Căn phòng nhỏ bé chợt trở nên vô cùng trống trải, vắng lạnh tịch mịch không khí lạnh tràn đầy cả gian phòng. Rốt cuộc là tại sao? Trong của nàng giống như bị cái gì đó bóp chặt.
Bây giờ hai người kia nhất định đang vui vẻ ca hát với nhau. Hừ, cô nam quả nữ trong một gian phòng, sẽ phát sinh chuyện gì chứ?
Nhớ tới Hạ Lộ hôm nay mặc một bộ đồ gợi cảm, vừa lộ ngực vừa lộ lưng, đem vóc người bày ra không bỏ sót chỗ nào, hơn nữa Hạ Lộ đối với người khác phái luôn rất thân mật … A! Khỉ Diệu trong đầu không ngừng tưởng tượng hai người ở trong phòng hát có thể phát sinh chuyện gì ——
Nàng ôm đầu, nếu còn nghĩ nữa nàng sẽ hóa điên mất , không thể làm gì khác hơn là cầm lấy điều khiển, bật lớn tiếng tivi,đem những suy nghĩ trong đầu kia đuổi đi .
Nga, trời ạ! Chương trình tivi cuối tuần thật sự là siêu cấp khó coi, không kinh kịch thì là tiết mục thể thao, nhàm chán tới cực điểm.
Đổi tới đổi lui chuyển tới đầu óc cháng váng cũng không có một tiết mục đáng để xem, chẳng lẽ đài truyền hình không biết cuối tuần có những người đáng thương như nàng ở nhà xem tivi sao, không thể chiếu tiết mục tốt hơn một chút sao?
Không được, nàng nhất định phải khiếu nại. Vào buồi tối cuối tuần nhàm chán như vậy, nàng nhất định phải kiếm chút chuyện để làm mới
Nàng cầm lên điện thoại, điện thoại trực tiếp đài truyền hình khách dùng đường tàu riêng.
“Quý vị khỏe chứ, xin hỏi có điều gì cần phục vụ sao?” Đây là nhân viên dùng ngôn ngữ tiêu chuẩn để chào hỏi
.
“Tiểu thư, đài truyền hình các ngươi có thể chiếu tiết mục khác được khong a? Các ngươi có biết hay không là cuối tuần có rất nhiều người ở nhà không đi dạo phố, không đi hát, chỉ có thể một mình ở nhà xem ti vi, các ngươi phát những tiết mục nhàm chán như vậy ta làm sao có thể vượt qua buổi tối chủ nhật phiền muộn này đây aTa muốn khiếu nại!” Kỉ Diệu nắm chặt điện thoại, bô bô nói một hơi .
“Cám ơn ý kiến của quý vị , chúng tôi sẽ đem ý kiến của quý vị truyền đạt tới đơn vị liên quan, cám ơn quý vị đã điện tới, gặp lại sau!”
Điện thoại ngay sau đó truyền đến thanh âm “ bíp____bíp________bíp_”.
Cái gì, là máy tính trả lồi tự động sao? Cái gì nha, làm cho nàng hướng cái máy vi tính nói một hơi như vậy, thế giới này lúc nào trở nên lạnh lùng như thế a, ngay cả tiếp nhận ý kiến của khách hang cũng dùng máy trả lời tự động a?
Một chút cũng không sai, thế giới này thay đổi thật rồi , ngay cả người đối với nàng tốt nhất là Bùi Tuấn Nam cũng thay đổi, hắn cũng sẽ trọng sắc khinh bạn, bỏ lại nàng một mình ở trong căn nhà lạnh lẽo này.
Tiết mục ti vi nhàm chán đến mỗi làm cho người khác ngủ gà ngủ gật, ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ, wow! Đã mười một giờ , Hạ Lộ không phải nói sẽ gọi điện thoại cho nàng sao? Chẳng lẽ hai người bọn họ đến bây giờ còn chưa có về nhà?
Thế này không thể được, nàng cầm lấy điện thoại, đang định gọi cho Tuấn Nam —— lại phân vân, bây giờ nàng lấy cớ gì gọi cho hắn? Không được, Kỉ Diệu không tình nguyện đ để điện thoại xuống. Trời ạ, thời gian làm sao trôi chậm như vậy a?
