Trong Hoàng Cung
Tại biệt viện bên phải của thái y viện đám người Ngô thái y bị ngũ hoàng tử lôi kéo, gấp rút chạy sang bên tứ vương phủ.
Thì bên trái nơi của biệt viện của thái y viện cũng không kém phần náo nhiệt khi bị tam vương gia một thân quần áo dính máu, giận giữ hét lớn để đám thái y lấy dược liệu quý rồi cùng tiến về Lê thừa tướng phủ.
Mà trong Lê thừa tướng phủ cũng hỗn loạn, gia nhân chạy lên chạy xuống.
Một số đại phu có tiếng cao tay trong kinh thành cũng đã có mặt, bước chân nhanh chóng đi về hướng biệt viện của đại thiếu gia Lê phủ.
Ngay cả người bên phủ Lưu tướng quân cũng lo lắng mà chạy tới chạy lui về Lê phủ.
Lúc ấy biệt viện của đại thiếu gia lê phủ Lê Tịch Nam đầy ắp tiếng khóc nỉ non và tiếng la của Lưu phu nhân.
Bên giường hai ba vị đại phu có tiếng trong kinh thành đang thay nhau đắp thuốc cộng với kiểm tra mạch đập của Lê Tịch Nam.
Bên bàn trà bên trong phòng một lão thái thái mặt không khỏi buồn phiền mà thở dài nhìn hai nam trung niên đi qua đi lại trước mặt nói.
Vị thái thái đó không ai khác chính là Lộ Tư Chinh cũng là mẫu thân của Lưu phu nhân liền hắn giọng nói:
- Ai ra… hai người cứ đi qua đi lại để làm gì.
Mau nghĩ cách mời vị thần y Tư Nhiệm của Bách quán đường đang ở bên tứ vương phủ về đi.
Nếu không mạng của Tịch Nam cứ thế có lẽ sẽ không ổn mất.
Lê thừa tướng mặt đầy lo lắng cùng muộn phiền, chưa quá hai ngày mà mặt ông như già thêm cả chục tuổi.
Chỉ một lần tham gia săn bắn mà hai nhi tử của ông đều gặp nguy hiểm tới tính mạng.
Không phải ông không muốn đi tới tứ vương phủ tìm Tư Nhiệm thần y mà là bên ấy e rằng tình hình cũng không ổn hơn bên này là bao.
Nghe ngũ hoàng tử nói tứ vương gia không những trúng độc mà còn hao tổn không ít nội lực để xuống cứu nữ nhi của ông.
Hiện tại dù ông có sang cũng chưa chắc đã gặp được Tư Nhiệm thần y.
Lộ Tư Chinh đập mạnh lên bàn nhìn Lê Tịch Nghị nói:
- Lưu Tịch Nghị có phải ngươi xem thường tính mạng của Tịch Nam hay không? Ngươi đừng tưởng ta không biết chỉ vì Lê Tịch Tuyết đang ở bên tứ vương phủ nên ngươi không nỡ sang mời Tư Nhiệm thần y tới.
Lê Tịch Nghị thở dài quay đầy lại nhìn Lão thái thái trước mặt mà nói:
- Nhạc mẫu đại nhân à, người không phải cũng không biết tứ vương gia là người như thế nào? Ngay cả ngài ấy còn đang mang trọng thương nặng người nghĩ Thần y sẽ rời khỏi tứ vương phủ sao? Hơn nữa người cũng biết Tư Nhiệm thần y là ai? Không phải ai muốn mời đi là cũng có thể mời được.
Nghe lời nói của Lê Tịch Nghị, Lưu Thái Hòa liền khóc lớn mà đi tới nắm lấy cổ áo ông vừa khóc vừa nói:
- Hu… hu…Lê Tịch Nghị ông không cần ta cũng không sao … nhưng nó là nhi tử của ông… nó là người nối dõi tông đường duy nhất của Lê phủ … Hu… hu… ông không đi… để ta đi…
Vừa nói song Lưu Thái Hòa liền buông tay bước đi nhanh về hướng cửa chính mà lao.
Ngay lúc này bên ngoài cửa chính, quản gia gấp gáp chạy vào cung kính nhìn Lưu Tịch Nghị nói lớn:
- Tới rồi… Tam vương gia cùng thái y trong hoàng cung tới rồi.
Nghe vậy cả Lê Tịch Nghị cùng Lưu tướng quân đi nhanh ra hướng cửa tiếp đón.
Thấy hai người bước gia tam vương gia Vũ Thanh Bình liền phất tay gia hiệu không cần hành lễ.
Rồi bước thẳng về hướng giường của Lê Tịch Nam túm áo một vị đại phu rồi quát lớn:
- Còn không mau cút ra ngoài cho bản vương, một đám phế vật các ngươi để hắn có mệnh hệ gì các ngươi cũng đừng mong sống tốt.
Mấy vị đại phu mặt lo lắng liền khom người rồi lui ra phía sau, ai mà không biết sau tứ vương gia máu lạnh thì tam vương gia cũng hắc ám không kém.
Trước hết vẫn là tránh xa tam vương gia càng tránh xa càng tốt.
Vũ Thanh Bình nhìn vết cào lớn vẫn đang tứa ở sau lưng Lê Tịch Nam trong lòng vô cùng đau sót.
Lại quay lại nhìn mấy vị thái y phía sau nói lớn:
- Còn không mau trị thương cho hắn.
Nói rồi tam vương gia đứng dậy lùi lại mấy bước để mấy tên thái y bước vào.
Ngay sau đó ba vị thái y cầm theo hộp thuốc đi lại bên giường.
