Màn pháo hoa trên bầu trời đêm dần kết thúc, không gian trở nên yên tĩnh.
Bấy giờ Chu Gia Dã mới nghiêng người hôn tôi, rất nhẹ nhàng và cũng rất khẽ, chỉ chạm vào môi tôi một cái. Thế nhưng tôi lại nếm được vị nước mắt mặn chát dính trên cánh môi anh, hàng lông mi của anh vẫn còn run rẩy vì lo lắng, giống như cánh bướm yếu ớt dừng lại giữa màn mưa.
Tôi nắm lấy tay anh, chạm vào vết sẹo trên ấy, anh cũng để mặc cho tôi động chạm.
Anh ngoan ngoãn và yếu ớt, giống như lột bỏ lớp vỏ thương tích đầy người, thản nhiên để lộ phần da thịt mềm non nớt trước mắt tôi.
“Chu Gia Dã.”
Tôi gọi tên anh, nhưng anh không trả lời.
Tôi nhéo nhéo tay anh, mà anh chỉ yên lặng dựa vào bờ vai tôi.
Tôi giơ tay ôm lấy anh, qua một lúc lâu, cảm giác thời gian của anh dần trôi qua và lắng lại. Nhưng anh không hề ôm lại tôi, chỉ im lặng bất an dựa vào vai tôi.
Tôi thở dài, ôm mặt anh để anh ngẩng đầu lên.
Sau đó, tôi ngồi xổm xuống trước mặt anh.
Lúc ngón tay chạm đến thắt lưng của anh, Chu Gia Dã nhận ra tôi định làm gì, giơ tay đè vai tôi lại để ngăn cản. Tôi nắm lại bàn tay đặt trên vai mình của anh, ngẩng đầu nhìn anh, nhéo đầu ngón tay anh rồi mỉm cười. Sau đó bàn tay tôi tiếp tục lần xuống dưới, dùng cách anh đã dạy tôi để làm anh vui vẻ lên.
Anh nhắm mắt lại, phần thân trần trụi bị bàn tay tôi nắm giữ chặt chẽ.
Sau đó tôi đi đánh răng súc miệng, anh cũng đi theo, từ đằng sau cúi người ôm tôi. Trong gương, tôi có thể thấy đôi tay anh vòng qua eo mình, khuôn mặt vùi vào vai và cổ tôi. Anh cao lớn nhưng lại cong lưng nép vào người tôi, cả người đầy vẻ ỷ lại và yếu đuối.
Tôi đánh răng xong, quay mặt sang nhìn anh: “Chu Gia Dã, anh nặng quá.”
“Anh không nặng.” Giọng nói của anh khản đặc, vừa trầm vừa khàn, thế nhưng lời nói lại giống như đứa trẻ bướng bỉnh.
“Đừng ôm em ở trong này được không, ra ngoài trước đã nhé.”
Anh không lên tiếng.
Tôi nắn bóp mặt anh, giống như dỗ một người bạn nhỏ: “Chu Gia Dã.”
Lúc này anh mới ừ một tiếng rồi nắm lấy tay tôi.
Cả đêm hôm đó anh ôm tôi không chịu buông tay. Tôi chê anh đè lên tóc mình, anh không hề tranh cãi với tôi mà chỉ đẩy tóc tôi ra sau rồi một lần nữa chôn mặt lên gối của tôi.
Anh như đứa bé ngoan, nói gì nghe nấy, đánh không đánh trả mà mắng cũng không cãi lại. Nhưng khi nhìn thấy anh ngủ mà không cau mày nữa, tôi đành chấp nhận bị anh ôm và đè lên tóc cả đêm.
Ngày hôm sau Chu Gia Dã vẫn cùng tôi chơi những trò chơi nhỏ trên chiếc máy tính cũ. Mấy trò này đối với anh rất đơn giản vì chúng ở cấp thấp nhưng anh vẫn chịu khó chơi với tôi hết lần này đến lần khác, cùng tôi hoàn thành từng ván một. Bữa trưa, anh nấu món tôi thích ăn nhất. Mẹ anh thấy vậy liền nói hình như anh muốn nuôi tôi thành heo. Tôi kén ăn, anh cũng không vừa, vừa dỗ vừa dọa tôi. Trong lúc anh rửa bát, tôi từ phía sau nhảy lên ôm lấy anh, anh cũng hơi cúi người xuống hợp tác với tôi. Chờ đến khi tôi trượt xuống rồi, Chu Gia Dã mới cúi mặt không nói gì, chờ tôi hôn anh.
