Chương : Huyết Nhục Cuồng Biểu nguồn
Lữ đoàn cận vệ của Ma Thần Hoàng đã tiến quân tới, quân đoàn thú áo giáp sắt đã tới!Đây là những chiến sĩ đáng sợ, thân hình cao lớn hơn hai mét trông như những cây cột đúc bằng đồng đen, chúng không cưỡi ngựa bởi vì không con ngựa nào có thể chịu được sức nặng cơ thể của chúng, chúng không mặc áo giáp vì trời sinh chúng có áo giáp rất đáng tin cậy.Tất cả vũ khí của chúng đều là đặc chế, bình thường nặng gấp đôi trọng lượng binh khí của lính Ma tộc bình thường, với sức lực của chúng dùng những vũ khí như những ống thẳng, đây chính là những công cụ giết chóc của chúng.Vào thời kỳ tả Viễn Đông, quân đội loài người không có nhiều tiếp xúc với lữ đoàn quân cận vệ nhưng mỗi lần chạm nhau đều chấm dứt với thất bại thảm hại của quân đội loài người. Điều may mắn duy nhất chính là số lượng thú áo giáp Lộc tộc không nhiều, hơn nữa nhiệm vụ chủ yếu của đơn vị bộ đội này chính là bảo vệ xung quanh Ma Thần Hoàng, cơ hội tham gia chiến tranh biên giới không nhiều thế nhưng những quái vật toàn thân trắng như tuyết này đã trở thành cơn ác mộng đối với toàn bộ loài người.Những chiến sĩ thú áo giáp nhếch miệng cười tự tin, sắc mặt dữ tợn khiến lòng kẻ khác giá lạnh, trong suy nghĩ của chúng những chiến sĩ Bán thú nhân đang liều chết mãnh liệt xông lên cuồn cuộn này cho dù có dáng người cường tráng, nhưng chúng chỉ như những con thiêu thân đi vào chỗ chết mà thôi.Đó chính là một hồi máu tanh chưa từng có trong lịch sử, binh lính Bán thú nhân dũng cảm dốc toàn lực tấn công nhưng cuối cùng vẫn không thể nào phá vỡ thế trận hình vuông của chiến sĩ thú áo giáp, chúng liên tục phát động các đợt tấn công.Binh lính Bán thú nhân dũng cảm dùng tất cả các loại vũ khí mình có: đao, mâu, kiếm đều đâm vào người thú áo giáp sắt, nhưng những thú áo giáp quân Ma tộc đóng vai trò quân tiên phong này như bị quỷ ám, cho dù binh lính Bán thú nhân dùng đao kiếm đâm chém vào người chúng thì chỉ để lại vết thương nhỏ, tên bắn không thể chọc thủng lớp da cứng ngắc trời sinh, tất cả các đòn đánh đều bị bắn ngược trở lại.Lính thú áo giáp bị tấn công thờ ơ nhếch miệng cười, cánh tay chúng vung lên, ngay lập tức chiến sĩ Bán thú nhân dũng cảm bị cây chùy sắt nặng tới năm mươi cân nện vào đầu, não nát vụn, máu tươi bắn ra cùng với từng mảnh vụn của đầu, cả đầu bắn tung, mất tăm tích.La Kiệt ở phía sau điên đầu quát mắng binh lính Bán thú nhân, xua đuổi bọn họ quay trở lại chiến trường, Đức Côn ở tuyến đầu dũng mãnh liều chết xung phong, Bạch Xuyên không ngừng điều động binh lực tiến lên trung tâm cuộc chiến, từng đoàn đội một liên tục được phái tới tiền tuyến đang ác chiến, nhưng rồi từng đoàn đội hy sinh uổng phí, tất cả cố gắng của bọn họ đều vô ích. Cho dù có liều mạng tử chiến cũng không thể ngăn cản lính thú áo giáp Ma tộc, máu tươi đổ thành sông một cách vô ích, thi thể chất cao như núi dọc theo sườn núi, trận thế quân Viễn Đông lung lay sắp sụp đổ.“Đại nhân!” Bạch Xuyên, vội vàng giục ngựa chạy tới trước mặt Tử Xuyên Tú, nàng quay người nhảy xuống ngựa, hơi thở nặng nề, sắc mặt tái nhợt.“Thế tấn công của lính thú áo giáp rất mãnh liệt, áo giáp cứng của chúng thực sự rất kinh khủng, đao kiếm của chúng ta chỉ có thể gây ra vết thương nhỏ cho chúng, nhưng một đòn đánh của chúng có thể khiến binh lính chúng ta biến thành một đống thịt vụn. Tiền tuyến sắp không thể duy trì được nữa, cầu xin đại nhân hãy cho chúng tôi lui lại, tránh thế tấn công của lính thú áo giáp sắt. Lực chiến đấu của chúng không mạnh, tốc độ chúng không thể bằng của chúng ta, bây giờ chúng ta lui lại vẫn còn kịp. Nếu chúng ta chờ tới khi trung quân bị chọc thủng, kị binh Ma tộc vọt vào trong, nhất định hai cánh của chúng ta sẽ bị cô lập”.Tiếng kêu gào thảm thiết và tiếng va chạm của binh khí không ngừng xé gió truyền tới bên này, Tử Xuyên Tú tái xanh mặt khi chứng kiến quân đội của mình đang rơi vào tình cảnh bị chém giết thê thảm. Tử Xuyên Tú tác chiến ở Viễn Đông đã lâu, hắn đương nhiên cũng biết tới uy danh của đơn vị quân đội cận vệ này của Ma Thần Hoàng, ưu điểm đao kiếm chém không vào của chúng đã phần nào che lấp khuyết điểm của chúng, tốc độ di chuyển của chúng cực kỳ chậm.Lối đánh liều mạng ngu ngốc này chỉ khiến ình hoàn toàn bị tiêu diệt, nhưng hôm nay quân Viễn Đông đang gánh trách nhiệm bảo vệ cánh trái của phòng tuyến loài người, một khi quân Viễn Đông sụp đổ, quân đội Ma tộc sẽ ngay lập tức chiếm lĩnh trận địa ở dãy núi, phòng tuyến phòng ngự hoàn chỉnh của loài người sẽ bị chọc thủng, quân bộ binh Ma tộc sẽ ở vào thế trên cao nhìn xuống thành Ba Đan, điều này thực sự bất lợi cho cuộc quyết chiến sau này.