Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển
Chương : Thúc Thủ Vô Sách
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Trong hai ngày sau, sư đoàn đặc chủng triển khai máy bắn đá bắn phá tường thành Ma Thần bảo, tiếng đá nện vào tường thành ầm ầm liên tục hai ngày đêm liền không ngừng nghỉ, sau đó Ngô Tân, Hồng y kỳ bản bất đắc dĩ báo cáo với Tư Đặc Lâm: “Hiệu quả rất thấp, đại nhân, chúng ta còn tấn công như này thì ngay khi tường thành còn không xuất hiện lỗ thùng, các máy bắn đá của chúng ta đã hỏng hết”.
Trải qua trăm nghìn cay đắng cuối cùng mới đánh giết tới Ma Thần bảo, cuối cùng lại bó tay đứng trước tường thành Ma Thần bảo, vì để tìm kiếm kế sách giải quyết, giới tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh nhiều lần tiến hành thương nghị, các sĩ quan tham mưu phụ tá cũng tiến hành nghiên cứu các cách đánh.
Buổi tối ngày mười sáu tháng chín, một lần nữa liên quân Viễn Đông và nội địa mở hội nghị tướng lĩnh cấp cao.
Trong hội nghị liên quân viễn chinh, tổng tham mưu trưởng quân viễn chinh, Hồng y kỳ bản Kim Hà lên tiếng trước, theo như công bố của Kim Hà, bộ tham mưu đã tiến hành nghiên cứu, muốn tấn công, đánh chiếm Ma Thần bảo thì phải thương vong tám vạn binh lính.
“Hả” trong hội nghị liên tục vang lên tiếng thì thào bàn tán, tiếng than sợ hãi, Tử Xuyên Tú hỏi: “Bộ tham mưu đánh giá như vậy có bi quan quá không? Phải biết rằng quân Ma tộc không còn nhiều binh lực”.
“Thống lĩnh đại nhân, hạ quan đã xét tới yếu tố quân Ma tộc không còn đủ binh lực, thật ra con số tám vạn người thương vong này chỉ là con số ước chừng, nếu như Ma tộc có đầy đủ binh lực, quân cung thủ và trang thiết bị thủ thành quân ta có thể thương vong lên tới cả trăm vạn quân mà cũng không chắc có đánh chiếm được thành, phải biết rằng chúng ta đang đối mặt với tòa thành kiên cố nhất đại lục, xếp cả trên quan ải Ngõa Luân”.
Hồng y kỳ bản Kim Hà nhắc tới quan ải Ngõa Luân khiến những người xung quanh sởn gai ốc, mọi người nhớ tới kinh nghiệm mấy lần quân Ma tộc huy động cả trăm vạn quân tấn công Ngõa Luân nhưng đều bị đánh tới đầu rơi máu chảy, hình như trong đầu mọi người đều đã xuất hiện tình cảnh bi thảm của quan binh loài người dưới chân thành Ma Thần bảo, người người cảm thấy con đường tuyệt vọng phía trước.
Tư Đặc Lâm nhìn Ngô Tân nói: “Ngô hồng y, đối phó với tường thành bên ngoài Ma Thần bảo, sư đoàn đặc chủng có cách nào không?”.
“Đại nhân, sư được trang bị bảy trăm ba mươi máy bắn đá, trong số đó có bốn trăm mười lăm máy bán đá nhẹ, hai trăm linh ba máy bắn đá cỡ trung, chín mươi tám máy bắn đá hạng nặng, mười máy bắn đá siêu nặng, năm máy bắn đá khổng lồ, hai ngày nay chúng tôi đã tiến hành bắn phá kiểm tra tường thành Ma Thần bảo.
Chúng tôi phát hiện ra rằng tường thành bao ngoài của Ma Thần bảo cực kỳ chắc chắn, hơn nữa còn được thiết kế rất tinh xảo, mặt tường thành hình thoi hay hình tam giác, khi đá văng đánh vào có thể làm giảm lực độ phá hoại tới mức thấp nhất, trong quá trình thí nghiệm, máy bắn đá hạng nhẹ và hạng trung không thể gây thương tổn cho tường thành bên ngoài trong khi đó máy bắn đá siêu nặng có thể gây tổn hại chút ít nhưng trong phạm vi có thể sửa chữa kịp thời được...”.
“Ngô hồng y, ngài có thể đưa ra một kết luận đơn giản cho chúng ta không?”.
“Nói một cách đơn giản thì máy bắn đá không có khả năng công phá tường thành Ma Thần bảo, chỉ cần quân thù có đủ nhân lực và vật liệu, tốc độ bắn phá của chúng ta sẽ không bằng tốc độ sửa chữa của chúng”.
“Có thể làm giảm tốc độ sửa chữa của chúng không? Ví dụ như dùng máy bắn đá hạng nhẹ và trung cùng với nỏ cơ bắn áp chế công binh Ma tộc khiến cho chúng không thể áp sát sửa chữa lỗ thủng”.
“Theo lý thuyết thì có thể được nhưng trên thực tế thì không làm được”.
“Ngô hồng y, sao có thể như vậy? Tại sao lại không được?”.
