"Nhưng trò chơi có vui đến đâu cũng có ngày khiến người ta chán ghét, ừ tôi không muốn chơi nữa, trò chơi không còn vui nữa rồi, nên trước khi kết thúc, cũng nên nghiệm thu kết quả một chút chứ nhỉ? May là dì nhỏ không sao, chứ không trò chơi lại giảm độ thú vị". Qua Việt Tú nói.
Lúc nói những lời này, cô không dám nhìn Tống Du Liệt.
Cô biết cô si mê gương mặt kia biết bao, lỡ như cô không nỡ thì sao?
Ngộ nhỡ không nỡ, lại muốn chiếm làm của riêng thì sao?
Cô phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Khóe môi cô nhếch lên, nói: "Đừng dùng ánh mắt này nhìn tôi, nói thế nào nhỉ, mẹ của anh cũng không phải tên Emily, cũng không phải Maria, mà mẹ anh tên là Hạ Yên. Tống Du Liệt là một đứa trẻ xui xẻo, Qua Việt Tú cũng chẳng tốt đẹp hơn là bao, nhưng nếu so sánh thì Tống Du Liệt tệ hơn một chút, Qua Việt Tú năm tuổi đã mất mẹ, Tống Du Liệt năm tuổi cũng mất bố, hơn nữa...."
"Hơn nữa!". Cô nói ra một cách khó khăn "Mẹ của anh quá lắm cũng chỉ là một đối tượng để bố tôi đùa giỡn mà thôi, mẹ như vậy, con cũng...."
Giống như phát hiện bản thân mình hơi quá đáng, nên cô dừng lại đúng lúc.
Tống Du Liệt đi rồi, tát cô một cái, bảo cô "cút" khỏi xe anh, sau đó anh lái xe rời đi rồi.
Lần này, trong mắt đứa trẻ đến từ đảo Greenland ấy, cô đã trở thành "quái vật", như vậy cũng tốt.
Qua Việt Tú phải thừa nhận, trong mấy phút đó cô đã diễn hết những gì tinh túy nhất của một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Cô hồi tưởng.
Không đúng, cô vốn dĩ là một bệnh nhân tâm thần, cô không hề suy diễn, ở cùng Tống Du Liệt mấy ngày như những người bình thường ở Johannesburg, cô đã quên mất mình là một bệnh nhân tâm thần.
Cô ngây ngốc nhìn hướng Tống Du Liệt rời đi
Có gì đáng xem đâu, tên khốn đó lúc nãy tát cô một cái
Bây giờ mặt cô nóng rát đau dễ sợ.
Anh xuống tay cũng thật nặng.
Nhưng lúc trước cô cũng tát anh mà, còn không chỉ một lần thôi đâu, cũng xem như hòa nhau đi.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Nhưng trong lòng tủi thân dễ sợ, đó là lần đầu tiên cô bị tát, lại còn là quả mâm xôi ngọt ngào của cô tặng cho cô nữa.
Một cơn gió thổi qua, Qua Việt Tú mới nhớ ra, nhà Cố Lan Sinh hôm nay sẽ có rất nhiều họ hàng đến.
Cô chậm rãi xoay người, đi ngược hướng với hướng Tống Du Liệt rời đi
Nhưng cô không rành đường về nhà anh trai của Cố Lan Sinh, chỉ có thể đi một đoạn lại hỏi một đoạn
Mất hơn nửa tiếng Qua Việt Tú mới đến được khu nhà của anh trai Cố Lan Sinh, nhìn xa xa sẽ thấy Cố Lan Sinh đang đợi ở đó.
Loáng thoáng còn nghĩ rằng ngày tháng năm nào đó, cô là Qua Việt Tú, anh là Cố Lan Sinh
Bây giờ cô vẫn là Qua Việt Tú, nhưng lại thêm một thân phận, là vị hôn thê của Cố Lan Sinh. Bây giờ, anh vẫn là Cố Lan Sinh, nhưng lại thêm một thân phận, là vị hôn phu của Qua Việt Tú.
Cô đi về phía người đó.
Lúc tiếng chuông năm mới của năm vang lên, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh nấp trong một góc cầu thang hôn nhau
Trong nhà có rất nhiều họ hàng thân thích, người nhiều nên công việc cũng nhiều, là vị hôn thê của Cố Lan Sinh nên cô cũng bận này bận kia, cùng mọi người tương tác và thể hiện một chút.
