Lê Tịch Tuyết ngày tiếp theo lại bị Hoàng Cảnh Thiên tới làm phiền.
Nàng cũng rất kinh ngạc về mức độ phục hồi của hắn, không ngờ uống hết gần một lượng lớn nấm mũ đầu lâu vậy mà chỉ trong một ngày hắn đã hoàn toàn bình phục như bình thường.
Kiểm tra qua mạch đập lúc trầm ổn lúc mạnh mẽ của hắn Lê Tịch Tuyết khẽ nhíu mày, mạch này lúc yếu như không có, lúc lại đập dồn dập như sắp vỡ tung.
Nàng có tò mò hỏi thì Hoàng Cảnh Thiên chỉ ậm ừ nói là chắc do hắn vận công nên ép hết độc ra ngoài rồi cho nên mới nhanh khỏi như vậy.
Nhưng trong người vẫn có chút không thoải mái nên đến tìm nàng giúp hắn kê thêm đơn thuốc.
Lê Tịch Tuyết bán tín bán nghi nhưng cũng không hỏi gì thêm.
Nàng cũng nhẹ nhàng từ chối viết đơn thuốc cho hắn vì nàng không phải đại phu.
Cũng không phải là người bốc thuốc được, lại không ngờ hắn ra ngoài mua đại mấy loại thảo dược đem tới, đáng ngạc nhiên vì hắn những không đem thuốc về hoàng cung chỗ thái hậu mà lại đem trực tiếp tới biệt viện của nàng, còn nói là nhờ nàng giúp hắn sắc thuốc.
Ngay từ đầu nàng đã lắc đầu từ chối nhưng vì Hoàng Cảnh Thiên lại cứ lì ra ở trong biệt viện của nàng nhìn ngó khắp nơi, còn đem các cây thảo dược nàng trồng được bứt gần hết.
Vì quá đau đầu nên Lê Tịch Tuyết chỉ đành gật đầu đồng ý giúp hắn sắc thuốc một ngày.
Thời gian vậy mà đã sẩm chiều tối nàng ngoài lúc ngồi sắc thuốc ra thì rảnh lại ngồi đọc sách, thi thoảng Hoàng Cảnh Thiên cũng pha trò để cho nàng cười.
Trời nhá nhem tối sau khi uống nốt bát thuốc cuối cùng, Hoàng Cảnh Thiên vừa định mời đưa nàng ra ngoài dạo một vòng chợ kinh thành.
Liền có nha hoàn trong cung tới báo với hắn là thái hậu triệu tập nên hắn đành ngậm ngùi rời đi.
Lê Tịch Tuyết sau khi tiễn Hoàng Cảnh Thiên ra về liền theo thói quen bước chân ra sân viện ngồi dưới bàn ghế đá lạnh.
Ngày mai nữa thôi là tới yến tiệc của thái hậu rồi, mà thái hậu hôm trước còn tuyên thánh chỉ bắt buộc tất cả nam nữ nhi của các quần thần đều phải tham gia yến tiệc.
Ngày hôm đó có rất nhiều các đại sứ của các nước khác tham đặc biệt căn rặn tất cả đều phải chuẩn bị các tiết mục để tham gia.
Lê Tịch Tuyết ngồi bên ngoài bàn đá dưới gốc anh đào, nhìn những cành anh đào tiêu điều bên trên một chiếc lá cũng không thấy nổi, vừa mấy ngày trước lá còn lay bay vậy mà chụi trơ.
Nàng thở dài pha chút buồn, bản thân không ngờ lại lưu lạc tới thế giời cổ đại này.
Nghĩ lại nàng cũng không có năng khiếu gì đặc biệt, bản thân chỉ biết lấy y thuật làm đam mê.
Trước kia có học qua vài môn học cơ bản nhưng không lấy làm thành tựu, lần này tham gia yến tiệc nàng sẽ ăn vận đơn giản một chút,đứng khuất một chút vậy là yên tâm rồi.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì Mộc Tâm Dao cùng Tiểu Liên bước vào.
Mộc Tâm Dao thấy Lê Tịch Tuyết liền cười lớn đi tới bên cạnh bàn đá ngồi xuống vui vẻ nói:
- Ha...!ha..ha...Tịch Tuyết em biết gì chưa? vừa rồi ta đi trong phủ em mà gặp ngay một người quấn băng đầy mặt...!ha...!ha...!mới đầu ta còn tưởng nơi này nuôi cương thì cơ đấy...!Hỏi ra mới biết là nhị tiểu thư Lê phủ nha...
Lê Tịch Tuyết cười nhẹ gật đầu lúc chiều nay nàng cũng có gặp nàng ta ở bên lương đình, nhìn đúng là mắc cười thật.
