Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Đặc Lan hội chiến.
-----oooo-----
Chương :Sinh tử chi giao
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Trưa ngày tháng năm , Viễn Đông khởi nghĩa quân đụng độ với chủ lực quân trấn áp của ma tộc ở Đặc Lan thành, vì tránh cục diện hai mặt thọ địch, La Tư công tước chủ động triệt thoái ma tộc bộ đội đang vây Đặc Lan, toàn quân thối lui năm dặm.
Quân đoàn tăng viện không gặp phải trở ngại nhanh chóng thẳng tiến đến Đặc Lan, một biển người đen nghịt như muốn che lấp cả cứ điểm.
Trên bình nguyên trước nam thành môn tiến hành nghi thức hội sư đơn giản, vô số kèn lệnh, trống trận nổi lên từng đoạn nhạc hào hùng, kích động nhân tâm.
Tiếp đó các lộ binh mã theo thứ tự nhập thành, trật tự chỉnh tề, Tử Xuyên Tú ở cửa tổng đốc phủ nghênh tiếp các tướng lĩnh của quân đoàn tăng viện.
Cùng theo đệ nhị quân đoàn đến Đặc Lan còn có rất nhiều tướng lĩnh của Viễn Đông quân đoàn, bọn họ là đệ nhất quân đoàn trưởng Bố Sâm, đệ nhị quân đoàn trưởng Bạch Xuyên, Phó trưởng quân Bố Lan, tham mưu trưởng đệ nhị quân đoàn Môn La.
Tử Xuyên Tú bắt tay các tướng lĩnh, hoan nghênh bọn họ đến Đặc Lan.
Trong tổng đốc phủ của Đặc Lan thành, các tướng lĩnh cao cấp của Viễn Đông quân đoàn tiến hành thương nghị khẩn cấp, không khí hội nghị có chút quái lạ.
Sau khi đến Đặc Lan, nhìn đâu đâu cũng thấy cảnh tượng thảm liệt của trận chiến hôm qua.
Ngoài thành, thi hài ma tộc binh che kín mặt đất. Trong thành, cảnh tượng cũng kinh tâm chẳng khác, trên nhai đạo vải trắng trải dài ngút mắt phủ lên thi thể của các chiến sĩ trận vong còn chưa kịp chôn, rất nhiều trận địa còn chưa kịp xử lý, thi thể tàn khuyết, máu đọng bốc mùi huyết tinh nồng nặc, thương binh được dân chúng giúp đỡ đưa vào nhà chăm sóc, thanh âm rên rỉ đau đớn vang khắp nơi.
Rất nhiều người ở đệ nhị quân đoàn đều đoán do Bạch Xuyên quân đoàn đến trễ, Quang minh vương cô quân phấn chiến hai ngày, hãm nhập cục diện cực kì nguy hiểm. Cứu viện bất lực đẩy chủ tướng vào hiểm địa, đây là tội rất nặng, có người nghĩ, hôm nay sẽ có vài cái đầu rơi xuống.
Các quân quan đệ nhị quân đoàn đều rất khẩn trương, không dám lên tiếng, sợ dẫn đến sự chú ý.
Tử Xuyên Tú thông báo đơn giản chiến tình hôm qua: "Viễn Đông đệ lục kị binh đoàn tổn thất một ngàn ba trăm ba mươi mốt người, đệ thất kị binh đoàn thương vong một ngàn bốn trăm tám mươi lăm người, đội một Tú tự doanh thương vong một ngàn ba trăm mười ba người, đội hai Tú tự doanh tổn thất hai ngàn năm trăm bảy mươi bảy người. Ngoài ra, Tá y tộc quân quan Đức Minh chiến tử, chỉ huy đội một Tú tự doanh Đỗ Khắc chiến tử, quân quan cấp thấp hi sinh một trăm mười ba người, còn tổn thất của ma tộc, các vị đều thấy đang bày ra trước thành. Các người nói tình huống bên ngoài một chút xem".
Tử Xuyên Tú mỉm cười, nhìn các tướng quân ngồi xung quanh.
Dưới mục quang của gã, các tướng lĩnh nhấp nhổm không yên, trong lòng sợ hãi.
Trong thời gian ba ngày Tử Xuyên Tú bị vây khốn, Bạch Xuyên toàn diện phụ trách chỉ huy Khởi nghĩa quân, nàng là người đầu tiên phải kiểm điểm, giải thích nguyên nhân châm trễ với Tử Xuyên Tú.
Cầu vượt sông bị gãy, bộ đội phải đi đường vòng, hơn nữa do trời mưa lớn khiến đường sình lầy trơn trợt, mặc dù các quân quan chỉ huy đã nỗ lực đốc thúc hết sức nhưng vẫn không kịp đến đúng ngày hai sáu.
"Dưới tình huống không quen địa hình, vì để tiết kiệm thời gian, bộ chỉ huy chọn tiểu đạo sơn lộ nhưng không tính đến nhân tố trời mưa, kết quả phát hiện đạo lộ và cầu đều hỏng, bộ đội đành phải quay đầu, để đạt được thời gian tối đa, các quân quan đều đã tận hết sức. Tóm lại, trách nhiệm là do tôi".
Bạch Xuyên khẩn thiết thỉnh tội, lúc nàng nói, không ai dám lên tiếng, các tướng lĩnh bất an quan sát sắc mặt của Tử Xuyên Tú, sợ lôi đình nộ hỏa từ trời giáng xuống.
Quang minh vương chăm chú nghe, cười cười: "Do trời mưa à?" "Là thế sao? Ta biết rồi".
"Còn có một sự tình" Tử Xuyên Tú gõ gõ ngón tay lên mặt bàn bằng đá bóng loáng, hỏi: "Đệ nhất quân ở đâu? Chiếu theo chỉ lệnh thì La Kiệt phụ trách bao vây mặt đông Đặc Lan, một ngày trước hắn đáng lẽ đã phải hội hợp với quân ta?"
"Hiện tại chúng tôi vô pháp liên hệ với La Kiệt, nhưng căn cứ tin tức một ngày trước, bộ đội của hắn đang ngày đêm kiêm trình đến mấy thành Á lộ, Na tô, Phổ la, nếu như không có gì ngoài ý, đêm qua chắc..."
"À, có chuyện này nữa sao? Là mệnh lệnh của ai?"
