Ngày đó sau khi đại hội thể dục thể thao kết thúc, Chu Gia Dã rất ít đi chơi bóng rổ, chuyện anh làm nhiều nhất là ngồi trong phòng học ngây người.
Anh cũng không biết mình đang ngẩn ngơ suy nghĩ gì.
Chẳng qua là ký ức như đã dừng lại ở ngày gió xuân xán lạn, có một cô gái ôm quả bóng rổ mà anh thích nhất, nở một nụ cười rạng rỡ chạy về phía anh. Lúc cô ngước mắt lên và đưa bóng rổ cho anh, đôi mắt của cô còn đẹp hơn cả ánh hoàng hôn vàng óng rải khắp trời, trong trẻo chân thành, dịu dàng và trong sáng khi nhìn anh.
Anh nhặt bóng ném cho cô, cô vội vàng đón lấy, ánh mắt lo lắng vì sợ sẽ không đỡ được, sau khi đón được quả bóng liền lộ ra nụ cười vui vẻ, nhìn về phía anh với vẻ mừng thầm muốn được khen.
Trăng khuyết cong cong.
Lọn tóc đuôi ngựa được gió thổi lất phất.
Cô gái có làn da trắng ngần tỏa sáng trong làn gió xuân, toàn thân mềm mại, lòng bàn tay mềm mại, cổ tay cũng mềm, nắm trong tay có thể ngửi thấy hương hoa thơm thoang thoảng.
Anh cũng không biết mình đang suy nghĩ gì, giống như chỉ cần ở trong không gian yên tĩnh thì anh sẽ nghĩ tới những thứ này, thế là anh thích ngồi yên tĩnh như vậy, không muốn bị ai quấy rầy, để mặc cho những hình ảnh kia chiếu đi chiếu lại trong đầu.
Bạn bè đến gọi anh, anh hơi mất kiên nhẫn cắt ngang, bạn anh hỏi mấy hôm nay anh làm sao vậy, hồn cứ ở đâu đâu.
Anh bỗng nhiên ý thức được sự khác thường của mình, nhưng anh chỉ có thể trả lời một câu không biết.
Anh hơi cáu kỉnh, sự cáu kỉnh này xuất hiện vì không tìm ra được manh mối, chỉ khi tìm được lối ra anh mới có thể yên tâm ổn định trở lại.
Bạn bè hẹn anh đi chơi bóng, tự đến phòng học dẫn anh ra ngoài: “Sao vậy Chu Gia Dã, bình thường chơi bóng làm cậu vui vẻ nhất, sao mấy hôm nay không thấy cậu đâu thế?”
Lúc này anh cũng không nói không đi, bị bạn bè dắt ra ngoài vẫn đi theo, tâm tư lại hơi lơ đễnh, chỉ nói là: “Có chút việc.”
Bạn bè cười nhạo một tiếng, chọc ghẹo anh: “Gặp chuyện gì mà câu mất hồn của cậu?”
Anh lại nghe lọt tai lời đùa của bạn bè, một lát sau anh tự dưng bật cười: “Đúng là bị câu mất hồn.”
Anh nói vậy làm bạn anh cười càng vui vẻ: “Chuyện gì, nói với bố thử nào.”
Chu Gia Dã trở tay ấn cậu ta xuống: “Con trai đừng không biết lớn nhỏ.”
Khó khăn lắm mới bắt được Chu Gia Dã, bạn bè kéo vai anh đi từng lớp gọi người, bạn bè các lớp khác cũng nhiều, đi một vòng gần như gọi ra hết.
Tuy lúc này bắt được Chu Gia Dã nhưng hiển nhiên anh vẫn không tập trung, đoạn đường đi gọi thêm người anh cũng không nói lời nào.
Triệu Lỗi đứng ở cửa sau lớp người khác, hẹn với anh em bên trong rồi quay đầu lại đến khoác vai Chu Gia Dã, thấy anh dựa vào lan can hành lang, nghiêng mặt không biết nhìn đi đâu, lại ngẩn người.
Những cô gái đi ngang qua hành lang đều lén lút nhìn anh, nhưng anh đã hoàn toàn mất đi sự ầm ĩ thường ngày, không hề giống như mất tập trung hay ngẩn người, anh chỉ đang nhìn nghiêng về hướng đó.
Gió thổi bay lọn tóc và ống tay áo mà anh cũng không hề hay biết, như thể anh không ở trong trận gió này.
