Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Hoàng Hôn Của Đế Quốc
-----oooo-----
Chương : Huyết Nhật Nhiêm Nhiêm
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Đế Lâm nói nghe hời hợt, nhưng Tư Đặc Lâm biết nội tình trong đó tuyệt không dễ dàng như vậy.
Đế Lâm hôm qua mới bức hàng quân đoàn mười lăm của Ma tộc, bỏ lại mười mấy vạn Ma tộc đầu hàng binh phía sau, hắn tự mình lĩnh suất binh sĩ lao thẳng tới chiến trường. Nhìn Đế Lâm cùng binh mã tùy tùng bộ đạng uể oải, hai mắt mệt mỏi bám đen bụi đường, khẳng định là chạy cả ngày lẫn đêm không ngừng nghỉ.
Binh mã chạy ngày chạy đêm được một trăm hai mươi dặm, tốc độ đó đủ để giết chết đoàn ngựa đang cưỡi, nếu không phải đang rất gấp gáp, không ai chịu hành quân với cường độ cao như vậy. Tư Đặc Lâm biết Đế Lâm đã phòng ngựa chu đáo, tự mình chuẩn bị bại trận, hắn cũng chuẩn bị lúc chiến sự bất lợi thì đến tiếp ứng Tư Đặc Lâm cùng Tử Xuyên Tú để lui về hướng Đế Độ, chuẩn bị chống cự truy kích của Ma Thần Hoàng.
Người giám sát tổng trưởng đáng sợ như hổ, lãnh khốc vô tình này rõ ràng rất quan tâm mình, Tư Đặc Lâm tâm trạng cảm động, thấp giọng nói bằng thanh âm xé gió: “Cảm ơn đại ca”.
Đế Lâm mỉm cười thấu hiểu: “Cảm ơn cái gì? Nói đi, tình hình thế nào rồi? Ta trở về cũng là muốn báo cáo với điện bạ”.
“Ma tộc quân đoàn mười một bị tiêu diệt toàn bộ, Ma tộc quân đoàn năm bị diệt sạch, Ma tộc quân đoàn mười sáu đầu hàng, Ma tộc quân đoàn ba bị đột kích bỏ chạy hai vạn người, A Tú đang truy kích. Duy nhất chạy thoát là Vũ Lâm quân, Vân Thiển Tuyết cùng Tạp Lan mang theo binh mã bỏ trốn, bất quá phỏng chừng Vũ Lâm quân thừa lại cũng không được mấy người, cận vệ hành trình bị chúng ta bao vây rồi, tiêu diệt toàn bộ chỉ là vấn đề thời gian.
Về phần thủ lĩnh địch quân, Bùi Mã bị bắt sống, Lăng Bộ Hư bị đánh chết, Mã Duy mất tích, Vân Thiển Tuyết cùng Tạp Lan chạy trốn, Diệp Nhĩ Mã nghe nói bị Viễn Đông quân bắt, chỉ có Ma Thần Hoàng đến nay vẫn không rõ nơi nào, có người nói ông ta bỏ chạy, có người nói ông ta bị bị đánh chết rồi.
Vô pháp thống kê cụ thể chiến lợi phẩm cũng quần địch bị giết, nhưng có thể khẳng định một điều, Ma tộc tây xâm quân chủ lực, sáu Ma tộc quân đoàn của Tắc Nội Á phiên hào đã bị diệt toàn bộ”.
Nghe Tư Đặc Lâm nói chuyện, hắn cùng bộ bạ đem Ma tộc cờ xí cướp được nhất nhất cắm lên mặt đất, cắm bên cạnh những thi thể Ma tộc binh bị đánh chết. Sáng sớm gió nhẹ hây hây, những lá cờ đầy đủ sắc màu đồng loạt tung bay trong gió, Ma tộc các dũng sĩ bị chém ngã giống như những khúc gỗ nằm trên mặt đất, mặt hướng lên trời, sắc mặt tái nhợt, trợn đôi tròng mắt vô quang nhìn những lá cờ sặc sỡ đang tung bay, những lá cờ màu đang tung bay phần phật, dường như đang nhảy múa phía trên những dũng sĩ đang say ngủ, phía bình địa phương xa đón buổi sáng nắng sớm, có thể thấy Đông Nam quân bộ binh đang thu dọn những chướng ngại vật từ Ma tộc binh, một nhóm lại một nhóm kéo dài không dứt.
Đế Lâm cẩn thận quan sát từng lá cờ, nhìn kỹ mặt này đến mặt kia, trên cờ xí có đủ loại đồ án đa dạng, đủ mọi màu sắc, phi điểu, sư tử thiết bích, người khổng lồ. Ngày hôm qua vô số cờ xí còn tung bay trên đỉnh đầu Ma tộc đại quân, giờ phát này trừ Hoàng Kỳ, toàn bộ đã rơi vào bàn tay thắng lợi của loài người, loang lổ vết máu, biểu tượng kết tinh lịch sử các bộ lạc quang vinh cùng kiêu ngạo nhất của Ma tộc vương quốc, ngày hôm nay biến thành một loại rác rưởi bị người người dẫm đạp dưới gót chân.
Nhìn những cờ xí này, lại nhìn một lượt chiến trường đáng sợ cuối, thi hài chất cao như núi, mặt đất cắm đầy giáo gãy tàn thương, ngay cả mặt trời ló vừa rạng cũng bị chiến trường nhiễm lên một tầng màu đỏ, nhiễm nhiễm dâng lên. Trong ánh nắng sớm tươi đẹp, bọn họ vẫn tinh tường nhìn thấy một chiến trường rộng lớn từ chân thành Ba Đan thẳng đến bãi đất mở rộng về hai bên, khắp nơi là thương gãy, khảm đao cùng trọng kiếm tụ hợp như rừng cây, nơi nơi đều có lều vải bị thiêu đốt cùng tàn dư, thi thể người và ngựa chết chất đống như núi.Trên núi thi hài đó vẫn còn nổi lên từng cánh tay, bàn chân, như một ngọn cờ được cắm lên trên đó, nơi đây là chiến trường ngập ngụa mùi máu tanh, thi thể chất chồng mênh mông bát ngát.
Đế Lâm lộ vẻ thoải mái say mê, hắn trang trọng mà nói: “Đây là một thắng lợi vĩ đại, cả vương quốc đều gục ngã trước mặt chúng ta, chiến thắng vô song trước lịch sử, chiến dịch Ba Đan mang ý nghĩa rất lớn, không cách nào hình dung được!”.
Hắn dùng lực mà chỉ vào Tư Đạc Lâm đầu vai: “Đánh đẹp lắm Tư Đặc Lâm, đẹp chết đi được, bất cứ ai cũng không thể làm tốt được đến như vậy! Danh hiệu đệ nhất danh tướng của loài người không thoát khỏi tay đệ rồi!”.
Tư Đặc Lâm khiêm tốn lắc đầu: “Đại ca, đệ nào dám nhận, chiến dịch này đệ cống hiến rất ít, nếu không phải A Tú ngặn chặn Ma Thần Hoàng cùng cận vệ hành trình, nếu không phải Lưu Phong Sương kịp thời đến tiếp viện, nếu không phải đại ca trấn trụ quân đoàn mười lăm của Ma tộc, truy sát Ma Thần Hoàng thì rất khó nói. Huống chi, trận chiến đấu này thương vong thảm trọng, quân ta đại thương nguyên khí, khó có thể nói là thắng lợi”.
“Lịch sử sẽ không nhớ tới tiểu tiết đó”. Đế Lâm nhẹ giọng thở dài: “Sẽ không, cho tới bây giờ lịch sử chỉ ghi nhớ kẻ thắng thôi”.
