Sáng thú ba, Trì Tiêu bị Từ Thư Thừa đánh thức, đích thân đưa cô tới bên ngoài tòa nhà dạy học rồi mới về công ty làm việc như thường lệ.
Môn tự chọn vẫn không đủ người như trước, Trần Hiểu Đan đến học với thái độ khác thường, hôm nay Lâm Gia đi thực tập, nhờ người khác tới học hộ, về phần Cát Viện thì không thấy bóng dáng.
Trì Tiêu không để ý nhiều, nhàn nhã xem bài giảng đợi vào tiết.
Trần Hiểu Đan vốn đang chơi điện thoại, chơi được một lát bỗng ngẩng đầu hỏi cô: “Trì Tiêu, cậu cũng không ở trong phòng ngủ sao?”
Trừ lúc dọn dẹp vệ sinh lúc trở về trường trước đó, từ khi chính thức khai giảng đên nay trên cơ bản Trì Tiêu không trở lại phòng ngủ.
Cô bắt được chữ “cũng”, đang nghĩ xem có phải Lâm Gia vì thực tâm nên phải dọn ra ngoài không thì nghe thấy Trần Hiểu Đan thở dài bảo: “Haiz, mấy cậu đều không ở trong phòng ngủ, tớ ở một mình đúng là cô đơn lạnh lẽo như tuyết mà!”
“Cậu còn trò chơi đấy thôi.” Trì Tiêu nghiêm túc nói.
Chữ ký cá nhân của Trần Hiểu Đan trên các tài khoản mạng xã hội đều thống nhất viết: Tại sao phải xã giao, là trò chơi không vui hay là tiểu thuyết không hay?
Vô cùng phù hợp với tình trạng của thanh niên nghiện mạng hiện nay.
Trần Hiểu Đan cũng rất chân thành giải thích với cô: “Chuyện này cũng giống như việc ngồi trong phòng khách chơi điện thoại nhất định phải mở tivi cho có nhạc nền vậy. Tớ ở trong phòng ngủ một mình, cho dù chơi game nhưng nếu có những người khác thì ít nhất xung quanh còn có chút hơi người, nếu không có bất kỳ ai cứ như bị toàn thế giới bỏ rơi vậy.”
Trì Tiêu không hiểu cảm giác cô độc này lắm, nhưng cô rất hiểu nếu như cô ở một mình thì tối khuya thật sự rất đáng sợ, đi vệ sinh cũng phải bật hết đèn lên.
Trì Tiêu xem như có cảm giác đồng cảm nên hỏi thêm một câu: “Bọn họ cũng không ở phòng ngủ sao?”
Trần Hiểu Đan gật đầu rồi lắc đầu: “Có lẽ vậy, Lâm Gia đã tìm được chỗ thực tập, bình thường đều không ở trong phòng, nhưng cũng không nói là không về ở nữa. Hình như Cát Viện nói là mình cũng tìm được một cơ hội thực tập, mấy ngày gần đây cô ấy luôn bận bịu thu dọn đồ đạc của mình, tám phần mười là không về nữa.”
Thì ra là vậy.
Trì Tiêu hiểu ra gật đầu, vỗ vai Trần Hiểu Đan: ” Rảnh rỗi tớ sẽ về thăm cậu.”
“…”
Sao mà đau lòng quá vậy.
Thời gian sau lúc đi học thỉnh thoảng Trì Tiêu sẽ nhìn thấy Lâm Gia không cần đi làm, nhưng trên cơ bản không hề thấy Cát Viện, lúc điểm danh cũng là người đi học thay nói hộ.
Khoảng thời gian này Từ Thư Thừa bận hơn lúc mới kết hôn rất nhiều, thường xuyên đi sớm về trễ, nhưng sáng thứ ba và thứ sáu hàng tuần anh đều đưa cô tới trường, sau giờ học vào tối thứ ba cơ bản cũng sẽ tói đón.
Vào những thời điểm khác thì Trì Tiêu sẽ cắm rễ ở hai chỗ là Đào Hoa Nguyên và biệt thự Lưu Quang.
Trưa nay lúc ăn cơm, đám nhân viên ở Đào Hoa Nguyên đều thảo luận xem lễ Quốc Khán được nghỉ sẽ làm gì, bàn cái này tính cái kia nói tới khí thế ngất trời.