Cô vừa mới đưa đồ ngọt đến tay đứa bé, sau đó quay người xuống hầm cất rượu vang đỏ để lấy rượu, lúc xuống cầu thang lại gặp Cố Lan Sinh muốn đi lên.
Cô muốn xuống còn anh muốn lên
Cũng không biết là vô tình hay cố ý, cô sang trái anh cũng sang trái, cô sang phải anh cũng sang phải, vài lần như thế, không ai nhúc nhích nữa. Lúc anh đưa mặt gần về phía cô, tay cô nắm chặt lan can cầu thang, chậm rãi nhắm mắt lại.
Nụ hôn cực kỳ nhẹ, tiếng chuông mừng năm mới vang lên, khách dưới nhà cười cười nói nói, liên tục chúc nhau năm mới vui vẻ.
"Năm mới vui vẻ". Giọng anh cực kỳ ôn nhu
"Năm mới vui vẻ". Cô cũng dùng giọng mềm nhẹ như thế để đáp lại anh.
Anh tiếp tục lên cầu thang, cô tiếp tục xuống cầu thang.
Lúc xuống hết cầu thang, cô gập lưng ngồi xuống, nước mắt tràn bờ. Lúc tiếng chuông vang lên, không biết có ai nói với đứa trẻ đến từ đảo Greenland "Năm mới vui vẻ" không, cô luôn thương tiếc chuyện này.
Đôi giày múa ballet đỏ và đôi giày xăng-đan lộ đầu ngón chân trong câu chuyện đó, hai đứa trẻ ấy đều rất cô đơn.
Cô đơn mà lớn lên, nhìn nhau mới thấy, giống như núi và biển.
Tối đó, có một trận mưa xuất hiện trong giấc mơ của Qua Việt Tú, một hình bóng bị ngăn cách bởi màn mưa, yên tĩnh đứng đó.
Ngày đầu tiên của , Cố Hàng bắt đầu đi học lại, Cố Uyên Trí cũng đã đặt vé máy bay về nước.
Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh cùng nhau ra sân bay tiễn anh, anh em hai người ở sân bay nói chuyện với nhau hơn mười mấy phút, là chuyện không thể nói trước mặt cô, Qua Việt Tú cũng đoán được đại ý nội dung cuộc nói chuyện, tin rằng trêи thế giới này không có cha mẹ nào chấp nhận nửa kia của con trai mình là một người bệnh tâm thần.
Trong lòng cười khổ, lúc đó cô không suy nghĩ sâu xa đến vậy.
Ngày thứ hai của năm mới, Qua Việt Tú và Cố Lan Sinh đến Las Vegas. Cố Lan Sinh bảo là đưa cô đi du lịch ở Las Vegas, nhưng thật ra là đưa cô đến đăng ký kết hôn.
Las Vegas là một trong những nơi dễ lĩnh chứng nhận kết hôn nhất trêи thế giới này.
Cố Lan Sinh xuất trình hộ chiếu, còn cô thì dùng một tấm black card(), mấy tấm thẻ tín dụng giới hạn UBS(), vài vé máy bay đã quá hạn là đã hoàn thành hồ sơ đăng ký kết hôn với Cố Lan Sinh.
(): black card là thẻ đen trong truyền thuyết rút mãi không hết đấy =)))
() UBS limited credit card là thẻ ngân hàng Thụy Sĩ do UBS Group AG - tổ chức ngân hàng lớn nhất Thụy Sĩ phát hành, có tính bảo mật cao và nghiêm ngặt
Ảnh cưới có rồi, giấy chứng nhận kết hôn cũng có rồi, kèm với một tờ văn kiện đã ký của cục dân chính Las Vegas, một khi người giám hộ của cô ký tên trêи văn kiện, sau đó gửi văn kiện cho bất kỳ cục dân chính nào trêи đất Mỹ thì Qua Việt Tú chính thức trở thành vợ của Cố Lan Sinh, còn Cố Lan Sinh muốn trở thành chồng của Qua Việt Tú thì phải mua một chiếc vé máy bay về Trung Quốc, đi một chuyến đến cục dân chính Quảng Châu thì mới được.
