Nhìn thân hình xanh sao, đôi mắt nhắm nghiền của Tiểu Mễ,Lê Tịch Tuyết đau lòng bước nhanh tới gần xe ngựa.
Còn cách đó hai ba bước chân miệng đã nhẹ gọi:
- Tiểu Mễ… Tiểu Mễ… Ta tới rồi… Ta tới đón em trở về nhà rồi đây.
Tay nàng vừa đặt lên vai của Tiểu Mễ thì phía cổ nàng đã có chút lạnh lạnh, một tiếng đằng hắng mạnh vang lên.
Sau đó là tiếng nói ồm ồm đầy nóng giận của nam nhân vang lên:
- Ngươi muốn làm gì?
Lê Tịch Tuyết tay liền khựng lại, đầu cũng không dám quay lại.
Nhìn mũi kiếm sáng loáng trước mặt mà sợ, chắc chắn kiếm này không phải đồ giả.
Hơi lạnh của cái kiếm khiến nàng khẽ run tay đi.
Còn chưa kịp nói gì thì Mộc Tâm Dao đã chạy tới gấp gáp nhìn Lê Tịch Tuyết rồi nhẹ giọng nói với nam nhân kia:
- Vị huynh đài này khoan hãy nóng giận nghe ta nói.
Đừng manh động chúng ta không có ý gì …
Nam nhân đó giọng giận giữ giống lên với Mộc Tâm Dao:
- Không có ý gì mà lại tới xe ngựa của ta nhìn ngó còn động đến đồ của ta.
Mộc Tâm Dao hoảng hốt nhìn cây kiếm đã cứa nhẹ lên cổ Lê Tịch Tuyết tia máu nhỏ đã tứa nhẹ ra khỏi da của muội ấy.
Giọng nói đầy lạnh lùng như giận giữ:ư
- Ngươi muốn như thế nào?
Nam nhân kia cười lớn, ngày hôm nay không hiểu vận đen gì mà đi giao từ sáng tới giờ đã gần tới giờ cơm trưa rồi mà vẫn chưa hết nửa xe củi.
Hắn gằn giọng ồm ồm nói:
- Tiền, đương nhiên ta cần tiền.
Coi như bồi thường tổn thất tinh thần.
Mộc Tâm Dao thầm chửi lớn trong lòng một câu, nếu không phải ở đây là chợ đen hẳn cái tên này muôn vạn lần chết rồi.
Nếu hắn biết hắn là đang kề kiếm vào cổ tứ vương phi thì hắn hẳn là có một trăm cái mạng cũng không đủ đền tội.
Mà cái gì mà bồi thường tổn thất tinh thần có mà muốn cướp tiền thì có.
Dù sao nàng cũng không muốn đôi co với hắn,Mộc Tâm Dao gật đầu nói:
- Được… được… ta cho ngươi tiền… Hiện tại ta không mang theo nhiều tiền mặt … Chiều nay ngươi tới… tứ vương phủ.
Ngươi muốn bao nhiêu ta trả ngươi bấy nhiêu…
Nghe tiếng tên tứ vương phủ khiến hắn có chút chột dạ, kiếm cũng buông nhẹ không dám ghì mạnh nữa.
Giọng nói có chút hơi run kể như đang kể khổ:
- Ta không cần tiền nữa chỉ cần một nữ nhân thôi… Gia đình ta có huynh đệ từ khi sinh ra đã không được gần nữ nhân.
Từ cữu cữu tới các huynh đệ của ta cũng vậy cũng chỉ vì gia cảnh nên ta mới phải nhặt nữ nhân tàn phế xấu xí này về thôi.
Vậy mà các ngươi … các ngươi lại muốn cướp đi…
Lê Tịch Tuyết từ nãy vẫn không dời mắt khỏi Tiểu Mễ, nhìn thân thể yếu ớt, hơi thở nhẹ nhẹ đôi chân mày thi thoảng nhíu lại vì đau đớn.
