trực tiếp nuôi trùng bằng máu của nữ tử đồng trinh.
Ba người trong phòng vô cùng kinh ngạc, ngay cả cái này mà Lê tiểu thư cũng biết.
Trong lòng mỗi người đều có một suy nghĩ riêng.
Ảnh Nhất: Vương gia đúng là nhận được vương phi thần y rồi, may mắn là hôn ước còn chưa hủy bỏ.
Quãng thời gian sau này nhất định vương gia sẽ không còn phải chịu đau đớn nữa.
Vũ Đông Phương: Nữ tử này tại sao lại thay đổi nhiều như vậy, nàng ta cứ hoàn hảo như này thì tứ ca sau này sẽ rất vất vả để níu giữ rồi.
Tư Nhiệm: Hắn tự thắt lại đoạn tình cảm nảy nở với nàng.
Hắn đương nhiên không dám cũng sẽ không thể tranh người của Vũ Mặc Hàn được.
Vừa rồi hắn cũng thấy ánh mắt đau lòng của nàng nhìn Vũ Mặc Hàn.
Tư Nhiệm hắn dù không thể có được tình cảm của nàng nhưng hắn chỉ mong sau này nàng coi hắn là bằng hữu để tham khảo y dược là hắn đã mãn nguyện rồi.
Lê Tịch Tuyết thấy ba người trầm tư liền ho nhẹ nói:
- Như vậy người vừa rồi chắc chắn là người bị hạ trùng độc, cũng là một nữ tử.
Nàng ta đã tới kinh thành vậy ngày gặp lại cũng không còn xa đâu.
Tư Nhiệm tò mò hỏi:
- Vậy trùng độc làm thế nào mới giải được?
Lê Tịch Tuyết âm trầm đưa li trà lên trước mặt ngắm nhìn rồi nói nhỏ:
- Trừ khi hai người bị hạ trùng độc giao han với nhau thì mới có thể giải được.
Cả ba người lại càng thất kinh, không còn cách nào khác hay sao?
Lê Tịch Tuyết nhìn ánh mắt của ba người trước mặt liền cười khổ, nàng cũng sớm đoán ra suy nghĩ trong đầu họ.
Lê Tịch Tuyết ho nhẹ rồi nói:
- Dù sao tứ vương gia cùng phụ thân ta cũng đã bàn qua về việc hủy đi hôn ước của ta và ngài ấy rồi.
Sớm muộn nữ tử kia cũng sẽ tìm tới, lúc ấy vừa hay tứ vương gia có thể lập nàng ta là vương phi.
Còn ta cũng chỉ là người qua đường nữa thôi.
Vũ Đông Phương hốt hoảng xua tay nói:
- Không được..
Không được..
tứ ca ta nhất định không đồng ý.
Ngươi là người đầu tiên ta thấy tứ ca tiếp xúc thân mật và gần gũi như thế.Tứ ca ta dù không lấy ngươi thì tứ ca của ta cũng sẽ không bao giờ gần nữ nhân khác.
Chuyện lập người khác làm vương phi là không thể nào.
Ảnh Nhất cùng Tư Nhiệm đồng ý gật đầu đồng thanh nói:
- Đúng đúng.
Tư Nhiệm lại nói thêm:
- Còn nữa, hàn độc trong người tứ vương còn cần Lê cô nương giải nữa.
Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Dù sao chuyện này cũng không phải do ta hay các ngươi quyết định được, lúc nào vương gia tỉnh lại thì ta sẽ nói lại tình hình của ngài ấy.
Nếu ngài ấy không giao han cùng nữ nhân kia thì chỉ có chịu khổ cho tới lúc chết.
Mà nữ nhân kia cũng sẽ sớm không chịu nổi mà đến tìm ngài ấy.
Ba người lại rơi vào trầm tư, những lời của Lê Tịch Tuyết nói cũng rất đúng.
Lê Tịch Tuyết thấy ba người không nói gì liền nhẹ nói:
- Các người chắc cũng mấy ngày không nghỉ ngơi rồi, bây giờ tứ vương gia cũng đã ổn hơn rồi, các ngươi cứ trở về nghỉ ngơi chút đi.
Sớm mai còn phải tới cổng thành đón thái hậu cùng các vị tướng quân nữa.
Nói song Lê Tịch Tuyết đi tới bên giường sờ tay lên chán Vũ Mặc Hàn không còn thấy sốt nữa thì nhẹ kéo chăn lên cao hơn một chút rồi nhìn Ảnh Nhất nói:
- Ngươi cũng về phòng nghỉ ngơi đi cứ sai một vài gia đinh canh gác bên ngoài là được.
