Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Tây nam thống lĩnh.
-----oooo-----
Chương : Hoàng triều cựu sự
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Đêm. Tuyết trắng phủ trên những tàng cây, nhìn trong đêm như những bậc đá trắng nhấp nhô sáng nhấp nháy dưới trăng, hơi lạnh ngun ngút.
Bước trên bậc thềm lát đá hoa cương màu trắng, một bức tượng to như người thật bằng đồng xanh xuất hiện trước mắt.
Đó là một tướng lĩnh cao lớn anh tuấn, một tay đặt trên đốc kiếm, ánh mắt nhìn thẳng về phương xa.
Thần tình của tượng đồng này bất đồng với chúng nhân, trầm thống, bi ai, trong nhãn tình nhìn về phương xa sống động một nét phẫn nộ vô danh.
Nhìn thấy tượng đồng đó, mí mắt của Tử Xuyên Tú đột nhiên giựt giựt, gã cảm thấy hô hấp khó khăn, tim đập thình thịch, chủng cảm giác này, vừa quen thuộc, lại rất thân thiết.
Không có lý do, chủng cảm giác này thập phần huyền diệu, bản thân rõ ràng là lần đầu đến nơi này, nhưng vì sao lại cảm giác thân quen như thế, phảng phất đã từng qua lại đây không biết bao nhiêu lần.
"Tượng đồng này là ai?"
"Đế quốc hải quân nguyên soái Lâm Phong".
"Đế quốc?"
"Quang minh đế quốc! Lâm Phong là vị nguyên soái cuối cùng của Đế quốc". Lúc nhắc đến danh tự này, Lâm Vũ tràn ngập tôn kính: "Cũng là người kiến lập Lâm thị gia tộc ở Hà khâu ba trăm năm trước".
"Theo ta biết, người kiến lập Lâm thị Hà khâu là Lâm Phương Hi điện hạ và Tả gia minh vương điện hạ mà?"
Lâm Vũ khẽ lắc đầu: "Đó là vì Phong công không mộ hư danh, hậu nhân chỉ biết Lâm Phượng Hi mà không biết đến ông ấy, chuyện này có chép trong sách sử".
Trong hoa tuyết bay bay, Lâm Vũ giảng cho Tử Xuyên Tú một đoạn lịch sử ít người biết đến.
Hà khâu là một danh thành có tiếng đã lâu trong lịch sử, nhưng ở thời kì Quang minh đế quốc, thành này không có được đại quy mô như bây giờ, chẳng qua chỉ là một thành thị cỡ vừa chuyên về cảng biển ở tây hải mà thôi, thu nhập chủ yếu là từ khai thác nguồn tài nguyên biển.
Sợ đụng phải nền văn minh tiên tiến và vũ lực cường đại của đại lục khác, Quang minh đế quốc tiến hành chính sách bế quan tọa cảng, cả vạn chiến thuyền nghiêm mật phong tỏa biên cương hải dương rộng lớn, phòng bị kẻ xâm lược đến từ đường biển, mà tổng hành dinh của hạm đội này chính là Hà khâu thành.
Lâm Phong vốn là danh tướng cuối thời Đế quốc, từng mấy lần dẫn quân đánh bại ma tộc quân xâm nhiễu, mới hai mươi mốt tuổi đã là thượng tướng, là tướng quân trẻ nhất của Đế quốc.
Nhưng vì ông ấy không phải là nhánh chính của hoàng triều, mà một vị danh tướng thiện chiến lại không có huyết thống hoàng thất thuần túy tất nhiên dẫn đến sự đố kị của nhánh chính, ông ấy mặc dù chiến công rực rỡ vẫn không được trọng dụng, cuối cùng được "Đề bạt" đến là nguyên soái hạm đội hải quân.
Tháng năm Đế quốc lịch, trong Lam hà hội chiến, chủ lực của Đế quốc bại tan tác, ma tộc quân cường đại xộc thẳng vào vùng đất Đế quốc phồn vinh. Đế quốc hoàng đế Lâm Kiên Nghị và nguyên soái hoàng gia quân đoàn Lỗ Đan Ngôn thất tung trong loạn. Tin dữ truyền đi, thiên hạ chấn động.
Cho dù ma tộc quân đoàn giành chiến thắng trong Lam hà hội chiến ngay sau đó bị Tả gia minh vương dùng thần kiếm kích thối, nhưng tổn thất cự đại cũng vô pháp bù đắp. Hoàng gia quân đoàn tiêu vong, hoàng đế chiến tử lại không có người nào đủ uy vọng để kế thừa, chính quyền trung ương chia rẽ, chư hầu các nơi muốn nổi loạn.
Người đầu tiên nổi loạn là Đông nam trấn thủ sứ Tử Xuyên Vân, ông ta tuyên bố, Đông nam quân thề hiệu trung với hoàng đế, nhưng hiện tại Lâm Kiên Nghị hoàng đế đã chết, huyết mạch Lâm thị gia tộc đã đoạn, do đó, Đông nam quân không bị lời thề trói buộc, thay cờ xí, đổi tên thành "Tử Xuyên quân".
