Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lão Trư
Quyển
Chương : Người Dã Man
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Nguồn: Vipvandan
Hoàng hôn ngày mùa thu, đây là một thôn trấn bị đốt cháy, binh lính mặc áo giáp màu đen đi lại như con thoi giữa những ngôi nhà trong thôn, trong khi đó ánh sáng sắc bén của lưỡi kiếm chợt lóe lên rồi lại biến mất. Trong thôn xóm thi thoảng vang lên những tiếng kêu thảm thiết của người Ma tộc cũng tiếng cười đùa tàn nhẫn của binh lính, thỉnh thoảng vang lên tiếng va chạm của binh khí, tiếng quát mắng phẫn nộ nhưng âm thanh đó nhanh chóng biến mất.
Trên khu đất trống bên ngoài thôn xóm, kị binh áo giáp đen ngồi ngay ngắn, lặng lẽ trên lưng ngựa, các kị binh đeo trường cung trên lưng, bên hông đeo mã đao chế tạo bằng thép tinh, thỉnh thoảng lại đạp vào bàn đạp ngựa, phát ra những âm thanh leng keng, bầu không khí trầm trầm, chỉ nghe tiếng ngựa phun mũi tiếng tiếng giậm chân.
Bầu trời chiều, bóng dáng của các kị binh chìm đắm trong ánh vàng óng ả, trông bọn họ giống như những pho tượng điêu khắc, đẹp tuyệt luân.
Thủ lĩnh quân liên minh Ngõa Ân Tư Tháp, công tước Lôi Báo trước đây của vương quốc đang chờ đợi, sau khi tiếng kêu thảm thiết và tiếng giao tranh trong thôn trấn dần trở nên thưa thớt, ngọn lửa và khói đen không ngừng bốc lên xung quanh thôn trấn.
Một lúc sau, Lôi Báo dùng giọng nói vẻ nịnh nọt nói với người bên cạnh: “Các hạ, trấn Cách Tư đã bị tiêu trừ hoàn toàn, các hạ có cần đi vào trong trấn kiểm tra không?”.
Đoàn trưởng đoàn kị binh sáu quân Viễn Đông, Đức Côn không trả lời ngay, dựa vào tia ánh sáng cuối cùng, tướng quân Bán thú nhân nổi tiếng dũng cảm cố gắng tìm vị trí của trấn Cách Tư trên bản đồ, sau đó gã móc từ trong chiếc túi da mang sát người ra một cái bút chì được gọt rất thô, đánh một ký hiệu màu đen trên bản đồ ở vị trí của trấn Cách Tư.
Đức Côn ngẩng đầu, hắn nhìn Công tước Lôi Báo vẻ hung tợn, giọng nói ồm ồm vang lên: “Đó là đương nhiên, Quang Minh Vương Điện hạ sai bảo, có kẻ nào dám không chú tâm làm việc? Ai dám làm chuyện bất cẩn, coi thường Điện hạ, ta là người đầu tiên chém hắn”.
Nghiêng đầu, tránh ánh mắt ngập tràn hung quang của tướng quân độc nhãn Bán thú nhân, công tước Lôi Báo thầm mắng trong lòng, đường đường là thân phận Công tước vương quốc, tại sao bây giờ lại đảm trách công việc của đội trưởng đội tảo thanh thôn trấn? Hơn nữa đồng hành với tên tiểu tử thô lỗ trước mắt này lại càng kích thích tính nhẫn nại của ông ta.
Nhưng bây giờ ông ta chỉ biết cúi đầu, không dám có biểu hiện không hài lòng. Không nói tới bản thân ông ta mà cho dù là Ca Đạt Hãn, Ma Thần Hoàng tương lai cũng không có tình cảnh tốt hơn ông ta, lúc này Ca Đạt Hãn cũng đang đi khắp nơi tìm thôn trấn của người Tắc Nội Á tộc chém giết, đốt phá dưới sự giám sát của tướng lĩnh quân Viễn Đông, con người trước mắt Lôi Báo ông ta chỉ là một tướng quân Bán thú nhân thô tục, nhân vật như này dưới trướng ông ta chỉ tiện tay cũng có thể túm được mấy chục người, nhưng con người này lại là thân tín của Quang Minh Vương Tử Xuyên Tú, địa vị cao hơn ông ta nhiều, ông ta không dám có biểu hiện bất mãn nào với con người thô tục này, ngược lại còn phải lấy lòng, nịnh nọt hắn.
“Thế giới này rốt cuộc là thế nào đây? Thần tộc vĩ đại vì sao lại suy bại tới mức thảm hại thế này?”.
Tuy trong lòng Lôi Báo bùi ngùi như vậy nhưng bên ngoài thì cung kính nói: “Các hạ ngài nói rất đúng, chấp hành mệnh lệnh của đại nhân, tôi không tiếc nhảy vào nước sôi lửa bỏng, xin mời ngài tự mình kiểm tra chiến tích”.
Dưới sự hộ tống của kị binh giáp đen, Lôi Báo và Đức Côn cưỡi ngựa sóng vai nhau đi vào trong trấn, ở lối vào thôn trấn một viên sĩ quan Lôi tộc nhanh chóng chạy tới, gã quỳ trước ngựa nhị vị tướng quân: “Khởi bẩm đại nhân, quân ta đã hoàn thành nhiệm vụ tảo thanh, tổng cộng đã tiêu diệt được ba nghìn một trăm năm mươi mốt dư nghiệt Tắc Nội Á tộc, thu được ba nghìn một trăm năm mươi mốt thủ cấp, xin mời đại nhân kiểm tra. Mặt khác còn bắt được năm trăm ba mươi mốt thiếu nữ Tắc Nội Á tộc, một trăm hai mươi mốt Tinh Linh quái, tất cả đã tập hợp xong, xin mời đại nhân kiểm tra”.
Bên cạnh lối vào thôn trấn là từng đống chất cao những vật phẩm, máu thịt lẫn lộn, rất nhiều, đây chính là đầu lâu bị chặt bỏ hôm nay. Lôi Báo và Đức Côn chỉ liếc mắt nhìn qua rồi thôi, chuyện kiểm kê này chỉ là nhìn qua một chút mà thôi, không một ai có hứng thú đi đếm mấy ngàn đầu lâu Ma tộc này.
Trong ánh lửa đỏ hồng đang thiêu đốt nhà cửa trong trấn, trong ánh hoàng hôn, trong vòng vây của binh lính Ma tộc cầm vũ khí xung quanh quảng trường của trấn là một mảng đông nghịt những phụ nữ, Ma tộc Tinh linh quái đang quỳ gối. Mặc dù lúc này có tới mấy ngàn người nhưng hoàn toàn không có một âm thanh nào, những người phụ nữ đều cúi đầu, thân thể run trong gió lạnh, sắc mặt bọn họ trắng bệch. Bản thân là con dân vương quốc Ma tộc, bọn họ hiểu rất rõ vận mệnh khổ cực sắp tới của mình trong khi đó bọn họ cũng không thể kháng cự lại, chỉ biết chấp nhận vận mệnh này.
