Em rất kinh ngạc vì sao anh biết, đúng không?」 Hắn ác liệt cười.
「 Anh……」 Cô trừng mắt hắn, một loại bị nhìn trộm không vui ở trong đáy lòng cô lan tràn.
「 Chỉ cần là chuyện em đều giấu không qua được mắt anh, cho nên em tốt nhất thành thật nói cho anh biết, ngày hôm qua La Ẩn sáng sớm tới đón em, các ngươi đi nơi nào? Em cả một đêm không trở về là đang cùng La Ẩn làm cái gì?」 Hắn kéo cô lại gần lạnh lùng cảnh cáo.
「 Anh…… Luôn luôn theo dõi em?」 Cô đang tìm tòi các góc trong phòng, trực giác mach cô là ở trong phòng này có gắng máy quay lén……
「 Nói theo dõi thì hơi khó nghe, anh chỉ là quan tâm cuộc sống của em, không hy vọng em bị người khác quấy rầy.」 Hắn nói hợp tình hợp lý.
「 Anh……」 Cô hoảng sợ phát hiện Lưu Chí Tuyên quả nhiên như lời La Ẩn nói, hắn thích khống chế người khác.
「 Hơn nữa, anh có gắng rất nhiều máy chụp ảnh lỗ kim mới có thể hiểu biết thêm cuộc sống hằng ngày của em……」 Hắn nở nụ cười mờ ám.
Cô nghe vậy sắc mặt kinh biến, một cỗ sợ hãi run rẩy phút chốc trụ ở trong lòng.
Lưu Chí Tuyên…… lại dám rình cuộc sống hàng ngày của cô?
「 Tại sao có sắc mặt như vậy nha? Anh làm tất cả đều là vì muốn tốt cho em.」 Hắn liếc nhìn nét mặt của cô.
「 Anh…… Anh biến thái!」 Cô thật sự sợ hãi.
「 Em nói cái gì?」 Hắn trầm mặt xuống.
「 Anh không có quyền nhìn trộm em!」 Cô tức giận trách cứ.
「 Không có quyền? Anh là vị hôn phu của em thì có tư cách làm bất cứ chuyện gì với em, nói, em và La Ẩn đi đâu? Làm cái gì?」 Hắn tăng mạnh sức tay,sắc mặt trở nên càng dữ tợn.
「 La Ẩn chẳng qua chỉ đưa em đi ngắm hoa……」 Cổ tay cô bị hắn nắm đến đau, mặt nhíu lại vội la lên.
「 Ngắm hoa? Ngắm hoa mà đến một ngày một đêm? Em lấy cớ này không khỏi quả dở nha, Uyển Thanh, em xem anh ngu ngốc lắm sao?」 Hắn rốt cục phát hỏa, lớn tiếng quát.
「 Em thật sự cùng La Ẩn đi lên núi ngắm hoa, tin hay không tùy anh.」 Cô phẫn nộ bỏ tay hắn ra hô to.
Lưu Chí Tuyên dường như bị thái độ của cô chọc càng thêm đại hỏa, đột nhiên nắm chặt cổ cô, cắn răng nói:「 Được, lá gan của em lớn lắm, dám nói chuyện với anh như vậy, là ai làm hư em? Là tên La Ẩn kia sao? Là hắn sao?」
「 Buông……」 Cô vừa kinh sợ vừa cố gắng muốn thoát khỏi tay hắn.
