Trì Trạm gần như là bước vào cửa ngay sát giờ hẹn, nhưng lại tình cờ gặp được một người còn đến muộn hơn cả mình ngay trước cửa nhà hàng, bên cạnh người kia dẫn theo một người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng, dáng người cao gầy, khi cả ba người cùng bước vào cửa đã thu hút không ít sự chú ý.
Những người đang có mặt ở đây đều là anh em bạn bè nhiều năm, mấy người khác không có bạn gái cố định cũng chưa lập gia đình nên đều đến một mình.
Tần Trác Huy mang theo em gái, Từ Thư Thừa lại dẫn bà xã chính thức của mình đến, mọi người đều quen biết nhau.
Bữa tiệc liên hoan giữa bạn bè với nhau đột nhiên xuất hiện thêm một gương mặt xa lạ, điều này khó tránh khỏi việc nảy sinh những phỏng đoán.
“Bạn gái, Mạnh Du.” Người nọ lời ít ý nhiều nhưng lại vô cùng dứt khoát giới thiệu, lúc này mới xua tan đi nghi ngờ của tất cả mọi người.
Trong những trường hợp như vậy, nếu thực sự dám tuỳ tiện mang theo một người phụ nữ nào đó ở bên ngoài đến thì cho dù tình nghĩa nhiều năm như thế nào đi nữa cũng không thể bỏ qua.
Nhưng bạn gái nghiêm túc thì khác.
“Tên tiểu tử nhà cậu được lắm, tớ đang tự hỏi gần đây sao không thấy bóng dáng cậu đâu cả, hoá ra là đang theo đuổi bạn gái!”
“Đúng vậy! Đã nói cùng nhau làm cẩu độc thân, thế mà cậu lại lén lút đi tìm bạn gái!”
Trong lúc cười đùa, có người cảm thấy vị Mạnh tiểu thư này thoạt nhìn hơi quen thuộc, hình như là một minh tinh nào đó, cũng rất muốn lật lại ký ức nhưng vẫn không thể nhớ ra được mình đã gặp ở trong bộ phim truyền hình hay điện ảnh nào.
Nhưng Trì Tiêu lại ngay lập tức nhận ra được, Mạnh Du có thể coi là một trong những siêu mẫu hàng đầu ở trong nước, là người mẫu chuyên dụng của nhà Daya, lúc trước cô đã từng nhìn thấy cô ấy mấy lần trên sàn catwalk khi cùng mẹ đi xem các show diễn thời trang ở nước ngoài.
Có người tò mò hỏi hình như đã từng nhìn thấy Mạnh Du ở đâu đó, không đợi cô ấy mở miệng, Tần Nhã Nghi đã mỉm cười tủm tỉm giả vờ bông đùa chế nhạo nói: “Đến cả Mạnh tiểu thư đây mà anh cũng không biết, kiến thức quá hạn hẹp rồi đấy! Người ta là siêu mẫu quốc tế đấy!”
Nói rồi, cô ta chủ động bước đến duỗi tay ra, nở một nụ cười ngọt ngào giới thiệu: “Xin chào, tôi tên là Tần Nhã Nghi, cô cứ gọi là Nhã Nghi là được rồi! Tôi có thể gọi cô là Tiểu Du được không?”
Sự lạnh lùng trên mặt Mạnh Du phai nhạt đi rất nhiều, cộng thêm một chút mềm mại bình thản, lúc đưa tay ra bắt tay lại, nụ cười trên mặt mặc dù không phải cực kỳ thân thiện nhưng cũng rất lịch sự khách khí: “Chào Tần tiểu thư, cô cứ gọi tên tôi là được.”
Nơi đáy mắt Tần Nhã Nghi loé lên một tia u ám: “Được rồi! Cô là bạn trai của anh Phó Hàn nên cũng không cần phải quá khách khí với chúng tôi làm gì.”
Sau khi chào hỏi xong với Mạnh Du, Tần Nhã Nghi lại chuyển đến ngồi bên cạnh Trì Trạm, nở một nụ cười càng ngọt ngào hơn nữa: “Anh Trì Trạm, dạo gần đây anh lại đẹp trai hơn đấy nha!”