“Đại nhân, xin thứ cho tôi vô lễ, ngài đã tính toán chưa? Mỗi nỏ cơ của chúng ta mỗi phút bắn ra hai mươi mũi tên, mỗi máy bắn đá gần một tiếng mới có thể quăng ra hai trăm hòn đá nặng hai mươi cân, nếu làm theo cách của ngài, dùng nỏ cơ và máy bắn đá bắn áp chế không cho trong thành tiến hành sửa chữa thì cần một con số đá và tên khổng lồ, bây giờ hậu cần chỉ nguyên cung ứng lương thảo đã lực bất tòng tâm, không có thừa lực lượng vận chuyển tên và đá cho chúng ta, cho dù chúng ta có thể làm ra, chế tạo ra tên và đá tảng nhưng số lượng đá sẽ có hạn, hơn nữa việc bắn không gián đoạn sẽ gây ra tổn thương rất lớn đối với máy cơ khí, chưa dùng được một tuần, số nỏ cơ và máy bắn đá phải bỏ đi một nửa, hơn nữa vào buổi tối, tầm bắn và tầm nhìn đều giảm rất nhiều, cho dù bắn không gián đoạn cũng rất khó có thể ngăn cản quân Ma tộc sửa chữa tường thành”.
“Đã rõ rồi ngài không cần nói thêm nữa” Tư Đặc Lâm hỏi tiếp: “Kim Hà các hạ, bộ tham mưu có lập kế hoạch đánh Ma Thần bảo không?”.
“Điều này...”. Hồng y kỳ bản Kim Hà có vẻ khó xử: “Chúng tôi chỉ lên kế hoạch tấn công như thường lệ nhưng không nhất định có hiệu quả. Trước mắt còn cần phải nghiên cứu thêm một bước”.
Mọi người đều biết “nghiên cứu thêm một bước” chính là nói thay cho “chúng tôi không có cách”, khi thấy ngay cả các sĩ quan tham mưu cũng không có biện pháp, các tướng quân chỉ biết cưỡi ngựa, vung đao chém người cũng chỉ biết trơ mắt ngồi yên.
“Các vị đại nhân, có ai có cách hay nào không?”. Tư Đặc Lâm liếc nhìn các tướng quân, các tướng quân bất đắc dĩ né tránh ánh mắt của hắn.
Khi ánh mắt của Tư Đặc Lâm chuyển tới khu vực các tướng quân Viễn Đông, hắn chợt thấy người phụ nữ xinh đẹp mặc quân phục màu xanh đậm đứng dậy, trông như hạc giữa bầy gà, giọng nói của nàng thánh thót, trong trẻo: “Trưởng xử đại nhân, mặc dù tường thành Ma Thần bảo chắc chắn nhưng từ xưa tới nay đối phó với tường thành chắc chắn, phòng thủ vững vàng thì ngoại trừ cách tấn công trực tiếp thì còn biện pháp hay là bao vây lâu dài, người Tắc Nội Á tộc đã cạn kiệt lương thực, không có tiếp tế từ bên ngoài, nhất định sẽ sụp đổ”.
“Lâm phó thống lĩnh, bao vây lâu dài là biện pháp tốt nhất nhưng hiện nay gia tộc đang thúc giục rất mạnh, việc tiếp tế lương thảo và vật tư cho chúng ta cũng rất khó khăn, hơn nữa căn cứ theo tin tức của đại thần Tắc Nội Á tộc là Áo Tư Lỗ Đế cung cấp thì lương thảo trong thành Ma Thần bảo còn dùng được ba tháng, sau đó người Tắc Nội Á tộc còn dựa vào việc giết ngựa và gia súc trong thành, duy trì được một tháng nữa, muốn bao vây trong vòng bốn tháng trời, chúng ta còn không duy trì được so với quân Ma tộc”.
Trong quân đội ngoại trừ cấp bậc và chức vụ thì còn rất chú ý tới bối phận, năm xưa Lâm Băng đảm nhiệm chức phó thống lĩnh Viễn Đông, phụ tá cho Ca Ứng Tinh, Tử Xuyên Tú còn là sĩ quan cấp dưới của nàng. Cũng giống như Tử Xuyên Tú, Lâm Băng cũng là lão thành của quân Viễn Đông, Tư Đặc Lâm cực kỳ tôn kính, lời nói rất khách khí, cách nói rất rõ ràng, cách đối xử này những sĩ quan Phó thống lĩnh trong các quân khác không có.
“Trưởng xử đại nhân, nếu chúng ta chỉ để một nửa, thậm chí là một phần tư quân đội, áp lực hậu cần sẽ giảm bớt hơn nhiều, việc bao vây lâu dài có còn là vấn đề không?”.
Trong hội nghị vang lên tiếng bàn tán, các tướng quân rỉ tai nhau thì thào, nhìn Lâm Băng với ánh mắt như nhìn kẻ ngốc, nếu không phải Lâm Băng là người có uy tín và từng trải, chỉ e mọi người đã lên tiếng phản đối, trách mắng nàng.
Tư Đặc Lâm ngạc nhiên hỏi: “Các hạ, ý của ngài là để lại năm, sáu vạn quân bao vây Ma Thần bảo sao? Binh mã Tắc Nội Á tộc cường hãn, thiện chiến, để lại quá ít bộ đội thì chỉ sợ bọn họ sẽ bị ăn tươi nuốt sống”.