Đối diện hành vi ngang nhiên phản nghịch đó, chính quyền Viễn Kinh yếu ớt vô lực trấn áp, mà đám chư hầu nắm trọng binh lại ôm tâm tư riêng thờ ơ đứng ngoài quan sát, chỉ có Lâm Phong nguyên soái ở Hà khâu là có hành động, ông ấy liên hệ với thống soái Hoàng kỳ quân là Lưu Phong Hằng và thống soái Tây bắc quân khu là Minh Lâm, ước định cùng xuất binh trấn áp phản loạn.
Xét thấy Tử Xuyên Vân vốn là danh tướng nhất nhì Đế quốc, vì phòng bị các lộ binh mã có lòng úy kỵ, Lâm Phong chủ động đề xuất, thủy binh hải quân làm tiên phong cho thảo phạt đại quân, các lộ đại quân theo sát sau để cổ vũ trợ uy.
"Tất cả gian nan hiểm trở, quân ta nguyện toàn lực gánh vác! Chư công chỉ cần phất cờ hò hét trợ uy là được!"
Nghĩ đến sự thờ ơ của Lâm Kiên Nghị lúc còn tại thế đối với ông ấy, mọi người đều rất kinh ngạc trước hành động của Lâm nguyên soái.
Trong nhất thời, nghị luận nơi nơi, có người nói ông ấy là mua danh cầu lợi, có người nói ông ấy là mượn cớ mưu đồ độc lãm đại quyền.
Chiêu thảo lệnh phát ra, nhưng Lâm Phong chờ mòn mỏi cũng chẳng thấy có đại quân nào đến hội hợp, đợi mãi thì có tin xấu truyền đến: Thống soái Hoàng kỳ quân Lưu Phong Hằng mưu nghịch thí thượng!
Vào buổi chiều đỏ máu đó, quân đội bao vây hoàng cung, bộ đội dã chiến vượt cổng chính xông vào, Cấm vệ quân hoàng cung liều mạng chống cự, đại điện nghị sự thần thánh nhất của Đế quốc biến thành chiến trường chém giết giữa quân đội phản nghịch và vệ quân bảo hộ, nơi nơi máu chảy thành sông.
Vì che giấu tội hành, quân đội phóng hỏa đốt cung thất, đại đội kị binh chạy dọc trường nhai hô hoán: "Ai dám cứu hỏa thì giết chết!" Cư dân Viễn Kinh kinh hoảng sợ sệt, trừng mắt mà nhìn lửa đỏ thiêu rụi cung điện và trân tàng ba trăm năm của Lâm thị gia tộc.
Sáng hôm sau Lưu Phong Hằng chính thức tuyên bố với thiên hạ: "Cung thất hỏa hoạn, cho dù đã cố hết sức nhưng không thể cứu được Lâm Phượng Hi công chúa. Điện hạ bất hạnh ngộ nạn, ô hô ai tai".
Sau một ngày nữa, thống soái Tây bắc quân khu Minh Lâm tuyên bố Quang minh hoàng triều đã tiêu vong, Tây bắc quân được độc lập. Tiếp đó là Trung nam trấn thủ sứ Khúc Bố Á tuyên bố độc lập, Gia tây trấn thủ sứ Hồ Quy Dương tuyên bố độc lập...
Trải qua phong vũ ba trăm năm, Quang minh hoàng triều từng một thời cường thịnh đã tiêu thệ theo dòng thời gian.
Mắt thấy phản nghịch khắp nơi, Lâm Phong bừng bừng phẫn nộ: "Tuy đất nước tiêu vong, nhưng khắp Đế quốc không phải không còn trung thần, chỉ cần Hà khâu quân còn một binh một tốt, chỉ cần ta còn hơi thở, Đế quốc tuyệt đối không thể diệt vong! Trong các lộ phản nghịch, Lưu Phong thị là nghịch tặc tội nghiệt thâm trọng nhất, là bọn táng tận lương tâm nhất, trời không diệt chúng thì ta diệt chúng!"
Đương thời Lưu Phong Hằng khống chế Viễn Kinh, trong ta có mười một hành tỉnh, binh lực hùng hậu đứng đầu chư hầu, thí sát Lâm Phượng Hi chẳng qua là bước đầu trong dã tâm của y, dã tâm tột bật của y chính là độc bá thiên hạ, nhất thống đại lục.
Đối diện với dã tâm hừng hực của y, cả các đồng mưu phản nghịch như Tử Xuyên Vân, Minh Lâm cũng e sợ, lo lắng Viễn kinh quân cường hãn bất ngờ phát binh tấn công.
Hiện tại có Lâm Phong đi đầu khiêu chiến kẻ mạnh nhất, mọi người đúng là cầu mà không được, ào ào cổ vũ: "Được được được, ngươi lên đi, chúng ta ủng hộ tinh thần cho ngươi!"
