Tiểu Tinh nhìn đống Ma Thạch chất cao như núi ở trước mặt mình mà giật giật khóe miệng, rồi lại nhìn sang Tiểu Hồ đang cười ngây thơ sáng lạn thì bất đắc dĩ nói "Ngươi vơ vét hết luôn hay sao vậy? Đống này cũng không ít đâu?
"Đợi Vương vét thì chỉ sợ cả cánh rừng cũng không còn" Tiểu Hồ nhún vai vô tội nói, hắn chính là có ý tốt giữ lại tài nguyên thiên nhiên, từ khi nào lại thành một kẻ ham tiền như mạng cơ chứ? Thật là oan uổng mà!
"Nhưng Vương đã như vậy bốn tháng rồi, Lam Tiên Thảo cũng quá biến thái đi?" Tiểu Tinh không nhịn được nói, khuôn mặt tinh xảo dâng lên một tia lo lắng không thể che giấu
"Ngươi bớt lo nhảm đi, Vương đang càng ngày mạnh đấy" Tiểu Lang nóng nảy cốc đầu Tiểu Tinh một cái, khuôn mặt hắn có chút tức giận nhưng cũng không quá mức, Tiểu Tinh nhíu mày không để ý tới cái cốc đó, nàng chỉ chuyên tâm nhìn vào Lạc Tử Băng.
Lạc Tử Băng bỗng mở mắt nhìn ba cái Ma Thú đang náo loạn ở kia, đôi tử mâu trong veo như nước lóe lên một tia ấm áp và nhu hòa, Tiểu Tinh kích động nhào tới sờ tới sờ lui nàng như muốn xem coi nàng có bị hàn khí cắn nuốt không. Sau khi kiểm tra xong Tiểu Tinh mới chịu buông tha mà thở phào nhẹ nhõm
"Muội không sao" Lạc Tử Băng cong môi an ủi đại mỹ nhân, Tiểu Tinh nghe xong cũng mỉm cười, rồi nàng liếc nhìn Tiểu Lang và Tiểu Hồ đang bày ra bộ dáng xem kịch vui thì chợt thấy mình quá lố, thẹn quá hóa giận liền tung một chưởng làm hai mỹ nam phải cực nhọc né tránh. Lạc Tử Băng giật giật khóe miệng, nàng không biết nói sao nữa. Chỉ là tại sao Ma Thú của nàng lại có mấy cái bộ dáng như thế này, không phải Ma Thú thì nên có bộ dáng kiêu ngạo vương giả mà khinh thường nhân loại sao? Ài...Thật là tổn hại hình tượng mà.
Lạc Tử Băng hoàn toàn không nhận ra bộ dáng mình bây giờ có biết bao nhiêu xinh đẹp mị hoặc, mái tóc đỏ rựa như lửa buông thả không gió mà bay, tựa như dải lụa bồng bềnh lại toát ra sự mê hoặc. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo lại toát ra yêu mị mê hoặc chúng sinh, từng đường nét trên khuôn mặt đều diễm mỹ tuyệt luân, sóng mũi cao thon dài ưu nhã, cánh môi đỏ không son ướt át mà kiều diễm, hàng mi dày như cánh bướm khẽ động che đi đâu tử mâu trong trẻo. Làn da trắng nõn không tỳ vết khiến người khác phải ghen tị. Đôi con ngươi như phủ một tầng sương mờ mông lung huyền ảo. Khí chất thanh lãnh lại trầm tĩnh, toát ra hương vị vương giả, tựa như thiên nữ tái thế mà ẩn hiện nét quyến rũ như yêu nữ.
Tiểu Tinh sau khi đã xả giận xong thì liền kéo Lạc Tử Băng vào ôn tuyền, Lạc Tử Băng chỉ biết nhún vai đi theo. Tiểu Lang và Tiểu Hồ nhìn nhau, trong lòng cảm thán nữ nhân đúng là sinh vật khó hiểu. Lạc Tử Băng quăng cho hai tên kia cái ánh mắt cảnh cáo làm hai tên đó lạnh sống lưng, vội dừng cái suy nghĩ hạ thấp nữ nhân, bọn hắn đâu cố ý, nữ nhân đúng là sinh vật khó hiểu mà!
