Đêm qua quả thật Trì Tiêu rất mệt, cả điện thoại mẹ Trì gọi tới vào buổi sáng cũng là Từ Thư Thừa nhận. ới gần giữa trưa cô mới mệt mỏi thức dậy sửa soạn, ăn trư đơn giản, sau đó hai người liền tới nhà họ Trì.
Cô gái nhỏ gắng gượng lên tinh thần đối phó với hai người mẹ, vừa trở về phòng đã cụp mi mắt, băn qua phòng khách đi thẳng tới giường lớn trong phòng ngủ giống như mộng du.
Từ Thư Thừa đi sát phía sau cô, sẵn tiện cầm điều khiển đóng gần hết rèm cửa để cản ánh nắng chói mắt bên ngoài cửa sổ.
Anh đợi cô nằm xuống liền đắp chăn mỏng cho cô, lúc dựa vào đầu giường không vội vàng đứng dậy mà lẳng lặng nhìn người nào đó không chút phòng bị chìm vào giấc ngủ.
Lông mi của cô bẩm sinh đã hơi cong lên tự nhiên, chân mi dày ngay ngắn, không cần chải chuốt nhiều đã vòng quanh viền mắt một cách duyên dáng.
Có thể do từ từ chìm vào giấc ngủ sâu nên hai má trắng nõn của cô nhuôm màu đỏ ửng cực kỳ nhạt, lúc ghét sát vào có thể thấy ông tơ cực mảnh trên da; sống mũi thẳng thanh tú, chóp mũi nhỏ tròn trịa, dáng môi dày vừa phải, nhìn kỹ còn có thể nhận ra hình trái tim mơ hồ, vừa gợi cảm vừa đáng yêu.
Dường như trong mắt anh, không có chỗ nào của cô là không đáng yêu.
Từ Thư Thừa cứ nghiêm túc ngắm như vây trong chốc lát rồi mới chậm rãi đứng dậy, sau khi điều chỉnh nhiệt độ trong phòng xong thì nhẹ nhàng khép cửa lại rời khỏi.
Trì Trạm đang gọi điện ngoài ban công trong phòng khách lớn ở lầu hai, hai ngón tay nhàn rỗi kẹp một điếu thuốc, mồi lửa sáng tối chập chờn, khói thuốc lượn lờ theo gió.
Thấy Từ Thư Thừa tới, anh ta không thay đổi giọng điệu trầm lạnh tiếp tục ra lệnh cho bên kia điện thoại, tay lại dí đầu thuốc trong tay vào gạt tàn bằng thạch anh bên cạnh.
Sau khi Trì Trạm căn dặn đơn giản thì kết thúc cuộc gọi. Anh ta nhìn lướt qua Từ Thư Thừa, bật cười một tiếng: “Đôi khi tôi thật sự cảm thấy cậu còn giống anh ruột của Nhân Nhân hơn tôi.”
Từ Thư Thừa dựa vào cột, đầu ngón tay vô thức cọ nhẫn cưới, nghe vậy chỉ nhã nhặn đáp: “Yên tâm, tôi không giành với anh.”
Ánh mắt Trì Trạm lành lạnh liếc anh.
Cũng đúng, bây giờ người này đã thành em rể danh chính ngôn thuận của mình, ngoài mặt không nhìn ra, trong lòng không biết đã vui mừng cỡ nào.
Trì Trạm nhìn tàn thuốc chìm trong nước, sác mặt đăm chiêu: “Tôi nhớ hồi cấp hai cậu từng hút thuốc mấy lần.”
“Ừm, cai rồi.”
“Nghiện cũng dễ cai.”
Từ Thư Thừa không hút thuốc lá không phải vì đã cai.
Lúc ấy thiếu niên đương độ dậy thì, ai mà không có chút ý nghĩ nổi loạn.
Người có xuất thân nhu bọn họ, gánh trách nhiệm của gia tộc trên vai, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục tinh anh, có thể nảy sinh những suy nghĩ “nổi loạn” cuối cùng chỉ là trong những việc nhỏ nhặt không quan trọng mà thôi.
Từ Thư Thừa là con trai độc nhất trong nhà, cha Từ luôn nghiêm khắc với anh, việc học hút thuốc là lần đầu tiên anh dùng cách buông thả để giảm bớt áp lực hồi niên thiếu.
Nhưng Trì Tiêu không thích mùi thuốc.
Anh mới học được cách hút thuốc không lâu, cũng biết cách che giấu, chỉ có người hướng dẫn là Trì Trạm biết, đó là bí mật thuộc về đàn ông của bọn họ.