Đây là một sự lựa chọn khó khăn, nếu để tránh hy sinh trước mắt mà lùi lại thì sau này nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt, cần phải rất nhiều máu tươi mới có thể đánh chiếm lại nơi này.“Đại nhân!” khi thấy Từ Xuyệtt Tú không trả lời, Bạch Xuyên lo lắng hô lên: “Hãy mau phái khoái mã truyền lệnh đi, nếu cứ thế này thì không kịp nữa”.“Bạch Xuyên!” Tử Xuyên Tú quay đầu lại nói, lúc này Bạch Xuyên mới nhận ra sắc mặt Tử Xuyên Tú tái nhợt, hai môi cắn lại bật máu: “Hạ lệnh, quân ta lùi lại sau... lùi lại sau năm dặm”.Vào lúc xế chiều, hiệu kèn lệnh trầm trầm vang lên khắp khu rùng, quân Viễn Đông bắt đầu lui về phía sau, thế nhưng cho dù Tử Xuyên Tú quyết định rất nhanh nhưng mệnh lệnh rút lui vẫn chậm trễ.Từ lúc mệnh lệnh được đưa ra cho tới khi tới trận địa, binh lính Xà tộc trấn giữ trận địa đã sớm rơi vào cảnh kinh hãi hỗn loạn, không thể tổ chức chống cự, đã là những người bỏ trốn đầu tiên, tiếp theo đó chính là binh lính Ải nhân. Ở trung quân của phòng tuyến binh lính Bán thú nhân cũng xuất hiện dấu hiệu suy sụp, cả trận tuyến gần như sụp đổ.Kị binh Ma tộc tản ra khắp rừng núi truy kích binh lính Bán thú nhân bỏ trốn, tiếp theo đó là một màn tàn sát cực kỳ đáng sợ đã mở ra, thi thể của các chiến sĩ Viễn Đông bị giết chết nằm khắp nơi trong rừng, chất cao như núi.Đồng thời với cuộc quyết chiến đẫm máu bên cánh trái của quân đội Viễn Đông, cuộc chiến đấu cực kỳ oanh liệt, sặc mùi máu tanh, đồng thời diễn ra trên một chiến tuyến mười km.Quân đội loài người ở các khu vực cũng đồng thời gánh chịu thiệt hại trước sức tấn công của quân đội Ma tộc. Phó thống lĩnh quân đông nam Văn Hà chỉ huy quân đội của mình, ngăn cản cuộc tấn công của quân đoàn Ma tộc thứ mười một, trong khi đó Vân Thiển Tuyết tự mình dẫn quân Vũ Lâm cùng với quân đoàn thứ năm của Lăng Bộ Hư hình thành đại quân mười lăm vạn quân đồng thời phát động tấn công thành Ba Đan. Mặc dù phần lớn cuộc tấn công không có hiệu quả, thậm chí Văn Hà còn tổ chức một cuộc phản công nho nhỏ, đẩy lùi binh mã của Bùi Mã ra khỏi rừng rậm, nhưng cuộc phản công này cũng có tác dụng hỗ trợ. Lúc này Tư Đặc Lâm không có cách nào nhận ra trong các cuộc tấn công đồng loạt của quân đội Ma tộc, nơi nào là hướng tấn công chủ yếu của chúng.Cho tới ba giờ chiều, lính liên lạc cưỡi ngựa vội vàng cấp báo, binh lính của lữ đoàn cận vệ thú áo giáp Ma tộc đã xuất hiện ở chính diện phòng tuyến quân đội Viễn Đông, lúc này tổng chỉ huy quân đội loài người mới hạ quyết tâm. Hồng y kỳ bản Âu Dương Kính chỉ huy sư đoàn ba gồm gần hai vạn trọng giáp kị binh từ trong thành Ba Đan tới cánh trái, nhưng ngay khi Âu Dương Kính chưa dẫn quân tới nơi, quân Viễn Đông đã gần như bại trận, binh lính Bán thú nhân chạy phân tán khắp cánh rừng, lữ đoàn cận vệ Ma tộc đã đánh chiếm được trận địa của bọn họ, trong khi đó kị binh quân đoàn Ma tộc thứ ba đang truy kích lính bại trận Viễn Đông. Âu Dương Kính hạ lệnh liều chết xung phong tiêu diệt quân đội Ma tộc đang truy kích, lúc này Tử Xuyên Tú mới có cơ hội điều chỉnh binh mã của mình.Nhưng khi đối mặt với lữ đoàn quân cận vệ đã chiếm trận địa với ưu thế từ trên cao nhìn xuống, cả Tử Xuyên Tú và Âu Dương Kính đều không dám phát động tấn công.Mặt trời lặn về tây, binh lính Ma tộc và binh lính loài người sau một ngày chiến đấu quyết liệt đều đã mệt mỏi, trong khi đó quân Ma tộc thỏa mãn với chiến quả của ngày hôm nay, hai bên thực sự không có ý định tiếp tục khai chiến, hai bên chỉ tích cực đề phòng quân đối phương tập kích bất ngờ.Vào ban đêm quân đội hai bên đều đốt những đống lửa trên bình nguyên, cũng như trên núi cao xuất hiện hàng ngàn, hàng vạn đống lửa, toàn trận địa sáng rực. Sau một ngày chiến đấu, binh lính muốn tận dụng thời gian nghỉ ngơi, cầm vũ khí mà ngủ.Trong lúc này, trong thành Ba Đan, bộ chỉ huy liên quân, hội nghị quân sự đang diễn ra.Nhân cơ hội cuộc chiến ngừng lại vì đêm tối, các sĩ quan cao cấp quân Viễn Đông và quân đông nam họp để kiểm điểm lại cuộc chiến trong ngày.Gương mặt các tướng quân tái mét, có người còn đang to nhỏ bàn tán với nhau, có người ngẩng đầu nhìn vẻ chờ mong, có người châm thuốc hút, hội nghị được bao phủ bởi một màn sương khói mờ ảo. Hồng y kỳ bản Bạch Xuyên buồn bực cau mày nhưng hôm nay nàng không nổi khùng lên cho những tên khốn đang hút thuốc một cước bay ra ngoài phòng.Mặc dù không một ai nói ra nhưng vì trận địa trung tâm của quân Viễn Đông bị quân đội Ma tộc đánh chiếm là nguyên nhân chủ yếu khiến liên quân loài người rơi vào thế bị động hiện nay. Gương mặt các tướng quân tới từ Viễn Đông vô cùng ảo não trong khi đó Bạch Xuyên đã bớt ngạo mạn rất nhiều, Tư Đặc Lâm ngồi ngay ngắn ở vị trí thủ vị, hắn cau mày chăm chú nhìn một mũi nhọn như một cái sừng cắm vào thế trận quân đội loài người, ánh mắt như thế muốn đốt cháy cái bản đồ này. Một lúc rất lâu, Tư Đặc Lâm mới nhẹ nhàng hỏi: “Có thể chiếm lại không?”