「 Ngày đó ở nhà của anh, anh đã nhìn ra La Ẩn rất có hứng thú với em, mà em tuy rằng rất sợ dáng vẻ của hắn, nhưng em thật ra cũng bị hắn hấp dẫn, nhất cử nhất động của hắn đều làm cho em bất an,mà theo như anh biết,em càng bất an sẽ càng muốn chạy trốn, đây là tật xấu của em, tật xấu của em…… Làm cho người ta nhịn không được muốn đùa với em, cái loại lạc thú này giống như đem tiểu cẩu không biết bơi lội quăng vào hồ nước, rồi nhìn nó thống khổ giãy dụa như vậy rất thú vị……」 Hắn hơi buông tay ra, lấy đầu ngón tay xoa lên khuôn mặt đỏ do thiếu dưỡng khí của cô, cười gian trá một tiếng sau đó lại nói tiếp:「 Em nhất định không biết? Khi em khó xử, nội tâm giãy dụa, hoặc là thống khổ h, thật sự làm người ta yêu mến thế nào! Anh thật sự là yêu chết dáng vẻ đó của em……」
Cô thở hổn hển, giật mình ngạc nói không ra lời. Thì ra từ trước kia đến bây giờ, hắn mỗi lần miễn cưỡng cô đều chính là cố ý chỉnh cô……
Người kia thật sự có bệnh!
「 Cho nên em càng muốn tránh khỏi La Ẩn, anh càng muốn đẩy em về phía hắn,anh muốn cho em tô luyện một chút ý chí,anh vốn tin tưởng em và dĩ vãng giống nhau, nội tâm khúc mắc giãy dụa sau sau đó sẽ ngoan ngoãn trở về,nhưng anh không nghĩ tới lần này em không tránh được dụ hoặc phản bội anh, thật sự là không thể tha thứ……」 Hắn để sát vào bên tai cô, thấp giọng hừ nói.
Người điên! Lưu Chí Tuyên nhất định đầu óc có vấn đề, hắn lại đem nổi khổ của cô làm niềm vui.
Cô kinh hãi quay đầu đi, không hiểu chính mình lúc trước rốt cuộc suy nghĩ cái gì lại cho rằng hắn là người có thể dựa dẫm cả đời, lại càng muốn gả cho hắn……
「 Nói! Em cùng hắn làm cái gì?」Hắn nắm chặt mặt của cô, bắt buộc cô đối mặt với hắn.
「 Em và La Ẩn trong lúc đó căn bản không có xảy ra chuyện gì!」 Cô tức giận làm sáng tỏ.
「 Thật không? Chuyện gì cũng không có sao? Các ngươi có ôm không? Không có hôn môi không? Không lên giường không?」 Hắn tiến thêm một bước ép hỏi.
「Em……」 Cô cảm thấy chột dạ một chút, nhớ tới La Ẩn cuồng nhiệt hôn môi làm cô mất hồn, nghĩ đến hắn giãy dụa thống khổ, nghĩ đến chính mình đối hắn tàn nhẫn như thế nào, cả trái tim cô lại nhíu chung một chỗ.
「 Xem ra là anh xem nhẹ hắn, ảnh hưởng của hắn với em so với anh tưởng tượng là thật lớn nha.Sau khi gặp hắn em mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng còn luôn nghĩ tới hắn, thực đáng giận……」 Lưu Chí Tuyên thấy vẻ mặt rung động của cô làm hắn nhớ tới lúc nhìn thấy cô vì La Ẩn trằn trọc khó ngủ, nhất thời ghen ghét dữ dội, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của cô.
Cô kinh hãi lập tức ra sức chống c nhưng hai tay của hắn giống như gọng sắt khóa chặt khuôn mặt cô,cô căn bản không thể động đậy chỉ có thể mặc hắn nổi giận chà đạp cánh môi của cô.
Cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy thật đáng buồn……
Giờ khắc này cô rốt cục hiểu được cô căn bản không yêu Lưu Chí Tuyên, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể yêu hắn……
Lưu Chí Tuyên dường như làm nhục hôn lên môi cô,cô rốt cuộc khó có thể chịu được, đem hết sức lực đẩy hắn, sau đó khi hắn muốn tiến thêm một bước xâm nhập vào môi, cô không chút do dự há mồm dùng sức cắn lên môi hắn!
「 A!」 Hắn kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng che miệng buông cô ra.
