Cửa nhà ấm khép hờ, hắn đẩy cửa vào,nơi này do hắn thiết kế trông giống như rừng rậm.
Ngọn đèn mờ mịt, hắn thấy cô.
Cô đã thay áo cưới, trên người khoác áo bào trắng của hắn, ngồi ở trên ghế lẳng lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
「 Uyển Thanh.」 Hắn gọi cô.
Cô kinh ngạc quay đầu thấy hắn, tưởng ảo ảnh thì thào lầm bầm:「 Em…… Đang nằm mơ sao?」
La Ẩn đi rồi sau cô không dám ở một mình trong phòng, sợ chính mình sẽ càng thêm đau thương, vì thế thong thả đi vào nhà ấm để cho chính mình lắng đọng lại cảm xúc, không nghĩ tới vào nơi đây,cô đã nghĩ khởi lần đầu tiên ở trong này nhìn thấy hắn, khuôn mặt hắn tuấn tú, hắn cười lạnh, hắn trêu chọc trào phúng, đều xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô, ngược lại càng làm cho nỗi buồn ly biệt của cô không thể bình ổn……
Cho nên giờ phút này hắn đột nhiên xuất hiện,cô mới có thể hoài nghi vì cô nhớ hắn mới sinh ra ảo giác?
「 Uyển Thanh,anh đã trở về.」 La Ẩn đau lòng nhìn cô, chậm rãi đi đến trước mặt cô,vuốt ve mặt của cô.
Đụng tới thật thể của hắn,cô mới từ ảo mộng bừng tỉnh, phút chốc đứng lên tức giận hỏi:「 La Ẩn,anh trở về làm gì?」
「 Trở về…… vĩnh viễn ở chung với em.」 Hắn nở nụ cười yên lặng nhìn cô.
「 Đừng như vậy nha, anh ở lại sẽ mất hết hồn phách nha……」 Cô vội la lên.
「 Anh không sợ.」 Hắn rất nhanh trả lời.
「 Lỡ như không được thành người……」
「 Vậy coi như xong.」
「 Lỡ như ngay cả thành hồ cũng không được……」
「 Không sao cả.」
「 Anh……」 Cô ngây dại. Hắn thật sự không cần sao?
Hắn mở ra hai tay ôm lấy cô, hai tay vòng thật chặt.
「 Anh yêu em, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em,anh không cần mình thành cái gì, không cần chính mình còn có thể sống bao lâu.」
Cô trợn to hai mắt, thật sự không nghĩ tới hắn sẽ trở về, cho dù bị hắn ôm lấy cô vẫn không quá tin tưởng hắn đã trở lại bên người cô.
「 Em là đồ ngốc! Vì sao không nói cho anh biết em căn bản không thể quay về tiên giới? Tiên giới không có em, em bảo anh sống một mình như thế nào? Anh là vì có thể mỗi ngày nhìn thấy em cho nên mới trở về a! Là vì mới quyết định tiếp tục làm hồ,em chẳng lẽ không hiểu……」 Hắn đem cô ôm chặt trước ngực,vừa hôn mái tóc trên đỉnh đầu cô,vừa thầm oán cô vì sao giấu diếm.
「 La Ẩn……」Mắt của cô lại bắt đầu rơi lệ.
「 Hiện tại nếu em không thể quay về anh cũng không đi, anh muốn yêu em……」 Hắn cúi đầu nhìn cô thâm tình nói.
「 Nhưng mà Phong hồn châm……」 Cô lo lắng nói.
「 Tùy nó đi! Trước phi nó phong hồn phách của anh, anh chỉ muốn yêu em thật nhiều thôi ……」 Hắn nói xong nâng cằm của cô lên, chiếm lấy hai cánh môi làm hắn mong nhớ ngày đêm.
Cô nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi.
Cả một đêm tim của cô lúc cao lúc thấp, lúc nóng lúc lạnh, lên đến thiên đường lại rơi xuống địa ngục, hại cô đến bây giờ còn choáng váng .
Hắn mềm nhẹ mút lấy môi của cô, rất khó tưởng tượng chính mình lúc trước tại sao có thể rời khỏi cô, môi của cô mới món ăn quý và lạ mà hắn muốn tìm, hơi thở của cô mới là không khí để hắn sống, vì sao hắn không nghĩ ra điểm này nha?
Hắn hôn làm cho cô hiểu được, không có hắn cô ngay cả một ngày cũng sống không nổi, càng không nói đến vô số luân hồi.