Trì Trạm vẫn luôn bày ra vẻ mặt lạnh lùng với người bên ngoài, chỉ gật gật đầu với cô ta một cái rồi quay mặt sang chỗ khác.
Những lời còn lại lập tức bị chặn trong cổ họng, Tần Nhã Nghi nghẹn khuất, cuối cùng vẫn an phận trở về chỗ ngồi của mình.
Trước mặt những người khác, Tần Trác Huy cũng không tiện nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng nói với cô ta: “Anh em bọn anh hiếm khi có dịp tụ tập với nhau như thế này, em ngoan ngoãn ăn cơm đi được không, có mưu tính gì thì hãy thu bớt lại trước đi.” Giọng điệu cũng không tốt lắm.
Tần Nhã Nghi mỉm cười trả lời: “Anh, mấy bạn bè tốt của anh cũng là anh trai của em đấy, em chỉ muốn chào hỏi thôi mà.”
“Ồ.” Tần Trác Huy từ chối cho ý kiến, lạnh lùng trả lời một tiếng, quay đầu đi không muốn để ý đến cô ta nữa.Mọi người tề tựu đông đủ cùng ăn một bữa cơm chính thức.
Trong lúc ăn cơm, ai nấy đều không ngừng trò chuyện trên trời dưới đất, nhân tiện còn phải ăn thức ăn cho chó, hơn nữa còn là thức ăn cho chó gấp đôi.
Bên này, Từ Thư Thừa cẩn thận lựa xương cá xong rồi bỏ cả miếng thịt cá hoàn chỉnh vào trong bát Trì Tiêu. Bên kia, Phó Hàn vì muốn chăm sóc cô bạn gái người mẫu của mình nên đã đặc biệt gọi người phục vụ đến yêu cầu chuẩn bị một phần cơm ít chất calo, thỉnh thoảng còn quay đầu lại hỏi người ta có muốn nếm thử món này món nọ hay không?
Có người nghe thấy phiền não dứt khoát hét lên: “Phó Hàn, cậu nhỏ tiếng một chút được không? Ồn ào gai mắt tớ rồi!”
Lại có người chân thành hỏi: “Trì Trạm, sao cậu vẫn có thể bình tĩnh, tự nhiên và thong dong ăn cơm khi bị kẹp giữa hai cặp đôi này vậy? Cậu không phiền đến hoảng sao?
Tần Trác Huy cười nói: “Cậu thì biết gì chứ? Anh Trạm của tớ chính là một sát thủ trời sinh không có cảm xúc! Nhìn chị dâu Nhân Nhân của tớ thì sẽ hiểu, em gái ruột được anh họ tớ nuôi nấng từ nhỏ đến lớn rồi lại tiếp tục tha về tổ mình mà anh ấy vẫn có thể mặt không đổi sắc, là một người diệt sói!”
Cái gì gọi là một câu đắc tội với ba người, chính là đây.
Trì Trạm lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, cười một tiếng: “Một đống đồ ăn này cũng không thể lấp đầy được cái miệng của cậu?”
Từ Thư Thừa cũng không thèm nhìn anh ta, tiếp tục phục vụ bà xã ăn cơm.
Trì Tiêu chậm rãi nuốt xuống một miếng thịt cá, lúc này mới cực kỳ chân thành nói với Tần Trác Huy: “Nếu cái miệng của chú vô dụng thì có thể quyên góp cho những người cần nó.”
Có người lập tức cười nhạo anh ta: “Ha ha ha, ý bảo cái miệng của cậu rẻ tiền đấy!”
Nhưng cũng chính vì những lời bốp chát qua lại này mới khiến Mạnh Du- Người vẫn luôn yên tĩnh ăn cơm liếc nhìn về phía Từ Thư Thừa và Trì Tiêu nhiều hơn vài lần.