“Đại nhân!”, Lâm Băng ung dung thoải mái, đứng thẳng người như cán bút, đối với nàng những lời bán tán, chê bai xung quanh không hề tồn tại: “Hạ quan có một cách, xin ngài và các vị tướng quân hãy đánh giá cẩn thận.
Chúng ta thiết lập đại doanh tây trấn ở thành Ngõa Ân Tư Tháp, để lại năm vạn quân trấn thủ, thiết lập đại doanh nam trấn ở thành Ngõa Na và Ni Tư Tháp, lưu lại tám vạn binh mã, hai tòa đại doanh từ tây và nam hình thành thế bao vây chiến lược đối với Ma Thần bảo, thường ngày chúng ta điều động khinh kị binh không ngừng càn quét xung quanh Ma Thần bảo, tiêu hủy thôn trang, đốt cháy kho thóc, đồng ruộng và vườn cây ăn trái bên ngoài thành của chúng, cướp đoạt dân cư khiến cho người Tắc Nội Á tộc không thể trồng trọt, cày cấy, không thể tích trữ, như vậy Ma Thần bảo không thể kiên trì được lâu”.
Ánh mắt Tư Đặc Lâm sáng lên, hắn hỏi: “Nếu như người Tắc Nội Á tộc ra ngoài thành ngăn chặn khinh kị binh của chúng ta thì sao?”.
“Đại nhân, quân ta điều động khinh kị binh, có ưu thế về tốc độ so với quân địch, quân địch đi hướng đông thì ta đi hướng tây, thế địch mạnh thì khinh kị binh của ta dứt khoát rút lui, quay về đại doanh không ra ngoài. Đại nhân, người Tắc Nội Á tộc không có khả năng phái binh canh phòng mọi nơi, nếu như chúng chia binh trấn giữ các nơi thì chúng ta lần lượt hạ từng nhóm”.
“Nếu như quân địch chờ sau khi quân viễn chinh chúng ta rời đi, tấn công đại doanh tây trấn và nam trấn thì sao?”.
“Đại nhân, hiện nay người Tắc Nội Á tộc còn nhiều lắm là bốn, năm vạn tàn binh, cho dù là đại doanh tây trấn hay nam trấn của quân ta, chúng đều không thể dễ dàng đánh chiếm, hơn nữa hai đại doanh này có thể trợ giúp, ứng cứu lẫn nhau, cho dù người Tắc Nội Á tộc muốn đánh cũng tuyệt đối không có khả năng”.
Lâm Băng cười nói: “Cho dù chúng có đánh chiếm được bất kỳ đại doanh nào thì cũng hao binh tổn tướng, không chống được sự phản công của quân ta. Đại nhân, chỉ cần quân Ma tộc dám ra ngoài thành đánh dã chiến thì cho dù thắng hay bại, chúng cũng thua trận này, chúng còn quá ít người, không đủ bù đắp thiệt hại”.
Ánh mắt Tư Đặc Lâm sáng ngời, hắn nhìn Hồng y kỳ bản Kim Hà, Kim Hà gật đầu quả quyết nói: “Thiết lập quân doanh, dùng khinh kị binh chặn đánh đường tiếp tế của quân Ma tộc, dùng sách lược vườn không nhà trống, chiến thuật này hoàn toàn có thể thực hiện được.
Thế nhưng Lâm đại nhân, hạ quan có một điều quan tâm, nếu như làm theo kế hoạch của ngài thiết lập hai đại doanh hỗ trợ cho nhau, quân ta cần ít nhất mười lăm vạn đại quân thì mới có thể bảo đảm an toàn cho hai đại doanh này, mặc dù nói là quy mô quân đội ít đi một nửa thì áp lực lượng thảo vẫn rất nghiêm trọng”.
Lâm Băng nghiêm nghị trả lời: “Tư Đặc Lâm đại nhân, vì đại cục, quân Viễn Đông nguyện ý hy sinh, chỉ cần gia tộc có thể cung cấp lương thảo cho năm vạn quân, chúng tôi có thể xuất ra mười lăm vạn quân tác chiến”.
Trong phòng lại vang lên tiếng thì thào bàn tán, các tướng quân lại rỉ tai nhau bàn tán, Tư Đặc Lâm nhìn Tử Xuyên Tú: “Thống lĩnh Tử Xuyên, phó thống lĩnh Lâm Băng nói có thật không?”.
Tử Xuyên Tú cười nói: “Đương nhiên lời của cô ấy chính là của ta”.
Sắc mặt Tư Đặc Lâm vô cùng nghiêm túc: “Thống lĩnh Tử Xuyên Tú, việc quân không thể nói chơi, ta muốn biết quân Viễn Đông dùng phương pháp gì mà lấy lương thảo cho năm vạn đại quân cung cấp ười lăm vạn đại quân”.
“Dùng chiến tranh nuôi chiến tranh, lấy việc cướp đoạt giải quyết vấn đề lương thảo còn thiếu”.
“Muốn giải quyết vấn đề lương thảo còn thiếu ười vạn quân mà chỉ dựa vào dùng chiến tranh nuôi chiến tranh tuyệt đối không ổn”.
Tử Xuyên Tú chỉ mỉm cười đầy thâm ý nhưng không trả lời.
