Hôm nay chắc là không có ai đến ngắm hoa ? Rất nhanh, Hồng Mai từ trước sảnh mang đến tin tức khẳng định ý nghĩ của nàng, nhưng mọi chuyện lại không đúng lắm. Hôm nay không có người lấy lý do ngắm hoa để đến Tống phủ, bởi vì có một người nào đó công khai nói muốn ngắm hoa trong phủ, người như vậy ngoại trừ Túc Vương, nàng đoán không ra ai cả.
Nàng không biết hắn muốn làm gì, nhưng đường hoàng đến Tống phủ thì khẳng định không phải muốn gặp nàng. (chị ăn dưa bở rồi, =.=)
Tống Vi Lương cũng không lo lắng cha đắc tội với hắn trên triều. Lấy tính cách của cha tuyệt đối không có khả năng đắc tội vị Túc Vương thiên tuế quyền thế này, chỉ sợ nịnh bợ còn chưa kịp.
"Tiểu thư, nô tỳ đem trà và điểm tâm đặt ở đây, người xem sách đi, nô tỳ còn phải đến phòng bếp."
"Ta biết rồi." Túc Vương vừa nói muốn đại giá quang lâm, Tống phủ người ngã ngựa đổ [1], aiz, người này thật là phiền.
Nàng thậm chí còn nghĩ, nếu đến lúc đó hắn lại giở thói quan lớn, cha sẽ cảm thấy như thế nào? Như trút được gánh nặng, hay là tức đến nghẹn thở? Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại nở nụ cười.
"Tam muội, muội rất vui sao."
Nghe thấy giọng nói này, Tống Vi Lương nhìn ra phía cổng, chỉ thấy Tống Vi Sắc xinh đẹp giống như tiên nữ thiên cung, phong thái yểu điệu đứng ở dưới cổng cười nói tự nhiên, mà nụ cười kia có vài phần tự đắc, cũng hàm chứa vài phần khoe khoang.
"A, ngẫm lại cũng đúng, Túc Vương thiên tuế không thích gặp ngươi – loại con gái dong chi tục phấn, cho nên muội muội tốt nhất đợi ở trong sân, đừng ra ngoài làm mất mặt Tống gia ta." Tống Vi Lương muốn nói gì đấy, nhưng Tống đại tiểu thư không cho nàng cơ hội, vừa nói xong liền uốn éo rời đi. Thật không biết mình rốt cuộc làm gì khiến đại tỷ ghét bỏ, từ nhỏ đến lớn luôn nhằm vào nàng.
Nụ cười chua sót vụt tắt. Nguy rồi, nếu đại tỷ cứ như vậy thì có trời mới biết nam nhân kia sẽ làm gì ? Nàng đứng lên, rồi lại dừng lại.
Nhưng nếu nàng đuổi theo thì có thể nói gì đây? Cuối cùng, nàng suy sụp ngồi xuống, chỉ mong hắn sẽ không làm gì quá phận.
Tay cầm sách nhưng xem không vô,uống trà chẳng thấy ngon, ăn điểm tâm cũng không thấy vị gì.
Tống Vi Lương trong lòng buồn bực, đáy mắt hiện lên sự chua xót khó nhận thấy. Nàng vẫn không thể nhìn thấu người đàn ông kia.
Nỗi lòng lo lắng, nàng tiếp tục lật sách, nhưng ánh mắt lại luôn chưa từng dừng ở trên trang sách.
Nàng có nên đi ra tiền sảnh hay không ? Nàng duy trì tư thế ngồi thật lâu, lâu đến cả người rã rời mới bất đắc dĩ động tay. Cầm ly trà sớm đã nguội lạnh nhấp một ít, trà rất đắng, Hồng Mai hôm nay thả nhiều lá trà hơn mọi ngày. Trời dường như càng âm u, khả năng người kia đến càng ngày càng lớn.
Tống Vi Lương nhẹ nhàng thở dài.
Nhìn quanh chỗ mình ở, đây là chỗ nàng cố ý chọn lựa, trong Tống phủ đây cũng là nơi ít được chú ý nhất. Bởi vì nơi này và hậu viện chỉ cách nhau một bức tường, mà nơi đó trong phủ chất rất nhiều củi, nuôi ngựa, cũng là chỗ ở của người hầu.