Thấy vậy, Phó Hàn ngồi bên cạnh nhỏ giọng giải thích với cô: “Đó là em rể của Trì Trạm, Từ Thư Thừa của tập đoàn Trung Thành. Đừng nhìn dáng vẻ nhị thập tứ hiếu của cậu ta ở trước mặt bà xã lúc này, thực ra người này còn khó gần hơn cả Trì Trạm, nhưng em cũng không cần nghĩ nhiều, trong mắt cậu ta chỉ có bà xã mình, ngay cả bọn anh cũng không thèm đếm xỉa đến.”
Lúc nãy khi lên lâu, Phó Hàn dẫn theo Mạnh Du đã đối mặt với người tên Trì Trạm kia.
Công ty quản lý của Mạnh Du trực thuộc công ty Truyền thông Hải Châu, người nhà họ Trì- Người nắm quyền lãnh đạo luôn giữ tác phong khiêm tốn và bí ẩn, gần như chưa bao giờ lộ diện trên các phương tiện truyền thông.
Trong suốt hai năm qua, Trì Trạm nắm quyền lãnh đạo tập đoàn, thanh danh vang dội trong giới, Mạnh Du ký hợp đồng với công ty mấy năm nay nhưng chỉ nghe tên tuổi chưa từng gặp người thật, lần này bởi vì mối quan hệ với bạn trai nên mới được lộ mặt trước sếp lớn.
Nếu đã quen biết với Trì Trạm, khi Phó Hàn giới thiệu, đương nhiên cũng sẽ lấy anh để làm phép so sánh.
Lúc này Từ Thư Thừa sớm đã thu lại sự sắc bén trên người mình, hầu hết những người không quen biết anh sẽ không thể liên tưởng anh với vị đại gia kinh doanh tuổi còn trẻ tuổi nhưng đã dẫn dắt chi nhánh của Trung Thành ở nước ngoài lên một cấp độ hơn nữa.
Đặc biệt là khi anh nói chuyện với người con gái bên cạnh mình, toàn bộ ánh mắt và trái tim chỉ có bóng dáng của đối phương, đó là điều mà bất cứ người phụ nữ nào nhìn vào cũng phải ngưỡng mộ và ao ước.
Mạnh Du không quen biết Từ Thư Thừa, nhưng lại biết đến Tập đoàn Trung Thành, điện thoại di động cô ấy đang sử dụng chính là một sản phẩm đẳng cấp của công ty Khoa học kỹ thuật Trung Thành, không ngờ Thái tử của tập đoàn này lại anh tuấn và trẻ tuổi như vậy.
Cô ấy cho rằng một người như bạn trai Phó Hàn của mình đã có thể coi là một người xuất sắc nhất trong giới công tử hào môn, nhưng lại không thể tưởng tượng được rằng Trì Trạm và Từ Thư Thừa mà mình nhìn thấy hôm nay lại càng ưu tú hơn nữa.
“Vậy thì cô gái thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ đó chính là em gái của tổng giám đốc Trì?” So với Từ Thư Thừa, Mạnh Du càng tò mò về Trì Tiêu hơn nữa.
“Ừ, cô ấy tên là Trì Tiêu, biệt danh là Nhân Nhân, nhìn bề ngoài thì có vẻ cô ấy cũng không dễ tiếp cận giống như anh trai và ông xã của mình, nhưng thực chất lại là một cô bé khá thú vị, nếu em thích thì có thể thử xem sao.”
Mạnh Du gật gật đầu, cực kỳ nhã nhặn gần gũi với bạn trai nhưng lại không nhịn được liếc nhìn về phía Trì Tiêu thêm mấy cái nữa.
Không nói đến những cái khác, cô gái nhỏ này thực sự quá xinh đẹp, hai nét phẩm chất đặc biệt là thuần khiết và quyến rũ ở trên người tạo thành một sự hoà quyện chỉnh thể kỳ diệu. Mặc dù thoạt nhìn còn trẻ tuổi non nớt, nhưng khí thất toàn thân và phong thái lễ nghi được bộc lộ một cách tự nhiên trong từng nhất cử nhất động lại là thứ mà biết bao nữ nghệ sĩ- Những người đã từng trải qua huấn luyện bài bản và tỉ mỉ vẫn khó có thể sánh được.
