Lâm Kỳ không biết tại sao giờ phút này mình lại ngồi trong quán cà phê của một khách sạn cao cấp, tiếng đàn bên tai dịu dàng tươi mát như dòng nước chảy xuôi, những cặp nam nữ đi ngang qua đều phảng phất ra một mùi nước hoa mê người, nơi đây không có nhiều người lắm, mỗi người đều ăn mặc một cách thực tinh tế cùng cử chỉ tao nhã, so sánh với đồng phục lao động bẩn thỉu của chính mình, hắn cảm thấy có chút chạnh lòng, đối với kẻ đầu đường xó chợ xem ra còn khá hơn. Lâm Kỳ trong lòng “A” lên một tiếng, theo bản năng gãi gãi đầu mà quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ.
Phục vụ sinh tuấn mỹ xoay người ôn hòa thấp giọng hỏi “Hai vị tiên sinh muốn dùng gì?” Vào thời điểm này, một giọng nam khàn khàn trầm thấp chậm rãi đáp “Ta muốn một ly cocktail, vị tiên sinh đối diện muốn uống cafe, cho nhiều sữa cùng chocolate một chút, không cần đường, đúng không?”
Hiển nhiên câu “Đúng không?” quả thật là đúng. Lúc này Lâm Kỳ mới mở miệng:
“Đâu phải là em gái ta, sao ngươi lại biết!”Lâm Kỳ xoay đầu trừng mắt liếc nhìn nam nhân một cái.
Phục vụ sinh sửng sốt, sao đó liền ôn nhu mở miệng, “Vị tiên sinh đây muốn yêu cầu khác sao?”
Lâm Kỳ một phen đoạt tờ menu trong tay nam nhân đối điện, sột soạt trở mình,”Phật” trong chốc lát liền khép tờ thực đơn lại.
“Quên đi quên đi, cứ như vậy, lão tử xem không hiểu mấy thứ lòe loẹt này.”
“Hảo, xin hai vị chờ trong chốc lát.”
“Từ từ, nơi này các ngươi có đậu phộng không?”
“Cái này,” phục vụ sinh bối rối do dự một chút, “Tạm thời chưa có.”
Nam nhân đứng lên,từ trong túi quần tây trang lấy ra một cái bóp da, rút ra hai tờ tiền giá trị lớn đặt vào trong tay của phục vụ sinh,
“Vậy phiền ngươi đến siêu thị bên cạnh mua một gói đậu phộng lớn, giờ công vẫn tính cho ngươi, không ta liền tìm Điền quản lý báo cho hắn biết, xong đặt cho ta một phòng VIP trên lầu khách sạn.”
Phục vụ sinh chớp chớp con mắt, chỉ biết ngây ngốc a a a một tiếng.
“Tiền lẻ còn thừa, là tiền boa cho ngươi, mau đi đi.”Nam nhân mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay phục vụ sinh thúc giục, ý bảo hắn đi nhanh về nhanh.
Lâm Kỳ nâng cằm ngắm nhìn nam nhân dáng người cao to vây quanh thân hình cường tráng kia là bộ tây trang thanh lịch, khuôn mặt nghiêng nghiêng cùng cặp mắt kính đóng khung đặt trên mũi, thời điểm hắn im lặng làm cho người ta cảm giác sự sắc bén kia khó có thể tiếp cận, nhưng chỉ cần hắn cười, đường nét sắc sảo trên mặt lập tức nhu hòa đến lạ thường, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên dịu dàng. Lâm Kỳ nhìn chăm chú, trong lòng một trận thổn thức, sáu năm trung học, sau đó hắn thi vào đại học danh tiếng, xuất ngoại du học, chính mình lại bôn ba ngoài xã hội, đảo mắt đã trôi qua mười ba năm, hắn đã là quản lý khách sạn cao cấp, ngẩng đầu cúi đầu đều là tiếp xúc với các nhân sĩ giới thượng lưu, cư nhiên còn nhớ rõ mình năm đó thích ăn nhất là đậu phộng…Vậy là như thế nào, chính mình từ đầu tới đuôi không phải là một tên sửa xe cũng là một kẻ làm thuê, cùng hắn khác nhau một trời một vực. Nghĩ đến đây, Lâm kỳ theo bản năng hướng ghế sô pha rụt lui vào, bản thân mình cảm giác không được tự nhiên, lơ đãng mà mở miệng.