.Tư Đặc Lâm không nêu tên nhưng tất cả mọi người đều hiểu Tư Đặc Lâm hỏi ai, ánh mắt mọi người đều tập trung vào một góc lều.Thống lĩnh thiếu niên anh tuấn đang cúi đầu ngồi ở góc lều ngẩng đầu lên, gương mặt trắng nõn như hạt dưa vô cùng mệt mỏi, một đôi mắt sâu thẳm không có đáy: “Đánh chiếm lại chỗ đó có thể khiến chúng tôi phải trả một cái giá rất lớn, nếu như quân đội Viễn Đông chết trận tới một nửa thì có khả năng đoạt lại”.“Một nửa chết trận?”. Câu nói này khiến mọi người kinh hãi, các tướng quân trong phòng cùng hít một hơi khí lạnh.“Nói cách khác nếu như muốn đánh chiếm lại khu vực đó, chúng ta phải chuẩn bị tính mạng của sáu vạn binh lính”.“Đây chỉ là con số dự đoán, hôm nay chúng ta đã gặp một binh chủng mới tinh, tất cả mọi người đều biết lính thú áo giáp có lực chiến đấu không mạnh, chúng ta phải sử dụng chiến thuật biển người để tiêu hao thế lực của chúng, cho tới khi chúng cực kỳ mệt mỏi, chúng ta mới có cơ hội giết chết chúng”.“Quân đội không thể duy trì khi ở tình trạng đó, chết trận một nửa là điều không thể chấp nhận được. Chỉ cần con số thương vong một phần tư, tinh thần binh lính đã sụt giảm tới mức độ nguy hiểm, nếu cứ miễn cưỡng đánh thì nhất định sẽ rơi vào tình trạng nguy hiểm”.“Hoặc là có thể điều bộ đội dự bị tăng cường cho quân đội Viễn Đông”. Có người nào đó nói xen vào, Tử Xuyên Tú nhìn người đó, đó là một người đàn ông trung niên hắn không biết, người này đeo quân hàm Hồng y kỳ bản, có lẽ là binh đoàn trưởng quân đông nam.“Vị này chính là Kiệt Nhĩ Căn Hồng y kỳ bản, vốn là tổng đốc tỉnh Áo Tư, bây giờ phụ trách lương thảo và hậu cần trong quân đông nam” Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú giới thiệu qua về người đàn ông trung niên, trong khi chưa ai lên tiếng tiếp thì Âu Dương Kính đã đứng dậy nói: “Đại nhân, xin hãy cho tôi xuất chiến, trọng giáp kị binh sẽ liều mạng phân cao thấp với thú áo giáp”.Nhưng ngay lập tức Tư Đặc Lâm bác bỏ đề nghị này, bởi vì quân Ma tộc đã chiếm được địa hình có lợi thế trên cao, khi tấn công từ dưới thấp lên cao, trọng giáp kị binh loài người dưới sức nặng của áo giáp tuyệt đối không còn ưu thế, ngược lại còn trở thành điểm yếu của mình.Hội nghị quân sự ầm ầm thảo luận một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không có cách hay nào đưa ra để đối phó với lính thú áo giáp, Tư Đặc Lâm đành phải tuyên bố: “Mọi người quay về chuẩn bị chiến đấu, tất cả chuẩn bị sẵn sàng”.Có người vung tay hỏi: “Đại nhân, ngày mai chúng ta tác chiến theo phương châm nào?”.“Hãy hỏi Ma Thần Hoàng ở đối diện đi, chúng ta lùi một bước để đánh trả đối phương”.Trong phòng vang lên những tiếng phù phù thất vọng, câu trả lời này chẳng khác gì thừa nhận liên quân loài người không hề có cách này đối phó với binh lính thú áo giáp của quân đội Ma tộc. Nhưng vì uy tín của Tư Đặc Lâm, các tướng quân ngần ngại không dám nói nhưng trên gương mặt bọn họ vẫn hiện lên sự mất mát.Tư Đặc Lâm đứng dậy, hắn không nói nữa, ánh mắt cực kỳ nghiêm nghị nhìn xung quanh, bốn phía xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh không một tiếng động: “Hôm nay chiến lược phòng thủ của chúng ta gặp khó khăn, cánh trái mất trận địa, nhưng thế trận của đại quân nói chung vẫn không bị rối loạn, cánh trái còn nhanh chóng thiết lập được phòng tuyến thứ hai. Cuộc đại chiến mới bắt đầu, thất bại một hai trận đánh không ảnh hưởng nghiêm trọng như tưởng tượng của mọi người. Các vị tướng quân, các vị chỉ nhìn thấy lính thú áo giáp tàn ác nhưng lại không nhìn thấy ưu thế chiến lược của chúng ta, thành Ba Đan là chiến trường chính nhưng quyết định thắng bại của cuộc chiến lại không nằm ở đây. Chỉ cần chúng ta có thể kiên trì giữ vững, kìm hãm quân chủ lực Ma tộc, quân đội Đế Đô và liên quân tây bắc nhất định sẽ không chịu ngồi yên, sớm muộn bọn họ cũng sẽ ra tay đánh vào con đường lui của quân đội Ma tộc”.Giọng nói của Tư Đặc Lâm không cao nhưng trầm trầm bình tĩnh, mang dáng vẻ cực kỳ tự tin. Lúc này các tướng quân mới phần nào khôi phục lại niềm tin của mình.Các tướng quân ra khỏi lều theo từng tốp năm ba người, Tư Đặc Lâm buông rèm cửa lều xuống, Tử Xuyên Tú vẫn ngồi ở góc lều, ánh mắt trầm tư nhưng vẫn không thể đấu được vẻ mệt mỏi.“A Tú, hôm nay quân Viễn Đông thương vong rất thê thảm, có thể thống kê con số thương vong chưa?”.