Phượng Liệt Dương đến Tống phủ sẽ không đến đây, nên trừ phi nàng ra tiền sảnh, nếu không bọn họ sẽ không có khả năng gặp mặt.
Nắm chặt sách trong tay, nàng nhắm mắt, hơi ảo não.
Tại sao nàng lại do dự, rõ ràng là không nên, nam nhân kia có gì đáng giá để nàng do dự ? Không phải đó là người nàng chán ghét nhất, thống hận nhất, muốn xa nhất ư! Vậy tại sao trong đầu nàng lại có ý nghĩ muốn đến tiền sảnh? Càng nghĩ càng buồn bực, nàng cắn răng đập tay vào ghế dựa.
Đau! Đau đớn khiến nàng suýt rơi lệ, nhìn tay phải đáng thương của mình đang sưng đỏ, cảm thấy rất uất ức.
Một tiếng cười khẽ truyền đến từ phía trước, Tống Vi Lương ngẩng đầu, trên mặt là sự kinh ngạc không kịp che dấu.
"Không nghĩ tới Tam tiểu thư Tống gia có sở thích tự làm khổ mình."
Người này cứ mở miệng là chẳng nói được câu nào tốt đẹp cả. Môi Tống Vi Lương giật giật, nói không thành lời.
Phượng Liệt Dương khoanh tay đi vào từ cổng vòm, đánh giá nơi nàng ở. Bình thường luôn đến vào ban đêm nên không thể nhìn kĩ, hôm nay mới phát hiện nơi này rất thanh tịnh. Dọc đường đi vào Tống phủ, nơi này có thể xem như là nơi hẻo lánh nhất Tống phủ.
"Dân nữ khấu kiến Túc vương gia." Nàng cúi người thi lễ.
"Bình thân." Hắn bình thản ung dung ngồi xuống cái ghế nàng vừa ngồi, tiện tay cầm lấy sách lật ra xem, "Chỗ ở của tam tiểu thư thật thanh tĩnh."
"Vi Lương yêu thích yên tĩnh, nơi này rất hợp sở thích." Nàng nghĩ không ra hắn có ý gì, đành phải cẩn thận ứng đối.
Phượng Liệt Dương liếc mắt nhìn nàng một cái, như không có việc gì hướng ra phía ngoài nói, "Nhớ kỹ lời bổn vương vừa nói, không có sự cho phép của bổn vương, bất luận kẻ nào cũng không được phép tới gần đây, các ngươi canh giữ cho cẩn thận." Ngừng lại, hắn nói tiếp "Bổn vương cũng muốn xem người làm cho Tô công tử để ý rốt cuộc có gì hơn người." Sau khi tất cả thị vệ nhất tề đồng thanh, Tống Vi Lương lui về sau vài bước. (có ai ngửi thấy mùi gì chua chua không nhỉ!?! )
"Giờ mới biết sợ?" Hắn chau mày.
Nàng nhìn thấy trong ánh mắt hắn tràn đầy lạnh lùng cùng tức giận, lại lui hai bước."Dân nữ chưa làm gì cả, kính xin Vương gia minh giám."
"Nàng có làm gì hay không, còn phải để bổn vương kiểm tra mới biết được." Hắn bước hai bước về phía trước, tóm lấy nàng. (Oh hô, “kiểm tra” nha)
"Vương gia. . . . ." Hắn muốn làm gì? Nơi này là Tống phủ, tuy rằng cha nàng không đáng tin cậy nhưng mà Vương gia ở trong nhà đại thần muốn làm gì con gái nhà người ta thì làm, đúng là không xem vương pháp ra gì.
Nàng bị hắn lôi kéo lảo đảo, chưa đứng vững đã bị hắn ném lên giường.
Hắn không cho nàng cơ hội đứng dậy liền trực tiếp ép lên người nàng, dán sát vào lỗ tai nàng, dùng giọng nói nguy hiểm nói: "Ta không phải muốn nàng cách xa Tô Ngọc Thư sao? Sao nàng còn đáp ứng đi dự tiệc sinh nhật của mẹ hắn ?"
"Dù gì cũng chỉ là ứng phó thôi, ta cũng không muốn đi." Nàng không thể không giải thích
"Phải không? Chẳng lẽ sự vui sướng của Tô Ngọc Thư là giả sao?" Tay hắn trượt về phía đai lưng nàng, hơi dùng lực, đai lưng thêu hoa sen màu xanh ngọc liền rơi xuống đất.
