Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Tây nam thống lĩnh.
-----oooo-----
Chương : Dị quốc phong tình
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Ngày mười tháng mười hai, năm giờ sáng, sương mù ngày đông dày đặc.
Một đội kị binh vượt đường xa đến Đán nhã, quân quan dẫn đội trình lệnh bài Quân vụ xứ cho Tuần thành quan: "Tôi là Truyền lệnh quan của Quân vụ xứ Đế đô, đến Đán Nhã có công vụ khẩn yếu. Thỉnh cầu lập tức cho gặp thống lĩnh đại nhân Hắc kì quân".
Tử Xuyên Tú đang chìm trong giấc ngủ ngon buổi sớm thì bị người gọi dậy. Gã khoác chế phục, hai mắt ngái ngủ đi gặp tín sứ.
Tuy trải qua hành trình dài, nhưng tinh thần của tín sứ vẫn rất tốt, hắn đứng nghiêm ở cửa: "Báo cáo! Tiểu kì vũ sĩ đệ tam kị binh sư Trung ương quân tham kiến thống lĩnh đại nhân!"
"Tiểu kì, đến đây. Trên đường gian khổ rồi, mời ngồi".
"Tạ đại nhân".
"Tiểu kì, ngươi từ Đế đô đến đây, có phải mang tin tức gì tốt cho chúng ta không?"
"Đại nhân, hạ quan phụng lệnh Quân vụ xứ chuyển công văn đến đây, ngoài ra Tư Đặc Lâm đại nhân nhờ tôi mang một phong thư riêng cho đại nhân ngài".
Tử Xuyên Tú gật đầu: "Ngươi cực khổ rồi, thư đâu?"
Tiểu kì vũ sĩ từ trong áo trước ngực lấy ra một phong thư được niêm phong, đưa đến trước mặt Tử Xuyên Tú: "Đại nhân mời xem, thư vẫn còn niêm phong. Làm phiền đại nhân cấp cho tôi một biên bản xác nhận thư đến tay ngài nguyên vẹn để tôi đem về phục mệnh".
Yên lặng nhìn Tử Xuyên Tú viết biên bản, đóng dấu xong, tín sứ lúc này mới thở phào, trao thư cho Tử Xuyên Tú: "Đại nhân ngài bận rộn, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, xin lui trước".
Tử Xuyên Tú thuận tay lấy mấy tờ giấy bạc trong ngực áo: "Cực khổ rồi, đem đưa các huynh đệ uống rượu đi"
Tiểu kì vũ sĩ khom lưng đáp: "Đại nhân ban thưởng, vốn không nên từ chối. Chỉ là Tư Đặc Lâm đại nhân luyện binh nghiêm cẩn, thủ hạ dưới quyền không dám phạm quy củ. Hạ quan xin lui trước".
Nhìn tiểu kì quân quan dứt khoát li khai, Tử Xuyên Tú bật cười.
Quả nhiên tướng lĩnh thế nào thì binh lính thế ấy. Bản thân hùng hùng hổ hổ, bộ hạ cũng là một đám lưu manh, mà bộ hạ của Tư Đặc Lâm thì phảng phất như được di truyền từ y, làm việc rất kỹ lưỡng.
Đợi quân quan ly khai, gã mới mở bức thư có dấu niêm phong của Quân vụ xứ, bút tích cứng còng của Tư Đặc Lâm tức thì đập vào mắt.
Tử Xuyên Tú vừa xem, vừa tán chuyện với Phổ Hân kì bổn bên cạnh: "Chớ thấy Tư Đặc Lâm cao lớn đẹp trai, chữ viết của y rất là khó đọc".
"Còn xấu hơn chữ của đại nhân?"
"So với ta thì xấu hơn nhiều!"
"Ách, vậy thì đúng là quá xấu rồi".
"Úy, Phổ Hân, ngươi rốt cuộc là có ý gì? Chê tháng này kiếm nhiều tiền quá sao!"
Xem thư, Tử Xuyên Tú xuất hiện thần sắc nghi hoặc, ngó sắc trời sớm xam xám ngoài cửa sổ, yên lặng không lên tiếng.
Phổ Hân giỏi quan sát sắc mặt không dám hỏi trực tiếp, sợ liên quan đến cơ mật quân sự mà ở cấp bậc của y không thể biết. Y yên lặng châm trà cho Tử Xuyên Tú, lặng lẽ đứng bên cạnh.
Mãi một lúc Tử Xuyên Tú mới xoay người nói: "Phổ Hân, ngươi giúp ta soạn một thông báo, phát cho các Kì bổn trưởng quan của các sư đoàn".
"Đại nhân, mời ngài cho biết muốn truyền đạt nội dung gì?"
"Câu cú cụ thể thì tự ngươi soạn, ý tứ chủ yếu là nói nhận được thông báo của Quân vụ xứ, thủ tiêu đại diễn tập vốn định tổ chức cuối năm nay. Dã chiến huấn luyện của bộ đội tạm ngưng, bộ đội biên chế trở lại nhiệm vụ trú đóng bình thường".
"Minh bạch rồi, tôi lập tức soạn thông báo".
Phổ Hân thầm thấy kì lạ, không phải chỉ là thủ tiêu đại diễn tập sao? Chuyện này cũng là bình thường trong quân đội, Thống lĩnh đại nhân vì sao lại có biểu hiện cổ quái như thế? Nhưng Tử Xuyên Tú không nói, y cũng không dám hỏi dò.
"Vì xuất hiện tình huống mới, qua hội nghị thảo luận do Tổng trưởng chủ trì, kế hoạch Long kị binh tạm thời ngừng triển khai". Tư Đặc Lâm viết trong thư như thế.
"Rất kì quái, xuất hiện tình huống mới thế nào?" Tử Xuyên Tú đọc lại nội dung, nhưng Tư Đặc Lâm chỉ viết đơn giản như thế, không có giải thích thêm.