“Ta chỉ là lo lắng Ma Thần Hoàng, ngày nào chưa thể diệt trừ được ông ta, thì chúng ta chưa thể an tâm. Ông ta không chết, chiến dịch trận này của chúng ta không thể nói là toàn thắng, ông ta không rõ đang ở nơi nào, không biết là đào tẩu hay là bị đánh chết rồi”.
“Bị giết là có khả năng, đào tẩu thì tuyệt đối không thể. Ma Thần Hoàng cao ngạo, mắt cao hơn đỉnh, hắn sẽ không hạ mình cùng đám người trước mặt chạy trốn”.
Tư Đặc Lâm kinh ngạc nhìn Đế Lâm: “Vì sao đại ca có thể xác định được?”.
Đế Lâm cười không đáp, mặc dù chỉ mới gặp Ma Thần Hoàng một lần, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, nếu như Ma Thần Hoàng cảm nhận được Đế Lâm ẩn chứa dã tâm nóng chảy như liệt hỏa, Đế Lâm cũng cảm nhận Ma Thần Hoàng toát lên khi khái cao ngạo cô phong bạch tuyết, người này có nội tâm không thể dao động, khí chất cùng phong độ của ông ta không cần nói cũng toát lên niêm kiêu ngạo cùng tính chất đặc biệt.
Theo Đế Lâm cùng đến, không chỉ có tám đơn vị tinh nhuệ hiến binh, quan trọng hơn bọn họ mang đến sư đoàn bộ đội đặc chủng , sư đoàn này trong chiến dịch Lãng Thương Hà từng biểu hiện uy lực đáng sợ, đại phá Thủy sư hạm đội của Lưu Phong quân, là trụ cột trong thắng lợi của Tử Xuyên Tú. Lần này, đơn vị bộ đội bí mật này của Tử Xuyên gia lại đầu nhập tác chiến, tuyên cáo sự diệt vong của tàn binh Ma tộc giáp thú.
Không cần bộ đội bộ binh đầu nhập chiến trường, dưới sự oanh kích của máy bắn đá viễn trình, trận địa do giáp thú vội vàng kiến tạo trong khoảnh khắc tan thành mây khói. Dưới sự kích hạ dày đặc của máy bắn đá, quân đoàn giáp thú vốn định tử thủ cũng đứng ngồi không yên, bọn họ chạy ra khỏi trận địa của chính mình, từ đỉnh núi cao đi xuống.
“Chuẩn bị sẵn sàng, Thượng Huyền!”.
Cứ mười cỗ máy phối hợp cùng một quan chỉ huy trận địa, quan chỉ huy trên mình mặc chế phục hiến binh toàn màu đen, giống như cây đinh đâm vào dàn nỗ cơ đang triển khai trận địa phía trước, trên sườn núi cao vang đến tiếng nổ lớn như xé tan tầng mây, nhưng không hề làm suy xuyễn những hiến binh đang sử dụng nỗ cơ. Vẫn bình thường như khi đang huấn luyện, hiến binh nhàn thục mà nhanh chóng đem một loạt mũi tên sắc bén sắp xếp để vào hộp ẩn trong nỗ cơ, dùng sức giật mạnh cơ huyền, tiếng vang chói tai từ cơ huyền bằng đồng rền vang không dứt bên tai.
Vang dội khẩu lệnh như xé gió từ trận địa các nơi thỉnh thoảng vang lên: “Máy số một chuẩn bị xong!”
“Đội số hai đã chuẩn bị xong!”.
“Đội số tám đã chuẩn bị hoàn tất!”.
“Phân đội số một đã chuẩn bị xong!”.
“Phân đội số hai đã chuẩn bị xong!”.
“Phân đội số mười một đã chuẩn bị xong!”.
“Khởi bẩm đại nhân, toàn bộ năm tám phận đội đã chuẩn bị sẵn sàng!”.
Đế Lâm hạ lệnh công kích: “Bắn đồng loạt, sau đó các tổ tự do bắn”.
Tiếng còi chói tai từ trạm canh gác đầu truyền đến, là tín hiệu tổng công kích! Những hắc y chỉ huy quan đồng thời cầm tiểu kỳ màu đỏ trong tay mãnh lực vung lên cao, một loạt thanh âm kẽo kẹt vang lên, bàn nỗ cơ đồng loạt bắn đi với tốc độ cao.
Trong cơn đột kích như cơn bão lốc kim loại, giáp thú binh đang công kích như bị một người không lồ vô hình dùng chiếc lược đột nhiên đảo qua, những quái vật to lớn ầm ầm ngã xuống đất, quang cảnh đặc biệt đồ sộ, hàng trăm giáp thú trong tiếng hí cực đại không cam lòng mà ngã xuống quay cuồng, trong đội nhóm giáp thú tiến công xuất hiện vô số lỗ hổng, trở nên thưa thớt đần.
“Công kích hữu hiệu! Công kích hữu hiệu!”. Quan sát binh tại trạm canh gác phía trước truyền đến thanh âm dồn dập kích động, tiền trận vang lên một loạt tiếng hoan hô nhiệt liệt, binh sĩ Đông Nam quân cùng Viễn Đông quân dùng sức thổi tiêu, dùng phương thức dậm chân để biểu đạt sự kích động trong lòng bọn họ, bán thú nhân thì quơ đại bổng ngửa mặt lên trời hú dài, tiền trận vang vọng một mảnh nhiệt liệt hoan hô, ai cũng nghĩ không ra, giáp thú quái vật hai ngày nay làm cho Viễn Đông quân ăn ngủ không yên, lại bị Đế Lâm dễ dàng xử lý từng mảnh lớn như vậy.
Sư đoàn hiến binh đặc chủng đối với chiến công của mình không chút động lòng, bọn họ vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, không giống như trong chiến đấu, mà giống công nhân trong dây chuyền gia công linh kiện, bọn họ vẫn vận hành máy móc như cũ, lắp tiễn, đẩy mạnh, thượng huyền, quan trắc, nhắm bắn, phóng ra. Vì vậy hơn bốn trăm bàn nỗ cơ giống như một tòa núi lửa phun trào, giáng xuống một trận đả kích kim loại dày đặc mà không gián đoạn về phía giáp thú, mang đến cái chết kinh hoàng, kêu la thảm thiết cùng máu tươi.
“Một loạt mười hai tiễn liên tục bắn ra, có thể bắn liên tục, cũng có thể bắn đơn độc, tầm bắn bốn trăm thước, có thể xuyên thủng lớp da dày của giáp thú. Những nhân viên sử dụng thuần thục trong thời gian trung bình hai ba phút đồng hồ có thể phóng ra một loạt...”.
Nghe thám báo hồi báo về nỗ cơ số liệu, Lưu Phong gia soái trầm mặc không nói, sắc mặt âm trầm bất định. Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra chiến sự quen thuộc, hôm nay binh khí lợi hại để đối phó với giáp thú, hôm khác có thể dùng để đối phó Lưu Phong gia kị binh, hoặc là loại vũ khí có hiệu suất giết chóc cao này căn bản là được chế tạo để công kích vào Lưu Phong gia khinh kị binh, chỉ là không đúng ngày đúng tháng, Ma tộc giáp thú lại được nếm trải đau khổ trước.
Anh Mộc Lan thiếu tướng dùng tốc độ tính toán nhanh nhất cho ra kết quả: “Theo lý mà nói, chỉ cần có một trăm năm mươi bàn nỗ cơ như vậy luân phiên phóng ra là có thể cản trở năm đơn vị kị binh công kích, chỉ có rất ít kị binh may mắn có thể vượt qua trận giáp lá cà này, nếu chúng ta tăng gấp đôi số lượng kị binh, thì địch nhân chỉ cần tăng số lượng nỗ cơ lên hai trăm năm mươi bàn là có thể ngăn cản chúng ta. Điện hạ, sau này chúng ta đối với Tử Xuyên gia nên cẩn thận một chút”.