"Mệnh lệnh của tôi. Vốn theo kế hoạch vây công Đặc Lan mà làm, nhưng hiện tại Đặc Lan đã ở trong tay quân ta, tiếp tục làm theo kế hoạch thì không còn ý nghĩa. Tôi lấy danh nghĩa đại nhân lệnh cho La Kiệt chiếm Á lộ thành, cắt đứt đường lui của La Tư quân đoàn. Đại nhân, tôi tự tiện chủ trương, xin chịu trách nhiệm..."
"Biết rồi" Tử Xuyên Tú điềm đạm ngắt lời nàng, cúi đầu viết viết.
Bạch Xuyên lúng túng, một bụng xin lỗi lại không có cơ hội nói ra, nàng cười khổ ngồi xuống.
Các tướng lĩnh đồng loạt thở phào, phong bạo trong dự liệu có lẽ trôi qua như thế ư?
Mắt thấy Quang minh vương đại lượng như thế, các tướng lĩnh đang hoảng hốt cuối cùng cũng an tĩnh lại, bọn họ tán thưởng khí độ rộng rãi của Quang minh vương không thôi, dùng cách nói của Bố Lan để tán dương: "Vương của chúng ta đúng là một người tốt!"
Tướng lĩnh của đệ nhị quân tiếp tục báo cáo, bọn họ báo Tử Xuyên Tú biết trong ba ngày qua, đệ nhị quân phái ra rất nhiều phân đội làm nghi quân, phân biệt làm hai hướng tây bắc, tây nam, cố tình tiếp xúc với lính trinh sát của ma tộc quân khiến chúng bị mê hoặc, tạo cho chúng ảo giác giống như khởi nghĩa quân ở bốn phía đang dồn ép vây chúng.
Đợi bọn họ báo cáo xong, Tử Xuyên Tú cơ bản đã nắm được tình hình, chính diện ma tộc là cứ điểm Đặc Lan, là quân của đại bản doanh và đệ nhị quân đoàn, La Kiệt quân đoàn phụ trách bao vây cắt đường lui của ma tộc quân.
Ý đồ của Bạch Xuyên là rất rõ ràng, nàng hy vọng có thể tạo thành thế hợp vây ma tộc quân dưới Đặc Lan thành.
Tử Xuyên Tú trầm ngâm hồi lâu, nhíu mày nói: "Cho dù hạ được cứ điểm Đặc Lan nhưng để vây diệt hoàn toàn mười bảy vạn ma tộc quân thì chúng ta không đủ lực lượng. Một khi ma tộc lâm vào thế bị vây, vì sinh tồn chúng sẽ liều mạng, dồn quân đột phá vòng vây. Do chúng ta phải rải quân bao vây nên rất nhiều chỗ bạc nhược sẽ xuất hiện, chúng ta không có dự binh quân để bổ khuyết những chỗ đó, như thế chiến tuyến chúng ta bị phân cắt, sẽ rơi vào tình thế bị động bất lợi".
Các tướng quân đều tán đồng: "Xác thật, ma tộc binh bị dồn vào chân tường sẽ bạo phát lực chiến đấu đáng sợ, cho dù có thể tiêu diệt bọn chúng thì chúng ta cũng phải trả giá đắt, là thắng thảm a".
Phó trưởng quan Bố Lan của đệ nhị quân lên tiếng hỏi: "Chúng ta phải làm gì?"
Tử Xuyên Tú nhún vai: "Không cần lo lắng, tư lệnh của ma tộc quân không phải kẻ ngốc, không có đứng nhìn chúng ta hình thành hợp vây đâu. Cứ xem lão ứng phó thế nào, chúng ta lấy bất biến ứng vạn biến. Truyền lệnh xuống, bộ đội chia nhau nghỉ ngơi, phục hồi thể lực".
Hội nghị nhanh chóng giải tán, các tướng lĩnh ào ào tản đi, Tử Xuyên Tú là người cuối cùng rời khỏi, một thanh âm nữ tử từ đằng sau kêu gã: "Đại nhân".
Tử Xuyên Tú quay đầu mỉm cười: "Bạch Xuyên, khí sắc của cô rất tệ, nghỉ ngơi nhiều một chút".
Bạch Xuyên đi đến gần, khuất tất định quỳ xuống, Tử Xuyên Tú vội đỡ nàng: "Cô làm gì thế?"
"Đại nhân, vô cùng xin lỗi, tôi..."
Tử Xuyên Tú ôn hòa nói: "Đây không phải là sai lầm của cô. Chẳng lẽ tình huống không thể làm khác ta cũng không phân biệt được sao. Ta không có trách cô, cô cũng không nên quá tự trách bản thân".
"Nhưng hai người Đỗ Khắc và Đức Minh thì sao? Còn có các tướng sĩ hi sinh? Bọn họ cũng tha thứ cho tôi sao?"
Tử Xuyên Tú than: "Bạch Xuyên, đánh trận thì phải hi sinh, cho dù không đánh trận thì con người rốt cuộc cũng phải chết. Thời loạn mạng người như cỏ rác, bọn họ bất quá là đi trước chúng ta mà thôi. Có một ngày ta và cô cũng sẽ đi trên con đường đó, cô hà tất phải tự làm khổ mình".
"Đại nhân", Bạch Xuyên ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú, nhãn thần thiếu nữ minh triệt phảng phất có một ma lực cuốn hút: "Ngài thật không trách tôi? Vào thời khắc bị bao vây nguy khốn, viện quân còn chậm chạp chưa đến, ngài không hoài nghi tôi chút nào sao? Chẳng lẽ, ngài không có nghĩ qua, tôi có thể cố ý làm thế, mục đích là..."
Nàng cố ý ngừng lời, chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú cười khổ, thành thật thừa nhận: "Cô nói đúng, ta đích xác có nghĩ qua".
"Vậy?"
"Cũng chỉ là nghĩ qua mà thôi". Tử Xuyên Tú cười cười: "Ta vẫn tin cô, Bạch Xuyên".
Trong nhất thời, mắt Bạch Xuyên nhòe lệ.
Sự lo lắng cho nguy cảnh của Tử Xuyên Tú đến mất ngủ, sợ người khác hoài nghi bản thân phản bội, còn trách nhiệm với sinh mạng của biết bao nhiêu chiến sĩ, tất cả nàng đều chịu đựng được, nhưng chỉ một câu "Ta tin cô" của Tử Xuyên Tú lại khiến nàng lập tức sa lệ.
