Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển
Chương : Quân Đồng Minh (+)
Khi quân viễn chinh đóng lại ở thành Ngõa Ân Tư Tháp, các bộ lạc Ma tộc tới bộ tư lệnh quân viễn chinh bái kiến Tử Xuyên Tú càng nhiều, các thủ lĩnh bộ tộc Ma tộc hoặc là đích thân tới hay phái sứ giả mang theo lễ vật quý giá tới.
Điều này không có gì ngạc nhiên, tin tức về cuộc chiến Phật Cách La Tư Bi Á đã lan nhanh như gió khắp vương quốc, trong trận chiến này, binh lính loài người mặc áo giáp sáng loáng, tay cầm mã đao sắc bén đã hoàn toàn chiếm ưu thế trên chiến trường, móng vuốt sắc bén của Ma tộc cuối cũng không chiếm được thượng phong. Á Côn tộc, một trong những bộ tộc lớn nhất vương quốc mà không thể duy trì nổi ba tuần khi đối mặt với quân viễn chinh loài người.
Khi nghe nói về tình hình cuộc chiến, các bộ lạc Ma tộc lớn nhỏ đều kinh hồn bạt vía, rèn luyện qua kinh nghiệm chiến tranh, quân đội loài người từng bước phát triển, từng bước hùng mạnh, ưu thế về kinh tế và khoa học kỹ thuật của loài người bắt đầu phát huy ưu thế trên chiến trường, thời kỳ chỉ dựa vào sự hung hãn để thắng trận đã mãi qua rồi.
Tất cả các tộc trưởng đều thầm hạ quyết tâm, loài người muốn điều gì bọn họ cũng đồng ý, tuyệt đối không ngu ngốc như Á Ca Mễ, đã thiệt quân đội lại còn phải bồi thường tiền, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đáp ứng yêu cầu của loài người. truyện từ
Những người đầu óc nhanh nhẹn xoay chuyển ý nghĩa rất nhanh, loài người xâm lấn đương nhiên là nguy cơ với Tắc Nội Á tộc, nhưng đối với những bộ tộc khác thì lại chính là cơ hội hiếm có.
Thống lĩnh gia tộc tuổi trẻ, thống lĩnh bốn mươi vạn đại quân phiệt quân Viễn Đông, là thanh niên danh tướng tương lai vô hạn trên đại lục, có ảnh hưởng sâu sắc, nhất ngôn cửu đỉnh đối với cục diện vương quốc lúc này, đương nhiên có quan hệ tốt với người chinh phục hùng mạnh Tử Xuyên Tú là điều cực kỳ quan trọng.
Những người tới bái kiến Tử Xuyên Tú một là tộc trưởng hay là trưởng lão, trong số đó có rất nhiều người có địa vị cao trong vương quốc, thậm chí còn có cả Công tước Lôi Báo, quân đoàn trưởng quân đoàn mười lăm vương quốc Ma tộc trước đây, sau khi quân đội Ma tộc sụp đổ, quân đoàn mười lăm Vương quốc cũng giải tán, phần lớn sĩ quan, binh lính tản mát về nhà, lúc này Lôi Báo tới bái kiến Tử Xuyên Tú với thân phận là tộc trưởng Lôi tộc.
Khi gặp mặt Tử Xuyên Tú, thái độ Lôi Báo rất khiêm nhường, một câu ‘đại tướng quân’, một câu ‘đại nhân’ a dua nịnh nọt Tử Xuyên Tú cái gì là ‘tướng quân hổ uy đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi’, cái gì là ‘mã đáo thành công, thắng ngay trận đầu’.
Nghe nói Lôi Báo này là một hãn tướng ngày trước lập được rất nhiều chiến công, rất được Ma Thần Hoàng Tạp Đặc tin tưởng, nhưng xem ra viên hãn tướng này kém xa Ca Đạt Hãn và Mông Hãn ở khả năng vuốt mông ngựa thành thạo, cách nói chuyện đông cứng như một viên gạch xi măng vậy, mặc dù Lôi Báo nịnh nọt nhưng Tử Xuyên Tú chỉ cảm thấy như hắn đang ăn một bát cơm sạn vậy.