Lâm Phong phát binh thật. Một trận Hợp Sơn, năm vạn thủy binh phá năm vạn bộ quân Lưu Phong Hằng, Lưu Phong Hằng bị đánh đến chỉ kịp dẫn theo năm tên thân vệ chạy trốn như chó bị đánh.
Chiến dịch Tân Dương, mười lăm vạn Lưu Phong quân bị đánh tan nát, chiến trường kéo dài đến ba trăm dặm, Lưu Phong Hằng sém chút đã bị bắt làm tù binh, may mà liều mạng chui vào đống xác chết ẩn nấp mới thoát thân.
Lam Thành hội chiến, hai mươi vạn Lưu Phong quân bại còn thê thảm hơn, trong chiến dịch kế tiếp, thêm ba vạn Lưu Phong quân bị đánh tan...
Trong thời gian một tháng, chưa đến mười vạn quân Hà khâu liên tục kích phá bốn mươi vạn Viễn kinh binh, hạ hai mươi lăm thành, quân đội của Lâm Phong tiến nhanh về Viễn Kinh, mà Lưu Phong Hằng bị đánh đến thất hồn lạc phách, y phái sứ giả đi cầu hòa, nói cái gì mà lúc Lâm Kiên Nghị hoàng đế còn tại thế cũng đối xử không tốt với Phong đại nhân ngài, hiện tại lão đã chết rồi, ngài hà tất phải làm quá tay như thế chứ? Cầu ngài tha cho ta xuống ngựa, ta nguyện cắt đất bồi thường, xưng thần nạp cống!
Lâm Phong cự tuyệt, ông ấy bình thản nói: "Bệ hạ sinh tiền quả thật đối xử bất công với ta, nhưng ta không quan tâm. Lưu Phong đại nhân xuất thân quân ngũ, được đề bạt làm chư hầu một phương, chịu ân ngộ rất lớn của Đế quốc, hiện tại thi cốt bệ hạ chưa lạnh, ông đã khi hiếp cô nhi Phượng Hi công chúa, nếu kẻ hành ác vong ân phụ nghĩa như ông không bị người trừng phạt, vậy thiên hạ còn có công lý hay không! Ta làm không phải hoàn toàn vì bệ hạ, ta là chiến vì công đạo thế gian!"
Tử Xuyên Tú động dung: "Hay ột kì nam tử chính khí!"
Lâm Vũ cảm thán: "Phong điện hạ là một người rất vô tư. Ông ấy nếu sinh sớm một trăm năm, có thể sẽ thành trung hưng đại thần nổi danh Đế quốc, đi vào sử sách. Đáng tiếc a, ông ấy lại sinh nhầm thời đại".
Cầu hòa bị cự tuyệt, Lưu Phong Hằng tuyệt vọng muốn tự sát. Y gần như muốn vứt bỏ Viễn Kinh mà chạy, nhưng lúc này, hình thế bắt đầu nghịch chuyển.
Sau cơn chấn kinh, chư hầu phản nghịch bắt đầu kinh tỉnh trở lại: Lâm Phong binh phong sắc bén như thế, nếu đợi hắn quang phục Viễn Kinh, đoạt mất địa bàn của Lưu Phong Hằng, tên gia hỏa đó lại là phần tử ngu trung với Đế quốc, mục tiêu của hắn là quang phục trung nguyên, đạp bằng các lộ chư hầu, đến lúc há chẳng phải lấy từng người chúng ta ra khai đao? Cả Lưu Phong Hằng cũng đánh không lại hắn, đơn đả độc đấu chúng ta sao là đối thủ của hắn được? Họa không thể dưỡng à!
Một liên minh lớn chưa từng có được thành lập. Thống soái Viễn Kinh quân Lưu Phong Hằng, Trấn thủ sứ đông nam quân khu Tử Xuyên Vân, Trấn thủ sứ tây bắc quân khu Minh Lâm, Trấn thủ sứ trung nam lục tỉnh Khúc Bố Á, Trấn thủ sứ Gia tây duyên hải Hồ Quy Dương. Một lực lượng quân đội lớn chưa từng có được động viên, ngay cả khi Lâm Kiên Nghị còn sống cũng chưa từng xuất động binh mã lớn như vậy, cho dù đối phó ma tộc cũng chưa từng động viên quân lực như vậy. Mà địch nhân của bọn chúng chỉ có chưa đến mười vạn binh mã, bọn chúng sợ không phải là thủy quân Hà khâu, bọn chúng sợ chính là tuyệt thế danh tướng Lâm Phong!
Quân đội phản nghịch từ bốn phương tám hướng ép tới, từ đông nam, từ tây bắc, từ hải ngạn, từ nội lục, từ các con đường dẫn đến thủ đô, binh mã che kín cả đất.
Dù hiểu rõ thực lực quá thua sút, nhưng Lâm Phong càng chiến càng dũng, ông ấy và bộ hạ đã không phải là vì sống, mà là vì chết chiến đấu.