"Đại nhân, ngài còn nhớ không? Câu này ngài đã từng nói qua với tôi".
"Là ở Bố lô thôn Ngõa cách hành tỉnh phải không? Lúc đó, ta bị ma tộc truy bắt, bị Tử Xuyên gia vứt bỏ, không còn đường đi, ta lúc nào cũng nhớ đến giai đoạn đó".
"Từ lúc đó đến nay, tôi đối với đại nhân trung thành chưa từng biến đổi, nhưng tôi có cảm giác, so với lúc đó ngài biến đổi rất nhiều..." Bạch Xuyên không biết mô tả thế nào, do dự không nói.
Từ sau khi Tử Xuyên Tú trở về từ Đế đô, cả người gã như khoác một lớp băng, lạnh lùng, tàn khốc. Bạch Xuyên vô cùng nghi ngờ: người này chính là Tử Xuyên Tú luôn gây cho người ta cảm giác ấm áp, dễ chịu đó ư?
Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Ta trở nên anh tuấn hơn à?"
Bạch Xuyên không cười, đáp: "Đại nhân, từ sau khi trở về từ Đế đô, ngài biến đổi rất nhiều, chúng tôi không còn hiểu được ngài. Xin thứ cho tôi nhiều chuyện, đại nhân, tại Đế đô rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì?"
Bạch Xuyên nói một hơi, Tử Xuyên Tú vẫn cười nói: "Bạch Xuyên, cô cảm thấy ta đột nhiên biến thành lãnh khốc vô tình phải không?"
Bạch Xuyên dùng mục quang hồi đáp gã.
"Mệnh vận kì thật phi thường công bình, ta ngồi lên vị trí Quang minh vương thì tất nhiên phải mất đi thứ gì đấy. Lãnh khốc, vô tình, tàn nhẫn, đó là mĩ đức của một vị vương giả, con đường quyền lực luôn tàn khốc như thế. Ta như thế, cô có nguyện ý tiếp tục theo ta không?"
Bạch Xuyên định lên tiếng, Tử Xuyên Tú đưa tay cản nàng: "Ta tự nguyện đi trên con đường này, cũng không muốn tìm thứ gì đẹp đẽ để biện minh cho sự thật tàn khốc, bao nhiêu người sẽ mất mạng, nhất tướng công thành vạn cốt khô, sự thật vẫn là sự thật. Nhưng Bạch Xuyên, tay cô vẫn còn sạch, cô có quyền rút lui".
"Đại nhân, ngài còn chưa trả lời câu hỏi của tôi?" xem tại
"Không có gì cần trả lời. Nếu như nhìn không quen tác phong của ta, cô lúc nào cũng có thể đi, La Kiệt và Minh Vũ cũng thế. Các người theo ta đã nhiều năm, ta cũng có chuẩn bị cho các người một ít của cải, nếu như các người sống được đến hai trăm tuổi thì cũng chẳng phải lo lắng cho cuộc sống, các người cứ hưởng thụ cuộc sống không có chiến tranh, không có máu đổ, cũng không cần phải lo gia tộc không nhận, ta sẽ đảm bảo minh oan cho các người, càng không cần nói..." Tử Xuyên Tú đột nhiên im tiếng, gã kinh ngạc nhìn Bạch Xuyên đang chảy nước mắt.
"Đại nhân! Ngài không thể..." Trong mắt Bạch Xuyên còn đầy lệ, lớn giọng: "Ngài không thể vũ nhục một người dùng tính mạng để theo ngài như thế!" Nàng gạt lệ: "Hạ quan thất thái rồi. Theo thân phận bộ hạ không nên tò mò hỏi cấp trên như vậy, là hạ quan vượt phận rồi".
Tử Xuyên Tú than: "Bạch Xuyên, cô hà tất như thế?"
"Giữa đại nhân và thuộc hạ là quan hệ cấp trên và thuộc cấp, nói chuyện với đại nhân như thế thật không phải. Hạ quan trịnh trọng xin lỗi".
"Bạch Xuyên, chớ náo loạn!" Tử Xuyên Tú nói: "Cô nên biết, lần này chậm trễ nếu không phải là cô mà là Bố Lan, Bố Sâm hay một tướng lĩnh nào khác thì đầu đã rơi rồi. Cô nên biết, giữa cô và ta không phải đơn thuần là quan hệ cấp trên và thuộc cấp".
Bạch Xuyên vẫn như không nghe thấy, tiếp tục nói: "Là hạ quan phạm lỗi, thỉnh đại nhân không cần lưu tình, lập tức phân phó chấp pháp đội thi hành để giữ vững uy tín của mình, hạ quan tuyệt không phản kháng!"
Nhìn nhãn thần quật cường của nàng, Tử Xuyên Tú vô cùng đau đầu: bản thân sao lại quên mất tính cứng đầu của cô nàng Bạch Xuyên này chứ, năm xưa Dương Minh Hoa quyền khuynh triều dã, nàng còn dám công khai chỉ trích lão, hà huống hiện tại?
Gã cười khổ: "Cô vẫn cứng đầu như xưa".
Trong nhất thời, hai người đều không lên tiếng.
Bên ngoài vô cùng huyên náo, hai đại quân đoàn hội sư, trường đại thắng đã xuất hiện trước mắt, không khí trong Đặc Lan thành vô cùng hoan hỉ. Không ai biết tại lúc này, Quang minh vương và đại tướng Bạch Xuyên đang phát sinh tranh cãi kịch liệt.
"Như năm xưa, có vị bằng hữu từng nói với ta, hắn có thể giết sạch người trên thế giới nhưng duy nhất không thể hạ thủ đối với ta". Tử Xuyên Tú chậm rãi nói.
Nhớ lại gương mặt của Đế Lâm, gã bất giác thất thần.
"Hiện tại ta cũng nói với cô, nếu như giết cô để lấy uy tín cho Quang minh vương, ta thà chẳng làm Quang minh vương".
"Đại nhân..."
"Cô muốn biết ở Đế đô phát sinh chuyện gì sao?" Tử Xuyên Tú ngừng một chút, điềm đạm nói: "A Trữ có bạn trai mới, là một hoa hoa công tử".
Bạch Xuyên thất thanh: "Trữ tiểu thư! Nàng ta sao có thể làm thế!"
