Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển : Đông Chinh Ma tộc.
Chương : Người Dã Man
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Hội nghị diễn ra trong ba tiếng đồng hồ, trên cơ bản các tướng quân đồng ý với quan điểm của Lỗ Đế cho rằng Tạp Đan sẽ tập kết quân chủ lực Tắc Nội Á tộc vào trong Ma Thần bảo, chờ quân đội loài người đi vào cái bẫy này, nhưng giải pháp để phá các bẫy này thì mọi người hoàn toàn không có.
Thực tế thì không phải không có cách giải quyết, đó chính là lui quân, nhưng không một ai dám đưa ra đề nghị này. Gia tộc dốc toàn lực ủng hộ, phái ra những đơn vị quân đội tinh nhuệ nhất, dân chúng cả nước thắt lưng buộc bụng, tiết kiệm cung cấp quân lương cho quân viễn chinh, từ hội nguyên lão cho tới những người dân thường thấp nhất đều đang ngóng trông, chờ đợi quân viễn chinh có thể báo mối huyết thù với quân Tắc Nội Á tộc. Kết quả thì sao? Ngay cả tường thành Ma Thần bảo cũng chưa từng nhìn thấy, quân viễn chinh bị mấy quái vật nửa người nửa thú khiến sợ mất mật bỏ chạy về nhà, có thể trả lời mọi người thế nào đây?
“Thống lĩnh đại nhân, các vị tướng quân”, Phương Vân, Hồng y kỳ bản mới gia nhập tập đoàn Tử Xuyên Tú ho khan một tiếng rồi nói: “Các vị đại nhân, các vị đều có quân hàm và chức vụ cao hơn tôi, có vài điều các vị nói không tiện vậy cứ để tôi nói cho”.
Viên tướng mặt tròn cười nhìn bốn xung quanh: “Nếu như quân ta bị bộ tộc Tắc Nội Á ngoan cố chống cự, trải qua chiến đấu gian khổ, sau khi tiêu diệt được rất nhiều binh lực Tắc Nội Á tộc, quân chúng ta cũng thương vong không nhỏ, không thể không lui quân, không một ai có lý do chỉ trích chúng ta, dân chúng cũng sẽ sắp hàng hai bên đường chào đón các tướng sĩ với hoa và mỹ nữ. Bên quân vụ và hội nguyên lão sẽ cảm thông cho chúng ta, nếu như may mắn thì cho dù không làm tốt chúng ta vẫn còn được tặng thưởng huân chương.
Nhưng bây giờ binh lực quân ta hoàn hảo, vũ khí tốt, lương thực được cung cấp cũng đầy đủ, trong bốn bộ tộc lớn của vương quốc, một đã là đồng minh của chúng ta, một đã bị chúng ta đánh bại, Mông tộc cùng lắm thì duy trì thái độ trung lập. Kẻ thù duy nhất chỉ là Tắc Nội Á tộc, chúng ta hoàn toàn không có lý do rút lui”.
“Còn người dã man”.
“Theo như lời Ca Đạt Hãn bệ hạ, a, từ trong lời nói của Lỗ Đế tướng quân chúng ta biết người dã man rất đáng sợ, nhưng người trong nước có biết không? Bọn họ chỉ biết chúng ta bị một đám dã thú hù dọa, sợ hãi bỏ chạy”, Phương Vân vung tay nói: “Nếu như quay về, kết cục của các vị như nào tôi không biết nhưng tôi cũng không quá ngạc nhiên”.
Mấy tướng lĩnh như Văn Hà, Ngô Tân đều từ trong nội địa tham gia quân viễn chinh liếc mắt nhìn nhau, dáng vẻ vô cùng ủ rũ. Bọn họ đều là tướng lĩnh cao cấp nhà Tử Xuyên, đương nhiên cũng ít nhiều biết được nội tình đất nước. Lần viễn chinh này không chỉ có mục đích trả thù Ma tộc mà Tử Xuyên Tham Tinh còn muốn mượn chiến công chói lọi này xưng đế, nếu như quân viễn chinh cứ như này rút chạy về nội địa, khiến cho bao nhiêu hy vọng gia tộc dồn vào quân viễn chinh cứ thế trôi theo dòng nước, khiến cho ý định xưng đế của Tổng trưởng tan thành mây khói, nhất định Tử Xuyên Tham Tinh sẽ nổi cơn lôi đình.