Điều quan trọng nhất là, một đoá hoa yêu kiều được che chở lớn lên như vậy, nhưng lại không bị nuông chiều ngang ngược, không mắt cao hơn trán, trong sạch không nhiễm chút tạp chất, bản thân cô dễ dàng thu hút ánh mắt của người khác.
Khoảng thời gian giải trí sau bữa ăn, không thể cưỡng lại được lời mời mọc nhiệt tình của mọi người, Từ Thư Thừa và Trì Trạm đều bị dụ dỗ đến bàn poker để phân cao thấp.
Từ trước đến nay chỉ số thông minh của hai người này đều luôn áp đảo bên trên mọi người, bất cứ ai gặp phải bọn họ chỉ có thể nhận thất bại, thế nên thà xem hai cao thủ đối đầu với nhau còn thú vị hơn nhiều.
Hai người ngồi xuống đối diện nhau, cả hai bên đều là thành viên của “đội Cảm tử” đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để nghênh đón cuộc chiến giữa các vị thần, Phó Hàn cũng là một trong số đó.
Trì Tiêu đi theo đến đó, đang định ngồi xuống bên cạnh Từ Thư Thừa theo bản năng thì Tần Trác Huy thích xem náo nhiệt không chê chuyện lớn đã rất chi là thiếu đòn ồn ào nói: “Nhân Nhân! Đến đây đến đây, đánh cuộc với em một phen, để xem đêm nay ông xã chị thắng nhiều hơn hay là anh trai chị thắng nhiều hơn?”
Bước chân của Trì Tiêu cũng vì những lời này mà dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng này, có người còn reo hò vui vẻ hơn nữa: “Nhân Nhân muốn ngồi ở đâu nào? Vị trí tuỳ em chọn!”
Đáng tiếc chọn tới chọn lui, bên cạnh Trì Tiêu nhất định chỉ có Từ Thư Thừa hoặc là Trì Trạm.
Trì Trạm hừ lạnh một tiếng, không để ý đến những lời ồn ào của người khác, nói với Trì Tiêu: “Đừng để ý đến bọn họ, em cứ ngồi ở chỗ Từ Thư Thừa đi, tránh cho đến lúc đó nhìn thấy quân bài của anh lại ra ám hiệu cho ông xã em.”
Tần Trác Huy giơ ngón tay cái với Trì Trạm: “Anh Trạm, cưỡng cầu đề cao sự tự tôn chính là điểm trí mạng nhất!”
Trì Tiêu lặng lẽ dịch dịch đến bên cạnh Từ Thư Thừa ngồi xuống.
“Đột nhiên lại hy vọng anh Trạm thắng.”
“Tớ cũng vậy…”
“Cuộc đời mà, chỉ đơn giản là một bên thắng một bên thua mà thôi.”
Đám người này anh một câu tôi một câu chọc cười, Trì Trạm không thèm để ý đến bọn họ, ấn nút chờ xóc bài.
Có Trì Tiêu ở bên cạnh mình, Từ Thư Thừa luôn cực kỳ bình dị và gần gũi, lúc này cũng mặc kệ tiếng ồn của người bên ngoài, chỉ nghiêng đầu nhìn cô, nụ cười ấm áp trên môi không hề thay đổi: “Em muốn thử không?”
Trì Tiêu lắc đầu: “Hai anh cứ đánh đi, em chỉ ở bên cạnh nhìn thôi.”
Nói rồi, ánh mắt cô bỗng nhiên ngưng đọng, đột nhiên đưa tay ra định gỡ mắt kính của anh xuống: “Dính chút bụi này, để em lau cho anh.”
Từ Thư Thừa hơi cúi đầu xuống, thuận theo động tác của cô để mặc cô tháo kính ra.
Tần Trác Huy không biết từ lúc nào đã lẻn ra đứng phía sau Trì Trạm, nhìn thấy cảnh tượng ân ân ái ái không coi ai ra gì của anh họ và chị dâu, bèn sâu kín nói với Trì Trạm: “Anh Trạm, nếu anh có thua thì thua ở việc không đưa mắt kính.”