Tạm dừng diễn tập, coi như kế hoạch xâm nhập đại quy mô vào Lưu Phong gia gặp trở ngại.
Tử Xuyên Tú nghĩ đi nghĩ lại, nhưng vô pháp giải thích nguyên nhân.
Theo gã biết, các hành tỉnh xung quanh Đế đô đã tập kết số lượng lớn dự bị bộ đội, binh mã lương thảo cũng đều chuẩn bị, chiến tranh xâm nhập đã như tên lên dây cung, vì sao đột ngột dừng lại? Chẳng lẽ, bên phía Viễn Đông lại tiến hành đánh nghi binh lần nữa?
"Chẳng hiểu nổi bọn người ở Đế đô a!" Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm, phất phất lá thư trên tay.
Nhìn thần tình nghi hoặc của Tử Xuyên Tú, Phổ Hân chỉ đành đứng ngẩn ra bên cạnh. Y khuyên giải: "Đại nhân, gần đây tâm tình của ngài không tốt, liệu có phải vì làm việc quá nhiều hay không? Hiện tại đại diễn tập đã thủ tiêu, ngài cũng nên nghỉ ngơi thoải mái vài ngày đi. Hoặc giả ngài có thể xuất hành du ngoạn, tâm tình sẽ tốt hơn".
Tử Xuyên Tú cười khổ lắc đầu: "Đán nhã lớn được bao nhiêu? Mọi người đều biết ta, đi du ngoạn cũng mất hứng, không thoải mái".
"Đại nhân, không nhất định phải du ngoạn ở Đán nhã a! Ngài có thể sang Hà Khâu chơi mấy ngày. Bên đó chắc không mấy người nhận ra ngài đâu".
"Hà Khâu?" Tử Xuyên Tú chợt động tâm.
Tử Xuyên Tú động tâm hỏi: "Bên đó rất đẹp sao?"
"Đương nhiên rồi! Hà Khâu là một trong những thành thị nổi danh nhất trên đại lục, còn phồn hoa hơn cả Đế đô, hơn nữa cảnh sắc xinh đẹp, phong thổ nhân tình đều đáng xem hơn địa phương khác, không ít người từ Đế đô vượt đường xa đến du ngoạn, đại nhân ngài ở kế bên cớ gì không qua chơi, nếu không rất đáng tiếc".
"Thật thế sao?" Nhớ đến lời giới thiệu của Lâm Duệ trưởng lão, Hà Khâu luôn là thành thị thu hút khách du lịch số một trên đại lục, Vũ ca vũ của Kim thủy hà, Thiếu nguyệt thai của Giang hoa lâu, Quan tinh lâu của Đô nhạc sơn trang gì gì đấy, đêm ngày đều tấp nập du khách, bản thân ở gần mà không sang, xác thật có điểm đáng tiếc.
Nghĩ đến mỹ nữ bên đó như mây, nhất thời, Tử Xuyên Tú cảm thấy rất hứng đi, nhưng gã còn có một điều suy xét: "Ta là quân quan hiện dịch, đi qua đó có chút bất tiện".
"Hà hà, đại nhân chớ chọc cười. Biên phòng bộ đội đều dưới quyền chưởng quản của ngài, ngài xuất quan, ai dám ngăn cản?"
"Nhưng biên phòng bên phía Lâm gia?"
"Bảo vệ thính của Hà khâu quản lý biên cảnh lỏng lẻo, trừ phi có án hình sự đặc biệt nghiêm trọng, bằng không bọn họ hầu như chẳng tra xét người xuất nhập cảnh". Nói đến đây, Phổ Hân hạ thấp giọng: "Không giấu đại nhân, kì thật quân quan cao cấp của Hắc kì quân, có kẻ nào không lén lút qua Hà khâu chơi. Khoái mã chạy chừng ba giờ là đến, vào ngày cuối tuần, rất nhiều người cưỡi kị mã chạy sang đó, vui chơi phong lưu hai ngày, mờ sáng thứ hai lại chạy về. Nghe nói, có vài quân quan còn nuôi dưỡng nhân tình bên đó. Nhân hiện tại rảnh rỗi, ngài cứ an tâm thoải mái chơi bời mấy ngày, có gì không đúng? Chẳng lẽ thống lĩnh không được phép nghỉ ngơi sao?"
"Ừm, ừm," Phổ Hân miệng lưỡi trôi chảy, Tử Xuyên Tú bị kích thích động lòng: "Ngươi nói có đạo lý!"
Gã hôm đó truyền phó tư lệnh Ngõa Đức và tổng tham mưu trưởng Văn Hà đến bàn giao công tác, trước tiên truyền đạt mệnh lệnh của Quân vụ xứ đến bọn họ, sau đó biểu thị do công tác quá dồn dập, bổn quan tinh thần mệt mỏi, mấy ngày liền mất ngủ, cần điều dưỡng vài ngày.
Thống lĩnh đại nhân mệt mỏi, lại ngủ không được, vậy thì căng rồi!
Phó thống lĩnh Ngõa Đức dùng thần tình lo lắng nhất biểu thị, đây tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ có thể sắp xếp sơ sài, là sự kiện nghiêm trọng nhất mà Hắc kì quân trước giờ mới gặp phải, quan hệ đến mệnh vận và sinh tử tồn vong của quân đội.
"Đây không chỉ là chuyện cá nhân của Tú Xuyên đại nhân, đại nhân là bảo bối của gia tộc chúng ta, thân tâm ngài an khang là tài phú lớn nhất của chúng tôi, giá trị còn hơn mười sư đoàn thiết giáp kị binh! Đây là khó khăn mà toàn thể quân đoàn ta phải đối diện!" Thần sắc phó thống lĩnh Ngõa Đức ngưng trọng, mắt ứa lệ, giống như đang đối diện khảo nghiệm sinh tử vậy.