Nhưng Cố Lan Sinh đã nói rồi, làm chuyện đầu tiên trước rồi nói.
Tháng này anh sẽ kết thúc hợp đồng với tổ chức bác sĩ Không biên giới, nói cách khác, khi Cố Lan Sinh tốt nghiệp, anh hy vọng cô có thể dùng thân phận vợ của Cố Lan Sinh tham dự lễ tốt nghiệp của anh.
Trước khi làm xong chuyện đầu tiên, Qua Việt Tú nói với anh, bố vợ tương lai là một người mắc bệnh PVS (persistent vegetative state: trạng thái thực vật kéo dài), có khả năng sẽ bị cả đời.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
"Vợ là một bệnh nhân tâm thần, bố vợ là một người thực vật, thật khiến người khác đau đầu". Cố Lan Sinh nhíu mày, nhưng tay lại không nhàn rỗi, anh kéo cô đến trước bàn đăng ký kết hôn.
Chưa đến phút, bọn họ đã làm xong hồ sơ đăng ký kết hôn.
Rời khỏi Cục dân chính, tiến vào Đại lộ , bọn họ đi về phía Bevelyn
Đến Bevelyn để đi gặp bố vợ, đây là Cố Lan Sinh nói.
Mấy ngày trước năm mới, Nam California tràn ngập ánh nắng hiếm thấy, từ San Francisco đến Las Vegas lại đến Los Angeles, trêи bầu trời toàn mây là mây.
Xe tiến vào nội thành, Qua Việt Tú liền nhìn thấy Tống Du Liệt, nhưng là trêи rất nhiều màn hình quảng cáo.
Thành phố Thiên thần này cực kỳ tấp nập, năm ngày, lễ hội âm nhạc, lễ hội điện ảnh, các hội nghị biến đổi khí hậu, chuyện làm ăn, v.v thế cục thay đổi, thành phố Thiên thần cũng được gọi là thành phố party.
Diễn đàn thanh niên thế giới được tổ chức ở Bevelyn đã biến nơi này thành Thành phố party
Năm nay diễn đàn thanh niên thế giới mời đến rất nhiều vị khách nổi tiếng, Tống Du Liệt là một trong những vị khách nổi tiếng ấy.
Vừa ngẩng đầu lên, Qua Việt Tú đã nhìn thấy Tống Du Liệt trêи màn hình, áo sơ mi trắng, quần jeans, nhìn như thể một học sinh học lỏm được một ít chiêu thức của người thành công, tranh đến sức đầu mẻ trán mới được một tấm vé vào đó.
Trong đám đông vây quanh, Tống Du Liệt bước vào hội trường.
Một tiếng ho nhẹ vang lên, đôi mắt hoảng loạn thu hồi
Đôi mắt dán lên màn hình hơi lâu, không nên chút nào, cô bây giờ là người đã có hôn ước, người mà cô nên nhìn, nên tìm kiếm phải là vị hôn phu của cô mới đúng.
Không, nên gọi là chồng.
Cố Lan Sinh, vị hôn phu, chồng, một loạt từ xưng hô này xảy ra trong không quá ba ngày
"Đang nghĩ gì vậy?"
"Hả?"
"Lúc nãy đang nghĩ gì á?"
"Đang nghĩ sau này phải nhìn....nhìn người khác nhiều một chút, người khác đó....là anh". Cô nhỏ giọng nói.
Anh cười khẽ
"Vậy bắt đầu từ bây giờ đi"
Muốn bắt đầu từ bây giờ à? Vậy....được thôi.
Cô nhìn Cố Lan Sinh.
Rõ ràng vẫn là gương mặt này, nhưng nhìn thế nào cũng thấy hình như không giống trước đây nữa.
"Cảm thấy thế nào?". Cố Lan Sinh đột nhiên hỏi cô.
"Hả?"
"Lại hả nữa rồi". Cố Lan Sinh thở dài
Cô cố gắng nuốt xuống từ "hả" muốn vọt khỏi cổ họng, đúng vậy, cô bây giờ đối mặt với Cố Lan Sinh không còn bộ dáng nhanh mồm nhanh miệng như trước nữa, có hơi chậm chạp
Thế là cô nói suy nghĩ lúc nãy cho anh, nói Cố Lan Sinh anh không giống trước đây.