Việt Loan Loan nhận mấy đơn đặt hàng đinh làm trong lúc nghỉ, không định ra ngoài chơi, sau khi ăn xong lúc hai người ở riêng với nhau thì hỏi dự định của Trì Tiêu.
“Không có dự định gì.”
Trong nước đông như kiến cỏ, những chỗ thú vị ở nước ngoài cơ bản đã đi hết, hơn nữa gần đây công việc của Từ Thư Thừa rất bận rộn, không biết tới Quốc Khánh có rảnh được hay không, Trì Tiêu lại càng không có tâm tư ra ngoài chơi.
“Vậy thì hay quá, gần đây mẹ tớ lại nghiên cứu được mấy món ăn mới, cậu và Yểu Yểu cùng tới nhà tớ ăn bữa cơm đi.”
Lúc trước khi nhà Việt Loan Loan gặp chuyện không may, hầu hết thân thích và bạn bè thường qua lại xã giao đều sợ hãi tránh né, nhưng hai người bạn thân còn nhỏ tuổi lại dốc hết sức giúp đỡ mẹ con bọn họ vượt qua thời điểm khó khăn nhất.
Mẹ của Việt Loan Loan rất biết ơn hai người, bà làm bà chủ gia đình nửa đời người, chỉ có tài nghệ nấu nướng này là đem ra được, lúc lễ tết bà đều đích thân làm ít đồ thơm ngon cho hai người nếm thử.
“Được.”Nhắc tới Triệu Yểu, Trì Tiêu chợt nhớ lúc trước mình đã hứa cho cô ấy mượn túi, vậy mà đã một khoảng thời gian rồi cũng không thấy cô ấy tới lấy.
Lúc Việt Loan Loan tag Triệu Yểu trong nhóm chat nói chuyện ăn cơm, Trì Tiêu cũng hỏi chừng nào cô ấy tới lấy túi.
Hơn nửa tiếng sau Triệu Yểu mới trả lời bằng một đoạn voice chat: “Mấy ngày nay tớ đang bận, ăn cơm vào ngày nào, nói trước một tiếng tớ đi thẳng qua là được… Nhân Nhân cậu tớ mấy hôm nữa, cuối tuần sau quay phim xong tớ sẽ tới tìm cậu.”
Âm thanh bên phía Triệu Yểu hơi ầm ĩ, có vẻ cô ấy thực sự rất bận.
Việt Loan Loan tiếp tục làm tranh thủ công mỹ nghệ trong tay, Trì Tiêu cũng ở bên cạnh chọc len của mình.
Qua một khoảng thời gian luyện tập cô đã tiến bộ rất nhiều, không nói khôi phục 100% nhưng ít nhất “Từ Thư Thừa” được chọc ra không còn là đầu trọc mắt hạt đậu nữa, loáng thoáng có thể nhìn ra chút tương đồng với người thật.
Cái này đã gần xong, cô định làm xong sẽ mang về cho chính chủ thưởng thức.
“Bà chủ, bên dưới có người tìm cô.”
Một lúc sau, nhân viên cửa hàng Giai Nguyệt đột nhiên lên lầu gọi Trì Tiêu, vẻ mặt lúc nói chuyện hớn hở, giống như gặp được chuyện gì tốt.
Trì Tiêu xuống lầu với Giai Nguyệt, hỏi cô ấy: “Có chuyện gì vậy?”
“Có một sinh viên của Ninh đại tới tìm cô, bảo là đàn em của cô.” Giai Nguyệt cười vô cùn xán lạ, lại thấp giọng bảo: “Nam sinh kia đẹp trai lắm!”
Đàn em?
Trì Tiêu không biết đàn em gì nhưng vẫn xuống lầu một, đúng lúc trông thấy một nam sinh cao ráo mặc đồ rằn ri đứng chờ ở khu triển lãm. Ngoại hình của cậu ta thật sự không tệ, thuộc kiểu sáng sủa đẹp trai mà con gái cực kỳ dễ rung động, phía sau cậu ta còn có hai ba nam sinh cũng mặc đồ rằn ri.
