“Tuấn Nam, ngươi có đi xen nữ sinh mới nhập học không ?” Dương Khải ôm hai quyển sách, thần thái ung dung đi vào túc xá.
Dương Khải có đôi lông mày rậm, mắt to, cao một trăm tám mươi centimet, bề ngoài tuấn tú cùng Bùi Tuấn Nam được gọi “Kiến trúc song Kiệt”, hai học cùng lớp cũng là bạn cùng phòng, chẳng những là sát thủ trong mắt vô số nữ sinh, lại còn là tình nhân trong mộng của toàn bộ thiếu nữ trường C.
Chỉ bất quá này hai nam nhân cá tính chính là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
Bùi Tuấn Nam nội tâm trầm ổn, ít nói, lạnh lùng làm cho người khác khó có thể tiếp cận, mà Dương Khải tự do phóng khoáng, tự cho là phong lưu vạn người mê.
Không chỉ có cá tính bất đồng, ngay cả ngoại hình cũng rất trái ngược, Tuấn Nam cao ráo, tinh tươm, tóc cắt ngắn mà Dương Khải tóc lại hơi dài,kiểu như công tử hào hao.
Bất quá điểm giống nhau chính là, bọn họ ở trong sân trường thì đều nhận được ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả các bằng hữu.
Dương Khải đi vào phòng ngủ, Bùi Tuấn Nam đang ở trên giường luyện tập chống đẩy
“Không có.” Tuấn Nam trả lời vô cùng ngắn gọn, nhất là khi Dương Khải nói về loại vấn đề nhàm chán này.
“Còn chưa đi?” Dương Khải đặt mông ngồi ở trên giường của hắn.”Uy, nghe nói là năm nay học sinh mới đều rất xinh đẹp nhất, chúng ta nhanh đi làm nhiện vụ của một đàn anh, chiếu cố bọn họ cho tốt nào .”
“Đều không phải là tiểu hài tử, có cái gì cần chiếu cố.” Tuấn Nam thật không rõ, trường học tại saolại bày ra chế độ học muội, tất cả mọi người đều là người lớn, cần gì phải người khác chiếu cố,
Hắn tiếp tục chống đẩy cái thứ chín mươi bảy.
“Chiếu cố chẳng qua là lấy cớ mà thôi sao!” Dương Khải cứng rắn lôi kéo hắn.”Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp gặp học muội, nghe nói rất đẹp đó…”
“Ngươi an phận một chút có được không?, ngươi đã có tới ba bốn bạn gái còn muốn đi hãm hại người khác” Bọn họ mặc dù là xưng huynh gọi đệ tốt, bất quá Tuấn Nam đối với Dương Khải hoa hoa đại thiếu gia nàu (ý chỉ công tử ăn chơi ý) thì thập phần xem thường
.
“Nói hãm hại nghe nghiêm trọng quá nha, ta chỉ đi xem một chút mà thôi, ngươi biết ta luôn luôn có hứng thú đối với nữ nhân, đi thôi, mỹ nữ phải cùng thưởng thức nha!” Dương Khải cố sống cố chết mới đem Tuấn Nam từ trên giường kéo xuống.
Tuấn Nam miễn cưỡng hít xong 100 cái rồi đứng dậy, bị Dương Khải kéo ra khỏi phòng ngủ, hắn nghĩ thầm, đi một chút cũng không sao a!
Từ kí túc xá chỉ cần đi bộ 10 phút, bọn họ nhanh chóng đi tới phòng học của sinh viên năm nhất .
Tuấn Nam hai tay đút ở túi quần, cùng Dương Khải mặc âu phục sóng vai đi tới, hai vị đàn anh hiếm khi xuất hiện, xuất hiện lại giống như ngôi sao thần tượng, lập tức khiến cho cửa phòng học không khỏi xôn xao.
“Ngươi nhìn, ngươi nhìn, đó chính là đàn anh vạn người mê ở trường C này nha, không nghĩ tới ta rốt cục cũng có thể thấy bọn họ! A ——” học muội giáp đứng bên cạnh bọn họ một lúc, không nhịn được quay đầu lại đập cái cốp vào cột điện.