Triệu Lỗi cũng thấy hơi không bình thường, đưa tay huơ huơ trước mặt Chu Gia Dã: “Này, cậu nhìn gì mà mất hồn như vậy?”
Nghe thế, Chu Gia Dã thu hồi tầm mắt: “Không có gì.”
Triệu Lỗi nhìn theo hướng ánh mắt anh, đang là thời gian nghỉ giữa giờ, buổi chiều trước khi tan học còn có một lớp, trên hành lang lúc này không có bao nhiêu người, ngoài các nữ sinh nghe nói Chu Gia Dã đến đây nên lén nhìn về bên này thì không có ai cả, cũng không biết Chu Gia Dã đang nhìn cái gì.
Nhìn một hồi, Triệu Lỗi nhớ lại: “Bên đó không phải lớp của Lưu Thần Nghệ à?”
Nhưng cậu ta quen biết Chu Gia Dã đã lâu, cũng biết Chu Gia Dã không có ý kia. Lúc học lớp mười, Lưu Thần Nghệ đi nói lung tung khắp nơi rằng cô ta có quan hệ tốt với Chu Gia Dã, còn tùy tiện cho người khác cách liên lạc của anh nên họ đã ồn ào tách ra từ lâu. Người như Chu Gia Dã có thể ở chung với mọi người, nhưng thật ra cảm giác biên giới của anh rất mạnh, rất ghét hành vi tự tiện xâm phạm.
Cho nên sau này Lưu Thần Nghệ hết hi vọng, tìm người khác làm bạn trai, hôm đại hội thể dục thể thao, bạn trai cô ta còn ganh đua với Chu Gia Dã.
Nhưng lớp đó trừ Lưu Thần Nghệ thì cậu ta không nghĩ ra còn có ai xem như quen với Chu Gia Dã. Chu Gia Dã hòa đồng nhưng lại không thân với ai, dáng vẻ kì lạ này thật sự rất khác thường.
Khác thường tới mức nào ư?
Ngay cả khi ra sân chơi bóng, anh cũng thường xuyên mất tập trung, cứ nhìn những người xung quanh sân, sau khi không nhìn nữa anh càng trở nên cáu kỉnh và lơ đãng. Mỗi chiều đi tập thể dục giữa giờ anh an phận hơn trước, lực chú ý luôn đổ dồn vào đám đông, cũng không biết mình đang tìm ai.
Tuần đó lớp thể dục được điều chỉnh, trùng hợp lại học cùng lớp với Lưu Thần Nghệ, hiếm khi Chu Gia Dã bỗng nhiên rêu rao như đang cố gắng thu hút sự chú ý người nào đó. Nhưng đến khi tập hợp, anh quay đầu nhìn lớp của Lưu Thần Nghệ một lúc lâu, giáo viên cũng chú ý tới anh, hắng giọng bảo anh tập trung khởi động, anh nghe đấy nhưng tâm tư lại không ở đây, tìm một vòng xung quanh cũng không thấy người anh muốn tìm trong lớp đó, anh lại trở nên cáu kỉnh, sự rêu rao ban nãy cũng không còn nữa.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Sau khi giải tán, anh đến lớp bên đó, các bạn n thấy anh đều lén lút nhìn.
Nhưng anh đi qua vì anh quen biết lớp trưởng lớp kia, Triệu Lỗi cũng đi cùng, vừa đến đã nghe Chu Gia Dã hỏi lớp bọn họ có người xin nghỉ thể dục à.
“Có một bạn nữ xin nghỉ, cậu ấy không khỏe.”
“Chỉ mình cô ấy à?”
“Đúng.”
Triệu Lỗi nghe xong như phát hiện ra đại lục mới, lúc đi ra rất hưng phấn hỏi Chu Gia Dã: “Tôi còn thắc mắc cậu đang nhìn gì trong lớp người khác, cô gái nào thế, tôi có từng gặp chưa, cậu thích từ lúc nào vậy, sao chẳng phát hiện được chút động tĩnh nào?”
Chu Gia Dã nghe cậu ta càng nói càng quá đáng, cho cậu ta một đập: “Đừng nói mò.”
