Về Nam Đài một chuyến cũng không dễ dàng, sau khi rời khỏi sân bay tỉnh còn phải lên cao tốc, sau đó lại đi xe đường dài.
Phải mất nhiều chặng đường để đến được thành phố nhỏ phía nam này, tốn ít nhất hai ngày tính cả thời gian di chuyển và chờ xe.
Một chốc của Chu Gia Dã là không ít ngày, tôi hỏi khi nào anh đi thì anh chỉ nói: “Ý Ý, nào có ai thúc giục anh đi như em chứ, bây giờ anh không tiến tổ quay phim, người tổ chức các hoạt động khác phải về nhà ăn tết, anh cũng phải về nhà ăn tết giống họ.”
Nhìn anh không giống về nhà ăn tết lắm, anh đi tay không, không mang hành lý, trên dưới cả người chỉ có chiếc điện thoại, cũng không có đồ sạc pin.
Đêm đó anh chạy về Nam Đài, quần áo anh thay giặt đều được lấy từ căn phòng cũ của anh. Anh cười xán lạn đẹp đẽ, thực hiện thái độ đúng mực của diễn viên đến cùng, ôm tôi nói chuyện vui vẻ suốt đêm.
Nhưng tôi có thể thấy rõ quầng mắt anh xanh đen.
Tôi cũng không muốn đâm thủng sự thậy, chỉ nói tôi buồn ngủ, bảo anh để mai rồi nói. Anh ngoan ngoãn im miệng, còn tỏ ra hơi ấm ức.
Nhưng sau khi anh ngủ, sự bất an và rệu rã của anh thể hiện không sót chút nào, anh ngủ không hề yên ổn, tôi động một chút thì anh sẽ ôm tôi chặt hơn, vỗ sau lưng tôi theo bản năng, đây là động tác anh thường làm lúc tâm trạng của tôi không tốt.
Đến sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh mở mắt ra rồi nhìn tôi, trong mắt anh chợt hiện lên vẻ bối rối như vẫn còn đang trong một giấc mơ đau đớn, sau đó anh dần lấy lại sự tỉnh táo và hỏi sao tôi dậy sớm vậy như không có chuyện gì xảy ra. Anh lấy lòng bàn tay xoa xoa trán, vẻ mặt đau đớn như thể vẫn chưa nguôi ngoai khỏi giấc mơ kia nên tôi giả vờ như không thấy.
Tôi nói rằng thói quen hiện tại của tôi lành mạnh đến mức tôi cảm thấy như đang ở tù, ngủ sớm dậy sớm, ăn ba bữa một ngày, tập thể dục đúng giờ, không lên mạng và làm nhiều việc hơn.
Chu Gia Dã nghe xong thì cười hỏi: “Em không lên mạng thật à?”
“Không thì sao em nói cuộc sống của em dạo này giống như ngồi tù được?”
“Vậy mấy ngày nay anh ngồi tù với em à?”
“Anh ngồi tù cái gì chứ, trong nhà có cả đống việc chờ anh giúp, cô bảo hôm nay phải giết gà và ngỗng, trùng hợp anh về thì đó sẽ là việc của anh, em ngủ tiếp, anh đừng phiền em.”
Sau đó anh bị tôi đẩy xuống giường.
Anh rửa mặt rồi thay quần áo, trước khi đi lại ngồi xuống bên cạnh tôi, chống tay bên gối cúi người hỏi: “Ý Ý, từ sáng đến giờ em chưa nói yêu anh, cũng không ôm anh.”
Tôi lật người đối mặt với anh, kéo cổ áo anh xuống định hôn.
Nhưng đến lúc muốn hôn thật thì anh hoàn toàn không có ý từ chối.
Chóp mũi tôi chua chua, ra vẻ cười nhạo anh: “Chu Gia Dã, bệnh sạch sẽ của anh đâu, không phải chưa đánh răng thì không cho em hôn sao?”