Tử Xuyên Tú cầm trọng binh trấn thủ nơi xa tự có hệ thống riêng, cho dù Tổng trưởng có ở Đế Đô gõ quải trượng ầm ầm thì Tử Xuyên Tú cũng không sợ, các tướng lĩnh hệ thống quân Viễn Đông như Lâm Băng, Bạch Xuyên, La Kiệt được Tử Xuyên Tú che chở cũng sẽ không gặp chuyện gì, người duy nhất không gặp may chính là đám tướng lĩnh nội địa.
Dưới cơn giận của Tổng trưởng, chẳng những tiền đồ của bọn họ mất hết mà e rằng còn vì “sợ địch như sợ hổ, làm hỏng quân uy”, ngay cả tính mạng cũng mất.
Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn hỏi: “Còn ai có ý kiến gì không?”.
Tử Xuyên Tú hỏi hai lần nhưng đáp lại lời hắn chỉ là sự im lặng.
Tử Xuyên Tú nhìn các tướng lĩnh, các tướng lĩnh cũng nhìn hắn, mọi người cứ vậy nhìn nhau trong vòng nửa phút, đột nhiên Tử Xuyên Tú hiểu được sự khó xử của bọn họ. Đề nghị rút quân về nội địa, sau khi quay về sẽ bị Tổng trưởng trừng phạt, nhưng đề nghị tiếp tục tiến quân, sau này quân viễn chinh thất bại, người đưa ra ý kiến đề nghị cũng không có kết cục tốt đẹp gì, chính vì vậy cách thông minh nhất là mọi người im lặng.
Vì vậy Tử Xuyên Tú hiểu rằng hắn đừng có mơ có được ý kiến từ những người đang đeo quân hàm sáng quắc trên vai này, đương nhiên La Kiệt là một ngoại lệ, nhưng trí thông minh của gã chẳng khác gì Hung lang nên ý kiến của gã tuyệt đối không chấp nhận được.
“Giải tán”, Tử Xuyên Tú thất vọng xua tay nói: “Lâm Băng đại nhân, xin mời ngài ở lại một chút”.
Hội nghị chấm dứt, các tướng lĩnh đều rời khỏi phòng họp, Lâm Băng ở lại theo căn dặn của Tử Xuyên Tú. Tử Xuyên Tú tự mình rót trà cho Lâm Băng, hai người bưng chén trà nóng nhìn nhau không lên tiếng, gương mặt hai người như ẩn như hiện trong làn hơi nước.
“Lâm trưởng quan, tôi luôn cực kỳ khâm phục tầm nhìn xa trông rộng của ngài, ta còn nhớ khi đánh bại quân đoàn Cổ Tư Tháp, ngài đã cho ta những cái nhìn rất độc, dẫn dắt quân Viễn Đông, không phải nói là cả nhà Tử Xuyên đánh bại quân Ma tộc, cứu vãn nền văn minh loài người. Bây giờ một lần nữa chúng ta gặp khó khăn, ta hy vọng ngài có thể làm như đêm đó, một lần nữa tặng ta những lời vàng ngọc, dẫn chúng ta thoát khỏi con đường khốn khó này. Ngài không cần e ngại bất kỳ điều gì, nơi này chỉ có hai chúng ta, không có ai ghi chép lại, ngài chỉ cần đưa ra ý kiến, dùng hay không là trách nhiệm của ta”.
Lâm Băng cười nói: “Đại nhân, ngài nghĩ rằng lúc nãy tôi không lên tiếng là sợ hãi trách nhiệm phải không?”.
Tử Xuyên Tú không trả lời, hắn chỉ nhìn Lâm Băng với ánh mắt rực sáng.