Khi tôi tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa thì Chu Gia Dã không còn nằm bên cạnh tôi nữa, anh đã thay bộ quần áo giống như ngày anh trở về Nam Đài.
Chính Chu Gia Dã là người đánh thức tôi dậy. Trong lúc tôi còn đang ngái ngủ và mơ màng, anh đã cúi người xuống hôn tôi, từ trán đến giữa lông mày rồi đến bờ môi, hết lần này đến lần khác. Sau đó tôi tỉnh táo, ôm ngược lại cổ anh không muốn buông tay.
Hơi thở của anh bắt đầu trở nên nặng nề nhưng ánh mắt vẫn rất dịu dàng. Chu Gia Dã khẽ vuốt ve khuôn mặt tôi, thấp giọng nói, không giống như lời tạm biệt mà giống người yêu quyến luyến nỉ non: “Lâm Ý.”
“Anh đi đây.”
Cuối cùng anh quấn quýt bên môi tôi: “Chờ anh làm xong việc sẽ quay lại đón em.”
Anh nhét tay của tôi vào trong chăn, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, giống như anh chỉ đi xuống tầng một chút, nếu tôi muốn tìm người thì chỉ cần gọi to tên anh là anh sẽ lập tức bước tới ôm tôi.
Rất lâu sau khi tiếng đóng cửa vang lên, trong phòng không còn bất kỳ chút hơi thở nào của anh. Không khí mùa đông luôn lạnh lẽo, dù bên ngoài có nắng chói chang thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng nhiệt độ đang lạnh buốt. Rõ ràng tôi đã hy vọng về chuyện này biết bao, thế mà bây giờ tôi lại muốn khóc.
Điện thoại bên người rung lên.
Tôi vội vàng chộp lấy máy. Chu Gia Dã gửi tin nhắn tới: [Đến nơi anh sẽ báo cho em.]
Sau khi rời đi lần đó, Chu Gia Dã thật sự không quay lại Nam Đài nữa.
Suốt cả năm trời anh rất bận rộn. Người đại diện của anh nói với tôi rằng mấy năm tới Chu Gia Dã vẫn đang ở trong thời kỳ thăng tiến, nhưng anh đang nỗ lực để rút ngắn quãng thời gian này. Anh ấy nói cho tôi biết Chu Gia Dã đã rất cố gắng để có được cơ hội với đạo diễn Trần. Trong những ngày tôi mòn mỏi chờ đợi mà không nhận được tin nhắn thì anh đang cố gắng không ngừng. Bây giờ cơ hội đã tới tay, tên đã giương cung nên Chu Gia Dã không thể bỏ lỡ. Anh còn rất trẻ, thời gian gia nhập giới cũng chưa lâu, lúc này có quá nhiều người quan tâm và theo dõi anh, anh không còn đường lui nữa.
Hồi đầu năm, vì tôi che giấu mình quá kỹ nên họ chỉ chụp ảnh được góc mặt hơi mờ, đồng thời xuất hiện vài tin đồn rời rạc. Các blogger chỉ có thể nhắm vào việc Chu Gia Dã không bác bỏ tin đồn một cách rõ ràng như trước đây, nhưng cuối cùng cũng không có ai tìm được bằng chứng xác thực.
Sau đó, tin tức này bị những thông tin sốt dẻo hơn đè bẹp.
Một nam diễn viên mới ra mắt khán giả, sau khi trở nên nổi tiếng anh ta đã chia tay mối tình đầu sau tám năm hẹn hò. Cô gái này đã đích thân viết một bài đăng dài hàng nghìn chữ trên weibo, đồng thời còn có bằng chứng về việc phá thai lúc trước. Trong đoạn ghi âm trò chuyện đính kèm, nam diễn viên sốt ruột cảnh cáo cô ta rằng nếu không phá thai thì anh ta sẽ chặn cô.
Nam diễn viên kia cho công chúng ấn tượng là một người dịu dàng và trong sạch, vì vậy hành động cùng với những lời nói trong ghi âm của anh ta khiến mọi người được mở rộng tầm mắt, tin tức này lên bảng hot search mấy ngày rồi mà chưa ngừng.
Cư dân mạng còn chưa hoàn hồn thì lại có thêm thông tin rằng trước khi chia tay mối tình đầu, nam diễn viên đã ra vào khách sạn và có những cử chỉ thân mật với người khác.