Hắn đẩy vấn đề cá nhân bé xíu của Tử Xuyên Tú trở thành vấn đề sinh tử tồn vong của gia tộc, công phu vỗ mông ngựa thượng thừa khiến Tử Xuyên Tú không khỏi bật cười.
Không đợi Tử Xuyên Tú chỉ thị, hai vị phó thống lĩnh đã bắt đầu thương lượng nơi nào có thần y khởi tử hồi sinh, nơi nào có thể có nhân sâm ngàn năm, hà thủ ô hai ngàn năm, băng sơn tuyết liên năm trăm năm, Ngõa Đức nói thôn kia có Phong bà tử được thần linh phụ thể, tự xưng có thể chửng cứu chúng sinh, cả nước tiểu của một tiểu tử ở thôn đó cũng có thể trị được bách bệnh, Văn Hà lại nói trên đỉnh Thiên sơn có một nơi linh khí trị bách bệnh, ở đông hải có một tòa tiên sơn trôi nổi, trên đó có tiên nhân trú ngụ, y lập tức cưỡi khoái mã xuất phát, nhưng điều lo lắng duy nhất là bệnh tình của thống lĩnh không chờ được y quay về.
"Quay lại quay lại!" Nhìn hai tên bộ hạ hí lộng bày trò, bộ dạng như sắp xuất phát đi tìm nước tiểu đồng tử và tiên nhân, Tử Xuyên Tú mắc cười lên tiếng ngăn cản.
Gã giả bộ tằng hắng hai tiếng, sau đó biểu thị, tuy bản thân mệt mỏi kiệt sức, nhưng may mà bệnh tình chưa vào xương tủy, dựa vào ý chí và nghị lực kiên cường, gã tin tưởng chiến thắng được bệnh tật, chỉ cần dưỡng bệnh vài ngày là được.
Gã bàn giao công việc cho hai phó thủ, vấn đề thường ngày thì cứ thế mà làm, vấn đề trọng đại thì cả hai cùng thương lượng, nếu không thể thống nhất ý kiến, thông báo Phổ Hân kì bổn chuyển cáo cho Tử Xuyên Tú để quyết.
Tuyết mịn màng bay mông lung, mờ ảo. Gió lạnh đầu đông phà vào mặt nhưng chưa đủ rét, khí trời đúng là tốt để đi chơi. Do đang có tuyết nên trên đường gần như không có người đi bộ, chỉ có xe ngựa nườm nượp.
Tử Xuyên Tú rời Đán nhã thị, theo công lộ đại lục mà đi, chưa đến mười dặm đã gặp Biên phòng kiểm tra trạm của Hắc kì quân. Biên phòng quân quan vận chế phục xanh, mặt không biểu tình kiểm tra chứng kiện của Tử Xuyên Tú, ngẩng đầu hỏi: "Trương tiên sinh là người Đế đô?"
"Đúng thế".
"Đến Hà khâu là để làm ăn?"
"À, tôi là đi buôn ít lá trà và vải vóc thôi".
Một mình một ngựa lên đường, thân thể tráng kiện, ánh mắt lấp lánh có thần, thái độ trầm ổn, đại khái nhìn Tử Xuyên Tú không giống với thương nhân "Buôn bán nhỏ", quân quan đó cúi đầu lật tới lật lui kiểm tra chứng kiện.
Tử Xuyên Tú thần thái tự nhiên không chút khẩn trương, chứng kiện tuy là giả, nhưng còn giống hơn chứng kiện thật, là chủ quản Quản lý xứ xuất nhập biên cảnh đích thân làm cho Tử Xuyên Tú.
Đại khái không cách nào phát hiện chứng kiện có gì giả trá, quân quan biên phòng lại hỏi: "Ngài không mang theo cấm vật phẩm gì chứ? Vũ khí? Hoàng KIm? Các vật cấm chính trị?"
Tử Xuyên Tú im lặng không đáp, đưa tay mở bao phục ra, bên trong chỉ có vài bộ y phục và một xấp tiền. Tử Xuyên Tú giải thích: "Đây là tiền để tôi qua đó mua hàng".
Không có lí do gì để làm khó, quân quan bất tình nguyện viết lên chứng kiện, đóng dấu xác nhận Trương A Tam tiên sinh lần này xuất cảnh là được gia tộc cho phép, hoàn toàn hợp pháp.
Hắn chỉ vào một tấm bia đá bên đường: "Trương tiên sinh, ngài là lần đầu xuất cảnh phải không? Chú ý, qua khỏi tấm bia đá đó là quốc thổ của Lâm gia, chúc ngài thuận buồm xuôi gió".
Tử Xuyên Tú lên tiếng: "Đa tạ!" Chuyển thân nhảy lên ngựa.
Vó ngựa tung nhanh, tuyết lạnh táp mặt, Tử Xuyên Tú vượt qua giới bia, quay đầu nhìn lại trạm gác bên kia, đất dưới chân vẫn một màu không đổi, trời trên đầu vẫn âm âm mông lung, nhưng vào lúc này, gã đã không còn ở lãnh thổ Tử Xuyên gia rồi.
Trước giờ bản thân chinh chiến tứ phương, nhưng đây chính là lần đầu ly khai Tử Xuyên quốc thổ, đối với phong tình dị quốc mê người trong truyền thuyết, gã tràn trề kích tình tuổi trẻ, cho dù tuyết lạnh cũng không làm giảm lòng hăng say của gã.
Hai chân đạp lên đất đai dị quốc, Tử Xuyên Tú có cảm giác vô cùng khó tả, giống như trên người bị một sợi dây vô hình trói buộc.
Không biết thế nào, gã bỗng dự cảm được trong mấy ngày tiếp theo, mệnh vận của bản thân sẽ có một sự chuyển biến trọng đại.