Cuối cùng Tư Đặc Lâm vẫn không đoán ra ý đồ của Tử Xuyên Tú nên đành ghé sát vào hỏi: “Hãy nói xem, ngài nghĩ sẽ làm gì?”.
Tử Xuyên Tú chỉ cười nói nhỏ: “Thiên cơ không thể tiết lộ”,”.
“Chuyện vớ vẩn, nếu không đừng nói ta trở mặt”.
“Nhị ca, biết rồi đối với ca sẽ không có ích gì, ca chỉ cần biết là ta có thể làm được là xong”.
“Không được, đây không phải chuyện đùa, ta muốn biết đệ làm thế nào”.
Nhìn bốn phía xung quanh, Tử Xuyên Tú ghé sát vào tai, hắn thì thào với âm thanh nhỏ nhất có thể: “Chiêu mộ tráng đinh, biên chế thành quân đội tác chiến với Tắc Nội Á tộc, bọn họ là người địa phương, vấn đề lương thảo sẽ do chính bọn họ giải quyết”.
“Vớ vẩn, chiêu mộ tráng đinh không tiêu hao lương thảo sao? Hơn nữa nơi này là vùng hoang dã, lấy đâu ra tráng đinh mà chiêu mộ hả?”.
Khi nhìn gương mặt giảo hoạt, tươi cười của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm bừng tỉnh, hắn kéo Tử Xuyên Tú ra ngoài phòng hội nghị, nghiêm khắc hỏi: “A Tú, chỉ sợ không phải là đệ muốn chiêu mộ tráng đinh, đúng không? Không phải đệ muốn xây dựng các bộ lạc Ma tộc thành quân đội, chiến đấu chống lại Tắc Nội Á tộc đấy chứ?”.
“Hừ, chuyện này biết là được, không cần phải nói ra”. Tử Xuyên Tú lúc lắc ngón tay, tươi cười nói: “Cứ vậy đi, không phải vấn đề sẽ được giải quyết sao? Các tướng sĩ có thể sớm được về nhà, ít chảy máu hơn, gia tộc cũng có thể đỡ tốn nhiều tiền hơn, Ca San cũng không cần dùng bản mặt nghiêm nghị đuổi đánh chúng ta”.
“Nhưng như vậy thì cực kỳ nguy hiểm, giống như đang chơi đùa với lửa, chúng ta rất vất vả mới có thể giải trừ vũ trang của trăm vạn quân Ma tộc, chia rẽ chúng đi các nơi, bây giờ đệ lại xây dựng chúng thành quân đội, vạn nhất chúng bị người Tắc Nội Á tộc lôi kéo, lợi dụng thì sao? Tất cả những hy sinh vất vả của chúng ta trước đây đều uổng phí”.
“Đệ đã xây dựng một đội quân Ma tộc rồi mà”. Tử Xuyên Tú hờ hững nói, thái độ đó khiến Tư Đặc Lâm chỉ hận không thể đánh cho hắn một trận. nguồn
Tư Đặc Lâm nén nhịn cơn tức giận hỏi nhỏ: “Ta biết, thuộc hạ của Ca Đạt Hãn phải không? Tộc Ca Ngang là bộ tộc thuộc phái ôn hòa trong vương quốc Ma tộc, chúng ta cũng cần có một lực lượng khống chế vương quốc Ma tộc sau cuộc chiến, hãy để cho Ca Đạt Hãn xuất quân tùy theo tình hình chiến đấu của chúng ta, làm binh lực phụ trợ hay dẫn đường cho chúng ta, Tổng trưởng cũng đồng ý chuyện này”.
“Không chỉ có người của Ca Đạt Hãn”, Tử Xuyên Tú cười ngượng ngùng nói: “Có một vài chí sĩ Ma tộc muốn lật đổ sự thống trị tàn bạo của Tắc Nội Á tộc, mặc dù bọn họ đang sống ở Ma tộc nhưng vẫn ngưỡng mộ Tổng trưởng Điện hạ nhân đức và ơn sâu của gia tộc, bây giờ bọn họ tình nguyện đầu quân dưới trướng của đệ, dấn thân vào sự nghiệp vĩ đại lật đổ người Tắc Nội Á, khi thấy sự chân thành của bọn họ, đệ cũng không nỡ từ chối người ngoài ngàn dặm”.
“Bớt nói nhảm đi, đệ hãy nói cho ta biết những người đó là ai?”.
“Số lượng nhiều lắm, lúc này đệ không thể nói hết tên của bọn họ, thế nhưng trong đó có một chí sĩ tên là Lôi Báo, ông ấy là người phản đối Tắc Nội Á tộc kiên quyết nhất”.
“Lôi Báo, quân đoàn trưởng quân đoàn mười lăm Ma tộc” Tư Đặc Lâm hít một hơi thật dài, hai mắt trợn tròn: “Là hắn sao?”.
“Là ông ấy, còn một vị hảo hán tên là Cương Ngõa nữa, hắn rất trung thành và tận tâm với gia tộc, còn cả mấy vị hảo hán nữa tên là Đông Hàn Thanh, Đồ Phong, bọn họ đã thề không đội trời chung với Tắc Nội Á tộc. Còn nữa, còn cả một lão chí sĩ tên là La Tư, người kiên định nhất phản đối Tắc Nội Á tộc, nghe nói người này có mối huyết hải thâm thù với Tạp Đạc...”.