“Bọn họ thật rất tuấn tú, ta thích cái người tóc dài cái kia, hắn gọi Dương Khải sao? Ngươi nhìn hắn nom rất phong độ a? Trời ạ ~” học muội thứ hai bị Dương Khải dùng ánh mắt phóng ra điện nhìn đến độ đi không vững .
“Không, ta thíchBùi Tuấn Nam, nhìn thân thể cường tráng, trầm mặc ánh mắt cô độc, đây mới thực sự là nam nhân trong nam nhân!” Học muội bính lấy tay gạt đi nước miếng ở khóe miệng bất chợt chảy ra.
Tuấn Nam dừng bước , xa xa, hắn thấy một cô bé vóc người xinh xắn, đang ngồi ở trên lan can hành lang, mặc áo màu xanh nhạt dưới chân đi một đôi guốc gỗ màu xanh biếc! ?
Không biết tại sao, hắn lại có lo lắn cho nàng , ngồi ở trên lan can như vậy rất nguy hiểm, chẳng lẽ nàng không biết sao?
Tuấn Nam không tự chủ được đi tới cạnh nàng.”Uy, ngươi biết không? Trước kia có người giống như ngươi vậy ngồi ở trên lan can, kết quả té gảy chân .”
Hành động này lại làm cho Dương Khải rất kinh ngạc, từ trước đến giờ Bùi Tuấn Nam luôn lạnh lùng không quan tâm người khác, any lại quản cách ngồi của người khác a?
Cô bé có tai như điếc, vẫn như cũ cúi đầu ngắm đôi guốc gỗ khả ái mà nàng mới mua hôm qua .
“Này, ngươi có nghe hay không, đàn anh đang nói chuyện với ngươi a.” Hắn thật sự rất lo lắng, nàng gầy yếu như vậy, không may gió thổi qua sẽ làm nàng ngã xuống lầu .
Rất ầm ĩ a, là ai lớn tiếng quát tháo như vậy, quấy rầy nàng phơi nắng nhàn nhã nha ?
Cô bé miễn cưỡng ngẩng đầu lên, một tờ khuôn mặt thanh lệ động lòng người, con ngươi như mèo nhỏ,linh động mà thần bí chăm chú nhìn hắn.
Có lẽ là do phía sau ánh nắng mặt trời chói chang chăng? Tai sao khi nhìn vào đôi mắt kia, hắn bỗng nhiên cảm thấy chói mắt, tim đập dị thường.
Chưa bao giờ có cô gái xinh đẹp nào làm hắn động tâm như đôi mắt xinh đẹp ấy .
“Ngươi có phiền hay không a? Ta thích ngồi sao thì ngồi, liên quan gì tới ngươi?” Cô bé không kiên nhẫn phun ra một câu cùng với khí chất động lòng người của nàng hoàn toàn không tương đồng.
Hai vị soái ca đứng tại chỗ há hốc mồm, đây cũng là trường học nghiêm khắc a, đàn anh so với giáo viên cũng tương đồng, khóa dưới tuyệt nhiên không được thất lễ, hướng chi lại có kẻ dám đi guốc gỗ lên giảng đường, dùng cách nói chuyện này mà nói với đàn anh.
Dương Khải bất khả tư nghị nhìn hai người . xong rồi, cái chủ nhiện câu lạc bộ Không thủ đạo Bùi Tuấn Nam này sẽ đối phó như thế nào với đàn em có mắt như mù này đây?
“Ngươi xuống đi có được hay không, ngồi như vậy rất nguy hiểm.” Nhưng Bùi Tuấn Nam khẩu khí vẫn cực kì bình thường, giống như đang dạy dỗ tiểu hài tử, làm cho Dương Khải thiếu chút nữa làm rơi mắt kính xuống đất.
“Không muốn!” Cô bé mặc kệ bộ dạng của hắn. Ai bảo hắn mới vừa rồi như vậy hung dữ với nàng , nàng có ngã gãy xương cũng không liên can tới hắn .
