Thật ra, Chu Gia Dã không đồng ý cho tôi quay về thành phố Nam Đài, hôm đó chúng tôi đã tranh luận rất lâu.
Anh hỏi tôi khi về thành phố Nam Đài thì sẽ ở đâu, tôi nói tôi tự thuê một căn nhà để ở, dù sao cũng không thể cứ như vậy mà vào ở nhà của dì và Nhạc Nhạc được. Năm nay Nhạc Nhạc đã lên cấp ba, tình hình của tôi ít nhiều sẽ ảnh hưởng đến họ, dì cũng ngày càng lớn tuổi, không thể dành thêm sức lực để chăm sóc Nhạc Nhạc và tôi cùng một lúc. Hiện giờ chúng tôi không còn quan hệ thuê mướn nữa, chỉ dựa vào mấy năm tình cảm thì thật sự không nên gây thêm phiền toái cho dì.
Nhưng Chu Gia Dã không đồng ý, anh kiên quyết phản đối việc tôi ở một mình, hơn nữa còn ở nơi cách xa anh. Chu Gia Dã cau mày, ôm tôi càng chặt hơn, siết đến nỗi xương cũng cảm thấy đau.
Tôi và anh giằng co trong im lặng một hồi lâu, tôi thở dài, xoa gáy anh nói: “Nhưng Chu Gia Dã, em muốn về Nam Đài.”
Lần này anh không nói gì.
“Em thật sự không thích Đế Đô chút nào, có lẽ Đế Đô cũng không chào đón em, từ khi em sinh ra thì nơi đây đã không chào đón em rồi.”
Anh vẫn chỉ ôm tôi thật chặt, vùi đầu vào vai và cổ tôi, hít thở trong im lặng.
“Em phải nói rõ ràng với anh, năm mười lăm tuổi em về Nam Đài học lớp 10, trước đây anh hỏi em đang ở Đế Đô yên lành tại sao lại muốn về thành phố nhỏ này, lúc ấy em không có can đảm nói cho anh biết, bây giờ em kể hết cho anh cũng không sao cả.”
“Đừng.” Chu Gia Dã ngắt lời tôi, hơi thở run rẩy: “Lâm Ý, đừng nói nữa.”
Tôi vuốt tóc anh, tóc anh rất mềm mại, anh đang ốm, ngoài lịch trình bắt buộc ra thì hầu như anh đều từ chối để ở nhà dưỡng bệnh, chỉ có tôi mới nhìn thấy tình trạng cơ thể yếu ớt của anh.
Tôi nghĩ anh cũng không phải hoàn toàn không biết gì nên mới ngăn cản tôi.
Tôi lại thở dài: “Thôi được rồi, để lần tới gặp nhau, khi tâm trạng của em ổn định hơn, em sẽ nói cho anh biết.”
Anh không đáp lại tôi.
“Chu Gia Dã.” Tôi lại gọi tên anh.
Lần này anh cúi đầu ừ một tiếng, vòng tay ôm tôi vẫn rất chặt.
“Đế Đô khiến em mệt chết đi được, ở thành phố Nam Đài em không có nhà, nhưng mà em lại cảm thấy thoải mái, có lẽ là vì em đã kìm nén cuộc đời mình trong suốt mười lăm năm, năm em tới Nam Đài là lần đầu tiên em cảm thấy vui vẻ, cho nên ấn tượng của em về Nam Đài rất tốt, con người nơi đó cũng tốt bụng, ở Nam Đài em thật sự có thể buông thả để làm chính mình. Nếu không phải năm ấy anh thi vào đại học ở Đế Đô thì có lẽ em sẽ không bao giờ quay lại thành phố này. Em biết tình hình hiện tại của anh, sau này em cũng sẽ ở lại Đế Đô, nhưng bây giờ em muốn về Nam Đài trước.”
Tóc anh rất mềm, tôi luồn ngón tay qua tóc anh, cảm nhận sự mềm mại của ngọn tóc sượt qua ngón tay mình, hệt như con người của anh vậy, trông thì sắc bén, bất cần nhưng thật ra anh rất dễ mềm lòng. Chính vì quá mềm lòng nên rất dễ cảm thấy đau.
Anh vẫn im lặng.