“Trẻ con đứng sang một bên đi.” Trì Trạm hạ lệnh đuổi khách, toàn bộ tinh thần đều tập trung vào trên bàn poker, tựa như không thèm để ý đến màn thể hiện tình cảm của em gái và em rể ở phía đối diện.
Trì Tiêu chưa từng chơi mạt chược bao giờ, nhưng nhìn nhiều cũng sẽ biết đánh, tuy nhiên lại không thành thạo lắm, các ván bài cực kỳ phức tạp khiến cô phải suy nghĩ một lúc lâu, thỉnh thoảng nhìn thấy người ta đã ngã bài mới kịp phản ứng lại, hoá ra cũng có thể chơi như vậy.
Mạnh Du thì ngược lại, cô ấy chẳng hiểu chút gì về mạt chược, ngồi bên cạnh Phó Hàn mà như lọt vào trong sương mù, chỉ có thể làm bình hoa.
Vừa mới chơi chưa đầy được hai ván, Tần Nhã Nghi bỗng nhiên dẫn theo một người phục vụ đi đến, trên tay người phục vụ còn bưng một khay đầy đồ uống.
“Đồ uống vừa mới được ép xong, đừng chỉ lo chơi, uống một chút nước cho thanh họng đi.”
Tần Nhã Nghi tiếp đãi mọi người ăn uống giống hệt như một nữ chủ nhân, lại đích thân bưng một cốc đồ uống đặt xuống bên cạnh Trì Trạm: “Anh Trì Trạm, em biết anh không thích uống đồ ngọt lắm, cốc này không ngọt lắm, lát nữa anh nếm thử nhé.”
Tất cả mọi người còn lại cũng nhận được đồ uống, nhưng không một ai nhận được “vinh dự khác biệt” được đích thân Tần Nhã Nghi bưng đến.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tần Trác Huy trực tiếp nhíu mày, nhưng cũng không tiện nói gì ở trước mặt các anh em, chờ đến khi Tần Nhã Nghi bận rộn xong việc rồi, đang định thuận thế ngồi xuống bên cạnh Trì Trạm thì anh ta bỗng nhiên đi đến nắm lấy tay cô ta kéo lên.
“Anh đột nhiên nhớ ra trong nhà vẫn còn có chút việc, chúng ta về trước thôi, mấy anh em cứ chơi đi, hôm nào lại tụ tập tiếp.”
Vừa dứt lời, không đợi người khác kịp nói gì, anh ta đã kéo Tần Nhã Nghi rời đi.
Sắc mặt của Tần Nhã Nghi cũng không được tốt lắm, nhưng ngại ở trước mặt mọi người không dám biểu hiện ra quá rõ ràng, chỉ có thể miễn cưỡng cười nói một câu “Em đi lấy túi xách”, rồi đi theo sau lưng Tần Trác Huy rời đi.
Những người khác nhìn thấy nhưng cũng không có ai lên tiếng ngăn cản, ngay cả Trì Trạm cũng vờ như không nghe thấy, càng không hề chạm vào cốc đồ uống trong tầm tay kia.
Mạnh Du còn chưa tốt nghiệp đại học đã bước chân vào giới thời trang ra sức làm việc, từ lâu đã học được kỹ năng nhìn mặt người khác, bây giờ có vẻ như cảm giác mà vị Tần tiểu thư kia mang đến cho mình hình như không sai, thoạt nhìn rất dễ ở chung nhưng thực chất lại không phải như vậy.
Cô ấy không nhịn được nhìn về phía Trì Tiêu, nhưng Trì Tiêu thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Tần Nhã Nghi một cái, tính tình không kiêu căng ngạo mạn nhưng lại bày ra thái độ không thèm để ý, nghĩ lại nếu không phải không thân không quen thì cũng chỉ có thể là bất hoà lục đục.
Kết hợp với kết quả quan sát lúc này, hơn nửa là khả năng sau.