“Vẫn chưa, tất cả bộ đội đều đang phải chỉnh đốn lại quân doanh nhưng thương vong có lẽ trên một vạn người, bốn mươi đoàn đã bị đánh tê liệt. Hôm nay nhị ca phái Âu Dương Kính tới cứu viện rất kịp thời, nếu không có hắn, thương vong nhất định còn lớn hơn nữa. Cảm ơn!”.Tư Đặc Lâm lắc đầu nặng nề nói: “Nếu nói cảm ơn thì quân đông nam của ta nên phải cảm ơn các huynh đệ Viễn Đông. Các dân tộc Viễn Đông không quan tâm tới hiềm khích khi xưa, không quản ngại nghìn dặm tới cứu giúp, bọn họ đã hy sinh rất lớn cho phía tây. Món nợ ân tình này, loài người nhất định sẽ trả lại xứng đáng cho bọn họ”.Tử Xuyên Tú kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Tư Đặc Lâm, trận chiến thất bại ngày hôm nay rất nhiều tướng lĩnh quân đông nam coi chính hắn như một gian thần, rất nhiều người coi thường quân đội Viễn Đông. Ngay trong ngày đầu tiên của cuộc chiến, trận địa cánh trái đã mất, gây khó khăn của cả phòng tuyển.Chỉ có Tư Đặc Lâm mới có lòng thông cảm khoan dung độ lượng như này. Chín chắn, thận trọng, đặt mình vào hoàn cảnh người khác, suy nghĩ chu đáo, hôm nay Tư Đặc Lâm đã có phong thái của một Đại tướng.Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Nhị ca, đệ nghĩ sau chiến tranh nếu như nhị ca không làm Thống lĩnh quân đông nam, ca có thể là một Tổng thống lĩnh tốt nhất trong mọi người”.Tư Đặc Lâm sừng sốt hỏi: “Tại sao đệ lại nói như vậy?”.Tử Xuyên Tú cười mà không giải thích, hắn chuyển sang chủ đề khác: “Thú áo giáp Ma tộc chính là vua của Ma tộc, là binh chủng Hoàng bài, nhưng lại không phải là đơn vị bộ đội thường xuyên xuất hiện trên chiến trường. Đơn vị quân đội tinh nhuệ, hùng mạnh, đánh đâu thắng đó này không gì cản nổi, một khi được quân đội Ma tộc sử dụng thường xuyên trên chiến trường sẽ tạo nên một ưu thế rất lớn, nhưng đệ nhớ rõ rằng, trong mấy chục năm nay ở Viễn Đông, đơn vị thú áo giáp này chỉ xuất trận có bốn lần, so với số lần xuất trận của quân đội đê giai Ma tộc mà nói thì thật sự quá ít. Ma Thần Hoàng không có lý do gì mà cất giấu thanh kiếm sắc bén của mình, không sử dụng một cách hợp lý”.“Ý kiến của đệ thế nào?”.“Đệ vẫn nghi ngờ là thú áo giáp đao thương chém không đứt này nhất định có nhược điểm, vấn đề là vào lúc này chúng ta không biết mà thôi. Quân đội Ma tộc không thường xuyên sử dụng đội quân này trong chiến tranh, nhất định là sợ tiếp xúc quá nhiều, nhược điểm này sẽ bị lộ”.Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú nói: “Đệ nói đúng, nếu như quân thú áo giáp là thiên hạ vô địch thì vì sao quân Ma tộc cho tới thời điểm quyết chiến lúc này mới đem ra sử dụng? A Tú, đệ và Ma tộc giao chiến nhiều năm, đệ có biết lũ quái vật đó có nhược điểm gì không?”.“Đệ chưa từng giao chiến với thú áo giáp, mấy lần chiến tranh trước với quân đội Viễn Đông, Ma Thần Hoàng không phái đơn vị này xuất chiến. Đệ đã hỏi Lôi Đế tướng quân Ma tộc đầu hàng trong quân Viễn Đông, trước kia Lôi Đế cũng là một quân đoàn trưởng Ma tộc, nhưng hắn cũng không biết tình hình của thú áo giáp. Đơn vị quân đội này thuộc về bí mật cao nhất của vương quốc, chỉ có Hoàng tộc mới được biết”.Nhìn vẻ mừng hụt của Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú thở dài nói: “Nhị ca, hãy nghĩ xem, Ma tộc giữ gìn bí mật này trong mấy trăm năm, nhất định nó cực kỳ bí mật, nếu như chúng ta chỉ thông qua một trận đánh mà tìm ra thì nó quá tầm thường. Điều đáng tiếc chính là La Tư, Hoàng tộc gia tộc Hài Tháp không có trong quân, hắn đi theo tướng quân Bố Lan đông tiến báo thù, hắn hẳn là người biết rõ tình hình. Liên lạc với cánh quân phía đông ít nhất cần một tháng, khi đó chúng ta không chờ đợi được nữa rồi”.“A Tú, ta có suy nghĩ này. Mặc dù thú áo giáp Ma tộc lợi hại nhưng số lượng chúng quá ít, không thể trải rộng mười dặm chiến trường, nếu như Ma Thần Hoàng hạ lệnh cho lữ đoàn thú áo giáp tấn công cánh trái, chúng ta sẽ lựa chọn cách né tránh mũi nhọn quân thú áo giáp Ma tộc, tiến hành tấn công ăn miếng trả miếng với trung quân Ma tộc”.“Việc cấp bách hiện nay không phải là phản công mà trước tiên cẩn ổn định thế trận. Nhất định thú áo giáp có nhược điểm, chúng ta hãy từ từ truy tìm, tránh giao tranh chính diện với chúng. Việc cấp bách là trấn định lòng quân, không được manh động hấp tấp. Mặc khác chúng ta phải nghĩ cách thông báo cho bên Đế Đô tiến hành phối hợp với chúng ta. Khi chúng ta đang kìm chế chủ lực của Ma Thần Hoàng, Đế Lâm bên Đế Đô có thể xuất binh tấn công thành Đạt Khắc. Khi đó Ma Thần Hoàng đầu đuôi không thể ứng cứu cho nhau...”.