“Yêu, Nhạc Phong, ngươi thật đúng là quản lý khách sạn này, bọn họ lần trước có nói qua ta còn không có tin a.”
Nhạc Phong đã muốn ngồi xuống, đem tờ menu thu về để sang một bên, ánh mắt chưa có nhìn đến, chỉ đối với ánh sáng phản chiếu trên mặt bàn mở miệng,
“Ngươi cũng biết a, không phải đã hai lần họp mặt đồng học mà ngươi cũng chưa đến sao…”
Lâm Kỳ sửng sốt, chung quy cảm thấy được trong giọng nói đối phương có chút mất mác cùng trách móc, không khỏi nhíu mày.
“Ta đây không phải là đã rất cố gắng sao, lần trước là bị ông chủ phái đi nhập hàng nên không tới kịp, lần thứ hai thì là… A, dì ta kéo ta đi xem mặt…” Lâm kỳ nói dối cũng không cần soạn thảo trước, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, lần đó vào hai năm trước khi hẹn cùng đồng học gặp mặt, nghe nói Nhạc Phong du học trở về, Lâm Kỳ kích động giống như gà bị cắt tiết, kết quả một lần làm việc bất cẩn, đang sửa chữa xe đột nhiên không khống chế được gầm xe, kết quả bị tấm nệm dưới xe đập lên trên chân của mình… Mặc dù hắn không biết ngày đó Nhạc Phong đang rất mệt mỏi nhưng vẫn vội chạy tới để được gặp hắn…Lúc đó Lâm Kỳ dường như phát điên ngồi trên giường bệnh gào thét không ngừng, liền đập bể tất cả đồ vật gần đấy…Hồi tưởng thời điểm tuyệt vọng của chính mình, thât đúng là buồn cười, hiện tại không phải đã tới sao.
“Xem mặt?” Nam nhân đối diện thanh âm đột nhiên cao lên vài độ, ý thức được chính mình thất lễ, Nhạc Phong nâng nâng kính mắt nhằm che giấu sự bất an trong ánh mắt, đè thấp cổ họng hỏi, “Ngươi hiện tại đã muốn kết hôn?”
Lâm Kỳ nhất thời run rẩy, không biết vì sao cảm thấy ánh mắt Nhạc Phong trở nên lạnh như băng, bỗng nhiên có điểm chột dạ, cố gắng hết sức bình tĩnh cất cao giọng nói,
“Kết cái gì mà kết! Cô nương nhà ai mà để ý một tên sửa xe a! Chả cần dì ta đưa đến họ cũng đã chạy mất dép rồi…”
Nam nhân đối diện cúi đầu nở nụ cười, chợt ôn nhu đứng lên, Lâm Kỳ cảm thấy khóe mắt hắn hơi cong cong có chút vui vẻ cùng hơi thở nhẹ nhõm…
“Bất quá, ta cảm thấy ngươi trốn tránh ta có phải hay không?”
Trái tim Lâm Kỳ vừa mới bình ổn nay lại vèo một cái đập liên hồi, đại ca à, ngươi có thể đừng hỏi nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy được không.
“Ngươi? Ngươi làm sao mà ta phải trốn…”
“Rõ ràng trước lúc xuất ngoại còn để lại liên lạc, sang nước ngoài sau đó liền mất liên lạc, hơn nữa…Sau khi ta trở về, hỏi khắp bạn học thông tin liên lạc của ngươi, cũng không ai biết. Ta đến nhà hỏi cha mẹ ngươi, họ mới miễn cưỡng cho ta số di động của ngươi, cuối cùng vẫn không liên lạc được… Gọi cho ngươi mới nghe được một tiếng uy, ngươi lền cúp máy, sau đó số thuê bao luôn khóa máy…Nếu không phải hôm nay may mắn thay khách lấy xe, bằng không khi nào ngươi mới chịu gặp ta?”
Lâm Kỳ đầu đầy hắc tuyến, trong đầu ra sức biên soạn nên trả lời vấn đề này như thế nào, may thay phục vụ sinh phía sau cầm gói đậu phộng chạy đến, dùng chén đĩa tinh xảo bưng lên.
“Ây da, đậu phộng phải có rượu đồng hành, uy uy tiểu ca, đem cà phê của ta mang xuống đi, cấp lão tử bình rượu ngon nhất đến đây, dù sao cũng là quản lý mua a, đúng không?” Lâm Kỳ cười tà cằm hướng về phía Nhạc Phong.