“Ái chà, tôi nói mò à?” Triệu Lỗi cười không ngừng, sau khi nhận được ánh mắt như dao của Chu Gia Dã mới bớt lại nhưng mặt mũi vẫn đầy vẻ chọc ghẹo, chậc chậc lắc đầu: “Tôi nói này, cậu biết tình huống của cậu bây giờ là gì không?”
Cậu ta muốn trêu chọc Chu Gia Dã, nhưng Chu Gia Dã nghe vậy thì ngừng lại, hỏi cậu ta: “Là gì?”
Cái nhìn của Chu Gia Dã hơi nghiêm túc, giống như rất quan tâm đến đáp án.
Triệu Lỗi thở dài, đập mạnh vào vai anh: “Cậu, rơi vào bể tình.”
Vài ngày sau, Triệu Lỗi đến lớp Lưu Thần Nghệ tìm người mượn đồ, tiện thể muốn xem bạn nữ nào bị Chu Gia Dã nhớ nhung, kết quả chưa mượn được đồ đã đụng phải người tụt huyết áp té xỉu, cậu ta giúp đưa bạn học đó đến phòng y tế.
Nữ sinh này rất gầy, gầy như giấy mỏng, cậu ta nhìn qua lại thấy có một chút ấn tượng, chỉ mấy giây đã nhớ ra đây là cô gái hôm đại hội thể dục thể thao Chu Gia Dã chắp tay đưa tiễn.
Lúc ấy cậu ta còn buồn bực hỏi Chu Gia Dã rất quen thuộc với bạn nữ này hay sao, không quen thì sao lại đưa người ta vị trí thứ nhất, rõ ràng đây là đang dỗ con gái vui vẻ, nhưng nếu quen thì cậu ta lại chưa gặp lần nào.
Không chỉ chưa gặp người như vậy bên cạnh Chu Gia Dã mà bình thường cũng không thấy bạn học này ở các lớp, không có tí ấn tượng.
Nhìn cô gái này ở khoảng cách gần một lúc mới phát hiện cô rất đẹp, trắng như tờ giấy, lông mi rũ xuống như cánh bướm mỏng manh, chỉ nhìn thôi cũng thấy mềm lòng, cô nói cảm ơn cậu ta rất chân thành, khác hẳn với những cô gái ồn ào đuổi theo cậu ta hoặc sống nội tâm, ít nói. Giọng điệu của cô bình tĩnh lại nhẹ nhàng, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi mỏng nhưng lời nói cô nói ra lại khiến người ta cảm thấy nhẹ nhõm, cả người cũng bình tĩnh lại.
Cậu ta nhớ ra đã gặp người này ở đâu nên hỏi cô: "Cô có biết Chu Gia Dã không?"
Cô chậm chạp một lát, từ từ khẽ gật đầu.
Bởi vì hôm đó Chu Gia Dã đưa cho cô vị trí thứ nhất, cậu ta tò mò muốn biết có phải cô rất quen thuộc với Chu Gia Dã hay không, nhưng nếu nói là thân quen thì sao bình thường không nhìn thấy, thế là cậu ta lại tiếp tục hỏi: “Có phải hôm đại hội thể dục thể thao đó…”
Nhưng cậu ta hỏi như thế làm cô gái vốn yên tĩnh dịu dàng giống như bị kích thích, cả người run rẩy sợ hãi, mất kiểm soát lùi lại, con ngươi co rụt, sau ót bất ngờ đập vào tường, bịch một tiếng dọa cậu ta không biết làm sao.
Một tiếng kia nghe rất đau nhưng dường như cô không nhận ra, vẫn còn bị giam trong sợ hãi và run rẩy không cách nào khống chế được.
Triệu Lỗi cũng bị cô hù dọa, cậu ta vô cùng hoảng hốt, vội vàng muốn đến dìu cô, bác sĩ trường học cũng phát hiện tình huống không đúng nên tới giúp một tay, khó khăn lắm cô mới bình tĩnh lại, Triệu Lỗi thở phào nhẹ nhõm.
Bác sĩ của trường khuyên cậu ta nên về trước vì ở đây lâu hơn không tốt cho cậu ta. Khi rời khỏi cửa phòng y tế, cậu ta vẫn còn hơi sợ hãi, bồn chồn đứng trước cửa một lúc, muốn nghe chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó nghe được đối thoại của bác sĩ trường học và Lâm Ý, là bệnh tâm lý.
Chỉ là cậu ta đứng ở cửa một lát đã bị phát hiện nên không có cách nào nghe tiếp.
