Một nam tử vận trường bào màu lam ngọc, ngồi dựa vào thành ghế một cách lười biếng, ngón tay bạch ngọc cầm một ly trà vẫn còn đang tỏa hơi nóng. Mùi hương trà thơm ngát vô cùng dễ chịu lan ra vô cùng thoải mái, tựa như trấn an tâm tình. Khuôn mặt diệu quan như ngọc lại mang theo chút tà mị quyến rũ hòa hợp với nhau tạo nên loại mỹ mạo khó nói nên lời. Môi mỏng nhàn nhạt cong thành nụ cười như có như không làm cho người khác không thể suy đoán được tâm tình của người này. Cánh mũi cao thẳng có chút phong tình. Làn da trắng mịn so với nữ nhân chỉ hơn chứ không kém, bộ bạch y vận trên người rất đơn giản nhưng vẫn không giấu được hào quang vạn trượng. Cánh mi dày có chút khép hờ làm đôi huyết mâu bên trong có chút thâm trầm nguy hiểm, lại tựa như một loại mị hoặc dụ dỗ dục vọng nhưng lại lãnh khốc tàn nhẫn không thua kém. Mái tóc màu bạch kim được kim quan búi lại một phần, một phần để xỏa trên lưng. Khí chất vương giả bức người, tựa như ôn nhu như gió xuân lại làm người ta thấu rét tận tâm
Nam tử nhàn nhã nhấp một ngụm trà, khóe miệng phát ra thanh âm trầm ấm vô cùng êm tai, làm người khác càng nghe lại càng cảm thấy có chút nghiện "Nói với La Dực cùng Vô Ngân, đến Linh Lương học viện" Một hắc y nam tử không biết từ đâu ra xuất hiện, quỳ một chân nghe xong khẩu lệnh thì liền biến mất không để lại dấu vết. Nam tử cười tựa du nhiên thất tiếu, lạnh nhạt, nhưng ánh mắt như đang nhớ tới bóng hình nào đó
"Phong ca, vẫn chưa tra ra được ai là chủ mưu?"
Một nam tử bước vào, mái tóc màu đen dài được một mảnh vải màu đỏ sẫm buộc lên vô cùng khí phách, khuôn mặt goác cạnh tuấn mỹ như được điêu khắc tỉ mỉ hoàn hảo không tỳ vết làm người khác phải nghẹt thở. Làn da màu mật ong rắn chắc khỏe mạnh, thân hình cường tráng nhưng không quá mức thô sơ, lại có chút uy dũng làm người khác an tâm mà tin tưởng hắn. Mày kiếm khẽ chau làm khuôn mặt có chút trở nên u tối nhưng vẫn không giấu được anh tuấn bức người. Mũi cao thẳng khí thế với môi mỏng như luôn giữ nụ cười trào phúng, vô cùng cuồng vọng nhưng khí chất lại vô cùng tự tin làm người khác không thể không bái phục. Đôi con con ngươi màu cam trong veo nhưng ánh lên vài tia nguy hiểm như một con mãnh thú đang săn mồi, làm người khác chết lặng trong đôi hàn mâu tuyệt tình nhưng được phủ bằng ánh lửa này.
"Kẻ này quá mức cẩn thận, lại lợi dụng một lực lượng không nhỏ, nếu muốn tra ra e rằng sẽ tạo nên một số chuyện rất phiền phức"
Lăng Hạo cũng xuất hiện từ đằng sau Hải Nhất Nam, vỗ vai trấn an cái tâm tình đang vô cùng căng thẳng của hắn. Khuôn mặt yêu nghiệt mang theo sắc xảo bức người cũng có chút không vui. Mắt phượng sắc bén nhất thời vô cùng sầu não, làm ánh bạch bên trong con ngươi cũng nhất thời đục ngầu vô cùng tà khí. Cả khuôn mặt Lăng Hạo đều như được ông trời ưu ái, làm người khác nhìn vào chỉ cảm thấy tim như ngừng trệ, có cảm giác như bị nhìn thấu nhưng lại làm mình cam tâm tình nguyện
Tôn Hàn Phong xoa thái dương, hắn dự định giúp nàng điều tra kẻ chủ mưu, thật không ngờ kẻ chủ mưu vụ việc lần này lại cẩn thận quá mức, hủy tiêu toàn bộ đầu mối và những người có liên quan, còn số ít còn lại thì chỉ đơn giản là bị sai khiến, bọn hắn cũng chỉ tìm được một chút thông tin về kẻ đó thông qua một chút thông tin nhỏ của những người có liên quan, e rằng vụ việc lần này không chỉ đơn giản là một vụ diệt tộc đơn thuần
Hải Nhất Nam nhớ tới La Dực và Mộc Vô Ngân chắc hẳn giờ đang trên đường đến Linh Lương học viện, mong hai bọn hắn sẽ tra ra được một thứ gì đó liên quan tới vấn đề lần này. Quả thật nó không hề đơn giản như bọn hắn nghĩ. Còn có gi đó khúc mắc ư? Bí ẩn?