Nhạc Phong nhẹ nhàng đáp lại bằng một câu tiếng anh khiến Lâm Kỳ nghe không hiểu, phục vụ sinh tiểu ca rõ ràng lại hiểu a.
Chờ suốt một hơi cuối cùng rượu cũng mang tới, hướng miệng ném mấy hạt đậu phộng, đầu óc Lâm Kỳ có chút thư giãn.
“Lão tử không trốn ngươi, tóm lại, có chút việc…Khó mà nói.”
Đúng vậy, khó mà nói, nói không rõ là vì cái gì lúc sau ngoài ý muốn rất sợ hãi khi nhìn thấy Nhạc Phong. Có lẽ trước lúc sắp gặp thì hưng phấn nhưng lại sợ hãi bởi vì cảm thấy bản thân mình và hắn khoảng cách thực rất xa, sau một hồi biến cố càng thêm vô vọng, có lẽ không dám đối mặt với ánh mắt thương hại của Nhạc Phong…Thay đổi thông tin liên lạc, nhất là không thể cho Nhạc Phong biết. Sau đó chính mình trốn tránh đã thành thói quen. Tuy rằng không có liên lạc với Nhạc Phong, nhưng chẳng biết tại sao lại có thể biết được tin tức của hắn, đã về nước có công việc tốt được thăng chức quản lý khách sạn …Lâm Kỳ cũng chỉ là nghe được một chút tin tức…
Hai người trò chuyện câu được câu không, cùng lúc Nhạc Phong tự nhiên hào phóng, Lâm Kỳ tâm sự rất nhiều chuyện, vốn dĩ tính tình tùy tiện, thời khắc ở trước mặt Nhạc Phong lại không chú ý lời nói có rất nhiều sơ hở…Không…Chính là tự tiện nói ra sơ hở. Nhạc Phong liên tiếp rót rượu cho hắn, Lâm Kỳ không để ý liền uống, không một chút nghi ngờ, chờ đến khi Nhạc Phong bị cấp dưới gọi đi xử lý một vụ tranh cãi, Lâm Kỳ đã ngửa lưng thoải mái dựa vào ghế sô pha, híp mắt quan sát xung quanh, con ngươi đảo liên tục, đầu nhất thời choáng váng kinh khủng…
Sau đó Nhạc Phong cho mở phòng, thật vất vả mới ôm được Lâm Kỳ tiến vào, bộ dáng Lâm Kỳ lúc này đang muốn làu bàu khoa tay múa chân. Nhạc Phong đem người kia thả ở trên giường lớn. Lâm Kỳ túm lấy tay áo Nhạc Phong, nói thầm còn muốn uống tiếp, đi mua rượu và vân vân không chịu thả.
“A Kỳ, cởi áo khoác, ngủ một chút được không, ân?”
Lâm Kỳ ngây cả người, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên, Nhạc Phong vội vã nâng hắn dậy, khẩn trương hỏi,
“Không thoải mái sao, muốn nôn sao?”
Lâm Kỳ chậm chạp lắc đầu, bắt đầu lôi kéo y phục trên người của mình,
“Dầu mỡ, bẩn,” giơ cánh tay lên tiếp đến đưa cái mũi mình ngửi ngửi, mặt nhăn lại thành một đoàn, “Thực hôi quá a….muốn đi tắm.…”
Nhạc Phong bị bộ dáng trẻ con của hắn chọc cười, một bên giúp đỡ Lâm Kỳ đứng dậy, một bên cởi áo khoác hắn,
“Được được được, đi tắm, đi tắm a.”
Lâm Kỳ tựa hồ khôi phục lại một chút ý thức, trước cửa toilet dùng sức đẩy Nhạc Phong, không cho hắn tiến vào hỗ trợ. Nhạc Phong lo lắng, sau cùng vẫn còn bị Lâm Kỳ gào thét “Lão tử muốn đi ngoài, ngươi cút ra” vừa thét vừa vỗ tay lên trên cửa.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước, Nhạc Phong im lặng mà nghe xong một hồi, không có tiếng động gì đặc biệt, đi ra lan can tiện tay hút một điếu thuốc, miệng hắn thở ra nhẹ nhõm, lộ vẻ mệt mỏi cởi cà vạt cùng áo sơ mi, nhắm nửa mắt cân nhắc thừa dịp Lâm Kỳ mơ hồ có thể cho phép hắn làm …Đột nhiên nhớ tới cái gì liền bật người đánh rơi điếu thuốc trong tay, chạy vọt vào phòng. Khoảnh khắc đẩy cửa phòng tắm làm hắn đứng ngốc ở cửa nói không nên lời.