Cô quân của ông ấy lại giằng co được với binh lực của cả nước, thậm chí còn chiếm thượng phong: trong một tháng tác chiến với mười lăm lộ quân đội, đánh vỡ mười một lộ, đánh lui bốn lộ, Lâm Phong sáng tạo nên thành tích huy hoàng tại Viễn Kinh.
Đồng thời với ứng phó các lộ phản quân tăng viện, Hà khâu quân vẫn không ngừng mãnh công Viễn Kinh, một trận quyết định đoạt lấy thành, đầu đảng Viễn Kinh là Lưu Phong Hằng bỏ thành chạy trốn, Trấn thủ sứ trung nam lục tỉnh Khúc Bố Á bị bắn chết dưới thành Viễn Kinh.
Vào thời điểm mà đế quốc cường đại kéo dài ba trăm năm đối diệt với diệt vong, ông ấy đã phát xuất quang mang rực rỡ nhất, huy hoàng không ai bì nổi, nhưng cũng vì quang mang bức người đó càng khiến địch nhân của ông ấy kiên quyết trừ diệt cho được ông ấy.
Bọn chúng sợ hãi, cũng chính vì sợ hãi, bọn chúng không tiếc trả giá để tiêu diệt ông ấy. Lâm Phong một ngày chưa chết, bọn chúng ăn ngủ không yên!
Ở thời đại hoang dâm vô sỉ này, một người chính trực là uy hiếp với cả thế giới đó! Lâm Phong tung hoành dưới Viễn Kinh thành, đánh tan hết lộ phản quân này đến lộ phản quân khác, nhưng địch nhân vẫn ùn ùn liên tục kéo đến.
Lâm Phong càng cường hãn, địch nhân của ông ấy càng đoàn kết, vì đối phó ông ấy, chư hầu phản loạn gạt bỏ mọi hiềm khích, khẩu hiệu "Phản Lâm đồng minh" càng ngày càng hô to hơn, đây là cuộc chiến một người chống lại cả quốc gia, một cuộc chiến vô vọng!
Chiến hỏa diễn biến quyết liệt, mắt thấy đại lục sắp mở ra một cơ hội lớn a tộc xâm nhập thì một đại nhân vật xuất hiện, một nhân vật truyền kì đủ khiến cho hai bên giao chiến phải tạm ngừng tay: Tả gia minh vương.
Minh vương một người một kiếm đánh tan nát quân đội ma tộc xâm lấn, là cứu tinh của nhân loại, uy vọng ngang trời, cho dù Lâm Phong lẫn đám chư hầu tay nắm trọng binh cũng không dám bất trí mà cao ngạo với Minh vương.
Tả gia minh vương đưa ra kiến nghị phi thường đơn giản: chiếu theo cầu hòa trước đây của Lưu Phong Hằng, Lâm Phong lui về Hà khâu, Lưu Phong gia tộc nhường năm tỉnh cho Hà khâu quân, sáu hành tỉnh trung nam thuộc Khúc Bố Á bị Lâm Phong giết cũng thuộc về Hà khâu, song phương không được cử binh gây hấn.
Đám chư hầu hoàn toàn tán đồng, chỉ cần Lâm Phong không thể thôn tính Viễn Kinh, vậy Lâm Phong chẳng qua cũng là một chư hầu địa phương mà thôi, không cấu thành uy hiếp đối với bọn chúng.
Lưu Phong Hằng tuy không muốn cắt đất, nhưng chỉ dựa vào mình y thì vô lực tái chiến, y chỉ đành gạt lệ mà ăn trái đắng.
Người phản đối kiến nghị của Tả gia minh vương không ngờ lại là Lâm Phong nguyên soái: "Tôi không vì mở rộng địa bàn mà chiến. Quang minh đế quốc đã tiêu vong, tôi không thể phục quốc thì phải chiến tử, không có con đường thứ ba! Bắt tôi giống như đám chó vô sỉ này, tôi không làm được!"
Tả gia minh vương bình tĩnh chăm chú nhìn Lâm Phong, nói: "Có sinh có tử, hết ngày lại đêm, nhật nguyệt tuần hoàn, hà huống là quốc gia? Đế quốc tiêu vong cũng là thiên ý, nhân lực không thể vãn hồi. Tướng quân tài cao, vì sao cả điểm nay cũng nhìn không thấu vậy?"
Đối diện với quốc sư do bệ hạ lúc tại thế sách phong, Lâm Phong thập phần tôn kính, cúi người đáp: "Quốc sư đại triết, suy nghĩ thâm thúy người võ dũng như tôi không theo kịp, nhưng quốc sư cho rằng đế quốc tiêu vong là thiên ý, còn tôi lại muốn thử lấy sức người thắng thiên mệnh!"
Minh vương thở dài: "Cứ đánh loạn lên thì cuối cùng được gì? Nếu tướng quân ngã xuống, còn có ai có thể thủ hộ huyết mạch của Kiên Nghị công đây?"
"Quốc sư, ngài là có ý gì? Chẳng lẽ, chẳng lẽ bệ hạ còn có huyết mạch lưu lại nhân gian?"