“Nói cách khác, Thất Tháp tộc, Lôi tộc, Cương Ngõa tộc, Đông Nhật tộc, Đồ tộc đều sát nhập với đệ?”. Lúc này Tư Đặc Lâm đặc biệt tỉnh táo, hắn thì thào: “Khá lắm, lần này chỉ sợ không chỉ có bảy, tám vạn binh mã?”.
Tử Xuyên Tú chỉ cười, hắn không dám nói ra, thật ra kể cả quân đội của Thất Tháp tộc, Ca Ngang tộc, trong tay hắn có tổng cộng mười lăm vạn binh mã Ma tộc.
“A Tú, đệ chiêu mộ nhiều binh lính Ma tộc, bọn họ có nghe lời đệ không? Vạn nhất đệ không thể khống chế được thì làm sao?”.
Là một sĩ quan chỉ huy chiến thuật suất sắc nhưng xét với góc độ chính trị gia, ánh mắt hắn có vẻ không tự nhiên, cứng nhắc, lối suy nghĩ của Tư Đặc Lâm hoàn toàn chỉ ở hình thức bề ngoài, cho rằng thực lực cần dựa vào việc nắm giữ số lượng quân đội, đối với Tử Xuyên Tú, suy nghĩ này có vẻ rất lạc hậu.
Quân đội đương nhiên là điều kiện quan trọng nhất nhưng thực lực còn mang những điều kiện ẩn giấu khác nữa, tình thế, uy danh, kinh tế, chính trị, vương quốc Ma tộc đã trải qua sự thất bại chưa từng có trong lịch sử. Đại thành thành Ba Đan đã xóa tan giấc mộng xưng bá đại lục của người Ma tộc, cũng đánh tan sự kiêu ngạo và tự tin ba trăm năm qua của Ma tộc.
Một dân tộc chìm trong bần hàn đã lâu, cho dù là chính trị, kinh tế hay văn hóa đều không thể so sánh với loài người, chỉ có vũ lực hùng mạnh là thứ để bọn họ có thể kiêu ngạo. Thế nhưng trong trận đánh dã chiến lần trước, bọn họ đã bị loài người đánh cho thất bại thảm hại, khiến cả Ma tộc rơi vào hố sâu tự ti và uể oải, không còn tự tin dám đối đầu với con người nữa.
Bây giờ Ma tộc chính là lúc có thể dễ dàng thỏa mãn nhất, dễ khống chế nhất.
“Nhị ca, bây giờ các bộ tộc Ma tộc đang nhìn chằm chằm vào cục diện chiến đấu, bọn họ cũng mong đợi sau cuộc chiến này sẽ được phân chia nhiều lợi ích hơn nữa về lãnh địa, chỉ cần chúng ta hứa với bọn họ, lập công trong chiến dịch tiêu diệt Tắc Nội Á tộc thì loài người sẽ phân chia cho bọn họ nhiều lãnh địa phì nhiêu, nhất định bọn họ sẽ dùng hàm răng của mình để gặm chân tường thành Ma Thần bảo.
Bây giờ đệ cho bọn hắn đi tiễu trừ người Tắc Nội Á tộc ở phía sau, cướp đoạt và đốt giết bộ tộc hùng mạnh nhất từ trước tới nay đang trong lúc yếu nhất của Ma tộc, nhiệm vụ dễ dàng này cùng lợi ích thu được khiến bọn họ không có lý do gì mà không nhận nhiệm vụ”.
Tư Đặc Lâm ngây người nhìn Tử Xuyên Tú nói, sau đó hắn nhìn thẳng vào hai mắt Tử Xuyên Tú, hỏi từng từ một: “A Tú, ta không hiểu tình hình Ma tộc như đệ, đệ có cầm chắc kế hoạch này sẽ thành công không?”.
“Nhị ca, trên đời này không có cái gì là nắm chắc mười phần, có sáu, bảy phần nắm chắc là được rồi, làm như này tóm lại vẫn tốt hơn so với cảnh quân đội phải đánh nhau đầu rơi máu chảy ở chân thành Ma Thần bảo.
Nhị ca, xét về tổng thể chiến tranh, Tắc Nội Á tộc đã thua tới chín phần mười rồi, chỉ cần chúng ta không sai lầm, kiên nhẫn, không có hiểm chiêu, không có ám chiêu, người Tắc Nội Á tộc tuyệt đối không có cơ hội lật cờ. Tấn công thẳng vào Ma Thần bảo là phương pháp giải quyết chiến tranh nhanh nhất nhưng lại mạo hiểm nhất, nếu chúng ta tấn công thành Ma Thần bảo kiên cố bị thương vong nặng nề, tấn công lâu không thắng có thể khiến người Tắc Nội Á tộc phản công lật ngược thế cờ, như vậy các bộ tộc Ma tộc đầu hàng chúng ta không khỏi sinh lòng khác, thậm chí còn có thể đầu nhập dưới trướng người Tắc Nội Á tộc, khi đó cục diện có thể trở nên nguy hiểm.