Nàng chỉ có thể ngồi ở trên ghế sa lon, giống một con mèo con co ro vì rét , lẳng lặng chờ đợi, không khí trong phòng như bị rút đi đâu hết .
“Đinh đương —— đinh đương ——” chuông cửa vang lên như kỳ tích giải thoát cho nàng khỏi nguy cơ chết rét. Kỉ Diệu lập tức nhảy lên.
Lúc này còn có ai sẽ tới nhà nàng?? Ha hả , ngoại trừ Tuấn Nam, còn ai vào đây?
Khi nàng lòng tràn đầy mong đợi mở cửa, nụ cười nhất thời cứng lại trên mặt.
“Ngươi nhìn, ta mang cái gì cho ngươi này?” Hạ Lộ giơ lên một hộp bánh ngọt cùng một túi Anh Đào trước mắt.
“Hạ Lộ?” Nàng sợ hết hồn, không thể phủ nhận, nàng có chút thất vọng.
“Đây là hiếu kính ngươi. Đúng rồi, ta hôm nay vui quá nên về muộn, có thể ngủ nhờ nhà ngươi hay không a? Nhờ cậy ngươi đó!” Hạ Lộ cười hì hì lấy.
“Vào đi.” Khỉ Diệu cúi người xuống, từ trong tủ lấy ra một đôi dép .
“Muộn như vậy ngươi còn chưa ngủ a?” Hạ Lộ một câu đâm vào đúng chỗ đau của nàng.
“Ngày mai không cần đi làm, làm chi ngủ sớm như vậy! Huống chi thứ bảy buổi tối ti vi rất hay a, ta còn đang xem ti vi “ giống như bị bắt đúng tim đen, nàng vội bịa ra một đống lý do. Mới vừa rồi rõ ràng còn bệnh tâm thần gọi điện thoại đến đài truyền hình mắng chửi người, bây giờ lại còn nói tivi có chương trình hay?
Ai! Ngay cả nàng cũng bắt đầu hoài nghi mình có phải hay không nàng thần kinh có vấn đề a?.
“Thật sao?” Hạ Lộ cười nhìn nàng, ánh mắt còn lộ ra hoài nghi.
“Tốt như vậy a, còn mua Anh Đào cho ta?” bị ánh mắt Hạ Lộ làm cho không được tự nhiên, nàng vội vàng đổi chủ đề, cầm lấy Anh Đào trong tay Hạ Lộ. Đó là trái cây nàng thích ăn nhất , bất quá bây giờ là mùa đông, hẳn là đã được bảo quản khá lâu rồi-.
“Ừ, ta cùng Tuấn Nam đi ăn xong liền đi dạo chợ đêm, vừa lúc thấy có người bán Anh Đào, Tuấn Nam nói ngươi rất thích ăn Anh Đào, chúng ta liền mua một túi cho ngươi.”
Kỉ Diệu cúi đầu, đem Anh Đào dùng hết sức nhai nuốt.
Phải không? Hắn còn nhớ rõ nàng thích ăn Anh Đào! Hắn ít ra vẫn còn nghĩ đến nàng a…
Không biết tại sao, hốc mắt nàng bỗng nhiên có cảm giác ướt át, nàng hít sâu một hơi, không muốn cho người ta nhìn ra.
“Bánh ngọt là ta mua cho ngươi. Kỉ Diệu, ta thật muốn cám ơn ngươi.”
“Cám ơn ta cái gì?”
“Cám ơn ngươi giới thiệu ta với Tuấn Nam. Ta cảm thấy Tuấn Nam thật sự là nam nhân tốt trăm năm khó gặp, đối với nữ nhân vừa ôn nhu lại có phong độ. Ngươi biết không? Hắn nói hai người đi hát không tốt lắm, cho nên dẫn ta đi ăn tối, hắn thật không giống với nam nhân bình thường! Có đúng hay không?” Hạ Lộ khẩu khí mừng rỡ, như vừa trúng số độc đắc không bằng +.
“Đúng vậy a, hắn vốn là một nam nhân rất tốt ——” chỉ bất quá, nàng đến bây giờ mới phát hiện.
Kỉ Diệu cầm lấy một quả Anh Đào bỏ vào trong miệng, vị ngọt cùng chua chua trong nháy mắt tràn đầy miệng nàng.