"Nàng vì sao không thể làm như thế?" Tử Xuyên Tú tự cười nhạo: "Ta còn đối mặt chúc phúc cho nàng!"
Gã bước đi để lại một câu: "Nam nhân bị bạn gái đá thật đáng xấu hổ. Muốn cười nhạo cứ cười, không cần khách khí".
"Đại nhân, xin dừng bước".
Tử Xuyên Tú quay người nhìn, Bạch Xuyên kiên định nhìn gã nói: "Đại nhân, chúng ta từng cùng nhau vào sinh ra tử, phúc họa cùng hưởng. Tôi từng cắt máu tuyên thệ trung thành với ngài, bất luận ngài biến đổi thế nào, sự trung thành của tôi vẫn không đổi. Đại nhân, nếu ngài hạ lệnh giết sạch thiên hạ, tôi sẽ là người đầu tiên đi thi hành. Nếu như ngài muốn đánh Đế đô, tôi cũng lập tức dẫn quân công phạt. Ngài xuống địa ngục tôi cũng đi theo. Không chỉ tôi mà còn rất nhiều tướng lĩnh khác, chúng tôi nguyện ý theo ngài, tuyệt không hối hận!"
Tử Xuyên Tú im lặng nhìn nàng, nàng cũng nhìn gã. Gã lặng lẽ tháo diện cụ đồng xanh xuống.
Trong thoáng chốc, Quang minh vương uy chấn Viễn Đông đã biến mất, chỉ còn lại một thiếu niên sầu muộn, bàng hoàng.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh tuấn lợt lạt, tóc mai đã xuất hiện sợi bạc.
Lúc này, trong mắt gã tràn ngập sắc bi ai, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má gầy gộc, lặng lẽ theo quai hàm xương xẩu chảy xuống cổ. Im lặng nhìn gã, Bạch Xuyên cũng cảm giác vô cùng bi thiết, nàng bật khóc thành tiếng: "Đại nhân!"
Sắc trời đã muộn, trời tây nhuộm mây hồng ảm đạm, bầu trời dần dần từ xanh chuyển sang xám nhạt, không biết từ khi nào, ngôi sao đầu tiên đã xuất hiện trên trời tây.
Khi màn đêm sắp buông xuống, trinh sát hồi báo ma tộc có động tĩnh không tầm thường, vào lúc đáng lẽ phải ăn tối thì ma tộc binh từ các doanh trướng ùa ra tập hợp thành các tổ đội, ma tộc quân đang ở tuyến đầu đã tổ thành đội liệt chiến đấu, bày thành phương trận thiên về tấn công, di chuyển ra tuyến đầu.
Căn cứ tin tình báo này, Viễn Đông liên quân đóng ở hai cánh Đặc Lan thành cũng tiến nhập trạng thái chuẩn bị chiến đấu, các binh sĩ đang nghỉ ngơi lập tức cầm vũ khí tập hợp thành đội ngũ, chuẩn bị nghênh chiến.
Các tướng lĩnh đều đoán, ma tộc quân đội trước giờ giỏi về dạ chiến, mắt thấy chiến cục bất lợi, La Tư chắc lại xuất ra pháp bảo này, hy vọng trong dạ chiến có thể đánh tan được chủ lực của Viễn Đông quân, công kích của bọn chúng tất nhiên sẽ hết sức điên cuồng mãnh liệt.
Xét thấy ma tộc chiếm ưu thế về đơn binh tác chiến, các tướng lĩnh yêu cầu gia tăng thêm binh lực cho đệ nhất tuyến, kéo giãn cự li, dùng phương trận đối phương trận, tránh rơi vào cục diện hỗn chiến.
Tử Xuyên Tú đồng ý với luận điểm của các tướng lĩnh nhưng gã cho rằng: "Trong chiến đấu hai ngày trước, ma tộc không hạ được cứ điểm Đặc Lan có binh lực ít hơn kiên thủ, nhưng hiện tại viện quân đã đến, binh lực Viễn Đông quân rất lớn, La Tư vì sao lại có niềm tin thắng lợi? Vì vậy, đêm nay La Tư nhất định có mưu đồ".
Kèn lên rống vang, trong sắc trời còn lờ mờ tối nhìn thấy cả một vùng đen nghịt lúc nhúc chuyển động, ma tộc lại như thủy triều bắt đầu tấn công, không cần giữ đội hình phương trận gì cả, ma tộc binh cứ hô xung phong xông lên, sự điên cuồng khiến người ta lạnh lòng.
"Phóng!" Các chỉ huy quan hô lệnh, Đặc Lan thành lại vang lên thanh âm đặc trưng cho tử vong, tiếng xé gió của tên, của đá tảng phá không phát ra thanh âm thê lệ, cung tiễn thủ hướng lên trời phát xạ, mũi tên từ trời lao xuống đầu ma tộc binh, rơi trúng thuẫn bài và khôi giáp vang lên tiếng keng keng liên miên.
Trong nhất thời, tiếng kêu thảm hỗn loạn, ma tộc binh xung phong ở tuyến đầu tiên bị tên bắn xuyên đầu, xuyên thân thể ngã xuống, lại bị bộ binh phía sau dẫm đạp tiến lên. Bọn chúng không hề quan tâm đến nguy hiểm, không quan tâm đến đồng bọn, tinh thần tiến công quyết tử còn cao hơn hẳn hai ngày trước.
Chỉ huy quan ở đệ nhất tuyến là Bố Lan kinh hô: "Ma tộc phát điên rồi!"
Vị Bán thú nhân nổi tiếng dũng mãnh, đối diện với cơn thủy triều đen điên cuồng đó cũng không dám lơ là, mệnh lệnh của y hồi đãng trên không trung bình nguyên: "Đệ nhất trận, triệt!"
Gần vạn đại quân mở ra một khoảng trống, cung tiễn binh đệ nhất tuyến nhanh chóng chạy ra sau, ở phía sau Xà tộc cung tiễn trận hai mươi mét, tiến hành kết trận lại.
"Đệ nhị trận, phóng!"
Ba ngàn bộ binh Xà tộc đã chuẩn bị, cường cung kéo cong thành nửa vầng trăng, tiếng dây cung buông búng trong không khí tách tách vui tai.
Ba ngàn mũi tên phóng về hướng đối diện, tiếng xé gió sưu sưu kéo dài thê lệ, trong hắc ám lại truyền đến một trận khóc la thảm thiết.