Nhưng anh bị tôi cười nhạo cũng không có phản ứng gì, chỉ hơi cúi đầu tự hoàn thành nụ hôn dang dở của tôi, môi anh dán lên môi tôi rất lâu.
Tôi không nhắm mắt, cứ thế ngắm nhìn hàng mi rậm rạp của anh, giống như con bướm bay qua màn mưa, chỉ thở một lát rồi dừng lại.
Anh gỡ bàn tay đang níu cổ áo của anh ra, nhét vào chăn rồi rời đi
Điện thoại di động ở ngay bên cạnh, cả thế giới đều có chung một lối vào.
Nhưng cuối cùng tôi cũng không mở ra đọc những hỗn loạn trên mạng, anh muốn có một giấc mơ bình yên, tôi sẽ giúp anh thực hiện giấc mơ của mình.
Mấy ngày có Chu Gia Dã ở đây, tôi mới được tận mắt thấy hình ảnh cụ thể về những chuyện lúc nhỏ mà mẹ anh từng kể tôi nghe.
Mấy ngày tết rất bận rộn vì trong nhà có nhiều họ hàng, bạn bè tới lui, anh cũng bận rộn giết gà, vịt, ngan, rửa rau, thái hành.
Có lần anh đang cắt hành tây.
Anh ở phòng bếp gọi tôi từ xa, tôi hỏi anh làm gì, anh nói lấy giúp anh ít giấy.
Khi đó tôi vẫn chưa biết anh đang cắt hành tây, tò mò anh thái thịt thì cần giấy làm gì, thế là tôi xé một trang trống trong sổ ghi chép ở quầy tính tiền ra, buồn bực đi vào đưa cho anh, lúc ấy anh bật cười, ngửa đầu lên với đôi mắt ướt đẫm: “Ý Ý, giấy lau nước mắt.”
Lúc này tôi rất tò mò, nhón nhân nhìn mắt anh.
Anh quá cao, tôi không nhìn thấy, tôi bám lên cổ anh để nhảy lên nhìn, miệng cũng không buông tha: “Anh ngửa đầu làm gì, nước mắt chảy thì cứ để nó chảy đi, cúi đầu cho em xem thử nhanh lên.”
Anh bị tôi dày vò, ngoan ngoãn cúi đầu xuống cho tôi xem.
Anh có một đôi mắt rất đẹp, dù đôi mắt anh rưng rưng vì bị kích thích bởi củ hành, thậm chí anh còn nở một nụ cười bất đắc dĩ nhưng khoảnh khắc anh nhìn tôi với đôi mắt ướt đẫm, lòng tôi vẫn rất đau.
Thế là chẳng còn tâm trạng tò mò, cũng chẳng muốn đùa giỡn, lúc này tôi buông lỏng cổ anh ra, nhanh chóng đi ra ngoài lấy giấy vào cho anh.
Sau đó anh tiếp tục cắt hành, tôi ở bên cạnh lau mắt cho anh.
Củ hành được cắt xong rất nhanh, anh nhanh chóng đi cắt món khác. Tôi cũng không chơi ở bên ngoài nữa mà đứng ngay bên cạnh nhìn anh.
Anh nấu ăn giỏi, mỗi khi xuất hiện trên các chương trình tạp kỹ ẩm thực, những khách mời khác rất ngạc nhiên trước tài nấu nướng của anh, chủ yếu do anh lớn lên với gương mặt khó thuần và nổi loạn, thoạt nhìn như người được chiều chuộng bao bọc mà lớn lên, hoàn toàn không giống người biết làm việc nhà, mang đến cho người ta cảm giác như một thiếu gia được nuông chiều dạo bước giữa thế gian.
Khi được hỏi đã học nấu ăn như thế nào, mọi người đoán rằng đó là vì sở thích nhưng anh thẳng thắn chia sẻ chuyện gia đình có một quán ăn, anh đã phụ giúp việc nhà từ khi còn nhỏ, anh thản nhiên và giản dị khiến mọi người đều cảm thấy vui vẻ khi tiếp xúc với anh.