Chỉ cần thực lực quân ta không bị hao tổn, cho dù mất nhiều thời gian hơn nữa, có quân đội thực lực hùng mạnh uy hiếp, các bộ tộc Ma tộc tuyệt đối không dám sinh lòng khác, người Tắc Nội Á tộc cũng không có thể lật ngược thế cờ, chúng không thể trốn trong Ma Thần bảo được lâu nữa”.
“Đúng vậy, để xem nàng có thể trốn bao lâu nữa?”. Rõ ràng Tư Đặc Lâm đã bị Tử Xuyên Tú thuyết phục nên hắn hỏi ngược lại.
Tử Xuyên Tú sửng sốt hỏi: “Nàng? Nàng là ai?”.
Tư Đặc Lâm bừng tỉnh, hắn phát hiện ra mình nói sai nên vội vàng sửa lại: “Ta nói là người Tắc Nội Á tộc, bị đệ bức bách như vậy, chúng còn có thể kiên trì được bao lâu nữa đây?”.
Tử Xuyên Tú không nhìn Tư Đặc Lâm nhưng trong mắt hắn hiện về sự đồng cảm và tiếc thương, Tử Xuyên Tú nhỏ nhẹ nói: “Không lâu nữa đâu, nhiều lắm là một năm, nếu như không đầu hàng, toàn bộ chủng tộc Tắc Nội Á tộc này sẽ chết đói trong Ma Thần bảo”.
Vào ngày tháng năm , chủ lực quân viễn chinh quay về Ngõa Ân Tư Tháp, vì Tổng trưởng không ra mệnh lệnh rút quân, để tránh lòng quân dao động, bộ thống soái quân viễn chinh không công bố lệnh rút quân, chỉ nói là quân viễn chinh tạm thời quay về Ngõa Ân Tư Tháp nghỉ ngơi và hồi phục.
Sau khi nhận lệnh, hơn hai mươi vạn binh lính viễn chinh loài người và Bán thú nhân lập tức nhổ trại, rút lui một cách trật tự rời khỏi Ma Thần bảo, binh lính vốn nghĩ đây chỉ là quãng thời gian nghỉ ngơi trước cuộc tổng tấn công vào Ma Thần bảo, không ai ngờ đây chính là thời khắc bọn họ tiến tới gần thành Ma Thần bảo nhất, tuyệt đại bộ phận trong số bọn họ trong đời này không còn cơ hội chạm vào tường thành Ma Thần bảo nữa.
Đồng thời với việc quân đội loài người và Bán thú nhân rút lui về phía sau, ngược theo phương hướng của bọn họ, trên con đường cái bụi bay mù mịt, đại quân Ma tộc đang tiến lên tiếp nhận vị trí bọn họ để lại, điều hoàn toàn khác thường với trước kia chính là chiến sĩ Ma tộc không di chuyển, căn cứ vào Hoàng đế Ma tộc hay quân đội của tộc mình mà người chỉ huy bọn họ chính là một tướng quân thanh niên, thống lĩnh quân Viễn Đông, Tử Xuyên Tú mới hai mươi sáu tuổi.
Căn cứ theo mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú, Lôi Báo, chỉ huy liên quân Ngõa Ân Tư Tháp trở thành Tổng đôc Ni Tư Tháp, trong công văn chính thức, Lôi Báo chính là Tổng đốc trấn thủ Ni Tư Tháp, cánh tả đại doanh nam trấn chiến dịch đối phó Ma Thần bảo, đương nhiên đối với một nhiệm vụ trấn thủ quan trọng như vậy, tuyệt đối không có khả năng chỉ giao ột hàng tướng Ma tộc, Tử Xuyên Tú phái tướng quân Bán thú nhân Đức Côn làm giám quân.
Trong khi đó thành Ngõa Na, chiến tuyến đầu tiên đối phó với Ma Thần bảo, Tử Xuyên Tú ủy thác cho Ca Đạt Hãn chỉ huy quân đội tộc Ca Ngang trấn thủ ở đây.
Vẫn chỉ có nụ cười tao nhã như ngày thường, Ca Đạt Hãn thản nhiên nhận nhiệm vụ nhưng ông ta nói: “Đại nhân, thành Ngõa Na là yếu điểm chiến lược, Điện hạ ủy thác cho tôi trấn thủ nơi này, tôi cảm giác rất vinh hạnh, nhất định tôi sẽ gắng sức hoàn thành nhiệm vụ, nhưng năng lực bản thân có hạn chỉ sợ làm hỏng đại sự của ngài, quân Viễn Đông nhân tài đông đúc, xin Điện hạ điều động người đắc lực tới trợ giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ này”.
Vốn việc này Tử Xuyên Tú cảm thấy rất khó lên tiếng nhưng may mắn Ca Đạt Hãn đề nghị hộ hắn, Tử Xuyên Tú không ngừng khen Ca Đạt Hãn là người thức thời, hắn chỉ mỉm cười nói: “Tước gia quá khiêm nhường, với thân phận của Tước gia cùng năng lực, trấn thủ tòa thành Ngõa Na là quá thiệt thòi cho ngài, thế nhưng mọi việc có nhiều người thương lượng cũng tốt, tướng quân Bố Lan nhiều lần xin ta đi chiến đấu, ta cũng không muốn làm nguội lạnh trái tim hắn, nay ta có thể điều tướng quân Bố Lan chỉ huy tám ngàn bộ binh bản bộ tới trợ giúp ngài, được không?”.