“Hỗn đản!”. Tiêu Nguyên trung tướng quát: “Anh Mộc Lan, ngươi đang nói bậy gì vậy! Kị binh không chịu khuất phục của chúng ta há để những máy móc rách nát của địch nhân ngăn cản sao? Ngươi vì uy phong Tử Xuyên gia mà hủy diệt chí khí chính mình! Nỗ cơ của bọn họ di động chậm chạp, tập kết lại càng khó khăn, Lưu Phong kị binh tốc độ nhanh như gió sao có thể đem so sánh với giáp thú hành động chậm chạp được!”.
“Tiêu Nguyên tướng quân nói cũng có đạo lý nhất định”, Lưu Phong Sương trầm ngâm nói: “Vũ khí viễn trình của Tử Xuyên gia uy lực vô cùng lớn, nhưng bọn hắn vận chuyển, tập kết cùng bố trí trận địa cũng cần chuẩn bị thời gian, trước khi bọn họ tập kết, nếu có thể lấy kị binh tinh nhuệ đến đánh lén, chưa chắc không giành được thắng lợi. Đối với loại vũ khí này, công kích trực diện là ngu xuẩn nên tránh né mũi nhọn, dùng phương thức tiến công vào phía sau cùng bên hông.
“Nhưng vô luận như thế nào, chúng ta không thể không thừa nhận, trên phương diện binh chủng ưu thế, Tử Xuyên gia đã siêu việt hơn chúng ta. Đứng trước vũ khí như vậy, dùng chiến thuật kị binh công kích trên quy mô lớn thông thường đã không còn thích hợp nữa, chiến tranh cùng Ma tộc làm cho Tử Xuyên gia thương vong thảm trọng, nhưng là cũng tạo nên trăm vạn tinh nhuệ Tử Xuyên quân, bọn họ lực lượng quân sự cường đại chưa từng có, nếu chúng ta vẫn tử thủ xu thế cùng quan điểm dùng lực cứng nhắc như trong quá khứ, chúng ta sẽ chết rất khó coi, thời đại đã thay đổi”.
Kèm theo câu nhẹ giọng cảm thán của Lưu Phong Sương, bên giáp thú lại truyền đến từng trận kêu thảm thiết như xé gió, nỗ cơ đối với Lưu Phong gia kị binh có hữu hiệu hay không còn phải dựa vào thực chiến để kiểm nghiệm, nhưng đối với bọn giáp thú cận chiến binh chủng hành động chậm chạp này mà nói, này quả thực là một trận tàn sát.
Tiếng ca thán vang trời, trên lộ trình công kích giáp thú binh sĩ bị thương cùng tử vong nằm la liệt, này cường hãn giáp thú binh lính, cho dù bị thương cũng không chịu yếu đuối buông ra một tiếng rên, chỉ là không ngừng phát ra tiếng rít gào phẫn nộ, chỉ cần còn một hơi, vẫn phải tiếp tục đi tới. Bọn họ đón mưa tiễn trước mặt mà tiến vào, trên đỉnh đầu những viên thạch đạn dày đặc hạ xuống, thùng lửa, hỏa đạn, dồn dập đổ xuống như mưa điểm, không ngừng nghỉ, càng đến gần trận địa loài người, đả kích ngày càng dày đặc, binh lính ngã xuống càng đông.
Hứng chịu đả kích đáng sợ, cận vệ hành trình vẫn đang đi tới, hàng ngũ chỉnh tề, ánh mắt trấn định, bạn chiến đấu từng người một ngã xuống, binh lính cận vệ hành trình dũng mãnh không sợ chết vẫn đi tới, dường như lòng trung thành cùng tín ngưỡng với truyền kỳ của Ma Thần Hoàng khiến cho bọn họ không bị tử vong. Bọn lính đều biết, bọn họ không có khả năng xuyên thủng trận địa của địch nhân, địch nhân cũng không cho bọn bắn cơ hội giáp lá cà, không thể dục huyết chiến đấu hăng hái, kịch liệt chém giết rồi cùng địch nhân ngã xuống đất, chỉ có thể đứng trước màn phi thiết vù vù chói tai vô lực ngã xuống, mỗi một bước tiến lên trước, đội nhóm liền thu nhỏ lại một chút, tất cả quân đội đều chạy trốn rồi, tất cả hữu quân cũng đã bỏ trốn, chỉ có cận vệ hành trình vẫn như cũ tiến về phía trước, càng đi càng gần cửa địa ngục, càng đi càng tiến gần đến chữ tử, nhưng tuyệt không ai chần chừ, tuyệt không ai khiếp đảm, vương quốc bị lật đổ, đơn vị quân đội này cam nguyện chết theo.
Trong đội nhóm trung lần nữa vang lên tiếng ca: “Băng qua núi cao, vượt qua đại lục, xuyên qua sa mạc, chẳng ngại sông sâu, chinh phục địch nhân, giết địch! Giết địch!
Đem uy danh khiến người người kinh ngạc, ngập chìm trong vinh quang, cận vệ hành trình, thân tộc chi kiếm, cận vệ hành trình, vương quốc kiêu ngạo.
Cận vệ hành trình, Đại Ma thần kiêu sủng nhi!”.
Vừa cất tiếng ca, cận vệ hành trình dũng mãnh đánh về phía tiền phương, tiếng hoan hô long trời lở đất dội vang đến mặt đất cũng run rẩy. Trong tiếng ca rung trời, cận vệ hành trình uy nghiêm đi tới, mạo hiểm trước làn vũ tiễn, bọn lính từng người ngã xuống đất, thân hình khổng lồ của bọn họ bao trùm mặt đất màu nâu, máu tươi thấm vào lòng ngoại ô Ba Đan hoang dã.
Cận vệ hành trình, quân hành trình cuối cùng, niềm kiêu ngạo cuối cùng của Ma Thần vương quốc.
Các tướng quân loài người cũng đứng ở chỗ cao, nín thở tĩnh khí, nhìn quân trận địch nhân lúc đầu rất đồ sộ, đến cuối cùng chỉ còn lác đác vài người, chứng kiến người khổng lồ đầu lĩnh giáp thú cả người từ trên xuống dưới cắm đầy tiễn nhưng vẫn như cũ giơ cao cận vệ hành trình quân kỳ bị bắn đến rách nát, nhìn người khổng lồ này tuy đã ngã xuống nhưng vẫn quay cuồng giãy dụa bò từng bước về phía trước, trên mặt đất lưu lại vết máu thật dài, tướng soái đều cảm thấy động lòng.
Hơn hai vạn giáp thú toàn bộ ngã xuống trên đường công kích, đống thi thể so với người còn cao hơn nữa, chỉ còn lại rất ít thương binh đang lảo đảo đi tới, tiếng ca đứt quãng, nhưng vẫn không dứt: “... Cận vệ hành trình, Vương quốc kiêu ngạo, cận vệ hành trình, Ma thần kiêu sủng...”.
Chứng kiến quân hành trình như vậy, cho dù địch nhân đang chiếm ưu thế cũng tự nhiên cảm thấy kính phục.
Tư Đặc Lâm thì thào nói: “Xuất sắc!”.
Lưu Phong Sương than thở: “Không ai bì được!”.
Đối mặt với các trác tuyệt quân nhân kiên trình như thế, chiến thắng cũng không tránh khỏi cảm giác kinh khủng không nói nên lời.
Chỉ còn lại có cuối cùng một giáp thú chiến sĩ, trên người cắm đầy cung tiễn, trên mặt dính đầy máu, bụng bị bắn thủng một lỗ lớn, có thể nhìn thấy màu xanh ruột, hắn một tay ôm bụng thống khổ mà đi tới.
Đế Lâm nhấc tay, vì vậy nỗ cơ đội đình chỉ bắn, nhất thời yên tĩnh không tiếng động.