Trong khi đó những Tinh Linh quái dáng người thấp bé thì bình tĩnh hơn nhiều, trong khi quỳ rạp dưới đất, có kẻ còn dám nhìn ngang liếc dọc, bọn họ biết rằng bọn họ được an toàn bởi vì những Tinh Linh quái với tính tình ôn hòa và biết phục tùng nhất là những nô lệ tốt nhất, cho dù là loài người, Ma tộc, Bán thú nhân đều yên lòng dùng bọn họ làm người hầu. Chính vì vậy bọn họ không lo cho tính mạng của mình, cùng lắm chỉ là đổi chủ nhân mà thôi.
Hai vị tướng quân cưỡi ngựa cao tiến vào khu vực quảng trường được binh lính vây xung quanh, viên sĩ quan chỉ huy hô mệnh lệnh, toàn thể binh lính cúi người chào hai vị tướng quân. Đám phụ nữ Ma tộc và Tinh Linh quái bị binh lính bao vây xung quanh cũng biết thời khắc quyết định vận mệnh của mình đã tới, đám người trở nên xao động, âm thanh ong ong nổi lên, đám binh lính lập tức vung trường thương và roi quất đám người, quát mắng: “Muốn chết sao? Câm miệng lại”.
Viên sĩ quan Lôi tộc khoác chiến bào màu nâu ưỡn ngực báo cáo: “Khởi bẩm đại nhân, toàn bộ người bị bắt đã tập trung ở đây, xin mời đại nhân kiểm tra”.
Lôi Báo gật đầu, khách khí giơ tay nói với Đức Côn: “Các hạ, xin mời ngài chọn lựa thay Quang Minh Vương Điện hạ”.
Đức Côn ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng trắng: “Quang Minh Vương Điện hạ của bọn ta cái gì cũng anh minh nhưng con mắt nhìn phụ nữ của ngài thì ta thật sự không hiểu nổi, ta cũng không dám chắc Điện hạ đại nhân thích kiểu phụ nữ nào nữa, lần trước ta mang các mỹ nữ đẹp nhất trong tộc dâng hiến cho đại nhân, kết quả ha ha ha... Thật sự là không hiểu nổi”.
Đức Côn quay đầu vẫy tay nói: “Khắc Lạp, mấy người các ngươi tới đây đi, nhanh tay lên một chút, chúng ta còn phải quay về”.
“Tuân lệnh”.
Mấy sĩ quan loài người từ trong đội ngũ giục ngựa phóng ra ngoài, chạy vào trong đám phụ nữ đang quỳ gối khiến tất cả kinh hãi kêu lên, các sĩ quan nhíu mày từ trên cao quan sát đám phụ nữ và Tinh Linh quái. Khi bọn họ dừng ngựa lại, ánh mắt chăm chú nhìn những thân hình, gương mặt thiếu nữ xinh đẹp, lập tức binh lính Lôi tộc ở bên cạnh xông tới quát mắng: “Ngẩng đầu lên, đứng dậy, cởi quần áo ra”, nếu người nào có động tác chậm chạp, lập tức binh lính Lôi tộc quất roi da khiến bọn họ máu chảy đầu rơi, các thiếu nữ bị ép đứng dậy, cởi quần áo biểu diễn thân thể và dung mạo, thậm chí còn dùng thủ đoạn mạnh ép bọn họ há mồm xem răng. Nếu đám sĩ quan cảm thấy hài lòng thì gật đầu, dùng roi ngựa đánh vào vai người đó, binh lính Lôi tộc sẽ kéo thiếu nữ đó ra ngoài tập trung vào một chỗ.
Mấy viên sĩ quan cưỡi ngựa đạo quanh một vòng đám tù binh rồi nhanh chóng quay về bên cạnh Đức Côn.
Tiểu kỳ vũ sĩ Khắc Lạp nghiêm mặt nói: “Tướng quân, những mặt hàng tốt không nhiều lắm”.
Nhìn những thiếu nữ Ma tộc thân thể trần truồng đứng run rẩy trong gió đêm, Đức Côn ngáp một cái coi như không có chuyện gì: “Thế này đi, ở vùng nông thôn có lẽ không có nhiều, thế nhưng ta thấy mỹ nữ kia trông cũng không tệ, mặt cũng to, eo cũng to, dưới mũi lại có lông, thật sự là rất quyến rũ, tại sao các ngươi không chọn cô ta hả?”.
“... Tướng quân, nếu như chọn mặt hàng này về hiến cho Quang Minh Vương đại nhân, có lẽ ngày mai, ngài sẽ được phái tới đội cảm tử”.
Đức Côn nói vẻ nuối tiếc: “Thật vậy sao? Thật sự không hiểu được, thẩm mỹ của loài người thật sự không hiểu được”. Đức Côn quay đầu nói với Lôi Báo: “Lão Lôi, ngoại trừ mấy mỹ nữ kia, các vị để lại cho chúng ta hai trăm Tinh linh quái cường tráng, những phụ nữ và Tinh Linh quái còn lại thuộc về Lôi tộc các vị”.
“Chân thành cảm tạ thịnh tình và sự khẳng khái của các hạ”.
“Lão Lôi, không cần khách sáo, đây là căn dặn của Quang Minh Vương Điện hạ, ngài nói dùng phụ nữ Ma tộc không có nhiều tác dụng đối với chúng ta, hãy để lại cho các vị, những người đó tộc nhân của các vị thích hơn, thế nhưng lương thực và vàng bạc lục soát trong thôn các vị giữ lại cũng không có nhiều tác dụng, hay là để lại cho chúng ta”.
“Tuân lệnh, xin ngài thay mặt tại hạ cảm ơn Quang Minh Vương Điện hạ, toàn thể Lôi tộc suốt đòi khó quên ân tình của Điện hạ”.
“Ừ!” Đức Côn ngáp dài nói: “Trời cũng tối rồi, lão Lôi, chuyện còn lại giao cho các vị”.
“Các hạ ngài khổ cực rồi, xin hãy đi đường cẩn thận”.
Lôi Báo cúi đầu thật sâu chào Đức Côn và đội kị binh Tú Tự doanh, các sĩ quan binh lính Lôi tộc ở sau lưng tộc trưởng cũng cúi đầu chào, cho tới khi đơn vị Bán thú nhân và những sĩ quan loài người biến mất bên ngoài thôn trấn, Lôi Báo mới đứng thẳng người, vẻ mặt cung kính và khiêm tốn mới rồi đã biến mất, thay vào đó là một gương mặt tàn khốc.
Lôi Báo bắt đầu lớn tiếng ra lệnh, giọng nói không to nhưng có lực rất mạnh, người người ở đây đều nghe rất rõ ràng: “Binh lính, các ngươi có thể lựa chọn người phụ nữ của chính mình, mỗi người các ngươi có thể tự do lựa chọn một người, những kẻ không được lựa chọn, già yếu, bệnh tật, hãy giết hết, Lôi tộc không cần lãng phí thức ăn nuôi đám phế vật này”.
“Tộc trưởng vạn tuế”. Cùng với hô hưng phấn như sấm của đám binh lính, là tiếng kêu ré lên sợ hãi của đám phụ nữ, tiếng khóc than, binh lính Lôi tộc rời khỏi đội ngũ, hưng phấn chạy vào giữa đám tù binh...