Lâm Băng lắc đầu cười nói: “Thật ra thì tôi không có nhiều suy nghĩ như Phương Vân, vấn đề là chính tôi vẫn nghĩ không thông suốt mà thôi, nên đương nhiên không nói chỉ vì sợ ảnh hưởng tới ngài”.
“Ngài nghĩ không thông suốt?”.
“Đúng vậy, hành động của Tạp Đan rất bất thường, mặc dù Lỗ Đế đã giải thích nhưng tôi vẫn cảm thấy chừng đó là chưa đủ để giải thích cho hành động điên cuồng của Tạp Đan, thật ra cục diện cũng không xấu như đại nhân ngài đã nghĩ, quân ta rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, trong khi đó quân Tắc Nội Á là lâm vào con đường chết”.
“Vậy thì như thế nào?”.
“Quân ta cùng lắm thì rút quân, mặc dù Tạp Đan có thể bảo vệ được Ma Thần bảo nhưng bên ngoài Ma Thần bảo chính là đất đai rộng lớn và vô số thần dân, cứ như vậy quẳng cho người dã man làm món điểm tâm sao? Quân ta rút đi rồi, cô ta dọn dẹp mớ hỗn loạn này thế nào? Nhất định, là có nguyên nhân gì đó mà chúng ta không biết”.
Nghe Lâm Băng nói, Tử Xuyên Tú cũng vậy mà hình dung ra vấn đề. Trong buổi họp hôm nay, hắn luôn có cảm giác bất ổn, bây giờ mối nghi ngờ mơ hồ trong lòng đã được Lâm Băng giải quyết.
“Rất có lý, nhưng ta vẫn thấy kỳ quái, Lỗ Đế kia không có kiến thức thì tôi không bất ngờ, nhưng Ca Đạt Hãn thông hiểu tình hình vương quốc, hẳn ông ta có thể nhận ra nhưng vì sao ông ta không nói nhỉ?”.
“Đại nhân, lập trường của Ca Đạt Hãn không thống nhất với chúng ta, bây giờ ông ta lo lắng chúng ta đột nhiên rút quân, ông ta không nói cũng không có gì kỳ quái”.
“Tại sao?”.
“Đại nhân, ngài hay nghĩ xem, để tranh được ngôi vị Hoàng đế trong tương lai mà Ca Đạt Hãn đã dốc hết vốn liếng, ông ta là Công tước của vương quốc nhưng lại dốc toàn lực hợp tác với quân đội loài người xâm lược, đây đủ là canh bạc khiến cho ông ta và tộc Ca Ngang thân bại danh liệt. Ông ta đang đánh cuộc ngài có thể thuận lợi tiêu diệt Tắc Nội Á tộc, giúp đỡ tộc Ca Ngang ngồi lên ngôi vị cao nhất.
Nếu như ngài thấy tình hình không ổn mà rút quân, ngay khi ngài đi rồi thì tộc Ca Ngang thế nào đây? Phản bội Ma tộc, hợp tác với loài người, thậm chí mua Hoàng kim vị, điều này đủ khiến tộc Ca Ngang bị các bộ tộc Ma tộc khác căm hận thấu xương. Chỉ cần đại quân của ngài rút ra khỏi vương quốc Ma tộc, nhất định tộc Ca Ngang sẽ bị các bộ tộc khác liên kết tấn công. Nếu như không thể tiêu diệt Tắc Nội Á tộc thì tộc Ca Ngang không có chỗ đứng trong vương quốc. Chính vì thế điều Ca Đạt Hãn sợ nhất là ngài rút quân khỏi vương quốc, ông ta còn dám lên tiếng sao? Ông ta chỉ hận không thể rút lại việc thông báo cho chúng ta về người dã man, sợ chúng ta sợ hãi mà bỏ chạy”.
Tử Xuyên Tú chợt hiểu, hắn vỗ tay cười nói: “Thảo nào hôm nay Ca Đạt Hãn không lên tiếng, Lâm trưởng quan, xem ra ngài vẫn hiết rất rõ mọi việc”.