Đối phương chính là người đã từng đảm nhận chức quân đoàn trưởng của vương quốc Ma tộc nên Tử Xuyên Tú không muốn để ông ta xấu mặt, hắn hỏi thẳng xem Lôi Báo muốn điều gì.
Vì vậy Lôi Báo cũng thẳng thừng nói với Tử Xuyện Tú: “Lôi tộc chúng tôi trước kia đi theo Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, bây giờ ông ấy đã chết, chúng tôi cũng không có ý định tiếp tục đi theo người Tắc Nội Á nữa. Tôi muốn hỏi tướng quân, nhà Tử Xuyên có thể bỏ qua cho chúng tôi không? Chúng tôi có thể giữ được lãnh địa của mình không?”.
Thấy sự dứt khoát của Lôi Báo, Tử Xuyên Tú cũng không có ý định vòng vo với ông ta: “Năm xưa quân đoàn mười lăm đã buông vũ khí đầu hàng ở thành Đạt Khắc. Khi đầu hàng, đại nhân Đế Lâm đã đồng ý với các ngài, ngoại trừ Tắc Nội Á tộc, quân Ma tộc hễ buông vũ khí đầu hàng là có thể được xá tội, nhà Tử Xuyên sẽ giữ lời hứa của mình, cho nên Tước gia ngài không cần lo lắng là chúng ta sẽ truy cứu ngài, nếu như không có ý định buông tha cho các ngài, năm đó gia tộc đã đối phó với các ngài ở thành Đạt Khắc, không để rắc rối tới bây giờ”.
“Đa tạ lòng khoan thứ của Đại tướng quân ngài, trên dưới Lôi tộc vĩnh viễn mang ơn trong lòng. Vậy còn lãnh địa của chúng tôi, chúng tôi có thể giữ được không?”.
“Sau khi tiêu diệt Tắc Nội Á tộc, nhất định thế cục vương quốc sẽ có thay đổi lớn, chính phủ nhà Tử Xuyên không nhúng tay vào chuyện nội bộ của vương quốc, sắp xếp lãnh địa Lôi tộc như nào, ta đề nghị ngài hãy đi tìm Ca Đạt Hãn Tước gia nói chuyện, ông ấy phụ trách xây dựng chính quyền mới của vương quốc, là Ma Thần Hoàng tiếp theo”.
Tử Xuyên Tú vốn định nhanh chóng đuổi Lôi Báo đi nhưng mặc dù tính tình Lôi Báo cương trực nhưng không phải là kẻ ngốc, ông ta thẳng thắn nói: “Ca Đạt Hãn? Cái đồ bất tài yếu ớt đó mà làm chủ sao? Không phải chuyện đã rõ ràng, vị Hoàng đế này là đồ chơi trong tay Đại tướng quân ngài sao? Ngài thích ông ta làm gì thì sẽ phải làm như vậy, đại tướng quân, ngài nói câu nào mà ông ta không ngoan ngoãn nghe lời ngài sao? Cầu xin Đại tướng quân hãy nói thật cho chúng tôi, Lôi tộc chúng tôi vô cùng biết ơn ngài”.
Tử Xuyên Tú dở khóc dở cười, hắn đẩy Ca Đạt Hãn lên trước làm bia đỡ đạn còn chính mình núp phía sau thao túng cục diện vương quốc, nhưng sắp đặt này không lừa gạt được ai, ngay cả một người thô tục như Lôi Báo cũng không gạt nổi.