Hơn nữa nghe hơi thở như không thở làm nàng càng lo lắng, nàng gấp tới độ muốn gắt lên:
- Vị huynh đài này ngươi mau thả ta ra nhanh lên không muội ấy không ổn rồi.
Mộc Tâm Dao vội vàng đẩy Tiểu Thúy lên trước mặt nam nhân kia rồi nói:
- Ta đền … đền cho ngươi một nữ nhân nguyên vẹn hơn có được không? Nữ nhân này không chỉ tàn phế một chân, hơn nữa khuôn mặt xinh đẹp này cũng tốt hơn là nha đầu kia.
Còn nữa trên người nha hoàn này có không ít tiền, nói cho cùng ngươi chỉ có lợi chứ không có chút hại nào.
Nam nhân kia suy tính cũng đúng là như vậy nhưng vẫn còn ngập ngừng như muốn làm cao.
Nhưng nhìn phía trước đang có một nam nhân và một hộ vệ đang đi tới mặt biến sắc.
Lại thấy nam nhân phía trước kia lắc đầu với mình hắn liền hiểu ý nhìn Mộc Tâm Dao rồi nói:
- Ta… ta …
Còn chưa nói song thì tiếng nói nhẹ nhàng, thánh thoát của nam nhân kia vang lên:
- Vị huynh đài này có thể nể mặt Hoàng Cảnh gia ta mà thỏa hiệp giao dịch của vị cô nương này được không? Dù sao ngươi là nam nhân mà lại ỉ thế ức hiếp hai nữ tử thì cũng thật là khiến người ta chê cười.
Truyện Cổ Đại
Tên nam nhân kia mặt biến sắc ho nhẹ rồi buông kiếm xuống khỏi cổ Lê Tịch Tuyết, mắt không dám nhìn nam nhân kia chỉ trịnh trọng nói:
- Được, nể mặt Hoàng công tử tiểu mỗ ta đồng ý đổi người.
Lê Tịch Tuyết quay người lại cảm tạ nam nhân đã mở lời giúp mình thì nhận ra đó là nam nhân khi nãy bước vào đã đụng phải mình.
Nàng nhẹ giọng nhu hòa nói:
- Đa tạ vị công tử này đã giúp đỡ, ơn này tiểu nữ xin ghi tạc trong lòng.
Nam nhân kia thấy Lê Tịch Tuyết đã có phần nhu hòa nói với mình, môi hắn cười nhẹ nhàng lắc đầu nói:
- Không có gì chỉ là tiện đường thấy bất công nên giúp thôi.
Lê Tịch Tuyết gật đầu nhẹ dù sao nàng cũng không muốn mang ơn của ai, nàng nhẹ nói:
- Vậy không biết quý danh của công tử này là …? Sau này có dịp gặp lại nhất định sẽ bồi người một bữa lớn.
Nam nhân kia môi mang ý cười, hắn đi lên phía trước gần mặt Lê Tịch Tuyết rồi liền cúi người đến gần tai nàng và nói nhỏ:
- Ta là Hoàng Cảnh Thiên, nàng nhớ cho rõ tên của ta nha.
Lần sau gặp ta nhất định sẽ đòi lại bữa ăn hôm nay nàng nói đó.
Lê Tịch Tuyết thoáng qua chút khó hiểu, tên nam nhân này nhìn qua thấy cái gì đó rất bí ẩn, khó lường cảm giác như có gì đó rất khó nói.
Hơi thở cũng rất nhẹ hẳn là nội lực thâm sâu không tưởng.
Nhìn bóng lưng cao ngạo của nam nhân bước đi qua mặt mình khiến Lê Tịch Tuyết rùng mình cái nhẹ.
Nếu có thể sau này nàng cũng không muốn gặp lại hắn? nhìn mặt lạnh tanh môi lại mang ý cười như không cười rất khó đoán tâm tư hay sắc thái nào của hắn.
Nội tâm chỉ nhẹ mách bảo nam nân này không đơn giản tốt nhất vẫn là nàng không nên gặp lại.