Sau hai lần bắn tên, Xà tộc binh bỏ trận địa chạy về phía sau, xuyên qua chỗ trống đệ tam trận cung tiễn binh, nhanh chóng tiến vào liệt đội được chỉ định.
Mà lúc này, cung tiễn binh ở đệ tam trận đã lắp tên xong, mưa tên lại tiếp tục ngăn cản tốc độ tấn công của ma tộc quân. Đồng thời Bán thú nhân ở đệ nhất trận thoái lui cũng đã chỉnh đội hình, cung tên sẵn sàng, chuẩn bị yểm hộ cho đệ tam trận thoái lui.
Đứng trên tường thành nhìn xuống, chiến tuyến của Viễn Đông quân cứ bị bóc đi từng lớp, nhưng lập tức lại hình thành một lớp phòng ngự khác ở phía sau. Chiến thuật này đơn giản mà hiệu nghiệm, mỗi lớp phòng ngự bị bóc đi là đổi lại vô số thi thể ma tộc quân. Trong cự ly vài trăm mét, thi thể ma tộc binh chất đầy đất, địch nhân cứ thấy sắp tiếp cận được đối phương thì cự li lại được kéo dãn, đội ngũ bên mình lại mất đi một số.
Như dù sao tốc độ xung phong của ma tộc vẫn cao hơn tốc độ "Thoái lui" của Viễn Đông quân, trận hình biến đổi mười mấy lần thì bọn chúng cuối cùng cũng đã áp sát đến trước trận.
Bố Lan hạ lệnh một tiếng, cung tiễn binh toàn bộ lui vào trong đại trận, xuất hiện trước mặt ma tộc quân là trận trường thương chỉnh tề, mũi thương nhọn hoắc chĩa thẳng đến trước.
Ma tộc binh hung dữ rống lên: "Xung phong!" "Giết!", chẳng kể sống chết lao tới, mở màn cho trận chiến xáp lá cà.
Trong nhất thời, vô số binh sĩ ngã xuống, máu tươi tung tóe, mùi máu tanh nồng bốc ra xa, trên chiến tuyến hai quân giao chiến phủ mờ mờ một tầng huyết vụ, công thế của ma tộc quân như sóng dồn.
Kiên trì chừng hơn chục phút thì trời đã tối hẳn, cùng dưới bầu trời sao nhấp nháy, các chủng tộc trên mặt đất lại đang tự tàn sát nhau, máu thấm sệt đất.
Trên đầu thành, Tử Xuyên Tú yên lặng quan sát đại doanh ma tộc ở ngoài năm dặm.
Giữa đường phân cách đất và trời, hỏa quang sáng rực cả bình nguyên, giao thoa cùng ánh sáng từ bầu trời sao, nhìn không thấy được điểm cuối của ma tộc đại quân.
Chủ lực của ma tộc quân vẫn án binh bất động như cũ, điều này khiến Tử Xuyên Tú lo lắng, cho dù các chỉ huy quan ở tiền tuyến liên tục xin tăng viện nhưng gã vẫn kiên quyết cự tuyệt.
Dự bị đội phải như một thanh đao chém đúng vào thời khắc quan trọng nhất, không nắm chắc đánh bại được ma tộc, gã tuyệt không thể dễ dàng xuất động.
"Ma tộc quân xung phong rất mãnh liệt". Bạch Xuyên từ chiến trường trở về báo cáo: "Đây là một đội quân quyết tử! Phải đưa dự bị quân ra, Bố Lan đã kiệt lực rồi!"
"Không được!" Tử Xuyên Tú hồi đáp như trảm đinh chặt sắt, gã chỉ hỏa quang ở xa xa: "Còn chưa đến lúc dự bị đội xuất động! Đang giao chiến với chúng ta chỉ là tiên phong của ma tộc, chủ lực của bọn chúng vẫn còn án binh bất động".
"Đại nhân, dựa trên tổng chiến lực mà nói, quân ta cân bằng với ma tộc. Nếu chúng ta đưa dự bị quân ra trước thì chủ lực của bọn chúng không thể không xuất động, bằng không tiên phong quân của chúng sẽ bị quân ta nuốt gọn!"
Tử Xuyên Tú đột nhiên giật mình: "Cô nói đúng. Muốn thắng lợi phải bức ma tộc xuất ra chủ lực quân".
Từ trước đến giờ, Tử Xuyên Tú đã quen phương thức tác chiến hậu phát chế nhân, bất tri bất giác, điều này đã hình thành sức ì tâm lý của gã.
Được Bạch Xuyên nhắc nhở, gã lập tức tỉnh ngộ: "Chú ý, bộ binh ở trung ương tiến lên bổ sung chỗ hổng ở chính diện, đẩy ma tộc đột phá bật ngược lại. Các đoàn đội ở cánh trái vòng qua chiến trường vu hồi mặt trái, phát động phản xung phong, tiêu diệt cánh phải của địch nhân. Bộ đội cánh phải vòng qua chiến trường vu hồi mặt phải, tấn công cánh trái địch nhân. Thần tốc truyền lệnh, bộ đội lập tức thi hành, không được để sai sót!"
Truyền lệnh binh chạy nhanh xuống thành lâu, nhảy lên chiến mã phi như bay đến khu vực dự binh quân.
Đồng thời lúc này, lính cầm cờ trên đầu thành phất cờ theo cờ ngữ, thông báo mệnh lệnh cho các chỉ huy quan, tín hiệu được lập lại ba lần.
"Nhận được rồi!" Nhìn cờ lệnh phất trong hỏa quang trên đầu thành, Bố Sâm tướng quân ở cánh phải chậm rãi ưỡn ngực, nhìn phương trận dự bi quân đang yên tĩnh trầm ổn phía sau lưng, gầm lớn: "Đến lúc rồi, giết sạch lục mao quỷ!"
"Vạn tuế!" ba vạn bộ binh múa khảm đao, khí thế cao ngất trời, trận liệt to lớn bắt đầu di động, rầm rập như thủy triều. Bộ binh chỉnh tề hô: "Tiến lên, tiến lên!", thương nhọn dựng cao, nhịp chân càng lúc càng nhanh, từ đi bộ chuyển thành chạy bộ, càng chạy càng nhanh, trong đêm tối giống như một khối đá khổng lồ đang lăn.