"Sao lại không giống?"
"Không biết nữa". Cô lắc đầu "Em nghĩ là bởi vì anh hôn em đó, lúc trước anh hôn em mấy lần mà có được đâu...."
Xe đột ngột dừng lại.
"Gì vậy?". Cô hỏi
Anh nựng mặt cô "Cố Lan Sinh cảm thấy những lời Qua Việt Tú vừa nói hơi đáng yêu, muốn hôn thì làm sao đây?"
Đầu óc lại bắt đầu trôi dạt đi nơi nào, bối cảnh này, cô đã từng gặp đâu rồi, hấp tấp dừng xe, vội vàng hôn môi cô, còn trách cô, trách cô quyến rũ anh
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Lại....não lại không nghe lời nữa rồi
Khi hai đôi môi sắp chạm vào nhau, tiếng gõ cửa vang lên.
Đứng bên ngoài là một cảnh sát giao thông
Sau khi viết giấy phạt cho Cố Lan Sinh, vị cảnh sát giao thông bỏ đi
Nhìn bộ dạng ảo não của Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú cười rộ lên.
Lại có tiếng thở dài "Qua Việt Tú, hình như lâu lắm rồi anh không thấy em cười"
Thật ư?
Cô sờ sờ khóe miệng, rõ ràng mấy ngày gần đây cô cười mãi mà
h chiều, bọn họ gặp Qua Hồng Huyên.
Khi Cố Lan Sinh bảo muốn đưa Qua Hồng Huyên đi hóng gió, hộ sĩ bảo "Chờ một chút" sau đó vội vàng rời đi.
Qua Việt Tú đoán hộ sĩ đi gọi điện thoại cho Tống Du Liệt để hỏi ý kiến, nếu như trước đây, trong lòng Qua Việt Tú nhất định sẽ không vui, nói thế nào thì Qua Hồng Huyên cũng là bố cô mà.
Nhưng lúc này, trong lòng cô không có gì là không vui cả, không như mấy ngày gần đây, yên lặng nhỏ tiếng.
Không sao, chỉ vì gần đây trạng thái của cô không tốt thôi.
p sau, Cố Lan Sinh đẩy xe lăn của Qua Hồng Huyền trêи con đường mòn ven rừng, cô yên lặng đi theo sau, ngoại ô Nam California không còn ánh mặt trời thật sự rất hiu quạnh.
h, xe đi về hướng Bevelyn, nói thế nào nhỉ? Giống như con gái ở bên ngoài nhiều năm đưa con rể về nhà.
Con rể, quê mùa quá đi mất, Qua Việt Tú chun mũi.
Vì để giống "con gái ở bên ngoài nhiều năm đưa con rể về nhà", Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Hạ Yên.
Trong điện thoại, Hạ Yên nói sẽ chuẩn bị bữa tối cho bọn họ, cô nói được, Hạ Yên hỏi cháu Cố có đặc biệt thích món gì không.
Cô nghĩ nghĩ, Cố Lan Sinh hình như không thật sự quá thích món gì, lại nghĩ, Cố Lan Sinh có lẽ sẽ có món kɧօáϊ khẩu, chỉ là cô không biết thôi.
Cô che loa điện thoại lại, hỏi Cố Lan Sinh anh có món nào kɧօáϊ khẩu không?
Cố Lan Sinh hỏi nhà em có đầu bếp người Hẹ() không?
() Người Hẹ: là một tộc người Hán có tổ tiên được cho là gốc gác ở khu vực các tỉnh Hà Nam và Sơn Tây ở miền bắc Trung Quốc cách đây năm. Ngày nay họ tập trung ở các vùng miền Nam Trung Quốc như tỉnh Quảng Đông, tây Phúc Kiến, Giang Tây, nam Hồ Nam, Quảng Tây, nam Quý Châu, đông nam Tứ Xuyên, các đảo Hải Nam và Đài Loan.
Cô chuyển lời cho Hạ Yên, xác nhận được đáp án từ Hạ Yên.
Nhà có đầu bếp người Hẹ.
"Vậy được rồi"
Cố Lan Sinh thích ăn các món của người Hẹ, hình như thích tất cả các món của họ luôn.