Đối thủ quá kinh khủng, chẳng những chúng có tinh binh mãnh tướng như ma thần vương mà còn đích thân do Ma Thần Hoàng áp trận, tuy nói từ trước tới giờ Ma Thần Hoàng không thường xuyên tự mình chỉ huy chiến dịch, nhưng Tư Đặc Lâm và Tử Xuyên Tú không vì thế mà coi thường. Đối thủ đáng sợ nhất không phải là các lão tướng nhiều kinh nghiệm, mà chính là những lính mới ra đời kia.Những lão tướng dày dặn kinh nghiệm thường bình tĩnh, cẩn thận, rất ít khi mắc sai lầm nhưng chính kinh nghiệm cũng có hạn chế của mình, hành động thường theo quy luật nên không khó nắm bắt.Ngược lại những con nghé mới ra đời kia mới khiến cho người ta sợ hãi, suy nghĩ chiến thuật của những người này không quá nhiều, nên thực sự rất khó suy đoán. Ma Thần Hoàng có trực giác nhạy cảm, quyết đoán và dũng khí, khi phát hiện loài người bị ép ở cánh trái, ông ta không chút do dự cho lữ đoàn quân cận vệ tham chiến, đánh lui quân Viễn Đông, một hành động đã chiếm ưu thế. Một kẻ có dũng khí quyết đoán nhưng không phải là thiên tài chiến thuật mới khiến người ta đau đầu nhất.Quân đội hai bên đã điều động khoảng một trăm vạn binh mã tham gia trận chiến này, đây là trận chiến quy mô nhất từ đầu cuộc chiến tranh tới giờ, một cuộc chiến quyết định vận mệnh quốc gia. Hai người Tử Xuyên Tú thực sự rất căng thẳng, không dám có gì sai sót.Cuộc thương nghị diễn ra tới tận đêm khuya, tất cả các tình huống đều được mang ra thảo luận, lúc này hai người mới cảm thấy trấn tĩnh lại.Trước khi rời khỏi trướng của Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú đã nói: “Nhị ca, có chuyện đệ quên nói với ca, Đức Côn đã va chạm với một đội quân Ma tộc nhỏ ở gần Duy Nạp Lý, bắt được hai tù binh. Theo như khẩu cung của chúng, chúng hộ tống Tạp Đan tới thành Đạt Khắc gặp Vân Thiển Tuyết”.Tử Xuyên Tú dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Rất có thể cô ấy đang ở phía đối diện”.Tư Đặc Lâm giống như không nghe thấy những gì Tử Xuyên Tú nói, hắn chỉ cúi đầu chăm chú nhìn tấm bản đồ mở rộng trên bàn, cả người cứng lại trông giống như một bức tượng điêu khắc.Một lúc lâu sau, Tử Xuyên Tú thở dài một tiếng, hắn quay người đang định rời khỏi trướng, một giọng nói trầm trầm, khàn khàn vang lên ở phía sau: “Ta cũng chạm với đơn vị đó, nhưng đã bỏ lỡ”.Ra khỏi trướng của Tư Đặc Lâm, gió đêm giá lạnh thổi vào mặt. Mới vào đầu đông nhưng thời tiết ban đêm đã rất lạnh, Tử Xuyên Tú khép chặt cổ áo, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm trong xanh phẳng lặng, các vì sao rất cao, soái trướng có vẻ trống trải cô độc, bên trái là những dãy lều vải, trong quân doanh có vô số cây đuốc chiếu sáng như mặt trời ban ngày.“Ta đã gặp nhưng đã bỏ lỡ”. Nghĩ tới câu nói của Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú cảm thấy có gì đó rất chua xót.Chỉ mấy từ ngắn ngủi, nhưng trong đó là nỗi thê lương bi ai tới cùng cực. Hồi tưởng lại biết bao điều bỏ lỡ của tuổi trẻ, biết bao câu chuyện xưa vui vẻ, những năm tháng tuổi trẻ vô tư lự, thề non hẹn biển, tất cả hôm nay đã cuốn theo gió. Ngày xưa là người yêu thương tha thiết, ngày hôm nay là kẻ thù đứng hai bên chiến tuyến.Đi lên một gò cao, Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn lại, ở bình nguyên xa xa với hàng ngàn vạn đống lửa kia, nơi nào là nơi ở của Tạp Đan?“Đại nhân!” Cổ Lôi đắt ngựa của Tử Xuyên Tú tới: “Đại nhân, ngày mai còn phải đại chiến, ngài hãy quay về nghỉ ngơi sớm”.Tử Xuyên Tú cười lãnh đạm nói: “Chúng ta quay về thôi”.Hai người ra roi giục ngựa chạy nhanh xuyên qua doanh trướng khổng lồ của quân đông nam, sau khi cưỡi ngựa được nửa tiếng đồng hồ, hai người đã trông thấy ánh lửa từ quân doanh quân Viễn Đông từ xa. Một đội lính canh gác Bán thú nhân từ xa đã hô to: “Kẻ nào? Đứng lại”.Tử Xuyên Tú ghìm cương ngựa dừng lại, đội tuần tra giơ đuốc chiếu vào mặt hắn.Tới khi nhìn thấy đầu lĩnh Cổ Lôi ở đằng sau Tử Xuyên Tú, binh lính Bán thú nhân đồng loạt đứng nghiêm: “Điên hạ!”.“Các ngươi vất vả rồi, các ngươi là bộ đội của ai?”. Cho dù là rất mệt mỏi nhưng Tử Xuyên Tú vẫn làm ra vẻ kiên cường hỏi thăm binh lính đang trực.Viên đầu lĩnh Bán thú nhân ngẩng đầu, ưỡn ngực trả lời: “Điện hạ, bọn thuộc hạ là người của đoàn mười một quân đoàn hai, đảm nhận trực quân doanh hôm nay. Điện hạ, bọn thuộc hạ kính cẩn chuyển tới Điện hạ, các vị tướng quân Đức Côn, Đức Kính, Bố Lôi đang ở trong doanh trướng, bọn họ đang chờ ngài quay về, hình như bọn họ có chuyện rất quan trọng muốn bẩm báo với ngài, bọn họ căn dặn bọn thuộc hạ thấy ngài thì phải bẩm báo”.Tâm trạng của Tử Xuyên Tú rất căng thẳng, mấy tướng quân này đều là tướng chỉ huy quân tiên phong hôm nay giao chiến với lính thú áo giáp Ma tộc, thương vong cực kỳ nặng nề.Chẳng lẽ khi thấy lính thú áo giáp Ma tộc hùng mạnh, các tướng quân nhụt ý chí chiến đấu sao?“Bạch Xuyên, quân đoàn trưởng quân đoàn hai có ở trong trướng không?”.“Điện hạ, điều này tiểu nhân không biết, bọn họ không nói tới đại nhân Bạch Xuyên”.Bạch Xuyên không biết tình hình, tại sao mấy tướng quân trung cấp đêm khuya vượt cấp cầu kiến hắn? Khi Tử Xuyên Tú nhớ tới binh biến năm đó của Sa gia, lòng hắn như bị bao bọc bởi bóng ma ám ảnh, Tử Xuyên Tú bình thản nói: “Biết rồi, cảm ơn ngươi”.Viên đội trưởng đội tuần tra kinh hãi khom người chào: “Điện hạ, cống hiến cho ngài chính là vinh hạnh của bon thuộc hạ”.Nhìn đội tuần tra cẩm đuốc đi khuất giữa rừng doanh trướng, Tử Xuyên Tú nói nhỏ: “Cổ Lôi”.