Cô bé này hiển nhiên không phân biệt tốt xấu, lại lần nữa khiêu chiến sự nhẫn nại của chủ nhiện câu lạc bộ Không thủ đạo.
“Thôi đi , Tuấn Nam, đừng để ý tới nàng.” Dương Khải lôi kéo Tuấn Nam rời đi, hắn rất sợ không cẩn thận sẽ phát sinh sự kiện bạo lực học đường a.
Cô bé miễn cưỡng quay đầu lại, hoàn toàn không để ý tới hai người này, tiếp tục ngồi ở trên lan can.
“Đúng rồi.” Dương Khải đột cấp nhiên nghĩ tới chuyện gì đó, quay đầu hỏi cô bé trên lan can: “Học muội, ngươi có biết Nhan Khỉ Diệu học ngành kiến trúc…?”
Dương Khải vừa nói, còn vừa nhìn danh sách trên tay.
Chỉ thấy cô bé miễn cưỡng quay đầu lại lần nữa, khuôn mặt hồ nghi hỏi: “Các ngươi — tìm ta làm chi?”
Nhất thời, màu đen tuyến đều xuất hiện trên mặt hai vị soái ca.
Thì ra là, đây chính là học muội “ băng giá “ trong truyền thuyết…
Buổi tối đó, Dương Khải mời khách, làm cho đàn anh cùng các khóa dưới có cơ hội làm quen thân thiết hơn .
Cả đêm, Dương Khải đem Nhan Khỉ Diệu ra làm mục tiêu chọc vui, mà Tuấn Nam giống như khủng long hoá thạch ngồi ở bên cạnh không nói một câu.
Hắn không phải là không muốn nói chuyện, chẳng qua là… Chỉ cần hắn nhìn thấy nữ nhân làm mình động tâm liền trở nên một câu nói cũng nói không ra.
“Này, Tuấn Nam, làm sao ngươi vậy? một buổi tối cũng không nói lời nào?” Dương Khải lấy khửu tay huých hắn.
Nhan Khỉ Diệu cũng quay đầu lại nhìn hắn, nhưng thôi rồi, đôi mắt đen lúng liếng của nàng vừa nhìn tới, hắn lại càng nói không ra lời, không thể làm gì khác hơn là cầm lấy ly rượu uống lấy uống để .
“Khỉ Diệu, ngươi đừng xem đàn anh của ngươi lớn rồi vẫn rất hay xấu hổ a, ha ha.” Dương Khải chỉ vào Tuấn Nam cười nói.
Khỉ Diệu? Vừa mới quen liền kêu tên thân thiết như vậy.
Bùi Tuấn Nam trong lòng nổi lên một trận ghen tị, đẩy bàn đứng lên.”Ta còn phải viết báo cáo, ta đi trước.”
“Thiếu gia.” Dương Khải một tay với lấy hắn kéo xuống.”Ít nhất uống một chén đã!”
Dương Khải thay Tuấn Nam rót một chén, cũng thay Khỉ Diệu rót một chén.
“Nàng không thể uống.” Tuấn Nam quả quyết ngăn cản Dương Khải rót rượu cho Khỉ Diệu, làm cho Dương Khải tròn mắt kinh ngạc, hắn không thể làm gì khác hơn là nói thêm .”Muốn uống chúng ta uống là được, nàng là một cô bé làm sao có thể uống rượu?”
“Đàn anh, ngươi yên tâm, ta tửu lượng rất tốt.” Khỉ Diệu trời sinh đã không sợ gì, chút rượu kia có là gì .
Nhan Khỉ Diệu cầm lấy ly rượu định uống, cái chén trong tay lại bị Tuấn Nam đoạt mất.
“Không cho phép uống chính là không cho phép uống, còn nhỏ như vậy uống rượu cái gì chứ.” Tuấn Nam không phải là không biết, nữ nhân bình thường cùng Dương Khải uống rượu đều có kết quả gì , nóng lòng ngăn lại.