Suy nghĩ của người Ma tộc rất đơn giản nhưng càng ở những vấn đề cần năng lực giải quyết lại càng nói trúng tim đen, loài người có thể bị đủ loại các biểu hiện giả dối che lấp, nhưng người Ma tộc thì không như vậy, suy nghĩ của bọn họ rất đơn giản nhưng cực kỳ các tác dụng: “Quyền lực là cái gì? Là quân đội! Người nào nắm giữ quân đội, người nào có nhiều chiến sĩ hơn, người đó chính là lão Đại của vương quốc. Hoàng đế cũng được, tộc trưởng cũng được, không có quân đội ở sau làm chỗ dựa, tất cả chỉ là hư không.
“Lôi Báo Tước gia, điều khiến ta lo lắng nhất bây giờ là làm thế nào tiêu diệt được Tắc Nội Á tộc, còn về phần phân chia lãnh địa các gia tộc sau cuộc chiến này, bây giờ ta hoàn toàn không có chủ ý, hoàn toàn không nghĩ tới. Ta nói như vậy, ngài có hiểu không?”.
Lôi Báo gật đầu hỏi: “Đại tướng quân, ngài nói như vậy thì trong chiến tranh thảo phạt Tắc Nội Á tộc, nếu như có một bộ tộc xuất binh đứng bên quân Viễn Đông thì liệu sau này khi phân chia lãnh địa có được chiếu cố hơn không?”.
Tử Xuyên Tú kiên quyết gật đầu: “Đó là hiển nhiên, trước nay nhà Tử Xuyên trân trọng tình hữu nghị, quyết sẽ không làm tổn hại bạn bè”.
Lôi Báo suy nghĩ một lát rồi đột nhiên ông ta quỳ xuống trước mặt Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú hoảng hốt: “Tước gia, ngài làm gì vậy?”.
“Lôi tộc của tôi tình nguyện đi theo dưới cờ của Đại tướng quân, cùng nhau thảo phạt Tắc Nội Á tộc. Tôi cũng tình nguyện trở thành một tướng lĩnh bình thường dưới trướng Đại tướng quân, nguyện vì Đại tướng quân mà xông pha lửa đạn không chút do dự, xin Đại tướng quân hãy ân chuẩn”.
Mặc dù rất đột ngột nhưng sau khi suy nghĩ một lát, Tử Xuyên Tú vẫn đồng ý với Lôi Báo.
Lôi tộc không thể xuất nhiều quân đội, chỉ khoảng ba vạn người, nhưng Tử Xuyên Tú lo lắng tới uy tín của Lôi Báo, ông ta đã làm quân đoàn trưởng quân đoàn mười lăm, xưa nay có quan hệ mật thiết với những bộ lạc nhỏ, rất có ảnh hưởng ở vương quốc.
Vì vậy sau bộ tộc Ca Ngang, Lôi tộc đã trở thành bộ tộc thứ hai điều quân tham gia quân viễn chinh loài người, điều này gây chấn động khá lớn trong khắp vương quốc, sau này Tử Xuyên Tú phát hiện ra rằng chính hắn cho phép Lôi Báo gia nhập quân viễn chinh là một quyết định cực kỳ đúng đắn.
Từ một ý nghĩa nào đó có thể nói lên trong việc bình ổn thế cục vương quốc, tác dụng của Lôi Báo thậm chí còn lớn hơn của Ca Đạt Hãn đang nắm giữ trọng binh.
Vì để tăng cường sức nặng của mình trong lòng Tử Xuyên Tú, Lôi Báo tích cực đi khắp nơi dốc sức liên lạc với các thuộc hạ, đồng liêu cũ, giật dây cho bọn họ gia nhập quân viễn chinh.
Lúc này vương quốc đang vào thời kỳ rối ren, loài người từ phía tây tiến vào vương quốc, người dã man lại xâm lấn từ phía đông, lúc này tình thế thay đổi như thời tiết, các bộ tộc nhỏ không thể nắm giữ được vận mệnh của chính mình, điều duy nhất bọn họ có thể làm là dựa vào một thế lực hùng mạnh có thể bảo vệ sự sinh tồn của bọn họ, thế nhưng vạn nhất lựa chọn sai chủ nhân, cả bộ tộc sẽ lập tức rơi xuống vực thẳm vạn kiếp bất phục.
