Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Vệ quốc chi chiến.
-----oooo-----
Chương : Tương y vi mệnh ().
Nhóm dịch: Tú XuyênSưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Qua một lúc lâu, tiếng khóc thút thít cũng dần im. Tử Xuyên Tú hổ thẹn bước qua lên tiếng: "A Trữ, ta xin lỗi".
"Không, A Tú ca ca, huynh đối với muội rất tốt". Tử Xuyên Trữ lắc mạnh đầu: "A Tú ca ca, gặp được huynh là chuyện may mắn nhất trong đời muội, là muội không biết quý trọng, gây tổn thương cho tình cảm. Muội biết, huynh dành nhiều tình cảm uội hơn bất kỳ ai, muội thiếu huynh rất rất nhiều...Có lẽ muội đã không có tư cách nói câu này, nhưng huynh phải đi Viễn Đông, có những chuyện không nói ra, muội sợ...Sợ không có cơ hội nói. Vô luận thế nào, muội không muốn huynh ngộ thương trên chiến trường. A Tú ca, muội suy nghĩ đã lâu rồi, vô luận phản ứng của huynh thế nào, vô luận huynh cự tuyệt hay là tiếp thu, muội đều phải biểu đạt tâm ý..."
Nàng ngẩng đầu, nhãn thần trong đen còn ươn ướt lệ chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú: "A Tú ca, muội yêu huynh. Muội yêu huynh rất nhiều, còn sớm và nhiều hơn huynh nghĩ. A Tú ca ca, huynh không cần hồi đáp, không cần phải hứa hẹn. Muội từng rất yếu ớt nhưng lần này muội rất kiên định. Cho đến ngày chiến tranh kết thúc, tâm ý của muội không thay đổi, muội chờ ngày tương phùng".
Ngớ ngẩn nhìn nàng, nhìn gương mặt trắng tái, nhìn chiếc cằm nhỏ xinh hoàn mĩ, Tử Xuyên Tú tâm thần hoảng hốt. Mưa bụi như sương bay vào mặt, hơi nước mát lạnh. Trong lúc mê huyễn, gã đột nhiên cảm giác tình huống hiện tại quen quá, gương mặt xinh đẹp của Tử Xuyên Trữ dần mơ hồ, trước mặt lại xuất hiện một gương mặt xinh đẹp mà kiên cường, hai gương mặt chồng chồng lên nhau, không phân biệt được ai là ai.
Gã ngẩng đầu, tận phía trời tây vẫn còn chút ánh hồng của tịch dương sót lại, nhưng màn đêm đã buông, mây hồng đã bị đêm nhuộm thành sắc đen ảm đạm.
Lâm Vũ, lúc này muội đang ở đâu? Muội phải chăng đã quay về Lam thành? Muội đang làm gì? Muội có nhớ ta như ta nhớ muội không?
nguồn
Ra khỏi trang viên của Tử Xuyên Trữ, Tử Xuyên Tú đi thẳng đến tửu lâu đang tiếp đãi huynh đệ Hắc kì quân. Đại sảnh tửu lâu đèn đuốc sáng choang, các tướng lĩnh ăn nhậu hò hét. Thấy Tử Xuyên Tú bước vào, mọi người ồn ào đến đón: "Thống lĩnh đại nhân! Hôm nay ngài đến trễ, uống phạt đi!"
Tử Xuyên Tú mỉm cười, cầm ly uống cạn. Đưa tay chùi mép, nhãn thần gã quét qua chúng nhân: "Chư vị trưởng quân, chúng ta đại thắng trở về, lẽ ra uống mừng cho đã, nhưng rất xin lỗi, ta phải cắt sớm hứng khởi của mọi người: tất cả, trong nửa phút nửa chỉnh đốn y trang tập trung dưới lầu. Đây là quân lệnh!"
Nói xong, gã chuyển thân bước thẳng ra ngoài, nghe phía sau tiếng bước chân và tiếng huyên náo tán loạn.
Khi Tử Xuyên Tú đếm đến hai mươi, toàn thể tướng lĩnh đã tập hợp ở trước mặt gã. Nhìn gương mặt đỏ bừng vì rượu của các tướng lĩnh, gã ra lệnh: "Lên xe, đi theo xe ta".
Xa đội dừng lại trước một tòa kiến trúc nằm ở mặt tiền Trung ương đại nhai. Đây là một đại lâu trang nghiêm, phía trên đỉnh lâu cắm ưng kì rất lớn, ở cửa có một đội hiến binh đứng gác, đao bén sáng rỡ, thần tình nghiêm lạnh.
"Đại nhân, đây là chỗ nào vậy?"
Tử Xuyên Tú không quay đầu, đáp: "Quân vụ xứ".
Tiếng xì xào liền ngưng bặt, lần đầu bước vào cơ quan đầu não của lực lượng vũ trang gia tộc, một cổ áp lực vô hình đè lên bọn họ. Các quân quan kính úy nhìn đại lâu uy nghiêm, rất nhiều người còn không dám thở mạnh.