Tôi không nhịn được nhéo tai anh, cười nói: “Chu Gia Dã, cũng đâu phải em muốn chia tay với anh, sao anh lại luyến tiếc như thế?”
Kết quả, hình như hai chữ “chia tay” đã đâm vào điểm yếu của anh, anh ngẩng đầu khỏi vai tôi và nhéo cằm tôi. Anh muốn hôn nhưng vì vẫn còn bị cảm, lý trí kéo anh về trong nháy mắt, nụ hôn nặng nề của anh chuyển thành vết cắn trên vai, trên cổ tôi. Nhưng lý trí của anh cũng chỉ duy trì trong cái chớp mắt này, sau đó cái hôn xuôi xuống dưới, anh còn chưa hạ sốt hẳn, nhiệt độ cơ thể vẫn còn hơi nóng, người anh nóng hơn bình thường, cảm giác khi sờ vào vào da như thiêu như đốt.
Người anh nóng ran, mỗi lần tiến sâu đều lưu lại dấu ấn. Cái hôn nặng nề của anh rất sâu, hơi thở của anh không ổn định, tựa như con thú bị vây hãm, mình đầy thương tích, thậm chí còn đau đớn hơn cả tôi. Tôi chỉ biết xoa gáy anh, vỗ về chú chó to xác đang lo lắng trong lòng mình.
Cho đến khi Chu Gia Dã bình tĩnh lại, anh nói với tôi một điều kiện cuối cùng, tôi có thể quay về Nam Đài nhưng phải để anh sắp xếp chỗ ở cho tôi.
Tôi thở dài, được rồi.
Có điều tôi biết anh sắp xếp cho tôi cũng chẳng khác gì việc sống ở nhà anh. Mà cũng không sao, dù gì cũng tốt hơn là ở bên cạnh gây liên lụy đến anh, anh đã mệt nhọc lắm rồi, lịch trình nửa cuối năm bận rộn đến nỗi không có nổi một kẽ hở, vai diễn điện ảnh của đạo diễn Trần là một nấc thang rất quan trọng với anh, bản thân anh đã kiệt sức, nếu còn phải phân tâm lo lắng cho tôi thì sớm muộn gì anh cũng gục ngã.
Ngày hôm đó anh sắp xếp hành lý cho tôi, cái gì cũng muốn tôi mang đi, như thể nếu tôi làm thế thì có thể mang theo cả bản thân anh. Nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ mang được từng ấy đồ, món đồ thuộc về anh chỉ có sợi dây chuyền hiệu ứng cánh bướm mà anh trao cho tôi từ lâu, còn có đèn ngôi sao để đầu giường làm bạn với tôi từng đêm khi anh không ở nhà.
Khi đó anh đã khỏi bệnh, tiễn tôi xong anh lập tức phải đi một chuyến tới nơi tiếp theo trong lịch trình.
Trước khi ra cửa, trong mắt anh đầy vẻ không nỡ, cứ hôn hết lần này tới lần khác, mãi tới khi tôi sợ sẽ không bắt kịp chuyến bay thì mới hối thúc bằng cách véo eo anh.
Anh vẫn không chịu buông tay, tôi đành phải dỗ dành anh: “Dù gì bình thường anh cũng bận, rất hiếm khi về nhà, em cũng chỉ đổi chỗ ở thôi, vẫn có thể thường xuyên gọi điện và gửi tin nhắn cho anh giống như khi trước.”
Anh buồn bực lên tiếng trong lòng tôi: “Không giống.”
“Chu Gia Dã.” Tôi nâng mặt anh lên rồi hôn anh: “Em sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, anh cũng phải làm việc cho tốt nhé, em chờ anh xong việc rồi tới đón em về nhà, được không anh?”
Im lặng một lúc lâu, chú chó to con trong lòng tôi mới xách hành lý của tôi lên, dắt tôi xuống lầu.
Chỗ Chu Gia Dã sắp xếp cho tôi là ngay sát vách nhà anh.
Anh đổi cho nhà anh một căn mới lớn hơn một xíu, hai căn hộ ở cạnh nhau, một căn bố mẹ anh ở, còn căn kia chưa có người, giờ thì hời cho tôi rồi.