Ca Đạt Hãn liên tục gật đầu, ông ta nói tiếp: “Rất tốt, rất tốt, lâu nay tôi nghe danh tiếng tướng quân Bố Lan uy danh hiển hách, có thể kề vai sát cánh chiến đấu với tướng quân chính là vinh hạnh của tôi”.
Thành Ngõa Ân Tư Tháp là điểm mấu chốt của cả vòng vây ở đại doanh tây trấn. Đối với trọng trấn này, Tử Xuyên Tú phái hàng tướng Tắc Nội Á tộc là Lỗ Đế trấn thủ, Lỗ Đế chỉ huy ba vạn quân Ma tộc quy thuận Tử Xuyên Tú đóng ở nơi này, chỉ huy chiến dịch bao vây, tiêu diệt người Tắc Nội Á tộc.
Bị phái tới tuyến đầu chém giết tới mức ngươi sống ta chết với chủ nhân ngày xưa, với một nhiệm vụ như vậy, đương nhiên Lỗ Đế đại nhân cung kính không dám nhận, nếu được Lỗ Đế chỉ muốn núp sau lưng Tử Xuyên Tú, ung dung thoải mái hơn.
Lỗ Đế chạy tới tìm Tử Xuyên Tú, lẩm bẩm hàng tràng dài nào là Lỗ Đế đại lão gia đã lớn tuổi, huyết áp cao, thường xuyên bị bệnh phong thấp, khẩu vị không tốt lắm (mỗi bữa ăn chỉ có thể ăn hai cân thịt mà thôi), năm nay sức khỏe không tốt lắm (mỗi đêm chỉ hành được hai phụ nữ Ma tộc mà thôi), chân tay không linh hoạt (đặc biệt nhanh nhẹn khi rút lui), nếu có khả năng thì cơ hội kiến công lập nghiệp này xin giao lại cho đám thanh niên cường tráng, ví dụ như La Tư hay các tộc trưởng tham gia liên quân Ngõa Ấn Tư Tháp, Lỗ Đế gia gia lớn tuổi, chỉ nên để ông ở nhà ẵm cháu nội, ngồi bên bếp lửa dưỡng già là được.
Điều đáng tiếc là thống lĩnh quân Viễn Đông Tử Xuyên Tú không phải là một lão gia mẫu mực, sau khi nhẫn nại nghe Lỗ Đế trình bày một hồi lâu, Tử Xuyên Tú chậm rãi châm chọc: “Nói như vậy Lỗ Đế ngài bây giờ tuổi già sức yếu, không đánh trận được phải không?”.
“Đúng vậy, đúng vậy, mặc dù tôi vẫn rất muốn ra sức vì đại nhân ngài nhưng thực sự năm tháng không buông tha cho người ta. Khụ khụ, khí trời lạnh, lẽo khiến thắt lưng tôi đau đớn, mấy khớp xương này không được nữa rồi.
“Nói như vậy bây giờ ngài đối với chúng tôi không còn tác dụng, đúng không?”.
“Điều này...”. Nhận ra mùi nguy hiểm trong câu nói của Tử Xuyên Tú, Lỗ Đế rùng mình, ông ta len lén ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tử Xuyên Tú: “Điều này... Tôi vẫn còn có tác dụng, tôi có thể tuyên truyền ân đức của đại nhân trong dân chúng Ma tộc, trấn an tướng sĩ liên minh quân Thần tộc, mặc dù tuổi cao nhưng tôi vẫn còn phát huy nhiệt huyết”.
“Tốt nhất thì như này đi, nói cách khác... Bên Tư Đặc Lâm đang thanh toán, tảo thanh tù nhân chiến tranh, ta nghe nói bên hắn đang làm rõ chủ mưu trận chiến Nguyệt Lương Loan năm xưa. Lỗ Đế, nếu như ngài già rồi, không dùng được nữa thì trước khi về dưỡng già, ngài hãy sang bên Tư Đặc Lâm một chuyến, cũng không mất nhiều thời gian, chỉ một thoáng là xong việc...”.
Tử Xuyên Tú vừa nói xong, Lỗ Đế đã lập tức thanh minh: “Đại nhân, mặc dù tôi hơi nhiều tuổi nhưng khi chiến tranh tới, tôi cũng không kém so với đám thanh niên trai tráng, nhiệm vụ trấn thủ Ngõa Ân Tư Tháp này ngoại trừ tôi, tôi không thấy người nào thích hợp hơn. Đại nhân, tôi là người sinh ra trong Ma Thần bảo, hoàn cảnh địa lý xung quanh Ma Thần bảo, từng lùm cây, ngọn cỏ đều quen thuộc, Tạp Đan muốn mai phục chỗ nào tôi đều có thể biết, hơn nữa thuộc hạ của tôi có thể nói tiếng Tắc Nội Á tộc, quen thuộc tình hình địa phương, không một đội quân nào có thể như chúng tôi”.
“La Tư thì sao?”.
“Ông già kia còn lớn tuổi hơn cả tôi, đại nhân, hơn nữa thuộc hạ của ông ta căn bản không thông thuộc địa lý quanh vùng Ma Thần bảo, nhiệm vụ này ông ta tuyệt đối không làm được, đại nhân, xin ngài hãy yên tâm giao Ngõa Ân Tư Tháp cho tôi, tôi tuyệt đối có thể khiến Tạp Đan không thu được lợi ích”.
