Tử Xuyên Tam Kiệt
Tác giả: Lăo Trư
Quyển : Phong vũ tương chí.
-----oooo-----
Chương : Nhuyễn cấm hành cung ().
Nhóm dịch: Tú Xuyên
Sưu Tầm by nguoibantot --- vn.eu
Tử Xuyên Tú yên lặng quan sát La Minh Hải. Cho dù La Minh Hải có rất nhiều chỗ khiến gã nhìn không thuận mắt, lão lòng dạ hẹp hòi, tầm nhìn hạn hẹp, nhớ dai thù vặt, bề ngoài xấu xí, lão còn có cái miệng thúi, nhưng ai cũng không thể nói La Minh Hải là một quan viên tham lam.
Là đệ nhất nhân trong hệ thống quan viên Tử Xuyên gia, nếu như muốn thu vén tiền tài, lão có rất nhiều cơ hội, nhưng lão lại nổi danh là thanh liêm cương chánh, trong danh sách hối lộ dài dằng dặc của Mã Duy, Tử Xuyên Tú dò từ đầu đến cuối cũng không tìm thấy tên lão, ngay cả tử đối đầu với lão là Đế Lâm cũng không thể không thừa nhận: "La Minh Hải không tham tiền".
Lão tín niệm "Không hưởng thụ thì chẳng cần nhiều tiền", trở thành vị đệ nhất đại quan trong sạch như nước, lựa chọn cuộc sống gian khổ như hành tăng. Lão là một người có nội tâm cực kỳ kiên định, ý chí kiên cường như sắc, kinh nghiệm phong phú lại cực kỳ lão luyện, am hiểu mọi thủ đoạn chính trị, trung thành cẩn cẩn với Tử Xuyên gia tộc.
Nếu đổi lại đang sống ở một thời kì khác, lão có lẽ trở thành một danh thần xuất sắc nhất Tử Xuyên gia được ghi nhận vào sử sách, nhưng bi ai đó là, lão lại xuất hiện cùng thời với Đế Lâm, còn là địch nhân của Đế Lâm.
Đế Lâm thật quá ưu tú, hắn như vầng trăng sáng rõ, là địch nhân của hắn, cuối cùng sẽ trở thành một vì sao nhỏ nhoi mà thôi.
Lần thẩm vấn này cũng coi như là không tiền tuyệt hậu, kẻ bị hỏi cung lại hất đổ thẩm phán quan, các nguyên lão còn lại đều hổ thẹn, La Minh Hải làm như không có gì tiếp tục chủ trì thẩm vấn: "Tử Xuyên Tú, cho dù Mã Duy phản nghịch, nhưng ngươi cũng phải thỉnh lệnh thượng cấp mới được xuất binh trấn áp! Ngươi tiên trảm hậu tấu, đó là hành vi vượt quyền!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, mời lật điều lệ một trăm hai mươi mốt Quân pháp điều lệ, phàm là gặp phải phản nghịch, binh biến, địch quân tập kích, đều có quyền quyết đoán, không cần thỉnh lệnh Đế đô. Đương thời Mã Duy dốc sức cả một sư một tỉnh mưu nghịch, nếu không hành động kịp thời, phản loạn có cơ hội sẽ lan rộng. Tôi thân là thống lĩnh Hắc kì quân, hành động đánh dẹp phản loạn là trách nhiệm của tôi, cũng là quyền lợi của tôi".
"Cho dù ngươi bình định binh biến hợp pháp, nhưng ngươi giết nhiều bình dân như thế, đây đã vượt khỏi phạm trù bình định binh biến rồi".
"Căn cứ thỉnh cầu của tổng giám sát thính ngày hai mươi bảy tháng hai, vì điều tra nguyên nhân thống lĩnh Vân Sơn Hà chết không minh bạch năm xưa, Hắc kì quân phụng lệnh triển khai hành động toàn diện điều tra Mã thị gia tộc, những kẻ tử vong đều do phản kháng, binh lính thi hành không thể không dùng thủ đoạn trấn áp".
La Minh Hải lớn tiếng hỏi, Tử Xuyên Tú quát lớn phản bác, nếu như có người chứng kiến nhưng không hiểu đầu đuôi thì chẳng thể biết là ai đang thẩm vấn ai.