Lạc Tử Băng thấy bọn họ đã ngoan ngoãn thì cũng vui vẻ đi xuống ôn tuyền, nàng cũng chẳng ngờ mình lại tu luyện lâu như vậy, nhưng như vậy cũng tốt, thăng cấp không ít. Lạc Tử Băng chợt nghĩ tới bọn hắn, bọn hắn và nàng đều có mối liên kết với nhau, không biết họ bây giờ thực lực đã cao bao nhiêu? Nhưng nàng tin, bọn hắn chắc chắn sẽ đem lại cho nàng thật nhiều kinh hỉ
GIữa làn sương mờ, hơi nước bốc lên làm khung cảnh trở nên mơ hồ, Tiểu Tinh nhìn Lạc Tử Băng mà cảm thấy mình thật sự là rất có định lực, nếu là người khác chỉ sợ là nữ nhân cũng muốn phạm tội, làn da như bạch ngọc ửng hồng vì ôn tuyền lại càng trở nên hấp dẫn mê người, bóng lưng cũng thật đẹp nha! Tiểu Tinh vội trấn an mình, mình không phải bách hợp! không phải bách hợp!
Tiểu Loan cũng nhìn đến ngây người, nàng nuốt khan cổ họng rồi quay sang Tiểu Tinh nói "Tinh tỷ...Vương thật sự giống như lời đồn" Tiểu Tinh nghe xong thì gật đầu, nàng trước giờ không nghĩ tới có người lại có sức mê hoặc như vậy, nam nữ đều mê được, thật là...phi lý!
Còn mấy cái Ma Thú giống đực đang bị Tiểu Hoàng gắt gao thuyết giáo, làm hại bọn hắn thật sự chẳng hiểu Tiểu Tinh và Tiểu Loan đang nói gì, nhưng cũng mơ hồ biết là đang khen Vương đi (Tác giả:Các ngươi nhìn, coi chừng phu quân của Băng muội chọt mù mắt đóĐám Ma Thú:...)
Lạc Tử Băng thả lỏng người, đôi tử mâu lóe tinh quang rồi chợt tắt "Tiểu Lân, huynh hãy mau đi tìm vị trí cụ thể của Bắc Thần gia và hảo hảo cho họ một phần đại lễ nho nhỏ đi"
Tiểu Lân đang ngồi nghe Tiểu Hoàng thao thao bất tuyệt, Tiểu Lân là một nam tử trông nhu hòa khả ái với màu tóc màu vàng kim và đôi con ngươi cùng màu, hắn đứng dậy đáp một tiếng rồi vụt đi. Tiểu Lân không biết Bắc Thần gia đã chọc giận gì nàng nhưng hắn vẫn hảo hảo cho họ một cái phần đại lễ a! Có lẽ là nên nhỏ thôi, để nàng còn vui vẻ mà chơi đùa.
Lạc Tử Băng nhắm mắt, thì thầm "Bắc Thần gia? Dù có hay không liên quan, nhưng đã lấy đồ của mẫu thân ta để lại, đều đáng chết!"
Một tuần trôi qua, Hỏa Diễm quốc có chút loạn, Bắc Thần gia không biết đắc tội với cao nhân nào liền bị một đám Linh Thú lớn nhỏ khác nhau phá rất nhiều của cải gia tài, còn thiệt mạng cũng rất lớn, tai họa khỏi phải nói. Bắc Thần gia là một đại gia tộc nên cũng coi như nắm khá nhiều ở Hỏa Diễm quốc, cuối cùng lại bị phá hoại, làm Hỏa Diễm quốc cũng thiệt không ít.
Thế nhưng một đám nam nhân nào đó biết tin chỉ lẳng lặng cười, thậm chí còn cố tình thêm dầu vào lửa, làm cho mọi chuyện đã loạn còn loạn thêm. Tiểu Lân mặc dù không biết là ai tương trợ nhưng vẫn rất hào phóng nhận lấy. Lạc Tử Băng không biết tình hình nên vẫn kiên trì tu luyện, chỉ là nàng bây giờ cần phải đi gặp lại một người, một người mà có thể nói là sẵn sàng tương trợ cho nàng.
Lạc Tử Băng thầm nghĩ sau khi đã gặp họ xong, sắp xếp ổn thỏa rồi tìm cách ẩn thân, nắm rõ tình hình của cừu nhân xong sẽ âm thầm phá bỏ tất cả, nàng không muốn kẻ thù của nàng chết một cách thoải mái, phải làm nó thân bại danh liệt rồi từ từ mà phá hủy mới làm nàng miễn cưỡng tiếp nhận. Mà quan trọng, đó chính là nàng phải tìm cách gia nhập vào Linh Lương học viện để lấy lại đồ.
Mộ Dung gia? Ta hảo hảo đến thăm các ngươi. Hồng Thiên quốc? Ta trở về đây! Linh Lương học viện? Các ngươi phạm vào tối kị của ta, để xem ta làm thế nào phá hủy các ngươi?