Hắn chao đảo, giống như đang uống say tập tễnh đi tới, trước ánh mắt quan sát của hàng vạn quân binh loài người, người khổng lồ thân cao hai thước này tập tễnh đi trước, đi tới trước nỗ cơ trận địa, lo lắng quái vật này đột nhiên phá hủy nỗ cơ trân quý, hộ vệ hiến binh đảm nhiệm muốn dùng trường thương đi giết chết hắn, nhưng Đế Lâm đã ngăn trở: “Cho hắn xem đi, hắn có tư cách này”.
Vì vậy, tất cả thao tác viên cùng hộ vệ đều thối lui, người khổng lồ giáp thú tò mò đứng trước bàn nỗ cơ, đôi tay thô lỗ nhẹ nhàng vuốt ve mặt ngoài lạnh như băng mà bóng loáng sắt thép của nỗ cơ, người khổng lồ giáp thú toát ra nét ngây thơ, khờ khạo và hiếu kỳ như hài tử, cẩn thận vuốt ve nỗ cơ đầu phóng đạn, từng đơn vị cái cùng thân thể, nhìn công cụ sắp xếp tiễn vũ cùng đinh sắt nằm rải rác trên mặt đất.
Đối mặt với khoa học kỹ thuật văn minh tiên tiến của loài người, trong mắt hắn lộ vẻ hoang mang cùng mê mẩn, hắn không thể giải thích, vì sao thứ thoạt nhìn không chút sắc bén đáng sợ này, nhưng lại có thể trong khoảnh khắc hủy diệt những chiến sĩ dũng cảm nhất, kiên cường nhất của mình?
“Ngao...”.
Lôi Âu hét lớn một tiếng, bạo phát chút sức lực còn lại, muốn xông đến chỗ Đế Lâm, nhưng hiến binh sớm đã cảnh giới sâm nghiêm, điều khiển mười nỗ cơ đồng thời phóng ra, hàng trăm mũi tên nhọn như hạt mưa đánh vào người Lôi Âu, lực đánh mạnh như vậy khiến hắn cả người đổ nhào trên mặt đất.
Lôi Âu thọ phải trọng thương cố gắng đứng lên, nhưng tay chân đều bị bắn đứt lìa, hắn phẫn nộ phát ra một tiếng hí dài, ngửa mặt lên trời kêu lên: “Tắc mục đức la tây mã!”.
Đợt cung tên thứ hai tới rồi, mũi tên mạnh mẽ ghim chặt hắn xuống mặt đất, thống soái giáp thú Ma thần vương quốc trợn tròn hai mắt, thở ra hơi thở cuối cùng, tiếng hô cuối cùng của hắn giữa vùng ngoại ô Ba Đan rộng lớn chậm rãi biến mất, tất cả mọi người đều nghe thấy.
“Câu nói kia có ý tứ gì?”. Lưu Phong Sương nhẹ giọng hỏi.
Anh Mộc Lan nhún nhún vai: “Xin lỗi, điện hạ, thần không biết ma ngữ”.
“Trong Tắc Nội Á ngữ, những lời này đại khái nghĩa là: ‘Ma tộc vương quốc trường sinh bất diệt’”.
Một thanh niên quân nhân toàn thân nhiễm huyết từ sau lưng bọn họ đi tới, hắn chăm chú nhìn thân hình Lôi Âu ngã trên đất, trong ánh mắt toát ra cảm tình phức tạp, dường như bi ai, lại như vui mừng.
Nghe được thanh âm thanh thúy và tràn ngập nhân từ, Lưu Phong Sương bỗng nhiên xoay người, nhìn không chớp mắt một thân ảnh, dùng sức nhìn chằm chằm gương mặt dính đầy máu, dầu mỡ, mồ hôi cùng ria mép, người luôn luôn trấn định như nàng đột nhiên khẽ run, trong mắt tràn ngập vui mừng lẫn sợ hãi.
“Ngươi là ai? Ngươi vào đây bằng cách nào?”. Anh Mộc Lan cảnh giác quát nạt hắn, tay đã cầm vào cán đao. Thật tà môn, hắn nghĩ, chỗ của Nguyên soái cảnh bị sâm nghiêm, một thanh niên mặc quan quân phục Tử Xuyên gia làm sao có thể trà trộn vào?
Quan quân thanh niên hướng Anh Mộc Lan sáng lạn cười, lộ ra hàm răng trắng nõn: “Anh Mộc Lan tướng quân, ngươi không nhớ ta sao?”.
“Ngươi là...”. Anh Mộc Lan nghi hoặc nhìn hắn, nhìn quân nhân thanh niên, hắn cảm giác được đối phương thật sự nhìn rất quen, hắn thốt ra: “Tử Xuyên thống lĩnh!”.
Lưu Phong Sương đứng yên tại chỗ, lẳng lặng quan sát người trước mắt, dùng mảnh khăn tay thấm mồ hôi và máu trên đầu trên mặt, đôi mày kiếm cùng ánh mắt sáng long lanh hướng về nam tử đang mỉm cười nhìn nàng, người nàng vẫn ngày đêm mong nhớ.
Trên môi có thêm hàng ria mép đen đen khiến hắn tăng thêm vài phần khí chất nam nhi thành thục.
Nàng nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy lâng lâng, hình dáng kẻ khiến nàng ngày đêm nhớ thương dày vò, tươi mới như vừa bước ra từ trong giấc mộng của chính mình, nghĩ đến ý trung nhân đang cách xa vạn dặm cùng Ma tộc hung tàn quyết đấu, mình đêm đêm mất ngủ vì lo lắng. Đột nhiên, hắn xuất hiện nơi đây, làm cho nàng sinh ra một loại ảo giác, giờ phút này đến tột cùng là sự thật hay chỉ là trong giấc mộng?
Nàng nhẹ nhàng mở miệng: “A Tú?”.
“Là ta”. Tử Xuyên Tú ôn nhu nhìn nàng: “Cảm ơn nàng, Sương”.
Ánh mắt hai người giao nhau, không cần lên tiếng, Tử Xuyên Tú dùng ánh mắt thay lời tạ ơn: “Nàng đáp ứng ta cứu viện Tử Xuyên gia, nàng làm được rồi, ta cũng tuân thủ lời hứa, ta vẫn sống để quay về bên nàng”.
“Là ngươi thật sao?”.
“Là ta”.
Lưu Phong Sương run rẩy vươn tay, vuốt ve gương mặt Tử Xuyên Tú, vuốt ve khuôn mặt thon gầy của hắn, râu mép thô tháo, đôi môi ấm áp, nàng nhìn đôi mắt trong sáng mà tràn ngập tiếu ý của hắn. Đúng vậy, đôi mắt ấm áp mà tràn ngập quan tâm như thế này, trừ hắn không còn ai có được đôi mắt đó.
Tử Xuyên Tú lẳng lặng đứng tại chỗ để nàng vuốt mặt, hắn lộ ra ánh mắt ôn nhu, nhẹ giọng nói: “Nàng tiều tụy đi nhiều quá”.
Uy giác từ ngón tay truyền đến xúc cảm chân thật, xác nhận những gì trước mắt không phải là nằm mơ, nước mắt vô tình từ hai mắt nàng chảy xuống, bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, bao nhiêu phong sương tuyết dạ, Lãng Luân Giang từ biệt, tựa hồ như mới hôm qua, trong nháy mắt đã là một năm rồi.
Trong một năm làm thế giới chấn động này, xảy ra không biết bao nhiêu sự tình! Ma tộc xâm lấn, Tử Xuyên gia bị thương nặng, Viễn Đông quân đội quật khởi, Lưu Phong quân cùng Tử Xuyên gia hóa thù thành bạn, Ma tộc đương thịnh mà đi thẳng đến diệt vong trước mắt, trong biến ảo tang điền thương hải, hàng vạn người tử vong, quốc gia luân vong triền miên không dứt, trong ngọn lửa chiến tranh giữa loạn thế, hai người yêu nhau cách xa vạn dặm có thể sống sót để tương phùng, đó đã là kỳ tích đáng kể rồi.