Từ khi đại quân quay về thành Ngõa Ân Tư Tháp đã được một tháng, quân đội loài người đã lui tới chiến tuyến thứ hai, quân đội tộc Ca Ngang do Ca Đạt Hãn chỉ huy và liên quân các bộ tộc thành Ngõa Ân Tư Tháp tỏa ra bốn phía xung quanh tảo thanh đân cư Tắc Nội Á tộc sống ở những thôn trấn lẻ. Thật ra công việc này không cần Tử Xuyên Tú sai bảo, Ca Đạt Hãn và đám người Lôi Báo cũng làm cực kỳ chuyên tâm, bọn họ đương nhiên hiểu đạo lý trừ cỏ phải trừ tận gốc. Nếu như Tắc Nội Á tộc thoát khỏi kiếp nạn này, một lần nữa quật khởi, Tử Xuyên Tú và quân Viễn Đông ở quá xa chưa chắc bị ảnh hưởng nhưng bọn họ thì không thoát được. Vì sợ hãi mà cũng vì ngăn chặn hậu hoạn nên Ca Đạt Hãn và đám người Lôi Báo tàn sát người Tắc Nội Á tộc không chút nương tay, không những người Tắc Nội Á tộc chính gốc không thoát được thanh đồ đao của bọn họ mà một số bộ tộc nhỏ sống gần lãnh địa Tắc Nội Á tộc cũng bị bọn họ nhân tiện tỏa thanh, lý do là những bộ tộc này dám che chở cho người Tắc Nội Á tộc.
Đây chính là giai đoạn tàn khốc, dã man nhất trong thời đại Hoàng Kim. Chẳng những người Tắc Nội Á tộc bị giết mà những người thông cảm, ủng hộ người Tắc Nội Á tộc cũng bị giết, thậm chí là những bộ tộc trung lập cũng rơi vào vòng xoáy trả thù vô tình của loài người. Khi quân đội vũ trang của những bộ tộc ghé qua vùng đông bộ của vương quốc, những vùng quê phì nhiêu, dùng kiếm và lửa đã mang lại cho dân cư Ma tộc một màn kinh khủng nhất.
Khắp nơi là khói đen, khắp nơi là lửa cháy, khắp nơi là máu tươi, thành thị bị thiêu đốt, hương thôn bị thiêu đốt, đúng như lời tiên đoán của Tư Đặc Lâm năm đó, những gì xảy ra trên đất của nhà Tử Xuyên năm xưa bây giờ lại tái diễn trên lãnh địa của người Tắc Nội Á tộc, thậm chí còn dữ dội, khủng khiếp hơn. Khi một đội quân tràn đầy lửa hận vào báo thù bị nới lỏng sợi dây cột quanh bọn họ thì chính là lúc bộc phát sự tàn phá kinh người nhất, thậm chí chủ soái quân Viễn Đông, Tử Xuyên Tú cũng không thể bình tĩnh chứng kiến tình cảnh thê lương do chính hắn tạo nên, hắn chỉ khéo léo ám chỉ với các thuộc hạ: “Hãy giữ lại một chút nhân từ, đừng để giống như dã thú một lượt”. Nhưng giây phút này, các tướng lĩnh quân Viễn Đông bình thường Quang Minh Vương bảo sao nghe vậy đều như cùng mắc hội chứng mất trí nhớ, giống như ném tất cả lời nói của Tử Xuyên Tú lên chín tầng mây, chém giết, máu nhuộm đầy tay.
Vào lúc đó tất cả quân đội được triển khai, thi đua săn đầu người Ma tộc, lấy số lượng con gái làm vui của quân Viễn Đông, đông bộ vương quốc Ma tộc rên rỉ, chảy máu dưới gót sắt của quân viễn chinh...
Tháng chín, một buổi tối ở địa khu cực đông, buổi tối ấm áp thanh bình, bầu trời đêm xanh thẳm lên cao, những ngôi sao sáng như kim cương trang điểm cho bầu trời đêm, nhiệt độ địa khu cực đông thấp hơn so với Viễn Đông và nội địa gia tộc. Cho dù lúc này đang là thời tiết giữa hè nhưng mọi người không cảm thấy nóng bức, ban ngày bầu trời quang đãng, ban đêm ánh trăng sáng tỏ.
Mặt đất, bầu trời ngủ say, những ngôi sao bắt đầu chứng tỏ cuộc sống thần bí về đêm, không khí mang theo hương thơm của bùn đất, trong vùng xa xôi của vương quốc, bóng đêm và bầu trời đầy sao trông càng thêm sâu xa, càng trang nghiêm, tráng lệ.
Trong màn đêm, một đoàn kị mã đang giục ngựa chạy trên con đường tới thành Ni Tư Tháp, chiến mã lao nhanh, hăm hở, các chiến sĩ tự do giục ngựa, gió mát ban đêm thổi vù vù bên tai, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng hô to: “Hô trác lạp! Hô Trác lạp”.
Đoàn sáu kị binh quân Viễn Đông đang quay lại thành Ni Tư Tháp, đối lập với sự hưng phấn của các bộ hạ là tình cảnh âu sầu lo lắng của tướng quân Đức Côn vì đã tới lúc báo cáo tình hình chiến sự cho Quang Minh Vương, gã đang lo lắng không biết nên báo cáo thế nào cho Quang Minh Vương Điện hạ.
Nghĩ tới việc này mà Đức Côn cảm thấy nhức đầu: “Kẻ nào đề suất chủ ý cho Điện hạ muốn ta đích thân phải viết các chiến báo vậy nhỉ? Ta mà biết thì không thể không đánh hắn”. Khi nhớ tới cần phải cầm bút lông và giấy, gương mặt của tướng quân Bán thú nhân như dài ra, mặc dù luôn luôn tôn kính Quang Minh Vương nhưng Đức Côn vẫn không nhịn được thầm oán trách: “Điện hạ bận trăm công nghìn việc mà còn bắt chính mình viết, không cho người viết thay, lần trước thư ký trong doanh viết thay, tại sao Điện hạ lại vừa nhìn đã nhận ra nhỉ?”.
Đột nhiên lúc đó trong đội ngũ có một kị binh giục ngựa chạy về phía Đức Côn hô to: “Đại nhân, hình như phía đông có cái gì đang di chuyển”.
Đức Côn quay đầu, phía đông là một dãy núi nhấp nhô, bên trên là một khu rừng tùng đen nhánh bị gió đêm biến thành một màu xám bạc, Đức Côn nhìn một lúc rồi hỏi: “Ngươi nhìn thấy vật gì? Không phải gió thổi vào khu rừng sao?”.
“Đại nhân, quả thật có vật gì đang di chuyển rất nhanh bên kia, chúng tôi đều là các lão binh, không thể phân biệt được lay động của gió thổi sao?”.
“Chẳng lẽ là dư nghiệt của Tắc Nội Á tộc ẩn núp trên đó sao? Đức Minh, ngươi hãy mang một tiểu đội đi lên đó xem là cái gì rồi nhanh chóng quay lại báo cáo”.