Mấy cậu thanh niên làn da đen nhẻm, hơi sáng lên, vừa nhìn đã biết là mấy ngày nay huấn luyện quân sự phơi nắng mà ra, mới bước vào khuôn viên trường đại học, trên mặt vẫn còn nét ngây thơ chưa trải sự đời và phấn chấn.
Nam sinh cao cáo bị mấy người phía sau đẩy về trước, bàn tay buông thỏng hơi co lại cọ vào đường ống quần. Cậu ta chần chừ tiến lên, mặt mày ửng hồng cười xấu hổ:
“Chào đàn chị, em là sinh viên năm nhất khoa thể dục học viện thể dục thể thao Ninh đại. Em tên Sở Tử kiện, xin hỏi em có thể thêm wechat của chị không?”
Trì Tiêu dừng lại, cách cậu ta hai, ba bước chân, nhìn dáng vẻ cậu “đàn em” trước mắt, có chút mờ mịt.
Trong mắt người khác chính là dáng vẻ bình tĩnh thong dong không có hành động gì.
Vẻ mặt của nam sinh đầy hồi hộp và chờ mong.
Mấy giây sau, Trì Tiêu mới bình tĩnh hỏi: “Cậu muốn wechat của tôi làm gì?”
“Em…” Nam sinh gãi đầu một cái, sắc mặt đỏ hơn vài phần: “Em muôn kết bạn với đàn chị.”
“Vậy à.” Trì Tiêu hiểu ý gật đầu, sau đó ung dung nói ra trong ánh mắt bất ngờ xen lẫn kinh ngạc của nam sinh: “Tôi không có wechat.”
Nam sinh hóa đàn.
Đám bạn sau lưng cậu ta cũng ngây người.
Khách hàng và nhân viên đứng bên cạnh xem náo nhiệt im lặng trong giây lát, sau đó có người ngầm hiểu mà phát ra tiếng cười trầm thấp.
Trì Tiêu tiếp tục nói: “Cảm ơn ý tốt của cậu, chúc cậu kết giao được bạn mới.”
Biểu cảm muốn chân thành bao nhiêu thì chân thành bấy nhiêu.
Sau khi nam sinh và đám bạn buồn bã rời khỏi, bỗng nhiên Trì Tiêu quay đầu hỏi Giai Nguyệt: “Sau cậu ta biết tớ là đàn chị?”
Giai Nguyệt suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có thể là hỏi nhân viên bán thời gin trong tiệm của chúng ta. Gần đây mấy người bọn họ thường tới tiệm chúng ta, lần nào tới cũng hỏi cậu có ở đây không, tám phần là nhìn thấy nhìn thấy vẻ đẹp của bà chủ là cậu lúc nào đó nên bị mê hoặc rồi!”
Trì Tiêu nghe xong, lúc đang định mở miệng nói gì đó thì đột nhiên một giọng nữ quen thuộc truyền tới từ rào chắn giữa đại sảnh và khu triển lãm —
“Nhân Nhân vẫn giống như lúc trước vậy, hoa đào không ngừng nha!”
Trì Tiêu nhìn theo giọng nói, lúc thấy rõ dáng vẻ người đó thì hơi nhíu mày.
Là Tần Nhã Nghi.
Tần Nhã Nghi xách tho một cái túi tổng tinh xảo lại gần, không thèm để ý ánh mắt dò xét của người khác mà nhìn quanh một vòng trước, sau đó thân thiết chào hỏi Trì Tiêu: “Đây là cửa hàng đồ ngọt do Nhân Nhân mở sao? Thiết kế đẹp quá, đây là lần đầu tớ đến đây đó!”
Giọng điệu này, ai không biết còn tưởng rằng hai người là chị em tốt thân với nhau lắm.
Trì Tiêu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt nhìn cô ta: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Tần Nhã Nghi cười tới dè dăt, trong dè dặt còn mang theo chút đáng yêu: “Lần này không phải tới tìm cậu, tớ tới tìm Loan Loan, cô ấy có ở đây không?”
“Cô tìm cô ấy làm gì?”
“Nhân Nhân, chi bằng chúng ta nói riêng với nhau nhé?” Tần Nhã Nghi mơ hồ liếc xung quanh, cô ta không muốn chuyện cũ của mình bị vạch trần trước mặt người khác, cũng không muốn bị những người khác chứng kiến dáng vẻ mình khúm núm với Việt Loan Loan.