Trong đầu nàng bỗng nhiên hiện rất nhiều hình ảnh Bùi Tuấn Nam. Trừ hai năm nhập ngũ, còn lại hắn đều mỗi ngày đưa đón nàng tới trường, sáng sớm mùa đông, nàng ra cửa, hắn nhất định đã tại cửa đợi nàng. Kì nghỉ hè nàng thường xuyên đi làm thêm đến mười một, mười hai giờ, Tuấn Nam cũng luôn tới đón lúc nàng tan việc.
Tuấn Nam đối với nàng thật là tốt nhất là hắn chưa từng tạo cho nàng bất kỳ áp lực nào, sự hiện diện của hắn đối với nàng hiển nhiên như là không khí vạy . Hắn tạo cho nàng một thế giới rộng rãi mà an toàn, làm cho nàng có thể làm bất cứ cái gì nàng muốn, nhưng là vô luận nàng i ở chỗ nào, chỉ cần nàng vừa quay đầu lại, nhất định sẽ thấy hắn ở đó chờ nàng…
“Cho nên ta rất cám ơn ngươi a, Kỉ Diệu, ta nghĩ, ta thật sự yêu hắn.” Hạ Lộ hai má đỏ ửng.
“Yêu người nào?” Nàng có nghe lầm hay không? Kỉ Diệu trợn tròn mắt, miệng há to.”A ——” hạt Anh Đào mắc kẹt trong cổ họng, , không thể làm gì khác hơn là kiên quyết nuốt nó xuống.
“Đương nhiên là Tuấn Nam a! Ngươi biết con người của ta cực kỳ quyết đoán, với loại nam nhân sắp tuyệt chủng này, ta nhất định phải đối thật tốt với hắn a.” Hạ Lộ tuyên thệ .
“Ách…” Nàng sờ cổ họng, thực quản có cảm giác là lạ.
“Di? Ngươi làm sao vậy?” Hạ Lộ quay đầu nhìn nàng.
“Không có chuyện gì, rất tốt a, chúc mừng ngươi.” Bởi vì nuốt trôi hạt Anh Đào, Kỉ Diệu thanh âm nghe có chút là lạ.
“Kh Diệu, vì muốn cám ơn ngươi, chúng ta ngày mai cùng nhau ăn cơm đi” Hạ Lộ lôi kéo tay nàng.
“Ngày mai? Ách… Không được, ta ngày mai phải về nhà một chuyến, hôm khác đi!” Nàng sợ lại nhìn thấy bộ dạng thân mật của hai người, nàng không rõ mình vì sao lại trong lòng lại có cảm giác như dao cắt.
“Cùng đi đi !” Hạ Lộ lần nữa kéo áo nàng.
“Thật không được. Đừng làm rộn, nhanh đi tắm rồi ngủ đi, đại tỷ.” Nàng có thể chúc phúc cho bọn họ, nhưng đừng đem nàng liên lụy vào.
Hạ Lộ rốt cục đi vào phòng tắm, trong phòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, Kỉ Diệu ngồi ở trên ghế sa lon yên lặng ngẩn người nhìn về về phía ti vi. Vị Anh Đào thông xuống cổ họng nàng, cảm giác thật kỳ quái
Một tuần kế tiếp, mỗi ngày Kỉ Diệu đề lấy đủ loại lý do thoái để tránh phải cùng Hạ Lộ và Tuấn Nam ra ngoài.
Một mặt là không muốn làm bóng đèn, một mặt là không muốn làm cho tinh thần bất ổn.
Mà Tuấn Nam cũng không còn điện thoại cho nàng nữa, bởi vì hắn cho rằng Kỉ Diệu cố ý tránh mặt hắn.
Chín giờ tối Chủ nhật, Bùi Tuấn Nam như đã hẹn ngồi đợi ở pub, một mình hắn ngồi ở trước quầy ba, trên bàn bày một chai rượu đỏ, cùng một ly rượu đã bị uống quá nửa.
Hắn mặc một bộ đồ màu lam, vẻ mặt mệt mỏi, có vẻ như dạo này hắn cũng không thoải mái gì.
Vốn là nghĩ thoái thác buổi hẹn hôm nay ở nhà suy nghixmootj chút, nhưng Hạ Lộ nói Nhan Kỉ Diệu cũng cùng đi , hắn liền không cách nào cự tuyệt.