“Tuân lệnh đại nhân”. Đức Minh hưng phấn nói to: “Đội thứ hai đi theo ta”.
Trong tiếng vó ngựa, một tiểu đội đã quay ngựa chạy về hướng dãy núi bên kia.
Đức Côn và những kị binh còn lại dừng lại, xuống ngựa, ngồi khoanh chân nghỉ ở bên dốc núi, chờ đợi tin thám báo, binh lính cười đùa nói chuyện với nhau, chiến mã gặm cỏ bên sườn núi, thở phi phò, bầu không khí rất nhẹ nhàng không có sự căng thẳng trước khi lâm trận, binh lính đoán rằng bên kia nhất định là thôn dân Tắc Nội Á tộc trốn thoát vì tránh bị truy giết nên trốn ở trong rừng.
“Chỉ nửa giờ là có thể giết hết chúng, sau đó còn kịp chạy về quân doanh ăn cơm tối”. Đức Côn thầm tính toán trong lòng, dáng vẻ đắc ý. Quang Minh Vương vẫn không đồng ý cho quân Viễn Đông trực tiếp tham dự vào cuộc tảo thanh, giết chóc dân chúng Tắc Nội Á tộc mà mang nhiệm vụ này cho quân đội Ma tộc quy hàng làm, ngài nói: “Ta không muốn binh lính của ta mang trên lưng một ác nghiệp, mất đi lương tri và tâm linh của con người bình thường, cứ để cho bọn họ trong sạch mà quay về quê hương, tất cả tội lỗi này chỉ cần một mình ta gánh chịu là đủ rồi”.
Quang Minh Vương nói quá thâm thúy, Đức Côn không hiểu và cũng rất không đồng ý, giết quân Ma tộc sao lại gọi là ác nghiệp? Lũ chó Tắc Nội Á tộc đã gây ra biết bao sát nghiệp ở Viễn Đông, lương tâm chúng có áy náy không? Dựa vào cái gì mà chúng ta phải áy náy lương tâm? Dù gì đi nữa, lát nữa được chém giết mấy con chó Tắc Nội Á tộc cũng khiến Đức Côn cảm thấy kiêu ngạo.
Mệnh lệnh, của Quang Minh Vương không thể làm trái nhưng Đức Côn vẫn tìm kiếm cơ hội khiến cho các thuộc hạ của mình có nơi phát tiết khí huyết tràn đầy của mình giống như bây giờ, bên cạnh mình không có binh lính Ma tộc, cuối cùng gã có thể ra tay, đám binh lính đã nôn nóng không chịu được nữa rồi.
Đức Côn đang đắc ý thì một tiếng thét thê lương vang lên, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
Binh lính xao động nhìn về dãy núi nơi phát ra tiếng thét đó.
Đức Côn đứng dậy, lạnh lùng nói: “Toàn thể lên ngựa, chuẩn bị chiến tranh”.
Binh lính nhỏm dậy từ các bãi cỏ trên sườn núi, nhảy lên lưng ngựa như tia chớp. nguồn
Chiến mã hí lên, trong tiếng mệnh lệnh, các kị binh như cơn gió cuốn giục ngựa chạy về phía dãy núi đen nhánh, khi chạy được nửa đường tiếng kêu liên tục vang lên, lòng Đức Côn nóng như lửa đốt.
Đột nhiên mấy bóng người đen nhánh từ trên dãy núi lao tới, từ xa đã hô to: “Người một nhà, chúng tôi là đội thứ hai”.
Khi còn cách chân núi khoảng hai trăm mét, quân cứu viện cũng gặp được bọn họ.
Đức Côn hỏi to: “Những người khác đâu? Trưởng quan Đức Minh dẫn đội đâu? Đã xảy ra chuyện gì?”.
“Đã chết, cũng đã chết rồi” tên kị binh chạy trốn về nói to: “Đại nhân, chạy mau, chúng sắp đuổi kịp rồi”.
“Binh!”. Đức Côn tức giận bạt tay tên lính: “Ngươi thành cái dạng gì vậy hả? Có còn là người của đoàn kị binh chúng ta không, chưa từng thấy người chết sao? Xảy ra chuyện gì, gặp phải cái gì trong rừng? Tắc Nội Á tộc? Có bao nhiêu?”.
Tên lính bị một cái tát nổ đom đóm mắt, co rúm người, một lúc lâu mà không nói được, nhìn dáng vẻ sợ hãi tới si ngốc của tên lính, Đức Côn vung tay định đánh tiếp nhưng từ trong khu rừng rậm trên, núi truyền tới một tiếng rống rất to, chấn động màng tai mỗi người, gây đau đớn, các chiến mã kinh hãi hí loạn tại chỗ.
Lúc này Đức Côn mới nhận ra có gì không ổn, Đức Côn véo tên lính hỏi: “Hãy nói cho ta biết, rốt cuộc các ngươi gặp cái gì ở trong rừng?”.
“Quái vật, đó là quái vật”.
“Quái vật? Dáng vẻ quái vật như nào?”.
“Nó rất cao lớn, đầu có một cái mâm lớn, thân thể ấy tầng lâu, có hai móng vuốt, ăn thịt người, phun lửa...”.
“Binh binh” tên lính đang nói thì từ trong rừng vang lên những tiếng ầm ầm, mặt đất nặng nề rung chuyển, cây cối nghiêng ngả rồi đổ rạp xuống, chiến mã bất an lùi lại, phát ra những tiếng hí thê lương, bầy chim trong rừng bay tán loạn, phát ra những tiếng kêu hoảng loạn.
Một sĩ quan ghé sát người vào Đức Côn nói: “Đại nhân, trước kia tôi đã từng là thợ săn, ngài cần phải chú ý, trong rừng có mãnh thú”.
“Quái vật sao?”. Đức Côn cười, con mắt còn lại hung tợn nhìn về phía dãy núi: “Ta đã từng này tuổi, đã từng gặp Ma tộc, đã từng gặp rất nhiều, lần đầu tiên ta gặp quái vật. Binh lính, hãy chuẩn bị cung tên, theo ta”.
Đức Côn vung roi ngựa, chiến mã chạy về phía trước, các kị binh chạy theo sau gã, ý chí chiến đấu sục sôi. Nói về sự can đảm, đi theo độc nhãn tướng quân này, mọi người đều cảm thấy trên thế gian này không có gì đáng sợ cả.
Khoái mã chạy nhanh, mấy trăm thước thoáng qua Các kị binh làm thành một hình bán nguyệt bên ngoài khu rùng, Đức Côn quát to: “Bắn! Bắn cho ta!”.
Âm thanh sắc bén xé gió vang lên dày đặc, những mũi tên vẽ một đường ánh sáng trong màn đêm rồi biến mất trong khu rùng dày đặc cây cối, ngay khi cơn mưa tên chưa bắn xong, tiếng gào thét chấn động núi rừng, âm thanh này cực kỳ cổ quái, có cảm giác như cây châm sắc nhọn đâm vào tai vậy, Đức Côn đau đớn gào lên một tiếng, trước mắt gã tối sầm, ngã lăn xuống chân chiến mã.