Sau khi về Chu Gia Dã hỏi cậu ta có mượn được đồ không, lúc này Triệu Lỗi mới phát hiện mình đưa người đến phòng y tế xong quên mất chuyện mượn đồ.
Nói xong anh muốn đứng dậy tự đi mượn.
Triệu Lỗi đi cùng anh, thanh minh cho bản thân: “Thật sự không phải tại tôi, lúc ấy lớp họ có một bạn nữ té xỉu, tớ giúp đưa đến phòng y tế nên quên lấy. Cậu cũng quen bạn nữ kia đó, là cô gái cậu đưa hạng nhất trong đại hội thể dục thể thao.”
“Ai cơ?” Bước chân Chu Gia Dã bỗng ngừng lại.
Chu Gia Dã vốn lười biếng không muốn nghe Triệu Lỗi giải thích, đột nhiên toàn thân căng thẳng, vẻ mặt trầm trầm, Triệu Lỗi giật mình: "Là, là đại hội thể thao hôm đó…"
"Tại sao cô ấy lại ngất xỉu?" Chu Gia Dã lo lắng, ngắt lời hỏi tiếp.
“Tụt huyết áp, bác sĩ nói cô ấy tụt huyết áp, còn đang truyền nước trong phòng y tế.” Triệu Lỗi thấy vẻ mặt anh không đúng, nhìn mọi người xung quanh một lúc, nhích lại gần khẽ nói với anh: “Tôi còn nghe bác sĩ của trường nói có lẽ cô ấy cần tìm bác sĩ tâm lý, tôi nghe không rõ nhưng tôi nhớ lúc đến lớp họ mượn đồ, ban đầu không khí lớp họ không đúng lắm, lúc cô ấy mang đồ ra đưa tôi, từ bên kia đi qua cũng không có ai để ý tới cô ấy, giống như cố ý làm khó, cô ấy liên tục nói xin nhường đường mà những người kia còn cản trở, có bạn nữ còn nói năng rất khó nghe, nói cô leo lên bàn đi qua đi, không thấy chúng tôi đang nói chuyện hay sao, tôi thấy tình hình không ổn nên tự đi qua cầm, sau đó cô ấy đứng không vững rồi té xỉu, những người kia không ai đếm xỉa tới, tôi và lớp trưởng lớp họ cùng đưa cô ấy đến phòng y tế.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Triệu Lỗi nói một hồi lâu, quan sát vẻ mặt Chu Gia Dã, thấy lông mày anh càng ngày càng nhíu chặt, tâm trạng bất an và căng thẳng tột độ, toàn thân căng cứng dường như chỉ để kiềm chế bản thân khỏi mất bình tĩnh, thậm chí không để ý đến những người đi ngang qua mình đang chào hỏi, bước đi rất nhanh.
Khi anh đến cửa lớp, mọi người trong lớp đều nhìn anh, nhưng anh không để ý đến ai mà chỉ gọi lớp trưởng của họ ra ngoài.
Hôm đó là lần đầu tiên kể từ khi Triệu Lỗi quen biết Chu Gia Dã thấy anh như thế.
Ánh sáng buổi chiều tràn ngập, có chút ấm áp từ cuối xuân chuyển mình sang hạ, hành lang được chiếu sáng rực rỡ, Chu Gia Dã đứng dưới ánh sáng, nghe lớp trưởng lớp đó kể xong liền yếu ớt dựa lưng vào tường, để ánh sáng chiếu vào mình như một lưỡi dao, sáng đến mức giống như mổ xẻ một trái tim trong sáng và đầy nhiệt huyết sống sờ sờ rồi đun trong nước sôi cho tới khi không còn hơi thở.
Lớp học sắp bắt đầu, họ cũng phải quay lại lớp.
Triệu Lỗi hơi lo lắng cho anh, lần đầu tiên thấy anh như vậy, đang định hỏi anh có ổn không.
Lúc này Lưu Thần Nghệ đi ra từ phòng học, cô ta muốn xem thử Chu Gia Dã còn ở đó không, không ngờ anh thật sự chưa đi, cô ta mở miệng định thử hòa hoãn mối quan hệ với anh. Mặc dù trước đó cô ta làm sai nhưng Chu Gia Dã là người tốt, anh không nhỏ nhen đến vậy, hơn nữa họ đã quen biết từ lúc cấp hai, có tình bạn học cũ, cô ta muốn nói vài lời xin tha thứ để cứu vãn tình hình.