Lạc Tử Băng cảm thụ hàn khí dao động khắp cơ thể, hàn khí lạnh lẽo không ngừng tản ra, dung hòa vào xương tủy nàng, bên trong nàng lạnh như băng nhưng bên ngoài lại nóng như lửa đốt, hình bát quái dần không tỏa hào quang mà lại làm ra một cái lồng khí trong suốt bao lấy nàng, không cho phép bất cứ thứ gì tiến tới gần nàng trong phạm vi hai mét
Tầng mồ hôi cứ thay nhau chạy đua khiến Lạc Tử Băng vô cùng khó chịu, Tiểu Sư vẫn luôn chú ý động tĩnh của nàng, tiện thể phóng ta tinh thần lực của hắn dò xét khắp nơi, không cho phép bất cứ kẻ nào tiến vào với suy nghĩ không an phận. Lạc Tử Băng đã tu luyện hai ngày rồi, còn nam tử kia thì sớm đã bị Tiểu Sư một cước đá văng đi, hắn cũng chẳng vui gì khi có ai đó cứ nhìn chằm chằm chủ nhân của hắn.
Tiểu Hồ và Tiểu Lang chợt xuất hiện, cũng khá kinh ngạc khi nhìn thấy nàng nhưng vẫn không nói gì, chỉ là bọn hắn không ngờ nàng lại trực tiếp hấp thụ nó, phải nói hàn khí trong đó là cực kì dày và tinh khiết, cơ thể bình thường sợ là tim gan đều đã bị đóng băng, còn bị hàn khí ăn mòn chứ đừng nói đến là dung hòa với cơ thể. Nhưng Lạc Tử Băng là toàn hệ nguyên tố, vì vậy nên nàng phải dung hòa nó với Mạn Âm khí rồi mới hòa nhập được với cơ thể, cũng vô cùng khó khăn chứ chẳng đùa
Tiểu Lang cùng Tiểu Sư nói gì đó, mặt Tiểu Sư có chút không được dễ chịu nhưng cũng không lộ ra vẻ dữ tợn như Tiểu Lang, Tiểu Hồ thì chuyên tâm thu hoạch Ma Thạch trong động, những thứ này cũng rất nhiều tiền, nàng chắc chắn sẽ rất vui, dù sao thì có của mà không vét, chỉ sợ nàng còn mắng bọn hắn là đại ngốc thì thật oan uổng cho bọn hắn a!
Lạc Tử Băng mà biết được bọn Ma Thú của nàng thế nhưng lại biết sở thích của nàng chính vơ vét của cải, còn đặc biệt thích đi qua chỗ nào cũng phải vét một chút, nếu không tên của nàng liền đọc ngược lại. Tiểu Lang và Tiểu Sư thấy Tiểu Hồ đang bận rộn vét của thì cũng nhào tới vét của dùm, chia sẻ công việc, có gì nàng khen thì bọn hắn cũng được khen a!Ta vét! Ta vét!! Ta vét!!! Ba người lo vét mà Tiểu Huyễn bên ngoài đang trố mắt nhìn ba cái đại mỹ nam đang hết sức mất hình tượng. Oa! Cái động này là của hắn đấy! A! Ma Thạch của hắn! A!!! Thảo dược trân quý mà hắn tích lũy. Ôi! Không cánh mà bay hết rồi... (Tác giả: tặc lưỡi tội nghiệp... Lạc Tử Băng: cười nghiêng ngả)Tiểu Huyễn đáng thương ai oán nhìn mà không dám nói gì. Giỡn sao? Người ta là Ma Thú đó! Có phải hay không khi hắn mở miệng, ba cái đại mỹ nam liền vặt lông hắn đem đi hầm canh cho Vương? Dù được Vương ăn cũng là một cái vinh dự nhưng cũng quá rùng mình.
Tiểu Huyễn đang không ngừng nghĩ tới những phương pháp chế biến thịt điểu mà vừa nghĩ tới một công thức là liền rùng mình đến lông vũ cũng đựng đứng, bộ dáng hệt như một con gà bị dọa đến xù lông. Tiểu Lang không biết được Tiểu Huyễn nghĩ gì nhưng vẫn nhe răng trợn vuốt với nó một cái, hừ hừ! Dám giành chủ nhân với hắn, đừng có tưởng vuốt sói của hắn vô dụng!