Cô lui về phía sau ba bước, trợn to hai mắt trừng mắt hắn, càng không ngừng thở gấp gáp.
「 Chết tiệt,em dám cắn anh?」 Hắn đột nhiên rống to một chút,lúc này mới phát hiện môi đã bị cô cắn nát,máu tươi không ngừng chảy ra.
「 Xin lỗi, Chí Tuyên……」 Cô cũng bị hành vi chính mình dọa đến thất thanh giải thích.
「 Em thật sự bị La Ẩn làm hư rồi,em trước kia chưa bao giờ ngỗ nghịch với anh,anh nghĩ tốt nhất nên tẩy sạch mùi vị của hắn trên người em đi……」 Hắn liếm vết máu ở khóe môi, không có ý tốt đi đến gần cô.
「 Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!」 Cô hoảng sợ vọt đến phía sau sô pha, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Chí Tuyên trước mắt hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
「 Uyển Thanh, em đang làm cái gì? Chúng ta sẽ kết hôn, em tại sao lại né tránh anh?」 Hắn tăng nhanh bước chân đi về phía cô.
「 Chí Tuyên,anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện……」 Cô vừa trốn vừa muốn đánh lạc ý đồ của hắn.
「 Anh rất lười nói chuyện, dĩ vãng anh đối phó với bạn gái không ngoan và sủng vật không nghe lời đều là trực tiếp xử phạt, cho tới bây giờ anh vẫn lười nói lời vô nghĩa……」 Hắn nói xong đột nhiên phóng qua sô pha, trực tiếp đánh về phía cô.
「 A!」 Cô sợ hãi muốn nhảy ra, khó khăn mới bước ra một bước, cả người đều bị thân hình hắn áp đảo.
Em rất kinh ngạc vì sao anh biết, đúng không?」 Hắn ác liệt cười.
「 Anh……」 Cô trừng mắt hắn, một loại bị nhìn trộm không vui ở trong đáy lòng cô lan tràn.
「 Chỉ cần là chuyện em đều giấu không qua được mắt anh, cho nên em tốt nhất thành thật nói cho anh biết, ngày hôm qua La Ẩn sáng sớm tới đón em, các ngươi đi nơi nào? Em cả một đêm không trở về là đang cùng La Ẩn làm cái gì?」 Hắn kéo cô lại gần lạnh lùng cảnh cáo.
「 Anh…… Luôn luôn theo dõi em?」 Cô đang tìm tòi các góc trong phòng, trực giác mach cô là ở trong phòng này có gắng máy quay lén……
「 Nói theo dõi thì hơi khó nghe, anh chỉ là quan tâm cuộc sống của em, không hy vọng em bị người khác quấy rầy.」 Hắn nói hợp tình hợp lý.
「 Anh……」 Cô hoảng sợ phát hiện Lưu Chí Tuyên quả nhiên như lời La Ẩn nói, hắn thích khống chế người khác.
「 Hơn nữa, anh có gắng rất nhiều máy chụp ảnh lỗ kim mới có thể hiểu biết thêm cuộc sống hằng ngày của em……」 Hắn nở nụ cười mờ ám.
Cô nghe vậy sắc mặt kinh biến, một cỗ sợ hãi run rẩy phút chốc trụ ở trong lòng.
Lưu Chí Tuyên…… lại dám rình cuộc sống hàng ngày của cô?
「 Tại sao có sắc mặt như vậy nha? Anh làm tất cả đều là vì muốn tốt cho em.」 Hắn liếc nhìn nét mặt của cô.
「 Anh…… Anh biến thái!」 Cô thật sự sợ hãi.
「 Em nói cái gì?」 Hắn trầm mặt xuống.
「 Anh không có quyền nhìn trộm em!」 Cô tức giận trách cứ.