Đứng bên cạnh yên lặng nhìn một đôi tình nhân này, không biết làm sao, Anh Mộc Lan cảm giác lỗ mũi mình đau xót, chỉ muốn rơi lệ.
Hắn lén lút định rời cước bộ bỏ đi, nhưng Tử Xuyên Tú gọi hắn lại: “Anh Mộc Lan, ngươi lưu lại đi, ta sắp đi rồi”.
Lưu Phong Sương cả kinh, không tự chủ được mà giữ lấy tay Tử Xuyên Tú. Anh Mộc Lan hiểu ý, lên tiếng đáp: “Tử Xuyên đại nhân, ngài là bạn tốt của chúng tôi, đã lâu không gặp, mọi người cũng rất nhớ ngài, đại tiệp cùng với tương phùng, đây là song hỉ khó mà có được? Chi bằng lưu lại bên chúng tôi thêm một lát, ta đi tìm hai bình hảo tửu lại đây, mọi người ăn mừng một phen!”.
Lưu Phong Sương mặc dù không có lên tiếng, nhưng tay nàng càng lúc càng dùng lực nắm chặt, ý định lưu giữ lại lộ rõ trong ánh mắt.
Tử Xuyên Tú bất đắc dĩ cười khổ: “Chúc mừng tất nhiên phải chúc mừng rồi, nhưng không phải lúc này, vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong, trong doanh của ta có hàng vạn thương binh cần chiếu cố, cũng phải dàn xếp tù binh Ma tộc bắt được, còn chuyện phân phối những chiến lợi phẩm thu được từ Ma tộc... nếu ta không đi nhanh, Đế Lâm cùng Tư Đặc Lâm hai vị ấy sẽ nuốt sạch sẽ mọi thứ, ngay cả bột phấn cũng không lưu lại cho ta. Trọng yếu nhất là, Ma Thần Hoàng còn không biết đang ở nơi nào, nếu tìm không được ông ta, trận này khó nói là chúng ta toàn thắng”.
Lưu Phong Sương khẽ cau đôi mi thanh tú: “Cận vệ hành trình đã bị tiêu diệt toàn bộ, Ma Thần Hoàng vẫn chưa biết hạ lạc?”.
“Đây cũng là điều ta thấy kỳ quái”. Tử Xuyên Tú đáp: “Nếu Ma Thần Hoàng còn sống, ông ta không nên thời gian dài như vậy mà vô thanh vô tức”.
Kỳ thật nghi vấn này không chỉ khiến Tử Xuyên Tú hoang mang, mà cũng là nỗi hoang mang của tất cả tham chiến tướng soái Tử Xuyên gia.
Đại chiến mặc dù chiến thắng, nhưng Ma Thần Hoàng không rõ nơi nào, điều này giống như một thanh lợi kiếm treo lơ lửng trên đầu các tướng quân, quân đội uể oải không chịu nổi nhưng cũng không thể nghỉ ngơi, bọn lính đều phải ra chiến trường tuần tra lục soát bắt bại binh Ma tộc, các sư đoàn, đoàn đội đều được thông báo phải cảnh giác một Ma tộc hoàng tộc, trừ đồng tử màu lam, ngoại mạo của ông ta hoàn toàn đồng nhất cùng loài người, có thể nói lưu loát ngôn ngữ loài người, để phòng ngừa người này mặc quân phục loài người ngụy trang bỏ trốn, quan binh loài người chấp hành nhiệm vụ chiến trường cứ mười người một tổ, phàm gặp phải quan binh đơn độc đều phải bàn tra, có hiềm nghi đều phải giữ lại.
Viễn Đông quân bán thú nhân trở thành bảo vật đáng quý, bởi vì dù có hóa trang kiểu gì, Ma Thần Hoàng cũng không có khả năng giả trang thành hình dạng bán thú nhân để thoát thân, vì vậy bán thú nhân trở thành binh sĩ không có khả năng gây hiềm nghi nhất. Dưới sự liên hợp giữa Tư Đặc Lâm cùng Đế Lâm, Tử Xuyên Tú phái đi tất cả đoàn đội bán thú nhân có trong tay để tiến hành tìm tòi chiến trường.
Bởi vì lo lắng chiến lực đáng sợ của Ma Thần Hoàng, Tử Xuyên Tú yêu cầu bọn lính nếu gặp tình huống đột phát không nên vội vàng chiến đấu, quan trọng nhất chính là nhanh chóng thoát ly tiếp xúc, đầu tiên phát đi cảnh báo.
“Chỉ cần phát hiện Ma Thần Hoàng chính là điều quan trọng nhất, ngàn vạn lần không nên tham công cậy mạnh!”. Tử Xuyên Tú chú ý dặn dò các bộ hạ: “Ma Thần Hoàng không phải người có thể dùng lực để đối phó, đối phó với ông ta, cần nhờ bộ đội đặc chủng giống như sư đoàn mới được!”.
Không cần Tử Xuyên Tú lẩm bẩm mãi, đoàn đội trưởng cũng biết cẩn thận, giây phút Ma Thần Hoàng đơn thương độc mã xông vào Viễn Đông quân trận trảm tướng đoạt kỳ, đoàn người vẫn còn nhớ như in, lực chiến đấu kinh khủng của ông ta đã để lại cho Viễn Đông quân ấn tượng sâu đậm.
Cuộc tìm kiểm vẫn duy trì liên tục tới hơn ba giờ chiều, Đức Côn là người đầu tiên báo cáo tín tức tốt: “Tìm ra Ma Thần Hoàng rồi!”.
Lúc này các thống lĩnh Tử Xuyên gia đang thương nghị quân quốc đại sự, ít nhất bọn họ cũng cố gắng nghĩ đến chuyện này, Tư Đặc Lâm lấy danh nghĩa quân vụ triệu tập Tử Xuyên Tú, Đế Lâm cùng Minh Huy, chờ ba vị thống lĩnh đến liền bắt đầu mở tiệc hội nghị, thương nghị đại chiến sẽ an bài sau, nhưng tiến vào trướng ngồi chưa được năm phút đồng hồ, Tử Xuyên Tú đã ngủ say, tiếng ngáy khò khò vang lên, các thống lĩnh cười khổ nhưng vẫn thấy được hốc mắt đầy quầng thâm của đối phương.
Khi đã được thảnh thơi rồi, sức hấp dẫn của giấc ngủ quá lớn không thể ngăn cản được, mà Minh Huy cùng Đế Lâm cũng chạy ngày chạy đêm như vậy, không ai được thoải mái ngủ một giấc.
Đế Lâm dứt khoát nói: “Còn mở yến hội gì nữa, chúng ta cùng ngủ một giấc no say mới đúng”.
Tư Đặc Lâm có chút do dự: “Không được đâu? Quân đội còn đang kiên trì, bộ đội vẫn đang tìm kiếm Ma Thần Hoàng, chúng ta đóng cửa lười biếng, điều này sẽ gây ảnh hưởng không tốt...”.
Minh Huy nói: “Ngoài chúng ta bốn người ra còn ai biết? Chúng ta cứ nói đang nghiên cứu quyết sách quân sự trọng đại, ai dám xông tới?”.
Tử Xuyên Tú đang ngủ đương nhiên không có biện pháp phát biểu ý kiến, bất quá hắn dùng tiếng ngáy vang dội biểu đạt sự tán thành với Huy Minh, sau một hồi kiên quyết lấy ba phiếu chống lại một phiếu, quân vụ nhanh chóng thông qua một nghị quyết trọng đại: đóng cửa đi ngủ!