Hóa ra Cố Lan Sinh thích món của người Hẹ, chẳng trách mỗi lần đến nơi nào cũng đều hỏi người bản xứ có quán ăn nào của người Hẹ không, thật ra, cô phải nên sớm đoán ra mới phải.
Giống như lẻn vào lòng cô nghe trộm, Cố Lan Sinh nghiêm túc nói: "Bây giờ biết cũng không muộn"
Cô cười.
Một lúc sau.
"Qua Việt Tú bây giờ trở nên trầm lặng rồi".
Cô trả lời theo bản năng: "Làm gì có"
Vì để chứng minh cô không trở nên trầm lặng, Qua Việt Tú nói rất nhiều, rất nhiều, cụ thể nói gì thì cô cũng không rõ.
"Qua Việt Tú, ồn chết đi được". Khuôn mặt Cố Lan Sinh tràn đầy bất đắc dĩ, giống như bị giọng nói của cô làm phiền vậy.
Được chưa? Cô đâu có trầm lặng đâu, trước mặt người khác cô không dám đảm bảo, nhưng trước mặt Cố Lan Sinh, Qua Việt Tú không thể nào im lặng được.
Xe đi vào cửa chính
Ở trước cổng lớn có Hạ Yên và quản gia đang đứng đợi
Ngoại trừ sắc mặt Hạ Yên có vẻ trắng bệch, còn lại chẳng khác bình thường là bao, nhu nhược, trầm lặng.
Trong lòng cười lạnh, cô kéo tay Cố Lan Sinh đến trước mặt Hạ Yên.
Hạ Yên cười cười nhìn chăm chú.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Cô miễn cưỡng nở một nụ cười, nói với Cố Lan Sinh "Bà ấy là dì nhỏ của em". Sau đó quay sang Hạ Yên nói, đây là Cố Lan Sinh
Hạ Yên đi chuẩn bị bữa tối, còn cô thì có nhiệm vụ dắt Cố Lan Sinh đi xem khắp nơi trong nhà, đi một vòng, cô nghĩ thế nào lại nói có muốn đến xem phòng em không?
"Lần sau xem đi". Cố Lan Sinh trả lời cô như thế
Nghe có vẻ kỳ quái, nhưng thật ra chẳng có gì kỳ quái cả. Một tuần trước, cô cùng một người khác phải nhập mật mã lần mới vào phòng cô được, đêm khuya, mật mã nhập mãi chẳng đúng, ai cũng biết là vì sao
Giống như Cố Lan Sinh nói, anh ấy ghét những thứ đó
Qua Việt Tú đưa Cố Lan Sinh đến phòng quản gia đã chuẩn bị, bọn họ dự định ở Bevelyn một đêm, tất nhiên không thể ở khách sạn rồi.
Đóng cửa lại, Cố Lan Sinh liền hôn cô, lần này không giống lần trước, nụ hôn vừa nặng nề vừa sâu, cạy hàm răng cô ra, tiến quân thần tốc.
Lúc ăn tối, Qua Việt Tú không thấy Tống Du Liệt trêи bàn ăn
Theo như Hạ Yên nói, A Liệt tối nay đi dự tiệc rồi
"Trước đó bữa tiệc đã được sắp xếp ổn thỏa cả rồi, đi cùng mấy nhân viên cấp cao Mỹ của SN Energy, có mấy vị đến từ Bờ Đông, không thể từ chối được". Hạ Yên giải thích như thế, còn thêm vào rằng ngày mai A Liệt sẽ lên chuyến bay tối để về Johannesburg
Nhìn cô, rồi lại nhìn Cố Lan Sinh, ánh mắt Hạ Yên ấm áp, giọng nói cũng nhẹ nhàng: "Dì gọi điện cho A Liệt, nói A Việt đưa về một người bạn đặc biệt".
Xem ra Hạ Yên diễn còn đỉnh hơn so với những người bạn Hollywood của bà ta
Ăn xong bữa tối, Qua Việt Tú cùng Cố Lan Sinh đến phòng chiếu phim để xem phim.