“Đại nhân, xin hãy căn dặn”. Nghe thấy giọng nói trầm thấp của Tử Xuyên Tú, Cổ Lôi biết ngay là có điều đặc biệt gì đó đã xảy ra.“Ngươi hãy đi tìm Bạch Xuyên ngay, bảo cô ấy mang một đội Tú Vũ doanh tới soái trướng. Hãy bảo cô ấy cẩn thận hơn. Ngươi hiểu ý ta không?”.“Đại nhân, tôi hiểu rồi”.“Được rồi, đêm đã khuya, điều động bộ đội không được gây ồn ào quá lớn, không được ảnh hưởng tới đại quân đang nghỉ tạm”.“Tuân lệnh, đại nhân”.“Ngươi đi đi, ta tới soái trướng để xem bọn họ nói cái gì”.“Đại nhân, hạ quan cảm thấy tốt hơn chúng ta hãy tới chỗ đại nhân Bạch Xuyên đã sau đó chúng ta tới soái trướng thì hay hơn”.Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Cổ Lôi, ngươi lo lắng vớ vẩn gì vậy? Ta chỉ đề phòng vạn nhất mà thôi, ta vẫn còn chưa rơi vào tình trạng quá sợ hãi tới mức đề phòng cả thuộc hạ của mình. Ngươi hãy làm theo lệnh của ta tới thông báo cho Bạch Xuyên, cô ấy biết cần phải xử lý thế nào”.Nghe giọng nói kiên quyết của Tử Xuyên Tú, Cổ Lôi đành phải nói: “Đại nhân, hạ quan đi, ngài phải cẩn thận”.“Đi thôi”.Sau khi chia tay với Cổ Lôi, Tử Xuyên Tú tiếp tục giục ngựa đi tới soái trướng của mình, trên đường đi, Tử Xuyên Tú chú ý quan sát tình huống quân doanh, tâm trạng Tử Xuyên Tú bình tĩnh hơn nhiều khi hắn nhìn thấy binh lính vẫn nghỉ ngơi trong lều như bình thường, các đội tuần tra nghiêm chỉnh dò xét mọi chỗ, đại doanh vẫn trật tự, không có dấu hiệu hỗn loạn.Khi đi tới soái trướng, Tử Xuyên Tú càng yên tâm bởi vì bộ đội canh gác soái trướng vẫn là đội vệ binh của hắn và Tú Tự doanh. Viên sĩ quan trực đêm cung kính báo cáo với hắn là có mấy người Đức Côn, Đức Minh, Bố Lôi cầu kiến.“Chỉ có mấy người bọn họ sao?”.“Đúng vậy, đại nhân, tất cả đều là các tướng quân tham chiến hôm nay”.
“Mời bọn họ vào đi” Tử Xuyên Tú cao giọng nói, Đức Côn đầu quấn băng trắng và mấy tướng quân Bán thú nhân đi vào trong trướng. Trong cuộc chiến hôm nay, Đức Côn bị tên Ma tộc bắn mù một mắt.Tử Xuyên Tú đứng dậy nghênh đón mấy người: “Đức Côn, bị thương như này tại sao còn chưa đi nghỉ ngơi? Còn mấy vị nữa, hôm nay các vị cũng vất vả rồi, đáng lẽ mọi người phải đi ngủ sớm, tìm ta có việc gì vậy?”.Đức Côn dẫn đầu, các tướng lĩnh Bán thú nhân đồng loạt quỳ đạp xuống đất, cuống quít phủ phục dập đầu.Tử Xuyên Tú ngây người hỏi: “Các ngươi đang làm gì vậy? Rốt cuộc các ngươi đang làm gì vậy? Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”.Nhưng các tướng lĩnh Bán thú nhân không trả lời, tất cả chỉ cung kính dập đầu và khóc, cuối cùng khi Tử Xuyên Tú bốc hỏa, Đức Côn mới ấp a ấp úng nói, nguyên nhân là tối nay tới doanh quân chủ họp, một số tướng lĩnh quân đông nam đã lạnh nhạt nói mấy câu: “Quân Viễn Đông hùng mạnh, danh tiếng lẫy lừng thế mà không thể đứng vững dù chỉ một ngày”.“Trong suy nghĩ của những người đồng minh này chúng ta chỉ là đồ vứt đi, Tử Xuyên Tú đại nhân, chúng ta ngàn dặm tới đây chính là thời điểm chứng tỏ bản lĩnh của mình”.Vì e sợ uy danh, địa vị của Tử Xuyên Tú nên những người đó không dám nói trước mặt Tử Xuyên Tú, nhưng đám tướng lĩnh Viễn Đông đi theo Tử Xuyên Tú lại bị đám tướng lĩnh quân đông nam coi thường. Sau khi tan họp, Tử Xuyên Tú nán lại thương nghị riêng với Tư Đặc Lâm, các tướng lĩnh Viễn Đông cùng quay về với nhau nên mới xảy ra chuyện như vừa nói.Biết rõ vì chính thất bại của mình, Quang Minh vương phải gánh chịu nỗi nhục trước quân đồng minh, các tướng lĩnh Bán thú nhân tham chiến đều thấy xấu hổ, bực bội. Bọn họ cùng nhau tới đây xin Tử Xuyên Tú cho ngày mai tiếp tục xuất chiến.Khi biết nguyên nhân, Tử Xuyên Tú thở phào nói: “Thì ra là chuyện như vậy. Các vị, thắng bại chính là chuyện bình thường của nhà binh, chỉ cần chúng ta cố gắng hết sức là được”.Đức Côn ngẩng cao đầu, mắt gã tràn ngập nước mắt: “Điện hạ, bọn thuộc hạ không dùng được, các huynh đệ không có tiền đồ khiến ngài xấu mặt. Đại nhân, ngày mai hãy cho bọn thuộc hạ một cơ hội nữa, chúng thuộc hạ nhất định sẽ lấy lại thể diện cho Điện hạ”. Đức Côn vừa nói vừa tháo băng gạc băng bó mắt trái, lúc này máu từ hốc mắt không chảy nữa, nhưng ai nhìn thấy cũng giật mình kinh hãi.Các tướng lĩnh đồng thanh nói: “Điện hạ, hãy cho chúng tôi một cơ hội nữa. Lần này, nhất định chúng tôi sẽ không để Điện hạ ngài mất thể diện nữa”.“Điện hạ, trong trận chiến hôm nay có một đám hèn nhát bỏ chạy khỏi trận địa, thuộc hạ đã bắt toàn bộ chúng. Chỉ cần Điện hạ ngài đồng ý, thuộc hạ sẽ lập tức xử trí theo quân pháp”.Tử Xuyên Tú đứng bật dậy nói: “Hồ đồ! Bây giờ ngươi để bọn họ ở đâu?”