Lê Tịch Tuyết quay lại phía Tiểu Mễ, nàng gấp gáp tháo dây ở tay và tháo vải ở miệng Tiểu Mễ ra, tay lay nhẹ Tiểu Mễ vừa lay vừa gọi:
- Tiểu Mễ … Tiểu Mễ… Em tỉnh lại… Tỉnh lại nhìn ta… Tiểu thư của em tới đón em rồi đây.
Tiểu Mễ nhẹ mở mắt nhìn Lê Tịch Tuyết nhẹ mỉm cười thều thào nói:
- Tiểu thư … Cuối cùng… em cũng … đợi được người… rồi…
Lê Tịch Tuyết nước mắt lăn dài hai bên má, nàng lắc đầu rồi nói:
- Em phải cố lên ta ngay lập tức đưa em về phủ rồi điều trị vết thương cho em.
Em nhanh sẽ không còn đau nữa …
Tiểu Mễ vẫn cười gượng gạo nói:
- Tiểu thư… Em muốn trở về … Em thấy mệt rồi…
Lê Tịch Tuyết gật đầu nói:
- Được …Được … ta đưa … đưa em về…
Mộc Tâm Dao vừa rồi nghe tới tên Hoàng Cảnh Thiên bỗng mi mắt rựt rựt liên hồi, nam nhân kia là Hoàng thiếu gia của Hoàng gia nước Mị.
Vừa rồi phong thái kia đối với Lê Tịch Tuyết e rằng đã chỉ điểm lên Lê Tịch Tuyết rồi.
Ai mà không biết Hoàng thiếu gia là người tà mị bí hiểm, hắn tựa như biết tà thuật.
Còn nữa hắn đã khắc chết tới vị phu nhân của mình…
Sau khi hắn rời đi Mộc Tâm Dao cũng bừng tỉnh, nhất định sau nàng phải để Lê Tịch Tuyết tránh xa hắn một chút.
Vừa định quay ra để giúp Lê Tịch Tuyết mang nha hoàn của muội ấy trở về.
Một nam nhân mang hơi thở lạnh lẽo đến cực độ đi nhanh lướt qua.
Lướt mắt liền thấy là Vũ Mặc Hàn còn chưa kịp lên tiếng thì Mộc Tâm Dao bất ngờ bị một bàn tay ấm áp nắm lấy tay rồi kéo vào lồng ngực.
Ngũ Hoàng Tử giọng gấp gáp hỏi Mộc Tâm Dao:
- Dao Dao ngươi không sao chứ? Tại sao lại đi tới nơi này.
Mộc Tâm Dao vừa định đưa tay vận khí định cho người ôm mình một trưởng thì nghe bên tai tiếng nói quen thuộc tay cũng dừng lại luôn.
Miệng cười nhẹ khẽ lắc đầu đáp lại Vũ Đông Phương:
- Ta không sao … sao ngươi lại tới đây rồi?
Lê Tịch Tuyết sau khi kiểm tra lại mạch đập của Tiểu Mễ nước mắt càng chảy nhiều hơn, mạch đập yếu đến độ nếu không phải nàng học qua rất nhiều bài xem mạch thì e rằng người khác đã nói là Tiểu Mễ chết rồi.
Tất cả các cơ và gân trên cơ thể đều bị thương tổn đến độ không còn nhúc nhích được.
Lê Tịch Tuyết lau nhẹ hai hàng nước mắt, nàng đưa tay lên vén mái tóc dối của Tiểu Mễ lại.
Tay ôm lấy Tiểu Mễ vào lòng, còn chưa kịp ôm lên liền bị tiếng nói lạnh lùng phía sau gắt lên:
- Đặt xuống.
Nàng muốn chết hay sao? Sức khỏe còn chưa tốt đã chạy tới nơi u ám này.
Lê Tịch Tuyết tay bỗng khựng lại, bên cạnh Ảnh Nhất đã đi đến khom người kính cẩn nói:
- Vương phi để thuộc hạ làm được rồi.