Cuối cùng với ý chí kiên cường của Bán thú nhân, Đức Côn cố nén đau đớn để không bất tỉnh tại chỗ nhưng gã không còn sức mà đứng dậy nữa, chỉ có thể ngồi trên mặt cỏ mà thở hổn hển, bên tai hắn là tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang lên, tiếng kêu gào kinh hãi, tiếng ngựa hí cùng tiếng đổ gãy răng rắc của cây cối, tình cảnh cực kỳ hỗn loạn.
“Tướng quân! Tướng quân! Mau tỉnh lại, mau tỉnh lại!”.
Có người nào đó đỡ Đức Côn đứng dậy, Đức Côn mạnh mẽ mở mắt nhưng rồi gã lập tức nhắm mắt lại, rên rỉ hỏi: “Không phải ta đang nằm mơ chứ?”.
“Tướng quân, nằm mơ cũng không như này”.
Từ góc nằm của Đức Côn, mặt trăng tròn đã bị che hết, bóng dáng bao phủ toàn cảnh, cảm giác áp lực như tảng đá ép xuống vậy, chiếc đầu dữ tợn và cổ rất dài của quái vật chậm rãi xuất hiện trên ngọn cây, hai con mắt của nó trông giống như hai cái đèn lồng treo trong không trung, từ trên cao nhìn xuống, bao quát những sinh vật nhỏ bé bên ngoài khu rừng đám quấy rầy sự nghỉ ngơi của nó.
Cùng với tiếng bước chân thình thịch nặng nề, bóng dáng hùng vĩ của quái vật che khuất ánh trăng, một cảm giác bị chèn ép không thể chống đỡ ập vào mặt, giống như một ngọn núi đang đánh tới trước mặt mọi người, Đức Côn thấy như da đầu mình nổ tung.
Đột nhiên nó há miệng, hàm răng sắc nhọn loang loáng dưới ánh trăng, tiếng rít một lần nữa như muốn xé rách màng tai của mọi người “Ầm”.
Giống như tiếng sấm giữa trời quang, ngay cả rừng cây cũng nghiêng ngả run rẩy, cây cối bị thổi ngã.
Rất nhiều chiến mã bị tiếng gầm đó khiến nổi điên, nhảy loạn xạ, chạy tán loạn, có chiến mã hoảng sợ ngã ngay xuống đất, phân rơi đầy đất, có một kị binh xui xẻo, chiến mã của hắn cưỡi bị phát điên, chạy thẳng tới hướng quái vật nọ, tên kị binh sợ tái xanh mặt mũi, hắn ngồi trên lưng ngựa kêu gào thảm thiết: “Cứu ta! Ai cứu ta với?”.
Quái vật vung chân trước vỗ mạnh, cả kị binh và chiến mã bị đánh văng hơn mười mét, nặng nề rơi xuống đất, tên kị binh chết ngay nhưng chiến mã vẫn chưa chết, nó nằm trên mặt đất, liên tục hí lên những tiếng bi thương khiến kẻ khác sởn tóc gáy.
Trong khung cảnh hỗn loạn, vẫn có lão binh ý chí kiên cường có phản ứng, bọn họ giơ cao cung trong tay, bắn tên về phía quái vật, nhìn thấy tên bay như mưa nhưng quái vật chỉ nhẹ nhàng rung người, những mũi tên từ trên người nó rơi lả tả xuống đất, hiển nhiên là bình an vô sự.
Quái vật hung hăng đi tới nghênh đón cơn mưa tên, trước thân thể khổng lồ của nó, từng gốc, từng gốc cây cổ thụ bị quật ngã, gãy gập, mỗi bước nó tiến lên trước đều khiến mặt đất rung chuyển dữ dội.
Chỉ mấy bước chân, quái vật đã xông vào giữa đội ngũ quân kị binh, chân trước mới gảy khẽ, hai lính kị binh bị bắt lại, bị xé thành hai mảnh trong tiếng kêu gào thảm thiết, những mảnh thân thể máu chảy đầm đìa bị quăng lên không trung, máu tươi bắn đầy trời, quái vật há miệng, ngậm một mảnh thân xác, nuốt vào trong bụng.
Quái vật đi tới đâu, máu thịt bay tung tóe, binh lính kêu gào bị giẫm thành đống thịt nhão, tan xương nát thịt, thân thể bị nó xé thành từng mảnh nhỏ đẫm máu, bỏ vào miệng nuốt chửng, quái vật khổng lồ, bắp chân của nó còn cao hơn Đức Côn, khi chạm vào lính Bán thú nhân không chết cũng bị thương.
“Chạy thôi, chúng ta không đối phó được với nó”.
Khi thấy quái vật ăn thịt người, lính kị binh càng sợ hãi tới mức hồn phi phách tán, mất đi chút dũng khí cuối cùng, bọn họ đã mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ còn dựa vào phản ứng bản năng cuối cùng, đó chính là chạy trốn.
Đó chính là thời khắc kinh khủng nhất, cũng thê thảm nhất, binh lính tản mát, chiến mã hí loạn, mọi người bỏ chạy lung tung, các kị binh không thể khống chế được chiến mã của mình chạy trốn tán loạn, binh lính ngất xỉu ngã xuống đất, bị chiến mã giẫm chết, tiếng kêu gào sợ hãi vang lên khắp nơi, khi thấy binh bại như núi lở, đám hộ vệ trung thành kéo Đức Côn đang mềm oặt người lên một chiến mã, điên cuồng quất ngựa chạy, chỉ cầu nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Trên đoạn đường chạy trốn, sau lưng bọn họ, quái vật rít gào rời khỏi vùng núi, đuổi ngay sau lưng.
Sau lưng không ngừng vang lên tiếng hô kinh hãi và tiếng kêu gào thảm thiết, các kị binh không dám quay đầu nhìn, hỗn loạn như ong vỡ tổ, chỉ biết điên cuồng quát chiến mã, chạy một hơi mười mấy dặm đường cho tới khi sau lưng không còn nghe thấy tiếng kêu the thé và tiếng bước chân nặng nề rung chuyển mặt đất, các tàn binh vẫn trong cơn hoảng loạn đứng lại ở bên một sườn núi thở hổn hển, hỏi nhau: “Quái vật có đuổi theo không?”.
Sự khiếp sợ và chấn động khủng bố đã qua đi, những binh lính rơi vào tuyệt địa mà vẫn còn sống lúc này mới lấy lại tinh thần, có người ngây người, có người khóc rống lên, có người quỳ rạp xuống mặt đất như con chó mà nôn mửa.
Đức Côn tái nhợt mặt, gã lảo đảo đặt mông ngồi xuống một tảng đá to, đầu gã đau như muốn nổ tung, ngực nhức nhối, chỉ muốn nôn mửa nhưng lại không nôn ra được, cực kỳ khó chịu.
Một lúc lâu sau Đức Côn mới nhớ tới chức trách của mình, gã rên rỉ hỏi: “Đội ngũ còn lại bao nhiêu người?”.
Sau khi tập hợp, điểm danh xong, một sĩ quan đi tới gần, nhỏ nhẹ báo cáo với Đức Côn: “Đại nhân, bây giờ đội ngũ còn ba trăm năm mươi mốt người”.