Sự việc chấm dứt ở đây, dư luận sôi sùng sục lên cao trào, nam diễn viên kia cuối cùng cũng không thể giả chết được nữa, đứng ra nói lời xin lỗi và tạm ngừng tất cả các hoạt động tiếp theo, tài nguyên và đại ngôn cũng lần lượt bị hủy bỏ.
Giờ đây Chu Gia Dã đã không còn kiêng kỵ khi nhắc đến những chuyện này với tôi. Anh thẳng thắn nói cho tôi biết mấy nghìn chữ trong bài đăng của cô gái kia là do thuê người viết hộ. Câu chuyện không phải giả, nhưng nhờ người viết nên bài đăng có thể dễ dàng tác động đến cảm xúc của công chúng hơn. Người viết hộ này do người của anh giới thiệu, những bức ảnh vào khách sạn bị lộ ra cũng do bên anh cung cấp.
Nguyên nhân rất đơn giản, những tin đồn liên quan tới tôi là do nam diễn viên kia bày ra.
Bây giờ Chu Gia Dã đã được diễn phim điện ảnh của đạo diễn Trần, khiến người khác ghen tỵ đỏ mắt. Rất nhiều người mong anh ngã ngựa, nhưng anh lại không có thông tin gì xấu, điểm yếu duy nhất của anh chính là tôi.
Nhưng tôi vẫn rất lo lắng: “Nhỡ anh ta thật sự có vài bức ảnh có sức nặng thì phải làm sao?”
“Thì thừa nhận thôi.” Sau đó Chu Gia Dã lại nói: “Nhưng anh không muốn dùng cách này để thừa nhận mối quan hệ với em. Anh hy vọng sẽ thực hiện được theo cách anh muốn.”
“Anh muốn theo cách gì?”
Một lúc lâu sau mà anh vẫn không nhắn tin trả lời.
Tôi cho rằng anh lại tiếp tục làm việc nên không mấy quan tâm nữa, tiếp tục lướt weibo.
Thế nhưng mấy phút sau, Chu Gia Dã lại gửi cho tôi một đoạn video ngắn, chắc anh vừa tìm và tải về máy. Tôi mở ra xem, đó là cảnh một người tỏ tình ở quảng trường thời tôi còn học đại học. Anh ấy đã chuẩn bị pháo hoa rất lãng mạn và nắm tay người mình thích giữa sự hò reo và chú ý của gần như toàn trường. Rất nhiều người đã quay chụp lại và đăng lên nền tảng video ngắn, sau đó đoạn video này trở nên hot trong một khoảng thời gian khá dài .
Ngày đó tôi cũng có mặt, còn quay video gửi cho Chu Gia Dã xem.
Anh gửi video tới rồi nhắn: [Hết cách rồi, Ý Ý nhà anh thích kiểu tỏ tình này.]
“…”
Làm sao để tôi nói với anh rằng thật ra không cần làm tới mức này?
Nhưng dù không muốn thừa nhận thì khóe miệng tôi cũng đã sắp vểnh lên tận trời: [Anh chàng đó là chủ tịch câu lạc bộ hip hop của trường em, nổi tiếng đẹp trai trong trường cho nên lúc tỏ tình anh ấy mới nhảy ở nơi công cộng.]
Những lời năm đó anh đã hỏi tôi, giờ anh có thể danh chính ngôn thuận, thẳng thắn hùng hồn hỏi lại tôi lần nữa: [Đẹp trai cỡ nào?]
Tôi gõ chữ, dù sao anh cũng không nhìn được khóe miệng nhếch cao lên trời của tôi mà: [Năm nhất đại học em đã gặp trực tiếp anh ấy khi câu lạc bộ tuyển thành viên mới, anh ấy thật sự rất đẹp trai và là một người tốt bụng. Anh ấy còn hỏi em có muốn tham gia câu lạc bộ hip hop không, em nói rằng mình không biết nhảy. Nhưng anh ấy thật sự rất tốt, giọng nói cũng cực kỳ êm tai, còn khuyến khích em tới tham gia bất cứ lúc nào nếu em quan tâm.]
Tôi cố tình nhắc lại những lời mình đã nhắn cho anh năm đó một lần nữa.
Tôi sắp không nhịn được cười nữa rồi.
Đối phương đang gõ tin nhắn trả lời thì bỗng ngừng lại.