"Vương gia, không được, " nàng vô lực giải thích, "Ta không muốn đi thật mà. . . . ."
Trên người hắn có hơi thở của sự cuồng bạo làm nàng sợ hãi."Nàng nghĩ bổn vương sẽ tin lời nàng sao?" Chẳng qua không tới nhìn nàng vài ngày, thế mà đã hồng hạnh vượt tường [2], là hắn đã dung túng nàng. Dùng sức xé rách áo nàng, da thịt như ngọc liền hiện ra trước mặt hắn, đường cong tinh tế và khêu gợi, làm cho đôi mắt hắn đổi màu. Tống Vi Lương cảm thấy nụ hôn của hắn trượt từ vai xuống xương chậu, sau đó tay hắn bắt đầu cởi quần nàng, điều này làm cho nàng càng thêm sợ hãi. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ từng cởi quần nàng. . . . .
"Phượng Liệt Dương, ta xin ngươi, không được, thật không được. . . . ." Cứ như vậy mà thất thân bảo nàng làm sao chịu nổi, cha nàng, tỷ muội nàng đều đang ở ngoài sân. . . . . Tay hắn ngừng lại, sau đó một lần nữa di chuyển lên trên, bóp ngực nàng, đồng thời hôn lên lưng nàng. . .
"Ngươi là nữ nhân của bổn vương, cho dù bổn vương không cần, cũng không tới lượt nam nhân khác nhúng chàm, ngươi tốt nhất nên nhớ kỹ điều này." Nàng cắn chặt môi, không để mình phát ra tiếng. Nàng có thể cảm giác rõ được vật dưới chân hắn sưng lên.
Lúc này tuyệt đối không thể chọc giận hắn, nếu không đúng là vạn kiếp bất phục [3].
Động tác của Phượng Liệt Dương dần dần trở nên nhẹ nhàng, duỗi tay tháo búi tóc của nàng, làm mái tóc nàng xõa tung ra giống một tấm vải màu đen đang trải trên giường."Vi Lương, hận ta sao?"
Nàng không trả lời.
"Ta biết, nàng hận ta." Hắn nói tiếp: "Nhưng mà cho dù nàng hận ta, cũng không thể thoát khỏi ta, nàng là của ta."
Nàng cười khổ. Cho dù thân thể thoát được hắn, nhưng dấu vết của hắn đã in đậm trong lòng nàng làm thế nào mới mất đi? Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, "Nàng nói, nếu Tô Ngọc Thư biết chuyện hôm nay sẽ phản ứng ra sao?" (Dương ca thật hiểm độc nha, )
Hóa ra, đây là mục đích của hắn. Nàng tiếp tục trầm mặc.
"Một nữ nhân đã bị bổn vương cẩn thận kiểm tra, nàng nghĩ sẽ có người muốn sao?"
"Phượng Liệt Dương!" Nàng cắn răng thấp giọng gọi.
Hắn vuốt mái tóc dài của nàng, "Ta ở đây."
"Ngươi đừng ức hiếp người quá đáng."
"Ức hiếp [4] thì thế nào?" Hắn cười càng to. Móng vuốt của mèo hoang lại xuất hiện, mà nàng càng giận trông càng đáng yêu.
Tống Vi Lương trầm mặc, bởi vì nàng không có khả năng làm gì. Nếu so với hắn thì nàng càng nhỏ bé mà bất lực, ở nhà mình cha cũng không thể bảo vệ nàng thì nàng còn có thể làm gì?Có đôi lúc sự thật tàn khốc đến mức làm con người tuyệt vọng.
"Đúng rồi, đại tỷ của nàng hôm nay rất đẹp." Hắn như không chút để ý nói.
"Nếu không phải thật tâm, mong ngươi buông tha nàng."
"Vì sao?" Hắn hứng thú.
"Tống gia có ta là đủ rồi." thì ra nữ nhân sẽ không dễ dàng có được hạnh phúc, nam nhân này vì sao nhất định phải trêu chọc con gái Tống gia.
