Không phải! Ta yêu nàng bằng con tim chân thành, không vì thế thân của ai cả. Nhưng, ngài thở dài một hơi, nàng bây giờ đã là Hiên Hy đệ nhất vương phi Thượng Thần Trúc Vân, sánh bên người ấy, nàng hạnh phúc mỉm cười rạng rỡ, vậy là đủ rồi. Hắn cười nhẹ, lướt tay lên phím đàn, âm thanh rung động lòng người giai điệu réo rắt thiết tha.
Nhưng hắn không biết, tiếng đàn của mình lại đánh thức tiểu phượng hoàng đang ngủ trưa. Tiểu phượng hoàng lăn từ trên cây xuống, chống nạnh tức giận quát Quân Minh : "Này ngươi tính không để bản công chúa ngủ à?". Tiểu phượng hoàng nhìn hắn, lòng âm thầm bay mất tên tiểu thần kia.... đẹp quá! Thượng thần Quân Minh không hề biết tâm tư tiểu phượng hoàng trước mặt, chỉ thu đàn lại, mỉm cười: "Hóa ra là Phượng Thanh công chúa của Thiên Đế đang nghỉ trưa! Tại hạ làm phiền rồi!"
Một chữ làm phiền nói ra, lại là làm phiền nhau cả đời này. Hai ngàn năm sau kể từ lần gặp mặt ấy, đến khi Thượng Thần Quân Minh ôm tiểu phượng hoàng vào lòng ngắm cảnh ở Giao Trì, tiểu phượng hoàng vẫn còn nhớ: "Phu quân! Là ngài lúc trước nói làm phiền ta, vậy ta cho phép chàng làm phiền ta cả đời". Đôi mắt híp lại vui vẻ, Quân Minh ngắm nàng cười khóe môi cong lên. Làm phiền nàng, làm phiền cả đời này không buông.