Sau đó đối phương tiếp tục gõ.
Lần này Chu Gia Dã trả lời: [Cũng chỉ thế mà thôi.]
[Thế là thế nào?]
[Không đẹp trai bằng anh.]
[Nhưng người ta cũng đẹp trai mà, nổi tiếng trong trường đại học của em, mọi người đều biết đấy. Đám sinh viên đều nhao nhao hỏi thông tin liên lạc của anh ấy trên diễn đàn trường.]
[Nếu anh còn ở trong trường thì không tới lượt cậu ta.] Nhắn xong, anh lại hung dữ bổ sung hai chữ: [Hiểu không?]
Cuối cùng tôi cũng không nhịn nổi nữa, cười chảy cả nước mắt.
Tôi mải cười nên chưa nhắn tin trả lời anh được, thế mà anh còn sốt ruột hơn tôi, bấm máy gọi thẳng tới. Tôi vội vàng thu lại nụ cười, vừa bắt máy đã nghe giọng nói lạnh lùng của anh vang lên: “Trả lời tin nhắn.”
“Hiểu, em hiểu hết.” Tôi nín cười.
Nhưng rõ ràng Chu Gia Dã không nể mặt tôi chút nào, vẫn giữ nguyên vẻ lạnh lùng nói: “Em chẳng hiểu cái gì hết.”
“Em hiểu, em thật sự hiểu mà. Nếu Chu Gia Dã của chúng ta mà còn ở trường thì những anh chàng đẹp trai khác làm gì có cửa mà so sánh, chắc chắn ngày nào em cũng sẽ canh me ở confession của trường để xin thông tin liên lạc của anh, ngồi canh ở sân bóng rổ của tường hoặc tới bám rễ ở cửa ký túc xá để chờ anh. Em sẽ nghĩ đủ mọi cách, hỏi đủ người để biết được thời khóa biểu của lớp anh, sau đó tới phòng học đợi sẵn, sớm tối đều đợi anh.”
Lúc này tâm trạng của anh mới tốt hơn một chút, nhưng anh vẫn cười khinh bỉ rồi nói mà không hề nể nang gì: “Người hâm mộ anh nhiều như vậy, sao em có thể dễ dàng đợi được anh?”
“Em chắc chắn có thể.”
“Em tự tin như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi, nhiều người thì đã làm sao, chẳng phải anh chỉ cần liếc mắt đã thấy em rồi à?”
Chu Gia Dã không nói gì.
Tôi bật cười ở đầu dây bên này: “Chu Gia Dã, anh có nhớ năm lớp mười, anh mang hai cái cặp sách, trong đó có một cái chứa quả bóng rổ, anh nhờ em cầm cặp sách xuống sân. Hôm đó em ở ngoài sân bóng rổ, có quá nhiều người đứng theo dõi anh, em đang lo lắng không biết làm thế nào để tìm được anh thì anh vừa quay đầu đã tìm thấy em. Làm sao anh thấy được em vậy?”
Anh im lặng một giây: “Quên rồi.”
“…”
“Chuyện nhỏ đã qua lâu như vậy rồi, anh thật sự không nhớ rõ.”
“Còn có thể là vì sao nữa. Anh nhờ em cầm cặp sách xuống nên chắc chắn trong lòng anh vẫn luôn mong ngóng xem lúc nào thì em cầm đến, cho nên em vừa mới xuất hiện là anh đã nhìn ra rồi.”
“Thế ngày lễ giáng sinh năm đó làm thế nào anh tìm được em ở sân bay?”
Anh bật cười, lần này là cố tình muốn trêu tôi: “Quên rồi.”
“Vậy bao giờ anh nhớ lại thì quay về gặp em.”
Nghe vậy, Chu Gia Dã phì cười thành tiếng, cười đến mức ho khan.
Cười một lúc lâu, anh mới ngừng lại: “Ý Ý, em biết cách tra tấn anh thật đấy.”
“Nói nhanh lên chút đi.”
“Còn có thể vì lý do gì nữa.” Trong giọng nói của anh có ý cười, cũng có một chút sáng tỏ và lưu luyến: “Em chỉ muốn nghe anh nói anh thích em thôi mà.”
Khóe miệng tôi vểnh lên trời, được tiện nghi còn khoe mẽ: “Em muốn anh nói đấy, thì sao?”
“Không sao cả, anh thích Ý Ý, chỉ thích Ý Ý xấu xa hay tra tấn anh thôi.”