Cho dù nàng đã cự tuyệt hắn, hắn vẫn không có pháp nào bỏ được mong muốn muốn nhìn thấy nàng, hắn có thể an phận làm bằng hữu tốt ở một bên nhìn nàng, chỉ cần có thể xác định nàng mạnh khỏe là tốt rồi.
Hắn cầm lấy ly rượu trên bàn chén, uống một ngụm rượu đỏ
“Thật xin lỗi, để ngươi đợi lâu.” Giọng nữ thanh thúy vang lên ở phía sau hắn
Bùi Tuấn Nam quay đầu, đáy mắt quét qua một tia thất vọng, hắn biết Nhan Kỉ Diệu nói chuyện sẽ không lễ phép như vậy.
“Hạ Lộ? Là ngươi a…” Hắn theo bản năng đưa ánh mắt nhìn về phía sau Hạ Lộ, lại phát hiện người hắn muốn gặp không có xuất hiện.
Hạ Lộ phát giác, hắn và Kỉ Diệu tại sao khi gặt nàng đều cò vẻ mặt thất vọng ?
Bất quá nàng cố ý làm bộ như không nhìn thấy.
“Ừ, chờ lâu rồi sao?” Hạ Lộ kéo ra cái ghế ngồi xuống, trên mặt nở nụ cười nhiệt tình.
“Kỉ Diệu đâu?” Hắn rốt cục không nhịn được hỏi.
” Nàng có việc không thể tới.” Hạ Lộ trả lời.
Tuấn Nam không nói gì, nhưng ánh mắt trùng xuống, hắn cầm lấy ly rượu uống một hơi cạn sạch, sau đó nặng nề để cái ly xuống.
Hạ Lộ mở chai rượu, thuần thục đem thân bình nghiêng bốn mươi lăm độ, chất lỏng màu đỏ tím đổ đầy cái ly thủy tinh trong tay nàng.
Suốt một tuần lễ, Hạ Lộ không ngừng tìm đủ các loại lý do, để lấy cớ cùng Tuấn Nam gặp mặt, nhưng nàng rất rõ ràng, Tuấn Nam trong lòng chỉ có một nữ nhân, đó chính là Nhan Kỉ Diệu.
Nàng biết, năm năm trôi qua, Nhan Kỉ Diệu ở trong lòng hắn vô cùng đặc bệt , không thể nói bỏ là bỏ được .
Bất quá, Hạ Lộ đã quyết định, nàng muốn nam nhân này, vô luận dùng phương pháp gì, nàng nhất định phải đem cái bóng của Kỉ Diệu trong lòng Tuấn Nam quét sạch .
Cho dù ánh mắt Tuấn Nam thất vọng đả thương nàng, bất quá “Tiểu hạ nhẫn sẽ bị loạn đại mưu” ( ý là cái bé không nhẫn nhịn được sẽ làm hỏng việc lớn a), nàng vẫn đè nén cảm xúc bất mãn trong lòng.
“, Tuấn Nam, chén này ta mời ngươi.” Hạ Lộ bày ra tư thế mỵ người.
Trong quán rượu ánh đèn mập mờ, không khí kích thích, bên cạnh lại còn có một cơ thể nhiệt tình dán chặt vào người, thật khó mà không động tâm cho được, đây chính là “Đại mưu” của Hạ Lộ .
Trải qua một tuần, nàng luôn kiếm có tiếp cận mà đối phương lại không có ý tứ gì, đây quả thực là chuyện không thể mà cũng như là một sự sỉ nhục đối với sức quyến rũ của nàng ( hix tự tin dữ nha)
Cho nên hôm nay, nàng tuyệt đối không thể bỏ lỡ cơ hội tìm được một người nam nhân tốt như vậy .
Tuấn Nam nhìn nàng, lạnh lùng nói .”Khi khác uống đi .”
“Là sao?” Hạ Lộ cầm chai rượu nhìn nhãn.”Đây là nămrượu Bordeaux đỏ năm 1995, xem ra, tối nay có người muốn uống rượu say đó!”
Nàng hiển nhiên nói trúng tâm sự của Tuấn Nam, khóe miệng hắn khẽ dao động .