Đều là mệt lả cả người, đám người vừa nằm xuống liền ngủ thiếp đi, mãi cho đến khi bên ngoài có người hô: “Khởi bẩm đại nhân, đã tìm ra Ma Thần Hoàng!”.
Bốn vị thống lĩnh đồng thời bị bừng tỉnh, Tử Xuyên Tú lao ra cửa trước tiên: “Ông ta ở nơi nào? Mau điều binh qua đó bao vây họ lại!”.
“Trong giáp thú đại đoanh!”.
Khoái mã cuốn hồng trần, các thống lĩnh phi nhanh về phía sườn núi cao, đó là nơi trú đóng cuối cùng của quân đoàn giáp thú phá vòng vây trận địa.
Quân doanh chữ Tú cùng bộ đội bán thú nhân đã nhanh chóng phong tỏa nơi này, đại đội bán thú nhân hạng nặng võ trang đã bao vây tất cả các nẻo đường của doanh địa giáp thú.
“Đại nhân”, chứng kiến Tử Xuyên Tú cùng mấy vị thống lĩnh khác liên tục tìm đến, Đức Côn nhanh chóng hướng Tử Xuyên Tú hành lễ: “Là chúng tôi phát hiện ra Ma Thần Hoàng đầu tiên! Đại nhân, việc này thật không dễ dàng...”.
Nhìn bộ dáng dông dài của hắn, dường như rất muốn đem hết công lao cùng khổ cực lôi ra một phen, đáng tiếc Tử Xuyên Tú giờ phút này trong lòng như có lửa đốt, làm sao có thời gian nghe hắn lẩm bẩm, liền hỏi thẳng: “Thần Hoàng ở nơi nào? Ngươi dẫn đường đi, nhanh lên!”.
Lúc Tử Xuyên Tú đi vào trong, hắn nhìn thấy trên bãi đất trống giữa doanh trướng có một người đang nằm, nhìn thấy người này, cảm giác đầu tiên của Tử Xuyên Tú là hắn vẫn chưa chết, chỉ là lẳng lặng ngủ thiếp đi, thanh phong sau giờ ngọ nhẹ nhàng hây hây thổi trên trán hắn, ánh nắng ấm áp sáng rõ chiếu lên khuôn mặt của hắn, dưới hàng lông mi tú khí mà thon dài lưu lại tiễn ảnh mờ mờ.
Ông ta mặc vương phục màu tím nhạt, xiêm y sạch sẽ, hai tay vẫn nhàn nhã đặt lên bụng, cơ hồ nhìn không thấy vết thương, chỉ thấy áo choàng trắng nõn dưới thân bị nhiễm một mảng lớn máu tươi giúp người ta nhận thấy trên cổ ông ta có một vết thương sắc nhỏ. Ai cũng không dám tưởng tượng, dù với một vết thương nhỏ như vậy, có thể chảy nhiều máu như vậy.
Sau đó, Tử Xuyên Tú quay đầu nhìn Đế Lâm, đã thấy Đế Lâm chuyên chú nhìn người đang nằm trên mặt đất, một lúc lâu, hắn ngưng trọng mà chậm rãi gật đầu nhẹ giọng nói: “Là ông ta”.
Sau đó, hắn trang trọng đưa tay cởi bỏ quân mạo của chính mình, đối với người đang nằm trên đất khẽ khom mình.
Chiến sĩ vĩ đại nhất đương đại, quân hoàng đế quốc cường đại nhất, cũng là dũng sĩ kiêu ngạo nhất đã vĩnh viễn an nghỉ rồi. Thanh bội kiếm Quang Hoa của ông ta đã khiến biết bao Viễn Đông quân khiếp đảm thần hồn giờ lẳng lặng cắm trên đất gần đầu ông ta, mũi kiếm lóe sáng như sóng cuộn.
Minh Huy ngồi xổm xuống cẩn thận xem xét vết thương của Ma Thần Hoàng, lại sờ mạch trên cổ ông ta, một lúc lâu hắn đứng dậy nói: “Ma Thần Hoàng đã chết được khoảng năm tiếng đồng hồ, nguyên nhân chết là do cắt đứt động mạch trên cổ, chỉ một kiếm nhỏ nhưng rất sâu, với võ công của ông ta, hẳn là do tự vẫn”.
Tư Đặc Lâm cùng Đế Lâm liếc nhau, trong lòng đều đã hiểu, trước đó năm giờ chính là lúc giáp thú phát khởi công kích cuối cùng, Ma Thần Hoàng đã mang chi đội cuối cùng dưới trướng đi về cửa tử vong, chính ông ta cũng lựa chọn tự vẫn.
Nhìn thi thể Ma Thần Hoàng, Tư Đặc Lâm không khỏi cảm thấy phiên muộn: “Mới hôm qua người này còn tưởng rằng chính mình có thể trở thành kẻ đứng đầu đại lục”.
“Kỳ thật với vũ lực của ông ta, thoát khỏi vòng vây cũng không quá khó khăn”. Tử Xuyên Tú nói: “Trọng chỉnh binh mã tái chiến, chưa chắc không thể chiến thắng”.
“Không thể nào”. Đế Lâm tiếc hận nhìn Ma Thần Hoàng: “Nếu bỏ chạy, ông ta sẽ không còn là Ma Thần Hoàng nữa”.
Đứng ở lập trường đối địch, thậm chí dù hận ông ta tận xương tủy, nhưng không ai có thể phủ nhận kinh tài tuyệt diễm, phong hoa tuyệt đại, hùng tài đại mưu, dã tâm ngập trời, ngạo cốt tranh tranh, tất cả những từ ngữ trên cũng không đủ để miêu tả Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, trong lịch sử chưa từng có nhân vật nào như vậy, tương lai cũng chưa chắc sẽ có được.
Theo sau Đế Lâm, Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú, Minh Huy cũng cởi mũ, cúi đầu trước thi thể Ma Thần Hoàng.
Ma Thần Hoàng tràn ngập nỗi buồn u uất của thi nhân cùng dã tâm của một quân hoàng đế quốc, cao ngạo, uy nghiêm, cường đại nhưng cũng là yếu ớt nhất, ông ta không thể thừa nhận bất cứ thất bại cùng ngăn trở nào, mặc dù ông ta thân là đệ nhất cường đại chiến sĩ cùng đế hoàng, nhưng về bản chất, ông ta vẫn chỉ là một thanh niên kiêu ngạo vẫn còn tính khí hài tử khí mà thôi.
“Ma Thần Hoàng?”.
“Tự vẫn”.
Có người dùng bút đỏ đánh dấu X bèn cạnh cái tên “Tạp Đặc” trên tờ giấy.
“Lăng Bộ Hư?”.
“Chết trận”.
Danh vũ của Tây Nam tướng quân cũng bị đánh một dấu X đỏ.
“Bùi Mã?”.
“Bị bắt”.
“Diệp Nhĩ Mã?”.
“Bị bắt”.
“Lôi Âu?”.
“Chết trận”.
“Vân Thiển Tuyết?”.
“Trốn thoát”.
“Tạp Lan?”.
“Trốn thoát”.
Chữ X đỏ bên trái càng lúc càng nhiều, thủ lĩnh Tắc Nội Á tộc từng người một bị điểm, cuối cùng chỉ còn lại một cái tên, Minh Huy thống lĩnh dừng tay do dự hỏi: “Tạp Đốn?”.
Đế Lâm trực tiếp nói: “Người này không đáng lo ngại”.
Tư Đặc Lâm khó hiểu: “Tại sao? Nghe nói Tạp Đốn nam hạ có ba mươi vạn đại quân, là đối thủ lớn nhất của chúng ta”.
“Tạp Đốn trong tay binh mã không ít, nhưng vô luận khí lượng, tài cán hay phách lực, hắn đều kém hơn rất nhiều so với Ma Thần Hoàng vừa qua đời. Người này chẳng có tài cán gì, mặc dù nhất thời cường thế, nhưng không đủ làm đối thủ của chúng ta”.