Chu Gia Dã từng dạy tôi nấu ăn, hồi còn ở Đế Đô, hầu như phần lớn thời gian anh đều đi vắng, mà tôi ở chỗ của anh nên cũng không tiện đặt thức ăn ngoài. Anh đã dạy tôi một số món đơn giản, không đòi hỏi kỹ năng dùng dao quá rắc rối, anh sợ tôi sẽ cắt vào tay. Nhưng tôi cũng chỉ học được vài món đơn giản như thế nên mỗi lần về nhà anh đều cố gắng nấu thật nhiều món ngon cho tôi, cũng luôn tiếc nuối vì không thể nuôi tôi béo hơn.
Nhưng vào lúc này, khi nhìn đôi bàn tay đã từng nắm tay tôi và ôm tôi, cũng là đôi tay đẹp đẽ được hàng tỉ tấm hình chứng thực trước ống kính, được hàng nghìn người khen ngợi đang thuần thục lưu loát thái rau trong làn khói bếp ấm áp cũng khiến mùa đông ở thành phố nhỏ phương Nam bớt lạnh hơn rất nhiều, tiếng cười vui vẻ của lũ trẻ chạy nhảy bên ngoài có thể truyền khắp phố Văn Hòa, khi tôi nhìn anh, tôi có ảo giác rằng Chu Gia Dã mười mấy tuổi còn học cấp ba đang ở bên cạnh.
Anh nhận ra tôi nhìn chằm chằm vào anh, hỏi tôi đang nghĩ gì thế.
Tôi nói trong khoảng thời gian tôi ở đây nghe được thật nhiều chuyện cũ của anh.
Anh cười nói: “Chuyện cười nhạo anh đúng không?”
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ bên cạnh, chống cằm nhìn anh: “Mẹ anh nói từ nhỏ anh đã không chịu ngồi yên, suốt ngày chơi đùa ở bên ngoài với mấy thằng nhóc trên phố đến nỗi quên mất nhà mình.”
“Ừm.”
“Nhưng họ chưa từng lo anh làm loạn ở ngoài, vì anh không đánh nhau cũng không gây chuyện, bọn con trai nhà bên cạnh đều bị mời phụ huynh khi giáo viên bắt gặp nắm tay trong trường, có rất nhiều cô gái thích anh nhưng anh chỉ một lòng nhớ thương bóng rổ, mấy lần bị mời phụ huynh đều vì chơi bóng rổ mà xao nhãng học hành, mẹ anh nói anh không đủ thực lực, sợ anh định hướng không tốt, sau này không lấy vợ.”
Anh cười một tiếng: “Đúng là lời mẹ anh nói.”
“Chu Gia Dã, vì sao anh lại thích em?”
Anh đang bận, lưu loát lừa tôi: “Có thể là do ngày đó em đánh bóng rổ rất hay.”
“…”
Qua loa quá đi.
“Anh nghiêm túc à, ngày đó anh dạy em chơi bóng rổ, em không ném vào được quả nào.”
“Sao không vào? Vào rồi.” Anh cắt rau xong rồi cho vào bát đã chuẩn bị sẵn gần đó, đồng thời trả lời tôi: “Không phải em ném vào lòng anh sao?”
Anh đưa lưng về phía tôi, tôi âm thầm cong khóe môi nhưng miệng lại không thèm nể mặt: “Anh chỉ biết nói mò.”
Không khí trong phòng bếp rất nóng, ngăn cách với mùa đông bên ngoài như hai thế giới, nhưng bên ngoài cũng rất náo nhiệt, người dân rất hiền hòa, không khí tết ở thị trấn nhỏ phía Nam này vui tươi và ấm áp.
