Hương khói mặc dù không nhiều, nhưng cảnh vật lại hết sức thanh tịnh [1].
Bốn phía ngoài am rất tĩnh lặng, xa xa là tiếng nước chảy róc rách, giống như hòa quyện với tiếng mõ nhịp nhàng trong am.
Tống Vi Lương rất thích nơi này, tựa như thế ngoại đào nguyên [2], nàng nghĩ mẹ nhất định cũng sẽ thích nơi này. Nàng yêu cầu xuất phủ bái tế mẹ, cha không cự tuyệt, ngay cả khi nàng lấy giấy bán mình của Hồng Mai về, cha cũng đáp ứng.
Có lẽ cha cảm thấy nợ nàng, khi vào kinh thì trên đường gặp cướp, cha vứt bỏ nàng mà đi, mà nay ở kinh thành lại không thể bảo vệ được nàng.
Áy náy, mắc nợ.
Tống Vi Lương thấy hơi khổ sở. Cảm tình của người cha với nàng chỉ có vậy.
Hồng Mai nghĩ rằng chủ nhân sẽ ở nơi này một thời gian, dù sao tiểu thư cũng có vẻ đặc biệt thích nơi này.Trước kia ở Ích Châu khi gặp được cảnh nàng thích đều sẽ cố nán lại lâu hơn một chút.
Nhưng, lần này lại không.
Mà khi Tống Vi Lương đem giấy bán mình đưa cho nàng thì Hồng Mai hơi giật mình.
Đây là thứ giam cầm nàng, bây giờ tiểu thư trả lại cho mình!
"Tiểu thư. . . . ." Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi.
Tống Vi Lương thản nhiên cười, "Bây giờ em được tự do."
"Tiểu thư. . . . ." Cảm giác vui sướng qua đi, trong lòng Hồng Mai trào dâng cảm giác bất an.
"Người sẽ không làm việc gì ngốc nghếch chứ?" Có lẽ tiểu thư cũng không phải không sao như bề ngoài, nàng lạnh nhạt như vậy, chỉ vì trong lòng nàng đã tính toán trước, hôm nay là ngày giỗ phu nhân, chẳng lẽ tiểu thư muốn. . . . .
Vì suy đoán của mình làm cho mặt trắng bệch, nàng cầm tay chủ nhân.
"Tiểu thư, dù cho có chuyện gì, người cũng không thể có ý nghĩ coi thường mạng sống của bản thân."
Tống Vi Lương nở nụ cười, sự ấm áp lan tỏa trong lòng." Hồng Mai ngốc, ta không làm gì cả, ta chỉ là muốn cho em tự do thôi."
"Thật?" Nàng hoài nghi.
"Thật." Tống Vi Lương gật đầu.
Hồng Mai cẩn thận đánh giá vẻ mặt chủ nhân, cuối cùng, yên tâm cao giọng, vỗ ngực nói: "Tiểu thư, không nên dọa Hồng Mai."
"Được, ta không dọa em." Nàng cam đoan, sau đó tiếp tục nói: "Chúng ta rời khỏi kinh thành đi."
Tiểu nha hoàn lập tức bị dọa. Rời kinh thành? !
"Tiểu thư ——" nàng bất mãn kêu.
Tống Vi Lương vô tội nhìn nàng, "Ta không dọa em nha." Chỉ nói rời kinh thành mà thôi, tin này đáng sợ vậy sao?
"Lão gia ở kinh thành, tại sao chúng ta lại phải rời đi?" Hồng Mai hoang mang.
Nàng xoay người nhìn về phía ngọn núi ở phía xa, nhẹ nhàng nói: "Tống gia không có ta, cũng sẽ không có gì khác biệt." Một nơi không thể cho người nhà cảm giác che chở và ấm áp vậy thì nên rời khỏi thôi.
Hồng Mai đau lòng thay chủ nhân. Nguyên nhân chắc tại lão gia và mọi người làm tiểu thư thất vọng, hơn nữa gần đây có rất nhiều sóng gió mới khiến tiểu thư có ý nghĩ như vậy.
"Tiểu thư đi đâu, nô tỳ sẽ theo đó." Nàng vô cùng quả quyết nói.
"Cuộc sống lưu lạc, có lẽ không bằng cẩm y ngọc thực [3] trong Tống phủ." Tất cả đều lấy từ tiền hối lộ cha hàng năm tham ô được, nàng lớn lên thế này, đời sống vật chất vẫn rất dư thừa.
Hồng Mai không cười, "Thì có sao đâu, Tống phủ không có tiểu thư, cũng không đáng để nô tỳ lưu luyến." Nàng và tiểu thư đã sống cùng nhau một khoảng thời gian dài, những vật khác làm sao có thể thay thế được.
"Chờ cúng bái hành lễ xong cho mẹ ta, sau đó chúng ta sẽ rời đi." Trước khi rời đi vì mẹ ta làm một cái lễ thật lớn, xem như lời nói biệt ly.
"vâng ạ."
Trong thư phòng rất yên tĩnh, yên lặng làm cho người không biết gì cảm thấy hoảng hốt.
Mãi về sau, người khoanh tay trước cửa sổ mới có động tác, chậm rãi xoay người, khóe miệng giơ lên nhưng cũng không thể gọi là cười, "Nói như vậy, nàng muốn rời kinh?"
"Đúng vậy, Vương gia." Người đàn ông áo xanh đang quỳ trên mặt đất không dám ngẩng đầu, trong giọng nói chủ nhân nồng đậm mùi vị nguy hiểm.
"Lui ra đi." Hắn lạnh lùng nói.
Người áo xanh đứng dậy lui ra, không dám dừng lại dù chỉ một chút.
Thư phòng to như vậy chỉ còn lại một mình Phượng Liệt Dương, hắn cười khẽ một tiếng, rồi lại khẽ lẩm bẩm, "Giống như cá tính của nàng, đúng là mèo hoang." Chỉ không để ý một chút là nàng sẽ gây thương tích cho ngươi.
Còn muốn chạy sao? Trên người đã có dấu ấn của hắn, làm sao có thể dễ dàng chạy được? Ánh mắt của hắn hơi trầm xuống. Là mèo hoang nhỏ cảm thấy hắn đã bỏ qua cho nàng nên trong đầu mới có suy nghĩ rời đi sao? Phượng Liệt Dương thoáng thở dài. Trong triều hỗn loạn, dạo này hắn bận việc quốc sự, mà nàng cũng viện lý do dưỡng bệnh mà thong dong trong Tống phủ.
Khi Tô Ngọc Thư chỉ trích, hắn chỉ cười giễu cợt, dùng cách tàn nhẫn nhất để đánh tan ý nghĩ xằng bậy của hắn, nhưng không ngờ tên kia lại liều lĩnh đến mức tới Tống phủ biểu lộ tấm lòng.
Tô Ngọc Thư đến thăm, nàng vạch quan hệ rất rõ ràng. Nhưng hắn chẳng kịp vui sướng được bao lâu thì nàng đã cả gan có ý nghĩ như vậy. Không biết nên nói nàng không biết tốt xấu, không, có lẽ, đây chính là điều nàng đã giấu kĩ trong lòng
Đến tận bây giờ nàng cũng không phải là người làm việc lỗ mãng, hay là gần đây quá yên bình khiến nàng bị ảo giác. Hắn đang bận tối mắt, nàng lại tưởng hắn đã chán ghét nàng mà đi tìm người tình mới. Ha ha, chán ghét ư? Đối với nàng hắn càng ngày càng lún sâu rồi, muốn hắn buông, không có khả năng.
Muốn rời Tống phủ, cũng tốt, hắn cũng hiểu đó không phải nơi ở tốt. Nhưng, muốn rời khỏi hắn thì tuyệt đối không được.
Thúy Trúc am. . . . .
Khóe miệng hắn cong lên. Đêm dài đằng đẵng, trong không khí lan tỏa hơi nóng thật khó ngủ, đúng lúc hắn cũng muốn ra ngoài giải sầu. Lúc Phượng Liệt Dương phi ngựa tới ngoài Thúy Trúc am thì cũng là buổi đêm, trăng sáng nhô lên cao, rừng trúc trước am thật hỗn độn, tất cả đều tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng thở phì phò của ngựa. Cửa am gần ngay trước mắt mà hắn lại chưa muốn vào.
Khi Phượng Liệt Dương quay đầu ngựa định trở về thì nghe thấy tiếng bước chân.
Quay đầu lại, hai người ngẩn ra.
Nàng không ngờ ngoài am có người.
Hắn không nghĩ nàng lúc này vẫn còn chưa ngủ.
Hắn quay đầu ngựa, đến trước người nàng rồi dừng lại, sau đó vươn tay về phía nàng.
Tống Vi Lương ngẩn người ra, sau đó không kìm được giơ tay ra để hắn kéo mình lên ngựa. (cảnh này làm ta liên tưởng tới hoàng tử và công chúa như bên phương tây a)
Phượng Liệt Dương cũng không thúc ngựa mà để ngựa tự do đi.
Ánh trăng bàng bạc như nước chiếu sáng khắp đồi núi, bóng trăng in trên hồ nước, hệt như khảm lên tấm vải một viên dạ minh châu lớn."Không biết buổi đêm ở đây mê người như thế." Hắn cảm khái
Tống Vi Lương trầm mặc nhìn ánh trăng trong hồ, không nói gì.
"Nghĩ gì đến mức nhập thần vậy?" Hắn thu hai tay lại, càng ôm nàng chặt hơn, tham lam ngửi hương vị trên người nàng. Tại sao hắn đêm hôm khuya khoắt lại xuất hiện ở đây? Trong lòng Tống Vi Lương mơ hồ có dự cảm không tốt. Người này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện, chỉ sợ kế hoạch của nàng đã có trục trặc.
"Vi Lương, vì sao nàng luôn để cho ta không an tâm thế?"
Lời thì thầm của hắn khảm thật sâu vào lòng nàng. Quả nhiên hắn có nguyên nhân mới đến ! Nàng cười khổ. Người này cũng không thần thông quảng đại đến mức như vậy chứ? Nàng chỉ lén nói với Hồng Mai nhanh như vậy đã truyền tới tai hắn.
“Miệng lưỡi mèo hoang bình thường rất bén nhọn, đêm nay sao lại an tĩnh vậy?" Hắn thấp giọng cười.
“Ánh trăng yên tĩnh như vậy vốn nên im lặng thưởng thức." Nàng trào phúng nói.
Phượng Liệt Dương cười ha hả, hôn vào má nàng một cái, ôm eo nàng nhảy xuống lưng ngựa, ngồi trên tảng đá lớn bên bờ hồ.
"Nghĩ tới mẹ nàng sao?" Hắn nhớ hôm nay là ngày giỗ mẹ nàng, hơi cảm tính hỏi.
Tống Vi Lương thoáng chấn động. Mẹ trong ấn tượng của nàng, vẫn luôn là người phụ nữ ôn nhu tao nhã. Giống như một bông hoa đang tàn lụi, là may mắn nhưng cũng tràn đầy bất hạnh.
"Vương gia có nhớ tới mẫu phi của mình không?"
Hắn cũng trầm mặc một lát.
"Là Vi Lương vượt khuôn phép, kính xin Vương gia thứ lỗi."
"Không sao, bổn vương từ lâu đã quên hình dáng mẫu phi rồi." Cảm giác được nàng muốn trấn an mình, đáy lòng hắn có chút ấm áp.
"Kỳ thật, Vi Lương cũng không nhớ rõ gương mặt của mẹ."
"Hình như trong Tống phủ có trưng bày bức chân dung của người mà nàng tự tay vẽ." Hắn như không chút để ý nói.
Tống Vi Lương đỏ mặt. Nàng thấy hắn ưu thương mới muốn an ủi hắn, ai ngờ. . . . .
Phượng Liệt Dương tựa đầu vào cổ nàng, giọng nói tràn đầy nhu hòa dị thường.
“Vi Lương, cám ơn nàng." Đã rất nhiều năm rồi chưa từng có ai từng muốn an ủi hắn.
Khóe miệng nàng cong lên tạo thành nụ cười nhu hòa khuynh đảo.
Ánh trăng hắt lên người họ, người đẹp trong lòng càng thêm mê người, lòng Phượng Liệt Dương xôn xao, lại cố nén xuống. Hắn không muốn phá vỡ khoảnh khắc hòa hợp khó có được giữa hai người, hơn nữa hôm nay là ngày giỗ mẹ nàng —— hắn tự thuyết phục mình. Một thời gian sau, Tống Vi Lương hơi buồn ngủ nên tựa vào lồng ngực hắn, không ý thức chìm vào mộng đẹp.
Đợi đến khi Phượng Liệt Dương phát hiện thì bật cười. Đây là lần thứ hai nàng ngủ trong lòng mình, vẻ mặt an bình không hề có chút phòng bị.
"Nha đầu ngốc, nàng ngủ như vậy khuôn mặt thuần khiết rất mê người." Hắn nói như nỉ non mê hoặc, lại dường như không nói gì cả
Hắn ôm nàng ngang đầu gối, cúi đầu hôn nàng như chuồn chuồn lướt nước.
Nhìn ánh trăng trước mặt, Phượng Liệt Dương có chút bi thương khó hiểu. Hắn không rõ từ bao giờ mình không còn đơn thuần ngắm cảnh,hóng gió như vậy nữa.
Tống Vi Lương lờ mờ tỉnh lại giữa hương thơm của long tiên hương, trong khoảnh khắc mở mắt, nàng hơi mê mang. Trước mắt chăn gấm gối ngọc, lụa sa màn lưới buông xuống, xuyên thấu qua màn lụa mỏng như cánh ve có thể nhìn thấy bài trí bên ngoài, tất cả đều chứng tỏ một điều, nơi này không phải Thúy Trúc am, không phải Tống phủ, như vậy —— phủ Túc Vương! Lúc ba chữ kia hiện lên trong đầu thì nàng cơ hồ nhảy dựng lên. Nàng vừa động đậy, liền nghe thấy bên ngoài màn truyền đến một giọng nói của một hầu gái, "Tiểu thư, người đã tỉnh, người muốn tắm rửa thay quần áo hay không?" Tống Vi Lương rụt tay lại, tự kiểm tra người. Quần áo bên ngoài đều đã cởi, trên người chỉ mặc có quần áo lót, điều duy nhất khiến nàng an tâm chính là trên người không có bất kỳ dấu vết nào người nọ lưu lại.
"Tiểu thư?" Thị nữ thăm dò.
Nàng lấy lại bình tĩnh, mở miệng: "Giúp ta thay quần áo."
"Vâng"
Y phục bằng lụa mỏng, mặc lên người nhẹ như lông hồng, nhẹ nhàng mà thoải mái.
Thị nữ kia linh hoạt chải đầu cho nàng, giúp nàng búi tóc, đeo trang sức rồi mới ngừng tay.
Tống Vi Lương im lặng. Xem ra đã có người dặn dò kĩ lưỡng.
"Vương gia đã dặn, nếu tiểu thư tỉnh thì ăn chút đồ ăn, nếu vui vẻ, cũng có thể đi lại trong Vương Phủ."
Nàng gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Kỳ thật, nàng không có hứng đi thăm phủ Túc Vương.
Cho nên, sau khi ăn sáng xong, nàng hỏi thị nữ, "Vương gia bây giờ có ở trong phủ không?"
"Vương gia từ sáng đã vào cung, đến giờ vẫn chưa về."
Đã biết chuyện mình muốn, Tống Vi Lương an tâm, sau đó phân phó, "Ngươi giúp ta tìm hai quyển sách."
"Tiểu thư không ra ngoài đi dạo?” Thị nữ khó nén nổi kinh ngạc.
"Không cần." Nàng không muốn huênh hoang như vậy, Phượng Liệt Dương cứ đem nàng mang về phủ Túc Vương như thế, không biết hắn muốn làm gì, nàng vẫn cẩn thận một chút thì hơn.
"Không biết tiểu thư muốn xem sách gì?"
"Gì cũng được."
"Vậy để nô tỳ đi lấy."
"Đã phiền ngươi rồi."
"Nô tỳ không dám." Thị nữ vì nàng đa lễ mà sợ hãi.
Tống Vi Lương bất đắc dĩ bật cười. Kỳ thật nàng không nghĩ địa vị của mình cao đến vậy, nhưng nàng cũng không thể nói gì.
Trong phòng chỉ có một mình nàng, tuy vậy nàng cũng không rảnh mà ngắm căn phòng thanh lịch đẹp đẽ quý giá này, nàng lo Hồng Mai không thấy mình sẽ lo lắng, người nọ chắc cũng không tốt đến mức báo cho nha đầu kia biết một tiếng.
Thời gian chờ đợi càng dài, Tống Vi Lương càng hoài nghi thị nữ kia có phải bị bắt đi làm việc khác hay không mà đã quên mất nàng vẫn đang chờ sách.
Ngay khi nàng từ bỏ việc chờ đợi, muốn ra ngoài một lúc thì thị nữ kia cuối cùng cũng xuất hiện.
Nhìn đối phương đang cầm trong tay hộp gấm khắc hoa tử đàn, Tống Vi Lương nghi hoặc. Nàng rốt cuộc lấy sách gì cho nàng? Quí giá đến đâu mà còn để trong hộp gấm?
"Đây là ——" nàng cảm thấy rất quỷ dị.
Thị nữ kia đem hộp gấm đặt trên bàn trang điểm, nói: "Vương gia muốn nô tỳ đưa vật này cho tiểu thư, nô tỳ cáo lui."
Tống Vi Lương còn chẳng kịp gọi lại, thị nữ kia dường như chạy trối chết. Chẳng lẽ trong hộp gấm này là quái thú ăn thịt người, nếu không tại sao nàng lại e sợ như vậy? Nàng đầy hồ nghi bước đến trước bàn trang điểm, mở hộp gấm ra, bên trong chỉ có mấy quyển sách lụa.
Xem trình độ tinh chế sách lụa này, chẳng lẽ Phương Liệt Dương không cho thị nữ kia động vào cho nên mới phải e ngại như vậy? Nghĩ đến đây, nàng càng tò mò, tiện tay cầm một quyển, lật xem.
Giây lát, da thịt trắng nõn biến thành đỏ hồng, tay cầm sách lụa như bị bỏng buông ra. Môi không ngừng run run, ánh mắt biến đổi. (haha, mọi người đoán xem là sách gì a)
Cuối cùng, trong đầu nàng sợi dây mang hai chữ "Lý trí" cũng đứt hết.
"Phượng Liệt Dương ——" nàng thét chói tai.
"Ha ha, thì ra Tam tiểu thư Tống gia trầm tĩnh tao nhã cũng có lúc không khống chế được tức giận." Ngoài cửa truyền đến tiếng người nào đó mang theo ý cười chế nhạo.
Hoàn toàn theo bản năng, nàng nắm hộp gấm kia ném về phía hắn, "Ngươi tên hỗn đản này!"
"Ha ha, Tô công tử, ngươi xem, kỳ thật đây mới là tính tình thật sự của Tam tiểu thư Tống gia, không nên bị biểu hiện giả dối của nàng mê hoặc."
Tống Vi Lương lúc này mới phát hiện còn có một người đứng bên cạnh Phượng Liệt Dương thì đã quá trễ, giật mình.
Tô Ngọc Thư ngạc nhiên nhìn nàng tức giận. Hắn không nghĩ tới một người khí chất giống như sen trong nước cũng có lúc mạnh mẽ như vậy. Mà lúc này, má ngọc đỏ bừng, hai mắt phóng hỏa, giống như Phượng Hoàng kiều diễm. Tĩnh cũng phong tình, động cũng phong tình, những người con gái bình thường sao có thể có khí chất như vậy. Hắn cảm thán trong lòng.
"Phượng Liệt Dương ——" hắn đến tột cùng muốn làm gì? Nàng đã dùng hành động chứng minh không có quan hệ gì với Tô Ngọc Thư, hắn vì sao còn tiếp tục, mà vẫn níu lấy điểm ấy không tha?" Gọi thẳng tục danh bổn vương, đây là gia giáo của Tống gia sao?" Hắn nhíu mày.
Nàng bừng bừng lửa giận trừng mắt nhìn hắn, cắn răng: "Vậy thì gia giáo Vương gia càng kém."
"Vi Lương tiểu thư." Tô Ngọc Thư nhắc nhở.
Tống Vi Lương hoàn toàn không để ý tới ý tốt của hắn. Hôm nay nàng không đếm xỉa đến, dù sao nàng có làm gì thì Phượng Liệt Dương vẫn làm theo ý mình, sẽ không vì nàng yếu thế mà nhượng bộ.
Hắn xoay người nhặt một quyển sách lụa dưới chân, hứng trí dạt dào lật hai trang, mặt lộ vẻ khen ngợi: "Theo bổn vương thấy, sách này cũng không tệ lắm." (=.=)
Tô Ngọc Thư bật cười tò mò, cũng nhặt một quyển muốn lên xem.
Nàng cả kinh, theo bản năng ngăn hắn lại, "Tô công tử, người không nên xem."
"Vì sao?"
"Đúng rồi, vì sao hắn không nên xem?" Phượng Liệt Dương tỏ vẻ nghiền ngẫm.
Tống Vi Lương cướp quyển sách trong tay Tô Ngọc Thư, quay đầu trừng mắt nhìn người đã khởi xướng. Vì sao? Hắn lại còn mặt dày hỏi.
Vô cùng tò mò, Tô công tử không nhanh không chậm nhặt một quyển sách khác, lật xem, sau đó hóa đá. . . . . Thì ra là thế! Phượng Liệt Dương vỗ vỗ quyển sách, rất nghiêm trang nói: "Đây là bản giới hạn, kỹ thuật họa sĩ không tồi."
Tô - Tống hai người không hẹn mà cùng đỏ mặt.
Người nào đó coi như không có gì, nhưng bọn họ không làm được, không thể bình tĩnh như ai đó.
Đông cung bí đồ [4]. Vật như vậy nên giữ thật kín, không thể để người ngoài xem. Nhưng, người nào đó lại không đúng lúc đem vật này cho một cô gái chưa lấy chồng, chuyện này rất tế nhị nha.
Ánh mắt Tô Ngọc Thư di chuyển giữa hai người: trong lòng thật khác thường.
"Vi Lương tiểu thư, sao nàng lại ở đây?" Sau khi lấy lại bình tĩnh, hắn nhìn Tống Vi Lương hỏi.
Tống Vi Lương nhìn hắn, mặt lạnh băng. Kỳ thật, nàng còn muốn biết hơn hắn."Tô công tử, đáp án không phải như ngài nghĩ sao, sao còn muốn ta chứng thực?"
Hắn biến sắc, "Vi Lương tiểu thư, các ngươi. . . . ."
Phượng Liệt Dương chọn lúc mà hừ lạnh một tiếng.
Tô Ngọc Thư nhìn hắn, sự không đồng tình hiện rõ trên mặt.
"Bổn vương đã nói, nữ nhân này không cho ngươi chạm vào."
“Vậy ngươi làm như vậy, về sau muốn giải quyết như nào?"
"Đó là chuyện của nàng, vì sao ngươi lại lo lắng?" Giọng Phượng Liệt Dương lạnh lùng.
"Ta muốn đưa nàng đi."
"Tô Ngọc Thư." Hắn trầm giọng.
Tô Ngọc Thư kiên định nhìn hắn, "Nàng không nên ở đây."
Tống Vi Lương hồ nghi nhìn hai người, nhưng vẫn chỉ duy trì im lặng.
"Chẳng lẽ nên để nàng ở phủ tể tướng?"
Tô Ngọc Thư hơi bị lúng túng, "Tóm lại, đây không phải nơi nàng nên ở."
"Tô công tử, đây là chuyện của Vi Lương và Túc Vương, công tử vẫn nên nói ít thôi." Người nọ đã rất mất kiên nhẫn, tuy rằng nàng nhận ra quan hệ của họ không phải bình thường, nhưng nàng không thể chắc chắn nếu Tô Ngọc Thư khiêu khích lần nữa thì người nọ sẽ không trở mặt.
Phượng Liệt Dương lập tức trừng mắt cảnh cáo nàng.
Tống Vi Lương trừng trở lại. Sao? Trong mắt hắn hiện lên ý cười, sau đó như không có gì dời tầm mắt.
"Vi Lương tiểu thư. . . . ." Tô Ngọc Thư thấy khó tin.
Nàng lấy lại quyển sách lụa trong tay hắn, xoay người, "Vi Lương đã sớm nói, việc này vốn không liên quan với công tử."
Tô Ngọc Thư khẽ run, áp lực nói: "Ta không cần nàng lo lắng, bảo vệ ta." Hắn chỉ mong nàng sẽ không nói vậy.
Lại có người hừ lạnh.
"Bổn vương nhìn không ra hai người lại tình chàng ý thiếp như thế."
Thật muốn lấy cái gì đó đập vỡ đầu Tô công tử xem bên trong rốt cuộc chứa những gì? Vì sao hắn lại không thông suốt như vậy? Nàng nói rất thật, vì sao hắn lại không tin? Dù sao cũng đúng, người không biết chuyện cũng sẽ giống hắn thôi. Nhưng, cũng không thể nói rõ khúc mắc giữa Phượng Liệt Dương và nàng cho hắn.
Bình tĩnh lại, Tống Vi Lương quyết định, xoay người nói với hắn: "Tô công tử, thứ lỗi cho Vi Lương thành thật nói một câu, công tử không xứng làm người hy sinh cho Vi Lương." Lời nói rất đả kích, nhưng nàng chỉ có thể nói vậy.
Tô Ngọc Thư bi thương nhìn nàng.
Phượng Liệt Dương kinh ngạc nhìn nàng.
"Vi Lương tiểu thư, nàng là thật lòng?" Hắn muốn xác định.
"Đương nhiên." Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt chỉ có kiên định và chân thành.
Cuối cùng, ánh mắt Tô Ngọc Thư buồn bã, nhẹ giọng nói: "Nếu đây là lựa chọn của nàng, ta không còn lời nào để nói." Tống Vi Lương như đông cứng tại chỗ. Lựa chọn của nàng? Nàng căn bản không có lựa chọn.
Sau khi Tô Ngọc Thư rời khỏi, Tống Vi Lương trầm mặc thật lâu.
Lâu đến mức dường như Phượng Liệt Dương cũng mất hết kiên nhẫn, trực tiếp kéo nàng ôm vào lòng, thô bạo hôn lên môi nàng.
Giật mình, nàng bắt đầu giãy dụa, cuối cùng trong phòng vang lên tiếng bạt tai nghe thật thanh thúy.
"Lần thứ hai." Ánh mắt hắn tối sầm lại nhìn chằm chằm nàng. (ôi! bị tát đến 2 lần cơ, )
Nàng lui về phía bàn trang điểm, lấy tay lau tơ máu trên môi."Ngươi muốn thế nào? Muốn giam cầm ta cả đời? Rồi đến khi ngươi chơi chán, đùa giỡn chán thì vứt bỏ sao?"
Hắn tiến về phía nàng, ép nàng trên bàn trang điểm."Mèo hoang, rốt cục cũng vươn móng vuốt của nàng rồi ?" Tay hắn lướt qua mặt của nàng, ngừng lại trên cổ áo nàng.