Lạc Tử Băng thấy mình đã thành công dung hòa Mạn Âm khí với Băng nguyên khí thì thở phào, rồi lại tiếp tục dung hòa với cơ thể, thật mệt a! Ai bảo nàng là toàn hệ nguyên tố, nếu chỉ có chuyên tâm với Băng nguyên tố không bị tẩu hỏa nhập ma mới lại, thôi thì chịu khó dung hòa vậy, nàng còn yêu đời và một cái cừu hận chưa trả nha! Kẻ nào nợ nàng, nàng sẽ lấy lại, tuyệt không để một mối nguy hại nào sống sót.Nàng không phải người lương thiện, cũng không phải người thích lo chuyện bao đồng, người nào đối tốt với nàng, nàng liền xem người đó là người thân mà đối đãi, ai làm nàng thấy hứng thú, nàng liền không ngược đãi họ. Nhưng đã phạm tới nàng, dù có mười cái mạng cũng không đủ, mà phạm tới người của nàng, kẻ đó chết là quá nhẹ, nàng liền cho kẻ đó sống không được chết không xong, sống mà không bằng chết.
Trong lúc này, Lăng Hạo đứng đối diện với một nhóm người, hắn đang đi tìm hiểu chung quanh một chút thì phát hiện một công hội lính đánh thuê ở đây, nhưng có vẻ như họ không mạnh lắm, vừa bị Linh Thú tấn công chăng?
Đám người lính đánh thuê thì nhìn Lăng Hạo mà mặt không rõ tư vị, bọn hắn nhìn người này mà còn phải nghẹt thở, tựa như có một luồng áp lực vô hình uy hiếp bọn hắn, cảnh báo bọn hắn rằng người đang đứng kia rất nguy hiểm.Mái tóc màu xám lai chút đen có chút thâm trầm và nguy hiểm, mái tóc dài được buộc lỏng bằng một sợi vải thô màu đen nhưng buộc trên tóc hắn lại trông vô cùng khác biệt, khuôn mặt tinh xảo đến từng chi tiết góc cạnh mà hài hòa với ngũ quan cân đối nhưng nét tuấn mỹ tà mị vẫn thể hiện rất rõ, làn da trắng mịn tựa hồ có thể thấy được mạch máu nhưng không mất tự nhiên. Cánh mũi ưu nhã đầy khí thế lộ ra sự quyến rũ trong tà mị, môi mỏng hơi mím làm khuôn mặt càng thêm thâm trầm đầy cảm xúc. Mày kiếm khẽ chau lại lộ ra mấy phần quyết đoán bá đạo, đôi con ngươi màu ngân sắc lóe bạc sắc sảo làm người khác phải sợ hãi, không dám đối mắt với con ngươi như nhìn thấu vạn vật này. Khí chất lãnh khốc mà vô cùng nguy hiểm tàn nhẫn, tựa như từ trong xương tủy hắn đã vô cùng nguy hiểm, là con người vương giả mà chỉ có thể đứng trên cao nhìn tất cả, đem tất cả dẫm đạp dưới chân mới xứng.
"Hừ, các ngươi thật yếu!" Lăng Hạo khinh thường lên tiếng, một lũ yếu đuối cũng mong làm lính đánh thuê? E rằng bọn họ cũng quá lạc quan điThấy những người đó định lên tiếng thì Lăng Hạo lại ra lệnh "Câm!" Nhưng thật không ngờ tất cả bọn họ đều không thể mở miệng được, chỉ có thể trơ mắt nhìn. Lăng Hạo thấy những người này đã ngoan ngoãn hơn rồi thì liền nghĩ ra chủ ý thu những người này làm thuộc hạ, hắn không tin bọn hắn không khiến được đám này thành thiên tài, tựa hồ cũng không tệ.
"Thiên Minh, đám này nên giao cho Phong ca giải quyết, có lẽ vẫn còn hữu dụng, dù sao cũng sắp chết, coi như bọn mình cứu bọn hắn một mạng" Lăng Hạo nhàn nhạt lên tiếng, mà cũng đừng ai trách hắn độc miệng. Dù sao thì hắn chính một thương nhân kinh nghiệm đầy mình, cái thói quen xoi mói người ta cũng ngấm vào máu rồi, chỉ có khi ở cạnh nàng hoặc huynh đệ thân thiết thì còn may ra hắn nói nghe dễ chịu một tí
Đám lính đánh thuê thì cảm thấy có gì đó không đúng, bọn hắn đúng là sắp chết, nhưng mà tại sao nam nhân đó nói như thể được bọn họ cứu là một cái vinh dự to lớn lắm vậy. Mà bọn hắn trong tương lai liền hiểu được, đó quả là một cái vinh dự to lớn!
Tần Thiên Minh chột xuất hiện rồi mỉm cười, phất tay một cái thì biến mất cùng công hội lính đánh thuê, Lăng Hạo lẳng lặng nhìn trời, khóe miệng cong thành đường cong ưu mỹ, miệng nói nhạt một câu "Nàng đi thật lâu, đợi bọn ta trang hoàn xong rồi thì nàng mới về sao? Nàng cũng thật biết cách chọc người" Hắn xoay người bỏ đi, để lại dư quang còn đọng lại.