Tiểu Liên tay cầm đĩa bánh quế hoa và bình trà đặt lên bàn, đưa hai chén trà cho hai vị chủ tử mỗi người một chén rồi lui xuống phía sau Tịch Tuyết mà đứng.
Thấy khuôn mặt đăm chiêu của Lê Tịch Tuyết, Mộc Tâm Dao cũng ngưng cười lại điềm nhiên nắm lấy cánh tay nàng kiểm tra mạch đập miệng cũng liên tục hỏi:
- Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái sao? Ngày hôm nay tên Hoàng Cảnh Thiên đó tới làm phiền muội sao? Đâu ta xem thân thể có bị hạ độc hay gì không?Mấy người đó cùng một đám với nhau ta nghi lắm.
Cổ họng truyền đến cơn ngứa ngáy Lê Tịch Tuyết ho mạnh mấy tiếng lắc đầu vừa nói:
- Muội không sao? Chắc chỉ cảm phong hàn nhẹ thôi.
Mộc Tâm Dao sau khi kiểm tra mạch đập của Lê Tịch Tuyết đúng là mạch bình thường mới thả lỏng tâm trạng, miệng khẽ nói:
- Tịch Tuyết ta cũng thật không ngờ là thái hậu lại độc ác như vậy đó, còn nữa tứ vương gia dù sao cũng ở đó vậy mà một câu cũng không nói, cũng không lấy lại công đạo cho muội.
Lê Tịch Tuyết lúc này mới cười buồn suy nghĩ đợt gần đây Vũ Mặc Hàn rất khác, từ ánh mắt cho tới hành động.
Mới đầu nàng vốn không tin là ngài ấy sẽ thành thân với Mục Thanh Chiêu.
Nàng cố chấp nghĩ đó chỉ là giao dịch để cho Vũ Mặc Hàn giải độc.
Nhưng nàng lại nhận thêm phần thất vọng khi biết rằng chỉ có hai người tâm đầu ý hợp mới có thể giải trừ trùng mao độc được.
Như vậy là ngài ấy đã quyết tâm ở cạnh và yêu Mục Thanh Chiêu sao? Chỉ để giải trùng mao độc hay sao?
Những thất vọng càng lớn cho tới ngày hôm qua gặp ngài ấy ở từ hi cung.
Ánh mắt đầy lạnh lùng, vô tình ấy khiến nàng thấy bản thân mình như một con ngốc.
Đi tin rằng ngài ấy hẳn là ngoại lệ, nam nhân này sẽ chỉ duy nhất cưới mình nàng, yêu mình nàng.
Hôm qua rõ rãng biết thái hậu muốn hạ độc chết nàng, và nếu như không phải Hoàng Cảnh Thiên uống li trà đó vậy người hấp hối giờ có phải là nàng rồi không.
Nhưng Vũ Mặc Hàn lại một câu cũng không nói, cứ như vậy lạnh lùng rời đi.
Nhìn lên bầu trời không chút trăng sáng nàng mà khẽ thở Tịch Tuyết nhẹ giọng nói:
- Dao tỷ, nơi này liệu có tốt hơn ở thế kỉ hay không?
Mộc Tâm Dao uống ngụm trà gật đầu rồi lại lắc đầu nói:
- Tốt mà cũng không tốt, chúng ta vốn sống theo tâm trạng.
Nếu tâm trạng tốt vui vẻ thì nơi này đúng là đáng để ở lại, không những không khí trong lành, lại có rất nhiều thực phẩm sạch.
Và ngược lại nếu sống khổ cực bế tắc thì nơi này đương nhiên không bằng thế kỉ được.
Mộc Tâm Dao thật sự cũng không muốn Lê Tịch Tuyết ở bên cạnh Vũ Mặc Hàn xưa nay ai trong giang hồ không biết hắn kẻ thù nhiều không đếm suể, hơn nữa các thế lực của hoàng hậu trong cung cũng rất tàn độc.
Đã vậy còn thêm vị thái hậu độc ác, đầu đầy mưu quyền ngày ngày dùng độc miêu cương.
Lê Tịch Tuyết cổ họng truyền tới chút ngứa ngáy, liền ho nhẹ mấy cái.
Giọng nói cũng vì thế mà trầm đi:
- Dao tỷ, tứ vương gia gần đây đối với ta lạnh nhạt quá.
Mấy ngày rồi ta cũng muốn gặp ngài ấy hỏi rõ mọi chuyện.
Mộc Tâm Dao bàn tay khẽ nắm chặt, mọi chuyện nàng cũng ù mờ biết chút nhưng lại không dám mạo hiểm nói cho muội ấy.