Tướng quân Bán thú nhân cau mày, vẻ đau đớn hiện lên trong con mắt độc nhất. Hai bàn tay Đức Côn nắm chặt vào nhau, tiếng xương cốt kêu răng rắc, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ ngắn ngủi, đoàn kị binh sáu quân Viễn Đông đã gánh chịu sự thương vong nặng nề nhất từ khi được thành lập tới nay, đội ngũ hơn một ngàn hai trăm người bây giờ kiểm điểm lại chỉ còn ba trăm năm mươi mốt người.
Lúc này Đức Côn cực kỳ hối hận, chính sự xúc động và lỗ mãng của gã đã khiến các bộ hạ đi theo gã lâu ngày phải chết nơi hoang dã.
Các thuộc hạ đều khuyên nhủ: “Đại nhân, các huynh đệ không có mặt ở đây cũng chưa chắc đã chết, nói không chừng bọn họ chỉ chạy tản mát, có thể là bọn họ đã thất lạc. Đại nhân, ở đây chờ cũng không phải là cách hay, chúng ta có nên về Ni Tư Tháp trước không? Những huynh đệ thất lạc này nhất định cũng sẽ quay về Ni Tư Tháp”.
“Ngươi nói đúng”. Đức Côn mạnh mẽ lấy lại tinh thần từ trong sự uể oải nói: “Chưa chắc các huynh đệ đã chết hết, nhất định còn một cố trốn chưa ra được nhưng chúng ta không quay về Ni Tư Tháp”.
“Hả?”.
Lúc này Đức Côn đã có quyết định của mình, gã nói to: “Chúng ta quay về thẳng Ngõa Ân Tư Tháp, quái vật này không biết xuất hiện từ nơi nào, ta phải lập tức báo cáo với Quang Minh Vương, không để cho quái vật tiến tới Ngõa Ân Tư Tháp, làm thương tổn Điện hạ”.
Nghĩ tới việc Quang Minh Vương tôn kính rất có thể sẽ chạm trán với quái vật khủng khiếp, lập tức đám binh lính quên phéng sự sợ hãi và đau đớn vừa rồi, mọi người cùng đồng thanh nói: “Đại nhân, ngài nói rất đúng, chúng tôi đi theo ngài”.
“Cũng nên lên đường rồi, đi thôi”.
Đội ngũ quay đầu ngựa, đi về hướng tây.
Khi đi được mấy dặm, đột nhiên Đức Côn nhớ ra một việc: “Chính mình đi thông báo cho Quang Minh Vương nhưng vẫn chưa cho người đi thông báo cho Lôi Báo, thế nhưng lúc này mà quay lại tìm Lôi Báo thì rất nguy hiểm, nói không chừng quái vật đã vẫn trấn giữ ở đó. Nhưng nếu không nói với ông ta, một tiếng thì có vẻ như không có dũng khí, dù gì người ta cũng tặng mình rất nhiều mỹ nữ và Tinh Linh quái...”.
Sau khi suy nghĩ, Đức Côn quyết định: “Bỏ đi, sự an nguy của Quang Minh Vương quan trọng hơn, còn về phần Lôi Báo, ta nghe nói Ma tộc cũng tin Đại Ma Thần, hắn và đại thần Áo Địch khác nhau, hãy để Đại Ma Thần phù hộ Lôi Báo”.
Ma tộc tạo nên vô số nghiệp chướng ở Viễn Đông, Bán thú nhân Viễn Đông căm thù Ma tộc tới tận xương tủy, cho dù sau này Ma tộc quy thuận Quang Minh Vương nhưng vẫn không gây nhiều thiện cảm với người khác, mặc dù hai bên sóng vai nhau tác chiến theo mệnh lệnh của Tử Xuyên Tú nhưng đối với binh lính Ma tộc, Đức Côn cũng không có cái gì gọi là ‘tình cảm chiến hữu’, bây giờ mình chịu thiệt thòi nặng nề như này, nhất định phải cho Lôi Báo nếm thử nếu không như vậy rất không công bằng sao?
Đêm đó Đức Côn từ bỏ suy nghĩ báo cho Lôi Báo, đi suốt đêm liên tục sáu tiếng đồng hồ, ngay trong đêm chạy tới thành Ngõa Ân Tư Tháp, khi ánh bình mình mới ló rạng ở phương đông, quân doanh kéo dài liên tục mấy dặm giống như một quái vật đang ngủ saên tĩnh không một tiếng động.
Trừ khi có quân địch tập kích, quân lệnh, hỏa hoạn hay là tình huống khấn cấp, khi kèn lệnh tắt đèn vang lên, binh lính không được phép rời khỏi quân doanh.
Thành Ngõa Ân Tư Tháp trống rỗng, trên mặt đường chỉ có bộ đội đảm nhiệm việc tuần tra và cảnh giới đi lại.
Sau khi vào trong thành, Đức Côn không dám chậm trễ, gã đi thẳng tới nơi ở của Tử Xuyên Tú, Đức Côn vào trong, kéo Tử Xuyên Tú đang ngủ trên giường dậy, nói một trảng dài: “Điện hạ, Điện hạ, không hay rồi, có quái thú, quái thú ăn thịt người tới rồi”.
“Quái thú?”. Tử Xuyên Tú lim dim đôi mắt buồn ngủ, hàm hồ hỏi: “Ngươi nói cái gì?”.
“Đại nhân, quái thú đánh chết mấy trăm kị binh của tôi, đoàn kị binh thương vong nặng nề, chúng đang tiến tới đây, cả đại doanh sẽ bị chúng hủy diệt”.
“Cái gì?”. Tử Xuyên Tú đã tỉnh táo lại, hắn thất thanh hỏi: “Kị binh đoàn tổn thất rất lớn sao? Quái thú nào? Ở đâu?”.
Đức Côn khoa chân múa tay một lúc để hình dung, gã chỉ vào bầu trời nói: “Quái vật đó cao như này, miệng nó phun ra lửa, tiếng rống kinh thiên động địa, mấy chục chiến mã sợ hãi chết ngay tại chỗ, nó có hai chân trước, ngồi xổm hai chân sau, miệng như cá sấu, ngồi xổm trên mặt đất...”.
Khi nghe Đức Côn nói Tử Xuyên Tú càng lúc càng nghi ngờ, hắn nhìn tướng quân Bán thú nhân hỏi: “Đức Côn, tối qua ngươi có uống nhiều rượu không?”.
Lập tức viên tướng Bán thú nhân nhảy lên nói: “Đại nhân, có trời chứng giám, nếu như tôi uống chỉ nửa giọt rượu, ngài hãy giết tôi đi. Đại nhân, đại doanh Ngõa Ân Tư Tháp đang gặp nguy hiểm, quái vật đánh rất bừa bãi, không biết có bao nhiêu con, tôi thấy rất có thể là do Tắc Nội Á tộc thấy không đánh lại chúng ta nên chúng mới thả yêu ma quỷ quái từ trong địa ngục ra”.
Tử Xuyên Tú sai lính cần vụ mang giấy bút tới sau đó hắn vẽ thoáng một hình dáng, đưa cho Đức Côn xem: “Ngươi xem có phải như này không?”.