「 Không có quyền? Anh là vị hôn phu của em thì có tư cách làm bất cứ chuyện gì với em, nói, em và La Ẩn đi đâu? Làm cái gì?」 Hắn tăng mạnh sức tay,sắc mặt trở nên càng dữ tợn.
「 La Ẩn chẳng qua chỉ đưa em đi ngắm hoa……」 Cổ tay cô bị hắn nắm đến đau, mặt nhíu lại vội la lên.
「 Ngắm hoa? Ngắm hoa mà đến một ngày một đêm? Em lấy cớ này không khỏi quả dở nha, Uyển Thanh, em xem anh ngu ngốc lắm sao?」 Hắn rốt cục phát hỏa, lớn tiếng quát.
「 Em thật sự cùng La Ẩn đi lên núi ngắm hoa, tin hay không tùy anh.」 Cô phẫn nộ bỏ tay hắn ra hô to.
Lưu Chí Tuyên dường như bị thái độ của cô chọc càng thêm đại hỏa, đột nhiên nắm chặt cổ cô, cắn răng nói:「 Được, lá gan của em lớn lắm, dám nói chuyện với anh như vậy, là ai làm hư em? Là tên La Ẩn kia sao? Là hắn sao?」
「 Buông……」 Cô vừa kinh sợ vừa cố gắng muốn thoát khỏi tay hắn.
「 Ngày đó ở nhà của anh, anh đã nhìn ra La Ẩn rất có hứng thú với em, mà em tuy rằng rất sợ dáng vẻ của hắn, nhưng em thật ra cũng bị hắn hấp dẫn, nhất cử nhất động của hắn đều làm cho em bất an,mà theo như anh biết,em càng bất an sẽ càng muốn chạy trốn, đây là tật xấu của em, tật xấu của em…… Làm cho người ta nhịn không được muốn đùa với em, cái loại lạc thú này giống như đem tiểu cẩu không biết bơi lội quăng vào hồ nước, rồi nhìn nó thống khổ giãy dụa như vậy rất thú vị……」 Hắn hơi buông tay ra, lấy đầu ngón tay xoa lên khuôn mặt đỏ do thiếu dưỡng khí của cô, cười gian trá một tiếng sau đó lại nói tiếp:「 Em nhất định không biết? Khi em khó xử, nội tâm giãy dụa, hoặc là thống khổ h, thật sự làm người ta yêu mến thế nào! Anh thật sự là yêu chết dáng vẻ đó của em……」
Cô thở hổn hển, giật mình ngạc nói không ra lời. Thì ra từ trước kia đến bây giờ, hắn mỗi lần miễn cưỡng cô đều chính là cố ý chỉnh cô……
Người kia thật sự có bệnh!
「 Cho nên em càng muốn tránh khỏi La Ẩn, anh càng muốn đẩy em về phía hắn,anh muốn cho em tô luyện một chút ý chí,anh vốn tin tưởng em và dĩ vãng giống nhau, nội tâm khúc mắc giãy dụa sau sau đó sẽ ngoan ngoãn trở về,nhưng anh không nghĩ tới lần này em không tránh được dụ hoặc phản bội anh, thật sự là không thể tha thứ……」 Hắn để sát vào bên tai cô, thấp giọng hừ nói.
Người điên! Lưu Chí Tuyên nhất định đầu óc có vấn đề, hắn lại đem nổi khổ của cô làm niềm vui.
Cô kinh hãi quay đầu đi, không hiểu chính mình lúc trước rốt cuộc suy nghĩ cái gì lại cho rằng hắn là người có thể dựa dẫm cả đời, lại càng muốn gả cho hắn……
「 Nói! Em cùng hắn làm cái gì?」Hắn nắm chặt mặt của cô, bắt buộc cô đối mặt với hắn.
「 Em và La Ẩn trong lúc đó căn bản không có xảy ra chuyện gì!」 Cô tức giận làm sáng tỏ.
「 Thật không? Chuyện gì cũng không có sao? Các ngươi có ôm không? Không có hôn môi không? Không lên giường không?」 Hắn tiến thêm một bước ép hỏi.