Phục vụ sinh tuấn mỹ xoay người ôn hòa thấp giọng hỏi “Hai vị tiên sinh muốn dùng gì?” Vào thời điểm này, một giọng nam khàn khàn trầm thấp chậm rãi đáp “Ta muốn một ly cocktail, vị tiên sinh đối diện muốn uống cafe, cho nhiều sữa cùng chocolate một chút, không cần đường, đúng không?”
Hiển nhiên câu “Đúng không?” quả thật là đúng. Lúc này Lâm Kỳ mới mở miệng:
“Đâu phải là em gái ta, sao ngươi lại biết!”Lâm Kỳ xoay đầu trừng mắt liếc nhìn nam nhân một cái.
Phục vụ sinh sửng sốt, sao đó liền ôn nhu mở miệng, “Vị tiên sinh đây muốn yêu cầu khác sao?”
Lâm Kỳ một phen đoạt tờ menu trong tay nam nhân đối điện, sột soạt trở mình,”Phật” trong chốc lát liền khép tờ thực đơn lại.
“Quên đi quên đi, cứ như vậy, lão tử xem không hiểu mấy thứ lòe loẹt này.”
“Hảo, xin hai vị chờ trong chốc lát.”
“Từ từ, nơi này các ngươi có đậu phộng không?”
“Cái này,” phục vụ sinh bối rối do dự một chút, “Tạm thời chưa có.”
Nam nhân đứng lên,từ trong túi quần tây trang lấy ra một cái bóp da, rút ra hai tờ tiền giá trị lớn đặt vào trong tay của phục vụ sinh,
“Vậy phiền ngươi đến siêu thị bên cạnh mua một gói đậu phộng lớn, giờ công vẫn tính cho ngươi, không ta liền tìm Điền quản lý báo cho hắn biết, xong đặt cho ta một phòng VIP trên lầu khách sạn.”
Phục vụ sinh chớp chớp con mắt, chỉ biết ngây ngốc a a a một tiếng.
“Tiền lẻ còn thừa, là tiền boa cho ngươi, mau đi đi.”Nam nhân mỉm cười, vỗ vỗ cánh tay phục vụ sinh thúc giục, ý bảo hắn đi nhanh về nhanh.
Lâm Kỳ nâng cằm ngắm nhìn nam nhân dáng người cao to vây quanh thân hình cường tráng kia là bộ tây trang thanh lịch, khuôn mặt nghiêng nghiêng cùng cặp mắt kính đóng khung đặt trên mũi, thời điểm hắn im lặng làm cho người ta cảm giác sự sắc bén kia khó có thể tiếp cận, nhưng chỉ cần hắn cười, đường nét sắc sảo trên mặt lập tức nhu hòa đến lạ thường, ánh mắt cũng theo đó mà trở nên dịu dàng. Lâm Kỳ nhìn chăm chú, trong lòng một trận thổn thức, sáu năm trung học, sau đó hắn thi vào đại học danh tiếng, xuất ngoại du học, chính mình lại bôn ba ngoài xã hội, đảo mắt đã trôi qua mười ba năm, hắn đã là quản lý khách sạn cao cấp, ngẩng đầu cúi đầu đều là tiếp xúc với các nhân sĩ giới thượng lưu, cư nhiên còn nhớ rõ mình năm đó thích ăn nhất là đậu phộng…Vậy là như thế nào, chính mình từ đầu tới đuôi không phải là một tên sửa xe cũng là một kẻ làm thuê, cùng hắn khác nhau một trời một vực. Nghĩ đến đây, Lâm kỳ theo bản năng hướng ghế sô pha rụt lui vào, bản thân mình cảm giác không được tự nhiên, lơ đãng mà mở miệng.
“Yêu, Nhạc Phong, ngươi thật đúng là quản lý khách sạn này, bọn họ lần trước có nói qua ta còn không có tin a.”
Nhạc Phong đã muốn ngồi xuống, đem tờ menu thu về để sang một bên, ánh mắt chưa có nhìn đến, chỉ đối với ánh sáng phản chiếu trên mặt bàn mở miệng,
“Ngươi cũng biết a, không phải đã hai lần họp mặt đồng học mà ngươi cũng chưa đến sao…”
Lâm Kỳ sửng sốt, chung quy cảm thấy được trong giọng nói đối phương có chút mất mác cùng trách móc, không khỏi nhíu mày.