Có một lần Từ Thư Thừa đến nhà họ Trì đọc một quyển sách giải mã người ngoài hành tinh với Trì Tiêu, nhưng anh mới lại gần một chút thì cô bé khứu giác nhạy bén đã nhăn mũi, dùng giọng điệu và thái độ mềm mại hỏi: “Anh Từ Thư Thừa, anh hút thuốc lá ạ?”Lúc ấy Từ Thư Thừa đã sững sờ.
Sững sờ trong nháy mắt của anh đã thành ngầm thừa nhận.
Cô bé học người lớn nhíu mày, nói đâu ra đấy: “Huốc thuốc có hại cho sức khỏe, sẽ bị ung thư phổi, hơn nữa răng sẽ ố vàng xấu xí, trên người cũng sẽ có mùi hôi. Anh Từ Thư Thừa, anh có biết không?”
Còn nhỏ mà đã hiểu biết rất nhiều.
Từ Thư Thừa bị dáng vẻ nghiêm túc của cô chọc cười: “Ừm, anh biết.”
Cô bé hơi nghiêng đầu, từ từ khuyên bảo: “Vậy anh còn hút thuốc không?”
Anh xoa đầu cô, nhẹ giọng trả lời: “Không hút.”
Từ đó về sau, anh thật sự không đụng đến thuốc á, thậm chí còn không nghiện nữa.
Trì Trạm cũng hút thuốc, không nghiện nhiều, chỉ vào lúc tâm trạng không tốt hoặc áp lực công việc nặng nề mới hút mấy điếu để giải tỏa, lại càng không hút trước mặt người nhà.
Chuyện này Trì Tiêu cũng biết, úc trước cô cũng dùng đạo lý tương tự khi nói với Từ Thư Thừa giảng giải cho anh trai.
Đáng tiếc Trì Trạm không phải Từ Thư Thừa, cưng chiều thì cưng chiều nhung không phải chuyện nào cũng nghe lời em gái.
Thế nên mới nói anh ta tự nhận người làm anh như mình không bằng Từ Thư Thừa.
“Chú Từ mới giao Khoa học kỹ thuật Trung Thành cho cậu, nghe nói cậu chuẩn bị có hành động lớn hả?”
“Không vội.” Động tác vuốt ve chiếc nhẫn của Từ Thư Thừa chậm lại một chút, mí mắt dưới mặt kính trong suốt khẽ động đậy che lại tĩnh mịch trong mắt: “Từng bước mà làm.”
Mấy chữ nhẹ bỗng khiến người ta khó có thể bắt được thâm ý bên trong.
Trì Trạm chỉ suy nghĩ một lát, dường như đã hiểu, đành phải nhắc nhở vài câu: “Kiềm chế một chút, danh tiếng tích lũy mười mấy năm của Khoa học kỹ thuật Trung Thành, bất cẩn một cái phải trả giá không nhỏ.”
Hai người đang trò chuyện đơn giản về công việc trên ban công thì có người giúp việc tới tìm, bảo là hai ông lớn mời bọn họ tới thư phòng.
Có lẽ ván cờ đã tới hồi kết nên kêu bọn họ tới báo cáo công việc.
Con người ở trong môi trường quen thuộc từ nhỏ, nhất là nơi được gọi là “nhà” dễ dàng buông xuống tất cả phòng bị.
Trở lại căn phòng quen thuộc, nằm trên chiếc giường quen thuộc, Trì Tiêu thức dậy một lát, sau đỏ ngủ gần hai tiếng.
Còn chưa tới chạn vạng tối, ánh nắng ôn hòa hơn buổi trưa chiếu qua ô cửa sổ thủy tinh không bị màn che. Xung quanh yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Cô hơi nghiêng đầu, nhìn thấy người đàn ông nằm bên cạnh mình.
Làn da của anh còn trắng nõn mềm mịn hơn con gái, bình thường anh luôn mang mắt kính, bây giờ lúc không mang nhìn kỹ thì độ dài lông mi cũng ngang ngủa con gái, rõ ràng là “yêu quái lông mi”.
Vào những lúc thế này đường nét của anh luôn cực kỳ mềm mại, còn mềm mại hơn bình thường rất nhiều.
Trì Tiêu còn chưa thưởng thức “thịnh thế mỹ nhan” của ông xã nhà mình cho thỏa đã thấy lông mi anh nhấp nháy vài cái, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Bên ngoài đồng tử đen như mực phủ một vầng sáng cực kỳ nhạt, là dáng vẻ thả lỏng thoải mái lúc mới thức giấc.