“Sao thế?”
Việt Loan Loan thấy Trì Tiêu xuống lầu một hồi còn chưa trở lại, lo có chuyện gì nên xuống lầu, đi đến chỗ rẽ đã thấy cảnh tượng này.
Cô ấy nhìn nữ sinh ăn mặc theo kiểu tiểu thư thục nữ trước mặt Trì Tiêu thì nghi hoặc chớp mắt mấy cái: “Trì Nhân Nhân, đây là bạn của cậu sao?”
Tần Nhã Nghi: “…”
Trì Tiêu thành thật lắc đầu với Việt Loan Loan: “Không phải.”
Sắc mặt Tần Nhã Nghi bỗng cứng đờ, cô ta buông mắt cắn môi không nói chuyện.
“À…” Việt Loan Loan còn tưởng là khách hàng mới nên nói với Giai Nguyệt đứng bên cạnh quan sát như lọt vào sương mù: “Giai Nguyệt, cô chiêu đãi khách đi.”
Sau đó cô ấy xoay người định lên lầu.
Trong đầu Tần Nhã Nghi cứ quanh quẩn tiếng “không phải” dứt khoát của Trì Tiêu nên suýt chút nữa quên mất chuyện chính. Cô ta vội vàng gọi Việt Loan Loan lại trước khi bóng dáng của cô ấy biến mất ở góc cầu thang: “Loan Loan! Cậu không nhớ sao? Tớ là… Tần Nhã Nghi đây!”
Bước chân của Việt Loan Loan khựng lại.
Đã nhiều năm như vậy, dáng vẻ khó tránh khỏi sẽ thay đổi, nhưng có vài người một khi nhắc tới tên sẽ có thể nhanh chóng moi ra từ trong hồi ức.
Từ nhỏ đến lớn Việt Loan Loan luôn lạc quan hướng tới bụng dạ rộng rãi, tù khi gia đình trở nên gàu có, cô ấy chuyển tới trường mới cũng mang theo tràn đầy chờ mong.
Hoàn cảnh mới không phụ lòng cô ấy, đầu tiên là để cô ấy quen được bạn cùng bàn Triệu Yểu rất hợp tính với mình, sau đó thông qua Triệu Yểu quen được em gái nhỏ Trì Tiêu. Lúc ấy hai nữ sinh đối xử ví Trì Tiêu như em gái ruột con gái ruột của mình vậy
Hết cách rồi, ai bảo bề ngoài của cô gái Trì Tiêu này vừa nhìn đã dễ khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác chứ.
Nhưng ai ngờ lại gần Trì Tiêu một chút lại dẫn tới phiền phức liên tiếp.
Phiền phức này tên là Tần Nhã Nghi.
Thành thật mà nói Việt Loan Loan cảm thấy chủ yếu là lúc đó tính tình của mình tốt, bị tổn thương không nặng. Bây giờ thời thế đã thay đổi, những dấu vết của quá khứ đã nhạt đi nhiều, nhớ lại thì sức ảnh hưởng của Tần Nhã Nghi này với cô ấy cũng không nghiêm trọng như vậy nữa. Có điều những chuyện cô ta đã làm với Việt Loan Loan và người khác vẫn không thể xóa bỏ, chưa tới mức có thể dễ dàng tha thứ, thậm chí là bắt tay giảng hòa.
Trong phòng làm việc trên lầu hai của tiệm, Việt Loan Loan căn bản không muốn mở món quà xin lỗi mà Tần Nhã Nghi đưa tới, thậm chí còn không nhìn nhiều, chỉ sắc mặt bình tĩnh kêu cô ta lấy lại, không cần thiết.
Tần Nhã Nghi cắn môi, dằn nhục nhã và không cam lòng trong mắt xuống, mang theo tiếng khóc nức nở tiếp tục xin lỗi: “Thật xin lỗi, Loan Loan, năm đó là tớ không hiểu chuyện, tớ xin lỗi cậu, cậu tha thứ cho tớ được không?”
Việt Loan Loan mờ mịt mà liếc cô ta: “Cô Tần, đã là chuyện của bao nhiêu năm trước rồi, bây giờ tôi không cần lời xin lỗi của cô thậm chí căn bản không nhớ tới một người như cô. Cô không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy, hiểu không?”