Tử Xuyên Tú lo lắng nhất đó là bị Hà khâu bảo vệ thính kiểm tra chứng kiện sẽ bạo lộ thân phận: "Tử Xuyên gia thống lĩnh bí mật tiềm nhập Hà khâu, mục đích bất minh!" Nếu như bị người ta cố tình hãm hại, chuyện bé xíu sẽ trở thành phiền phức ngoại giao lớn.
Nhưng kết quả lại khiến gã kinh ngạc, biên phòng của Lâm thị gia tộc giống như chỉ có cái tên mà thôi.
Theo công lộ tuyết bay bay mà đi, tuy cũng có không ít trạm gác, Biên phòng cảnh sát của Hà khâu mặc chế phục mùa đông màu trắng đứng như tượng nhìn người qua lại, phảng phất như không thấy Tử Xuyên Tú, trên đường cũng không thấy có biển báo nào yêu cầu xuất trình giấy tờ kiểm tra.
Ngơ ngác đi thúc ngựa đi một quãng đường dài, Tử Xuyên Tú vì muốn chứng minh bản thân là người buôn bán lá trà vô hại, tự động đến trước mặt một người cảnh sát biên phòng, nhảy xuống ngựa báo: "Trưởng quan, tôi là người buôn trà đến từ Tử Xuyên gia".
Biên phòng cảnh sát một hông đeo gậy, một hông gài mã đao, đưa tay chùi tuyết bám trên mặt, để lộ ra gương mặt trẻ tuổi, nhỏ nhẹ hỏi: "Tiên sinh, có thể giúp ngài chuyện gì không?"
Do cùng là hậu duệ của Quang minh hoàng triều, Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia và Lâm gia đều dùng chung ngôn ngữ, ngoại trừ khẩu âm địa phương, ngôn ngữ giao tiếp giữa mọi người là không thành vấn đề.
"Ách, trưởng quan, cho hỏi nơi nào kiểm tra chứng kiện thân phận của tôi vậy? Biên phòng kiểm tra trạm của chúng tôi, Trạm quản lý của Trị bộ thiếu ở đâu vậy?"
Cảnh sát đó ngẩn ra, nhếch miệng cười lộ ra mấy cái răng trắng: "Tiên sinh, ngài là lần đầu đến Hà khâu à?"
Người cảnh sát cười hề hề thần bí, rất giống biểu tình người thành thị cười nhạo người nhà quê ra tỉnh.
"Ách? Sao ngài biết?"
Cảnh sát cười không đáp, chỉnh lại dây lưng đen, quay đầu chỉ về phía sau: "Chúng tôi là Biên phòng hình sự cảnh sát thuộc Bảo vệ thính, hiện tại đang chấp hành truy bắt tội phạm sát nhân Phương Mông, chúng tôi không quản dân sự, nhưng tôi có thể chỉ cho ông, Lâm thị gia tộc là quốc gia tự do, tiến vào Hà khâu không cần phải làm thủ tục".
Tử Xuyên Tú há mỏ: "Không cần trình chứng kiện?"
"Chúng tôi có hiệp nghị với Tử Xuyên gia, chứng kiện do Tử Xuyên gia phát hành được thừa nhận ở Hà khâu. Ông bạn đã thông qua kiểm tra của Biên cảnh kiểm tra trạm phía Tử Xuyên gia, chúng tôi vì sao lại phải kiểm tra thêm lần nữa? Làm vậy không có lợi cho tự do lưu thông mậu dịch, đương nhiên, chứng kiện của ông bạn phải bảo quản kỹ, ở thị khu, ông bạn có thể đụng phải kiểm tra bất ngờ, gần đây chúng tôi đang truy bắt sát nhân Phương Mông, gây bất tiện cho ngài, chúng tôi xin lỗi trước".
"Các ngài hoàn toàn mở biên cảnh". Tử Xuyên Tú chớp chớp mắt, Hà khâu Lâm gia hoàn toàn buông bỏ giới bị biên phòng, chuyện này đối với cư dân Tử Xuyên gia luôn sinh sống dưới sự giám sát nghiêm mật đúng là chuyện bất khả tư nghị.
Gã hỏi: "Vậy, lão bách tính của các ngài rời khỏi đất nước thì làm thế nào?"
Cảnh sát hỏi ngược lại: "Lão bách tính của chúng tôi vì sao phải rời bỏ đất nước? Sinh hoạt của Hà khâu an bình hơn Đế đô và Viễn kinh, dân chúng trong sự quản hạt của chúng tôi không có lý do gì phải đào vong".
"Ách, nếu như dân chúng ngoại quốc chạy sang thì sao?"
"Chuyện này vẫn hay xảy ra trong lịch sử, mỗi lần Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia khai chiến, có rất nhiều nạn dân muốn chạy sang Hà khâu tị nạn, nhưng phần lớn nạn dân đều bị Biên phòng bộ đội của Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia ngăn cản, trừ phi xuất hiện tình huống nạn dân quá lớn vượt khỏi sự kiểm soát của biên phòng bộ đội của bọn họ, biên phòng bộ đội của chúng tôi mới xuất động phong tỏa biên giới. Nhưng dạng tình huống đó rất hy hữu, hơn nữa biên cảnh với quý quốc đã yên bình gần mười năm, chúng tôi không cần khéo lo trời sập, không phải sao?"
Tử Xuyên Tú cảm ơn rời đi, gã cười: Khéo lo trời sập? Mới rời Tử Xuyên gia có mười mấy cây số mà gã có cảm giác giống như đã đến một thế giới khác.
Gã có thể suy ra, đối với chiến tranh phát sinh ở phía Viễn Đông, máu tươi và hàng vạn người tử vong, tin tức này đối với cư dân ở đây mà nói, cũng chẳng khác bao nhiêu so với dạng tin tức thần tượng minh tinh luyến tình.
Lâm thị gia tộc đã hai trăm năm chưa có chiến tranh, nhân dân của bọn họ sớm đã quên mùi vị chiến tranh và mất mát.