“Hừ, cổ hủ!” Khi Diệu giận đến phát run
Thật vất vả mới có được không khí này, nhất thời tất cả lại căng thẳng hết cả lên, Dương Khải không thể làm gì khác hơn là cố ý nhìn đồng hồ đeo tay.”A, thời gian không còn sớm, ta đưa Kỉ Diệu trở về túc xá trước vậy!”
Tuấn Nam quay đầu dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn Dương Khải, làm cho hắn vội vàng đổi lời nói: “Nga, không, dĩ nhiên là nhờ một đàn anh đưa nàng về rồi. Ta còn có việc đi trước , các ngươi đi thong thả a.” Dương Khải nhớ ra hắn còn có cái hẹn với hoa khôi khoa kế toán a.
“Đi, ta đưa ngươi trở về túc xá.” Tuấn Nam lạnh lùng nói.
“Gì .” Nhan Khỉ Diệu cả giọng nói cùng ánh mắt đều không dáu được vẻ thất vọng.
Hai người này một trước một sau đi ở trở về túc xá
Nhìn Nhan Khỉ Diệu cong cái miệng nhỏ nhắn, cho dù đầu gỗ cũng biết nàng đang tức giận.
Bùi Tuấn Nam do dự thật lâu, rốt cục miễn cưỡng nói .”Mới vừa rồi… Ta thái độ quá dữ tợn, thật xin lỗi.”
“Hừ.” Hiển nhiên nàng không để ý như cũ cúi đầu nhìn mặt đường trải đá đỏ.
“Ta là vì muốn tốt cho ngươi, ở bên ngoài uống rượu rất dễ gặp chuyện không may.”
Thấy hắn nói rất chân thành, Nhan Kỉ Diệu lúc này mới ngẩng đầu lên, không nói lời nào, liếc mắt nhìn hắn. Dưới ánh trăng nàng trở nên cực kỳ xinh đẹp.
“Đàn anh cũng đã giải thích với ngươi ,ngươi đừng tức giận nữa đi?” Bùi Tuấn Nam từ xưa tới nay chưa từng nghĩ sẽ ăn nói khép nép như vậy với một nữ sinh .
Nhan Khỉ Diệu suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Được rồi, ta tha thứ cho ngươi, bất quá… Ngươi phải đáp ứng ta, sau này không bao giờ … được hung dữ với ta đó!” Nàng cảnh cáo hắn.
“Tốt, ta đáp ứng.”
Bùi Tuấn Nam lấy hai ngón tay giơ lên như đang thề, động tác như vậy làm cho Kỉ Diệu buột miệng cười, lúc này mới cùng hắn sóng vai đi tới.
Trời mùa hạ lúc buổi tối hơi se lạnh, trên trời còn có rất nhiều sao, hai người cứ như vậy tản bộ, tình cảm rất dễ nảy mần a.
Chỉ bất quá tốc đọ nảy mần của người khác nhau là khác nhau.
Tuấn Nam đang muốn nói gì đó, Kỉ Diệu đột nhiên lên tiếng phá trầm mặc trước.
“Đàn anh a, ta… Ta có chuyện… Muốn hỏi ngươi, ừ, nhưng là… có chút ngượng ngùng…” Nàng ấp a ấp úng nói, trên mặt vẻ thẹn thùng làm hắn khuynh đảo.
“Chuyện gì, ngươi nói đi.” Tuấn Nam trong lòng mừng thầm, chẳng lẽ nàng đối với hắn cũng có ý? Kia thật sự là quá tốt rồi
“Ta muốn hỏi ngươi —— Dương Khải, có bạn gái hay không a?”
Oanh ——một tiếng xét đánh ngang bầu trời, đánh trúng đỉnh đầu của hắn .
Sấm chớp làm cho cả mặt trăng cũng trốn đi đâu mất dạng. Tuấn Nam cảm thấy trước mắt một mảnh đen nhánh.
“Đàn anh , ngươi nói đi !” Kỉ Diệu lôi kéo tay áo của hắn.”Đàn anh, uy —— “
Tuấn Nam không nói một câu giựt tay áo , bước nhanh đi về phía túc xá, Kỉ Diệu không thể làm gì khác hơn là chạy đuổi theo phía sau hắn . Người nầy làm sao như vậy nha, tâm tình bất định.