"Đúng là một người con gái thiện lương, ta nghe quan hệ giữa Tống đại tiểu thư và Tam tiểu thư từ trước đến nay không được hòa thuận cho lắm." Hắn cũng không nghĩ cứ buông tha nàng như vậy."Ta cũng nghe nói Túc Vương thích nam sắc." Nàng không chút khách khí phản kích.
Phượng Liệt Dương ngẩn người, tiếp theo cười rộ lên, "Đúng, nói rất đúng." Cho dù trong tình huống này, nàng vẫn bình tĩnh, vẫn bướng bỉnh, điều này làm cho hắn vừa thán phục, vừa âm thầm căm tức. Vì sao ngay cả khi hắn ý loạn tình mê, mà nàng còn có thể tỉnh táo đến vậy? Nếu hắn chỉ có thể xuống địa ngục, thì hắn nhất định sẽ kéo nàng theo. Gió lạnh len lỏi qua cửa sổ, sau đó, họ cùng nghe thấy tiếng mưa đập mạnh vào lá cây, mái nhà.
Mưa rất to, gió thật mạnh! "Chuyến đi này của bổn vương cũng không tệ." Hắn nhìn người dưới thân cười đắc ý.
Nàng đưa lưng về phía hắn, mặc dù không thấy rõ vẻ mặt hắn nhưng nàng có thể cảm giác được sự sung sướng của hắn.
"Trời mưa rồi, Vương gia có phải nên hồi phủ rồi hay không?" Không phải đến đợi mưa? Bây giờ kết quả hắn muốn đã có, cút đi cho khuất mắt.
"Hồi phủ ư?" Hắn cố ý kéo dài giọng.
"Đúng." Vị ôn thần này mau đi đi.
Hắn tiến tới, thổi một hơi vào tai nàng, hài lòng khi thấy nàng co rúm người, "Trời mưa lớn như vậy, to như vậy, nàng muốn bổn vương dầm mưa về phủ sao?"
"Ai dám bắt Vương gia dầm mưa về?"Nàng dám cam đoan bằng tính mạng rằng cha nàng tuyệt đối không dám.
"Nhưng bão như vậy, có thể ở trong phòng Tam tiểu thư Tống gia ôm nhuyễn ngọc ôn hương cũng là một cảm giác mới." Hắn đùa nàng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] người ngã ngựa đổ: rối loạn, hỏng bét
[2] ngoại tình
[3] muôn đời muôn kiếp không trở lại được
[4]: bị người ta ức hiếp
"Vậy chỉ sợ lời đồn Vương gia thích nam sắc sẽ biến mất." Nàng đánh cuộc, lời đồn là hắn cố ý tạo ra.
Phượng Liệt Dương bật cười, nỉ non: "Vi Lương, Vi Lương của ta, nàng như vậy làm sao ta có thể cam lòng buông tay?"
"Vi Lương chỉ là người Vương gia ngẫu nhiên gặp trên đường thôi, sao có thể nói buông hay không." Nàng thấy khó chịu. Đúng vậy, dù chỉ là giây lát thoáng qua.
"Tống Vi Lương không nên tự coi nhẹ mình như thế." Hắn ôm nàng, dụ dỗ.
"Vi Lương chỉ là một nữ nhân tầm thường, vốn rất nhỏ bé." Nàng không cần hắn an ủi.
Hắn không đành lòng chậm rãi buông nàng ra, xuống giường sửa sang áo khoác ngoài của mình.
Tống Vi Lương không quay đầu lại, vẫn duy trì tư thế cũ.
Cuối cùng hắn liếc nhìn nàng, hơi thất vọng xoay người.
"Không cần cố ý khiêu khích bổn vương, hậu quả nàng không gánh vác được đâu." Là biểu hiện của hắn chưa đủ rõ ràng, hay là nàng quá trì độn? Mãi thật lâu sau khi hắn rời đi, Tống Vi Lương mới chậm rãi cử động, quấn thật chặt tấm chăn mỏng trên giường
Tam tiểu thư Tống gia ngã bệnh sau khi Túc Vương đến Tống phủ.
Kinh thành liền có lời đồn đãi mới —— Túc Vương vì muốn giữ Tô công tử vĩnh viễn bên cạnh, không tiếc công sức hủy hoại người Tô công tử tỏ vẻ yêu mến - tam tiểu thư Tống gia.