.“Ngay bên ngoài doanh trướng soái, thuộc hạ đã sắp đặt đội quân pháp, sẽ hành hình ngay lập tức”.“Dẫn ta tới đó” Tử Xuyên Tú cắt ngang lời Đức Côn, rõ ràng hắn đã tức giận.Các tướng lĩnh vây xung quanh, Tử Xuyên Tú đi ra ngoài trướng, trên khu đất trống bên ngoài doanh trướng đuốc đốt sáng rực, mấy trăm binh lính Bán thú nhân bị trói hai tay, ngồi xổm hay ngồi phệt, xung quanh bọn họ là binh lính vũ trang có nhiệm vụ canh gác, đao kiếm đã tuốt khỏi vỏ, ánh mắt lạnh lùng. Hiện trường không một tiếng động, cực kỳ căng thẳng, chỉ nghe tiếng đuốc cháy phần phật trong gió.“Đại nhân, đây chính là những binh lính hôm nay lâm trận bỏ trốn, chúng tôi chuẩn bị thực thi theo quân pháp...”.Tử Xuyên Tú xua tay cắt ngang lời Đức Côn, hắn đi tới gần quan sát đám binh lính bị trói, rất nhiều binh lính trên người còn đính những vết thương, máu loang lổ.Tử Xuyên Tú chậm rãi quan sát đám binh lính đó, dưới ánh mắt sắc bén của Tử Xuyên Tú, những binh lính cực kỳ mệt mỏi kia có vẻ xấu hổ, bọn họ cúi đầu không dám nhìn vào mặt Tử Xuyên Tú.Khi Tử Xuyên Tú đi tới trước mặt một binh lính Bán thú nhân có dáng người nhỏ bé, hắn run lên trong lòng, tuyển mộ một người lính còn rất trẻ, gương mặt ngây thơ, đôi mắt màu đen ngây thơ trong sáng, sắc mặt sợ hãi không biết cần phải làm gì, hắn vẫn còn là một đứa trẻ!“Ngươi là người thôn nào? Bao nhiêu tuổi?”. Tử Xuyên Tú hỏi, giọng nói trầm thấp ôn hòa.Tên lính Bán thú nhân trẻ tuổi ngẩng đầu, đôi con ngươi đen như mực bối rối nhìn Tử Xuyên Tú nhưng hắn không sao nói được, Đức Côn ở ngay sau lưng Tử Xuyên Tú đã nghiêm nghị quát: “Quang Minh Vương đang hỏi ngươi, tại sao ngươi không trả lời?”.“Không được làm hắn sợ, ta thấy hắn chỉ là một đứa trẻ, nhiều lắm thì hắn chỉ mười lăm tuổi”.Tử Xuyên Tú cúi người giơ tay sờ lên cái đầu bù xù của tên lính trẻ tuổi, nhẹ giọng nói: “Hôm nay ngươi có tham gia chiến đấu không? Giết được mấy chục binh lính Ma tộc hả?”.Tên lính Bán thú nhân trẻ gật đầu nói nhỏ: “Điện hạ, tiểu nhân không giết được một tên lính Ma tộc nào”.“Tại sao vậy?”.“Sau khi thú áo giáp xông lên, cha tiểu nhân bảo tiểu nhân chạy đi, tiểu nhân không hiểu biết gì cả, chỉ nghe lời cha bỏ chạy. Quang Minh vương, tiểu nhân biết sai rồi. Làm lính, không nên tham sống sợ chết, sao người...”.“Cha ngươi?”.“Tiểu nhân theo cha cùng làm lính, cha vẫn mang tiểu nhân đi đánh trận, tiểu nhân không hiểu gì hết, chỉ nghe theo lời cha”.“Cha vừa xông tới chỗ những thằng da xanh kia, vừa quay đầu bảo tiểu nhân chạy trốn, sau đó cha bị thú áo giáp giết chết”.“Ngươi tận mắt nhìn thấy sao?”.“Chính mắt tiểu nhân nhìn thấy, cha cùng mấy chục thúc thúc cầm khảm đao bao vây chém mười mấy thú áo giáp. Nhưng thú áo giáp không chết, những tên thú áo giáp đó cầm thương đâm chết từng người một của chúng ta, cuối cùng đâm xuyên qua người cha tiểu nhân. Lúc đó cha tiểu nhân còn chưa chết, cha quay đầu xua tay ra hiệu cho tiểu nhân chạy, phun máu ra ngoài. Khi đó tiểu nhân cũng luống cuống, thú áo giáp hung dữ như vậy, tiểu nhân không dám xông lên báo thù cho cha, tiểu nhân theo mọi người bỏ trốn. Điện hạ... Điện hạ, tiểu nhân biết sai rồi”.Trong khi nói, giọng nói của tên lính Bán thú nhân trẻ tuổi đã mang theo tiếng khóc nức nở: “Cầu xin ngài, tiểu nhân không dám bỏ trốn nữa. Lần sau nhất định tiểu nhân sẽ chiến đấu, xin ngài không nên mang chuyện của tiểu nhân nói cho người trong tộc của tiểu nhân, nếu không tất cả tộc nhân của tiểu nhân sẽ mất hết thể diện...”.Trên khu đất trống không một tiếng động, chỉ có giọng nói ngây thơ của tên lính, tâm trạng Tử Xuyên Tú cực kỳ nặng nề, giống như có một tảng đá khổng lồ đang đè nặng trong người.Tử Xuyên Tú nhìn bốn xung quanh, lúc này không một ai nói chuyện. Cho dù là binh lính đào ngũ hay lính quân pháp, tất cả đều quay đầu đi, ánh mắt nặng nề. Nhớ tới cuộc chiến đấu tuyệt vọng thê thảm ngày hôm nay, nhớ tới những chiến sĩ đã ngã xuống, trong lòng những người còn sống như nổi sóng.Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn Đức Côn, ánh mắt có vẻ bất mãn, Đức Côn vội vàng giải thích: “Điện hạ, thuộc hạ cũng không biết, thật sự không biết...”.Không biết tại sao giọng nói của Đức Côn càng lúc càng nhỏ, dưới ánh mắt nghiêm khắc của Tử Xuyên Tú, Đức Côn dần cúi đầu, không dám nhìn vào mặt Tử Xuyên Tú.Các tướng quân chỉ biết chiến công và vinh quang, có ai nghĩ tới chuyện sống chết của binh lính vô danh, không?Tử Xuyên Tú chỉ thở dài nói: “Không nói nữa, thả tất cả mọi người ra”.