Vốn là một buổi tối đẹp trời , ai biết đâu bỗng nhiên lại nổi lên một trận gió tuyết, Tuấn Nam, cảm giác được ngực hắn từng đợt co rút, rất là đau!
Tại cái đó buổi tối, Tuấn Nam đã biết, bạch mã vương tử trong lòng Nhan Kỉ Diệu không phải là hắn.
Bất quá, hắn cũng không nói thêm gì, chẳng qua là quyết định ở một bên bảo vệ thật tốt con mèo nhỏ của hắn .
Song một buổi tối sau đó không lâu, Nhan Khỉ Diệu đỏ hốc mắt chạy đến kí túc tìm đhắn, vừa thấy mặt đã không phân tốt xấu địa chạy tới công kích hắn.
“Cũng là tại ngươi! Cũng là tại ngươi!” “Miêu Trảo” của nàng không ngừng công kích lồng ngực của hắn, xem ra đã bị đả kích rất lớn.”Ngươi tại sao không nói cho ta, hắn đã có bạn gái , hơn nữa còn có rất nhiều! Ngươi tại sao không nói cho ta —— “
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Bởi vì không dám cầm tay nàng, Tuấn Nam không thể làm gì khác hơn là để cho nàng tùy ý đấn đá loạn xạ dù sao cơ ngực của hắn cũng rất bền chắc, cuối cùng nhất định là đau tay nàng.
Quả nhiên, Nhan Kỉ Diệu dừng công kích lại, xoa bóp tay của mình, cáu giận mắng “Cũng là ngươi làm hại…”
“Này, này là có ý gì?”
“Có ý gì? Ta mới vừa ở trong rạp chiếu bóng, thấy hắn cùng một nữ sinh ôm ấp nhau trước mặt ta, hóa ra hắn sớm đã có bạn gái , có đúng hay không?” Nàng căm giận chất vấn.
“Ngươi là nói Dương Khải?”
“Hừ.” Biết rõ còn cố hỏi.
“Bằng hữu của hắn rất nhiều, ta cũng không cô gái kia có tính là bạn gái hay không nữa.” Tuấn Nam đạm mạc trả lời. Nàng vì Dương Khải kích động như thế, trong lòng hắn dĩ nhiên không ít toan vị.
“Ta là học muội của ngươi, ngươi tại sao lại giúp hắn không giúp ta?” Kỉ Diệu không phục chất vấn.
“Ngươi thích Dương Khải?” Tuấn Nam hỏi.
“Ai nói, ta… Ta chưa nói ta thích hắn.” Kỉ Diệu ấp úng, nàng rất kiêu ngạo chưa bao giờ thừa nhận mình thích người nào.
Huống chi, không nói tới yêu đương, Kỉ Diệu cũng không xác định vậy có phải là yêu hay không.
“Ta không biết, ta chỉ có một loại cảm giác bị lừa gạt.” Kỉ Diệu cúi đầu, lộ ra vẻ có chút lúng túng.
Lừa gạt? ! Tuấn Nam mở to hai mắt nhìn, chẳng lẽ bọn họ đã… Hắn nhất thời kích động ôm bả vai Kỉ Diệu.”Dương Khải làm gì ngươi? Hắn có phải hay không khi dễ ngươi? Nói cho ta biết, ta nhất định đi tìm hắn tính sổ —— “
“Ngươi thần kinh a!” Khỉ Diệu quả thực dở khóc dở cười.”Hắn nào dám khinh dễ ta. Chẳng qua là… Chẳng qua là hắn mới đầu tuần hỏi ta có muốn làm bạn gái của hắn hay không, bây giờ phát hiện hắn bắt cá hai tay.”
“Chỉ là như vậy?” Tuấn Nam rất quan tâm đến cái vấn đề này.