Cầm lấy bản danh sách đầy những dấu X lên, Đế Lâm nhìn lướt qua nói: “Vẫn còn lại một người, hắn mới là mối nguy hiểm thực sự của chúng ta. So với hắn, Tạp Đốn chẳng là gì cả”.
Tư Đặc Lâm kinh ngạc ngẩng đầu: “Tất cả những quý tộc Tắc Nội Á tộc từ cấp quân đoàn trưởng trở lên đều đã có tên ở đây, chúng ta còn lo ngại người nào nữa?”.
“Hắn không phải quý tộc, nhưng nguy hiểm hơn bất cứ Tắc Nội Á quý tộc nào”.
“Người nào?”.
“Hắc Sa quân sư”.
“Hả!”. Tư Đặc Lâm đưa tay vỗ trán: “Thật sự! Đệ làm sao lại quên mất hắn? Hình như lần này hắn không tham gia hội chiến!”.
“Hắc Sa quân sư? Hắn là ai vậy?”. Minh Huy hỏi. Hắn trước giờ ở tây bộ, cùng Ma tộc chiến tranh không nhiều lắm, đối Ma tộc thượng tầng cũng không hiểu lắm.
“Nói thế nào nhỉ?”. Tư Đặc Lâm trăn trở dùng từ: “Hình dung như vậy đi, nếu nói Ma Thần Hoàng là linh hồn Ma tộc vương quốc, thì vị Hắc Sa quân sư chính là đại não của vương quốc!”.
“Ma tộc vương quốc đại não, lời này nói rất đúng!”. Đế Lâm cười cười, thần sắc lập tức chuyển sang nghiêm túc: “Nhân vật Hắc Sa quân sư này, ngay tại Ma tộc quốc nội cũng bị coi như là thần bí khác loại. Ta thẩm vấn qua Diệp Nhĩ Mã, kết quả làm người ta giật mình, trong những quyết sách tối cao của vương quốc, ảnh hưởng của Hắc Sa quân sư hùng mạnh hơn so với chúng ta phỏng chừng rất nhiều. Hắn có quyền lực kinh khủng, hắn có thể quyết định bổ nhiệm quân đoàn trưởng, trực tiếp điều động Ma tộc quân đội ngoại trừ cận vệ hành trình cùng Vũ Lâm quân, một lời thôi đủ để quyết định sinh tử của các tướng quân, thậm chí có thể tác động đến việc Ma tộc hoàng chọn người kế vị!
“Chiến tranh Viễn Đông bắt đầu từ năm đến năm Ma tộc phá Ngõa Luân Quan, tất cả thắng lợi quân sự trọng đại của Ma tộc sau lưng đều có thân ảnh của hắn, do hắn sắp đặt cả. Ma Thần Hoàng đối hắn bảo sao nghe vậy, các tướng quân ở trước mặt hắn cũng không dám lớn tiếng thở, bọn họ sợ hắn như sợ cọp! Trong Ma tộc triều đình, hắn uy vọng chỉ thấp hơn Ma Thần Hoàng, nhân vật như vậy, làm sao có thể so sánh với Tạp Đốn tài trí bình thường được, chúng ta nên vui mừng, chỉ huy ba mươi vạn Ma tộc quân đội kia chính là Tạp Đốn chứ không phải hắn”.
Tư Đặc Lâm liên tục gật đầu đồng ý, năm , hắn từng đích thân nếm trái đắng của Hắc Sa quân sư, một trăm ba mươi sáu vạn Ma tộc quân đại quy mô tập kích Viễn Đông quân, trước đó dĩ nhiên một chút phong thanh cũng không lộ ra, Ma tộc các quân đoàn lôi đình vạn quân mà đánh tới, sáu mươi bốn vạn Viễn Đông Tử Xuyên quân ngay cả một chút chống cự cũng làm không được, trong ba ngày toàn bộ phòng tuyến đều hỏng hết. Một kế hoạch cẩn mật như thế, phương thức tác chiến dùng mưu đánh úp xưa nay chưa từng có, xác định rõ bộ đội mục tiêu, hành động nhanh chóng khác xa với phương thức đơn giản mà Ma tộc vẫn dùng là thô lỗ chém giết trực diện, trận đại chiến dịch này rõ ràng có dấu vết Hắc Sa quân sư đứng sau lưng thao túng.
Tư Đặc Lâm cảm thấy kỳ quái, từ sau khi Ma tộc phá Ngõa Luân Quan tiến vào thế giới loài người, hành động của Ma tộc dường như đã thiếu đi sự chuẩn xác cùng sắc bén. Trong lần hội chiến ở Áo Tư, các quân đoàn đều tử chiến, không hề hợp tác, mà trong lần Đế Đô hội chiến sau đó, các quân đoàn trưởng lại càng phạm sai lầm hạ cấp, quân đội có chút hỗn loạn, tiếp theo Ma tộc buông tha Đế Đô mà lựa chọn tấn công Tây Bắc, dễ dàng sửa đổi mục tiêu tác chiến như vậy, biểu hiện những khiếm khuyết và hỗn loạn trong chiến lược của Ma tộc, bọn họ rõ ràng thiếu đi người chỉ đạo cùng mục tiêu trường kỳ.
Đế Lâm giải thích hoài nghi của Tư Đặc Lâm: “Sau khi Diệp Nhĩ Mã đầu nhập ma quân, Hắc Sa quân sư không còn xuất hiện tại Ma tộc cung đình nữa, Ma tộc đã mất đi đại não của chính mình”. xem tại
“Thì ra là thế!”. Tư Đặc Lâm chợt hiểu, hắn hỏi: “Vì nguyên nhân gì? Chẳng lẽ Tắc Nội Á hoàng tộc cùng Hắc Sa quân sư có thù sao?”.
“Chuyện đó thì ta không rõ lắm, Diệp Nhĩ Mã mặc dù là cao cấp quan quân, nhưng tất cả tình báo có liên quan tới Hắc Sa quân sư đều là tuyệt mật, chỉ có hoàng thất mới có thể nắm giữ”.
Mặc dù rất hứng thú với quan hệ giữa Hắc Sa quân sư cùng Tắc Nội Á hoàng thất, nhưng lúc này đó không phải là chủ đề chính, Hắc Sa lợi hại, nhưng trong tay không có binh quyền, mặc dù bị Đế Lâm hình dung là “không đáng lo”, nhưng trước mặt Tử Xuyên gia địch nhân lớn nhất vẫn là Tạp Đốn cùng ba mươi vạn Ma tộc quân đội do hắn suất lĩnh, đối với Tử Xuyên quân đang uể oải mà nói, những kị binh cường hãn kia là những địch nhân không thể xem thường.
Hội nghị tiến hành cũng không thuận lợi, không phải vì Tạp Đốn mạnh mẽ khiến Tử Xuyên gia thống lĩnh khó tìm được cách giải quyết, cả đám người ngay cả Ma Thần Hoàng cũng đã bị xử lý hết rồi, Tạp Đốn dù mạnh cỡ nào thì bất quá cũng chỉ như cha hắn, làm mọi người cảm thấy phức tạp là một chuyện khác, một vấn đề vốn không thể xem là vấn đề.
Minh Huy thống lĩnh tại làm báo cáo: “Tây Bắc quân đến chiến trường từ lúc chín giờ sáng hôm qua, ta vốn định lập tức đầu nhập chiến đấu, nhưng Lưu Phong Sương điện hạ nói bộ đội chưa nghỉ ngơi hồi phục xong, mãi đến ba giờ chiều mới tham chiến”.