Ngày mai vương gia tỉnh lại còn rất yếu, cũng không thể dùng nội lực ngay được.
Mai ngươi chú ý giữ an toàn cho ngài ấy đi.
Tư Nhiệm đi lên phía Lê Tịch Tuyết nhẹ nói:
- Vậy ta cũng ở lại cùng Lê cô nương.
Dù sao ngày mai ta cũng không cần thiết phải đi đón thái hậu.
Lê Tịch Tuyết lắc đầu, mặt đầy nghiêm túc nói:
- Tất cả nghe theo lời ta đi, ngày mai vương gia còn rất yếu cả ba người các ngươi đều phải theo sát ngài ấy.
Phụ thân của ta cùng các vị quan lại đi tiếp đón rôi nên ta không tới đón Thái Hậu cũng không sao.
Thấy ánh mắt nghiêm nghị của Lê Tịch Tuyết ba người Ngũ hoàng tử, Ảnh Nhất và Tư Nhiệm đành gật đầu rời đi.
Tư Nhiệm cũng không quên quay lại nhắc nhửo Lê Tịch Tuyết:
- Ta chỉ nghỉ ngơi ở khuê phòng gần đây có việc gì ngươi cứ cho người tới tìm ta.
Lê Tịch Tuyết gật đầu rồi đưa tay hướng cửa mời ba người rời đi.
Sau khi ba người rời đi Lê Tịch Tuyết bước chậm tới phía giường, miệng nàng cũng ngoáp dài một cái nói với Vũ Mặc Hàn nằm trên giường:
- Vương gia ngươi ngủ hơi nhiều rồi đấy, ngày mai thái hậu trở về rồi ngươi còn không tỉnh ta cũng không biết nói với họ thế nào đâu.
Vũ Mặc Hàn từ khi được Ảnh Nhất và Vũ Đông Phương nhấc ra khỏi thùng tắm thì tâm trí đã tỉnh táo, chỉ là mắt không thể nào mở ra được.
Vừa rồi nằm trên giường hắn cũng mơ hồ nghe được cuộc nói chuyện của nàng cùng với ba người kia.
Trong lòng vô cùng khó chịu, nàng cứ như vậy lại muốn đẩy hắn cho nữ nhân khác.
Lê Tịch Tuyết nhìn khuôn mặt đẹp không góc chết, bên mặt có chiếc mặt nạ càng làm hắn tà mị, lôi cuốn.
Càng nhìn càng thấy hắn ôn nhu trong lòng không khỏi có tia rung động.
Lê Tịch Tuyết lắc nhẹ đầu thở dài, trong lòng cũng tự cười mình: Tịch Tuyết mày đang nghĩ gì vậy? Chỉ vì chút cuốn hút mà đã phải lòng nam nhân này rồi sao.
Lê Tịch Tuyết định quay người tới bàn ngồi, lại thấy cánh tay Vũ Mặc Hàn để phía bên ngoài, nàng sợ trời đêm càng lạnh khiến hàn độc lại nặng hơn.
Lê Tịch Tuyết đưa tay kéo chăn ra định đẩy tay Vũ Mặc Hàn vào trong thì bất chợt tay hắn liền nắm chặt lấy bàn tay nào kéo chặt.
Lê Tịch Tuyết nhạc nhiên lẫn vui mừng, nếu hắn tỉnh thì nàng cũng được trở về Lê phủ rồi.
Lê Tịch Tuyết vừa nói vừa định rút tay lại.
- Vương gia ngươi tỉnh rồi sao?
Lê Tịch Tuyết nhìn mắt của Vũ Mặc Hàn vẫn nhắm chặt, môi cũng không thấy hắn đáp lại nàng.
Bàn tay hắn to lớn vẫn nắm chặt lấy nàmg không buông ra.
Nàng Cố gắng vùng vẫy vẫn không thể nào buông ra được đành ngồi xuống bên cạnh giường nhẹ nói:
- Vương gia ngươi mau tỉnh dậy được không?
Vũ Mặc Hàn nằm trên giường lúc tỉnh lúc mộng, vừa rồi mùi hương tử linh lan quen thuộc gần mình.
Ngay cả trong giấc mơ hắn cũng muốn níu lấy.
Lê Tịch Tuyết đành ngồi đấy ngoáp dài thêm cái nữa.
Đợi lát hắn ổn định tâm lý thì sẽ rút tay lại.
Lại không ngờ nàng lại ngủ quên lúc nào không hay..