Đức Côn nhìn lướt qua, con mắt duy nhất mở trừng trừng: “Đúng như này, đúng như này, Điện hạ, đây rốt cuộc là vật gì?”.
“Bá vương long!”. Nhìn vào tờ giấy, ánh mắt Tử Xuyên Tú rất nghiêm trọng, lúc này hắn thực sự biết ơn Mông Hãn, nếu như Mông Hãn không dẫn hắn vào thánh địa, cho dù Đức Côn có nói như nào thì hắn cũng không bao giờ tin.
“Điện hạ, ngài kiến thức rộng rãi, ngay cả quái vật này ngài cũng biết, trên đời này không có gì ngài không biết, thật không hổ là ngọn đèn hải đăng của Viễn Đông chúng tôi”.
Không quan tâm tới việc Đức Côn đang vỗ mông ngựa, lập tức Tử Xuyên Tú triệu tập mấy viên tướng cầm quân là Bạch Xuyên, La Kiệt, căn dặn bọn họ một hồi sau đó hắn nói với Đức Côn: “Đức Côn, ngươi đi theo ta, chúng ta đi gặp Tư Đặc Lâm”.
Bình minh mới ló rạng ở phương đông, Tử Xuyên Tú đã dẫn Đức Côn tới tìm, Tư Đặc Lâm đang cùng đám tướng lĩnh Văn Hà, Lâm Địch, Phương Vân, Ngô Tân ăn sáng. Tư Đặc Lâm rất kinh ngạc khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú tới thăm: “A Tú, sớm như vậy đã tới sao? Nào, cùng ăn sáng đi, đừng làm bộ khách khí, ngài tới sớm như vậy, nhất định là chưa ăn sáng”.
“Tư Đặc Lâm, có đại sự, đại sự rất khẩn cấp”.
Rất ít khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc như này của Tử Xuyên Tú nên Tư Đặc Lâm không cười nữa: “Đã xảy ra chuyện gì? Tắc Nội Á tộc có hành động khác thường sao?”.
“Chuyện không liên quan tới Tắc Nội Á tộc, chúng ta phải lập tức cảnh giác, lập tức chuẩn bị chiến tranh”.
“Đã xảy ra chuyện gì?”.
“Chúng ta gặp một cường địch còn khùng kiếp hơn cả Tắc Nội Á tộc. Tối hôm qua, đoàn sáu kị binh Viễn Đông và một phân đội Tú Tự doanh đã đụng độ với một quái vật cổ quái ở ngoại thành Ni Tư Tháp. Đức Côn, ngươi hãy kể lại chi tiết cho các vị đại nhân”.
Đức Côn bước ra, khoa chân múa tay nói về những điều đã xảy ra, mọi người mở to hai mắt nhìn với vẻ mặt không thể tin nổi.
“Còn cao hơn cả cự thú sao?”. Hồng y kỳ bản Lâm Địch vốn không tin nên hỏi: “Vị... Lão huynh này tối qua có uống nhiều không?”.
“Tối hôm qua ta tuyệt đối không uống rượu”. Đức Côn đỏ bừng mặt tức giận nói. Hôm nay, đây là lần thứ hai có người hỏi gã vấn đề này. Nếu như Tử Xuyên Tú hỏi, gã chỉ có cảm giác oan ức nhưng khi Lâm Địch hỏi thì đó là cảm giác phẫn nộ: “Mấy trăm kị binh của ta chết rồi, chuyện này còn có thể là giả sao?”.
“Ha hạ là làm không tốt, tối hôm qua ngươi đi thiêu hủy một thôn trang Tắc Nội Á tộc, kết quả ngươi trúng mai phục của Ma tộc, binh lính thương vong không có cách nào báo cáo với Tử Xuyên Tú đại nhân nên đã nghĩ ra một câu chuyện kinh khủng này để che lấp”.
Đám tướng lĩnh nội địa đang ngồi phá lên cười, không phải bọn họ không có lễ phép mà là Đức Côn nói quá mức hoang đường, quái vật có thể giết chết cả ngàn người, điều này vượt quá sự tưởng tượng của bọn họ nên thật ra cách giải thích của Lâm Địch hợp tình hợp lý hơn.
Tướng quân Bán thú nhân bị châm chọc tới đỏ mặt tía tai, mặt đỏ như muốn nhỏ máu. Khi phẫn nộ, Đức Côn càng nói lắp bắp, giọng nói không sắc bén: “Tên khốn nạn, ngươi... ngươi nói bậy, Quang Minh Vương hiểu ta, ta chưa bao giờ nói dối”.
Lâm Địch nhún vai nói: “Quái vật cao lớn hơn cả núi, miệng rộng phun ra lửa, ngay cả một khu rừng cũng bị hủy diệt, loại chuyện cổ tích này ta không tin, kẻ nào tin là đồ ngốc”.
Đức Côn phẫn nộ gầm lên một tiến, gã định nhào tới nhưng ai đó đã bấu chặt vai gã, tướng quân Bán thú nhân quay đầu lại, người đó là Tử Xuyên Tú, Đức Côn nhất thời đứng ngây người.
Tử Xuyên Tú ấn Đức Côn lại, bình tĩnh nói với Lâm Địch: “Ta tin, ngươi cho rằng ta cũng là đứa ngốc vậy”.
Cho dù Lâm Địch kiêu ngạo, y cũng không dám sỉ nhục một vị thống lĩnh nắm trọng binh trước mặt mọi người.
Lâm Địch đứng dậy, cúi người chào Tử Xuyên Tú nói: “Đại nhân, xin lỗi, hạ quan không có ý sỉ nhục ngài”.
“Ừ!”.
“Nhưng vị thuộc hạ này của ngài nói thật sự không thể tin được, hắn miêu tả cự thú, tôi hiểu rằng trên đời này tuyệt đối không có khả năng tồn tại một vật như vậy”.
Tử Xuyên Tú liếc mắt nhìn xung quanh, mấy người Phương Vân, Ngô Tân, Văn Hà dù không lên tiếng nhưng thái độ của bọn họ đương nhiên ủng hộ Lâm Địch.
Tử Xuyên Tú thở dài nói: “Các hạ, những thứ chúng ta tiếp xúc chỉ là một phần rất nhỏ của thế giới, những gì loài người biết không thể so sánh với thế giới, không phải là phần quan trọng nhất, hiểu biết chúng ta có hạn, tại sao chúng ta lại dùng cái kinh nghiệm không quan trọng của mình để chối bỏ những thứ không biết? Các vị, ta có điều muốn thương nghị với Tư Đặc Lâm đại nhân”.
Câu nói của Tử Xuyên Tú rất triết lý, các tướng quân như có điều gì suy nghĩ, tất cả đi ra ngoài.
Chờ khi mọi người ra ngoài hết, Tư Đặc Lâm mới hỏi: “A Tú, chẳng lẽ Đức Côn nói thật sao? Trên thế giới này thật sự có những quái vật đao thương chém không đứt sao? Một quái vật như vậy có thể tiêu diệt một đoàn kị binh vũ trang tinh nhuệ sao?”.
“Là thật, đệ khẳng định”.