Anh nói với giọng điệu vô cùng lưu manh, tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra bộ dạng của anh khi nói những lời này, nửa bất lực, nửa còn lại là chiếu lệ, khiến người ta rất muốn nhéo mặt anh rồi uy hiếp anh nói lại lần nữa. Thế nhưng tôi lại mê muội trước sự cưng chiều trong giọng nói của anh.
Sau khi trời vào hạ, phim của Chu Gia Dã cũng được chiếu. Tôi đã mua vé từ trước, đứng chờ ở rạp chiếu phim duy nhất của Nam Đài.
Tôi chụp ảnh vé xem phim gửi cho Chu Gia Dã, nói rằng mình sắp nhìn thấy anh rồi. Tôi cho rằng anh sẽ rất tự tin bảo tôi xem thật kỹ màn biểu diễn của anh, nhưng anh lại gửi cho tôi ba chữ: [Hồi hộp quá.]
Tôi không nhịn được cười: [Anh hồi hộp cái gì? Không phải anh vẫn luôn rất hài lòng với màn thể hiện của mình hay sao?]
[Nhưng vẫn rất hồi hộp, giống như bị giáo viên kiểm tra bài vậy.]
[Anh sợ giáo viên từ bao giờ thế?]
Tôi còn nhớ rõ năm lớp mười, giáo viên chủ nhiệm nổi tiếng nghiêm khắc, mấy học sinh hay gây chuyện trong lớp đều sợ ông ấy, nhưng Chu Gia Dã lại không sợ. Lúc thầy giáo đi ngang qua người tôi, tôi luôn căng thẳng tới mức không dám thở mạnh. Kết quả, khi thầy giáo đến xem bài tập của Chu Gia Dã, anh còn tự giác giơ bài ra và xin thầy hãy khen ngợi, khiến thầy giáo cũng không nhịn được, vừa tức vừa buồn cười.
Nhưng giờ đây Chu Gia Dã lại nghiêm túc nói: [Ý Ý, đợi lát nữa xem hết phim em phải khen anh, không được mắng anh đâu nhé.]
[Sao em lại mắng anh? Dù những người khác đều mắng anh thì em cũng sẽ không mắng.]
[Không có chuyện đó đâu.]
[?]
[Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất của anh cũng khá ổn, không đến mức tất cả mọi người đều mắng anh.]
[Vậy sao vừa nãy anh còn bảo mình rất hồi hộp?]
[Ý Ý không giống.]
[Không giống chỗ nào, em cũng là khán giả mà.]
[Em là khán giả đặc biệt.]
Trên thực tế, từ lâu trước khi phim chiếu, dư luận đã không mấy thiện cảm với bộ phim này của Chu Gia Dã. Nhiều người thậm chí còn tuyên bố rằng dù đây là phim của đạo diễn Trần thì họ cũng sẽ không xem, vì về cơ bản nó sẽ là một bộ phim dở.
Hơn nữa đạo diễn Trần đã có rất nhiều tác phẩm kinh điển trước đó nên không tránh khỏi việc anh bị so sánh với các diễn viên mà đạo diễn Trần từng hợp tác trước đây. Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều blogger review phim đã đăng lại ảnh chụp từ các tác phẩm của Chu Gia Dã từ khi anh ra mắt đến nay để lập bảng so sánh phân tích, đánh giá rất sắc bén, hầu hết phần bình luận đều là những lời phàn nàn không mấy thân thiện.
Các diễn viên lưu lượng thường đóng rất nhiều bộ phim, nhưng những bộ phim có thể khiến khán giả hài lòng lại khá ít. Nhiều người còn nghi ngờ rằng đạo diễn Trần có lý do mờ ám nào đó khi chọn Chu Gia Dã, thậm chí có người còn bắt đầu đặt câu hỏi rằng phải chăng đạo diễn Trần cũng đã bắt đầu làm mấy bộ phim thương mại hóa, chọn các diễn viên lưu lượng để kiếm bộn tiền.
Đạo diễn Trần là một đạo diễn nổi tiếng với vô số tác phẩm kinh điển trong làng điện ảnh, đạt được nhiều giải thưởng. Tuy rằng từ khi ra mắt đến nay Chu Gia Dã đã theo đuổi sự nghiệp một cách đứng đắn, kỹ năng diễn xuất và rating phim ổn định, nhưng anh vẫn còn quá trẻ và thường xuyên lên hot search, để lại ấn tượng cho khán giả anh là một diễn viên lưu lượng, phải mất vài năm rèn luyện mới có thể tham gia vào phim của đạo diễn Trần.