Chọn người nào đây? Á Côn tộc? Bọn họ mới bị quân đội loài người đánh tè ra quần, thực lực tổn thương nghiêm trọng. Mông tộc? Tính cách gian trá của Mông Hãn nổi tiếng cả vương quốc, không thể nào trông cậy được. Tắc Nội Á tộc? Đừng có giỡn, lúc này nghe nói ngay cả con chuột cũng vội vàng chuyển nhà ra ngoài Ma Thần bảo, có thể trốn được sẽ trốn rất xa. Ca Ngang tộc? Cũng không tệ lắm, thực lực tộc Ca Ngang không kém, Ca Đạt Hãn là người ôn hòa, cũng có thể đầu nhập được, thế nhưng những tộc trưởng bộ lạc nhỏ bé đêm ngủ không yên giấc này đã được Lôi Báo rỉ tai, đầu nhập vào bộ tộc Ca Ngang thì không bằng trực tiếp đầu nhập vào Tử Xuyên Tú đứng sau lưng tộc Ca Ngang.
Mặc dù hợp tác với loài người luôn là điều rất khó chấp nhận nhưng người Thần tộc luôn chú trọng tới lợi ích thực tế, nếu như Công tước Ca Đạt Hãn và Hầu tước Lôi Báo có được địa vị cao sang và chức quan cao khi hợp tác với loài người, mình đi theo không gì là không làm được.
Dưới lời mời chào mạnh mẽ của Lôi Báo, binh mã các bộ tộc hưởng ứng loài người đều tới Ngõa Ân Tư Tháp hội quân.
Chỉ trong khoảng thời gian hai tuần, theo sau Lôi tộc, trước sau có Cương Tô tộc, Gia Lâm tộc, Đông Nhật tộc, Đồ tộc tham gia dưới chiến kỳ của loài người, binh mã tụ tập lên tới tám vạn người.
Bởi vì ngôn ngữ của quân đồng minh khác biệt, phong tục và thói quen cũng không giống nhau, để tiếp đón và bố trí cho bọn họ, Lâm Băng và Bạch Xuyên vô cùng bận rộn. Cũng may là những tộc trưởng của những bộ lạc nhỏ này cũng coi như biết điều, bọn họ đều mang tới quân lương và đồ tiếp viện của mình, nếu không thì Minh Vũ, người phụ trách hậu cần càng thảm hơn.
Vào thời khắc này, đội quân mới đã ra đời. Quân phục của bọn họ khác nhau, trang bị khác nhau, lông chim trang trí khác nhau, áo giáp khác nhau, ngôn ngữ khác nhau. Khi nhìn thấy quân Ma tộc chen chúc ở nơi trú quân, thậm chí Tử Xuyên Tú còn nổi lên ý định cho Lôi Báo thành lập lại quân đoàn mười lăm của vương quốc, nhưng vẫn chỉ là ý nghĩ mà thôi.
Những chính trị gia có kinh nghiệm đều biết rằng trên đời có một vài việc có thể làm mà không thể nói, có một số chỉ nói mà không thể làm, mặc dù đám người Lôi Báo là người cực kỳ sám hối đi nữa, nhưng dù gì đi nữa năm xưa bọn họ đều là tay sai của Ma Thần Hoàng. Năm đó xâm lược loài người, bọn họ đều có phần. Nay thu nhận binh mã này, lại còn để bọn họ một lần nữa thành lập tân quân, nếu như chuyện này truyền vào trong nước, Tử Xuyên Tú không hiểu Đế Đô sẽ nghi ngờ hắn tới mức độ nào.