Khối đá khổng lồ đó xuất hiện ở chiến tuyến, như mây đen che kín trời mang theo áp lực đáng sợ áp lên mặt trận của ma tộc quân.
Ở cánh trái, một truyền lệnh binh phi ngựa như bay đến, trên tay cầm lá cờ nhỏ màu vàng, hắn không dừng ngựa, phi ngang qua Đức Côn, thanh âm hồi đãng trong không trung: "Đức Côn các hạ, Quang minh vương có lệnh: lập tức tiến công!"
"Vô cùng vinh hạnh!" Đức Côn kích động đỏ bừng mặt, thanh âm khàn khàn của hắn rống vang: "Các huynh đệ, giết!"
"Giết!" Mấy vạn thanh âm nam tử thô tráng hồi đáp, bụi bốc mù trời, vô số vó ngựa quyện lên một trận gió bụi khổng lồ.
Tiếng vó ngựa rền như sấm, mã đao lấp lánh quang mang trong bóng đêm hệt như mặt biển dập dờn trong đêm sao, quân đoàn kị binh lấy công thế lăng lệ mãnh công mặt phải địch nhân, suốt đoạn đường đi qua chém giết ma tộc binh hoảng loạn, giống như một lưỡi búa sắt chém vào thân chuối.
Cũng đồng thời, chỉ huy quan Bố Lan ở trung lộ nhận được một lượng lớn bộ binh tăng viện đã ổn định trận hình, vị chỉ huy quan Bán thú nhân dũng cảm lập tức xoay chuyển cục thế thành phản công, y giơ cao quân kì đứng ở đầu đội ngũ.
Tức thì cung tiễn thủ của ma tộc đều nhắm vào y, trong nháy mắt, trên người y trúng vô số tên, tê tâm liệt phế rống to: "Các con, theo ta, theo quân kì xông lên!"
"Xung phong!" Sĩ binh các tộc dũng khí bội tăng theo tướng lĩnh bọn họ lao về phía trước.
Bán thú nhân gầm gừ khủng bố, là đội ngũ đầu tiên xông vào hàng ngũ ma tộc, tiếp sau đó là Long nhân binh trầm mặc, Ải nhân tộc vác đại phủ và liêm đao cũng hùng dũng xông lên, cuối cùng là từ hàng cung tiễn thủ Xà tộc. Xà tộc thể chất yếu ớt, không thiện đánh cận chiến nhưng bọn họ lại có năng lực nhìn trong đêm tối, cho dù tràng cảnh hiện tại đang đánh đến hỗn loạn nhưng bọn họ vẫn phân biệt được quân quan của ma tộc, bọn họ chuyên môn tìm kiếm bắn hạ các quân quan bên phía ma tộc khiến ma tộc binh mất đi chỉ huy rơi vào hỗn loạn.
Thủ quân của Đặc Lan vẫn tiếp tục nã đá, bắn tên sát thương ma tộc, hỗ trợ bộ binh.
Phương trận của ma tộc đồng thời bị công kích đủ các mặt, kị binh của Đức Côn cuồng bạo xông xáo, mở ra vô số khuyết khẩu trong phương trận, bộ binh ma tộc muốn cản trở đều bị đạp dưới vó ngựa, nhưng bọn họ cũng có trả giá, ngựa bi thương nhọn đâm chết, kị binh ngã ngựa cũng rất nhiều.
Bị đột kích mãnh liệt ở cả ba mặt, đặc biệt là kị binh đột nhiên xông vào từ bên trái, công thế của ma tộc quân lập tức bị áp chế.
Ma tộc binh cho dù kiêu dũng nhưng bọn chúng dù tận hết sức lực vẫn không thể ngăn cản Viễn Đông quân có binh lực áp đảo, làn sóng người không ngừng phủ tới tạo thành áp lực không thể kháng cự, trận tuyến của bọn chúng bị áp chế lùi dần, mà ba lộ đại quân của Viễn Đông liên quân từng bước áp bức, càng đánh càng hăng.
Ma tộc bị vây công, Viễn Đông quân cứ dần dần xâm thực, tiêu diệt bọn chúng, phương trận của chúng chỉ cần đội hình chỗ nào không giữ đúng cự ly liền lập tức bị tiêu diệt, những kẻ sống sót cắm đầu chạy về phương trận, co cụm lại tiếp tục ứng chiến.
Kị binh liên quan xâm nhập trung lộ ma tộc quân, bọn họ nhắm thẳng đại kì chém giết thẳng tới.
Ma tộc binh bị dồn ép nổi man tính, mặc kệ mệnh lệnh của quân quan, bọn chúng cứ dồn về phía đại kỳ kim sắc sư tử, chiến mã kề chiến mã, người tựa vai người, hợp thành phòng ngự dày đặc bảo hộ đại kỳ.
Chém giết dã man bắt đầu.
Đao chém, thương đâm, thậm chí ma tộc binh tay không nhảy lên ôm lấy kị binh bán thú nhân lôi xuống ngựa, hai bên quấn lấy nhau vật lộn, đấm, cắn vào yết hầu, vô luận là Viễn Đông binh hay ma tộc binh vào lúc này đều biến thành dã thú chỉ vì bản năng sinh tồn.
Trong tràng ngựa hí hỗn tạp, trong bụi đất mịt mù, đâu đâu cũng là cảnh khủng bố, người chết kẻ bị thương la liệt rên la, kẻ giả chết bị người ngựa đạp trúng biến thành chết thật, dưới quân kì là từng vũng máu đọng. Ma tộc binh bao phát man tính đáng sợ, đánh lui kị binh tiến công mấy chục bước, lập tức Bố Sâm suất lĩnh bộ binh từ bên trái lao tới.
Bố Lan cũng suất lĩnh nhân mã xông phá đội ngũ ma tộc tiền tuyến để lên viện trợ, phía tiến công lần nữa tạo thành thế hợp vây đại kỳ quân địch, vòng vây càng lúc càng co lại, nhân số ma tộc mỗi lúc một ít đi, mắt thấy nếu không có gì đột biến thì Viễn Đông quân đã sắp đoạt được đại kỳ.
Đột nhiên, quân quan ma tộc ở gần đại kỳ nhất vung đao chém đứt thân cờ, lại dùng đao băm nát lá cờ, bán thú nhân la lớn: "Không, không được!"