“Tớ…” Tần Nhã Nghi cẩn thận liếc Trì Tiêu bên cạnh, tỏ ra điềm đạm đáng yêu hơn: “Vừa nãy tớ đã nói chuyện này với Nhân Nhân, tớ biết lỗi của mình rồi, không tự mình xin lỗi cậu thì trong lòng bất an nên mới…”
“Vậy có phải cô nên đi tìm tất cả bạn học bị cô bắt nạt lúc trước, ví dụ như người bạn nghiêm trọng tới mức xuất hiện vấn đề tâm lý phải tạm nghỉ học không? Cô đã tìm người ta chưa?”
“Tớ…” Tần Nhã Nghi nghẹn lời, bỗng nhiên rũ mắt không dám nhìn thẳng vào Việt Loan Loan.
Việt Loan Loan cười lạnh, nhìn Tần Nhã Nghi từ trên xuống dưới vài lần, dứt khoát lên tiếng đuổi khách: “Cô Tần, bọn tôi còn phải làm việc, không có thời gian ở đây trò chuyện với cô. Cửa ở bên kia, cô cứ tự nhiên.”
Tần Nhã Nghi gần như dùng hết sức lực toàn thân mới có thể kìm nén lửa giận trong lòng, trên mặt vẫn là dáng vẻ ấm ức đáng thương, sau đó đổi mục tiêu sang Trì Tiêu: “Nhân Nhân…”
Trì Tiêu im lặng nghe nãy giờ bỗng đứng dậy, đi thẳng tới cửa. Tần Nhã Nghi thấy thế do dự một lát vẫn đi theo.
Cô ta mới đi được một bước đã bị Việt Loan Loan gọi lại: “Cô Tần, đồ của cô.”
Tần Nhã Nghi chỉ đành quay lại, không cam lòng cầm món quà lên, đuổi theo Trì Tiêu.
Trì Tiêu sải bước tới một chỗ có cây ngô đồng che chắn bên ngoài cửa hàng, rõ ràng nơi này yên tĩnh hơn chỗ cửa, cũng không ảnh hưởng tớ việc ra vào của khách.
“Tôi không biết cô ba phen mấy bận tới tìm tôi lấy lòng là tại sao, tôi không thích như vậy, sau này cô đừng tơi nữa.”
Tần Nhã Nghi vừa đuổi tới thì Trì Tiêu đã vứt ra những lời này, giọng điệu lạnh lùng hiếm thấy.
“Tôi thấy được kỳ thật cô rất không cam lòng, nếu cô thât lòng không muốn xin lỗi thì đừng miễn cưỡng bản thân.”
Trì Tiêu nõi xong cũng mặc kệ Tần Nhã Nghi bỗng nhiên mặt mày tái nhợt, xoay người trở vào tiệm.
Trên con đường người tới người đi, Tần Nhã Nghi bất chấp tư thái hung hăng ném túi quà trong tay vào thùng rác, nện giày cao gót đi tới chỗ xe thể thao của minh, còn chưa thấy hết giận mà hung hăng đá cửa xe một cái.
Đôi mắt đẫm lệ vừa rồi còn điềm đạm đáng yêu giờ phút này thấm đẫm oán giận và không cam lòng.
Nếu không phải bên phía Trì Trạm thật sự không dễ tiếp cận, cô ta căn bản không muốn tốn công tốn sức tới chỗ Trì Tiêu đi đường vòng, còn phải vút mặt mũi xuống đất cho kẻ nhà giàu mới nổi phá sản Việt Loan Loan kia giẫm lên!
Nhớ tới những nhục nhã hôm nay, Tần Nhã Nghi ngồi vào xe mạnh mẽ kìm chế một lát, cuối cùng vẫn không kìm nổi mà gục xuống tay lái bật khóc.
…
“Cô vẫn ổn chú?”
Lúc Tần Nhã Nghi đang rơi nước mắt như mưa, trên đầu cô ta bỗng truyền tới một giọng nam trong trẻo. Cô ta đột ngột ngẩng đầu, đối diện vói một ánh mắt u ám xen lẫn dịu dàng.
Người đàn ông từ từ đưa tay, đưa một chiếc khăn tay mang theo mùi gỗ thoang thoảng.