Đối với chuyện này, giới tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh lựa chọn cách thức rất ăn ý, đó chính là kín miệng như bưng đối với trong nước, chỉ có Lâm Băng, người phụ trách quân pháp khi viết báo cáo về Đế Đô có đề cập qua một chút, nàng đề cập một cách hời hợt về quân đội mới gia nhập là ‘dân binh bản xứ Ma tộc’, nhưng nàng không dám nói là những ‘dân binh bản xứ Ma tộc’ có quy mô gần mười vạn, cũng không nói thống lĩnh đội quân này chính là một quân đoàn trưởng ngày xưa của vương quốc Ma tộc, vì thế ấn tượng của Đế Đô với bản báo cáo này là, Tử Xuyên Tú chỉ chiêu mộ mấy trăm dân bản xứ ở Ngõa Ân Tư Tháp để làm dân phu vận chuyển thế thôi.
Từ đầu tới cuối quân đội Ma tộc do Lôi Báo chỉ huy này chưa từng có phiên hiệu và tên chính thức trong quân của Tử Xuyên Tú, thế nhưng trong quá trình Quang Minh Vương phá hủy vương quốc Ma tộc, thành lập chính quyền mới, tác dụng của bọn họ tuyệt đối không thể xem nhẹ. Đây là một đơn vị bộ đội không thể bị bỏ qua, lịch sử đời sau gọi đơn vị quân đội này là ‘quân liên minh Ngõa Ân Tư Tháp’.
Khi nhìn thấy phần lớn các bộ tộc vương quốc gia nhập quân viễn chinh, người vui mừng nhất không ai khác chính là Lỗ Đế, mỗi lần nhìn thấy một bộ tộc mới tới, ông ta đều nhảy ra dùng thân phận ‘tướng lĩnh Thần tộc đi theo Tử Xuyên Tú đại nhân đầu tiên’ truyền thụ kinh nghiệm cho những người mới tới, theo như lời Lỗ Đế thì chính Lỗ Đế đại nhân là tướng lĩnh được Thống lĩnh Tử Xuyên Tú tin tưởng nhất, bất kỳ thủ tục quân vụ từ lớn tới nhỏ, từ việc chinh phạt cho tới kem đánh răng, thống lĩnh Tử Xuyên Tú đại nhân đều tham khảo Lỗ Đế tướng quân. Nếu không có Lỗ Đế đại nhân trợ giúp bên cạnh, thống lĩnh Tử Xuyên Tú đại nhân ngay cả việc đơn giản như hạ lệnh hạ trại cũng khó thực hiện được, rất vất vả, cả ngày chỉ biết lẩm bẩm: ‘Lỗ Đế đi vắng, Lỗ Đế đi vắng, bây giờ phải làm thế nào?’”.
Lỗ Đế liên tục ba hoa chích chòe khiến những tộc trưởng, trưởng lão nhưng bộ tộc mới tới, còn không hiểu rõ tình hình còn tưởng rằng Lỗ Đế thật sự là tướng lĩnh tâm phúc rất được Tử Xuyên Tú đại nhân sủng ái, đương nhiên cực kỳ cung kính thỉnh giáo ông ta, muốn thăm dò tính cách và thói quen của vị Thống soái nắm quyền tối cao của quân viễn chinh, các quý tộc Thần tộc kết thành nhóm liên tục vây xung quanh Lỗ Đế kết bằng hữu, mời ông ta dự tiệc rượu, vui chơi, biếu những món quà quý giá. Hàng tướng Ma tộc từng bị người đời khinh bỉ sống một cuộc sống vẻ vang chưa từng có.
Khi có những người nghe đáng yêu như vậy, Lỗ Đế đại nhân của chúng ta đã bộc lộ tất cả những sự tích anh hùng bị cất kỹ lâu nay ra trước vầng thái dương, Lỗ Đế đại nhân nói năm xưa mình có đôi mắt tinh tường như nào, khi đánh nhau với Quang Minh Vương ở Viễn Đông đã thưởng thức sự anh hùng của Tử Xuyên Tú đại nhân, thích sự thông minh.
“Khi đó ta đã nhận ra, con người này không giống như người bình thường, không giống bình thường”. Lỗ Đế nói mà nước bọt bắn tung tóe.