Trong lúc đó, Tư Doãn một thân trường bào màu đen, khuôn mặt đã thoáng nét trưởng thành tuấn tú, con ngươi sáng rực trong veo nhưng cũng tự tin cùng khí phách
"Bách Tà, ngươi vẫn còn nhớ tới Xích Dạ chứ?" Tư Doãn mở miệng hỏi nam tử đối diện mình, nam tử có chút phóng khoáng sạch sẽ lại xinh đẹp tà mị, con ngươi có chút phong tình khi nhắc đến cái tên Xích Dạ lại có chút lóe sáng
"Tất nhiên là nhớ, ba năm vẫn không thấy tin tức gì của hắn." Bách Tà cong môi, nhớ tới một khuôn mặt mông lung với chiếc mặt nạ ngân sắc, dù chỉ là thoáng qua nhưng luôn làm hắn phải ghi nhớ trong lòng
"Phải, cũng ba năm rồi..." Tư Doãn cũng cười nhạt, nở nụ cười có chút miễn cưỡng. Nhưng hắn đâu biết, vị cường giả hắn ngưỡng mộ đang từng bước đến gần hắn, chỉ là hắn hoàn toàn không biết...
"Không phải Mộng nhi cũng tương tư Xích Dạ sao?" Bách Tà nhớ tới gì đó, cười đến phong hoa tuyệt đại
"Không thể trách được" Tư Doãn nhún vai bất đắc dĩ
Mà cái người đang được nhắc đến lại đang say giấc nồng, vô cùng bận rộn đánh cờ với Chu Công. Chợt Lạc Tử Băng mở mắt, nàng nhìn cỗ xe ngựa vẫn đang đi không ngừng nghỉ này. Một luồng ánh sáng chợt bao quanh người nàng, bọc nàng lại. Lạc Tử Băng không nói năng gì liền chọn tu luyện thời gian 2 ngày, nàng có cảm giác rằng một khi mình đã tiến vào Linh Lương học viện, nàng sẽ biết được thêm một vài thứ, nhưng mà cảm giác bất an cứ len lỏi trong lòng nàng.
-Thông báo nho nhỏ của tác giả-
Vấn đề là con tác giả nó đang trong tình trạng lười đến không thể lười hơn mà thời gian lại không cho phép nên tiến độ truyện sẽ chậm hơn một chút. Các đ6ọc giả xin thứ lỗi cho cái sự thiếu trách nhiệm vô tình của tác giả a! Tác giả khi thời gian rảnh, tác giả chắc chắn sẽ cố ra thật nhanh
Lạc Tử Băng gà gà gật gật dựa vào vai Tiểu Loan mà say giấc nồng, Tiểu Loan thì khỏi cần nói, cao hứng hơn bất kì ai. Dưới ánh mắt như viên đạn của những con Ma Thú chung quanh, Tiểu Loan rất nghĩa hiệp mà ôm luôn Lạc Tử Băng làm cho Tiểu Hoàng đang bị làm thú cưỡi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Lạc Tử Băng phát giác được những Ma Thú xung quanh đang có bất mãn thì cong môi không nói gì
"Tiểu Hoàng, cứ tìm một chỗ trống gần Mộ Dung phủ là được" Lạc Tử Băng nheo mắt nhìn thứ gì đó rồi vỗ đầu Tiểu Hoàng vài cái, dù sao thì mới sáng sớm như vậy mà lại có một con Linh Thú hoa hoa lệ lệ xuất hiện sẽ làm không ít người chú ý, nàng chỉ muốn gặp một người một lát mà thôi
Tiểu Hoàng không đáp mà đẩy nhanh tốc độ, lũ Ma Thú đáng chết! Dám lấy li do là chiếu cố Vương mà leo lên lưng nàng, làm hỏng bộ lông mượt mà duyên dáng của nàng. Lũ đáng chết! Nếu như không có Vương ở trên thì nàng chắc chắn đã đẩy đám đó xuống cho tụi nó bẹp dí mà chết đi! Hỏa Kim Hoàng cường đại như nàng ngoại trừ Vương ra thì đừng có hòng khi dễ nha! (Tác giả:không phải ngươi đang bị bọn hắn đè lưng ra cưỡi đấy ư?Tiểu Hoàng:Thiết!)