“Sáu giờ”. Đế Lâm nói: “Lưu Phong Sương đã trì hoãn đến sáu giờ! Rốt cục là do cần phải nghỉ ngơi hồi phục, hay là nàng ta cố ý trì hoãn? Minh Huy đại nhân, ngài cảm thấy thế nào?”.
Minh Huy nói: “Hành quân vội vã ngày đêm gần trăm dặm, nói bộ đội muốn nghỉ ngơi hồi phục chiến lực, tính ra cũng có lý”.
Tư Đặc Lâm lạnh lùng nói: “Nhưng phải xem là lúc nào rồi”.
Nhớ tới trận chiến thảm thiết sáng hôm qua, đến hôm nay hắn vẫn còn ngao ngán, quân đội thương vong gần hết, biết rõ chỉ cần gia tăng một sư đoàn là có khả năng đánh tan phòng tuyến của Vân Thiển Tuyết, nhưng lúc ấy quả thật thì ngay cả một trung đội đầy đủ thành viên cũng tìm không ra, hắn tự mình đi tập trung tàn binh lại, tạo thành đội cảm tử công kích bốn lần, ngay cả thân là thống lĩnh tôn sư như hắn cũng giết đến đầy người tung tóe máu, mà Viễn Đông quân bên kia thê thảm thế nào không cần phải nói nữa, Tử Xuyên Tú ngay cả nước mắt cũng chảy không được, phía bên trái cứ lặp đi lặp lại kéo giằng co không dứt, một đại đội kị binh cũng có khá năng quyết định cả chiến trường tình thế.
Đang lúc này, Lưu Phong Sương nắm hai mươi lăm vạn đại quân cất giấu trong rừng cây, nhìn Đông Nam quân, Viễn Đông quân cùng Ma tộc đánh đến di thể lân thương nhưng không gia tăng viện thủ, mãi đến khi thấy Ma tộc cùng Tử Xuyên quân đã suy yếu tới cực điểm, không còn chút máu nào để chảy nữa, Lưu Phong Sương mới điềm tĩnh dẫn dắt quân đoàn vô địch của nàng xông ra chiến trường.
“Trước Ba Đan hội chiến, Ma Thần Hoàng là đại lục công địch, Lưu Phong Sương phải cùng chúng ta liên thủ mới có thể chống đỡ được ông ta, nhưng Ma Thần Hoàng vừa chết, cả Ma tộc vương quốc bị tàn phá, đã không đủ để uy hiếp sự an toàn của Lưu Phong gia nữa. Trong tình huống này, Lưu Phong điện hạ thái độ liền có khả năng mập mờ”.
“Tự dưng nghi ngờ minh hữu của chính mình cũng không phải là việc của người quân tử, nhất là minh hữu này vừa mới giúp chúng ta một đại ân, cũng may Đế Lâm ta không phải là quân tử gì, trước giờ ta đều có thói quen làm người ác, không thể không thừa nhận chuyện này. Hôm nay, cùng Ma tộc liên thủ phủ hợp với lợi ích Lưu Phong gia, cho dù Lưu Phong Sương chưa chắc có thể hèn hạ đến mức độ như Mã Duy, nhưng chúng ta cũng không thể không nghĩ đến tình huống xấu nhất. Dù sao ta cũng là từ góc độ tồi tệ nhất để dò hỏi mọi người, ‘chư vị đại nhân, nếu các ngươi là Lưu Phong điện hạ, ngươi sẽ làm thế nào?’”.
Mọi người yên lặng tự đánh giá, nếu mình là Lưu Phong Sương, trong tình huống này nên làm thế nào?
Bảo trì trung lập, không trợ bên nào xem ra còn có lương tâm, đối Lưu Phong gia có lợi nhất, nếu Lưu Phong Sương dứt khoát cùng Ma tộc liên thủ, lúc Tử Xuyên quân cùng Tạp Đốn giao chiến, nàng từ sau lưng đột nhiên đâm Tử Xuyên quân một kích, sau khi phá hỏng chủ lực Tử Xuyên quân, nàng ta có thể thản nhiên càn quét Lãng Luân Giang để lấy lãnh thổ phía tây của Tử Xuyên gia, đem Tây Bắc Lam Thành thẳng đến Tây Nam Đán Nhã cùng thu vào bản đồ Lưu Phong gia.
Tư Đặc Lâm dập tắt điếu thuốc lá trong tay, gật đầu: “Đế Lâm đại nhân, ta đồng ý với quan điểm của ngài, trong chiến tranh vệ quốc lần này, Lưu Phong Sương điện hạ đối với chúng ta trợ giúp rất lớn, chúng ta cũng đối với nàng ngập tràn cảm kích, nhưng hiện tại, chúng ta không thể không cảnh giác”...”.
Minh Huy do dự, đang ngồi giữa chư thống xuất sắc, hắn là người có quan hệ mật thiết nhất với Lưu Phong Sương, tại thời điểm tiến công chống đỡ Ma tộc bên Tây Bắc, Tây Bắc Tử Xuyên quân cùng Lưu Phong quân sóng vai tác chiến, dục huyết chém giết, cùng nhau tiến quân, trong sinh tử huyết chiến, hai quân tướng sĩ chẳng phân biệt ngươi ta ăn cùng một nồi, ngủ cùng một trướng, thân như huynh đệ.
Minh Huy lại cùng Lưu Phong Sương sớm chiều bên nhau, hắn rõ ràng mà cảm giác được, Lưu Phong Sương là người quang minh lỗi lạc, nụ cười của nàng trong sáng long lanh như nước tinh khiết, kỳ nữ đương thời này, nàng chính là sinh trưởng dưới ánh mặt trời. Nhân vật như vậy, hẳn là không thể có bất cứ muu ma chước quỷ gì.
Chứng kiến bộ dáng buồn bực của Minh Huy, Đế Lâm ôn nhu nói: “Minh Huy đại nhân, không nên quên đi lập trường của chính mình, ngài dù sao cũng là tướng quân xuất sắc của Tử Xuyên gia”.
Minh Huy khẽ run, tay bị tàn thuốc trên tay rơi xuống làm phỏng, hắn đương nhiên hiểu rõ câu nói này của Đế Lâm có ý tứ gì, ngay bên trái trước mặt mình, chính là tổng giám sát trưởng phụ trách giám thị thành viên trung thành của gia tộc văn võ quan.
“Nhị vị đại nhân nói nghe cũng rất có đạo lý”, Minh Huy trầm giọng xé gió nói: “Lưu Phong Sương quả thật có chút đáng ngờ, từ việc nàng ta trì hoãn thời gian không chịu tiến vào chiến trường có thể thấy được”.
Hội nghị thượng thương đưa ra một phương án tác chiến: “Tư Đặc Lâm suất lĩnh Đông Nam quân, Tử Xuyên Tú suất lĩnh Viễn Đông quân, hai quân thừa thắng truy kích, tìm kiếm Tạp Đốn hoàng tử chủ lực quyết chiến. Lâm Băng dẫn quân đoàn ba Viễn Đông quân cùng các bộ binh sư vừa tái tổ biên đảm nhiệm thế công bên cánh, còn Đế Lâm cùng Minh Huy bộ đội sở thuộc, trở thành đội hỗ trợ thứ hai. Thống lĩnh cảm thấy thật sáng suốt vì đội thứ hai này chính là chuyên môn phòng bị cảnh giác Lưu Phong Sương đánh lén.
Lúc này Minh Huy mới phát hiện có chút không đúng, hắn nghi ngờ nói: “Vì sao Tử Xuyên Tú đại nhân không có tham gia lần này hội nghị? Hắn cũng là thống lĩnh mà”.
Đế Lâm nhìn hắn một cái: “Ta không có thông tri hắn, bây giờ hắn cũng không rảnh”.
Đế Lâm không có bất cứ giải thích gì, nhìn nét mặt lạnh lùng của tổng giám sát trưởng, Minh Huy nuốt nước miếng, không dám hỏi nữa.