Cảm nhận được chí khí vương giả của Tử Xuyên Tú, chịu ảnh hưởng của tình hữu nghị vĩ đại và sự anh hùng, Lỗ Đế đại nhân dứt khoát từ bỏ chức Tổng đốc Viễn Đông của vương quốc cao quan lộc lớn, tới tìm nơi nương tựa nơi Quang Minh Vương. Đặc biệt trong trận chiến Đặc Lan, Lỗ Đế đại nhân đã kề vai sát cánh chiến đấu với Quang Minh Vương, hợp tác chặt chẽ thân mật, đánh cho quân đội trấn thủ của tướng La Tư tơi bời tan tác, đương nhiên bây giờ La Tư cũng là võ tướng dưới trướng thế nhưng năm đó La Tư vẫn là thuộc hạ của Ma Thần Hoàng. Tiếp theo trong các chiến dịch của Quang Minh Vương, Lỗ Đế đại nhân đều theo Quang Minh Vương nam chinh bắc chiến, hễ nơi nào khó khăn là xuất hiện hình ảnh dũng cảm của Lỗ Đế đại nhân. Trong cuộc chiến bãi Hồng Hà, Lỗ Đế đại nhân dốc hết sức mình cản trở truy binh của Lăng Bộ Hư, cứu liên quân Viễn Đông trong bờ vực nguy hiểm. Khi giao chiến với quân đoàn bảy Ma tộc ở thành Đặc Lan, Lỗ Đế đại nhân xông lên trước diệt địch, đích thân bắt Cổ Tư Tháp. Trong chiến dịch Ba Đan, Lỗ Đế đại nhân càng anh dũng thúc giựa xông lên trước phá tan trận của thú áo giáp, đánh giáp lá cà rất nguy hiểm, cuối cùng chính tay mình đã bắt được Ma Thần Hoàng Tạp Đặc.
“Chúng tôi đều nghe nói là tiên hoàng bệ hạ đã tự tử”. Lúc này trong đám người nghe có người nói lên nghi ngờ của mình.
“Nói không sai, sau khi ông ta bị ta bắt giữ thì đã tự sát”.
Người có thể thổi tấm da trâu phồng lên trong một khoảng thời gian ngắn nhất định phải là người có trí tuệ phi phàm, Lỗ Đế liếc mắt nhìn người vừa nói vẻ khinh thường, sau khi khiến cho người đó tê cóng người lại, không dám hỏi truy tới cùng nữa, Lỗ Đế dùng giọng nói trầm trầm của một nhà triết học nói tiếp: “Biết không, tin tức, những tin các ngươi biết còn quá ít, có rất nhiều chuyện không tiện công khai, chân tướng sự việc thường chỉ có một số ít người hiểu rõ mà thôi”.
Vì vậy mọi người đều khâm phục.
Vì có thêm quân đồng minh mới tới nên không những trong thành Ngõa Ân Tư Tháp đầy chật binh lính mà thậm chí ngay cả những hương thôn bên ngoài cũng trở thành quân doanh của quân đồng minh, quân doanh của đại quân kéo dài hơn ba mươi dặm. Khi Mông Hãn tới đây lần thứ hai, chính mắt mình nhìn thấy quân doanh liên quân rộng lớn như này, lão già giảo hoạt thủ lĩnh Mông tộc cũng thực sự khiếp sợ trước sự khổng lồ của quân viễn chinh.
Thế lực của Tử Xuyên Tú bành trướng rất nhanh không khỏi khiến Mông Hãn toát mồ hôi hột, lúc này quân viễn chinh có thể tiêu diệt bất kỳ bộ tộc nào của Thần tộc.
“Hoan nghênh, hoan nghênh, Tước gia, ngài là thượng khách”. Tử Xuyên Tú tươi cười đứng trước cửa trướng nghênh đón Mông Hãn.