Mặc dù biểu hiện của Lỗ Đế đại nhân rất tích cực nhưng Tử Xuyên Tú không hoàn toàn yên tâm với ông ta, hắn phái La Tư tới “trợ giúp Lỗ Đế chấp hành nhiệm vụ”, Thất Tháp tộc và Tắc Nội Á tộc có mối huyết hải thâm thù, có thể nói La Tư là tướng quân cao cấp Ma tộc mà Tử Xuyên Tú hắn tin cậy nhất, cho dù có điều gì xảy ra đi nữa La Tư không bao giờ cấu kết với Tạp Đan.
Sau khi bố trí xong xuôi, Tử Xuyên Tú hài lòng nhìn mấy điểm đỏ xung quanh Ma Thần bảo mà mỉm cười, trong lòng cực kỳ đắc ý. Trong chiến tranh loài người và Ma tộc, chủ lực giao chiến của hai bên đều là quân đội Ma tộc, loại sự tình mượn lực đả lực này khiến con người ta thực sự vui mừng. Ma Thần Hoàng Tạp Đặc trên trời có linh thiêng chứng kiến con cháu của mình dưới sự sai khiến của con người chém giết nhau, không biết ông ta sẽ nghĩ như thế nào?
Trong thiên hạ này chỉ sợ chỉ có mình mình là có thể dùng chiến thuật này.
Cũng vì nguyên nhân này, các nhà nghiên cứu lịch sử đời sau coi cuộc chiến tranh đông chinh năm bảy trăm tám mươi lăm là cuộc chiến tranh cực kỳ ‘phức tạp’, nó tồn tại rất nhiều vấn đề gây tranh cãi trong các nhà sử học. Ở giai đoạn đầu của cuộc chiến tranh, diễn viên chính trong cuộc giao tranh của hai bên là Tư Đặc Lâm, Tử Xuyên Tú chỉ huy liên quân viễn chinh đối đầu với Tạp Đan, chỉ huy quân đội Tắc Nội Á tộc. Vào giai đoạn sau của cuộc chiến, một bên vẫn là do Tạp Đan chỉ huy quân đội Tắc Nội Á tộc nhưng bên kia lại biến thành Tử Xuyên Tú chỉ huy Ca Đạt Hãn, Lỗ Đế, Lôi Báo, Ngõa Cương và liên quân các bộ tộc, thoạt nhìn như đây chính là cuộc nội chiến giữa các bộ tộc Ma tộc.
Các nhà sử học loài người gọi đây là cuộc chiến tranh đông chinh trả thù năm bảy trăm tám mươi lăm của nhà Tử Xuyên đối với vương quốc Ma tộc, một lần phản kích đại quy mô với quân dị tộc xâm lược, là đại quyết đấu giữa chính nghĩa và tà ác, quân uy mênh mông trải ngàn dặm, màu đen Ưng kỳ trải khắp chân trời góc biển, quân Ma tộc kinh hồn bạt vía, đây là sự kiện trong đại chưa từng có.
Trong khi đó Thần điển Ma tộc thì ghi lại rằng: “Thần lịch ba nghìn một trăm hai mươi ba, Tạp Đặc, Ma Thần Hoàng Tắc Nội Á tộc xuất chinh chinh phục loài người chết trận, thực lực của Tắc Nội Á tộc suy giảm nghiêm trọng. Đầu xuân năm ba nghìn một trăm hai mươi bốn, Á Ca Mễ, thủ lĩnh bộ tộc Ca Ngang vì ngấp nghé ngôi vị Ma Thần Hoàng chí tôn nên đã phát động chiến tranh Hoàng quyền với Tắc Nội Á tộc, trong quá trình chiến tranh, Á Ca Mễ mưu phản, gây chiến tranh, hoàng quyền nên không mượn ngoại lực như truyền thống mà cấu kết với Viễn Đông, binh mã loài người tiến vào nội địa vương quốc trợ giúp, hai đạo quân chủ lực bao vây xung quanh Ma Thần bảo, ban đầu quân Tắc Nội Á tộc gặp bất lợi, rút vào trong Ma Thần bảo sau đó quân đội hai bên bước vào giai đoạn chiến tranh giằng co...”.
Nhưng người chính thức chỉ huy, vạch kế hoạch cho cuộc chiến tranh này chính là Quang Minh Vương Tử Xuyên Tú sáng suốt của Viễn Đông, cuộc chiến tranh năm bảy trăm tám mươi lăm này thực chất chỉ là hành động quân sự mở rộng phạm vi thế lực của quân Viễn Đông mà thôi, sau cuộc chiến tranh này, Viễn Đông hoàn toàn không còn nỗi lo lắng về cường quốc hùng mạnh phương đông.
Nhưng điều duy nhất khiến Tử Xuyên Tú bất ngờ chính là sau khi Tư Đặc Lâm gửi tấu chương thỉnh cầu thì Tổng trưởng nhà Tử Xuyên chần chừ không quyết định, vì vậy hơn mười vạn quân viễn chinh vẫn đóng trong thành Ngõa Ân Tư Tháp, không được quay về.