Nhưng đạo diễn Trần lại rất hài lòng với Chu Gia Dã, mấy lần phỏng vấn đều khẳng định năng lực của anh. Bởi vậy, cũng có khá nhiều người ôm tâm lý dò xét và phê phán khi xem phim.
Tuy nhiên, chính những khán giả một nửa xem thường diễn viên, nửa xem vì danh tiếng của đạo diễn Trần đã cảm thấy bất ngờ và chân thành khôngtưởng . Bộ phim đã đảo ngược tình thế ngay từ ngày ra mắt. Một số lượng lớn nhà phê bình phim từ nghi ngờ, soi mói chuyển sang đánh giá chân thực, đồng thời doanh thu phòng vé tiếp tục tăng vọt.
Sau khi lịch trình quảng bá phim kết thúc, cuối cùng bộ phim cũng kết thúc với doanh thu phòng vé lên tới hàng tỷ. Tuy năm nay mới đi được nửa chặng đường nhưng có thể dự đoán quán quân phòng vé thường niên năm nay chắc chắn sẽ thuộc về bộ phim này, bởi vì doanh thu của phim thậm chí đã lọt vào top ba trong danh sách lịch sử điện ảnh, gần như đuổi kịp tác phẩm kinh điển năm năm trước. Ngành công nghiệp điện ảnh và truyền hình đã suy thoái trong hai năm qua, kết quả phòng vé như vậy chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn.
Vô số đánh giá, video, bình luận về phim trải dài trên các nền tảng xếp hạng, từ tài khoản của các blogger cho đến tài khoản riêng tư của khán giả bình thường. Bộ phim này đã lấp đầy cả mùa hè với những đánh giá cực kỳ tốt.
Bài thi đầu tiên vào mùa hè năm nay, Chu Gia Dã đã dùng tư cách là một ngôi sao đang lên bị nghi ngờ để đạt điểm tuyệt đối, lật ngược tình thế.
Cái tên của anh lại một lần nữa trở nên rầm rộ trong mùa hè năm nay. Không giống như sự nổi tiếng ngoài mong đợi năm đó, lần này anh thật sự giống như mặt trời treo cao trên bầu trời, chói lóa đến mức khó có thể bỏ qua.
Người ta thích anh, ghen tỵ với anh. Chu Gia Dã chắc chắn đã trở thành nghệ sĩ được quan tâm nhất trong năm nay, gần như tất cả tài nguyên của anh đều được nâng cấp. Có rất nhiều người muốn hợp tác với anh, cũng có những người đục nước béo cò tung ra thông tin bôi đen anh. Công ty của anh bận rộn không ngừng, nhưng dù mệt mỏi thì vẫn sung sướng.
Những người phấn khích nhất chính là fan của Chu Gia Dã. Họ giống như mua được cổ phiếu có tiềm năng nhất, quan sát anh tăng giá gấp đôi, kể từ năm nay anh sẽ được coi là một cái tên lớn. Anh đã trở nên nổi tiếng đến khi có ai nhắc đến tên anh, dù không phải là người hâm mộ thì họ cũng có thể bàn tán sôi nổi và vui vẻ.
Không thể tránh khỏi việc những tin đồn về tôi hồi đầu năm lại một lần nữa được người khác cố ý tung ra.
Điều bất ngờ lần này là dưới bài viết cố ý dẫn dắt của blogger, ngoại trừ một số fan cảm thấy không thể chấp nhận được thì phần lớn fan và người qua đường đều mắng blogger gây sự. Diễn viên yêu đương thì đã làm sao, thích phim thì xem, không thích thì không xem, nếu rảnh rỗi muốn lôi kéo sự chú ý thì tốt nhất nên quan tâm đến tác phẩm của người ta.
Quản lý của Chu Gia Dã chụp màn hình những lời bình luận này rồi gửi cho tôi: [Cô đã hiểu vì sao hơn một năm nay cậu ấy nỗ lực không kể ngày đêm chưa? Trước khi chưa có tác phẩm được công nhận thật sự, dù bản chất cậu ấy là diễn viên nhưng khán giả vẫn sẽ săm soi cậu ấy, coi cậu ấy là diễn viên lưu lượng. Diễn viên lưu lượng, diễn viên trẻ, bất kỳ cái mác nào cũng kèm theo điều kiện, chỉ khi nào có tác phẩm được công chúng đón nhận rộng rãi thì cậu ấy mới có thể thoát khỏi cái mác ấy, trở thành diễn viên thật sự. Hiện giờ cậu ấy có thể nói mình là diễn viên Chu Gia Dã, từng đóng một số bộ phim, công chúng cũng thật sự coi cậu ấy là một diễn viên chân chính.]