Phòng chiếu phim này là kiệt tác mà Qua Hồng Huyên tự hào nhất, ông đưa tất cả những gì đặc sắc nhất của rạp chiếu phim Hollywood cuối thế kỷ trước đến đây, trong tiếng loẹt xoẹt của máy chiếu phim, thời gian dường như quay về hai mươi năm trước
Thời gian quay ngược lại năm trước, năm trước.....
Cô nhấp khẽ một ngụm rượu, mắt nhìn màn hình, trong vô thức đã uống hết non nửa bình rượu
Khoảng h, Cố Lan Sinh đưa cô đến cửa phòng mình.
Cười hihi nói ngủ ngon với Cố Lan Sinh
"Ngủ ngon"
Nhìn theo bóng lưng Cố Lan Sinh biến mất, cô thu lại nụ cười, khuôn mặt lạnh tanh, Qua Việt Tú mở cửa ra.
Vừa mở cửa phòng ra liền bị một bóng người trong phòng dọa sợ xỉu, người có thể vào phòng cô, dám vào phòng cô còn có thể là ai? Cô theo bản năng, tay chân đấm đá "Bảo em cút đi mà, sao lại xuất hiện trước mặt em thế? Lại....lại còn tát em một cái, đồ khốn, sao có thể.....đánh đau như thế....đau như thế.....". Giọng cô càng ngày càng nhỏ.
Cô im bặt một lúc.
Rũ tay xuống, chân bước về phía trước, xuyên qua bóng người đó, ngăn cản cô chỉ có không khí, chỉ toàn là không khí.
Cô cười.
Đáy lòng bị câu "ngày mai A Liệt sẽ lên chuyến bay tối để về Johannesburg" làm cho chùng xuống.
Ngày mai, Tống Du Liệt sẽ quay về Johannesburg, còn cô sẽ cùng Cố Lan Sinh đến Thụy Sĩ, đưa Cố Lan Sinh đến gặp ông ngoại, sau đó sẽ tham gia lễ tốt nghiệp của tổ chức bác sĩ không biên giới.
Sau đó, cô sẽ cùng Cố Lan Sinh đến Quảng Châu, vài năm sau nữa, bọn họ sẽ sống tại Helsinki, Cố Lan Sinh đã tìm được công việc ở Helsinki, cũng đã liên hệ một vài trường truyền thông ở Helsinki cho cô. Như thế này rất tốt, cực kỳ tốt, có lẽ không cẩn thận, vài năm trôi qua, cô đã có đứa con của mình, Tống Du Liệt cũng có con của mình, vào ngày lễ nào đó, bọn họ sẽ đi thăm Qua Hồng Huyên, đến lúc đó,....
Đôi mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, mệt thật sự.
Giấc mơ màn mưa đó cứ đúng hẹn là đến, bóng người đó lại đứng đó bất động.
Bị ngăn cách bởi màn mưa, cô đuổi thì anh chạy, nhưng anh vẫn đứng bất động ở đó, cô nóng nảy liên tục hét cô ghét anh, anh nói lý với cô, nói lúc trước vẫn còn tốt sao bây giờ lại ghét anh rồi.
Bởi vì.....bởi vì......
"Bởi vì anh xui xẻo, ai bảo mẹ anh tên là Hạ Yên"
Đúng vậy, đúng vậy, con nhà ai không làm, lại làm con của Hạ Yên, là con của Hạ Yên, cũng là....con của Qua Hồng Huyên.
Mặc dù cô lớn gan, nhưng cũng không dám.
Cho dù cô dám, còn anh thì sao? Cho dù anh dám, cô cũng không nỡ.
Đó là quả mâm xôi ngọt ngào của cô, là người cô muốn bảo vệ cả đời.
Tiếng mưa hôm nay hình như càng rõ ràng hơn, tí ta tí tách bên tai, chốc lát to, chốc lại nhỏ
Có một người lại đến rồi.
Đứng bất động ở đó.
Lần này anh băng qua màn mưa đến trước mặt cô.
Tay cô đẩy anh, miệng lẩm bẩm, đi, anh đi đi.
Thật kỳ lạ, hình như đụng trúng vật thật rồi, rất cứng, thật muốn....muốn giống ngày trước, dính sát vào nhau, nhưng không được, không được đâu.
Cô phải trải qua những ngày tháng thoải mái của cô, cô cũng không thèm để ý đến anh nữa.