“Ta là một nam nhân uống rượu say có thể gọi xe về nhà, cho dù ngủ ở ven đường cũng không thành vấn đề, chẳng qua nếu như ngươi uống say, ta không thể cõng ngươi về nhà.”
Hạ Lộ đôi môi mỉn cười nhấp một chút rượu, mùi rượu lan nhanh trong miệng, nàng dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng lay động thưởng thức hương vị của nó
“Đó… Thật là rượu ngon.” Nàng nhắm hai tròng mắt lại , tận tình hưởng thụ dư vị, thần thái mê người .
“Không nghĩ là ngươi lạ hiểu biết về rượu như vậy ? “Không giống Nhan Kỉ Diệu luôn xem rượu như bia mà uống, hoàn toàn không có chút hưởng thụ, đối với sự hiểu biết của nàng thật làm cho hắn kinh ngạc.
Dĩ nhiên, vì muốn câu nam nhân mà… Nga, thật là nguy hiểm, mới có một ly rượu mà suýt nữa đem suy nghĩ thật nói ra
“Dĩ nhiên, ta hiểu về rượu đỏ giống như ta hiểu về ngươi vậy.” Nàng dùng vẻ ngoài mền mại đáng yêu, ánh mắt quyến rũ nhìn hắn.
Nàng dĩ nhiên biết hắn tại sao lại uống rượu giải sầu, bởi vì hắn thích nữ nhân kia nhưng nàng lại chỉ xem hắn như ca ca. Bất quá Bùi Tuấn Nam không biết, nàng ta cũng đang ở nhà khổ sở, hết thảy đều không qua khỏi ánh mắt Hạ Lộ.
“Là sao? Đáng tiếc ta g không cần một bác sĩ tâm lý .” Tuấn Nam uống nốt ly rượu , cười lạnh.
“Vậy ngươi cần gì? Một chai rượu nữa hay là một người uống rượư cùng ngươi? …” Hạ Lộ hai chân kê cao lên làm lộ cặp chân thon dài mê người, người nghiêng về trước làm cho cổ áo đã trễ lại càng thêm trễ. Cơ hồ có thể trong thấy cả “đồi núi đằng xa “.
Hạ Lộ tin tưởng rượu là chất xúc tác tốt nhất của tình dục, bất kỳ nam nhân nào đều không thể chống lại sức quyến rũ của phụ nữ đẹp cùng với rượu ngon .
“Cám ơn, ta nghĩ chỉ cần có rượu.” Hắn quay đầu, đem tầm mắt nhìn về trước.
Hắn cự tuyệt ? Chắc là do rượu chưa phát huy tác dụng rồi. . Bất quá, nam nhân này có lẽ cố tránh nàng, sợ không cách nào cự tuyệt được nàng.(tự tin chết người luôn )
Hừ, hôm nay nàng nhất định không cho hắn tránh né nữa, Hạ Lộ cầm chai rượu rót cho hắn .
“Đừng như vậy nha, người ta chỉ l muốn cùng ngươi tâm sự thôi mà.” Hạ Lộ cất tiếng nói vừa trầm thấp vừa ôn nhu.” Tình cảm là chuyện không cách nào cưỡng cầu, chúng ta chỉ cần sống cho vui vẻ là được rồi , ta uống cùng ngươi !”
Những lời này đánh trúng tâm tư của Tuấn Nam.”Ngươi nói không sai, cạn chén.”
Những thứ không thuộc về mình dù có cố gắng đến mấy cũng không thuộc về mình.
Bên trong PUB càng về đêm càng mỹ lệ, tà âm quanh quẩn ở bên tai, trong sàn nhảy biểu diễn càng lúc càng nóng bỏng,
Hạ Lộ vươn tay ra nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, Tuấn Nam cũng không có có phản ứng gì.
“Nhiều người ở đây quá thật không vui, chúng ta đi chỗ khác đi!” Hạ Lộ cúi sát vào tai hắn nói, thanh âm vô cùng khiêu khích.
“Đi nơi nào?”
“Ngươi muốn đi đâu cũng được.” Nàng nhẹ nhàng nhếch mủi chân lên, huýnh nhẹ vào chân hắn , đôi mắt không ngừng nhìn hắn mị hoặc.”Tối nay, ta muốn đi cùng ngươi, ta muốn ở cùng với ngươi…”
Tuấn Nam nhìn nàng một hồi lâu, khóe miệng nổi lên một nụ cười thần bí.”Hạ Lộ, như vậy tiến triển quá nhanh đi?”