Minh vương vung tay, có một thiếu nữ gầy gò hoảng hốt tiến tới.
Nhìn thấy nàng, Lâm Phong chấn động, lập tức quỳ xuống: "Trời cao có mắt, không tuyệt huyết mạch đế quốc! Công chúa điện hạ chớ lo lắng, vi thần dù tan xương nát thịt cũng bảo hộ ngài bình an! Từ hôm nay trở đi, Hà khâu quân chỉ nghe lệnh của ngài. Sẽ có một ngày, cờ xí Kim cận hoa sẽ lại phất phới trên bầu trời đại địa!"
Ba trăm năm qua rồi, ân oán của những năm cuối Đế quốc đã toàn bộ trở thành lịch sử, chỉ lưu lại cho thế gian một đồng tượng chân thân trên quảng trường rộng lớn ở Hà khâu.
Trong tuyết lả tả, nghe người ngọc giảng thuật sinh động đoạn lịch sử ít người biết đến, Tử Xuyên Tú có cảm giác như cảnh xưa chỉ vừa diễn ra trước mắt.
Tưởng tượng hình ảnh một thiếu niên tướng quân cố sức cứu vãn hoàng triều, cô thân chống lại cuồng bạo của cả thiên hạ, cuối cùng, vẫn thất bại.
Đây là nhân vật cùng thời đại với các vĩ nhân Lâm Kiên Nghị, Tử Xuyên Vân, ông ấy trung thành, đơn thuần, sung mãn lý tưởng và chính nghĩa, so với đám bá chủ kiêu hùng nhân lửa cháy mà đánh cướp, ông ấy là người có tình người.
Gã cảm thán: "Trung thần kiếm sắc lòng thẳng, loạn thần tặc tử kinh sợ! Một người uy nhiếp thiên hạ, Lâm nguyên soái đúng là thần nhân! Nhưng không biết vì sao, danh tướng tài ba như thế nhưng trước đây ta chưa từng nghe qua".
"Hì hì, Tam ca, nếu huynh là người cầm quyền Tử Xuyên gia, huynh có đem sự tích này phổ biến không? Cùng Lưu Phong Hằng, Minh Lâm vây công Lâm Phong, lại chẳng đánh thắng nổi, đây không phải là sự tình vinh quang, cần phải che giấu".
Nhìn tượng đồng, lại nhìn qua Tử Xuyên Tú, Lâm Vũ nói: "Lâm Phong nhìn rất giống huynh".
Tử Xuyên Tú cười: "Thập phần vinh hạnh. Bất quá, thuận theo thời gian thì phải nói ta rất giống ông ấy mới đúng. Người tài thì trời ghen ghét, không biết nguyên soái vì sao chết trẻ như thế? Bệnh chết, hay là chiến tử?"
Lâm Vũ buồn bã đáp: "Đều không phải. Ông ấy là Lâm Phượng Hi ép chết, tuyên bố với bên ngoài là đột phát bạo bệnh".
"Sao như thế?"
"Công cao át chủ!"
Tử Xuyên Tú động dung.
Lâm Vũ nói nhỏ: "Lúc Lâm Phong công tạ thế chỉ mới gần hai mươi tám tuổi, danh nổi như cồn, nghe tin dữ, quân dân Hà khâu khóc không thành tiếng, cử ai điệu toàn quốc. Lâm Phượng Hi tự thân khoác áo tang, cử hành quốc táng. Mãi đến hôm nay, quân dân Hà khâu vẫn kính trọng ông ấy như thần".
Chăm chú nhìn tượng đồng đã phủ trắng tuyết, Tử Xuyên Tú có cảm giác như muốn rơi lệ.
Thiếu niên anh hùng kiêu ngạo đó đã hóa thành xương trắng, rất ít người biết đến trong lịch sử có một nhân vật kiệt xuất như thế.
Trong thời đại chiến loạn phong vân biến ảo, đám trọng tướng nắm trọng binh đều tính toán lợi ích và đường lui cho bản thân, xem xem làm thế nào để cạp được miếng to nhất trên cái bánh Quang minh đế quốc.
Duy chỉ có ông ấy là không quan tâm đến chính trị, ở ông ấy chỉ có chủ nghĩa chính nghĩa và trung thành, vì con gái của cố chủ mà chiến, cuối cùng, hồi báo mà ông ấy nhận được lại là bị chính người mình cứu hãm hại.
Trong đầu Tử Xuyên Tú xuất hiện điệu từ khắc trên bia tưởng niệm liệt sĩ vô danh ở Đế đô: "Tên họ của các hạ, không có người biết. Công trạng của các hạ, trường tồn với thế gian!" Ánh sáng sao băng tuy ngắn ngủi, nhưng khoảng khắc cũng đủ chiếu sáng vĩnh hằng.