“Ta đây không phải là đã rất cố gắng sao, lần trước là bị ông chủ phái đi nhập hàng nên không tới kịp, lần thứ hai thì là… A, dì ta kéo ta đi xem mặt…” Lâm kỳ nói dối cũng không cần soạn thảo trước, kỳ thật nguyên nhân rất đơn giản, lần đó vào hai năm trước khi hẹn cùng đồng học gặp mặt, nghe nói Nhạc Phong du học trở về, Lâm Kỳ kích động giống như gà bị cắt tiết, kết quả một lần làm việc bất cẩn, đang sửa chữa xe đột nhiên không khống chế được gầm xe, kết quả bị tấm nệm dưới xe đập lên trên chân của mình… Mặc dù hắn không biết ngày đó Nhạc Phong đang rất mệt mỏi nhưng vẫn vội chạy tới để được gặp hắn…Lúc đó Lâm Kỳ dường như phát điên ngồi trên giường bệnh gào thét không ngừng, liền đập bể tất cả đồ vật gần đấy…Hồi tưởng thời điểm tuyệt vọng của chính mình, thât đúng là buồn cười, hiện tại không phải đã tới sao.
“Xem mặt?” Nam nhân đối diện thanh âm đột nhiên cao lên vài độ, ý thức được chính mình thất lễ, Nhạc Phong nâng nâng kính mắt nhằm che giấu sự bất an trong ánh mắt, đè thấp cổ họng hỏi, “Ngươi hiện tại đã muốn kết hôn?”
Lâm Kỳ nhất thời run rẩy, không biết vì sao cảm thấy ánh mắt Nhạc Phong trở nên lạnh như băng, bỗng nhiên có điểm chột dạ, cố gắng hết sức bình tĩnh cất cao giọng nói,
“Kết cái gì mà kết! Cô nương nhà ai mà để ý một tên sửa xe a! Chả cần dì ta đưa đến họ cũng đã chạy mất dép rồi…”
Nam nhân đối diện cúi đầu nở nụ cười, chợt ôn nhu đứng lên, Lâm Kỳ cảm thấy khóe mắt hắn hơi cong cong có chút vui vẻ cùng hơi thở nhẹ nhõm…
“Bất quá, ta cảm thấy ngươi trốn tránh ta có phải hay không?”
Trái tim Lâm Kỳ vừa mới bình ổn nay lại vèo một cái đập liên hồi, đại ca à, ngươi có thể đừng hỏi nhiều vấn đề cùng một lúc như vậy được không.
“Ngươi? Ngươi làm sao mà ta phải trốn…”
“Rõ ràng trước lúc xuất ngoại còn để lại liên lạc, sang nước ngoài sau đó liền mất liên lạc, hơn nữa…Sau khi ta trở về, hỏi khắp bạn học thông tin liên lạc của ngươi, cũng không ai biết. Ta đến nhà hỏi cha mẹ ngươi, họ mới miễn cưỡng cho ta số di động của ngươi, cuối cùng vẫn không liên lạc được… Gọi cho ngươi mới nghe được một tiếng uy, ngươi lền cúp máy, sau đó số thuê bao luôn khóa máy…Nếu không phải hôm nay may mắn thay khách lấy xe, bằng không khi nào ngươi mới chịu gặp ta?”
Lâm Kỳ đầu đầy hắc tuyến, trong đầu ra sức biên soạn nên trả lời vấn đề này như thế nào, may thay phục vụ sinh phía sau cầm gói đậu phộng chạy đến, dùng chén đĩa tinh xảo bưng lên.
“Ây da, đậu phộng phải có rượu đồng hành, uy uy tiểu ca, đem cà phê của ta mang xuống đi, cấp lão tử bình rượu ngon nhất đến đây, dù sao cũng là quản lý mua a, đúng không?” Lâm Kỳ cười tà cằm hướng về phía Nhạc Phong.
Nhạc Phong nhẹ nhàng đáp lại bằng một câu tiếng anh khiến Lâm Kỳ nghe không hiểu, phục vụ sinh tiểu ca rõ ràng lại hiểu a.
Chờ suốt một hơi cuối cùng rượu cũng mang tới, hướng miệng ném mấy hạt đậu phộng, đầu óc Lâm Kỳ có chút thư giãn.