Hắn không phải là thợ săn tham lam, phàm là nữ nhân đều coi là con mồi.
Ngược lại, hắn chỉ là một người làm vườn, chỉ biết yên lặng chiếu cố đóa hoa hồng trong viên kia, trong lòng hắn duy nhất chỉ có một đóa hoa hồng đó mà thôi.
“Ngươi xem thường ta sao? Ngươi cảm thấy ta là nữ nhân rất tùy tiện! ?” Tuấn Nam khinh miệt cười, làm cho Hạ Lộ nhói đau.”Ta chỉ dũng cảm theo đuổi nam nhân, mình muốn không giống Nhan Kỉ Diệu, nàng chỉ biết lợi dụng ngươi, không thương, nhưng ta thật lòng rất thích ngươi!”
Tình yêu ở trước mắt, Hạ Lộ đã sớm không còn biết cái gì gọi là bằng hữu nữa.
“Ngươi đừng nói nữa.” Tuấn Nam lạnh mặt xuống, khẩu khí vô cùng bình thản.”Thật xin lỗi, ta chỉ có thể coi ngươi như bằng hữu, ít nhất là bây giờ, ta chỉ có thể coi ngươi như vậy thôi.”
Qua vài giây, Hạ Lộ từ kích động trở nên bình tĩnh hơn, , bỗng nhiên nở một nụ cười.
“Không sao, cho dù ngươi chỉ xem ta như bằng hữu cũng không sao, ta sẽ chờ ngươi.” Hạ Lộ mỉm cười, nàng tự nói với mình, tuyệt đối sẽ khồng buông tha cho hắn dẽ dàng như vậy
Bận rộn suốt một buổi sáng, Nhan Kỉ Diệu vừa ngồi xuống, chuẩn bị ăn trưa
Thật ra thì, nàng tâm trạng đang rất tệ, đành kiếm cớ công việc bận rôn mà quên đi vậy, tránh cho đầu óc của mình khỏi suy nghĩ lung tung. Đáng tiếc, lại có người tới phá hư tâm trạng của nàng
“Kỉ Diệu, người ăn một mình a!” Hạ Lộ đi tới bên cạnh nàng.
“Ừ.” Nàng cúi đầu gắp một miếng thức ăn bỏ vào miệng,
Nhan Kỉ Diệu thất hồn lạc phách, Hạ Lộ hoàn toàn nhìn ra, nàng hiểu phải làm cho Nhan Kỉ Diệu hoàn toàn hết hy vọng, nàng mới có cơ hội chinh phục Tuấn Nam.
“Kỉ Diệu, nói cho ngươi biết một tin tức tốt nga ——” Hạ Lộ đập vai nàng, bọ dạng hớn hở
“Tin tức tốt?” Khỉ Diệu ngay cả đầu cũng không có mang,(ý là không còn để ý cái gì hết , ta chẳng biết dịch câu nì như thế nào nữa) nàng bây giờ đối với bất kỳ tin tức tốt gì cũng không có hứng thú .
“Nói cho ngươi biết, Tuấn Nam đã cùng ta chính thức gặp gỡ .” Hạ Lộ cười nói, hoàn toàn không có có một chút chột dạ, ngay cả chính nàng cũng không khỏi bội phục mình, thật là một diễn viên trời sanh.
Kỉ Diệu ngậm thức ăn trong miệng nhai lấy nhai để, nhưng lại mắc ở cổ họng, nuots không trôi. Mmột lúc lâu, Kỉ Diệu mới ngẩng đầu lên, buộc mình nặn ra một nụ cười.”Chúc mừng ngươi.”
Hạ Lộ cầm tay nàng, vẻ mặt cảm động.”Kỉ Diệu, ta hy vọng ngươi sẽ chúc phúc cho ta .”
“Ừ, ta sẽ chúc phúc cho các ngươi.” Nàng gật đầu.
“Ta đi ăn cơm đay! Tuấn Nam đang ở dưới lầu chờ ta.” Nói xong, Hạ Lộ vui vẻ tiêu sái đi ra khỏi phòng làm việc.