Một lần lại một lần, hai người lại lần nữa gặp nhau ôm nhau, trong lòng bọn họ đều có tất cả quyết tâm, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian ở chung này.
Môi bọn họ dính chặt vào nhau, hấp thụ lẫn nhau, đầu lưỡi làm càn giao triền, cái gọi là cấm kỵ và giới luật cũng không có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau……
Hắn hôn càng lúc càng cuồng dã, được cô đáp lại, dục vọng như củi khô lửa thiêu đốt cả người hắn, hắn khó kìm lòng nổi ôm lấy cô ngã xuống ghế, cả người đè ép lên, vây cô ở dưới hai cánh tay.
「 Sợ sao?」 Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
「 Sợ cái gì?」 Cô thở nhẹ hỏi lại.
「 Anh không phải là người……」 Hắn nói.
「 Anh là!」 Cô rất nhanh nói, một đôi con ngươi như ao nước mùa thu lóe lên nhu tình mật ý.
Hắn ngẩn ra, Phong hồn châm đâm vào ngực hắn cho tới nay thủy chung dây dưa làm hắn đau đớn bỗng nhiên giảm bớt một ít.
「 Trong lòng em,anh đã sớm là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ……」 Cô yêu thương vỗ về khuôn mặt hắn.
Một trận kích động ở trong lòng hắn nổ tung, hắn hít một hơi cúi đầu đáp lại cô bằng một nụ hôn mãnh liệt nóng rực mất hồn.
Hắn còn cái gì để tiếc nuối nha? Cô đã sớm nhận định hắn, không phải sao?
Toàn thế giới chỉ cần cô nhận định hắn là người là đủ rồi, vậy là đủ rồi……
Giống như dùng cả nghìn năm qua phóng thích một lần, hắn hôn giống nhưgió lốc, đem cô cuốn vào, cô thì nằmở trong lòng hắn, để hắn mặc sức yêu thương……
Dục hỏa gắn bó ở răng môi hai người từ từ tăng cao, hắn dời đi trận địa khẽ cắn vành tai của cô, liếm hôn cổ trắng như tuyết của cô, tay dọc theo cổ áo bào trắng đi vào.
「 A……」 Cô than nhẹ nghĩ đến chính mình sẽ hóa thành một vũng nước.
Hắn ngậm đỉnh nụ hoa cho đến khi nó đứng thẳng,tiếp theo ngón tay của hắn dời xuống bụng cô,chậm rãi thâm nhập vào chổ sâu giữa hai chân cô,lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve cô
“A..La Ẩn……….” Thân thể cô run một cái,thở gấp gọi tên hắn.
Hắn nâng người lên thưởng thức dung nhan kiều diễm của cô,tất cả khắc chế đều bị tiếng gọi của cô hóa thành hư ảo.
Nhìn cô như vậy khiến cho hắn dục hỏa khó nhịn,hắn mạnh mẽ kéo nịt ngực và quần lót của cô ra,sau đó cúi đầu hôn lên thân thể lộ ra trọn vẹn kia……
「 Anh muốn em…… Uyển Thanh, anh muốn em……」 Hắn khao khát nhìn chằm chằm cô, đau khổ và dục vọng bị đè nén vỡ đê.
「 Em đã là của anh……」 Ánh mắt của hắn làm cô run rẩy,cô biết chính mình cũng thật sâu khát vọng hắn,cô muốn hắn giống như hắn muốn cô.
「A…… Uyển Thanh của anh……」 Hắn thở dài nhanh chóng rút đi quần áo,ôm cả người cô lại một lần nữa khóa trụ môi của cô.
Bọn họ giống như nam châm hấp thụ lẫn nhau, chặt chẽ không có một khe hở giống như trời sinh ra vốn là nhất thể, một khi xác nhập sẽ rất khó phân ra……
Một trận kịch liệt triền miên, bọn họ chiếm lĩnh lẫn nhau, trong tình yêu mới có đau đớn và khoái cảm làm cho cô có được của hắn, cũng làm cho hắn có được tất cả của cô……
Đêm trăng u ám, trong nhà ấm hơi thở hoan ái lấn áp cả mùi hoa, giờ khắc này dường như tất cả tội cùng với trừng phạt đều đã rời xa, bọn họ chỉ hy vọng chìm đắm ở trong cơn mộng đẹp này vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh……
Cửa nhà ấm khép hờ, hắn đẩy cửa vào,nơi này do hắn thiết kế trông giống như rừng rậm.