“Dậy rồi à?” Từ Thư Thừa chớp mắt mấy cái, dần dần tỉnh táo, tự nhiên đưa tay kéo cơ thể mảnh mai của Trì Tiêu vào ngực.
Không có động tác sâu hơn, chỉ tận hưởng khoảng thòi gian yên tĩnh khi thức dậy cùng nhau và ôm nhau.
Bình thường mười phút đầu tiên sau khi Trì Tiêu thức giấc đầu óc đều rơi vào trạng thái bột nhão, cứ để mặc anh ôm, dáng vẻ không động đậy rất ngoan ngoãn.
Rõ ràng mới tân hôn không lâu, vậy mà chuyện thân thiết khi cùng giường chung gối lại giống như vợ chồng già.
Nhắc tới nằm chung, lúc kết hôn cũng không phải lần đầu tiên. Hồi Trì Tiêu còn rất nhỏ thì Từ Thư Thừa đã trải qua cảm giác ngủ trên giường công chúa cùng cô rồi.
Cậu bé choai choai đọc truyện cổ tích dỗ cô bé nho nhỏ ngủ, bản thân cũng không thể chống lại cơn buồn ngủ mà nghiêng sang một bên nhắm mắt lại, tay còn vô thức nắm một góc chăn hình hoạt hình, thỏa đáng cẩn thận kéo lên cơ thể từ cổ trở xuống của cô bé, không để lại một chút khe hở cho hơi lạnh xâm nhập.
Lúc mấy người lớn không nghe thấy động tĩnh tới xem đã không nhịn được chụp lại hình ảnh này, hơn mười năm sau dùng là quà cho hôn lễ của hai nhân vật chính trong bức ảnh.
Khi cả hai lớn lên đã có khác biệt giữa nam nữ, hành động thân mật như vậy cũng không còn xảy ra.
Lần đầu tiên cùng giường chung gối sau khi trưởng thành chắc là năm trước.
Khi đó Từ Thư Thừa còn đang du học, Trì Tiêu bay đến thăm anh trong kỳ nghỉ. Thành phố này cô đã từng đến mấy lần, rất nhiều thắng cảnh du lịch đã được hướng dẫn viên tận tình Từ Thư Thừa dẫn cô đi tham quan từ lâu.
Ra nước ngoài không phải vì ngắm cảnh du lịch, có thể là thói quen hình thành từ lúc nào không hay, cô quen ở bên cạnh anh trong kỳ nghỉ, giống như anh quen đến tìm cô mỗi khi về nước vậy.
Trong căn bộ của Từ Thư Thừa có căn phòng được chuẩn bị riêng cho Trì Tiêu, tất cả đều bố trí theo sở thích của cô.
Một năm trước bọn họ đã đính hôn.
Lúc ấy Từ Thư Thừa bận rộn với công việc và việc học nên chỉ có thể nhín ra mấy ngày về nước tham gia lễ trưởng thành của Trì Tiêu và lễ đính hôn của hai người, sau khi kết thúc anh liền vội vàng trở về trường.
Đặc biệt là năm cuối tốt nghiệp, áp lực của cả việc học và công việc ùng dồn vào người anh. Mỗi ngày gần như anh đều đi sứm về trễ, bình thường Trì Tiêu ở trong căn hộ cả ngày cũng không thấy bóng dáng anh.
Mấy năm trước anh rất bận, rõ ràng là dành thời gian trong lúc vội vã ra ngoài chơi với cô, điện thoại nhận hết cú này tới cú khác. Lúc cô cảm thấy băn khoăn muốn kết thúc hành trình vẫn bị anh dẫn tới điểm tham quan tiếp theo.
Bây giờ không nhìn thấy ngươi, Trì Tiêu cũng không thấy bị lạnh nhạt. Trong căn hộ ngày nào cũng có dì giúp việc chuẩn bị ba bữa ngon miệng, muốn mua gì muốn đi đâu cũng có trợ lý sinh hoạt và tài xế do Từ Thư Thừa sắp xếp chờ lệnh mọi lúc. Cô tự do như đang ở nhà mình, có đôi phi vùi đầu viết bản thảo trong thư phòng cả ngày đã cảm thấy thời gian trôi qua nhanh chóng.
Bước ngoặt là vào một buổi chiều nọ, Trì Tiêu lưới web trong lúc thư giãn, trên mạng có rất nhiều thứ không giới hạn, cô không vào những trang quá kích thích mắt, nhưng trong lúc tiện tay lật xem lại lơ đãng lật trúng một bộ truyền thuyết đô thị kinh dị, là loại chỉ có chữ không có tranh minh họa.