Đáng thương thay Tam tiểu thư Tống gia bị tai bay vạ gió, thiên kim tiểu thư băng thanh ngọc khiết giờ thành tàn hoa bại liễu, chỉ sợ không chỉ đơn giản là ốm đau, chỉ sợ là tìm cái chết sau đó được người nhà cứu, không còn muốn sống nữa. Mà người được mọi người đồng tình sâu sắc, đang ở trong sân, không chịu bước ra khỏi nhà, mỗi ngày dựa trên giường trước cửa sổ đọc sách ngắm cảnh, hoặc là nhìn về nơi xa xăm mà ngẩn người. (lời đồn a lời dồn, bó đao =.=)
Sau chuyện này, trong danh sách mời người của Tô phủ tất nhiên sẽ không có Tống Vi Lương, mà nàng thì vui mừng còn chưa hết.
"Hồng Mai, hai ngày nữa là ngày giỗ mẹ ta." Vẻ mặt Tống Vi Lương hiện lên sự thương cảm cùng hoài niệm.
"Người muốn nô tỳ chuẩn bị gì ư?"
"Không cần cố chuẩn bị, giống như năm ngoái là được." Buông quân cờ trong tay, nàng trầm ngâm một lát, lại nói: "Năm nay chúng ta ở kinh thành, không thể đến mộ tế bái rồi, chỉ đi chùa thôi"
"A?" Hồng Mai ngẩn người. Ra ngoài vào lúc này?
"Sao vậy?" Nàng không rõ mình nói gì sai, sao bộ dạng tiểu nha đầu lại quái dị như vậy.
"Tiểu thư, người nhất định muốn ra ngoài bái tế?"
"Đúng vậy." Nàng gật đầu.
"Nhưng bây giờ bên ngoài nhiều lời đồn như vậy." Hồng Mai lắp bắp.
Tống Vi Lương bừng tỉnh, bật cười, "Vậy thì có liên quan gì đến việc chúng ta xuất phủ bái mẹ ta?" Thánh nhân có nói: phòng miệng dân còn hơn chặn một con sông [1], nàng làm sao có thể chặn được mồm miệng người khác.
Hồng Mai do dự, " Không bằng chúng ta bái tế phu nhân trong phủ." Nếu xuất môn, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, chỉ sợ không tốt.
"Không cần lo, " Tống Vi Lương trấn an nha hoàn, "Bây giờ ai ai cũng biết Tam tiểu thư Tống gia bệnh nặng, không ai nghĩ ta sẽ vui vẻ ra ngoài."
"Được rồi, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị đồ."
Nàng gật đầu, tiếp tục đánh cờ một mình.
Hồng Mai nhìn chủ nhân chuyên tâm chơi cờ, thấy mình không nói với tiểu thư chuyện Tô công tử đến chơi là đúng. Tiểu thư bình tĩnh như vậy không thể bị người khác ảnh hưởng, tuy nàng thấy đồng cảm với Tô công tử, nhưng hắn làm tiểu thư bị tai bay vạ gió nên nàng càng bất bình thay tiểu thư.
Ngày đó lúc Túc Vương đến, nàng bị phái xuống phòng bếp hỗ trợ, không đi không được, sớm biết đối phương đến để phá hoại danh tiết của tiểu thư, cho dù phải bỏ mạng, nàng cũng sẽ che chở cho tiểu thư. (nếu tỷ biết cái vị đến bại hoại danh dự tiểu thư nhà tỷ là Dương ca mà tỷ biết thì sao nhỉ !?!)
Nơi cầu thang có tiếng động, Hồng Mai vội vàng ngó ra.
Sau đó, Tống Vi Lương nghe thấy giọng nói nha hoàn mang theo sự cự tuyệt.
"Tô công tử, nô tỳ đã nói, tiểu thư nhà ta không tiện gặp ngài, sao ngài có thể xông vào?"
"Ta nhất định phải trực tiếp nhìn Vi Lương tiểu thư, cho dù nàng đánh ta cũng được, mắng ta cũng thế, tóm lại là ta muốn nhìn nàng."
"Nhìn thì có thể làm gì? Tiểu thư nhà ta như bây giờ, tất cả đều do công tử hại." Hồng Mai không chút lưu tình chỉ trích.
Trên mặt Tô Ngọc Thư ảo não, sau đó kiên định nói: "Dù có thế nào, tại hạ nhất định phải gặp Vi Lương tiểu thư một lần."