Lâm Băng cười thản nhiên, nàng nhấp một ngụm trà nói: “Đại nhân, dù gì đi nữa chúng ta vẫn phải có chủ động, phải biết rằng tình hình của Tạp Đan còn khó gấp trăm lần so với chúng ta, một khi tình huống chưa rõ, dùng tĩnh chế động là hành động thông minh nhất”.
Căn cứ theo đề nghị của Lâm Băng, đại quân viễn chinh ngừng tiến quân, đồn trú trong một tòa thành nhỏ có tên là Ngõa Ân Tư Tháp ở biên giới giữa Á Côn tộc và Tắc Nội Á tộc.
Ngõa Ân Tư Tháp là tòa thành nhỏ có chưa tới mười vạn dân, dân cư chủ yếu của thành này là người Á Côn tộc và Tắc Nội Á tộc, bởi vì dân cư trong thành có tới một nửa là người Tắc Nội Á so với mấy thành trấn trước đây thì thái độ của dân thành Ngõa Ân Tư Tháp đối với quân viễn chinh thù địch hơn nhiều.
Đương nhiên vì e ngại mã đao sắc bén và áo giáp cứng rắn của quân viễn chinh, dân cư trong thành không dám phát động bạo động quy mô lớn chống lại quân viễn chinh, nhưng bọn họ chưa từng nhìn loài người với vẻ thân thiện, thường xuyên có cảnh trẻ em Ma tộc ném đá vào đội tuần tra quân viễn chinh ở đầu đường, cuối hẻm, thường xuyên có những báo cáo rằng có những binh lính quân viễn chinh bị đám vô lại đánh chết trong những hẻm nhỏ.
Nhiều báo cáo như vậy nhưng Tử Xuyên Tú và các tướng lĩnh không thấy có gì ghê gớm, hai bên ngôn ngữ bất đồng, trong khi đó căn bản dân chúng địa phương không phối hợp nên không thể nào tra ra hung thủ, cuối cùng Tử Xuyên Tú quyết định ra lệnh: “Nếu như bọn họ không muốn chung sống yên bình với chúng ta, chúng ta không cần miễn cưỡng nữa, hãy xua đuổi tất cả dân chúng Ma tộc ra khỏi thành Ngõa Ân Tư Tháp”.
Trong vòng một đêm, những dân cư Ma tộc khóc lóc bị đuổi ra khỏi thành Ngõa Ân Tư Tháp, trên đường không còn bất kỳ một người dân Ma tộc nào nữa khiến mọi người nhất thời cảm thấy thế giới vô cùng thanh tịnh, tâm trạng thư thái, không cần quan tâm tới dân Ma tộc bản xứ bao vây xung quanh thành khóc lóc kêu gào. Tử Xuyên Tú hạ lệnh đóng cửa thành, không cho bất kỳ một người Ma tộc bản xứ nào vào thành để cho bọn họ tâm sự với người dã man ở bên ngoài vùng hoang dã.
Khi thấy quân viễn chinh loài người có ý định đóng lâu dài trong thành Ngõa Ân Tư Tháp, Á Ca Mễ không thể ngồi yên, ông ta chỉ hận không thể đẩy được đám ôn thần này ra khỏi lãnh địa của mình sớm, cho dù là cuộc chiến của loài người với Tắc Nội Á tộc thế nào đi nữa, Á Ca Mễ chỉ cần không có liên quan tới Á Côn tộc là được, nhưng nhìn thái độ của Tử Xuyên Tú, có lẽ quân viễn chinh sẽ đóng lâu dài trong thành Ngõa Ân Tư Tháp này.
Đám ôn thần này không ngờ lại không đi nữa!
Đánh thắng thì đánh, không đánh được thì nói đạo lý, đây chính là chân lý mà người trong bốn biển đều biết, không cần biết đó là loài người hay Ma tộc. Bây giờ quân viễn chinh binh hùng tướng mạnh, quân Á Côn tộc không thể đánh thắng, điều duy nhất Á Ca Mễ có thể trông cậy là nói đạo lý khiến Tử Xuyên Tú tuân thủ hiệp ước, dù sao chính ông ta đã phải trả ba trăm lạng vàng chiến phí.