Tôi ngồi trên chiếc ghế nhỏ trong bếp nhìn Chu Gia Dã nấu ăn, chợt có ảo giác đây mới thật sự là cuộc sống thực sự. Năm lớp mười hai Chu Gia Dã đợi tôi khỏe lại để cùng đi học, chúng tôi hỏi nhau xem đã viết gì trong tờ giấy về ngôi trường mơ ước, sau đó sẽ cố gắng để được nhận vào cùng một trường đại học, có lẽ vẫn sẽ có rất nhiều cô gái thương nhớ anh, nhưng tôi có thể nắm tay và kéo anh đi mà không hề dè chừng, anh sẽ phải dỗ dành tôi rất lâu, anh sẽ chuẩn bị một lời tỏ tình thật lãng mạn trong ngày sinh nhật của tôi, giống như lời tỏ tình mà tôi nhìn thấy ở quảng trường trường học ngày hôm đó, chàng trai ấy hô to rằng anh rất yêu tôi.
Thật ra tất cả không phải không có có đầu mối, từ sớm khi Nhạc Nhạc dặn tôi thời gian này bớt lên mạng, tôi đã đoán được đại khái đã xảy ra chuyện gì rồi.
Nhạc Nhạc rất thích xem drama giải trí, cô bé thuộc làu làu những chuyện phiếm về ngôi sao, nhưng có một ngày cô bé đột nhiên nói với tôi, chị Lâm Ý gần đây bớt lên mạng nhé, nhưng chị yên tâm, không phải chuyện gì lớn, em theo dõi hướng gió giúp chị.
Tôi thật sự không sử dụng internet nhiều, tôi sẽ tránh Internet cho đến khi tâm trạng ổn định. Sau này tôi cảm thấy cuộc sống chân thực ở phố Văn Hòa thú vị hơn thế giới ảo trên mạng nên tôi cũng ít chú ý tin tức trên hot search. Trong thời gian đó, ngoài việc viết xong bản thảo và đăng tải, phần lớn thời gian tôi sẽ dành để ngủ hoặc đi dạo quanh các cửa hàng, nó khiến tôi cảm thấy bình yên hơn bao giờ hết.
Cho nên thật ra tôi không biết trên mạng xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái vẫn có thể đoán được.
Trở lại Nam Đài mất ít nhất hai ngày.
Một ngày sau hôm Nhạc Nhạc gửi tin nhắn cho tôi, Chu Gia Dã xuất hiện ở cửa nhà tại Nam Đài. Giây phút tôi mở cửa, anh không mang theo gì, không hành lý, chỉ có một chiếc điện thoại di động, không mang theo cả sạc pin, mái tóc được anh cố ý vuốt gọn trước khi mở cửa để anh thoạt nhìn không giống như vừa đi đường vội vã. Tôi nói thời gian này tôi như ngồi tù, không lên mạng thì giữa mày anh mới có chút thả lỏng khó lòng nhận ra.
Mấy ngày nay Chu Gia Dã không đi đâu cả, không ở trong nhà thì sẽ ở cửa hàng, anh cố gắng dành thời gian ở bên tôi, bộ dạng cũng giống như muốn trông chừng tôi.
Khoảng thời gian bận rộn nhất của năm mới đã qua, anh cũng ít đến cửa hàng hơn, anh chơi những trò chơi nhỏ với tôi trên chiếc máy tính cũ kỹ, giống như nhiều năm về trước, tôi đã nói với anh rất nhiều điều vô nghĩa, thời gian như nước đun sôi để nguội, không có thăng trầm.
Tôi chỉ có thể nhìn thấy sự buồn đau bất an lúc anh ngủ, tóc anh rất mềm, ngón tay luồn vào như sờ sợi lông thiên nga. Ánh nắng buổi trưa rất yên tĩnh, anh đang ngủ trưa, tôi khẽ nhúc nhích thì anh sẽ tỉnh.
Giấc mộng của anh chưa từng yên ổn, đến khi thức giấc và nhìn thấy tôi mới có thể thở phào, chút không yên đó nhanh chóng biến mất, sau đó anh ôm tôi chặt hơn, hỏi tôi sao lại dậy, là vì mơ thấy ác mộng à.