Mẹ Chu Gia Dã đã quét dọn một lần, đồ dùng trên giường đều mới toanh, có điều tôi không ngờ là ga trải giường và vỏ chăn đều là màu hồng nhạt với hoạ tiết hoa nhí, ai không biết còn tưởng Chu Gia Dã là con gái, rõ ràng đây không phải phong cách mà Chu Gia Dã thích.
Tôi không nén được lòng tò mò nhưng lại ngại hỏi mẹ anh, tôi gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã hỏi đồ trên giường của anh sao lại có màu bánh bèo như thế.
Anh trả lời rất nhanh, đã sớm chờ tôi đến thành phố Nam Đài nhắn tin tìm anh, anh đáp: [Mẹ anh chọn đó, mẹ nói anh có thích hay không chẳng quan trọng, mẹ muốn để con dâu tương lai của mẹ thích.]
Tôi nghĩ đến mẹ Chu Gia Dã vừa mới dẫn tôi vào xem phòng, hỏi tôi có thích không, không ưng thì để bà ấy đổi cái khác.
Tuy căn hộ này không có người ở nhưng tất cả đồ đạc của Chu Gia Dã đều được chuyển sang bên này. Có sách giáo khoa hồi anh còn đi học, có chiếc máy tính anh từng dùng để chơi game và bóng rổ của anh, tất cả đều được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng.
Bước vào nơi đây, tôi cảm giác như mình bước vào thế giới thời niên thiếu của Chu Gia Dã, đó là Chu Gia Dã lúc mười mấy tuổi mà tôi không có cơ hội đến gần.
Máy tính được người nhà mua lúc anh còn đi học, đã qua nhiều năm mà vẫn không hỏng. Người nhà anh cũng không bỏ đi, dù gì bây giờ anh cũng ít có dịp về nhà nên cứ bày máy tính ở đó khiến nó bám đầy bụi bặm.
May mắn là vẫn bật được.
Tôi hỏi anh mật khẩu, vậy mà anh không nói cho tôi biết, còn nói muốn giữ bí mật.
Hồi trước lúc anh ném điện thoại và tiết lộ mật khẩu cho tôi biết anh đã nói thế nào nhỉ, anh nói tôi xem hết tất tần tật rồi nên anh đâu còn bí mật nào nữa.
Giờ lại nói với tôi một cái máy tính cũ có chuyện riêng tư, rõ ràng trong lời nói có hàm ý khác, vẫn còn nhiều chuyện riêng khác nữa.
[Mẹ anh nói anh sẽ sống ở căn hộ này sau khi kết hôn, lỡ sau này vợ anh ở đây muốn bật máy tính, anh cũng định nói người ta giữ riêng tư, không được phép bật máy à?]
[Vợ anh vừa mới rời bỏ anh, còn ra ở riêng hai nơi với anh nữa cơ.]
[…]
[Sau khi cô ấy tới nơi cũng không báo cho anh biết cô ấy đã đến nhà, chỉ nhìn ga trải giường mới nhớ đến anh.]
Tôi biết ngay mà.
Tôi không nhịn cười được, nhưng cười xong tôi lại rất muốn ôm chầm lấy anh.
Một giây sau, anh tôi gửi mật khẩu cho tôi.
Thật ra thì cũng không có gì bất ngờ, mật khẩu của anh rất dễ đoán, chỉ có hai cái thôi, hoặc là tên viết tắt của anh cộng thêm ngày sinh, hoặc là tên của tôi cộng thêm ngày sinh, khác ở chỗ thời gian anh đặt mật khẩu là trước hay sau khi anh thích tôi. Hiện tại, đa số mật khẩu trên thiết bị của anh đều là tên và sinh nhật của tôi, cực kỳ dễ đoán.
Chỉ có điều chiếc máy tình này của anh được mua từ năm lớp 10, khi đó tôi và anh chỉ là bạn học bình thường, điều này khiến tôi ngạc nhiên: “Vì sao mật khẩu lại là tên và sinh nhật của em?”
“Anh đổi hồi nghỉ hè trước khi lên lớp 12.”
Dường như anh thật sự không có gì bí mật gì cả, chuyện gì cũng nói cho tôi biết.
Anh nói cho tôi biết mật khẩu, điều này cũng có nghĩa là anh đã chuẩn bị sẵn sàng để tôi nhìn trộm nội tâm của anh.