“Nếu không ngươi hy vọng như thế nào a? Ngươi cho rằng ta người tùy tiện như vậy sao? Thật là quá đáng, ngươi không an ủi ta còn nói xấu ta như vậy, ngươi là đàn anh của ta đấy, ngươi có lương tâm hay không a!” Khỉ Diệu giơ ngón trỏ lên chỉ chỉ vào lồng ngực của hắn
“Vậy thì tốt.” Hắn cuối cùng thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi nói gì?” Nàng nghe không rõ.
“Không có gì .” Tuấn Nam nói sang chuyện khác.”Tốt lắm, đàn anh mời đi ăn bữa đêm có được hay không?”
“Ăn bữa đêm?” Rất kỳ quái, nàng buồn như vậy, hắn làm tâm tình lại tốt như vậy a ? Còn nói muốn đi ăn bữa đêm, chẳng lẽ là muốn ăn mừng cái gì.
“Đi thôi!” Hắn vẻ mặt vui vẻ mở cửa đi ra
“Này! Ngươi còn chưa có nói hết ——” Kỉ Diệu ở phía sau hắn gọi.
“Yên tâm đi, đàn anh sau này nhất định sẽ bảo vệ ngươi thật tốt.” Hắn chỉ nói những lời này rồi đi .
Đúng là, sau Bùi Tuấn Nam đem nàng bảo vệ rất tốt, bảo vệ đến mức làm cho nàng bốn năm không có nổi một bạn trai.
Mỗi ngày đi học, tan lớp đều có người đưa đón, không để cho bất kỳ nam nhân nào có cơ hội nhích tới gần nàng, ngay cả lúc nhập ngũ cũng đặc biệt xin tới đơn vị gần trường học, lấy lý do “Bảo vệ nhà vệ dân” .
Hắc hắc! Đây chính là phương pháp “bảo vệ” nàng của hắn.
Ai! Chỉ tiếc, thích một cô nàng mà chỉ âm thàm bên cạnh bảo vệ thì thật là đáng tiếc.
Đã năm năm kể từ khi hắn đối với Nhan Kỉ Diệu quan tâm che chở, chỉ cần nàng cần, hắn tất đáp ứng đủ. Đến bây giờ lại phát sinh vấn đề, lúc “Khẩn cấp cần trung tâm cứu nạn “, lúc cảm mạo đau bụng cần “Xe cứu thương”, lúc đi dạo bách hóa cần ” phu khuân vác”, lúc nửa đêm đói bụng cần ” quán ăn nhanh ” … tuyệt nhiên sẽ gọi hắn .
Cho dù mỗi ngày hắn hộ tống nàng tói trường, hắn đều biết rõ, ánh mắt của nàng, luôn là nhìn sang một hướng khác.
Bùi Tuấn Nam ngồi ở trong phòng làm việc, hồi tưởng lại những chuyện cũ, không khỏi cười một tiếng.
Sau khi theo Nhan Kỉ Diệu đi bách hóa mua đồ, đưa nàng đia ăn tối, đưa nàng về nhà, hắn mới trở về phòng làm việc tiếp tục bản thiết kế buổi chiều bỏ dở.
Những năm gần đây đối với việc nàng đòi hỏi, hắn không dám coi thường, , bởi vì thân là một người đàn ông, hắn sẵn sàng vì nữ nhân mình thích mà gánh lấy tất cả hỉ nộ ái ố, vì nàng mà đón nhận mọi gió mưa.
Nhưng hắn chưa từng dám mở miệng nói ra tâm ý của mình. Hắn là có chút xấu hổ, không dám nói ra, nhiều lần hắn cảm giác đã nói đủ cho nàng hiểu, vậy mà Nhan Kỉ Diệu kia cái gì cũng không hiểu.
Không biết rốt cuộc là năng lực biểu đạt của hắn quá kém, hay là kẻ kia năng lực hiểu biết có hạn ?
Bất quá, hắn bây giờ đã quyết tâm ——
Hắn lấy từ ngăn kéo lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.
Tuần này là sinh nhật Nhan Kỉ Diệu, hắn quyết định lấy hết dũng khí đem năm năm tình cảm thổ lộ với nàng.
Hăn tuyệt nhiên sẽ không buông tha cho nàng, sẽ đem chiếc nhẫn kia đeo lên trên tay nàng.