Người đứng đầu là Vu thái y của thái y viện nhanh chóng nhìn thương thế rồi vừa nói vừa nhìn hai người thái y theo sau nói:
- Vết thương quá lớn, mất rất nhiều máu hơn nữa vết thương lại rơi đúng mạch máu lớn sau lưng.
Nhanh đưa kim trâm lại đây.
Hai người phía sau nhanh chóng mở hộp thuốc lấy ra những thứ cần thiết đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Vu thái y cùng một thái y khác phối hợp lấy trâm rồi nhanh chóng thi trâm đâm vào những để cầm máu.
Còn một vị thái y khác lấy mấy dược liệu quý mà khi nãy cầm từ trong cung tới đưa về phía Lê thừa tướng nói:
- Lê thừa tướng ngài mau để nha hoàn sắc mấy loại thuốc này đi gồm: ’ Bạch chỉ, đam sâm, cúc hoa, đương quy’.
Đại thiếu gia đang mất quá nhiều máu sắc đặc một chút sẽ tốt hơn.
Lê Tịch Nghị đứng bên cạnh liền đi tới nhận.
hộp ghỗ đầy các loại thảo dược mà gật đầu.
Sau đó liền đưa lại cho quản gia phía sau cũng không quên nhắc nhở làm đúng theo lời của thái y.
Sau khi nhận hộp ghỗ quản gia nhanh chóng cúi người hành lễ rồi lui nhanh ra ngoài.
Bên này vị thái y kia liền lấy các loại thảo dược quý để cầm máu và làm lành vết thương tỉ mỉ xem xét rồi để vào cối thuốc đều đều tay đem giã nát.
Tất cả mọi người trong phòng ngay cả Lưu phu nhân vừa rồi còn khóc lóc rn rỉ cũng đều im bặt, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng tới việc trữa trị của Lê Tịch Nam.
Hơn hai canh giờ sau Vu thái y cũng rút chiếc kim châm cuối cùng trên lưng của Lê Tịch Nam lau nhẹ mồ hôi trên chán.
Cầm chiếc khăn lụa thấm hết vết máu khô loang lổ trên lưng Lê Tịch Nam ông nhẹ nhìn vị thái y đang giã thuốc nói:
- Hồ thái y thuốc đắp đã cho thêm cỏ thiên thanh hay chưa?
Hồ thái y nhẹ đưa cối thuốc về phía Vu thái y rồi gật đầu nói nhẹ:
- Vu sư, đã đủ vật liệu.
Vu thái y nhẹ gật đầu cầm từng nắm thuốc trong cối đặt lên miệng vết thương.
Thuốc đặt tới đâu lưng của Lê Tịch Nam thả lỏng các cơ ra tới đó.
Sau khi đã đắp hết thuốc trong cối vị thái y nhẹ nhàng thu xếp kim trâm, hộp thuốc rồi cung kính cúi người về hướng tam vương gia Vu thái y nhẹ nói:
- Vương gia thương thế của đại thiếu gia lê phủ đã ổn định chỉ cần tĩnh dưỡng và tẩm bổ vài ngày sẽ ổn định.
Tam vương gia đi lại hướng giường nghe hơi thở đều đều và mạnh mẽ hơn của Lê Tịch Nam mới nhẹ thở ra,lạnh giọng hỏi:
- Khi nào thì hắn sẽ tỉnh lại?
Vu thái y cung kính nói:
- Bẩm vương gia Lê thiếu gia chỉ cần uống đủ những loại thảo dược này thì sớm nhất ngày mai sẽ tỉnh lại.
Tam vương gia gật đầu, quay lại nhìn tất cả mọi người trong phòng rồi lạnh lùng nói:
- Tất cả còn không mau lui đi, hắn cần nghỉ ngơi.
Từ giờ trở đi không có lệnh của bổn vương ai cũng không được phép bén mạng lại căn phòng này.
Lộ Tư Chinh mặt đầy lo lắng, trước khi tam vương gia tới bà lo cho tính mạng của ngoại tôn tử của mình.
Nhưng hiện tại bà là lo chuyện khác nhiều hơn.
Lê Tịch Nghị thở nhẹ một hơi, tính mạng của nhi tử ông đã ổn vậy là tốt rồi.
Có tam vương ở đây cũng tốt, ít nhất nhờ ngài ấy mà mạng nhi tử ông mới được kéo về.
Ra ngoài rồi nhất định ông phải sang tứ vương phủ nghe ngóng tình hình nữ nhi của ông luôn mới được.
Lưu phu nhân dù lo lắng cho nhi tử của mình nhưng cũng không dám làm trái lời tam vương gia nói.
Ai mà không biết tam vương gia cũng độc ác và tàn bạo không kém gì tứ vương gia.
Ba vị thái y nhẹ nhàng khom người hành lễ với tam vương gia rồi hành lễ với Lê Tịch Nghị và Lưu tướng quân:
- Vậy chúng thần xin cáo lui, các loại thảo dược trên bàn chỉ cần sắc đúng theo đơn vi thần đã kê là được.
Tam vương gia đi lại hướng giường, mắt không nhìn đám người rời đi chỉ nhẹ phất tay nói:
- Được rồi.
Lê Tịch Nghị đi tới bên cạnh Vu thái y cung kính nói:
- Đa tạ Vu thái y, Hồ thái y và Ngô thái y đã ra tay cứu giúp để hạ quan tiễn các ngài một đoạn.
Lần sau nhất định hạ quan sẽ trịnh trọng mời các ngài một chầu rượu quý.
Vu thái y vừa bước ra ngoài cùng bước chân của Lê Thừa tướng vừa nói:
- Không có gì, là trách nhiệm và bổn phận của chúng ta.
Lê thừa tướng khách khí quá rồi.
Tiếp theo chân lần lượt từng người trong phòng đều lui ra ngoài..