Gã cung kính bái lạy tượng đồng, thần thái kính ý lẫn thương tâm trước cuộc đời của vị danh tướng thiên tài ba trăm năm trước, khe khẽ ngâm tụng: "Cổ lai danh tướng như mỹ nữ, bất sử nhân gian kiến bạch đầu".
Phảng phất đoán được suy nghĩ của Tử Xuyên Tú, Lâm Vũ nói nhỏ: "Lâm nguyên soái là vì trung thành mà chiến, mà chết, vô oán vô hối. Tam ca, huynh cũng là quân nhân Tử Xuyên gia, huynh vì gì mà chiến?"
Tử Xuyên Tú giật mình, thảng thốt lặp lại: "Ta vì gì mà chiến?"
Gã trầm tư suy nghĩ, chậm rãi đáp: "Vì người ta yêu thương và người yêu thương ta, vì tôn nghiêm và tự do, vì dung nhan vô tà và nụ cười xinh tươi của người thiếu nữ, vì mùa xuân ngập sắc hoa, vì bảo vệ cho cảnh đẹp, cho sản vật mà ta yêu thích, ta không thể dùng lời nói để biểu đạt hết ý của ta, nhưng ta tin, trong nhân thế có những thứ mà ta nguyện dùng sinh mệnh để bảo hộ".
Lâm Vũ chăm chú nhìn gã: "Không, huynh đã nói rất rõ ràng. Cũng như huynh, muội là chiến sĩ, là quân nhân của Lưu Phong gia".
"Lâm Vũ, muội..."
"Huynh vì tín niệm của huynh mà chiến, mà muội vì tổ quốc của muội mà chiến, muội yêu tổ quốc của muội". Lâm Vũ bình tĩnh nói: "Nếu như để cứu tổ quốc mà phải hi sinh, giống như Lâm nguyên soái, muội cũng cam nguyện hi sinh!"
Tử Xuyên Tú chấn động, quay đầu nhìn nàng.
Lâm Vũ tươi cười, ôn nhu nhìn gã: "Nếu có ngày gặp nhau trên sa trường, xin quân bất tất hạ thủ lưu tình, có thể chết trong tay huynh, muội rất hạnh phúc".
Trong gió tuyết lạnh lẽo, mỹ nữ cô độc thần thái vẫn phong nhã, gió thổi tóc nàng bay lất phất, hai hàng mi dài khẽ rung động, hoa tuyết bám trên hai bờ vai mảnh mai, điểm trắng mái tóc, thần tình nàng tĩnh lặng, nhưng không biết vì sao, từ trên người nàng toát lên một chủng bi ai khó tả, xâm lấn linh hồn người nhìn, lan tỏa ưu thương cho người quan sát nàng.
Nàng nói chuyện với Tử Xuyên Tú, nhưng ánh mắt lại nhìn lên trời cao, ngóng về tây phương mờ trong gió tuyết, trên gương mặt vô tà của thiếu nữ bao phủ một tầng quang mang thánh khiết, trong mắt lộ xuất quyết ý thê lương. Không biết lúc nào, nước mắt đã chảy lấp lánh trên gò má nàng.
Đột nhiên, Tử Xuyên Tú cảm thấy tận sâu trong lòng mình như có dao cắt, tâm hồn run rẩy. Tử Xuyên Tú từng trải phong sương, không phải là người đa sầu đa cảm, nhưng trong khoảng khắc này, gã lại nảy sinh xung động của một thiếu niên mười bảy: thiếu nữ trước mặt yếu đuối như thế, bi thương như thế, nàng cần bảo hộ, cần có chỗ dựa vững chãi để nương tựa.
Gã hi vọng bản thân có thể là bờ vai vững chãi cho nàng tựa vào, ôm nàng vào lòng để nàng thoải mái khóc, ôn nhu chùi lệ an ủi nàng. đọc truyện mới nhất tại .
Tử Xuyên Tú trong lòng xuất hiện cảm tình phức tạp, gã không nói gì, cởi áo choàng trên người nhẹ nhàng khoác lên vai nàng, yên lặng đứng sau thiếu nữ xinh đẹp cô độc, ngắm những đóa hoa tuyết như bị nhiễm bi ai mà ảm đạm dần đi.
Bốn phía rơi vào yên lặng vô cùng, thậm chí còn có thể nghe được cả thanh âm hoa tuyết đậu lên cành cây. Tử Xuyên Tú cứ đứng yên mà đợi Lâm Vũ.
Lâm Vũ sau khi rơi lệ thì phảng phất biến thành một tiểu nữ hài mười lăm, thích cười thì cười, thích khóc là khóc, nói ra những lời ngây ngô, Tử Xuyên Tú chỉ yên lặng lắng nghe, rất ít chen lời.
"Lúc nhỏ muội rất ham ăn, cứ lén vào nhà bếp trộm thức ăn. Lúc nhỏ, ba ba hỏi muội muốn gả cho ai? Muội đáp muốn gả cho sư phụ ở nhà bếp. Kết quả ba ba, mụ mụ, thúc thúc và đám ca ca đều cười như muốn phát điên. Tam ca, huynh thì sao? Lúc nhỏ huynh có tham ăn không?"