Ngọn đèn mờ mịt, hắn thấy cô.
Cô đã thay áo cưới, trên người khoác áo bào trắng của hắn, ngồi ở trên ghế lẳng lặng, không biết suy nghĩ cái gì.
「 Uyển Thanh.」 Hắn gọi cô.
Cô kinh ngạc quay đầu thấy hắn, tưởng ảo ảnh thì thào lầm bầm:「 Em…… Đang nằm mơ sao?」
La Ẩn đi rồi sau cô không dám ở một mình trong phòng, sợ chính mình sẽ càng thêm đau thương, vì thế thong thả đi vào nhà ấm để cho chính mình lắng đọng lại cảm xúc, không nghĩ tới vào nơi đây,cô đã nghĩ khởi lần đầu tiên ở trong này nhìn thấy hắn, khuôn mặt hắn tuấn tú, hắn cười lạnh, hắn trêu chọc trào phúng, đều xuất hiện rõ ràng ở trong đầu cô, ngược lại càng làm cho nỗi buồn ly biệt của cô không thể bình ổn……
Cho nên giờ phút này hắn đột nhiên xuất hiện,cô mới có thể hoài nghi vì cô nhớ hắn mới sinh ra ảo giác?
「 Uyển Thanh,anh đã trở về.」 La Ẩn đau lòng nhìn cô, chậm rãi đi đến trước mặt cô,vuốt ve mặt của cô.
Đụng tới thật thể của hắn,cô mới từ ảo mộng bừng tỉnh, phút chốc đứng lên tức giận hỏi:「 La Ẩn,anh trở về làm gì?」
「 Trở về…… vĩnh viễn ở chung với em.」 Hắn nở nụ cười yên lặng nhìn cô.
「 Đừng như vậy nha, anh ở lại sẽ mất hết hồn phách nha……」 Cô vội la lên.
「 Anh không sợ.」 Hắn rất nhanh trả lời.
「 Lỡ như không được thành người……」
「 Vậy coi như xong.」
「 Lỡ như ngay cả thành hồ cũng không được……」
「 Không sao cả.」
「 Anh……」 Cô ngây dại. Hắn thật sự không cần sao?
Hắn mở ra hai tay ôm lấy cô, hai tay vòng thật chặt.
「 Anh yêu em, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với em,anh không cần mình thành cái gì, không cần chính mình còn có thể sống bao lâu.」
Cô trợn to hai mắt, thật sự không nghĩ tới hắn sẽ trở về, cho dù bị hắn ôm lấy cô vẫn không quá tin tưởng hắn đã trở lại bên người cô.
「 Em là đồ ngốc! Vì sao không nói cho anh biết em căn bản không thể quay về tiên giới? Tiên giới không có em, em bảo anh sống một mình như thế nào? Anh là vì có thể mỗi ngày nhìn thấy em cho nên mới trở về a! Là vì mới quyết định tiếp tục làm hồ,em chẳng lẽ không hiểu……」 Hắn đem cô ôm chặt trước ngực,vừa hôn mái tóc trên đỉnh đầu cô,vừa thầm oán cô vì sao giấu diếm.
「 La Ẩn……」Mắt của cô lại bắt đầu rơi lệ.
「 Hiện tại nếu em không thể quay về anh cũng không đi, anh muốn yêu em……」 Hắn cúi đầu nhìn cô thâm tình nói.
「 Nhưng mà Phong hồn châm……」 Cô lo lắng nói.
「 Tùy nó đi! Trước phi nó phong hồn phách của anh, anh chỉ muốn yêu em thật nhiều thôi ……」 Hắn nói xong nâng cằm của cô lên, chiếm lấy hai cánh môi làm hắn mong nhớ ngày đêm.
Cô nhắm mắt lại khẽ thở dài một hơi.
Cả một đêm tim của cô lúc cao lúc thấp, lúc nóng lúc lạnh, lên đến thiên đường lại rơi xuống địa ngục, hại cô đến bây giờ còn choáng váng .
Hắn mềm nhẹ mút lấy môi của cô, rất khó tưởng tượng chính mình lúc trước tại sao có thể rời khỏi cô, môi của cô mới món ăn quý và lạ mà hắn muốn tìm, hơi thở của cô mới là không khí để hắn sống, vì sao hắn không nghĩ ra điểm này nha?
Hắn hôn làm cho cô hiểu được, không có hắn cô ngay cả một ngày cũng sống không nổi, càng không nói đến vô số luân hồi.