Sau khi đã an vị trên đất mẹ thân yêu một cách an toàn thì Lạc Tử Băng không khách khí mà quăng đám Ma Thú đáng thương đang cần chủ nhân nhớ tới vào Hỏa Ngọc giới, chỉ để lại Tiểu Tinh dưới dạng một con mỹ xà không khác gì sủng vật. Còn Tiểu Tinh thì cười khinh bỉ lũ Ma Thú đáng thương nào đó.
"Tại sao con rắn kia lại được Vương yêu thích như vậy?" Tiểu Mộc đáng thương nằm dài, miệng không ngừng than trời lở đất làm Tiểu Long không phục mà đá hắn.
"Ngươi nghĩ có ai chịu nuôi báo làm sủng vật? Dù có cũng là quá bị chú ý, trừ phi ngươi làm cẩu" Tiểu Long không nể tình mà chọt vào tim đen của Tiểu Mộc làm hắn thật thương tâm! Tiểu Loan bên cạnh thì cười đến long trời lờ đất, hoàn toàn đè bẹp lòng tự tin của anh báo nhà ta!
"Các ngươi thật quá đáng! Ta sẽ khiếu nại với Vương!" Tiểu Mộc cao giọng nói. Các ngươi dám khi dễ ta? Hừ! Để xem Vương sủng ta hay sủng các ngươi. Các ngươi đừng có quên mấy ngày trước Vương đã bảo đảm rằng sẽ luôn đòi lại công đạo cho ta. Các ngươi thấy ta hiền nên tưởng dễ khi dễ sao?
"Ngươi dám?" Tiểu Long trừng mắt, tên Tiểu Mộc yếu đuối này cư nhiên lại lôi Vương ra để đe dọa
"Sao ta không dám? Để xem Vương có phạt các ngươi hay không Ha ha ha!" Tiểu Mộc khoái trí cười làm cho Lạc Tử Băng đang ở bên ngoài cũng cảm thấy ớn lạnh. Tiểu Long tức đến đỏ mặt mà không tiện phát tác, ngươi không phải quân tử mà Tiểu Mộc. Ngươi là tiểu nhân!
Lạc Tử Băng đứng trên mái hiên quan sát toàn cảnh phủ, quả nhiên là đại gia tộc, một góc nhỏ cũng toàn kì trân dị thảo, mỗi một chi tiết trong phủ đều được làm rất tỉ mỉ và hoành tráng nha! Nhưng làm nàng ngạc nhiên hơn là có một nơi trồng riêng U Thảo, một loại hoa nhỏ luôn phát sáng mỗi đêm, U Thảo màu lam nhạt mà tỏa mùi hương nhàn nhạt. Đó cũng là loài hoa mà mẫu thân nàng thích nhất
Nàng nhìn thì cũng biết nơi đó luôn được chăm sóc rất kĩ. Hóa ra vẫn còn tưởng niệm mẫu thân nàng lâu như vậy. Lạc Tử Băng dùng khinh công nhẹ nhàng lẩn trốn thị vệ mà tìm được một thư phòng vẫn còn thắp nến. Nàng mở cửa tiến vào, đây là một thư phòng trang nhã với rất nhiều sách và bí tịch. Mà còn có một chỗ riêng để treo mấy bức họa, mà mấy bức họa đều chỉ vẽ một người...Là Mặc Ân, mẫu thân nàng
Lạc Tử Băng đảo mắt nhìn thì liền thấy một nam tử trung niên đang cầm chiếc khăn tay mà trong mắt chứa đầy tưởng niệm cùng ưu thương, nhìn cũng đã ba mươi tám ba mươi chín, thân hình to lớn cao ngất. Trên khuôn mặt kiên nghị có một vết sẹo từ mí mắt tới má không chút nào ảnh hưởng tới sự anh tuấn còn tăng thêm khí phách mà thành tục của nam nhân trưởng thành. Lạc Tử Băng liền nghĩ ngay tới Đông Tôn, khế ước duy nhất của mẫu thân nàng ở hiện đại, thật đúng là duyên phận!
Mộ Dung Đông cũng ngẩng đầu nhìn nàng, khuôn mặt vốn vô cùng uy nghiêm chợt hòa hoãn. Nhìn cũng thấy nữ tử trong mấy bức họa với Lạc Tử Băng giống nhau bảy phần, nhất là khí chất lạnh lùng mà trong trẻo. Nhưng mà nữ nhi của nàng còn muốn yêu nghiệt hơn nàng, tuổi còn nhỏ đã hại nước hại dân như vậy.