“Lão tử không trốn ngươi, tóm lại, có chút việc…Khó mà nói.”
Đúng vậy, khó mà nói, nói không rõ là vì cái gì lúc sau ngoài ý muốn rất sợ hãi khi nhìn thấy Nhạc Phong. Có lẽ trước lúc sắp gặp thì hưng phấn nhưng lại sợ hãi bởi vì cảm thấy bản thân mình và hắn khoảng cách thực rất xa, sau một hồi biến cố càng thêm vô vọng, có lẽ không dám đối mặt với ánh mắt thương hại của Nhạc Phong…Thay đổi thông tin liên lạc, nhất là không thể cho Nhạc Phong biết. Sau đó chính mình trốn tránh đã thành thói quen. Tuy rằng không có liên lạc với Nhạc Phong, nhưng chẳng biết tại sao lại có thể biết được tin tức của hắn, đã về nước có công việc tốt được thăng chức quản lý khách sạn …Lâm Kỳ cũng chỉ là nghe được một chút tin tức…
Hai người trò chuyện câu được câu không, cùng lúc Nhạc Phong tự nhiên hào phóng, Lâm Kỳ tâm sự rất nhiều chuyện, vốn dĩ tính tình tùy tiện, thời khắc ở trước mặt Nhạc Phong lại không chú ý lời nói có rất nhiều sơ hở…Không…Chính là tự tiện nói ra sơ hở. Nhạc Phong liên tiếp rót rượu cho hắn, Lâm Kỳ không để ý liền uống, không một chút nghi ngờ, chờ đến khi Nhạc Phong bị cấp dưới gọi đi xử lý một vụ tranh cãi, Lâm Kỳ đã ngửa lưng thoải mái dựa vào ghế sô pha, híp mắt quan sát xung quanh, con ngươi đảo liên tục, đầu nhất thời choáng váng kinh khủng…
Sau đó Nhạc Phong cho mở phòng, thật vất vả mới ôm được Lâm Kỳ tiến vào, bộ dáng Lâm Kỳ lúc này đang muốn làu bàu khoa tay múa chân. Nhạc Phong đem người kia thả ở trên giường lớn. Lâm Kỳ túm lấy tay áo Nhạc Phong, nói thầm còn muốn uống tiếp, đi mua rượu và vân vân không chịu thả.
“A Kỳ, cởi áo khoác, ngủ một chút được không, ân?”
Lâm Kỳ ngây cả người, bắt đầu giãy dụa muốn đứng lên, Nhạc Phong vội vã nâng hắn dậy, khẩn trương hỏi,
“Không thoải mái sao, muốn nôn sao?”
Lâm Kỳ chậm chạp lắc đầu, bắt đầu lôi kéo y phục trên người của mình,
“Dầu mỡ, bẩn,” giơ cánh tay lên tiếp đến đưa cái mũi mình ngửi ngửi, mặt nhăn lại thành một đoàn, “Thực hôi quá a….muốn đi tắm.…”
Nhạc Phong bị bộ dáng trẻ con của hắn chọc cười, một bên giúp đỡ Lâm Kỳ đứng dậy, một bên cởi áo khoác hắn,
“Được được được, đi tắm, đi tắm a.”
Lâm Kỳ tựa hồ khôi phục lại một chút ý thức, trước cửa toilet dùng sức đẩy Nhạc Phong, không cho hắn tiến vào hỗ trợ. Nhạc Phong lo lắng, sau cùng vẫn còn bị Lâm Kỳ gào thét “Lão tử muốn đi ngoài, ngươi cút ra” vừa thét vừa vỗ tay lên trên cửa.
Phòng tắm truyền ra tiếng nước, Nhạc Phong im lặng mà nghe xong một hồi, không có tiếng động gì đặc biệt, đi ra lan can tiện tay hút một điếu thuốc, miệng hắn thở ra nhẹ nhõm, lộ vẻ mệt mỏi cởi cà vạt cùng áo sơ mi, nhắm nửa mắt cân nhắc thừa dịp Lâm Kỳ mơ hồ có thể cho phép hắn làm …Đột nhiên nhớ tới cái gì liền bật người đánh rơi điếu thuốc trong tay, chạy vọt vào phòng. Khoảnh khắc đẩy cửa phòng tắm làm hắn đứng ngốc ở cửa nói không nên lời.