Đức Côn muốn nói nhưng Tử Xuyên Tú đã chặn ngang: “Ta biết ngươi muốn nói cái gì, quân pháp nghiêm minh đương nhiên rất quan trọng, nhưng phải biết biến báo. Hãy nhìn những người này xem, gần như ai cũng mang thương tích trên người, ta không tin bọn họ không hề chống cự lại. Khi đối mặt với bầy thú áo giáp một người địch trăm người, binh lính không thể làm gì được, nếu nói có người phải chịu trách nhiệm cho sự việc ngày hôm nay thì người đó chính là ta, ta không dự đoán được lữ đoàn thú áo giáp đột nhiên xuất trận, ta không ngờ Ma Thần Hoàng lại có đội quân dự bị như này. Đối với binh chủng thú áo giáp này dự đoán là không đủ, ta không chuẩn bị kỹ lưỡng cho bộ đội, vội vàng giao chiến đầy máu tanh với thú áo giáp. Khi chiến cuộc bất lợi, ta càng không quyết đoán ra lệnh cho bộ đội rút lui, đã gây nên thương vong lớn hơn nữa một cách không cần thiết”.Tử Xuyên Tú cố kìm nén vẻ kích động của mình, khi hắn nhìn thấy gương mặt sợ hãi của Đức Côn, hắn đột nhiên nhận ra bản thân mình đã thất thố.Sự kiên cường của người làm tướng chính là nguyên nhân cơ bản dẫn tới niềm tin thắng lợi của thuộc hạ. Bây giờ hắn lại bộc lộ sự yếu ớt, mệt mỏi trước mặt thủ hạ của mình trước giờ lâm trận là điều cực kỳ tối kỵ. Cho dù trước mắt mình có cả trăm vạn thi thể thì một viên tướng ưu tú cũng không bao giờ cau mày, bản thân hắn cũng không phải là tay mơ trong chiến trận, tại sao lại phạm phải sai lầm sơ đẳng này?Lúc này chỉ còn là sự hổ thẹn khiến Tử Xuyên Tú không tự chủ được cúi đầu như tìm một cái lỗ.Tử Xuyên Tú chậm rãi nói: “Tóm lại, ngươi hãy thả bọn họ ra đi”.“Dạ, Điện hạ” Đức Côn nghe vậy vội vàng trả lời, gã quay về phía binh lính hô to: “Quang Minh vương điện hạ không truy cứu tội của các ngươi nữa. Đội cảnh vệ, hãy thả chúng ra”.Các vệ binh nhanh chóng bước tới cởi đây trói cho các binh lính đào ngũ, bọn họ bị trói đã lâu nay biết mình được tha tội có người ngay lập tức ngã xuống đất, có người lắc lắc đầu, hai mắt mở to không dám tin vào sự thật, trên gương mặt gần như tuyệt vọng của mọi người lập tức xuất hiện vẻ vui mừng như điên cuồng.“Còn không cảm tạ lòng khoan hồng độ lượng, ân điển của Quang Minh vương điện hạ?”. Đức Côn nghiêm khắc nói.“A a”. Những chiến sĩ tìm được sự sống trong cái chết đột nhiên bừng tỉnh, vui mừng kêu lên, bọn họ hỗn loạn nói: “Cảm ơn Điện hạ, Cảm ơn Điện hạ...”. Tiếng hô mang theo cảm xúc vui mừng từ tận đáy lòng của mình.“Điện hạ, cảm ơn ngài, tiểu nhân nhất định sẽ cố gắng chiến đấu, nhất định không làm lính đào ngũ nữa”, tên lính Bán thú nhân trẻ tuổi kia vội vàng chạy tới trước mặt Tử Xuyên Tú, nghiêm trang nói, ánh mắt rất nghiêm túc.Tử Xuyên Tú nhắm mắt lại tránh nước mắt trào ra ngoài, bên tai hắn như văng vẳng câu nói của Tư Đặc Lâm: “Các dân tộc Viễn Đông đã không quan tâm tới hiềm khích trước kia, không quản ngại đường xa ngàn dặm tiến quân tới Đế Đô, bọn họ đã hy sinh rất nhiều. Món nợ nhân tình này, loài người chúng ta phải trả lại xứng đáng cho bọn họ”. Đúng vậy! Các huynh đệ ưu tú nhất Viễn Đông đã trèo đèo lội suối, vượt qua sơn cùng thủy tận đi tới vùng đất của loài người, chiến đấu với quân đội Ma tộc hung tàn, bị đánh tan xương nát thịt, não nát vụn, bị bước chân nặng nề của thú áo giáp Ma tộc giẫm nát. Rốt cuộc bọn họ vì cái gì đây?Không phải vì loài người, cũng không phải theo cái gì là “Bá quyền đại lục” hư vô mờ mịt, bọn họ càng không quan tâm tới dã tâm của Ma Thần Hoàng Tạp Đặc hay Tử Xuyên Tham Tinh điện hạ. Những binh lính Bán thú nhân thuần phác này chỉ có một nguyên nhân: Tin tưởng Quang Minh Vương.Bọn họ cực kỳ tin tưởng rằng Quang Minh Vương điện hạ suy nghĩ hết thảy vì người Viễn Đông, Quang Minh vương điện hạ suy tính sâu xa, nhìn xa thấy rộng. Mặc dù mình không hiểu hết suy nghĩ của Điện hạ, nhưng chỉ cần kiên quyết làm theo mệnh lệnh của Điện hạ là được.Những binh lính chết trận dù vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, bọn họ vẫn kiên trì tin tưởng, đương nhiên tin tưởng vào một tương lai tốt đẹp của Viễn Đông. Máu tươi của bọn họ không nhỏ xuống vô ích, chính bọn họ đang bảo vệ cha mẹ, vợ con mình.Các chiến sĩ máu nhuộm sa trường này suýt chút nữa đã chết trong tay người của mình, người con có phụ thân mới chết trận tới tuyên thệ với Tử Xuyên Tú hắn một lần nữa sẽ xuất trận, những binh lính được đặc xá đều cảm động rơi nước mắt, khóc lóc nức nở. Những binh lính Bán thú nhân thuần khiết này không ý thức được rằng cuộc chiến tranh mà bọn họ đang dốc toàn lực ra chiến đấu hoàn toàn không có liên quan tới mình.Đối với niềm tin tưởng có phần mù quáng này, Tử Xuyên Tú cảm thấy cực kỳ đau xót, nặng nề.Một dân tộc chờ đợi và hy vọng cả ngàn năm. Hàng ngàn, vạn người chỉ hướng tới hạnh phúc và tự do của chính mình. Lúc này trên lưng Tử Xuyên Tú là một gánh nặng, hắn nghĩ tới chuyện bản thân mình có thể phụ niềm tin của bọn họ, một cảm giác tội lỗi khiến Tử Xuyên Tú gần như không thở được.