Thái độ của Tử Xuyên Tú còn ôn hòa hơn cả lần Mông Hãn tới trước kia nhưng khiến Mông Hãn càng cung kính, khiêm nhường hơn, dù sao thì thực lực quá chênh lệch, khi nói chuyện Mông Hãn cũng không dám vòng vo cả nửa ngày như lần trước, ông ta đi thẳng vào vấn đề: “Đại nhân, ngài có nhớ ước định lần trước của chúng ta không? Dùng chuyện cơ mật của thánh địa chúng tôi đổi lấy ngôi vị Hoàng đế?”.
Tử Xuyên Tú không hiểu, một Mông Hãn bình thường luôn là người bán bảo hiểm không đáng tin cậy mà bây giờ lại tới đây mạnh việc bán lãnh địa của mình, điều này không giống với tác phong của Mông Hãn.
“Tước gia, sợ rằng ngài cũng biết rồi, chúng ta đã đạt được hiệp nghị với Ca Đạt Hãn, đồng ý ủng hộ ông ta lên ngôi, một món hàng không thể bán cho hai nhà, mặc dù ta cũng rất muốn thánh địa của các hạ nhưng chỉ sợ là không còn cách nào khác nữa, để để ngài đi một chuyến vô ích, ta thực sự xin lỗi”.
Mông Hãn có vẻ rất bình tĩnh: “Đại nhân, theo suy nghĩ của ta, nhà Tử Xuyên lựa chọn tộc Ca Nhang nhu nhược mà không lựa chọn Mông tộc chúng ta làm đồng minh trên vùng đất này chính là sai lầm lớn nhất”.
Tử Xuyên Tú lễ phép cúi thấp người, mỉm cười nhìn Mông Hãn.
“Hợp tác cùng chúng ta, nhà Tử Xuyên sẽ có lợi ích lớn nhất” Mông Hãn cúi sát người vào Tử Xuyên Tú, giọng nói ông ta trâm thấp, trần ngập sự quyến rũ: “Hùng mạnh như chưa từng có, đủ để quét sạch nhà Lưu Phong và Lâm gia, độc bá đại lục”.
“Tước gia, từ nhỏ ta được được giáo dục chính thống của nhà Tử Xuyên, lời nói của ngài đối với ta không phải là điều mới mẻ, ngay từ khi ta còn bé, có không biết bao nhiêu người nói với ta rằng nhà Lưu Phong đang xuống đốc, Lâm gia đã suy yếu, gia tộc hùng mạnh, chắc chắn sẽ thống nhất được đại lục. Bọn họ đều là những người rất có thân phận, có khi là Tổng trưởng gia tộc hùng tài đại lược, có khi là quyền thần dã tâm bừng bừng, lại có khi là chính trị gia nhìn xa trông rộng, mưu tính sâu xa. Nói một cách dễ nghe một chút ta tin tưởng nhà Lưu Phong nhất định sẽ bị gió biến thành thịt khô, nếu như tốc độ hư thối của bọn họ không quá chậm, tới bây giờ vẫn chưa nát vụn hết. Thế nhưng Tước gia, với thân phận Công tước Ma tộc...”. Vừa nói Tử Xuyên Tú vừa quan sát, đánh giá Mông Hãn, ánh mắt hắn tràn ngập sự châm biếm: “Cho tới tận bây giờ ta mới lần đầu tiên gặp phải lời tiên đoán này”.
“Đại nhân...”.
“Tước gia, nói một cách thẳng thắn, nếu như có điều thần kỳ rất kịp thời nào đó diễn ra biến nhà Tử Xuyên trở nên hùng mạnh, ta không nghĩ sẽ nằm ở Mông tộc của ngài. Tước gia, những thứ tốt như vậy, ngài hãy giữ lại cho chính mình từ từ dùng đi, trước tiên hãy khiến Mông tộc hùng mạnh đã”.