"Các người thật may mắn a!" Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm: "Chiến tranh gần như đã lướt sát qua các người".
Bách lí hồng trần, Thiên xích bích thủy, Hà khâu thành thủy là một trong ba tòa thành danh tiếng trong lịch sử, được xây dựng năm Đế quốc lịch, đến nay đã được hơn sáu trăm năm lịch sử.
Ngước nhìn tòa cổ thành hùng vĩ, nhìn tường thành được dựng nên bằng đá tảng xanh bóng, Tử Xuyên Tú có thể tưởng tượng được sự phồn hoa của đế quốc cường thịnh năm xưa.
Hoàng triều hưng suy, phong vân biến ảo, huyết lệ và bi ai của bao nhiêu ngàn vạn con người, cuối cùng chỉ để lại bằng vài trang giấy sử, nghĩ đến sự tàn nhẫn của chiến tranh, Tử Xuyên Tú bất giác nảy sinh tâm chán nản.
Trong tưởng tượng của Tử Xuyên Tú, đã là kinh đô thương nghiệp nổi danh của đại lục, Hà khâu nhất định là thành thị phồn hoa huyên nháo, trên nhai đạo sẽ chật ních người đi lại, hai bên đường sẽ la liệt các quầy hàng, không gian sẽ tràn ngập âm thanh mời chào nhộn nhịp.
Nhưng khi chính mắt nhìn thấy thì lại khiến gã kinh ngạc. Vừa tiến vào cổng thành, đập vào mắt gã là một đại đạo chính rộng lớn, sạch sẽ, trên đường xe ngựa không nhiều, hai bên lề đường trồng hai hàng ngô đồng, dáng cây cao, cắt tỉa gọn gàng tôn tạo vẻ đẹp cho con đường. Người đi bộ đi dưới tán cây, trên mặt biểu lộ vẻ tươi cười và sự hài lòng với cuộc sống. Tuy xe qua người tới, nhưng không có tiếng người la ó, cũng chẳng có tiếng chào rao chèo kéo khách, đây chính là kinh đô thương nghiệp Hà khâu sao?
Ở ngay ngã tư đầu tiên có trương một tấm bản đồ rất lớn, Tử Xuyên Tú chăm chú quan sát, chỉ thấy chiều dọc thành có mười bảy con đường, chiều ngang thành có mười chín con đường, phân cắt thành thị thành mấy trăm khu vực chỉnh tề, mỗi một khu vực được đánh tên bằng chữ lớn màu đen, bên cạnh lại có một cái ô màu hồng ghi chú tên các nhà trọ, cửa hàng, quán ăn trong khu vực đó, điều này giúp ích rất lớn cho du khách và thương nhân lần đầu đến Hà khâu.
Tử Xuyên Tú tặc lưỡi tán thán, Hà khâu đúng là có nhân viên quản lí thị chánh tận tâm, cả những điểm nhỏ nhặt cũng được chú ý để tạo tiện lợi, chẳng trách Hà khâu luôn đứng đầu thương nghiệp trên cả đại lục mấy trăm năm.
Cho dù là thành thị vang danh đại lục về thương nghiệp, nhưng Hà khâu gây cho Tử Xuyên Tú cảm giác đây là thành thị vô cùng nho nhã, dấu vết lịch sử và văn hóa không chỗ nào không có. Trên nhai đạo thành thị, thị dân mặc bào phục bằng tơ lụa an nhàn qua lại, thần sắc trên mặt sung mãn tự tin về văn hóa và trù phú của đất nước mình.
Tố chất quốc dân tốt không phải là dùng vàng bạc có thể tạo nên, cần phải có nền văn hóa sánh với tuế nguyệt hun đúc mới hình thành được khí chất đó.
Tuyết mịn màng vẫn rơi đều, phủ một lớp mỏng bàng bạc trên đường, trong không khí hơi nước mơ hồ, hít thở rất thoải mái.
Hai bên đường thỉnh thoảng lại thấy đủ dạng tượng đá lớn nhỏ, có tượng người, có tượng động vật, có hình thuyền, có phi điểu ngư thú, có tượng hình thù uốn khúc kì quái, Tử Xuyên Tú nhìn cả buổi cũng không nhìn ra đó là hình thứ gì.
Thế là, gã chỉ đành xấu hổ tự trách bản thân tục khí, không biết hân thưởng nghệ thuật.
Là đô thị thương nghiệp nổi danh đại lục, Hà khâu vang tiếng "Vạn hóa chi đô" (Kinh đô hàng hóa), căn cứ những gì Tử Xuyên Tú nhìn thấy, sự nổi danh này không phải hư danh.
Gã nhàn nhã đi dọc lề đường bày bố đủ dạng cửa hàng bày bán đa dạng vật phẩm, nhìn hoa cả mắt, vật sản của Tử Xuyên gia, Lưu Phong gia có đầy đủ thì không cần nói, Tử Xuyên Tú thậm chí còn thấy vật sản của ma tộc như ngọc xanh, cả một vài vật sản của các chủng tộc sằp tuyệt chủng, võ sĩ đao của Uy tộc cũng có.
Thế là, Tử Xuyên Tú không khỏi tán thán sức mạnh buôn bán của thương nhân Hà khâu, làm sinh ý với cả ma tộc tàn bạo lẫn Uy khấu hung tàn.
Men theo đại nhai thương nghiệp, bao phục trên lưng Tử Xuyên Tú càng lúc càng lớn, xấp tiền trong bao phục càng lúc càng mỏng.
Gã đặc biệt quan tâm đến giá tiền của thương phẩm chiến lược như lương thực, ngựa chiến, dược phẩm, bởi vì đó là những vật tư mà Viễn Đông đang cần, trên đường tham khảo, gã kinh hỉ phát hiện, so với Viễn Đông và Đế đô, vật giá của Hà khâu khá dễ chịu.