La Minh Hải tuy hàm dưỡng không tệ nhưng cũng không nhịn được thái độ của Tử Xuyên Tú, lão hung hăng nhìn Tử Xuyên Tú: "Tú Xuyên thống lĩnh, chớ cho rằng tất cả nhân chứng đều bị ngươi giết sạch thì ngươi có thể tùy ý dựng chuyện. Bọn ta còn có một chứng nhân rất trọng yếu, lời của hắn hoàn toàn khác với ngươi!"
"Tổng thống lĩnh đại nhân, mấy cái tin vỉa hè đó làm sao có thể tin được chứ?"
"Tú Xuyên thống lĩnh, người đó là chứng nhân số một, lúc đó hắn có mặt tại hiện trường!"
"A!" Tử Xuyên Tú nhíu mày: "Hắn tự xưng là có mặt tại hiện trường lúc đó, vậy thì hắn nói láo, tổng thống lĩnh đại nhân, ta yêu cầu đối chất trực tiếp với hắn".
La Minh Hải chụm đầu xì xào nghị luận với mấy nguyên lão một hồi, gật đầu đáp: "Có thể, truyền nhân chứng vào".
Tuy không tin nhưng Tử Xuyên Tú vẫn tò mò La Minh Hải rốt cuộc đang giở trò gì, gã quay đầu nhìn ra cửa.
Trong tiếng bước chân đồm độp, một thân ảnh quen thuộc mặc quân trang xanh đen xuất hiện ở cửa.
Tử Xuyên Tú chấn kinh đứng bật dậy, lớn tiếng nói: "Không thể! Ngươi..Ngươi rõ ràng đã chết rồi, đây là người giả!"
Người đó quay đầu nhìn qua Tử Xuyên Tú, trong mắt ngập tràn cừu hận.
Nhìn thấy nhãn tình của hắn, Tử Xuyên Tú lập tức biết, đây không phải là ngụy trang, loại ánh mắt điên cuồng tuyệt vọng này, bản thân chỉ từng thấy qua ở một người.
Mã Duy! Hắn lại còn sống! Thật không thể nào, hắn không phải đã chết trên đảo của Uy khấu sao? Bản thân còn thấy đầu lâu của hắn, rất nhiều Uy khấu đều chứng thực...A, thế thân! Tên gia hỏa đầy cừu nhân như Mã Duy, sao lại không có một thế thân chứ? Bản thân mắc lừa rồi, thật là đáng chết!
Trong đầu Tử Xuyên Tú một mảnh hỗn loạn như có cả vạn con ong đang bay vo ve.
Trong mông lung, gã ẩn ước nghe được thanh âm của Mã Duy: "...Bẩm tổng thống lĩnh đại nhân, về sự kiện ngày hai mươi bốn tháng mười hai, tôi nghĩ Tú Xuyên thống lĩnh đã hiểu lầm tôi. Tú Xuyên thống lĩnh là thượng ti mà tôi tôn kính và yêu mến, tôi cùng ông ấy vô oán vô cừu, có lí do gì mưu hại tính mệnh của ông ấy? Hơn nữa thống lĩnh còn vu khống tôi sách động binh biến mưu nghịch, đó lại càng hoang đường: giả sử tôi đại nghịch bất đạo, cũng không thể nhân lúc có mặt một thống lĩnh gia tộc mà gây binh biến, tam thập ngũ sư là quân đội của gia tộc, càng không thể nghe lệnh của tôi vây công một viên thống lĩnh được! Sự thật là thế này: đêm ngày hai mươi bốn tháng mười hai, có một đội Uy khấu định nhập cảnh quấy nhiễu, vừa hay thống lĩnh đang có mặt ở trạm canh số mười một. Vì bảo vệ sự an toàn của thống lĩnh, tôi lập tức dẫn đệ nhị đoàn của tam thập ngũ sư đến cứu viện, lúc đến nơi thì đụng phải Uy khấu đang vây công trạm gác, tôi triển khai chiến đấu với Uy khấu, lúc quân tôi sắp đánh bại Uy khấu thì bộ đội Bảo vệ thính Lâm gia do Lâm Duệ dẫn đầu đột nhiên xuất hiện bao vây bọn tôi, bọn chúng uy hiếp chúng tôi để Uy khấu rút đi. Lúc đó tôi rất phẫn nộ liền tiến lên lí luận, đang tranh luận thì Lâm Duệ thình lình bắt thống lĩnh mang đi. Đương nhiên, thân là thuộc hạ, tôi vội dẫn bộ đội đi cứu viện đại nhân, ai ngờ Lâm Duệ đột nhiên phát động công kích, quân sĩ chúng tôi không có phòng bị, thương vong thập phần thảm trọng..."
