Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Phong vũ tương chí.
-----oooo-----
Chương : Hi vọng chi quang ().
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Lưu Phong Sương đổi sang tiện trang, hai người thong thả rời doanh trướng, bước lên bờ đê.
Mặt trời vừa khuất dạng, trên mặt sông vẫn còn phản chiếu chút dư quang hồng nhạt. Quay đầu nhìn, quân doanh Lưu Phong quân đã toàn bộ ẩn tàng vào trong bóng tối, đại doanh kéo dài mấy dặm phảng phất như một con thú lớn đang tiềm phục.
Không biết từ đâu truyền lại tiếng khèn ai oán, hai người im lặng lắng nghe.
Thần tình Lưu Phong Sương ảm đạm, ánh mắt mông lung nhìn vào mấy điểm lửa ở chòi canh xa xa, trong lòng nàng đang đầy cảm xúc hổ thẹn và thất lạc.
Từ Đa luân hồ đánh đến Lãng thương giang, hi sinh biết bao nhiêu chiến sĩ, cuối cùng còn cách Đế đô chưa đến hai ngày lộ trình thì phải lui binh, nàng làm sao đối diện với đám tướng sĩ gian khổ chinh chiến? Phải giải thích với bọn họ thế nào đây? Lúc bọn họ quên đi sinh tử tồn vong chiến đấu cho nàng, nàng thân là thống soái lại đi ký kết hiệp nghị với địch nhân!
Nhìn ra tâm tư của Lưu Phong Sương, Tử Xuyên Tú an ủi: "Công chúa, chớ có khó chịu. Nàng chính là cứu cả nhân loại, cứu cả văn minh thế giới!"
"Nhưng muội lại phản bội đồng bạn và tổ quốc!" Lưu Phong Sương nói nhỏ: "Muội không mặt mũi nào gặp các tướng sĩ!"
"A Vũ! Muội không có phản bội tổ quốc. Muội vì Lưu Phong gia tộc mà giành quyền hòa bình cùng đãi ngộ, mục đích đã đạt rồi, không cần để bộ đội tinh duệ của nhân loại tiếp tục tự tàn sát nữa".
Lưu Phong Sương ngẩng đầu nhìn gã, nóng nảy lắc đầu: "Tam ca, huynh không phải người trong cuộc, huynh không thể lí giải tâm tình của muội! Muội, muội rất sợ! Huynh từng có cảm giác thế này chưa? Giống như một người đang đi dưới vực sâu đen tối không thấy được năm ngón tay, không biết lối ra, chỉ cảm giác đâu đâu cũng hiểm nguy, đâu đâu cũng bẫy rập. Huynh minh bạch không?"
Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú đột nhiên lí giải tâm cảnh của Lưu Phong Sương.
Viễn Kinh đã đầu hàng rồi, Lưu Phong Sương là tướng lĩnh Lưu Phong cuối cùng chưa đầu hàng. Nàng cô độc một mình, làm bạn với nàng chỉ có chiến kì Lưu Phong gia lẫy lừng một thời. Nàng trông ngóng lại thời gian huy hoàng của Lưu Phong gia, cô độc chiến đấu, mà địch nhân của nàng bao gồm cả Đế đô, Viễn kinh và Hà khâu. Nàng cô lập không có sự giúp đỡ, chiến hữu bên cạnh lần lượt tử vong, trong cuộc chiến đã được chú định thất bại, nàng vẫn phấn chiến đến lúc tử vong.
Bản thân gã cũng có mệnh vận tương tự nàng, vì Tử Xuyên gia, vì Tử Xuyên Trữ, gã khi còn là thiếu niên đã phải ra chiến trường. Nhưng gã vẫn còn may mắn, có Ca Ứng Tinh, có Tả gia minh vương để gã dựa dẫm, có bằng hữu chí tình như Tư Đặc Lâm, Đế Lâm, còn có bóng hình xinh đẹp để gã nhung nhớ.
Mà nàng, cái gì cũng không có. (.
Ai cũng biết nàng là danh tướng số một đương đại, nhưng sự cô độc, thương tâm, thống khổ trong lòng nàng, có mấy ai hiểu?
Vô luận tài giỏi thế nào, nàng dù sao cũng chỉ là một thiếu nữ mới ngoài hai mươi. Khó mà tưởng tượng, một nữ tử yếu ớt lại phải gánh vác một gánh nặng khủng khiếp đến thế!
-oo-