"Chiếu theo giá mua gạo ở đây, ở Viễn Đông mua thóc cũng chẳng đủ!" Tử Xuyên Tú tán thán: "Vật giá thấp thế này, người Hà khâu quả thật có phúc!"
Vốn Tử Xuyên Tú định đem năm ức khả lãng trực tiếp giao cho Bạch Xuyên, hiện tại gã lại thay đổi chủ ý, xem ra lấy tiền mua lương thực, ngựa chiến, thuốc men ở Hà khâu rồi vận chuyển đến Viễn Đông thì có lợi hơn nhiều! Thế nhưng nếu tổn hao chi phí vận chuyển lớn thì không khéo tính già hóa non. Có lẽ có thể lợi dụng Vận thâu đội của Hắc kì quân chuyển lượng vật tư này? Nhưng như thế liệu có bị người ta tố cáo lạm dụng chức quyền hay không?
Quẹo qua một con đường khác, dòng người lưu thông trở nên đông đúc.
Trong đám đông, thỉnh thoảng có thể thấy nhân sĩ dị quốc, bọn họ thân thể cao lớn khác thường, râu quai nón rậm rì đến tận mang tai, mũi ắt sâu.
Tử Xuyên Tú nhìn đến phát ngốc, hơi nghi hoặc đám người này giống ma tộc nhân. Hỏi thăm người đi đường mới biết thì ra đây là hành thương của dị đại lục, mà trong hành thương cũng có nhiều phân nhóm tương ứng với các quốc gia như Ba Tư, Anh Cát Lợi, La Mã, khiến Tử Xuyên Tú tặc lưỡi không thôi, cảm thán: "Thiên ngoại hữu thiên a!"
Bản thân trước đây cứ nghĩ Tử Xuyên gia và Lưu Phong gia là cả thiên hạ, chẳng ngờ đại lục còn có một thế giới khác. Bản thân chinh chiến nam bắc, tự cho là kiến thức sâu rộng, nào hay chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Ngoài những hành thương, Tử Xuyên Tú còn chú ý đến một đám người đang đi trên đường. Bọn chúng hình dáng thấp bé, y phục rất đặc biệt, hai ống tay rộng khác thường, eo đeo một thanh trường đao, tóc trên đầu búi lại theo một kiểu chung, ánh mắt hung hãn uy hiếp người.
Một đám người khí thế hung hăng xoan xoát đi trên đường, người khác nhìn thấy lập tức tránh xa.
"Cái bọn này là ai thế, khí thế ngang ngược quá".
"Suỵt!" Người đi đường bên cạnh nói nhỏ với Tử Xuyên Tú: "Bọn họ là lãng nhân!"
"Lãng nhân là thứ gì?"
"Tiên sinh chắc là lần đầu đến Hà khâu phải không? Lãng nhân chính là võ sĩ Uy tộc mất chủ nhân không có nhà để về".
"Cái gì?" Tử Xuyên Tú thất kinh: "Uy khấu lại dám công nhiên xuất hiện ở Hà khâu?"
Lãng nhân không nhất định là Uy khấu, nhưng Uy khấu lại do đại bộ phận lãng nhân tạo thành..." Mắt thấy mấy lãng nhân kia nhìn qua phía này, người đi đường không dám nói thêm, vội vàng bỏ đi.
Tử Xuyên Tú nghi hoặc nhìn sang, chỉ thấy bên đường đối diện, bốn lãng nhân vây quanh hai thiếu nữ, đang hung hãn kêu la gì đấy, một thiếu nữ dùng thân thể che chắn cho thiếu nữ còn lại, đang tranh biện cùng bọn chúng, nhưng đám lãng nhân này thái độ ngang ngược, rất thô lỗ đẩy thiếu nữ chắn trước mặt, thỉnh thoảng cười phá lên ngông cuồng.
"Sao có thể như thế!" Không biết vì sao vừa nhìn thấy khí thế ngang ngạnh của đám lãng nhân đó, Tử Xuyên Tú nảy sinh lửa giận, mắt thấy mấy đại nam nhân lại đi uy hiếp khi phụ hai thiếu nữ, mà người đi đường lại vội vã tránh xa không dám can ngăn, gã nổi lòng căm phẫn trượng nghĩa: Tây xuyên đại lục ta là thần châu, há có thể dung túng Uy khấu hoành hành!
"Này, mấy tên kia! Mấy tên Uy khấu các ngươi đang làm trò gì thế!"
Nghe được tiếng gọi, mấy lãng nhân đó thoáng giật mình, đột nhiên quay người. Mắt thấy chỉ có một mình Tử Xuyên Tú, một tên lãng nhân hung hăn chạy qua phía Tử Xuyên Tú, miệng xí xô gì đấy, sau đó gườm gườm nhìn Tử Xuyên Tú.
"Ngươi nói cái gì, ta nghe không hiểu". Tử Xuyên Tú nhún vai.
Lãnh nhân đó lại xí xào một hồi, nộ khí trùng trùng, xem bộ dạng có vẻ rất giận dữ.
Tử Xuyên Tú chỉ đành nhe răng ra cười.
Lãng nhân đó bùng phát lửa giận, tay đặt lên chuôi đao.
Tử Xuyên Tú lập tức tiến lên một bước, bàn tay chụp lấy cổ tay cầm đao của tên đó, tên lãng nhân sắc mặt lập tức trắng bệch, hắn muốn bạt đao nhưng tay của Tử Xuyên Tú như kiềm sắt, hắn muốn động cũng chẳng thể động.
Hai người đang giằng co thì lại có một tên lãng nhân khác vượt đường chạy qua, gào lên: "Cao Bổn Quân! Không được xung động! Chém hắn, Bảo vệ thính sẽ gây phiền phức cho chúng ta!"