Có vẻ tài khoản QQ của anh đã bị hack và không thể lấy lại được, lịch sử đăng nhập vẫn còn lưu lại trong dữ liệu máy tính, tôi thuộc làu làu dãy số đó, nhưng nó không đăng nhập được nữa. Năm ấy, lịch sử trò chuyện anh gửi liên tục cho tôi kéo dài tận một năm, mà tôi đã không thể đăng nhập vào xem, sau đó tôi liên tục gửi tin nhắn giải thích với anh, có lẽ anh cũng không thể xem được những tin nhắn đó.
Sau khi bị hack anh đăng ký một tài khoản mới, nhưng vì sau này dùng WeChat khá nhiều hơn nên anh không dùng đến nữa, tới giờ tôi vẫn chưa kết bạn với tài khoản này.
Anh có lưu mật khẩu đăng nhập, tôi chỉ việc nhấn vào.
Trong tài khoản mới đóng bụi này cũng liên tiếp có người gửi tin nhắn cho anh, có rất nhiều người giống anh, vì sau này không còn dùng QQ nữa, tài khoản lại bị hack nên tin nhắn gửi tới toàn quảng cáo tào lao.
Máy tính có lưu dữ liệu nên có thể xem được lịch sử trò chuyện, đều là tin nhắn của rất nhiều năm về trước, nhưng khi đó anh đã bắt đầu đi đóng phim, sau này dần chuyển sang dùng WeChat là chính, vậy nên đa số lịch sử trò chuyện đều là gửi tài khoản WeChat mới của anh cho mọi người biết.
Điểm khác duy nhất trong lịch sử trò chuyện là anh từng liên lạc với vài bạn học cũ hồi lớp 10, nhờ họ mở quyền truy cập album ảnh cho anh rồi lưu lại những bức ảnh trong hội thao năm lớp 10.
Những bức ảnh đó đều được anh lưu trong thư mục.
Thông tin trên ảnh hiển thị thời gian anh lưu nó, có một đợt rõ ràng là được lưu năm ngoái khi anh nhờ bạn học mở quyền truy cập album ảnh, những tấm ảnh đó đều có một điểm giống nhau, có bóng dáng mơ hồ của tôi ở mọi ngóc ngách, dù mờ nhạt đến mức còn không rõ bằng cái cầu lông bay trên không trung nhưng tôi vẫn nhận ra đó là mình.
Chu Gia Dã cũng nhận ra.
Ngày đầu tiên đến Nam Đài, tôi cứ ngồi trước cái máy tính cũ kỹ này, dành cả ngày để tìm hiểu thế giới thiếu niên của Chu Gia Dã.
Thế giới của anh rất đơn giản, anh thích chơi game, anh thích xem phim, anh thích xem cao thủ chơi bóng úp rổ, anh thích xem bóng rổ, anh thích ngôi sao bóng rổ, còn có rất nhiều điều khác mà anh cảm thấy hứng thú, sở thích của anh rất nhiều, chuyện gì cũng muốn thử, trượt tuyết, leo núi, đánh cầu lông và vô vàn thứ khác.
Càng xem về sau mới thấy trong thế giới của anh bắt đầu chen vào một vài thứ không ăn nhập với những điều này.
Quãng thời gian sau này có thêm nhiều thứ vụn vặt, lẻ tẻ liên quan đến tôi,.
Nhưng tài khoản cũ của anh đã từng bị hack, năm tôi kết thúc lớp 11 nằm trong bệnh viện, những hiểu biết của tôi về anh vẫn còn bỏ ngỏ, tôi vẫn chưa ghép lại được mảnh ghép còn thiếu giữa tôi và anh.
Hoàng hôn bên ngoài biến mất, đêm mùa đông đến rất sớm, mẹ anh gọi tôi tới ăn cơm chung.
Tôi nghĩ đây cũng là nguyên nhân Chu Gia Dã đồng ý cho tôi về thành phố Nam Đài. Anh muốn có người chăm nom, giám sát tôi, tôi không cần phải ngày nào cũng quẹt thẻ ngày ăn ba bữa cho anh kiểm tra, anh cũng không cần phải lo lắng cho tôi.
