Đoạn Ký Hành cơ hồ không đứng thẳng được, cảm giác trước mắt tối đen, muốn ngất đi.
Hắn ngồi xổm bên giường Giang Nguyên, vén mấy lọn tóc trên trán cậu, rồi cúi người hôn lên nốt ruồi son của cậu.
Vai Giang Nguyên rụt lại, đôi mắt gắt gao nhắm chặt, cả khuôn mặt và cổ đều phủ một lớp phấn hồng, chăn nhanh chóng được kéo lên trên, cả người cậu đều trốn bên trong.
Một lúc lâu sau, từ trong chăn nhô ra một khuôn mặt đỏ ửng, cũng không biết là do nín khóc hay quá xấu hổ, cái miệng nhỏ hé ra, có chút thẹn thùng, "Em chảy mồ hôi, rất khó ngửi."
Đoạn Ký Hành nghe thấy lời nói của cậu thì không nhịn được cười, "Sẽ không, Nguyên Nguyên thơm nhất."
Giang Nguyên kiên trì nói: "Nguyên Nguyên rất thối." Cậu duỗi ra cánh tay trắng nõn, "Em ngửi thấy, thối." Đoạn Ký Hành thế mới biết, cậu trốn trong chăn là để ngửi chính mình.
"A Hành hôn em liền..." Những lời phía sau bị cậu nuốt vào bụng.
Giang Nguyên trở mình một cái bò dậy, tóc tai vì mới ngủ dậy nên có chút rối loạn, nhìn vô cùng ngốc nghếch, vô cùng dễ thương, "Em đi tắm!"
Cậu nhẹ nhàng từ trên giường nhảy xuống, mang dép lê bước ra ngoài, mới vừa đi được hai bước liền quay đầu lại, cánh môi non mềm mím lại, "Em sẽ quay lại."
Em sẽ quay lại, anh không cần đi nha.
Nói xong cậu đi tiếp, đi chưa được hai bước thì lại quay lại, hai mắt xoay tròn, nói: "Em sẽ tắm rửa thật thơm, sau đó chúng ta gặp lại..."
Lần này nói xong, cậu liền như một làn khói chạy ra ngoài.
Đoạn Ký Hành nhắm chặt đôi mắt, bắt đầu từ tối hôm qua hắn mới ý thức được mình là một kẻ bị tng trùng thượng não mà lúc này hắn lại lần nữa cảm nhận được dục vọng của mình.
Hắn buồn bực gục đầu vào cái chăn còn vương khí tức của Giang Nguyên, bực bội nắm lấy tính khí giữa hai chân.
Hắn dùng thời gian một đêm để chán ghét loại hành động này, bởi vì hắn vĩnh viễn không thể khống chế được dục vọng của mình, một lần lại một lần, cứ nhớ tới Giang Nguyên là hắn lại cương.
Hai phút trước, có một nam hài đơn thuần sạch sẽ nhất nằm ở nơi này, là bầu trời duy nhất của hắn.
Mà hắn, cái tên dơ bẩn ti tiện, cư nhiên có thể vô sỉ thủ dâm ở đây.
Vừa nghĩ vậy hắn liền cảm thấy kích thích, khoái cảm so với tối qua còn lớn hơn, cơ hồ muốn lập tức lên đỉnh.
Hắn hoài nghi mình chỉ cần nằm trên cái giường này, không cần dùng tay cũng có thể xuất tinh, hắn chôn mặt vào trong drap giường, động tác trên tay càng lúc càng nhanh càng lúc càng nhanh...!
"A ——" từ trong buồng tắm truyền ra tiếng kêu của Giang Nguyên, cùng lúc đó, Đoạn Ký Hành đạt tới cao trào.
Hắn cơ hồ phải lập tức đi tới buồng tắm, cấp tốc thanh tỉnh bản thân.
Hắn cúi đầu, nhìn dấu vết trên quần áo mình, chán ghét nhíu nhíu mày, hắn không thể để Giang Nguyên thấy điều này.
Hắn chỉ lo Giang Nguyên bị trượt chân ngã, khẩn cấp cởi quần áo vọt vào nhà tắm.
Giang Nguyên ngồi xổm trên sàn ôm tiểu kim mao nhảy tưng tưng một bên, hưng phấn nói cho hắn biết: "Em vừa mở cửa thì thấy Tiểu Bánh ở bên trong, thật giống như có ma thuật."