"Cản hắn lại! Cản hắn lại!" Trong tiếng xé gió vút vút, tên quân quan đó bị bắn thành nhím, lại có hai ma tộc binh khác nhảy tới, giựt lấy lá cờ định xé, một binh sĩ bán thú nhân liều mạng xông tới, đao nhanh như chớp chém chết một tên ma tộc, bàn tay nhuốm máu giựt lấy một góc đại kỳ, góc đối diện vẫn bị ma tộc binh còn lại giữ chặt.
Hai người giành giật không buông, chém qua chém lại, ai cũng muốn đoạt cờ. Phút chốc cả hai đều bị trúng đao, máu phun đỏ thân thể nhưng chẳng kẻ nào chịu nhường.
Đây là dũng sĩ đối dũng sĩ, ngàn vạn sĩ binh hai bên hò hét trợ uy: "Đoạt kì! Đoạt kì", "Giết! Giết!", thanh thế kinh thiên động địa.
Trên bình nguyên rộng lớn dưới ánh sao trời, gần mười vạn lính tung hoành chém giết, vô số cờ xí bay phất phới, quân đội hành động như bài sơn đảo hải.
Gió lộng mây đùa, quân kì bay phần phật trên đầu, Tử Xuyên Tú đứng yên quan sát, trong mắt như có hai luồng lửa.
Phải chăng là bản thân đang ảo giác, phảng phất như mặt đất chính là bàn cờ của gã, vô số binh mã chính là con cờ trong tay gã, cả trận chiến này bất quá chỉ là một ván cờ để giải trí mà thôi.
Bản thân chỉ hạ lệnh một tiếng, ngàn vạn người liền theo mệnh lệnh của gã mà hành động, bọn họ tập kết, xung phong, chém giết, đổ máu, tử vong, sinh tử của bọn họ, hạnh phúc tương lai của bọn họ, thậm chí khí vận của cả quốc gia cũng phụ thuộc vào suy nghĩ của bản thân gã.
Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú minh bạch vì sao các đời quân vương đều thích thú tự xưng là "Con của thần", lực lượng như thế, đích xác chỉ có thần mới có thể so sánh.
Thế nhưng vì sao bản thân có thể khống chế mệnh vận của ngàn vạn người nhưng lại không thể nắm giữ được mệnh vận của chính mình? Bản thân có thể khống chế hạnh phúc của bao nhiêu người, lại vô pháp mang lại hạnh phúc cho chính mình? Gã cúi đầu rơi vào trầm tư.
Đột nhiên trên lâu đạo có tiếng bước chân dồn dập, Bạch Xuyên xuất hiện, nàng hổn hển nói to: "Đại nhân...Đai doanh ma tộc...Đại doanh, trống không rồi! La Tư trốn rồi!"
Tử Xuyên Tú kinh hô: "Cái gì!"
Bạch Xuyên ho một tràng, giải thích tiếp cho rõ.
Nàng suất lĩnh một đoàn kị binh xâm nhập vào doanh địa địch, không hề gặp phải tổ chức nào kháng cự, ma tộc doanh trống rỗng, chỉ còn lại ma tộc thương binh mất sức chiến đấu.
Tử Xuyên Tú chụp lấy vai Bạch Xuyên, chỉ biển hỏa quang ở đằng xa: "Vậy đó là thế nào?"
"Đại nhân, chúng ta mắc lừa rồi! Toàn bộ đuốc đều cắm trên đất, do ma tộc thương binh canh giữ. Chủ lực của La Tư khi trời vừa tối đã bắt đầu rút lui".
Tử Xuyên Tú buông Bạch Xuyên ra, không giận mà cười, lẩm nhẩm: "Giỏi! La Tư, ngươi rất giỏi!"
Đến lúc này ý đồ của ma tộc quân đã hoàn toàn bại lộ, vì yểm hộ chủ lực quân triệt thối, ma tộc hi sinh bộ đội tiên phong và thương binh, nhân khi chủ lực của Viễn Đông liên quân bị thu hút vào cảm tử đội thì chủ lực của bọn chúng đã mượn màn đêm yểm hộ, lén lút bỏ trốn!
"Vì mạng sống, vứt bỏ hai vạn huynh đệ. Hành động này ta thật khó mà tin nổi!" Tử Xuyên Tú phẫn nộ nói: "Trường đồ lục này không cần phải tiếp tục nữa. Bạch Xuyên, đem tin tức này công bố a tộc quân!"
Đêm tháng , theo chỉ lệnh của Quang minh vương, dưới tình huống chiếm hoàn toàn ưu thế, Viễn Đông quân ngừng chém giết ở tiền tuyến Đặc Lan.
Ma tộc binh đã bị chi cắt thành nhiều nhóm nhỏ, vốn đã chuẩn bị đón nhận cái chết nhưng lại thấy trận doanh hậu phương địch nhân thổi kèn lệnh đình chỉ tiến công, chiến tuyến thối lui hai mươi bước, giữa hai bên xuất hiện một khoảng không hiếm có.
Địch nhân nắm chắc chiến thắng lại đình chiến! Ma tộc binh ngạc nhiên không hiểu, bọn chúng bất giác cũng tự động ngừng chiến.Khoảng trống giữa song phương xuất hiện hỏa quang di động, kị binh liên quân tay cầm đuốc phi ngựa qua lại, hướng về phía ma tộc hô hoán: "Đình chiến! Đình chiến! Các huynh đệ Thát tháp tộc và Diệp tắc tộc, các sĩ binh đệ cửu quân đoàn ma thần vương quốc! La Tư bỏ chạy rồi, các người bị bỏ rơi rồi! Tiếp tục chiến đấu chỉ là vô nghĩa mà thôi!"
"Các sĩ binh đệ cửu quân, các quân quan! Các người dũng cảm chiến đấu cho tổ quốc, đã tận hết nghĩa vụ của chiến sĩ rồi! Hiện tại, các người đã bị bao vây hoàn toàn, quân ta gấp mười lần các người, trưởng quan của các người lại vứt bỏ các người, chống cự là vô ích! Quang minh vương hạ lệnh, phàm là ai buông vũ khí thì đều có thể giữ mạng. Viễn Đông liên quân không giết tù binh, chúng ta sẽ cho các người đãi ngộ nhân đạo!"