Mẹ anh sẽ rủ tôi cùng đi mua đồ ăn, dẫn tôi đi siêu thị mua đồ dùng sinh hoạt, còn đến cửa hàng thú cưng mua thức ăn và cát mèo cho Hoa Hoa, dường như ngày nào cũng đều có lý do để rủ tôi ra ngoài đi dạo.
Khoảng thời gian ở Nam Đài trôi qua rất yên bình, nỗi đau do cơn ác mộng gợi lên cách đây không lâu dường như đang dần biến mất. Cả nhà Chu Gia Dã rất tốt, có lẽ là do bầu không khí của gia đình nên khi anh trưởng thành mới có tính cách tích cực như vậy.
Lâu dần, hàng xóm láng giềng đều đã gặp mặt tôi, mọi người đều rất niềm nở, thấy tôi sẽ chào hỏi, buổi sáng nếu tình cờ gặp họ sẽ đưa cho tôi những chiếc bánh bao mới hấp từ quầy ăn sáng.
Mấy hộ gia đình đều có con nhỏ, lúc chơi trò chơi sẽ nhờ tôi làm trọng tài cho bọn nhỏ.
Còn có người nuôi chó nuôi mèo, chúng cũng hay qua đây kề cạnh thân thiết với tôi.
Con người ở nơi đây rất nhiệt tình, thú cưng cũng chân thành, có lúc tôi phơi nắng chiều, tôi cũng sẽ nghĩ có phải Chu Gia Dã đã trưởng thành trong môi trường như vậy không. Có lẽ cũng chỉ có nơi thế này mới có thể nuôi dưỡng tính cách vui vẻ, tự do của Chu Gia Dã.
Sự náo nhiệt và hương khói bếp của phố Văn Hòa dường như có thể xoa dịu nỗi đau, tôi ở lại đây rất lâu, sự thân thiện và tự nhiên của những người xung quanh khiến tôi có ảo giác rằng từ nhỏ tôi cũng lớn lên tại chốn này.
Có lần tôi ở trong quán của nhà Chu Gia Dã, tôi không cần làm gì cả, chỉ việc ngồi ở quầy thu ngân nhìn cảnh khói bếp chốn trần thế rộn ràng của nơi đây, cảm giác chân thật như thế này sẽ lấp đầy sự cô độc trong linh hồn tôi.
Bà chủ quán bên cạnh tới mượn đồ, bà ấy mượn hơi nhiều, đúng lúc thấy tôi ngồi đó liền bảo tôi phụ ôm đồ sang.
Kết quả là mẹ Chu Gia Dã quay đầu lại gọi nhân viên quán, không để tôi đi.
Bà chủ quán bên cạnh liền cười nói: “Bảo bối của bà đó hả? Bà che chở con bé kĩ thật đấy, mấy cái túi này cũng không nặng, qua bên sát vách có một phút rồi về ngay ấy mà.”
“Biết tôi bảo vệ con bé thì đừng sai bảo người của tôi, chỗ tôi nhiều người thế này cũng đủ cho bà sai bảo rồi.”
“Không là con gái thì là gì? Tiểu Dã tự chọn đó, đương nhiên là bảo bối rồi, nếu không thằng ranh kia lại khóc nữa.”
Bà chủ quán bên cạnh cười bỏ đi, chỉ còn lại một mình tôi ngồi đó đỏ mặt.
Mẹ Chu Gia Dã tiếp tục bận bịu, tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Chu Gia Dã: [Anh hay khóc trước mặt mẹ à?]
Anh rất bận, qua nửa tiếng vẫn chưa trả lời tôi.
Đến khuya anh mới có thời gian nhắn lại cho tôi: [Mẹ anh nói gì với em à?]
[Không có, cho nên em mới hỏi anh.]
Hồi lâu sau anh không trả lời, tôi lại hỏi anh: [Anh còn bận không?]
Anh đã gửi lịch trình cho tôi, hẳn là bây giờ đã xong rồi.
Anh trả lời rất nhanh, xem ra đúng là đang nghỉ ngơi: [Không.]
[Vậy sao anh không trả lời em?]
[Ý Ý, lần này đừng hỏi anh, được không?]