"Bá!" Tên lãng nhân gầm lên, dùng hết sức lực bình sinh, Tử Xuyên Tú cười đểu nhìn hắn, phong thái ung dung như đang bóp một cọng cỏ.
"Cao Bổn Quân! Bình tĩnh, khắc chế!" Tên lãng nhân đến sau kêu lên, hắn lại quay sang hướng Tử Xuyên Tú: "Ngươi, tiểu tử, ngươi vừa vũ nhục chúng ta! Ta yêu cầu ngươi lập tức xin lỗi!"
"Ta? Lúc nào?"
"Ngươi vừa nãy nói, Vũ sĩ Đông doanh chúng ta là Uy khấu! Điều này không đúng! Chúng ta đều đường đường chính chính là vũ sĩ, không phải là Uy khấu! Ngươi vũ nhục tôn nghiêm của Đông doanh vũ sĩ chúng ta!"
"Vũ sĩ? Uy khấu?" Tử Xuyên Tú mở to hai mắt tỏ vẻ ngây thơ, nghĩ một lúc, hỏi: "Có gì khác biệt sao?"
"Bá! Ngươi muốn chết!" Tên lãng nhân đến sau cũng bừng lửa giận, rút đao ra một nửa: "Lập tức xin lỗi, đem hết tiền trên người ra bồi thường cho chúng ta, ta có thể tha chết cho ngươi!"
"A, thì ra là như vậy!" Tử Xuyên Tú bỗng nhiên đại ngộ: "Ta minh bạch rồi! Nói nhiều như thế, chẳng qua chỉ là muốn giữ mạng thì ói tiền ra, cái gì mà tôn nghiêm, vũ nhục chỉ là nói xàm! Nói thật, ta và các ngươi đều cùng một kiểu. Trước đây ta chính là lưu manh ở Đế đô, ở Viễn Đông thì làm cường đạo, bất quá tố chất chuyên nghiệp của ta cao hơn các ngươi nhiều, đánh cướp là một nghệ thuật, lãng phí sức lực giả bộ hung hăng làm gì, đám Uy khấu các người cần phải học hỏi nhiều à..."
"Bá!" Tiếng rống liên tiếp, toàn bộ lãng nhân đều bỏ qua hai nữ tử, khí thế hung hãn chạy qua đường, giơ đao xông thẳng đến chém Tử Xuyên Tú.
"Lãng nhân lại gây chuyện rồi!"
Tức thì, trên đường nháo loạn, người đi đường hoảng hốt chen lấn bỏ chạy, cửa hàng ào ào sập cửa cài chốt.
Tử Xuyên Tú không hoảng không vội, quay người lui vào một con hẻm nhỏ, đám lãng nhân la hét ngao ngao đuổi theo gã.
Trong nhất thời, chỉ nghe một tràng âm thanh quỷ khốc lang tru thảm khiếu, tiếng gào "Bá, bá" liên tục cất lên.
Thị dân Hà khâu lương thiện căng thẳng trốn trong nhà, tâm tình hoảng hốt lắng nghe tiếng kêu thảm, trong lòng cầu nguyện cho vị thanh niên anh tuấn kiến nghĩa dũng vi kia không bị đánh quá thảm.
Sau chừng hai phút, tiếng kêu thảm cuối cũng đã ngưng, chỉ còn lại tiếng rên rỉ thống khổ, thị dân lấy can đảm hé cửa quan sát, ai nấy đều trừng mắt kinh hãi.
Vị thanh niên anh tuấn đó thong thả bước ra, trên lưng đeo mấy thanh võ sĩ đao, hờ hững lau vết máu dính trên quyền đầu.
"Thật đánh chưa đã!" Tử Xuyên Tú lắc lắc đầu: "Nhìn bọn ngươi gào rống rất lợi hại, vốn cho rằng các ngươi cũng có bản lĩnh, ai ngờ chỉ là lão hổ...Được rồi, mấy thanh đao này nhìn cũng không tệ, thu lấy vậy".
"Vị tiên sinh kia, xin ngừng bước" Một thanh âm nữ tử trong trẻo gọi Tử Xuyên Tú.
Tử Xuyên Tú quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ lang dáng vẻ cao cao đang nhẹ nhàng bước qua, làn da hơi đen, răng lại rất trắng, là mỹ nữ vô cùng hấp dẫn.
Mắt Tử Xuyên Tú sáng lên, gã nhận ra nàng ta là một trong hai thiếu nữ bị đám lãng nhân chọc ghẹo khi nãy.
"Có chuyện sao, tiểu thư?"
"Vị tiên sinh này, rất cảm ơn ngài! Tiểu thư nhà tôi muốn gặp ngài cảm tạ, không biết ngài có thể di bộ theo tôi không?"
Tử Xuyên Tú ngó tới trước, một vị cô nương khác đang đứng ở phía kia đường, quay lưng về phía gã, nhìn không rõ dung mạo.
"Kì thật cô ta hoàn toàn có thể tự qua đây cảm ơn ta mà!" Tử Xuyên Tú trong lòng không thích, nghĩ: "Dạng phú gia thiên kim đúng là rất tự cao".
"Bất tất khách khí, tiện tay mà thôi, ta..."
"Tiên sinh, xin nhờ mà!" Thiếu nữ nghiêng người cung kính, thế là Tử Xuyên Tú chỉ đành đáp: "Được rồi!"
Vị thiếu nữ đó dẫn gã đi qua.
"Tiểu thư, vị tiên sinh vừa cứu chúng ta đã đến rồi".
"Thật lòng rất cảm ơn ngài!" Vị thiếu nữ đó xoay người lại, nhẹ nhàng cúi chào. Tử Xuyên Tú vội hồi lễ, đáp: "Tiện tay mà thôi, xin chớ để trong lòng".
Nàng ngẩng đầu lên, lúc này gã mới nhìn thấy diện mạo của nàng, thất thanh: "Lâm Vũ?"