Một lần lại một lần, hai người lại lần nữa gặp nhau ôm nhau, trong lòng bọn họ đều có tất cả quyết tâm, bởi vậy càng thêm quý trọng khoảng thời gian ở chung này.
Môi bọn họ dính chặt vào nhau, hấp thụ lẫn nhau, đầu lưỡi làm càn giao triền, cái gọi là cấm kỵ và giới luật cũng không có thể ngăn cản bọn họ yêu nhau……
Hắn hôn càng lúc càng cuồng dã, được cô đáp lại, dục vọng như củi khô lửa thiêu đốt cả người hắn, hắn khó kìm lòng nổi ôm lấy cô ngã xuống ghế, cả người đè ép lên, vây cô ở dưới hai cánh tay.
「 Sợ sao?」 Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cô.
「 Sợ cái gì?」 Cô thở nhẹ hỏi lại.
「 Anh không phải là người……」 Hắn nói.
「 Anh là!」 Cô rất nhanh nói, một đôi con ngươi như ao nước mùa thu lóe lên nhu tình mật ý.
Hắn ngẩn ra, Phong hồn châm đâm vào ngực hắn cho tới nay thủy chung dây dưa làm hắn đau đớn bỗng nhiên giảm bớt một ít.
「 Trong lòng em,anh đã sớm là một người đàn ông vô cùng tuấn mỹ……」 Cô yêu thương vỗ về khuôn mặt hắn.
Một trận kích động ở trong lòng hắn nổ tung, hắn hít một hơi cúi đầu đáp lại cô bằng một nụ hôn mãnh liệt nóng rực mất hồn.
Hắn còn cái gì để tiếc nuối nha? Cô đã sớm nhận định hắn, không phải sao?
Toàn thế giới chỉ cần cô nhận định hắn là người là đủ rồi, vậy là đủ rồi……
Giống như dùng cả nghìn năm qua phóng thích một lần, hắn hôn giống nhưgió lốc, đem cô cuốn vào, cô thì nằmở trong lòng hắn, để hắn mặc sức yêu thương……
Dục hỏa gắn bó ở răng môi hai người từ từ tăng cao, hắn dời đi trận địa khẽ cắn vành tai của cô, liếm hôn cổ trắng như tuyết của cô, tay dọc theo cổ áo bào trắng đi vào.
「 A……」 Cô than nhẹ nghĩ đến chính mình sẽ hóa thành một vũng nước.
Hắn ngậm đỉnh nụ hoa cho đến khi nó đứng thẳng,tiếp theo ngón tay của hắn dời xuống bụng cô,chậm rãi thâm nhập vào chổ sâu giữa hai chân cô,lúc mạnh lúc nhẹ vuốt ve cô
“A..La Ẩn……….” Thân thể cô run một cái,thở gấp gọi tên hắn.
Hắn nâng người lên thưởng thức dung nhan kiều diễm của cô,tất cả khắc chế đều bị tiếng gọi của cô hóa thành hư ảo.
Nhìn cô như vậy khiến cho hắn dục hỏa khó nhịn,hắn mạnh mẽ kéo nịt ngực và quần lót của cô ra,sau đó cúi đầu hôn lên thân thể lộ ra trọn vẹn kia……
「 Anh muốn em…… Uyển Thanh, anh muốn em……」 Hắn khao khát nhìn chằm chằm cô, đau khổ và dục vọng bị đè nén vỡ đê.
「 Em đã là của anh……」 Ánh mắt của hắn làm cô run rẩy,cô biết chính mình cũng thật sâu khát vọng hắn,cô muốn hắn giống như hắn muốn cô.
「A…… Uyển Thanh của anh……」 Hắn thở dài nhanh chóng rút đi quần áo,ôm cả người cô lại một lần nữa khóa trụ môi của cô.
Bọn họ giống như nam châm hấp thụ lẫn nhau, chặt chẽ không có một khe hở giống như trời sinh ra vốn là nhất thể, một khi xác nhập sẽ rất khó phân ra……
Một trận kịch liệt triền miên, bọn họ chiếm lĩnh lẫn nhau, trong tình yêu mới có đau đớn và khoái cảm làm cho cô có được của hắn, cũng làm cho hắn có được tất cả của cô……
Đêm trăng u ám, trong nhà ấm hơi thở hoan ái lấn áp cả mùi hoa, giờ khắc này dường như tất cả tội cùng với trừng phạt đều đã rời xa, bọn họ chỉ hy vọng chìm đắm ở trong cơn mộng đẹp này vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh……