Gần như trong suốt một năm đó tôi không gặp được Chu Gia Dã.
Nói đúng hơn là tôi không nằm trong dòng thời gian của cậu ấy. Tôi luôn cho rằng mối quan hệ giữa người với người rất hời hợt, nếu không gặp nhau và mất liên lạc thì sẽ chia xa.
Tôi chỉ còn liên hệ với Chu Gia Dã qua màn hình di động, mối liên kết mỏng manh giống như sợi dây diều.
Năm đó Chu Gia Dã cực kỳ bận rộn, rất hiếm khi trở về Đế Đô, đoán chừng căn hộ của cậu ấy ở đó đã bám đầy bụi.
Tôi lướt xem vòng bạn bè của Chu Gia Dã, lúc cậu ấy quay phim sẽ đăng chuyện ở đoàn phim. Mùa hè quá nóng, trong trường quay cảnh trong nhà nóng như chiếc lò hấp, mà cậu ấy thì đội tóc dài cùng khăn trùm đầu, cảm giác nóng bức không chịu nổi. Khi kết thúc công việc cậu ấy sẽ đi ăn cùng đoàn làm phim. Có đôi khi sẽ đăng một tấm ảnh chụp chung, trong ảnh nam thanh nữ tú đều rất xinh đẹp.
Từ trước đến nay Chu Gia Dã vẫn rất được hoan nghênh trong các chương trình giải trí, cậu ấy hiếu động lại hoạt bát, năng lực hoạt động mạnh, làm gì cũng đáng tin, chơi trò nào cũng có người muốn chung đội với cậu ấy. Trên sân khấu là các chương trình giải trí được phát sóng, dưới sân khấu lại là những bức ảnh cậu ấy đăng trong vòng bạn bè.
Những gì tôi có thể thấy luôn là khía cạnh tôi chỉ có thể nhìn thấy.
Giống như rất nhiều năm trước khi còn học chung lớp với Chu Gia Dã, tôi chỉ có thể nhìn thấy một mặt của cậu ấy ở trong lớp.
Tôi ở lại trường trong kỳ nghỉ hè. Vào năm tư, các bạn trong lớp bắt đầu bận rộn với việc thực tập và thi nghiên cứu sinh, cũng có người không thèm nghĩ tới tương lai, chỉ ở kí túc xá chơi game đến quên trời quên đất, trân trọng thời gian tốt đẹp cuối cùng.
Tôi không có ý định thi nghiên cứu sinh, bởi vì tôi đã cắt đứt liên lạc với nhà họ Lâm và mẹ tôi từ lâu nên bây giờ tôi phải tự nuôi sống mình, tâm trạng và trạng thái của tôi cũng chưa hoàn toàn ổn định, linh cảm có thể bị khô cạn bất cứ lúc nào, tôi dựa vào việc viết lách để nuôi sống bản thân, đến lúc tôi không thể viết được nữa thì rất có khả năng sẽ bị chết đói.
Nhưng nghỉ hè năm đó của tôi cũng không cô đơn một mình vì ở lại trường, lúc này trong lớp có rất nhiều người đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, tôi hòa vào làn sóng bắt đầu thực tập sớm, tranh thủ cho kỳ sau có nhiều thời gian viết luận văn, thuận lợi tốt nghiệp.
Qua bao khó khăn, cuối cùng tôi tìm được cơ hội thực tập ở một công ty tầm trung.
Lý lịch của tôi không tệ, đã từng tham gia rất nhiều hoạt động ở trường học, sở hữu đầy đủ giấy chứng nhận các cuộc thi nhưng đến lúc phỏng vấn lại khó tạo được ấn tượng tốt cho người khác.
Hướng nội, ít nói, tài hùng biện trung bình, kỹ năng giao tiếp kém, dường như xã hội phát triển nhanh này không tạo nhiều cơ hội cho những con người chậm chạp. Cho đến khi công ty này có một vị trí thực tập không yêu cầu nhiều công việc đối ngoại, họ rất thích kỹ năng viết của tôi và sẵn sàng giữ tôi thử việc.
Nhưng từ đây cơn ác mộng mới chính thức bắt đầu.
Hai mươi năm cuộc đời của tôi luôn giấu mình trong vỏ bọc và ngừng giao tiếp nếu tôi không muốn. Tuy nhiên trong công việc, giao tiếp giữa người với người dường như là một quá trình bắt buộc, không thể làm việc một mình, nhất là khi địa vị của tôi chỉ là nhân viên thực tập nên tôi không có tư cách để phản kháng.
Tôi không biết sử dụng máy in nên phải mỉm cười hỏi người khác.
Tôi không biết sử dụng máy scan nên phải mỉm cười hỏi người khác.
Tôi không biết văn phòng quản lý nên chỉ đành cười hỏi người khác.
Tôi không biết lịch trình sử dụng của phòng họp nên phải gọi điện thoại cho từng người một để hỏi các bộ phận khác về cách sắp xếp sử dụng của họ.
Trưởng phòng sẽ không quan tâm tôi gặp phải chuyện gì trong suốt quá trình làm việc, họ chỉ cần thấy kết quả công việc được thực hiện tốt, nếu công việc không được hoàn thành tốt thì họ sẽ mắng mỏ tôi, vì vậy tôi chỉ có thể lễ phép và lịch sự học hỏi những người khác về những thứ tôi không biết làm.
Mối quan hệ giữa các đồng nghiệp rất tế nhị, họ sẽ lịch sự chia sẻ đồ ăn nhẹ và mua trà sữa, nhưng khi nhắc đến trách nhiệm công việc, họ có thể ngay lập tức quay lưng và tránh né.
Trong tuần đầu tiên thực tập, tôi cảm giác như mình bị rút gân lóc xương, bị ném vào lò lửa tái tạo lại, thậm chí ban đêm còn gặp ác mộng bị mắc kẹt ở cầu thang của công ty và không thể thoát ra được.
Tôi vốn đã khó ngủ, trong thời gian đó tôi bị mất ngủ và gặp ác mộng, tái phát các triệu chứng khó chịu, cáu kỉnh và chán ăn. May mắn thay, tôi không còn là một bệnh nhân mới không biết gì về bệnh tâm lý như lúc mười bảy tuổi, tôi thành thạo uống thuốc và tự điều chỉnh bản thân, cố gắng để kiểm soát chính mình.
Không giống như khi tôi không thể nhìn thấy bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống, bây giờ tôi muốn sống, tôi có những kỳ vọng vào cuộc sống và có những người tôi muốn gặp.
Quãng thời gian đó Chu Gia Dã rất bận rộn, hoặc nên nói thật ra cậu ấy vẫn luôn bận rộn, chỉ là bây giờ tôi cũng bận nên thời gian bỏ lỡ ngày càng kéo dài.
Có đôi lúc cậu ấy gửi tin nhắn thì rất lâu tôi mới trả lời được, tôi choáng váng vì bản báo cáo dài trong phòng họp, bảng thống kê mà tổ trưởng yêu cầu tôi làm bị trưởng phòng chỉ trích là không đáng một đồng. Trưởng phòng tức giận hỏi ai đã làm, nhóm trưởng đẩy tôi ra ngoài không chút do dự, thậm chí còn "tốt bụng" nói giúp tôi rằng Lâm Ý chỉ là một nhân viên thực tập chưa thành thạo công việc.
Trưởng phòng tìm đúng mục tiêu và quở trách tôi từng hạng mục một trước mặt mọi người trong phòng họp, cuối cùng chỉ nói với nhóm trưởng của tôi rằng lần sau nên cẩn thận xem xét nên giao công việc gì cho nhân viên thực tập trước khi nộp, mấy thứ này là cái quái gì vậy.
Nhóm trưởng liên tục gật đầu đồng ý thì việc này mới xem như chấm dứt.
Tôi sẽ không xem là thật bởi vì trước buổi họp một tiếng nhóm trưởng mới đưa tài liệu cho tôi, trong khi đó phạm vi công việc của tôi không liên quan đến cái này, hỏi cô ta làm như thế nào thì cô ta lại vội bỏ đi, nói tôi đi tìm những tài liệu trước đó rồi làm theo.
Nhưng tôi không có cơ hội nói, trước buổi họp một tiếng cô ta mới ném cho tôi, đây là củ khoai lang bỏng tay, mà tôi là kẻ thế mạng.
Khi trở lại văn phòng, tôi cảm thấy bản thân đang mang một vật nặng nghìn cân, khi nhìn thấy tin nhắn Chu Gia Dã gửi tới, tôi mới cảm thấy không khí loãng bốc lên từ làn nước thiếu oxy, ngay cả đáy mắt tôi cũng tràn ngập sương mù ẩm ướt.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tôi thấy cậu ấy gửi ảnh cho tôi, là đạo cụ của cậu ấy trong chương trình giải trí, một con búp bê rất đáng yêu, cậu ấy hỏi tôi có thích không.
Tôi càng xem càng cảm thấy mắt mũi chua xót, trả lời rằng tôi thích.
Sau đó, tôi liên tục xem lại lịch sử trò chuyện trước đây của chúng tôi, từng chi tiết, cậu ấy gửi tin nhắn đến thì phải một lúc lâu sau tôi mới trả lời, tôi gửi tin nhắn cũng thế, bây giờ rất ít khi chúng tôi có thể trò chuyện cùng lúc với nhau.
Nhưng mà tôi càng xem những cuộc nói chuyện phiếm đứt quãng kia thì nước mắt càng trào ra. Tôi đã cố gắng nín nhịn lúc gánh chịu ánh mắt của mọi người khi bị trưởng phòng mắng trong phòng họp, bây giờ lại nước mắt lại giống nước suối phun trào, không thể khống chế.
Tôi sợ bị người khác thấy, ngay cả nước mắt cũng không dám lau, chỉ làm bộ cúi đầu lục tài liệu trong ngăn kéo sau đó lau vội nước mắt trên mặt.
Lúc Chu Gia Dã trả lời quả nhiên thì trời đã tối, thời gian đấy chỉ có mình tôi ở trong kí túc xá.
Bạn cùng phòng của tôi có người thuê phòng bên ngoài vì công ty thực tập cách trường học rất xa, có người bận rộn thi nghiên cứu nên đã trở về nhà để chuẩn bị thi, còn có một bạn cùng phòng yêu đương với bạn trai bắt đầu sự nghiệp làm truyền thông, bạn trai cô ấy là một hotboy mạng khá có tiếng, bây giờ thường xuyên đi theo quay chụp video, rất ít khi về kí túc xá.
Nỗi sợ hãi cô đơn và bóng tối của tôi càng trở nên trầm trọng hơn trong khoảng thời gian tinh thần hứng chịu sự căng thẳng tột độ đó. Sau khi tắt đèn, tôi chỉ còn lại một mình trong khu kí túc xá yên tĩnh, cảm giác ngột ngạt như muốn bóp cổ tôi, khiến cảm xúc của tôi mất kiểm soát, cảm giác vừa cáu giận vừa đau đớn làm người ta muốn phát điên. Tôi dựa vào thuốc để duy trì trạng thái ổn định, trong điện thoại tôi chứa đầy video của Chu Gia Dã, trong Wechat có tin nhắn thoại cậu ấy gửi cho tôi, chúng sẽ giúp tôi từ từ bình tĩnh lại trước sự mất kiểm soát.
Hôm đó lúc Chu Gia Dã trả lời lại thì tôi đang mất ngủ.
Cậu ấy gửi cho tôi một dãy số chuyển phát nhanh.
Cậu ấy không gửi tin nhắn thoại, từ xưa đến nay sau giờ tôi tắt đèn thì cậu ấy sẽ không gửi tin nhắn thoại, cậu ấy sợ tôi không tiện nghe, ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi, cậu ấy nói: [Ghi hình xong nên tôi xin tổ chương trình, gửi đến cho cậu.]
Vừa nhắm mắt lại là ác mộng trong phòng họp.
Lúc đó đã là một giờ sáng, tôi nhìn ánh sáng yếu ớt từ màn hình điện thoại, đôi mắt không khống chế được muốn khóc, hôm đó khi tôi nhìn thấy Chu Gia Dã đã rơi rất nhiều nước mắt, rất rất nhiều.
Nhiều đến nỗi thậm chí tôi quên cả kiêng kị, quẹt nước mắt trên mặt rồi gọi điện thoại cho cậu ấy.
Gọi video.
Trong mấy giây đợi kết nối, cảm giác đau đớn cùng cực, quá trình hít thở không thông như bị người ta bóp cổ dần lạnh lại, tôi không biết cậu ấy có nhận cuộc gọi này hay không nhưng chỉ một giây sau cuộc gọi đã được kết nối.
Cậu ấy ngồi ở ghế sau xe, ánh đèn dọc đường thỉnh thoảng xẹt qua mặt cậu ấy. Cậu ấy đeo tai nghe, sau khi camera kết nối thì hơi nhíu mày, khóe mắt nhuốm ý cười.
Cậu ấy hỏi tôi: “Lại gặp ác mộng sao?”
Kí túc xá không có ai, tôi có thể không cần đánh chữ mà nói chuyện trả lời cậu ấy: “Ừm.”
Nhưng tôi không dám nói quá nhiều, tôi sợ sẽ lộ tiếng nghẹn ngào trong giọng nói.
“Hương trầm lần trước tôi mua cho cậu đâu, bạn tôi nói cậu ấy dùng rất tốt.”
“Có dùng.” Tôi cố nói khẽ để khống chế sự run rẩy trong giọng nói của mình: “Cậu ở đâu vậy?”
“Còn ở lại bên này.”
“À.”
Cậu ấy nhích lại gần một chút, trong camera ánh mắt cậu ấy càng ngày càng tới gần, màu nâu dịu như một viên hổ phách.
Ánh đèn chớp tắt ngoài cửa sổ xe thỉnh thoảng chiếu vào mắt cậu ấy, giống như những vì sao nhẹ nhàng rơi xuống, cậu ấy đang nhìn tôi rất gần, gần đến mức có thể nhìn thấy hàng mi dài của cậu ấy, cậu ấy khẽ nhướng mày, giọng nói giống như không hài lòng: "Cậu cứ để tôi nhìn thấy màn hình đen như thế này à?"
Tôi trở nên căng thẳng: “Kí túc xá đã tắt đèn rồi.”
Cậu ấy cười một tiếng rồi lười biếng dựa vào ghế, cũng không so đo chuyện này mà chỉ cười nói: “Thật phiền phức.”
“Chu Gia Dã.”
“Hửm.”
“Cậu đi làm có cảm thấy mệt không?”
“Cũng có lúc vui.”
“Là vì làm công việc yêu thích sao?”
“Ừm.”
“Lúc đó vì thích mới đi làm à?”
Cậu ấy uể oải dựa vào ghế ngồi, đèn đêm xẹt qua mặt cậu ấy, ánh lên đôi mắt màu nâu ấm áp như tinh hà chảy xuôi, cậu ấy cụp mắt nhìn camera tối đen phía tôi, chỉ ừ một tiếng.
Sau đó cậu ấy hơi nhếch khóe môi: “Cậu không biết sao?”
Thật ra Chu Gia Dã chưa từng nói tường tận với tôi chuyện sau khi tốt nghiệp rồi đi quay phim, nói đúng ra là hai chúng tôi chưa ai chủ động nhắc đến mấy năm chúng tôi không liên lạc.
Tai trái của cậu ấy có thêm một chiếc bông tai, ảnh đại diện của cậu ấy là bươm bướm, cậu ấy biết lúc tôi đi học lại, nhờ bạn học chuyển cho tôi một con hạc giấy.
Tôi đã thật sự xa cách với Chu Gia Dã đến mức này sao?
Thật ra chúng tôi chỉ lạc nhau mà thôi.
Nhưng không ai nhắc đến vì chuyện đã lâu rồi, chuyện nhỏ cũng không còn quan trọng nữa, dường như cũng chẳng có gì hay để kể, tôi còn chẳng có bao nhiêu thời gian để nói chuyện với cậu ấy, lấy đâu ra thời gian dư thừa để nhớ lại quá khứ.
Chỉ là tôi biết cậu ấy vẫn luôn như vậy, cậu ấy thích làm gì thì làm, sẵn sàng gánh chịu hậu quả dù tốt hay xấu. Cậu ấy sống một cuộc sống tự do và tự tin, cậu ấy sinh ra đã có thứ tôi không có, khiến tôi khao khát và theo đuổi.
Xe vẫn đang chạy dưới bóng đêm thành thị, khắp nơi đầy sao phản chiếu trong đôi mắt cậu ấy.
Cậu ấy dựa vào ghế sau, ánh mắt nghiêng ra ngoài cửa sổ, lúc này cậu ấy trở nên yên tĩnh khiến tôi cảm nhận được sự mệt mỏi của cậu ấy sau một ngày bận rộn. Cậu ấy vốn nên lên xe nghỉ ngơi một lát nhưng vẫn không cúp điện thoại của tôi, cứ để tôi có được mối liên hệ dù là nhỏ nhất với cậu ấy ấy trong đêm đen tĩnh lặng này.
Thật ra quan hệ giữa người với người rất hời hợt, không gặp mặt và mất liên lạc thì sẽ dần chia cách.
Nhưng nếu cầm sợi dây mảnh trong tay thì con diều sẽ không bay đi, cậu ấy lại càng không bao giờ buông tay.
Tài xế lái xe vào gara, ánh sáng lờ mờ đến nỗi chỉ có thể thấy bóng người. Những người khác trong xe vẫn đang nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy tạm biệt người nọ sau đó đi vào thang máy.
Chu Gia Dã đi thẳng lên phòng khách sạn, ánh đèn chợt sáng lên, máy sưởi bắt đầu hoạt động, tiếng thiết bị điện tử khởi động chen giữa sự yên tĩnh của tôi và cậu ấy, đột ngột không hề báo trước.
Cậu ấy đi vào phòng, tùy tiện nằm xuống giường rồi dựa vào gối đầu ở sau lưng, lúc này mới cúi đầu nhìn tôi trong điện thoại.
Ánh sáng trong phòng dịu nhẹ, bên cạnh không có người khác nên giọng nói của cậu ấy không bị cản trở, cậu ấy hỏi một câu ngắn gọn: “Nói đi, hôm nay cậu đi làm bị người ta bắt nạt à?”
“…”
Những nỗi ấm ức mà tôi đã kiềm chế được trong khoảng thời gian yên tĩnh này lại bắt đầu dâng lên, tôi do dự một giây rồi nói: “Không có.”
Cậu ấy khẽ cười một tiếng, rõ ràng không tin: “Khi nào cậu mới dám gọi cho tôi khi không gặp chuyện đây?”
“…”
“Còn phải thực tập bao lâu nữa?”
“Đến cuối tháng này.”
“Sau khi cầm được giấy chứng nhận thực tập có muốn tiếp tục ở đó không?”
Tôi mím môi, hơi muốn chạy trốn: “Tớ không muốn.”
Cậu ấy khẽ mỉm cười: “Không phải tôi đã nói với cậu rằng cậu có thể tìm tôi bất cứ lúc nào sao?”
Tôi dừng lại vài giây và thì thầm: "Tớ không muốn..."
Cậu ấy vẫn nhìn tôi với vẻ mặt dịu dàng, mặc dù camera của tôi là một màu đen và cậu ấy không thể nhìn được gì.
Nhưng nhìn vào mắt cậu ấy, tôi cảm thấy lòng can đảm vẫn còn trong tay mình: “Tớ biết đấy chỉ là chứng chỉ thực tập, cậu có thể dễ dàng xin giúp cho tớ, nhưng tớ muốn thử xem, dù sao thì một ngày nào đó tớ cũng phải đi làm đúng không, thừa dịp chỉ là thực tập, tớ muốn thử xem mình có thể đi được bao xa.”
Dù quá trình kia rất đau đớn.
Từ nỗi sợ hãi trong các mối quan hệ giữa người với người đến việc trở thành thành viên trong các mối quan hệ giữa người với người, từ nỗi sợ trả lời điện thoại đến việc thực hiện nhiều cuộc gọi mỗi ngày, từ hồi hộp, run rẩy khi đứng lên trả lời câu hỏi cho đến khi có thể đứng trong phòng họp báo cáo, quá trình đó đau đớn như đập nát rồi hàn gắn lại cuộc đời hai mươi năm trước của tôi.
Nhưng mà tôi muốn thử xem, bởi vì tôi biết tôi không thể nào sống mãi trong tháp ngà, tôi nên đối mặt với thế giới muôn hình muôn vẻ này.
Tôi nghĩ mình nên dũng cảm hơn một chút, cố gắng tiến thêm một chút nữa.
Không chỉ vì công việc sau khi tốt nghiệp mà còn vì Chu Gia Dã, tôi muốn cậu ấy tin tôi nhất định sẽ dũng cảm.
Chu Gia Dã vẫn đang nhìn tôi, ánh đèn nhàn nhạt rơi lên người cậu ấy trông thật dịu dàng, vẻ mặt cậu ấy không thay đổi, vẫn hơi cười nhìn tôi, nhưng lần này cậu ấy không nói đến chuyện thực tập mà hỏi tôi: “Lâm Ý, nếu như không cân nhắc đến kinh tế, cậu thích làm gì?”
Tôi không do dự nói: “Đương nhiên là viết tiểu thuyết.”
“Bây giờ không phải rất tốt sao, cũng có thể tự chi trả tiền học phí và tiền sinh hoạt.”
“Tớ… Trạng thái của tớ không ổn định lắm, có một số thời điểm không thể viết được, miệng ăn núi lở sợ ngày nào đó sẽ làm mình chết đói.”
Tôi cũng chưa từng nghiêm túc nhắc đến với Chu Gia Dã tình trạng tâm lý của tôi cùng chuyện cũ của những năm đó, nhưng cậu ấy là một người kỹ tính, ít nhiều cũng có thể đoán được một số chuyện, chỉ là cậu ấy chọn không đâm thủng vạch trần mà thôi.
Cậu ấy không nói tiếp về cái này, lại nhắc tới chuyện thực tập: “Lấy được giấy chứng nhận thực tập thì chuồn thôi, sau đó chuẩn bị cẩn thận để tháng sáu năm sau tốt nghiệp, sau này xem có công việc gì phù hợp hay không.”
Tôi nặng nề gật đầu, nghe giọng nói của cậu ấy là lại cảm thấy có niềm tin: “Được.”
Cậu ấy cười một cái: “Bạn cùng phòng của cậu gặp chuyện phiền lòng gọi về cho người nhà có phải cũng thế này không? Trò chuyện một chút là tâm trạng tốt lên sao?”
“…”
Tôi sững sờ một giây: “Chu Gia Dã, có phải cậu lợi dụng tớ không.”
“Không có.”
“Cậu có, lúc nam sinh các cậu nói chuyện hay gọi người kia là con trai, luôn muốn làm bố người ta, tớ nhớ đấy.”
Cậu ấy cười hết cỡ làm cho toàn thân, vai và ngực đều run lên, cười không dừng được.
Nhưng tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, không nói một lời mà tiếp tục trách móc: “Cậu thật trẻ con, bây giờ cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Cuối cùng cậu ấy cũng dừng lại, giọng điệu vẫn tràn đầy ý cười: "Ừ, là lỗi của tôi khi đùa giỡn với người khác không tránh mặt cậu, làm cho cậu nhớ mãi không quên điều này."
Tôi không nói nên lời.
Nhìn đi, cậu ấy chỉ nghĩ khi nói đùa không tránh mặt tôi chứ không phải là không nên nói ngây thơ như vậy.
Nhưng sau khi nụ cười dần tắt, cậu ấy tạm thời đặt điện thoại lên giá đỡ trên tủ đầu giường rồi đưa tay cởi cúc áo, có lẽ vì cảm thấy nó chật và khó chịu.
Cậu ấy vừa giải thích vừa nói: “Lâm Ý, tôi rất muốn hỏi trong đầu cậu đang nghĩ gì?”
Tôi: “…?”
Cậu ấy vẫn đang cụp mắt mở khuy áo: “Sao tôi có thể đùa giỡn cậu giống với những nam sinh khác, có mấy lời tôi nói được nhưng mà có thể cậu không dám nghe.”
Cậu ấy mở nút xong lại cầm điện thoại lên, kê thẳng gối, ngồi thẳng lưng hơn, cậu ấy hơi nhướng mày, nụ cười nửa miệng trên mặt vừa như dò xét vừa như đùa giỡn.
Vừa xấu xa vừa quyến rũ, làm những con thiêu thân điên đảo tâm hồn gục ngã về phía cậu ấy.
Tôi bị cậu ấy nhìn mà nhịp tim tăng nhanh, nhưng trên camera không có mặt tôi nên tôi bạo dạn hỏi cậu ấy: “Nói gì?”
“Nam sinh nói chuyện cả chay cả mặn, cậu muốn nghe cái gì?”
Tôi bị cậu ấy nhìn mà cổ họng nghẹn lại, chỉ có thể làm được bấy nhiêu khi hết can đảm, tôi nhượng bộ: "Tớ không muốn nghe gì cả."
Cậu ấy khẽ nhướng mày, gật đầu hài lòng vì tôi biết sợ, sau đó hỏi tôi: “Thoát khỏi ác mộng chưa?”
“Ừm ừm.” Tôi liên tục nói tạm biệt cậu ấy: “Tớ ngủ tiếp, ngủ ngon.”
Sau khi cúp máy, dường như cảm giác ngạt thở quấn lấy tôi cả ngày đã tan biến, cảm giác lồng ngực cũng hết nặng nề, ngày mai cũng không còn đáng sợ đến thế.
Tôi lật lịch, muốn nhìn xem tháng này còn mấy ngày nữa là có thể kết thúc thực tập, nhưng khi nhìn thấy trên lịch hiện lên tháng mười một, tôi chợt nhớ tháng sau là đến Giáng sinh.
Năm nay trôi qua thật nhanh.
Nhanh đến mức tôi đã sắp quên lần trước gặp cậu ấy là vào mùa hè năm ngoái.