“Vì sao đệ lại khẳng định? Chẳng lẽ trước kia đệ đã từng gặp sao?”.
Tử Xuyên Tú cau mày, hắn không biết giải thích thế nào với Tư Đặc Lâm về thánh địa, về những chuyện hắn và Mông Hãn đã trải qua.
Cuối cùng Tử Xuyên Tú chỉ có thể nói: “Nhị ca, đệ chưa từng nhìn thấy nhưng đệ biết trên thế giới này quả thật có tồn tại quái vật như vậy, trong Thần điển có ghi về một loại sinh vật tên là Bá vương long, hình dáng khổng lồ như núi, uy lực mạnh mẽ vô song. Hôm qua Đức Côn chỉ gặp phải con rồng nhỏ, chính vì vậy bọn họ mới có con đường sống, nếu như gặp phải con Bá vương long trưởng thành, chỉ e đội quân đó không còn ai sống sót”.
Tư Đặc Lâm chấn động nói: “Trên đời có sinh vật kinh khủng như này sao? Vì sao ra chưa từng nghe nói tới?”.
“Trong mấy cơn thủy triều đen ở vương quốc trước đây cũng chỉ có một số quái thú nhỏ, thời gian đã lâu, ngay cả người Ma tộc cũng không biết tới sự tồn tại của Bá vương long. Nhị ca, đã mấy trăm năm nay Bá vương long không xuất hiện, lần này chúng đột nhiên xuất hiện, đệ lo rằng quy mô thủy triều đen lần này rất lớn”.
Tư Đặc Lâm đứng dậy, đi đi lại lại trong phòng, sắc mặt trầm ngâm.
Đột nhiên Tư Đặc Lâm đứng trước mặt Tử Xuyên Tú, trầm giọng hỏi: “A Tú, đệ có thể khẳng định không?”.
Tử Xuyên Tú giơ tay phải lên thề: “Sáng sớm hôm nay, mỗi câu nói đệ nói với ca đều là sự thật, hoàn toàn chính xác, bây giờ thủy triều đen sắp tràn tới, tấn công Ma Thần bảo không còn ý nghĩa nữa, chúng ta hẳn lập tức lui quân”.
“Rút quân? Không được...”.
Tử Xuyên Tú cau mày: “Chẳng lẽ ca không tin sao?”.
“Không phải ta không tin lời đệ mà là Điện hạ không cho phép. Tháng trước, chúng ta đề nghị rút quân, Tổng trưởng Điện hạ không đồng ý”.
“Tại sao? Rút quân sớm một chút, áp lực đối với gia tộc sẽ giảm bớt rất nhiều”.
Tư Đặc Lâm thở dài, hắn đương nhiên biết kế hoạch quân sự của Tử Xuyên Tú có thể thực hiện được, nhưng Tổng trưởng không muốn vinh dự đánh chiếm Ma Thần bảo rơi vào tay Tử Xuyên Tú, một nửa đại lục này đều biết thống lĩnh Viễn Đông Tử Xuyên Tú bằng mặt mà không bằng lòng với gia tộc, Tử Xuyên Tú đánh chiếm Ma Thần bảo chỉ đề cao danh tiếng Tử Xuyên Tú mà thôi, hoàn toàn không có ích gì đối với Tử Xuyên Tham Tinh.
Tổng trưởng chỉ hy vọng trận đại thắng này sẽ kích động lòng người, việc quân viễn chinh đánh chiếm Ma Thần bảo có tác dụng cổ vũ nhuệ khí gia tộc, Tử Xuyên Tham Tinh sẽ trở thành vị quân vương loài người đầu tiên chinh phục Ma Thần bảo, uy danh của gia tộc đạt tới độ các đời Tổng trưởng không có ai có.
Năm xưa Hoàng triều Quang Minh bị hủy trong tay Ma tộc, mà hôm nay Tử Xuyên Tham Tinh chinh phục vương quốc Ma tộc báo thù cho Hoàng triều Quang Minh, mơ hồ như người kế nghiệp Hoàng triều Quang Minh có thành công hiển hách này, Tử Xuyên Tham Tinh sẽ danh chính ngôn thuận lên ngôi Hoàng đế. Cho dù là Lâm gia bên ngoài hay nhà Lưu Phong trong nguyên lão hội cũng không thể phản đối, cũng chính vì nguyên nhân này mặc dù biết rõ quốc khố trống trơn nhưng Tử Xuyên Tham Tinh vẫn kiên trì chống đỡ, không chịu rút quân.
“A Tú, chúng ta vẫn chưa nhận được lệnh rút quân, ta sẽ gửi tiếp một báo cáo, thỉnh cầu Tổng trưởng cho phép chúng ta rút quân”.
Tử Xuyên Tú lạnh lùng nói: “Công văn qua lại mất ít nhất ba tuần lễ trong khi đó chúng ta đã bị người dã man tiêu hủy. Nhị ca, tình hình bây giờ giống hệt năm bảy trăm tám mươi, Ma Thần bảo đã trở thành khu vực nguy hiểm nhất, người dã man có thể đánh tới bất kỳ lúc nào. Nếu chúng ta không quyết định thật nhanh, kết quả thiệt hại sẽ không ít hơn Minh Huy, lão già ở Đế Đô sẽ nghĩ như thế nào thì đệ mặc kệ. Là tướng quân, đệ phải có trách nhiệm với quân đội của mình, trách nhiệm với binh lính của mình, bọn họ tin tưởng đệ nên mới theo đệ ngàn dặm tới đây, đệ không mang bọn họ tới làm bữa ăn sáng cho người dã man. Nhị ca, đệ đã hạ lệnh cho quân đội ở Ni Tư Tháp và Ngõa Na rút lui về chỗ đệ, nếu như ca không chịu hạ lệnh, quân Viễn Đông sẽ rút lui một mình”.
Tư Đặc Lâm ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú, A Tú chưa bao giờ phản đối với thái độ kiên quyết như vậy đối với hắn, trước đây hai người đã từng có xung đột nhưng chỉ cần hắn có thái độ kiên quyết, A Tú nhất định sẽ nhượng bộ, hôm nay A Tú làm sao vậy?
Hai người nhìn nhau, Tư Đặc Lâm nhìn thấy ý chỉ kiên định, chém đinh chặt sắt trong đôi mắt Tử Xuyên Tú, hắn dùng ánh mắt gây sự của mình chèn ép hỏi lại: “Mệnh lệnh của Tổng trưởng quan trọng hay tính mạng của ba mươi vạn binh lính quan trọng?”.
Cuối cùng vì không thể ngăn cản ánh mắt sắt bén của Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm chỉ biết cúi đầu. Tư Đặc Lâm che mặt, giọng nói uể oải vang lên qua kẽ tay: “Cho ta thời gian suy nghĩ một ngày để nghiên cứu tình hình có được không? Một ngày thôi”.
Tử Xuyên Tú lặng lẽ nhìn Tư Đặc Lâm, lần đầu tiên Tử Xuyên Tú nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của Tư Đặc Lâm, giọng nói của Tư Đặc Lâm gần nhứ là cầu khẩn, sau khi suy tính Tử Xuyên Tú gật đầu nói: “Được, một ngày”.