Chỉ sơ sẩy một chút thái hậu cũng sẽ không để yên cho muội ấy và cả tứ vương lực Mộc Tâm Dao khẽ nói nhỏ:
- Có những chuyện muội không cần hỏi, tứ vương gia nhất định sẽ nói rõ cho muội.
Cũng có thể ngay ngày mai yến tiệc, cũng có thể vài ngày nữa, nhưng nhất định muội đừng đến tìm tứ vương gia nữa.
Tiểu Liên đứng bên cạnh khẽ nhíu mãy nhìn tay nhanh chóng kéo nhẹ Lê Tịch Tuyết nhích sang một bên, miệng hô lớn:
- Tiểu thư cẩn thận.
Ngay sau đó là cơn mưa tên lao vào trong phía biệt viện của Lê Tịch Tuyết.
Mộc Tâm Dao đập bàn đứng bật dậy, lấy trong tay áo một khúc côn có thể kéo dài ra, từng chút né các mũi tên, tay cũng kéo tay Lê Tịch Tuyết về sau lưng mình.
Tiểu Liên cũng rút trong tay áo ra cây kiếm hai người song song đánh bay mũi tên rồi đi lùi về phía hướng trong phòng.
Phía tường từng đám hắc y nhân bịp mặt bay vào trong sân, đưa kiếm đánh về phía ba người.
Miệng ai đấy đều hô lớn:
- Giết, chỉ cần lấy được đầu tam tiểu thư lê phủ sẽ được trọng thưởng.
Phía cổng biệt viện ba bốn hộ thân của Mộc Tâm Dao cũng phi vào nghênh chiến.
Vì đám hắc y nhân vào càng lúc càng đông, mà đám người của Mộc Tâm Dao lại chỉ vẻ vẹn có sáu người nghênh chiến nên có chút yếu thế hơn.
Lê Tịch Tuyết đứng phía sau không khỏi kinh hãi, máu me lênh láng đã có vài người ngã xuống.
Bên phía mình hộ vệ của Dao tỷ cũng có một hai người bị kiếm chém vào tay vào lưng trọng thương.
Trong lòng không khỏi sốt ruột, ngay phía sau là phòng nàng rồi như chợt nhớ ra trong phòng còn ít bột phấn gây cay mắt và bột ngứa, nàng ba chân bốn cẳng chạy vào trong phòng rồi gấp gáp chạy ra.
Trên tay là một túi bột phấn lớn thấy có hắc y nhân đánh lén phía sau Mộc Tâm Dao không chút do dự nàng liền nắm một nắm bột hất vào mặt hắc y nhân.
Chỉ thấy hắc y nhân kêu A lớn một tiếng rồi tay đánh rơi kiếm mà ôm mặt lùi lại phía sau.
Mộc Tâm Dao thấy vậy liền cười gật đầu vui vẻ nói:
- Tịch Tuyết cám ơn muội, thật không ngờ nha.
Lê Tịch Tuyết cố gắng hất từng nắm bột vào mặt mấy hắc y nhân đang đánh về phía bên hộ vệ đang trọng thương của Mộc Tâm Dao.
Miệng cũng nói:
- So với việc mọi người cứu ta thì đây chỉ là chút nhỏ thôi.
Lúc này bên phía cổng biệt viện một đám binh lính tinh nhuệ phi thân vào hòa cùng với đám người Mộc Tâm Dao đánh về phía hắc y nhân.
Người đi đầu không ai khác chính là Vũ Đông Phương.
Sau khi binh lính vào rất nhanh đám hắc y nhân đã yếu thế hơn tất cả đã bị binh lính đánh dồn về một phía không còn hắc y nhân nào đánh về phía đám người Mộc Tâm Dao nữa.
Vũ Đông Phương đi lại phía Mộc Tâm Dao gấp gáp nắm tay nàng lo lắng hỏi:
- Dao Dao không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?
Mộc Tâm Dao khẽ cười lắc lắc đầu.
Ngay sau khi hắc y nhân không còn đánh nữa thì có một nữ hộ vệ của Mộc Tâm Dao ngã xuống và ngất đi.
Lê Tịch Tuyết lo lắng ngồi xuống bên cạnh nắm lấy cổ tay xem mạch cho nữ hộ vệ kia, sau đó nhìn Tiểu Liên gấp gáp nói:
- Tiểu Liên em vào trong phòng lấy cho ta hộp ghỗ đựng thuốc đi.
Tiểu Liên gật đầu chạy nhanh vào trong rồi lấy ra hộp ghỗ đựng thuốc và kim châm, nhanh chóng hạ châm vào mạch chính trên cánh tay nữ hộ vệ giúp nàng ta cầm máu.