Anh dùng giọng điệu thương lượng, nghĩa là không muốn nói cho tôi biết. Tôi nhìn chằm chằm tin nhắn của anh một lúc lâu: [Vậy chờ lần sau nhé?]
[Ừ.]
[Chính miệng anh nói cho em biết khi ở ngay trước mặt anh nhé?]
[Được.]
Nhưng có lẽ phải đợi rất lâu, anh còn đang bận rộn, có thể còn phải bận trong thời gian dài. Đạo diễn Trần rời xa màn ảnh rộng đã 5 năm rồi, lần này đúng là một nấc thang quan trọng đối với anh, anh rất cần cơ hội này.
Nói đúng ra thì cả tôi và anh đều rất cần cơ hội này. Anh rất muốn công khai, giống như lần đó tôi cho anh xem video có người công khai tỏ tình tại trường chúng tôi, anh khát khao được tuyên bố với cả thế giới, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể, chính xác mà nói, hiện tại chưa phải là thời điểm thích hợp nhất, không phải tôi không hiểu.
Tôi từng xem tin đồn mà Đàm Dao gửi cho tôi, ai là người chống lưng của ngôi sao này, ai là người nâng đỡ toàn bộ tài nguyên của ngôi sao khác, tôi biết người nhớ thương tới Chu Gia Dã không ít nhưng anh sẽ không cân nhắc đến điều đó. Anh làm một việc gì đó đầy nhiệt huyết chỉ vì anh thích điều ấy, anh muốn làm tốt hơn là vì lòng hiếu thắng của anh rất mạnh mẽ, một khi anh chú tâm vào một việc thì nóphải có kết quả, vì vậy nếu phải dựa vào đường tắt, anh không thể đổi sang con đường khác được.
Nhưng người nhớ thương anh đâu phải chỉ có mỗi tôi.
Một ngày nào đó lúc tôi còn ở Đế Đô, lúc anh tắm rửa xong đi ra, tôi vội vàng lao lên ôm chầm lấy anh, anh cụp mắt nhìn tôi một cái là đã biết tôi lại muốn nói mấy lời vô nghĩa.
“Chu Gia Dã, em muốn hỏi anh một câu.”
Quả nhiên, tôi vừa cất tiếng, anh cũng lười quản tôi.
“Nuôi em có đắt không?”
Anh chậm rãi sấy tóc rồi cất máy sấy, xoay người dựa vào bức tường sau lưng, anh nhướng mày, nhìn tôi cười với vẻ không đứng đắn: “Em nuôi anh đi.”
Tôi gật đầu, ôm lấy tay anh tiện đà làm xằng làm bậy trên người anh.
Anh kéo tay tôi ra, vẫn thản nhiên mỉm cười, nói đùa bằng cái giọng giống thật mà giả, giống như yêu quái hớp hồn người ta: “Làm vậy sẽ xuống địa ngục đấy, Ý Ý có sợ không?”
“Không sợ.”
Tôi trả lời ngay không chút do dự, anh hơi sững người, nắm lấy tay tôi một lúc lâu rồi quay mặt ra sau cười khẽ một tiếng.
Khi anh nhìn tôi lần nữa, vẻ mặt vui đùa kia đã biến mất, anh lại cúi người hôn tôi, giọng nói rất khẽ, đó là giọng nói khẽ khàng yếu đuối nhất trong linh hồn anh: “Anh sợ.”
Trong khoảng thời gian này, tôi chỉ có thể nhìn thấy Chu Gia Dã trên màn hình, anh bay khắp trời nam đất bắc, bận rộn đến mức không có thời gian tạm nghỉ.
Nhưng cũng may, giờ anh không cần lo lắng tôi có ăn cơm đúng giờ, siêng năng vận động hay không, tôi không cần quẹt thẻ ngày ba nữa cho anh nữa, khiến anh lo lắng một mình tôi ở nhà có ăn cơm đầy đủ hay không.
Khoảng thời gian nổi tiếng của anh được xem là rất ngắn so với rất nhiều nghệ sĩ trong giới giải trí trong giới giải trí, thâm niên cũng ít. Chị Đàm Dao từng nói, anh tính toán rất rõ ràng, biết mình muốn làm gì, từ mùa hè năm ấy sau khi anh nổi tiếng, bất kể là kế hoạch kế tiếp hay lựa chọn kịch bản đều rất thành công, giờ đây anh đang thăng tiến vững vàng, từ nổi tiếng bất ngờ cho đến vị trí ổn định hiện tại.