"Lúc nhỏ ta rất quậy phá, mỗi ngày đều theo hai bằng hữu ra đường bày trò. Lão đại trong bọn là một hỗn thế ma vương a! Ăn trộm, phá làng phá xóm, đánh bạc, trộm rượu uống, ăn quỵt, tinh thông đủ trò, mười bốn tuổi đã thành đại đầu mục của đám thiếu niên bất lương đường phố, cảnh sát Trị bộ thiếu nhìn thấy hắn là đau đầu; Còn một đại ca khác của ta, bề ngoài thì rất thành thật, mở lời là mọi người không nên kích động, kì thật người kích động nhất chính là y! Đánh lộn, kẻ xông lên đầu tiên chính là y, sợ dùng hai con trâu cũng không kéo y lại được, đợi khi Trị bộ thiếu đến, y chớp mắt liền biến thành người đứng bên đường xem nhiệt náo, còn cung cấp tin cho cảnh sát: bọn du đãng chạy về phía kia! Ta không sợ cảnh sát, ta sợ là nghĩa phụ của ta".
"Nghĩa phụ?"
"Trước khi sinh ta thì ba ba đã chết rồi, lúc ba tuổi mụ mụ cũng chết, là nghĩa phụ nuôi ta lớn".
"A, xin lỗi".
"Không có gì. Lúc ba ba chết ta còn chưa được sinh ra, lúc mụ mụ khứ thế ta cũng còn chưa hiểu chuyện, vì thế lúc đó cũng không cảm thấy thương tâm. Nghĩa phụ ta là người rất uy nghiêm, đãi người rất nghiêm lệ. Mỗi lần được nghĩa phụ lãnh ra khỏi Trị bộ thiếu, ta đều phải chịu không ít đau khổ, lúc nằm ngủ còn gặp ác mộng. Mỗi lần ăn phạt là ta phải giả dạng ngoan ngoãn nửa tháng, nghĩa phụ mới lơi lỏng. Nửa tháng trôi qua là ta lại vắt giò chạy đi tìm hai tên huynh đệ xấu kia, cũng nhau trộm gà bắt chó. Nghĩa phụ ta chỉ đành than: Lờn thuốc rồi!"
Lâm Vũ bật cười: "Tuổi thơ của huynh thật thú vị. Còn muội...Muội đừng nói đến hai bằng hữu, một người muội cũng không có".
Đêm đã khuya, tuyết cuối cũng ngưng rơi, mây đen âm u tan đi, sao trên trời nhấp nháy sáng, bầu trời giống như một bức tường đen đính đầy châu báu mĩ lệ.
Người trên đường thưa thớt dần, trong tiệm rượu ven đường vọng ra tiếng ca buồn thương nẫu ruột.
Hai người đều dừng chân lắng nghe, trong đêm khuya tĩnh lặng, tiếng ca buồn bã cộng thêm âm nhạc não nuột càng lay động lòng người, càng có mị lực cảm nhiễm nhân tâm.
Lâm Vũ ngẩng đầu nhìn Tử Xuyên Tú: "Tam ca, huynh có nữ tử yêu thích huynh không?"
"Nữ tử yêu thích ta?" Trong đầu Tử Xuyên Tử hiện lên một cảnh đau lòng: trên con đường thắp đèn trong chiều nhập nhạng, một thiếu nữ dưới ánh đèn, khóc run bờ vai, thời điểm đó đã khắc sâu vào linh hồn gã.
Không biết vì sao, nhu tình đêm đó có một ma lực thần bí, mặc cho gã muốn đóng lại quá khứ thế nào thì cũng có lúc nó gợi lên. "Có một nữ tử thích ta, nhưng ta không có khả năng ở cùng cô ấy".
Nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Vũ như nắm bắt được gì đấy, thốt: "Như thế thì..." Ngữ khí của nàng rất bình tĩnh, nhưng ba chữ bình thường đó lại uẩn hàm một sự thất lạc, chỉ là nàng dùng nụ cười để che giấu.
"Vậy huynh yêu nàng không?"
"Ta nghĩ, chắc là yêu!"
"Hai người đều yêu thích nhau, vì sao lại không thể ở cùng nhau?"
Tử Xuyên Tú ngẩn ngơ: "Đúng, chúng tôi đã tương ái, vì sao không thể ở cùng nhau chứ? Rốt cuộc là ai đã sai?"
Nếu như thời gian quay ngược cho gã cơ hội chọn lại lần nữa, bản thân sẽ quyết định thế nào? Hay là còn có một phương pháp lưỡng toàn kì mĩ nào khác? Ngước nhìn trời sao xán lạn, Tử Xuyên Tú thở dài than: "Há được như ý mình, chỉ cầu tâm không thẹn".
Lúc Tử Xuyên Tú hãm nhập trầm tư, Lâm Vũ lặng lẽ quan sát gã, ngắm mày kiếm đang nhíu chặt, ngắm gương mặt rộng mở phân minh, cảm thụ mị lực nam tử từ người thanh niên đang chuyên chú suy tư, Lâm Vũ nhìn như say như mê, tim chợt đập khẩn trương trong lòng ngực.