Á Ca Mễ phái sứ giả tới đàm phán với quân viễn chinh, kết quả ông ta chỉ nhận được một câu trả lời hàm hồ, không thuyết phục: “Với tình hình thực tế hiện nay của vương quốc, quân ta nghĩ rằng cần phải đóng quân trong thành Ngõa Ân Tư Tháp, nhưng vì dân chúng bản xứ không có thái độ hòa hảo với quân ta nên quân ta không thể không có mấy hành động đáng tiếc”.
“Nhưng chúng ta đã có điều ước, chúng tôi đã trả ba trăm vạn lạng vàng”.
“Đương nhiên, chúng tôi rất vui mừng thông báo tới tộc trưởng đại nhân tôn kính rằng, vì lo lắng tới mối quan hệ hữu hão của quân viễn chinh và Á Côn tộc, quân ta đã hành động rất cẩn thận và văn minh, trong khi hành động, số lượng dân bản xứ tử vong rất ít, không tới một ngàn người, người bị thương lại gần như không có, chúng ta dọn sạch gần mười vạn dân chúng mà có chưa tới một vạn dân gãy chân, xương sườn, đây là một thành tựu vô cùng vĩ đại, Á Ca Mễ Tước gia không cần phải cảm tạ chúng ta”.
Tử Xuyên Tú cả vú lấp miệng em, Á Ca Mễ bực tức chỉ muốn hộc máu, điều duy nhất ông ta có thể làm viết tên Tử Xuyên Tú lên một người bù nhìn nhỏ, dùng đinh treo lên cây, chửi mắng mấy ngày liền, mắng mệt thì cho thuộc hạ tới mắng, tóm lại cũng chỉ còn cách này, ông ta thực sự không có lá gan để chạy tới chỉ vào mặt Tử Xuyên Tú mà chửi mắng.
Á Ca Mễ chửi mắng ở chân trời xa xôi, Tử Xuyên Tú hoàn toàn không nghe thấy, hắn không có hứng thú đối với những bại tướng dưới tay mình, thậm chí hắn còn không thèm liếc nhìn, bây giờ tất cả tâm trí của hắn đều tập trung vào hướng Ma Thần bảo, đây mới chính là đại địch của hắn trong số mệnh.
Đối với Tạp Đan, Tử Xuyên Tú rất quen thuộc, năm xưa sống nhờ trong nhà Tử Xuyên Trữ, hai người đã từng ở chung với nhau. Ấn tượng của Tử Xuyên Tú đối với Tạp Đan, là một người con gái xinh đẹp, thiện lương mà thông minh, rất có tài năng trong lĩnh vực nghệ thuật, được nuông chiều từ nhỏ, tóm lại là một bình hoa.
Cho dù Tư Đặc Lâm say mê Tạp Đan tới điên đảo cả người, Tử Xuyên Tú vẫn có cảm giác gì đó không đúng: “Cần gì phải như vậy? Không phải chỉ là một người con gái sao? Năm đó Tạp Đan trợ giúp Tử Xuyên Tú chạy thoát khỏi quân doanh quân Vũ Lâm, ngoài sự biết ơn, Tử Xuyên Tú còn có thêm một ấn tượng, cô gái này là một người man di rất có tình nghĩa, một người nhớ tình nghĩa cũ.
Bây giờ người thiếu nữ năm xưa thuần khiết như hoa bách hợp, yếu ớt như giọt sương mai, hơn nữa còn là người nhớ tình nghĩa xưa cũ lại có thể không ngần ngại làm ra việc khiến cho vương quốc lâm vào cảnh sinh linh lầm than, thả cho người dã man vào trong vương quốc, điều này không thể không khiến Tử Xuyên Tú phải bùi ngùi nói: “Thật đáng sợ, khi con người ta bị dồn tới con đường cùng, cái gì cũng có thể làm được”.