Tuy rằng anh không đi theo con đường thần tượng ăn khách, con đường diễn xuất cũng rất ngay thẳng, dựa vào năng lực bản thân đóng hết vai này đến vai khác để đi đến ngày hôm nay nhưng dù gì anh cũng còn trẻ, sự nghiệp lại đang trên đà thăng tiến, sự chú ý của công chúng khiến anh không thể trở thành là một diễn viên tầm thường khiêm tốn trong diễn xuất, hễ là những chuyện có dính dáng đến anh đều sẽ tự động có độ hot.
Nếu anh công khai, người thực sự bị đưa ra phán xét dưới kính lúp chắc chắn sẽ là tôi.
Diện mạo của tôi, trình độ học vấn của tôi, xuất thân của tôi, những mối quan hệ trong quá khứ của tôi, tất cả đều sẽ bị đào lên từng thứ một, bị vô số người đánh giá. Trong những người đánh giá tôi có người thích anh, cũng có người tìm mọi cách bôi nhọ anh, muốn phá hủy hình ảnh của anh, trói buộc anh, nó chưa bao giờ là mối quan hệ đơn thuần giữa nghệ sĩ và người hâm mộ.
Mà điều duy nhất có thể giảm thiểu tất cả những khó khăn trong quan hệ công chúng xuống mức thấp nhất là khi anh có năng lực đủ mạnh để đạt được sự công nhận.
Thật ra những điều này đều do người quản lý của Chu Gia Dã nói cho tôi biết.
Trong mấy ngày anh đang bị sốt, người quản lý của anh đã thêm WeChat của tôi, lúc đầu anh ấy chỉ hỏi tôi tình trạng của Chu Gia Dã sao rồi, nhưng sau đó tôi chủ động hỏi anh ấy, Chu Gia Dã rất mệt mỏi đúng không.
Anh ấy vẫn không có ý định nói gì với tôi, có lẽ vì Chu Gia Dã đã dặn dò anh ấy, giống như lúc anh nhờ Tưởng Nam giải vây cho tôi, còn cố ý dặn không được hút thuốc trước mặt tôi. Bạn bè anh quen đều là người trọng nghĩa và chân thành nên nếu anh đã dặn dò gì đó thì người quản lý của anh cũng sẽ không tiết lộ bất cứ điều gì với tôi.
Nhưng từ giọng nói của anh ấy tôi có thể cảm nhận được rằng anh ấy thật sự đã có suy nghĩ sự có mặt của tôi khiến Chu Gia Dã rất mệt mỏi.
Anh ấy nói: “Đáng ra cậu ấy không cần phải liều mạng như vậy, hiện tại cậu ấy đã là nghệ sĩ phát triển tốt nhất so với đồng nghiệp cùng lứa, dựa theo kế hoạch vạch ra thông thường, dù có qua sáu năm nữa thì cậu ấy vẫn đang trong giai đoạn vươn lên, nhưng bây giờ cậu đang liều mạng rút ngắn chu kỳ này trong thời gian ngắn nhất có thể, áp lực cậu ấy đặt ra cho bản thân đã rất lớn, giờ lại còn gánh vác thêm cảm xúc của em, cậu ấy không đổ bệnh thì ai đổ bệnh đây?”
Vậy nên vì nhiều lý do, tôi đã lựa chọn về thành phố Nam Đài, cũng không phải anh không hiểu lựa chọn của tôi nên mới buồn bã như thế.
Thật ra mấy năm nay tôi đã lần lượt nhìn thấy rất nhiều scandal liên quan đến anh.
Có một số tin là bên phía diễn viên nữ tự PR, đăng vài bản thông cáo báo chí giống thật mà giả, mà những tin này thậm chí không tới phiên Chu Gia Dã lên tiếng phản bác, fans hâm bộ và quần chúng hóng chuyện đều tự dè bỉu hành vi này. Nhưng thật ra mục đích của loại PR này cũng không phải là có liên quan gì với Chu Gia Dã, chỉ cần thu hút được sự chú ý thì sẽ nổi tiếng.