Tôi không muốn anh như thế.
Tôi vuốt mái tóc mềm mại của anh, hỏi: “Khi nào thì anh trở về?”
Buổi chiều yên tĩnh này chững lại một giây.
Anh nhắm mắt lại, giọng nói khàn đặc: “Còn sớm mà, vẫn có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Tôi không tiếp tục hỏi, buổi chiều anh thức dậy tôi đã ở dưới lầu phơi nắng với Hoa Hoa. Chu Gia Dã ngủ đến nỗi đau đầu, xoa giữa mày đi xuống tầng, anh ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa tay sờ Hoa Hoa một cái, hỏi tôi sao lại dậy sớm như vậy.
Tôi nói đã không còn sớm, là anh mệt quá nên mới ngủ lâu như vậy.
Anh không nói gì.
Anh sờ đầu Hoa Hoa, tôi cũng sờ đầu anh: “Chu Gia Dã, anh cho bản thân thêm chút thời gian nghỉ ngơi đi, em ở Nam Đài rất tốt, mẹ anh nấu cơm ngon lắm, em ăn ngon ngủ ngon, chẳng phải em đã béo lên mấy kí rồi sao?”
Anh vẫn không nói lời nào.
Tôi thở dài vuốt lỗ tai anh: “Chu Gia Dã, để ý đến em chút đi.”
Anh mới tỉnh ngủ nên giọng nói hơi khàn, anh không nhìn tôi, giọng nói mang theo chút ấm ức: “Em vứt anh ở Đế Đô một mình.”
Tôi buồn cười: “Nói gì thế, sao lại là em vứt anh ở đó, quanh năm suốt tháng anh ở Đế Đô được mấy ngày chứ? Hơn nữa không phải là em không quay về, chỉ là trong khoảng thời gian này ở Nam Đài thật sự rất vui vẻ.”
Vào đông nên thời tiết trở nên lạnh lẽo, cho dù có nắng thì gió vẫn rét căm căm.
Gió ở Nam Đài rất hòa nhã, thổi ánh nắng trải dài khắp mặt đất, gò má, lọn tóc, mi mắt anh đều sáng rực trong làn gió nhưng khi tôi sờ đến lỗ tai anh lại lạnh buốt.
Tôi lại nhéo nhéo tai anh, lần này tôi nói với anh bằng giọng rất nghiêm túc: “Em không sao thật đấy Chu Gia Dã, chờ anh hết bận đến đón em về nhà, được không?”
Rất lâu sau, cuối cùng anh mới ngừng so đo chút chuyện này, chỉ đổi một tội danh để tôi dỗ anh: “Em bỏ anh một mình ở trong phòng, em thà ở bên ngoài với Hoa Hoa cũng không ở cạnh anh.”
“Lỗi của em, em xin lỗi mà.”
“Anh vừa thức dậy không thấy em bên cạnh, còn tưởng rằng mình ở trong khách sạn mà tổ chương trình sắp xếp.”
“Xin lỗi anh.” Tôi hôn anh một cái: “Cho nên anh về sớm chút được không, đừng chiếm lấy thời gian em phơi nắng với Hoa Hoa mỗi xế chiều.”
Ánh mắt Chu Gia Dã nhìn tôi rất u ám, nhìn chằm chằm Hoa Hoa vô tội một chút sau đó khiêng tôi lên lầu, Hoa Hoa không biết xảy ra chuyện gì nhưng nhìn hai chúng tôi rời đi thì nó cũng vội vàng đuổi theo.
Tôi ôm cổ anh nhịn cười: “Chu Gia Dã, sao anh mới bị trêu chọc một xíu mà đã không chịu nổi vậy?”
“Em biết thì tốt.” Giọng anh vẫn rất tệ.
“Muốn dỗ à?”
“Muốn."
"Quỷ ngây thơ Chu Gia Dã."
"Ừm."
Tôi tựa vào vai anh cười, hôm đó thời tiết thật đẹp.