Sao tôi lại không biết chứ, hơn một năm nay, tôi và Chu Gia Dã bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều. Thời gian tôi gặp anh còn thua xa thời gian anh ở trước ống kính máy quay gặp công chúng và người hâm mộ. Những đoạn đối thoại chúng tôi có với nhau cũng thua xa những lời mà nhân viên nói chuyện với anh. Không chỉ khó khăn để gặp mặt, tôi gửi tin nhắn cho anh thường phải mất mấy tiếng đồng hồ anh mới trả lời, thậm chí thỉnh thoảng thời gian được tính bằng một ngày hoặc một đêm.
Tôi bị ốm, ngay cả một câu uống nhiều nước ấm cũng khó mà nghe được. Chờ đến khi anh biết chuyện thì có lẽ tôi sắp khỏi bệnh rồi. Tôi ngã cầu thang, cả người đau đớn, đi một quãng đường dài nhưng anh thậm chí không thể bước ra khỏi xe dìu tôi, chỉ có thể ngấm ngầm chịu đựng và quan sát.
Khi đi làm, tôi bị cấp trên khác giới để mắt tới, anh không thể tới đón tôi về, tuyên bố công khai bảo vệ tôi như những cặp đôi bình thường khác. Tôi bảo mình có bạn trai nhưng đồng nghiệp cùng công ty chẳng ai tin, bởi vì chưa ai từng thấy mặt anh, ngay cả điện thoại anh cũng chưa từng gọi đến một lần.
Lúc tôi phát bệnh, đau đớn như sắp chết đi, thế nhưng tôi chỉ có thể kiên trì nói với anh hết lần này đến lần khác, không cần lo cho em đâu, em không sao cả. Những đôi tình nhân bình thường thì đứt tay thôi cũng suýt xoa cưng nựng nhau, còn tôi lại chưa từng được quan tâm như vậy.
Tự mình uống thuốc, tự mình uống nước, ăn cơm thật ngon, đi ngủ thật kỹ, tập thể dục đều đặn, nói cho anh biết tôi thật sự không thèm quan tâm anh có thể giúp đỡ mình không.
Chúng tôi chưa từng hứa hẹn gì với nhau, những người biết anh không độc thân cũng chỉ giới hạn trong vòng bạn bè cực kỳ thân thiết. Tôi nói dối thành thần, không ai biết rằng tôi thật sự có một người bạn trai, lúc đau buồn gọi điện cho anh thì điện thoại sẽ luôn không có người nghe, mở chương trình giải trí ra là thấy được anh và một vị khách quý khác ngồi cùng nhau, có khi là một ngôi sao nữ xinh đẹp. Khung bình luận sẽ nói bọn họ đúng là đẹp đôi, không khí thật ngọt ngào. Anh bị thương tôi không thể tới thăm, chỉ có thể trốn trong căn hộ không thấy ánh mặt trời kia. Chúng tôi ôm nhau, nắm tay nhau, nhưng ngoại trừ hai người thì không ai biết chúng tôi đang yêu nhau. Dường như tôi đang dấn thân vào một cuộc tình mà ngoại trừ người trong cuộc thì không ai hiểu rõ.
Sao tôi lại không hiểu chứ?
Tôi nhìn đoạn trò chuyện, ngẩn người mấy tiếng đồng hồ, kéo lên nghe đi nghe lại mấy cái tin nhắn thoại của anh rất nhiều lần. Từ khi hẹn hò với anh đến giờ, mỗi ngày tôi đều đang sống trong nỗi nhớ nhung.
Tôi hiểu nhưng có thể làm gì đây, đó chính là cái giả phải trả khi tôi yêu anh.
Nhưng cho dù tôi có phải trả giá như vậy thì cũng có sao đâu.
Bởi vì tôi đã nói rằng mình sẽ dũng cảm, và cậu bé diệt rồng của tôi sẽ xông qua núi đao biển lửa vì tôi, mạo hiểm mọi thứ.