Ngoài ra còn có những người từng hợp tác với anh qua chương trình giải trí và các bộ phim, những tin đồn như thế trông có vẻ nửa thật nửa giả, cũng có người sẽ lợi dụng sự tiếp xúc ít ỏi đó để bịa đặt ra một loạt bằng chứng họ yêu nhau. Vì từng hợp tác nên mối quan hệ giữa hai bên cũng không đến mức độ gây thù chuốc oán, không nhìn mặt nhau nên thường bác bỏ tin đồn bằng cách liên hệ với fans hâm mộ và fan club.
Sự nổi tiếng của anh khiến người khác cũng muốn được chia một miếng bánh ngọt, nhưng thực ra cũng không có scandal nào quá mức nghiêm trọng, việc anh bác bỏ scandal sạch sẽ đến mức antifan nói anh muốn xây dựng hình ảnh người độc thân, còn fans hâm mộ thì rất hài lòng khi thấy sự nghiệp của anh thăng tiến.
Bản thân Chu Gia Dã vẫn sợ tôi không vui, anh vừa nhìn thấy vài tin đồn nhảm là đã lập tức giải thích với tôi rằng sự thật hoàn toàn không phải như thế.
Nhưng thực ra Chu Gia Dã không cần giải thích, tôi biết rõ bản thân anh là người tốt bụng, những việc nhiệt tình giúp đỡ người khác đều là vì tiện tay, hơn nữa anh làm những điều đó với thái độ lịch sự và khách sáo, chẳng qua lúc này anh đã đứng dưới ánh đèn, chắc chắn từng lời nói, từng cử chỉ của anh sẽ bị phóng đại lên bởi vô số cặp mắt. Trông anh có vẻ phóng khoáng, tự do nhưng ranh giới của anh mạnh mẽ hơn bất cứ ai.
Sự giúp đỡ tốt bụng và lịch sự của Chu Gia Dã khiến cho anh trông vừa ấm áp, lại vừa đáng tin, anh có một đôi mắt nhìn mọi thứ với vẻ thâm tình, nhưng tôi biết trong ánh ấy sẽ ngập tràn vẻ yếu ớt khi anh thật sự rung động.
Nội tâm của anh rất yếu đuối, chỉ có người trong lòng anh mới có thể chạm tới sự mềm yếu của anh.
Nhưng dù anh có yếu đuối như thế nào, tôi cũng chưa bao giờ thấy anh rơi nước mắt.
Anh không có scandal nào kể từ khi ra mắt cho đến nay, ngay cả khoảng thời gian anh vừa nổi tiếng đã có biết bao người đào bới chuyện của anh thời còn nghiệp dư mà cũng không tìm được bất cứ scandal gì, thậm chí anh còn hiếm khi nói những lời tục tĩu, khi đào bới quá khứ của anh, người ta chỉ nghĩ sao anh lại có nhiều chuyện hài hước như thế, chỉ đọc những lời anh nói cũng cảm thấy vui vẻ.
Tôi không tưởng tượng được khi Chu Gia Dã khóc sẽ ra sao, nếu anh đã không muốn nói cho tôi biết thì chắc chắn chuyện có liên quan đến tôi.
Anh khóc trước mặt mẹ là chuyện khi nào nhỉ, chắc chắn sẽ không phải trong hai năm gần đây vì quãng thời gian này anh bận rộn từ nam ra bắc, khó có dịp về thành phố Nam Đài, đáp máy bay xong lại phải ngồi tàu cao tốc, sau đó còn phải chuyển sang xe khách đường dài. Trong thời gian nghỉ ngơi ngắn ngày đó, anh sẽ không chạy ngược chạy xuôi về Nam Đài mà dành hầu hết thời gian về nhà ở Đế Đô.
Vậy anh khóc vào khi nào nhỉ?
Anh nói chờ lần sau gặp mặt sẽ nói cho tôi biết, nhưng đến lần gặp mặt tiếp theo, tôi đã được cảm nhận điều đó sâu sắc hơn bao giờ hết, nước mắt vốn dĩ không có nhiệt độ nhưng nước mắt của anh rơi trên mu bàn tay nóng đến mức ngay cả linh hồn của tôi cũng thấy đau đớn vô cùng.