「Em……」 Cô cảm thấy chột dạ một chút, nhớ tới La Ẩn cuồng nhiệt hôn môi làm cô mất hồn, nghĩ đến hắn giãy dụa thống khổ, nghĩ đến chính mình đối hắn tàn nhẫn như thế nào, cả trái tim cô lại nhíu chung một chỗ.
「 Xem ra là anh xem nhẹ hắn, ảnh hưởng của hắn với em so với anh tưởng tượng là thật lớn nha.Sau khi gặp hắn em mỗi ngày đều mơ thấy ác mộng còn luôn nghĩ tới hắn, thực đáng giận……」 Lưu Chí Tuyên thấy vẻ mặt rung động của cô làm hắn nhớ tới lúc nhìn thấy cô vì La Ẩn trằn trọc khó ngủ, nhất thời ghen ghét dữ dội, cúi đầu xuống hôn lên cánh môi của cô.
Cô kinh hãi lập tức ra sức chống c nhưng hai tay của hắn giống như gọng sắt khóa chặt khuôn mặt cô,cô căn bản không thể động đậy chỉ có thể mặc hắn nổi giận chà đạp cánh môi của cô.
Cô cảm thấy ghê tởm, cảm thấy buồn nôn, cảm thấy thật đáng buồn……
Giờ khắc này cô rốt cục hiểu được cô căn bản không yêu Lưu Chí Tuyên, cho dù cố gắng như thế nào cũng không thể yêu hắn……
Lưu Chí Tuyên dường như làm nhục hôn lên môi cô,cô rốt cuộc khó có thể chịu được, đem hết sức lực đẩy hắn, sau đó khi hắn muốn tiến thêm một bước xâm nhập vào môi, cô không chút do dự há mồm dùng sức cắn lên môi hắn!
「 A!」 Hắn kinh ngạc kêu một tiếng, vội vàng che miệng buông cô ra.
Cô lui về phía sau ba bước, trợn to hai mắt trừng mắt hắn, càng không ngừng thở gấp gáp.
「 Chết tiệt,em dám cắn anh?」 Hắn đột nhiên rống to một chút,lúc này mới phát hiện môi đã bị cô cắn nát,máu tươi không ngừng chảy ra.
「 Xin lỗi, Chí Tuyên……」 Cô cũng bị hành vi chính mình dọa đến thất thanh giải thích.
「 Em thật sự bị La Ẩn làm hư rồi,em trước kia chưa bao giờ ngỗ nghịch với anh,anh nghĩ tốt nhất nên tẩy sạch mùi vị của hắn trên người em đi……」 Hắn liếm vết máu ở khóe môi, không có ý tốt đi đến gần cô.
「 Anh muốn làm gì? Đừng tới đây!」 Cô hoảng sợ vọt đến phía sau sô pha, bỗng nhiên cảm thấy Lưu Chí Tuyên trước mắt hoàn toàn thay đổi thành một người khác.
「 Uyển Thanh, em đang làm cái gì? Chúng ta sẽ kết hôn, em tại sao lại né tránh anh?」 Hắn tăng nhanh bước chân đi về phía cô.
「 Chí Tuyên,anh bình tĩnh một chút, chúng ta từ từ nói chuyện……」 Cô vừa trốn vừa muốn đánh lạc ý đồ của hắn.
「 Anh rất lười nói chuyện, dĩ vãng anh đối phó với bạn gái không ngoan và sủng vật không nghe lời đều là trực tiếp xử phạt, cho tới bây giờ anh vẫn lười nói lời vô nghĩa……」 Hắn nói xong đột nhiên phóng qua sô pha, trực tiếp đánh về phía cô.
「 A!」 Cô sợ hãi muốn nhảy ra, khó khăn mới bước ra một bước, cả người đều bị thân hình hắn áp đảo.