Trong phòng Tống Vi Lương vuốt vuốt hai quân cờ trong tay, hơi do dự có nên lên tiếng hay không.
"Tiểu thư nhà ta sẽ không gặp ngài."
"Hồng Mai cô nương nếu muốn ngăn cản, tại hạ cũng chỉ có thể mời Tống đại nhân tự mình đến đây."
"Ngài. . . . ."
"Hồng Mai, mời Tô công tử vào." Nàng không thể không lên tiếng.
Khi Tô Ngọc Thư nhìn Tống Vi Lương khí sắc bình thường mới ngẩn ra. Đây là nữ tử đáng thương trong lời đồn sao? (ai, thật tội nghiệp Ngọc Thư ca ca)
"Vi Lương tiểu thư." Hắn không biết nói gì.
"Tô công tử,mời ngồi."
"Cám ơn." Tô Ngọc Thư nhìn nàng chằm chằm.
Tống Vi Lương cười cười, "Chẳng lẽ Vi Lương có chỗ nào không bình thường sao?"
"A?"
"Nếu không sao công tử cứ nhìn chằm chằm vào Vi Lương thế ?"
Hắn lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn vào bàn cờ đã đánh hơn nửa."Tiểu thư đánh cờ một mình?"
"Trong lúc rãnh rỗi đùa nghịch một chút." Nàng đưa tay đảo loạn ván cờ, lại như không có chuyện gì cất hết cờ.
Tô Ngọc Thư cười khổ. Không ngờ nàng xa lánh mình hơn trước.
"Nhìn thấy tiểu thư vô sự, ta đã yên tâm rồi."
Tống Vi Lương vừa nhặt cờ, vừa nói: "Sự tình vốn không liên quan đến công tử, cho nên công tử cũng không cần để ý."
Khúc mắc của nàng và Phượng Liệt Dương đã có từ trước khi đến kinh thành. Thần sắc hắn nghiêm lại, "Tiểu thư nói lời này làm cho Ngọc Thư xấu hổ vô cùng, việc này do tại hạ ——"
"Thật sự không liên quan tới công tử." Nàng đánh gãy lời hắn, rất chân thành nhìn hắn.
"Ta không biết Túc Vương đến tột cùng muốn tiểu thư làm gì? Nhưng " hắn cầm tay nàng, "Mặc kệ hắn đã làm gì, Vi Lương tiểu thư trong lòng ta luôn vẹn nguyên như lần đầu gặp mặt."
Tống Vi Lương cố rút tay về, hắn lại càng giữ chặt."Tô công tử, xin buông tay."
"Vi Lương tiểu thư ——"
Hồng Mai thấy thế bổ nhào tới, dùng sức tách hai người ra, cũng sốt ruột bảo vệ cho tiểu thư."Tô công tử, ngài nếu cũng vô lễ giống Túc Vương, cho dù lão gia đến đây, nô tỳ cũng sẽ tuyệt đối không khách khí với ngài."
Tô Ngọc Thư lộ vẻ xấu hổ liền vội vàng giải thích, "Tại hạ không có ý gì khác, chỉ là. . . . . Là. . . . ." Chỉ là không kìm được lòng mình thôi.
Tống Vi Lương nói: "Vi Lương hiểu, nhưng Vi Lương cũng xin công tử thứ lỗi, bây giờ Vi Lương quả thật không tiện tiếp xúc nhiều với công tử. Còn nữa, điều Vi Lương nói là thật, khúc mắc của ta và Túc Vương thật sự không liên quan tới công tử."
"Sao lại không liên quan, rõ ràng cũng vì ta, hắn mới. . . . ."
"Tin hay không tin tùy công tử, nhưng lời này Vi Lương không thể không nói. Công tử thật không cần cảm thấy có lỗi với Vi Lương, hơn nữa, " nàng dừng một lát, ánh mắt nhìn phía ra ngoài cửa sổ."Nếu công tử muốn vì Vi Lương làm gì, vậy thì từ nay về sau cách xa Vi Lương ra, càng xa càng tốt."
Hắn giật mình.
Hồng Mai liếc nhìn chủ tử của mình. Từ trước đến nay tiểu thư luôn ôn hòa, rất ít khi trực tiếp như vậy.