Đoạn Ký Hành lúc này mới nhớ tới chuyện mình nhốt tiểu kim mao trong phòng tắm.
Giang Nguyên thấy hắn trần truồng, liền hỏi: "A Hành, tại sao anh không mặc quần áo?"
"Ồ..." Hắn ho khan một tiếng, nghiêng nghiêng đầu, vừa nói dối vừa cảm thấy có chút sợ hãi nhìn vào hai mắt Giang Nguyên, "Trong phòng quá nóng."
Sau đó hắn liền bị Giang Nguyên cường thế đẩy vào phòng, ngồi trên giường để trần cánh tay đón gió hơn nửa giờ...!Buồng tắm đột nhiên mở ra, Giang Nguyên vui vẻ chạy vào, "Lạnh quá!"
Tầm mắt của Đoạn Ký Hành liền di chuyển tới cửa phòng, Giang Nguyên mới vừa tắm xong, làn da bị nước nóng hun tới phấn hồng, từ hai má đến hai điểm nhỏ trong áo đều có màu hồng.
Ngực, là ngực, Giang Nguyên chưa mặc áo đã chạy ra, đây chính là tư duy của trẻ con, bạn của chúng làm gì thì chúng sẽ làm cái đó.
Giang Nguyên cởi quần áo cũng không có cảm giác quá gầy như lúc mặc quần áo, nhất là khi vừa tắm xong, da thịt mang lại cảm giác trơn bóng, điều làm cho hắn ngạc nhiên là đầu v cậu không nhô ra mà lõm vào trong.
Hai người còn chưa chuẩn bị gì đã "thẳng thắn gặp lại".
Giang Nguyên cao hứng, giang hai tay vui vẻ, "Em cũng nóng, em không cần mặc quần áo."
Cậu nhìn nhìn thân thể gầy gò của Đoạn Ký Hành, sau đó cúi đầu nhìn cơ thể chính mình, như phát hiện ra cái gì đó, tò mò gảy gảy đầu v lõm vào của mình, không biết sao ngẩng đầu nhìn về phía Đoạn Ký Hành, đuôi mắt cong cong, như phát hiện chuyện trọng đại nói, "Em...!Nó lõm vào ư." (Thương anh)
Một xung động mạnh mẽ ập tới, không ngừng xoay loạn trong cơ thể hắn, Đoạn Ký Hành có một vạn lý do để tin mình đã bị tình yêu làm mù mắt.
Hô hấp hắn nóng đến muốn thiêu cháy, toàn thân mất khống chế, cơ hồ hắn lập tức sẽ nhào lên người Giang Nguyên, đem cậu áp dưới thân.
Hắn chặt chẽ giam cầm hai tay Giang Nguyên, cưỡng bách tầm mắt mình dời khỏi hai điểm nhỏ kia, hắn chỉ biết vùi đầu vào cần cổ Giang Nguyên, liếm láp cần cổ trắng nõn ấy để giải nghiện.
Giang Nguyên tựa hồ bị hắn liếm đến mức ngứa ngáy, khanh khách cười rộ lên, hai cái chân đạp đạp.
Cậu bị loại tiếp xúc này làm cho nóng lên, cậu cứ nghĩ hành động này là do Đoạn Ký Hành muốn cùng cậu chơi đùa, hắn đang dùng đầu lưỡi gãi ngứa cho cậu.
Bên tai Đoạn Ký Hành truyền tới tiếng cười trong trẻo đáng yêu, đột nhiên cảm thấy mình thật vô sỉ, hắn ngừng động tác, đem đầu đặt trên vai cậu, lẳng lặng nhìn cậu.
Nam hài còn vương hơi nước nằm trên giường, trên chóp mũi truyền đến cảm giác mát mẻ, tóc đen môi đỏ.
Đoạn Ký Hành nghĩ đến hai chữ "yêu đồng".
Đoạn Ký Hành nhìn cánh môi đỏ hồng của cậu, hô hấp nóng bỏng phun lên cần cổ cậu, hắn nhắm lại hai mắt say mê hôn lên, bỗng nhiên người dưới thân nói: "Sao anh lại giống Tiểu Bánh như vậy?"
Hết chương ..