Nhưng vừa mở miệng nói một chữ, còn chưa gọi tên anh đã phải câm nín.
“Cút đi.”
Chu Gia Dã không nhìn cô ta, vượt qua cô ta rồi đi về.
Lưu Thần Nghệ không dám tin trợn to mắt, không dám chắc mình có nghe lầm hay không. Bởi vì xưa nay Chu Gia Dã không nói nặng lời, dù có ai chọc tức thì anh cũng không nặng lời.
Cô ta thử thăm dò định nói tiếp, Chu Gia Dã ngừng bước quay lại nhìn cô ta.
Đôi mắt luôn tươi cười xán lạn như mặt trời, trong hành lang vàng óng này lại lạnh lùng đến mức khiến người ta run rẩy, anh không muốn nhìn thấy cô ta một giây nào nữa, giọng nói lạnh lùng lại phát ra từ cổ họng anh: "Cút khỏi mắt tôi.”
Xong tiết học xế chiều nay, anh cũng không đi mà cúi đầu xuống bàn mình, không biết có ngủ hay không nhưng anh không nhúc nhích, dường như cả người mất hết sức lực. Có bạn bè tới tìm anh chơi bóng, Triệu Lỗi biết tình huống nên từ chối giúp anh.
Đợi đến khi phong học không còn ai nữa, Chu Gia Dã buồn bực không nói gì đứng lên, im lặng đi đến cửa lớp kia.
Tan học buổi chiều, phần lớn học sinh đã đi hết, đã đến giờ ăn, anh tựa ở cửa lớp nhìn chiếc bàn trống kia.
Cho đến khi không biết đã trôi qua bao lâu, nhiều người ăn cơm quay lại, có người nhận ra nên chào hỏi anh, hỏi anh đến đây làm gì, anh cũng mất đi sức lực thường ngày, chỉ nhàn nhạt nói tới đây tìm người.
Rất người người lục tục trở về phòng học, hành lang và cầu thang lại yên tĩnh hơn nhiều.
Cuối cùng đợi đến lúc trong cầu thang lại truyền đến tiếng bước chân.
Chu Gia Dã quay đầu lại, cuối cùng cùng thấy cô gái lặng lẽ hướng nội cúi đầu đi tới từ cầu thang, cô rất gầy, có thể dùng từ mỏng manh để hình dung, giống như kiểu gầy đã thật lâu không được ăn ngon.
Sau ngày đại hội thể dục thể thao hôm đó anh cũng không gặp cô nữa, nhưng khi cô ngẩng đầu lên nhìn anh, dường như cô vẫn như trước, nhìn anh bằng một đôi mắt sáng trong, giống như ánh trăng lưỡi liềm, tràn ngập đủ chỗ khiến người ta muốn mềm lòng.
Tất cả nôn nóng, không yên, căng thẳng, sợ sệt, hoảng hốt đều được xếp gọn lại vào lúc thấy cô, nhưng sức nặng đè xuống cũng mang đến cảm giác bất lực, mỗi bước về phía cô đều giống như nhịp tim sắp chết được vớt ra từ nồi nước sôi.
Là rơi vào bể tình à?
Hình như là vậy.
Chu Gia Dã chậm rãi đi từ cầu thang về phía Lâm Ý, cô vẫn yên tĩnh đứng ở đó, dịu dàng nhìn anh, không khí yên tĩnh, gió cũng ngừng thổi.
Cô không nói gì, chỉ đứng đó chờ anh nhưng dường như bên tai đã vang lên tiếng nói của cô, lặp đi lặp lại vô số lần trong đầu anh, mỗi lần cô đều rất nghiêm túc gọi tên anh, mỗi chữ đều rất rõ ràng.
Chu Gia Dã.
Bởi vì chỉ có Chu Gia Dã tốt như thế mà.
Là rơi vào bể tình à?
Đúng không?
Nhưng trước khi anh có thể tìm ra nguyên nhân dị thường của mình thì đã có thứ từ từ cắt từng vết khắc vào trái tim chàng trai trẻ mới biết yêu.
Lần đầu tiên anh trải qua nhịp tim đáng lẽ phải khiến trái tim người khác rung động, nhưng cảm giác lớn nhất mà nó mang lại cho anh lại là sự đau đớn.