Cả buổi trưa cũng muốn ăn cơm chung, tình cảm thật tốt a.
Khỉ Diệu cúi đầu tiếp tục ăn, mới phát hiện một giọt nước mắt từ hốc mắt không ngừng chảy ra, một giọt lại một giọt rơi xuống
Dự came của nàng rốt cục cũng biến thành thật , mấy ngày nay nàng đều mơ thấy, không ngờ hôm nay lại do đích thân Hạ Lộ nói ra.
Lòng của nàng đau quá, phảng phất như có người thừa dịp nàng không chú ý giáng cho nàng một quyền, làm cho nàng hoàn toàn không kịp phòng bị. Là người từng cho nàng rất nhiều bây giờ lại tàn nhẫn thu hồi lại từng thứ, từng thứ một.
Lỗi của nàng, đều do hnàng, tại sao khi Tuấn Nam ở bên người nàng không biết quý trọng, đợi đến khi mất đi mới phát giác hắn quan trọng như thế nào…
Kỉ Diệu không nhịn được gục xuống bàn khóc, trong thanh âm tràn đầy hối hận cùng đau lòng, làm cho người khác thật thương tâm.
Ngồi ở góc phòng làm việc còn có ngốc muội, nàng ta không đành lòng đi tới bên người nàng, lấy ra một chồng giấy lau.”Kỉ Diệu, đừng như vậy, đừng khóc…”
Ngốc muội chân tay luống cuống, nàng thật sự không biết cách an ủi người khác !
Kỉ Diệu nghĩ lại đây cho cùng là trách nhiệm của nàng, khóc có được ích lợi gì đâu ? Nàng đáng lẽ phải vui mừng cho bọn họ mới phải, đấy đều là bằng hữu tốt nhất của nàng, bây giờ trở thành một đôi không phải là chuyện tốt sao? Nàng hẳn là nên cao hứng mới đúng.
Huống chi đây là do nnàng giới thiệu, không phải sao?
Kỉ Diệu ngẩng đầu, nhận lấy giấy lau mũi, ra sức xì ra i ——
“Ha hả, ta không sao.”nàng khả ái cười, hai mũi đỏ ửng .
“Tốt, ngươi không khóc là tốt rồi, ta… Đi đầu hẻm mua trà sữa trân châu cho ngươi uống!” Ngốc muội cầm ví tiền hướng dưới lầu bước tới. Nàng biết, Kỉ Diệu chỉ uống trà sữa trân châu sẽ rấtcao hứng.
“Lão bản, hai ly trà sữa trân châu.” Ngốc muội đứng trước quầy nói.
” Có ngay, xin chờ một chút.” Lão bản động tác nhanh chóng cầm lấy cái chén, bắt đầu pha chế.
Đang đợi, ngốc muội nhàm chán nhìn chung quanh, vừa lúc thấy một người quen, đang ăn ở cách đó không xa——
Di, đây không phải là Hạ Lộ sao? Không sai, dáng người yểu điệu kia cách xa ba dặm cũng không thể nhận lầm,là Hạ Lộ không sai.
Chẳng qua là tại sao nàng lại ngòi đây ăn cơm, không phải là có hẹn sao?
Ngốc muội vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ.
“Tiểu thư, trà của ngươi đây.” Lão bản đưa ly trà cho ngốc muội đang đứng sững sờ.
“Nga, cám ơn.” Ngốc muội nhận lấy hai ly trà sữa trân châu bước nhanh trở về phòng làm việc. Nàng đẩy cái mắt kiếng trên sống mũi, ách, chuyện này giống như có chút là lạ nga!
Bất quá khi nàng trở lại phòng làm việc, lại phát hiện Kỉ Diệu không ngồi ở chỗ cũ, ngay cả ba lô cũng không thấy .
“Là chuyện gì xảy ra? Người chạy đi đâu rồi …” Ngốc muội này mới phát hiện, trên bàn làm việc của Kỉ Diệu có một tờ giấy xin phép, bên cạnh còn dán một tờ giấy ghi chú màu vàng.
Ngốc muội cầm tờ giấy ghi chú lên, nhìn kỹ ——
Ngốc muội, phiền ngươi, chiều nay giúp ta xin nghỉ.
Phía dưới còn vẽ một cái đầu mèo thay cho chữ kí .