Phải nói sợ thì sợ nhưng cố tình đôi khi lòng hiếu kỳ quá nặng, thứ càng không dám hiểu thì lại càng khiến bản thân tò mò.
Đang là buổi sáng, Trì Tiêu thật sự không nhịn nổi hiếu kỳ do tiêu đề mang tới, mang theo tâm thái tìm kiếm linh cảm thu thập tư liệu sống mà ấn vào.
Sau đó…
Cả đêm không dám nhắm mắt, vừa nhắm mắt đã nhớ tới câu chuyện nhìn thấy ban ngày, sẵn tiện còn tưởng tượng ra cả hình ảnh.
Dì giúp việc nấu cơm tối xong đã đi, không ở lại đây qua đêm, Từ Thư Thừa còn cưa về, Trì Tiêu cũng không tiện quấy rầy anh làm việc nên cứ đau khổ trợn mắt tới hai ba giờ sáng.
Hơn hai giờ sáng, lúc dưới lầu truyền tới tiếng đóng mở cửa, trái tim lơ lửng cả đêm của Trì Tiêu cuối cùng cũng hạ xuống, cảnh tượng quẩn quanh trong đầu cũng tan đi không ít.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân và động tinh quen thuộc từ bên ngoài truyền tới, cả người cô đều an tâm hơn rất nhiều.
Nhưng lúc anh vào nhà tắm cách âm không nghe thấy động tĩnh gì, Trì Tiêu lại luống cuống.
Vì vậy lúc Từ Thư Thừa tắm rửa xong bước ra, chuẩn bị tới thư phòng trả lời một bức thư điện tử rồi đi ngủ thì nhìn thấy bóng người thon gầy phong phanh của Trì Tiêu trong phòng khách nối liền hai phòng ngủ.
Đèn phòng khách bật mức sáng nhất, sáng choang, cô bé tội nghiệp mà ôm gối vùi mình vào sô pha, tóc dài rũ trước ngực làm bật lên khuôn mặt nho nhỏ, đôi mắt hồ ly thường ngày luôn bất giác lóe sáng quyến rũ giờ phút này đầy uể oải suy sụp.
“Em…”
Không đợi cô giải thích động cơ của hành vi kỳ lạ lúc nửa đêm, Từ Thư Thừa đã vừa cầm khăn lau tóc ướt vừa tới gần cô, mở miệng hỏi khẽ: “Đọc tiểu thuyêt kinh dị hả?”
Trì Tiêu khựng lại, hơi xấu hổ gật đầu: “Cũng gần như vậy.”
Anh biết cô nhát gan, tuyệt đối không có can đảm xem phim kinh dị, nhiều nhất là không nhịn nổi lòng hiếu kỳ đọc mấy thứ như tiểu thuyết.
Xem ra uy lực của thứ lần này xem không nhỏ, sắp đến ba giờ còn chưa ngủ được.
Từ Thư Thừa thật sự vừa tức vừa buồn cười, lại không thể nổi giận với Trì Tiêu, chỉ có thể cùng cô trở về phòng.
“Ngủ đi, anh chờ em ngủ.”
anh dứt khoát tới thư phòng mang laptop tới đeo mứt kính ngồi trên sô pha cạnh giường trả lời thư điện tử, cố gắng khẽ khàng nhất, không ảnh hưởng tới việc ngủ của cô.
Trong phòng có người ở chung, đầu giường còn có đèn tường màu vàng ấm, Trì Tiêu không hề sợ hãi, yên ổn mà rơi vào giấc ngủ say.
Từ Thư Thừa nhanh chóng trả lời hết thư, lại không vội vã trở về phòng ngủ. Rõ ràng thể xác và tinh thần mỏi mệt nhưng ở trong căn phòng tràn ngập hơi thở thiếu nữ, dường như mùi hương thuộc về cô luôn thoang thoảng trước mũi anh.
Bỗng nhiên anh không ngủ được.
Anh ngồi yên trên sô pha hồi lâu, đồng thời nhìn gương mặt say ngủ ủa cô gái chăm chú, cuối cùng như thỏa hiệp mà than nhẹ một tiếng, tháo kính tắt máy tính ngồi xuống mép giường.
Từ Thư Thừa tiện tay chỉnh lọn tóc rũ xuống trên mặt cô, thuận thế nằm xuống một bên giường khác xem như rộng rãi.
Bọn họ đã sớm là vợ chồng chưa cưới, cùng giường chung gối cũng không sao.