Nàng dùng mũi chân đá hòn đá nhỏ dưới đất, nhỏ giọng nói: "Nếu như, nếu như huynh gặp muội trước người đó, huynh liệu có thể...có thể..."
Thanh âm của nàng càng nói càng nhỏ, Tử Xuyên Tú nghe không rõ hỏi: "Sao?"
"Không, không có gì. À, nữ tử mà huynh yêu nhìn thế nào? Cô ấy rất xinh phải không?"
Tử Xuyên Tú mỉm cười: "Cô ấy rất xinh đẹp, bất quá vẫn không so được với Lâm Vũ muội, sắc đẹp của muội là siêu phàm thoát tục".
Lâm Vũ đỏ mặt: "Thật không? Trước giờ không có ai khen muội xinh đẹp. Từ khi hiểu chuyện, rất nhiều thiếu nữ muội biết đều nhận được hoa và thư tình của nam nhân, nhưng không có một nam nhân nào tặng hoa uội, muội còn cho rằng chắc là muội rất xấu xí".
Tử Xuyên Tú ngó quanh quẩn, trời đang mùa đông, xung quanh chỉ thấy tuyết trắng ngai ngái, cây cỏ điêu linh, gã máy động tâm tình: "Muội đợi một chút". Chui vào trong lùm cây bên đường, mãi một lúc mới thò ra, tay giấu sau lưng: "Muội đoán xem, đây là gì?"
"Hoa?"
Tử Xuyên Tú giả bộ xụ mặt: "Muội không thể giả ngốc chút sao? Chiếu theo tiểu thuyết ngôn tình thông thường, muội phải đoán không ra, sau đó ta đột nhiên đưa quà ra, muội vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó không kìm được lòng mà hôn ta một cái. Ài, giờ ta mới hiểu, nữ tử thông minh quá thường khó kiếm chồng!"
"A, vậy chúng ta làm lại!" Lâm Vũ khoanh hai tay trước ngực, ánh mắt trong trẻo nhìn gã: "A, là cái gì vậy? Cho muội xem đi, người ta tò mò quá, tò mò quá..."
"Hả, có hơi quá khoa trương không?"
"Ai nha, mặc kệ, đưa uội".
Thế là Tử Xuyên Tú quỳ một gối trước mặt Lâm Vũ, hai tay ôm hoa: "Tệ quốc có một phong tục, Bách hợp hoa tượng trưng cho thiếu nữ thuần khiết nhất. Đóa hoa này là ta đặc biệt chọn đem tặng người thiếu nữ mỹ lệ nhất mà ta từng gặp, Lâm Vũ tiểu thư, chỉ có nàng mới xứng để nhận nó".
Nhận lấy "Đóa hoa", một trận lạnh lẽo lan trên đầu ngón tay, các ngón tay Lâm Vũ khẽ run, đây là một đóa Bách hợp hoa bằng băng, mười mấy cánh hoa tinh xảo đều do dùng băng khắc thành, lóng lánh trong suốt, cánh hoa băng phản chiếu ánh sáng lấp lánh, ở giữa còn có từng sợ lá đỏ làm nhụy, sinh động như thật.
Gã mong chờ nhìn nàng: "Thế nào? Đẹp không? Muội thích không?"
Nhìn gương mặt trắng đi vì lạnh, nhìn mấy đầu ngón tay hồng hồng do cầm băng quá lâu, Lâm Vũ nghèn nghẹn cổ họng, đáp: "Rất xinh đẹp, muội, muội rất thích!"
Nơi ngực như có thứ gì chèn ép, nhãn tình cũng mơ hồ ứa lệ, nàng dụng lực gật đầu: "Muội rất, rất thích!"
Nàng ngẩng đầu, cố cười nói:"Tam ca, huynh nhắm mắt lại được không? Một giây là được rồi, muội cũng có cái này tặng cho huynh!"
"A!" Tử Xuyên Tú nghi hoặc nhắm mắt: "Muội có gì..."
Gã còn chưa nói xong, trên môi đột nhiên cảm giác được một làn hơi nóng ẩm, mùi thơm của thiếu nữ khiến người mê đắm. Gã mở bừng mắt: "Muội..."
"Trong tiểu thuyết đều miêu tả như thế mà".
Đôi môi mềm mại, ấm nóng của Lâm Vũ lại khóa chặt môi gã, hai mắt khép hờ, thần thái rất mê người.
Tử Xuyên Tú bất giác đặt tay lên eo thon siết nhẹ nàng vào lòng, cảm giác thân thể trong vòng tay mình run khe khẽ. Gã cúi đầu mở môi ngậm một cánh môi thơm của người thiếu nữ, hai người run rẩy, hai cặp môi ấm quấn vào nhau.
Ái tình bộc phát vô cùng đột ngột.
-oo-