"Ta muốn gì, là chuyện của ta, phối hợp hay không, là chuyện của nàng."
"Tại sao ta phải phối hợp với ngươi?"
"Vậy nàng phải hỏi mình rồi."
"Phượng Liệt Dương, đồ vô lại!"
"Vô lại. . . . ." Ánh mắt hắn sẫm lại, xé áo nàng, lộ ra xương quai xanh khêu gợi. "Ngươi dừng tay ——" nàng vô lực ngăn cản.
Hắn cúi đầu hôn lần lượt trên người nàng, tay cũng dò vào trong vạt áo của nàng.
Nàng giãy dụa càng kịch liệt, hắn càng thăm dò sâu hơn nữa, hai người cứ giằng co, dây dưa như vậy, cho đến khi cùng ngã trên giường lớn thoải mái.
Người thì giãy, người thì áp chế, cả hai đều tốn không ít sức, ra không ít mồ hôi, tuy vậy Phượng Liệt Dương vẫn chiếm ưu thế. Thể lực nam nữ vốn sinh ra đã khác biệt, Tống Vi Lương hoàn toàn không có khả năng xoay chuyển trời đất.
Nhìn người dưới thân, Phượng Liệt Dương cười khẽ, "Hôm nay nàng không phục tùng lắm, điều gì khiến nàng khác thường như vậy?"
"Hồng Mai đâu?"
Hắn bị nàng hỏi câu không liên quan khiến cho ngẩn ra, khóe miệng cong lên."Nha hoàn kia thật trung thành và tận tâm với nàng. . . . ."
"Ngươi làm gì nàng rồi?"
"Bổn vương có thể làm gì nàng chứ?" Hắn mỉm cười, " Sắc đẹp nàng không giống chủ nhân mình không thể ăn được, trên người cũng không có gì khiến bổn vương thích, bổn vương tự nhiên chỉ có thể để nàng ở trong am ni cô thay tiểu thư mình hoàn thành nốt công việc cúng bái với người đã mất."
Tống Vi Lương an tâm hơn một chút.
"Tốt lắm, nàng đã biết hết rồi, vậy kế tiếp, có phải cũng nên thỏa mãn nhu cầu của bổn vương hay không?" Hắn cười xấu xa.
Mặt của nàng đỏ bừng. Ý của hắn nàng hiểu, nhưng vì nghe thấy hắn nói, nàng mới càng xấu hổ.
Này đông cung bí đồ. . . . . Đồ nam nhân vô sỉ hạ lưu!
Phượng Liệt Dương vì nàng ngượng ngùng mà sung sướng, đùa giỡn nàng, luôn làm cho tâm tình hắn trở nên vui vẻ, khiến hắn làm không biết mệt.
"Không cần." Nàng quả quyết cự tuyệt.
"Nàng cho nàng có thể cự tuyệt sao?" Hắn nhướng mày.
"Nếu Vương gia nhất định phải dùng sức mạnh, Vi Lương cũng chỉ có thể oán hận khí lực mình không bằng người, nhưng cũng sẽ không cam tâm tình nguyện."
"Cam tâm tình nguyện. . . . ." Hắn thích thú nhìn nàng, bàn tay xấu xa xoa nắn nhẹ ngực nàng, "Nếu ý loạn tình mê thì sao?"
Nàng không dám há mồm, sợ vừa lên tiếng, sẽ bật ra tiếng kêu làm nàng xấu hổ vô cùng.
Hắn kéo chăn mỏng trên giường trùm lên người nàng đang gần như lộ ra trọn vẹn, nói: "Bổn vương chờ nàng cam tâm tình nguyện." Tống Vi Lương biết ngày đó cũng không còn xa nữa rồi, nhưng nàng không muốn thừa nhận.
--- ------ ---
[1] thanh u: thanh tĩnh và đẹp đẽ
[2] thế ngoại đào nguyên: chốn bồng lai tiên cảnh
[3] cẩm y ngọc thực: mặc áo gấm, thức ăn ngon
[4] là tranh mô tả về những chuyện phòng the