Vị thiếu nữ xinh đẹp mắt sáng môi đỏ trước mặt, không phải là thiếu nữ thần bí mà gã năm xưa trên đường quay về Đế đô tình cờ tao ngộ sao?
Lâm Vũ cũng lộ biểu tình kinh ngạc: "Trương A Tam! Trương tiên sinh?"
"Muội/huynh sao lại ở nơi này?" Hai người dị khẩu đồng thanh kêu lên.
Đột nhiên nhận ra nàng, Tử Xuyên Tú cũng hơi thất kinh: Từ Viễn Đông đến Đế đô, từ Đế đô đến Đán nhã, bản thân thống soái đại quân, người gặp qua nhiều vô số kể, cho dù bản thân có trí nhớ siêu việt cũng không thể nhớ nổi, những gương mặt không quen thường được gã dùng hai cụm từ "Bộ hạ" và "Địch nhân" để bao quát, hà cớ gì đối với một thiếu nữ chỉ là bình thủy tương phùng lại có ấn tượng sâu sắc trong lòng đến như vậy, hơn một năm vừa nhìn thấy nàng đã lập tức gọi đúng tên?
"Muội..."
"Bên kia, không nên chạy!" Tử Xuyên Tú còn chưa kịp nhắc chuyện cũ, bên đường truyền lại tiếng còi lẫn tiếng quát, một đám cảnh sát đang chạy qua phía này.
Tử Xuyên Tú lẩm nhẩm: "Cảnh sát Hà khâu hiệu suất quá chậm, Uy khấu ngang nhiên trên đường trêu ghẹo nữ tử, bọn họ đến giờ mới có mặt".
Lâm Vũ tựa cười tựa không: "Muội nghĩ, bọn họ không phải vì chuyện đó mà đến".
"Này, các vị trưởng quan, có nhầm lẫn không?" Từ khi bắt đầu bị cảnh sát tống lên xe, Tử Xuyên Tú cứ hỏi đi hỏi lại một câu: "Các người sao lại bắt tôi?"
"Không có nhầm". Đám cảnh sát nghiêm túc đáp: "Nhân chứng vật chứng đầy đủ, hung thủ cướp bóc là ngươi!"
"Tôi cướp bóc?"
"Ngươi thông đồng với hai người Lâm Vũ, Cơ Văn, trên đường cướp đoạt bội đao của người Đông doanh, còn đả thương bốn vị tiên sinh Đông doanh! Hiện tại, bội đao đang trên người ngươi, nhân chứng, vật chứng đều có, chẳng lẽ ngươi còn dám giảo biện!"
Tử Xuyên Tú chỉ tay vào mũi mình: "Tôi là cứu hai nữ hài tử tay không tấc sắt," Thanh âm của gã bỗng nhiên đề cao: "Dám đánh cướp bốn thanh đao của lãng nhân ngay trên đường? Chuyện này có khả năng sao?"
Đám cảnh sát lộ biểu tình cười cười khó hiểu, chỉ có một tên đầu mục còn nghiêm túc nói: "Không sai, ngươi cuối cùng chịu thừa nhận rồi!"
"Úy, tôi thừa nhận lúc nào?"
"Ngươi đã thừa nhận rồi, đóng dấu tay lên trên bảng bút lục này đi".
"Này, này, tôi thừa nhận lúc nào!"
"Không cần giảo biện, không cần phản cung, chi bằng để ta cho ngươi kiến thức sự lợi hại của cơ quan công quyền!" Đám cảnh sát tháo dây nịt vung lên, tiếng xé gió vù vù.
Tử Xuyên Tú cười hắc hắc: " Chỉ như vậy thôi sao? Ghế hùm (hình phạt tra tấn thời xưa, người ngồi trên chiếc ghế dài, duổi thẳng chân ra, trói chặt đầu gối với ghế, rồi đệm dần gạch dưới gót chân, đệm càng cao thì càng đau) với nước ớt bột giấu đâu rồi? Chớ có xấu hổ, lấy hết ra đi!"
Nhìn dây nịt múa may, Tử Xuyên Tú chẳng chút sợ hãi. Ngược lại, gã còn rất hoan hỉ: như vậy cũng tốt, có thể ép Lâm Duệ một khoản nữa! Cảnh sát Lâm gia lại đánh thống lĩnh Tử Xuyên gia, chuyện này là chuyện lớn a! Phải bắt Lâm Duệ bồi thường bao nhiêu tiền đây? Năm ức? À, không, quá tiện nghi rồi, phải mười ức!
"Ngươi!" Cảnh quan đột nhiên nổi giận, vung dây nịt định đánh xuống, bỗng thấy ánh mắt vui vẻ của Tử Xuyên Tú, hắn ẩn ước cảm thấy không hay, kịp thời ngừng tay, thế là Lâm gia vãn hồi được tổn thất mười ức kim tiền.
"Ngươi chờ đó, xem ta trở lại thu thập ngươi!" Cảnh quan nổi giận đùng đùng bỏ đi.
"Đi về nhanh nha!" Tử Xuyên Tú đầy kì vọng nói theo.
"Này, các vị trưởng quan, có nhầm không, tôi chính là tội phạm cướp bóc trên đường mà!" Bị đám cảnh sát lôi kéo tống đi, Tử Xuyên Tú chán nản đập ầm ầm lên cánh cửa Cảnh cục: "Các người sao lại thả tôi ra chứ!"
"Chúng tôi tiếp được chỉ thị cấp trên, sự thật đã tra ra, Trương tiên sinh là phòng vệ chân chính..."
"Bắt tôi nhốt mấy ngày đi, đánh tôi một trận đi, hay vài cú đấm cũng được, chỉ cần có chút thương tích là được rồi..." Tử Xuyên Tú khẩn nài: "Xin các người đó!"
Đám cảnh sát rợn hết da gà: "Hôm nay đúng là tà môn, đụng phải tên biến thái rồi!"
-oo-