Lê Tịch Tuyết biết với cái thân thể yếu đuối như bây giờ hẳn là nàng không ôm Tiểu Mễ ra xe được.
Nàng liền đặt nhẹ Tiểu Mễ xuống rồi lui lại hai bước gật đầu nói gấp:
- Được, nhanh đi em ấy phải nhanh chóng trở về viện của ta.
Ảnh Nhất gật đầu rồi đi lại ôm Tiểu Mễ bước chân nhanh chóng đi về hướng cổng chợ đen.
Lê Tịch Tuyết vừa quay lại liền rơi vào lồng ngực cứng rắn có chút hơi lạnh của Vũ Mặc Hàn.
Vừa tính đưa tay đẩy hắn ra thì đã được Vũ Mặc Hàn nhấc bổng lên rồi bước đi về hướng cổng chợ đen.
Lê Tịch Tuyết cựa mạnh giọng buồn bực nói:
- Ngài thả ta xuống, ta tự đi được rồi.
Vũ Mặc Hàn ôm càng chặt nàng hơn, nhìn xuống khuôn mặt hơi nhợt nhạt, đôi mắt hơi sưng vì khóc hắn lại muốn phát tiết.
Chỉ vì một nha hoàn mà nàng liều mạng vào chợ đen lại còn khóc tới thương tâm như vậy.
Vũ Mặc Hàn không nói gì ôm Lê Tịch Tuyết một mạch lên xe ngựa của mình.
Mộc Tâm Dao cùng Vũ Đông Phương cùng Ảnh Nhất và Tiểu Mễ ngồi xe ngựa của Mộc Tâm Dao.
Hai xe ngựa lao nhanh về hướng Lê thừa tướng phủ.
Vừa lên xe ngựa Vũ Mặc Hàn không chút nương tay mà đặt mạnh Lê Tịch Tuyết xuống ghế.
Hắn thì ngồi ngay bên cạnh nàng, mặt lạnh lùng, tay nhẹ cầm tách trà lên uống.
Lê Tịch Tuyết thoáng chút giật mình cái khí tức này là hắn đang tức giận sao.
Xe ngựa lao nhanh trên đường làm Lê Tịch Tuyết ngồi cũng có chút khó chịu.
Giọng nói càng ấm ức hơn:
- Vương gia nếu ngài không thích ta thì chúng ta liền tới xin thái hậu từ…
Lời chưa nói hết câu môi nàng đã bị môi của Vũ Mặc Hàn mạnh bạo hôn xuống.
Tay hắn cũng nắm lấy vai nàng mà ghì mạnh, càng hôn càng muốn nhiều hơn.
Lưỡi hắn không tự chủ mà luồn vào khoang miệng nàng nếm hết mùi ngọt ngào ấy.
Từ đầu đến cuối Lê Tịch Tuyết từ hoảng hốt cho tới tủi hờn, nước mắt cứ thế rơi xuống càng nhiều hơn.
Tiểu Mễ còn chưa rõ sống chết thế nào bảo nàng làm sao mà an tâm j tới chuyện yêu đương đây.
Vũ Mặc Hàn chợt nhận ra là nàng đang khóc hắn liền dừng lại, tay đưa lên khuôn mặt nàng vuốt nhẹ hai hàng nước mắt môi khẽ nói:
- Bổn vương…
Lê Tịch Tuyết đấm mạnh vào ngực tứ vương gia giọng đấy uất nghẹn:
- Ngài có biết em ấy là người bấy lâu nay luôn bảo vệ ta hay không… hu… hu… ngài có biết em ấy luôn coi trọng ta coi ta như người nhà duy nhất hay không… Ngài có biết hay không?..Hu… hu…
Vũ Mặc Hàn gật đầu rồi ôm Lê Tịch Tuyết vào ngực mình, giọng nói đầy ôn nhu:
- Bổn vương biết rồi, xin lỗi …là bổn vương sai rồi…
Lê Tịch Tuyết dựa cả thân thể vào thân thể Vũ Mặc Hàn mà khóc lớn như một đứa trẻ..