"Các sĩ binh đệ cửu quân, hãy nghĩ đến thân nhân của các người, nghĩ đến mẫu thân, thê tử và hài tử của các người, các người có quyền sống, có quyền về nhà đoàn tụ với thân nhân. Lập tức lựa chọn đi, là chết vì kẻ đã bỏ rơi các người hay là sống vì thân nhân các người? Đúng lúc rồi, lựa chọn nhanh đi. Buông vũ khí tiến lên một bước, các người sẽ còn mạng!"
Kị binh cứ thế hô hoán lặp lại vài lần, ma tộc sĩ binh cảnh giác lắng nghe, ồn ào bàn tán: "Bọn chúng nói tước gia chạy rồi?"
"Nói láo! Nói láo! Là hoang ngôn vô sỉ!"
"Chủ doanh vì sao không cho quân đến viện trợ chúng ta?"
"Gia Nạp đại nhân ở đâu? Gia Nạp đại nhân ở đâu? Mời đại nhân lên tiếng!"
"Địch nhân quá đông, chúng tôi chết chắc!"
"Tận hết chức trách, kiên thủ vị trí! Các sĩ binh, chiến đấu đã đến thời khắc tối hậu! Chúng ta là chiến sĩ của vương quốc!"
"Tôi không muốn chết!" Một sĩ binh khản giọng gào lên: "Cấp trên bỏ chạy rồi, để chúng tôi đi tìm chết sao?"
"Câm mồm! Ngươi là phản đồ, chấp pháp đội, giết hắn! Cung tiễn thủ, bắn bọn định làm loạn đi!"
"Để chúng tôi nói hết. Chúng tôi muốn sống. Gia Nạp đại nhân ở đâu? Tăng viện ở đâu?"
"Khốn kiếp! Phần tử phản loạn, trấn áp bọn chúng! Ai nha!"
"Đánh hắn! Đánh hắn!"
Trong các chiến đoàn ma tộc bị bao vây đều xuất hiện tao loạn bất an, quân quan ngoan cố phát sinh xung đột với sĩ binh muốn sống.
Thanh âm bên Viễn Đông quân lại cất lên: "Sĩ binh đệ cửu quân, thời gian cho các người là không nhiều! Sự nhẫn nại của chúng ta là có giới hạn, buông vũ khí, tiến tới một bước, bằng không chúng ta sẽ phóng tên!"
Theo tiếng hô hoán, cung tiễn bộ đội tiến lên hàng đầu, tên lên dây chĩa thẳng về phía ma tộc.
Sĩ binh ma tộc hoảng sợ thối lui mấy bước, mắt nhìn thấy đầu tên sáng loáng dày đặc, thần tình lộ vẻ sợ hãi, bọn chúng đã không còn duệ khí như khi nãy.
Địch nhân vẫn là địch nhân vừa nãy, trong tay chúng vẫn là vũ khí vừa sử dụng để chiến đấu, thế nhưng dũng khí liều mạng tử chiến như lúc nãy đã không còn.
Đâu đó có tiếng vũ khí rơi chạm đất vang lên, một, hai...một trăm, một ngàn, ma tộc binh nối tiếp buông vũ khí, hai tay đưa lên đầu bước khỏi đội ngũ đi về phía Viễn Đông liên quân.
Đám quân quan nãy giờ kêu gào chiến tử, lúc này cũng minh bạch đại thế đã mất, buồn bã ngồi bệt xuống đất, ôm mặt khóc ròng.
Âm thanh giao chiến đã không còn nghe thấy, ở khắp nơi trên chiến trường vang lên tiếng rên rỉ thống khổ của kẻ bị thương.
Viễn Đông liên quân chiếm lĩnh đại doanh của ma tộc, đồng thời thu nhận tù binh, một giờ sáng ngày tháng năm , Tử Xuyên Tú suất lĩnh kị binh Tú tự doanh của dự binh đội xuất phát, đuổi theo bộ đội La Tư đang triệt thoái.
Các tướng lĩnh liên quân ngăn cản gã, bởi vì đuổi theo một lộ đại quân trong đêm tối là quá lỗ mãng, có thể rơi vào cạm bẫy.
"Đợi trời sáng chúng ta tập hợp đại quân cùng đuổi!"
Nhưng Tử Xuyên Tú chỉ cười cười, vẫn lập tức xuất phát.
Tư tưởng chiến thuật của các tướng lĩnh Viễn Đông quân vẫn đang bị hạn chế, bọn họ chỉ thường nghĩ đến mức sau khi trận chiến giữa hai bên ngừng lại. Binh quý thần tốc, xuất kì bất ý đánh tập kích hơn mười vạn đại quân sẽ khiến bọn chúng bất ngờ, gây áp lực cho bọn chúng, khiến chúng hoảng loạn thất thố, không chiến mà tự bại.
Chừng hai giờ sáng, kị binh đã đuổi kịp hậu quân của La Tư.
Gần như khi ma tộc quân canh gác nổi chuông báo động thì Tử Xuyên Tú đã dẫn người xông vào doanh địa hậu quân, một hơi đốt cháy mười bảy doanh trướng của chúng.
Các kị binh hăng máu chém giết, vó ngựa đạp ngã doanh trướng, vừa phóng hỏa vừa giết người, ma tộc binh còn chưa tỉnh ngủ bị đánh hoảng loạn, bỏ chạy tứ tán, ánh lửa chiếu sáng một phương trời.
La Tư giật mình tỉnh dậy, biết hậu quân đã bị địch bắt kịp, lão thập phần chấn kinh: chẳng lẽ chủ lực của địch nhân đến rồi? Trong lúc kinh hoảng, lão lại xuất ra chiêu thí xe giữ tướng, hạ lệnh toàn quân mã nhổ trại, cả đêm nhanh chóng lui về quốc nội.
Nhưng lần này Tử Xuyên Tú không có mắc lừa, lúc này tuyệt không để cho bọn chúng có cơ hội nghỉ thở. Gã chẳng quan tâm đến hậu quân của chúng đang bị đánh tan tác, tập kết ba ngàn kị binh, theo tiểu lộ điên cuồng truy đuổi.
Năm giờ sáng, bộ đội truy kích vượt qua một gò đất nhỏ, đám kị binh đều kinh ngốc.
Trong ánh sáng mai mờ nhạt, xuất hiện ở trước mặt bọn họ là một đội hình đại quân trải dài không thấy điểm cuối trên công lộ Viễn Đông.
Tử Xuyên Tú cười đắc ý: "Thấy rồi!"
-oo-