Liên tục bị châm chọc nhưng Mông Hãn quả thực có da mặt dày siêu cấp, ông ta không biết xấu hổ là gì, Tử Xuyên Tú vừa nói xong, lập tức Mông Hãn đã đón đầu: “Đại nhân, ngài nói rất đúng theo lẽ thường tình, quả thật những thứ tốt người ta đều muốn giữ lại ình dùng, thế nhưng vấn đề là tri thức thánh địa quá huyền bí, tôi đã nghiên cứu hai mươi năm mà không tìm ra manh mối, nếu như muốn phá giải toàn bộ sự huyền bí của thánh địa, có trời mới biết tháng nào, năm nào? Đại nhân, nói không chừng ngài có cơ hội chứng kiến, nhưng tôi nhất định sẽ không còn cơ hội đó, cứ ôm một vật mà chết đói thì không bằng ngay lúc này mang nó đi đổi lấy một ít lợi ích cho ngài”.
Tử Xuyên Tú thoáng cau này hỏi: “Tước gia, nếu như Mông tộc đồng ý hợp tác với người ngoài, vậy thì sao trước đó ngài không giao thánh địa cho Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, khi đó Tắc Nội Á tộc còn hùng mạnh hơn chúng ta bây giờ rất nhiều”.
“Ma Thần Hoàng Tạp Đặc?”. Mông Hãn cuống cuồng xua tay, lắc đầu nói: “Ông ta không được, căn bản ông ta không phù hợp với điều kiện. Sức mạnh quân đội Tắc Nội Á rất hùng hậu nhưng năng lực công nghiệp và trình độ khoa học kỹ thuật của bọn họ... nói thật tốt hơn là dựa vào chính Mông tộc chúng tôi”.
“Điều quan trọng hơn hết tôi chính là nhất đẳng Công tước, địa vị không thể cao hơn nữa, cho dù có giao thánh địa ra thì người Tắc Nội Á tộc cùng lắm chỉ bồi thường cho chúng tôi một vài khu đồng cỏ hay bãi chăn nuôi hay phong cho chúng tôi mấy chức tước không đáng tiền. Tạp Đặc là người khẳng khái thì ông ta tuyệt đối cũng không thể lấy Ma Thần bảo dưới mông mình ra làm vật trao đổi. Đại nhân, trên đời này, ngoại trừ nhà Tử Xuyên, chúng tôi còn có thể hợp tác với ai khác đây?”.
“Nói đi nói lại, Tước gia, rốt cuộc trong thánh địa của các ngài có cái gì?”.
“Đại nhân, đó là một kỳ tích vĩ đại, vật liệu và tài liệu thời kỳ chúng thần được cất giấu trong thánh địa chúng tôi”.
“Thời đại chúng thần chỉ là một truyền thuyết mà thôi, không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh nó quả thật đã tồn tại”.
“Đại nhân, tôi không yêu cầu ngài quyết định ngay lúc này, ngài có thể tới tận mắt nhìn, khi nhìn thấy ngài sẽ hiểu, thời đại chúng thần quả thực có tồn tại. Đại nhân, tôi đã ở thế giới loài người, tôi biết mấy thứ đó rất giá trị, đáng để ngài đi một chuyến”.
“Ta tự đi xem? Mông Hãn, ngài điên rồi sao? Bảo ta bỏ lại mấy chục vạn thủ hạ đi tới chỗ Mông tộc các ngài sao? Chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm như vậy”.
Tử Xuyên Tú nghiêng người nhìn Mông Hãn, hắn muốn nhìn xem con người này có tỉnh táo hay không? Thế nhưng khi nhìn vào mặt Mông Hãn, Tử Xuyên Tú chỉ nhìn thấy vẻ chờ mong tới cùng cực, một vẻ mặt xuất phát từ sự thật lòng, trên gương mặt rất nhiều nếp nhăn của Mông Hãn cũng tỏa ánh sáng.
Lời từ chối đã ra tới mép nhưng không hiểu vì sao Tử Xuyên Tú lại nói: “Tước gia, việc này ta cần suy nghĩ một chút”.