Mắt thấy Mã Duy mồm mép khẳng định, theo lý thì Tử Xuyên Tú dù sao cũng phải phản bác lại, nhưng khiến mọi người thất kinh, Tử Xuyên Tú giống như đang mộng du, một tiếng cũng không nói.
La Minh Hải hỏi: "Mã Duy kì bổn, lời của ngươi hoàn toàn bất đồng với Tú Xuyên thống lĩnh. Tú Xuyên thống lĩnh tố cáo ngươi cấu kết với Uy khấu, ngươi có giải thích gì không?"
Mã Duy cười lạnh đáp: "Tổng thống lĩnh đại nhân, tôi thân là trấn thủ một tỉnh của gia tộc, từng tiêu diệt không biết bao nhiêu Uy khấu phỉ bang. Thống lĩnh tố cáo tôi cấu kết Uy khấu, cái này chẳng khác nào chuyện hoang đường. Ông ấy cũng không phải nói tôi chết trong tay Uy khấu sao? Kết quả thì chư vị đại nhân đã thấy đó, tôi vẫn sống tốt. Còn thống lĩnh vì sao vu khống tôi, tôi có giải thích thế này: chư vị đại nhân, các vị chưa có điều tra tài sản tư nhân của Tú Xuyên thống lĩnh, từ sau khi đến tây nam, ông ấy đột nhiên phất lên, tiền tài khổng lồ từ Lâm gia dâng tặng cho ông ấy. Chư vị, Uy khấu đêm đó từ đâu nhập cảnh? Lâm gia. Là ai thả bọn chúng? Vẫn là Lâm gia. Mà Tú Xuyên thống lĩnh nhận được rất nhiều lợi ích từ Uy khấu thông qua Lâm gia, rốt cuộc là ai cấu kết Uy khấu tàn hại bình dân, chuyện này chẳng phải đã quá rõ sao?"
nguồn
"Tú Xuyên thống lĩnh, lời của Mã Duy các hạ ngươi đều đã nghe, ngươi có gì nói không?"
"A!" Nghe có người kêu tên mình, Tử Xuyên Tú giống như tỉnh mộng, lắc lư đứng lên: "Tổng thống lĩnh đại nhân, ta có lời muốn nói".
Gã bước tới hai bước, giống như chuẩn bị phát biểu tràng giang đại hải.
Đột nhiên, Tử Xuyên Tú nhanh như báo vọt đến chỗ cảnh vệ, cảnh vệ chưa có phản ứng thì gã đã rút đao đeo bên hông cảnh vệ đó, thân hình như thiểm điện, đao quang rít lên chém đến chỗ Mã Duy ngồi.
Đồng thời với Tử Xuyên Tú phát động, Mã Duy cũng lăn xuống đất, lăn đến dưới bàn của thẩm phán quan.
Tử Xuyên Tú hơi kinh ngạc, đao thứ hai nhanh chóng bổ ra, ầm một tiếng vang dội, cái bàn đã bị đao bổ đôi, nhưng bên dưới không còn thấy thân ảnh Mã Duy: hắn đã trốn đằng sau La Minh Hải.
Tử Xuyên Tú tặc lưỡi: tên gia hỏa này hình như đã học nhẫn thuật của Đông doanh?
Tất cả phát sinh rất nhanh, đến lúc này đám thẩm phán quan mới có phản ứng: "Người đâu! Giết người rồi!"
Bên ngoài truyền vào tiếng bước chân rầm rập gấp gáp của cảnh vệ, tiếng kinh hô vang lên: "Bên trong giết người rồi!"
-oo-
:: :: Mọi người vào vào đây ( vn.eu/forum/showthread.php?-Keu-Goi-Cac-Manh-Thuong-Quan-ung-ho-tai-tro-Share-Truyen) ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào :: ::