Nhìn dung nhan vẫn còn non nớt nhưng chứa đầy yêu mị. Khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo tựa như đóa bạch liên không nhiễm bụi trần sạch sẽ mà thanh khiết. Hàng mày là liễu ẩn chứa hàng vạn phong tình, mỗi cái cử động đều làm khuôn mặt càng trở nên kiều mị hơn. Sóng mũi cao thẳng ưu nhã trên làn da mềm mịn không tỳ vết, hai gò má ửng hồng tự nhiên vô cùng đáng yêu. Cánh môi mềm hồng nhuận ửng sắc đỏ ướt át mà kiều diễm làm người khác chỉ muốn cắn một ngụm. Mái tóc màu đen dài thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt thả lỏng không gió mà nhẹ nhè chuyển động. Đôi tử mâu trong veo như nước lại có chút lạnh nhạt mà tàn nhẫn, như bao phủ một tầng sương mông lung huyền ảo. Bộ bạch y đơn giản nhưng càng làm cho nàng thêm trong trẻo lạnh lùng. Khí chất thanh lãnh mang theo mị hoặc nhưng cũng xa cách.
"Lạc Tử Băng?" Mộ Dung Đông nhẹ giọng nói, câu nói hàm chứa khẳng định chứ không còn là nghi vấn, chỉ là vẫn không nhịn được mà hỏi. Hắn đã tìm nữ nhi của nàng ấy rất lâu nhưng vẫn không có kết quả, không nghĩ tới nữ nhi của nàng lại tìm đến hắn, còn đến không tiếng động thì hẳn thực lực không tồi, rất giống...Lạc Lâm
"Băng nhi đã về, Đông thúc thúc, đã làm ngài lo lắng" Lạc Tử Băng nở nụ cười, nàng biết nam nhân này yêu sâu đậm mẫu thân nàng, nhưng một lòng không cùng phụ thân tranh chấp, còn hứa với mẫu thân sẽ bảo hộ nàng thật tốt. Nàng tự nhiên cũng sẽ coi người này là người quan trọng mà đối đãi. Lạc Tử Băng vô ý đảo mắt nhìn lên chiếc khăn tay bằng lụa đã cũ nhưng bảo quản rất kĩ, trong lòng cũng tự dưng cảm thấy mẫu thân mình quả nhiên hoa đào bay tứ phía (Tác giả:ngươi so với mẫu thân ngươi còn đào hoa hơn khinh bỉLạc Tử Băng:Là ai viết ta ra thành như vậy? trừng mắt)
"Ngươi có vẻ đã mạnh lên không ít" Mộ Dung Đông kéo tay nàng để nàng ngồi lên ghế đối diện mình rồi tự tay rót một ly trà, hắn là sư huynh của Mặc Ân cho nên biết cũng không ít chuyện của Lạc Tử Băng, từ việc phong ấn nguyên khí đến dịch dung hắn đều biết. Thấy nữ nhi của nàng lớn lên dưới mí mắt của hắn đã tự giải được không ít phong ấn thì hắn cũng sẽ tự biết nữ nhi của nàng đang dần mạnh hơn, nhưng mà thời gian cũng không lâu, thật sự mạnh như vậy?
"Băng nhi vẫn còn phải học hỏi nhiều. Băng nhi sáng sớm đến làm phiền Đông thúc thúc là muốn nhờ Đông thúc vài việc" Lạc Tử Băng nhàn nhã nhấp trà, một bộ dáng đàm luận không khác gì người trưởng thành làm đáy mắt Mộ Dung Đông xẹt qua vài tia an tâm.
"Ân?" Mộ Dung Đông trong lòng đã sớm biết nàng sẽ nhờ mình việc gì, nhưng hắn tuyệt đối không từ chối. Kẻ đã hại chết Mặc Ân, đều là cừu nhân của hắn, hắn không trực tiếp đối đầu nhưng không có nghĩa là hắn sẽ không hỗ trợ Lạc Tử Băng trả thù
"Băng nhi muốn Đông thúc thúc an bài cho Băng nhi một thân phận giả để Băng nhi tiện tiến vào Linh Lương học viện" Lạc Tử Băng trong mắt lóe lên hận ý vô cùng dày đặc, Mộ Dung Đông khẽ cười
"Hảo, vậy thì ta sẽ nhận ngươi là nghĩa nữ. Thân phận khi tiến và Linh Lương học viện là Đại Tiểu Thư Mộ Dung Tử Băng" Mộ Dung Đông hắn vốn không có nữ nhi, chỉ có ba thiếu gia, có thêm một nữ nhi cũng không tệ
"Cảm ơn người Đông thúc, Băng nhi có việc phải cáo từ" Lạc Tử Băng tươi cười rồi di chuyển ra ngoài, để lại Mộ Dung Đông ánh mắt phức tạp