Tống Vi Lương thở dài, "Có lẽ công tử sẽ cảm thấy Vi Lương không thấu tình đạt lý, nhưng đó là lời thật lòng của Vi Lương."
Tô Ngọc Thư cười khổ, "Vi Lương tiểu thư, nàng đừng nói nữa, ta hiểu, ta hiểu rồi."
"Vi Lương tạ ơn công tử." Nàng xoay người cúi người thi lễ với hắn.
"Nàng. . . . ." Hắn do dự nhìn nàng.
"Công tử còn muốn nói gì?"
Hắn thở dài, “Không có gì, chỉ cần nàng không sao thì ta cũng sẽ không sao”
Tống Vi Lương giật mình.
Tô Ngọc Thư tránh ánh mắt của nàng, "Tại hạ cáo từ."
"Thứ lỗi cho Vi Lương không tiễn." Dù sao nàng cũng là người ốm đau liệt giường, cứ xuất hiện ngoài phòng khó tránh khỏi làm người trong phủ kinh ngạc.
"Tại hạ hiểu." Tô Ngọc Thư xoay người rời đi, bóng dáng mang theo vẻ cô đơn, thậm chí còn đi thật nhanh.
"Tiểu thư, chúng ta đối với Tô công tử có quá vô tình hay không?" Hồng Mai có chút đồng cảm với hắn.
Nàng một lần nữa bốc quân cờ từ trong hộp ra, "Có tình, vô tình có đôi khi rất khó nói."
"Nô tỳ không hiểu." Vẻ mặt hoang mang.
Tống Vi Lương đang định đặt cờ bỗng ngừng lại, giật mình đứng lên. Kỳ thật, nàng cũng không hiểu, dường như nàng có cảm tình với Phượng Liệt Dương, chính nàng cũng không rõ rốt cuộc là gì nữa?
"Tô công tử chắc là thích tiểu thư." Hồng Mai như bừng tỉnh khẽ lẩm bẩm.
Nàng hồi phục tinh thần, cười nhẹ. Có thích hay không cũng có khác gì nhau, kết quả vẫn vậy.
Tuy rằng nàng không rõ mình với Phượng Liệt Dương là dạng tình cảm gì, nhưng nàng cũng rất rõ ràng, đối với Tô Ngọc Thư, chỉ là quân tử chi giao, đạm (nhạt) như nước.
Nhìn chủ nhân lại bắt đầu đùa nghịch quân cờ, Hồng Mai nhân tiện nói: "Nô tỳ đi giúp tiểu thư lấy thuốc đây."
"Ừ." Mỗi ngày đều đổ thuốc đi, chỉ sợ vườn hoa dưới lầu sắp không sinh trưởng được nữa.
Đi tới cửa thì Hồng Mai lại nghĩ đến một chuyện, xoay người hỏi: "Tiểu thư, hôm nay Tô công tử đã nhìn thấy, chúng ta vẫn tiếp tục giả bệnh nữa sao?"
"Không sao." Tống Vi Lương không lo.
"Vậy nô tỳ đi."
"Đi đi."
Đảo mắt, trong phòng lại chỉ còn có một mình Tống Vi Lương, nàng buông quân cờ trong tay ra, xoay người nhìn ra cửa sổ. Bầu trời bên ngoài rất cao, nàng lại chỉ có thể ở trong phòng giả bộ bệnh.
Tuy rằng mấy ngày nay Phượng Liệt Dương lại không xuất hiện, nhưng nàng biết giả bộ không thể gạt được hắn, người làm Tống phủ từ trước đến nay đều rất dễ dàng bị mua chuộc.
Bị Túc Vương thiên tuế bạo ngược, mặc dù chỉ là một món đồ chơi của hắn cũng tuyệt đối không thể thoát khỏi hắn.
Không hiểu, nàng cảm thấy chua xót, tự thương mình.
Phượng Liệt Dương, đến tột cùng ngươi coi ta là gì? Nàng tự hỏi.
Trên bầu trời vài đám mây trắng nhẹ nhàng trôi, gió mát lướt nhẹ qua tai, nhưng lại không cho nàng đáp án nàng muốn.
--- --------
[4]: bị người ta ức hiếp
[5]: có thể nói đoạn này người beta chém, mong mọi người tha thứ