Lê Tịch Tuyết nhìn sắc mặt bốn người hộ vệ ai cũng kém do mất sức và mất máu nhiều, nàng liền nói:
- Được rồi ở đây có binh lính của ngũ hoàng tử rồi ba người các ngươi đưa cô nương này về Mộc Nhã Lâu nghỉ ngơi đi.
Lát nữa ta tới kiểm tra vết thương cho.
Cả ba người đang tỉnh táo lần lượt nhìn về phía Mộc Tâm Dao sau khi nhận được cái gật đầu của chủ tử ba người mới đồng thanh nói:
- Ân, Tiểu thư, đa tạ tiểu thư.
Đám người hắc y nhân lần lượt được binh lính hạ gục, chỉ còn lại vẻ vẹn hai người bị bắt sống.
Vũ Đông Phương cùng Mộc Tâm Dao đi tới phía hai hắc y nhân đang bị binh lính chói lại lạnh giọng hỏi:
- Các ngươi là do ai phái tới? Khôn hồn thì khai ra bằng không ta cho các ngươi sống không bằng chết.
Ngay sau đó một trong hai tên cười lớn nhổ một bãi nước bọt chung cả máu mà nói:
- Ha..
ha...ha...!Phi Phụng Các chưa bao giờ thất hứa, sống tận tâm chết tận tình.
Nói song hai hắc y nhân liền hộc ra một bụng máu đen rồi ngã dần xuống đất.
Vừa hay Lê Tịch Tuyết đi ra tới nơi nhìn thấy liền nói:
- Họ chết rồi, vừa rồi ta kiểm tra mấy hắc y nhân mà trúng thuốc ngứa và thuốc cay mắt của ta, thì thấy trên người nồng nặc mùi độc "Tử Phí".Chỉ cần cắn đầu lưỡi một chút liền bị phát độc mà chết.
Ngũ hoàng tử thắc mắc hỏi:
- Vậy là vừa rồi họ tự hạ độc mình sao?
Lê Tịch Tuyết gật đầu nhìn bốn phía hắc y nhân nằm dưới sân viện mình mà nói:
- Thực chất độc này là trước khi đi ám sát ai là họ đã bị uống rồi, đầu lưỡi bị một hạ một kim trâm chỉ cần cắn vào đầu kim trâm lập tức bị hộc máu mà chết.
Hẳn là người thuê đám hắc y nhân này cũng là cao thủ dùng độc và hạ độc.
Hơn nữa tổ chức này có lẽ cũng rất tàn ác hoặc là thành công trở về nhận lại thuốc giải, hoặc là chết và chết đau đớn trong ngày thứ sau khi uống phải độc này.
Ngũ Hoàng tử cũng chỉ biết gật đầu tám dương vì hắn cũng không biết nhiều về độc dược.
Mộc Tâm Dao lướt mắt nhanh nhìn ra hướng ngoài các lùm cây rồi lại nhìn về phía ngũ hoàng tử nói:
- Ngũ hoàng tử ta có chút mệt mỏi, ta và Tịch Tuyết vào trong phòng nghỉ ngơi chút.
Ngài cho người thu dọn hết trong biệt viện đi nhé.
Vũ Đông Phương thấy ánh mắt ra hiệu của Mộc Tâm Dao liền gật đầu nói:
- Được, vậy nàng vào nghỉ ngơi đi lát ta đưa nàng về phủ.
Sau đó Ngũ hoàng tử nhìn về Lê Tịch Tuyết nói lớn:
- Lê tiểu thư, Dao Dao trong người không khỏe mong Lê Tiểu thư chăm sóc cho nàng ấy.
Lê Tịch Tuyết thấy sắc mặt hơi nhợt nhạt của Mộc Tâm Dao liền gật đầu đồng ý.
Nắm lấy bàn tay Mộc Tâm Dao quay lại hướng trong phòng, phía sau là Tiểu Liên.
Lê Tịch Tuyết vừa đi vừa cười nhẹ nói nhỏ với Mộc Tâm Dao:
- Dao tỷ ta thấy tỷ còn chưa có kể với ta vài chuyện đâu nha, hẳn nào Dao tỷ của ta lại thay đổi ý định nhanh như vậy đã chuyển về kinh thành ở dài hạn.
Mộc Tâm Dao khẽ đỏ mặt, giọng nói trầm bổng, nhẹ nhàng nhu thuận.
- Ta..
Ta không có dấu muội chuyện gì.
Lê Tịch Tuyết cười cười vừa nói vừa ghẹo Mộc Tâm Dao:
- Được rồi..
được rồi..
Ta cũng chỉ biết là sắp được uống rượu mừng rồi là được.