Tử Xuyên Tú cười thầm, gã xuất chứng kiện đưa cho hiến binh canh gác, hiến binh kính lễ gã: "Thống lĩnh đại nhân, Xứ trưởng đang chờ ngài bên trong".
"Đây là bộ hạ của ta, bọn họ cũng là người mà Tư Đặc Lâm muốn gặp đêm nay".
"Chúng tôi đã nhận được thông báo rồi, các trưởng quân cũng có thể vào".
Tử Xuyên Tú dẫn đầu đoàn người tiến vào trong. Tư Đặc Lâm đang ngồi ở khách sảnh chờ, nhìn thấy gã đến, Tư Đặc Lâm bước ra bắt tay, xin lỗi: "A Tú, rất xin lỗi, làm ngươi không thể nghỉ ngơi đêm nay. Tiền tuyến vừa có phi cáp truyền thư, ma tộc có động hướng không bình thường, chúng ta lo lắng bọn chúng sẽ cắt đứt công lộ thông đến Bỉ Đặc hành tỉnh. Nếu như thế, liên hệ giữa chúng ta và Viễn Đông hoàn toàn đứt đoạn, ngươi phải lập tức đến đó, chậm sẽ không kịp!"
Tinh quang thoáng qua mắt Tử Xuyên Tú, gã gật đầu đáp: "Ta hiểu, đêm nay sẽ động thân".
Mọi người đều là người thông minh, Tư Đặc Lâm nhìn như lù khù nhưng kì thật là đại trí giả ngu, y nhắc đến Bỉ Đặc hành tỉnh, đây tuyệt không phải vô ý. Bỉ Đặc hành tỉnh rốt cuộc là ai làm trò quỷ, trong lòng y đã hiểu rõ, chỉ là y không phải như Đế Lâm trực tiếp chất vấn Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên gia tam kiệt, quả nhiên không có kẻ yếu.
Tử Xuyên Tú chuyển thân chỉ các quân quan sau lưng: "Đây là toàn thể quân quan cấp Kì bổn trở lên của Hắc kì quân, còn đây là chưởng quyền ấn chương và lệnh phù của Hắc kì quân, đây là bản chép tài vụ, hiện tại giao hết cho huynh. Âu Dương Kính, Đức Long, hai người ra đây".
Hai quân quan một lớn một nhỏ đầu óc mơ hồ bước ra, hành lễ với Tư Đặc Lâm: "Đại nhân!"
Chỉ vào bọn họ, Tử Xuyên Tú nói: "Đây là hai đại công thần trong chiến dịch đánh lui Lưu Phong Sương, tôi đáp ứng thăng họ thành Hồng y kì bổn, nhưng hiện tại xem ra không kịp, sau khi huynh tiếp thu thì làm giúp tôi".
Tư Đặc Lâm đáp liền: "Ngươi yên tâm, chuyện này giao cho ta. Còn có chuyện gì nữa không?"
"Hồng y kì bổn Dương Trữ của Biên phòng quân lập công lớn khi đánh Lưu Phong Sương, là một nhân tài, phải trọng dụng".
Tư Đặc Lâm cười nói: "A Tú ngươi tiến cử người thì tuyệt đối không sai. Ngươi yên tâm, ta sẽ không ủy khuất hắn".
Tử Xuyên Tú ngẩng đầu suy nghĩ một chút: "Những chuyện khác thì không có gì. Huynh ký biên bản bàn giao đi".
Tư Đặc Lâm ký tên lên biên bản. Tiếp đó, Tử Xuyên Tú cũng ký tên vào.
Tư Đặc Lâm đứng lên nghiêm trang chào Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên đại nhân, tôi phụng mệnh tiếp quản Hắc kì quân!"
"Tư Đặc Lâm thống lĩnh, tôi phụng mệnh Quân vụ xứ giao quyền chỉ huy Hắc kì quân cho ngài! Hoàn tất!"
Hai vị thống lĩnh kết thúc nghi thức bàn giao.
Tư Đặc Lâm cười khổ nói: "Đêm nay là ngày tốt để bàn giao việc, ta cũng vừa bàn giao quyền chỉ huy Trung ương quân cho Trữ tiểu thư, giờ tiếp nhận quyền chỉ huy Hắc kì quân".
Tử Xuyên Tú cười khổ, quay người lại đối diện các quân quan.
Mọi người đến lúc này mới ý thức được có chuyện xảy ra. Văn Hà run giọng hỏi: "Đại nhân, ngài phải li khai chúng tôi sao? Ngài sắp đi đâu?"
Tư Đặc Lâm lớn giọng nói: "Các vị trưởng quan, ta là Quân vụ xứ Tư Đặc Lâm. Trong các người có người đã biết nhưng cũng có người chưa biết, ma tộc đã hạ Ngõa luân quan rồi, sắp đại cử tiến công nhân loại!"
-oo-