Qua Việt Tú bước nhanh đuổi theo Tống Du Liệt, cùng anh sánh vai bước đi:
"Tống Du Liệt .... chuyện của Cố Lan Sinh...."
Còn chưa nói xong liền bị ánh mắt đối diện chặn lại.
Đây vẫn là lần đầu tiên Qua Việt Tú đứng trước mặt Tống Du Liệt nhắc đến tên của Cố Lan Sinh, cho dù trong lòng cô rõ ràng, đối với người trước mắt, Cố Lan Sinh cũng không hề xa lạ gì.
Cô luôn rất giỏi trong việc giả vờ giả vịt.
"Tôi còn chưa nói với anh tên người bạn rất tốt của tôi, anh ấy tên là Cố Lan Sinh." Giọng điệu rõ ràng, nghiêm trang nói ra, "Tống Du Liệt, chuyện của Cố Lan Sinh anh muốn giải quyết như thế nào? tôi hi vọng ngày mai khi thức dậy sẽ thấy anh ấy."
Gió từ đồng bằng tựa như kỵ sĩ rút kiếm ra khỏi bao, phóng khoáng lưu loát "vèo" một tiếng ùa qua bọn họ, thổi nhẹ những lọn tóc dài ở trước ngực cô cùng với mấy sợi tóc rủ xuống trước trán của anh.
Mất đi vật che chắn, đôi mắt kia cực kì giống với những ngôi sao.
Qua Việt Tú đứng chỉnh sửa lại tóc.
Anh nhẹ giọng: "Qua Việt Tú."
"Ừ" Từ xoang mũi hừ nhẹ, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía chân trời.
"Có phải những người đầu óc không bình thường đều sẽ đem mọi chuyện suy nghĩ theo một cách đơn giản?" Anh nói.
Bất tri bất giác, Qua Việt Tú mới hiểu được người đầu óc không bình thường mà Tống Du Liệt vừa mới nói kia là ai, đầu óc không bình thường chính là đầu óc không bình thường, ngu ngốc chính là ngu ngốc.
Đầu óc cô đúng là không bình thường, nhưng chỉ có cô mới có quyền nói chính mình như thế, bất cứ ai cũng không được phép nói cô đầu óc không bình thường, tên chết tiệt Tống Du Liệt này.
Cong tay, khuỷu tay quay về phía Tống Du Liệt, nhắm ngay vào vị trí xương sườn hung hăng đánh tới, vốn tưởng tượng rằng sẽ nghe được tiếng kêu đau đớn ai nhè không nghe được gì hết, ngược lại cô còn lảo đảo ngã về phía vườn hoa.
Mùi của thất lý hương từ trước mặt xông vào mũi, cô tông thẳng vào vườn hoa làm thủng một khoảng lớn.
Thất lý hương: tên loài thực vật, thuộc họ rutaceae, lá xanh quanh năm, thân nhỏ nhiều nhánh, lá đan xen có đốm trắng, mùi hương xa dặm.
Đợi cho đến khi Qua Việt Tú đứng thẳng người dậy, Tống Du Liệt đã bước lên bậc thang.
Vọt lẹ đuổi theo.
Đến bậc thang đầu tiên, rốt cục Qua Việt Tú cũng đuổi kịp Tống Du Liệt. Một người phụ nữ da đen thân hình to lớn đứng tại cầu thang, hai tay buông thỏng hai bên, khép nép gọi "Cậu chủ".
Đây là Marian?
Chẳng lẽ trong hai tuần tiếp theo đây, mỗi ngày cô đều phải đứng như thế này chờ cậu chủ trở về? Không, không, không, cô không thể làm như vậy được.
Một bước cũng không rời Tống Du Liệt, bằng bất cứ giá nào cô cũng phải nghe được từ trong miệng anh lời giải thích, chỉ có như thế tối nay cô mới an tâm yên giấc mà ngủ được.
Tống Du Liệt đi đến trước cửa phòng rồi dừng lại, một số hình ảnh liên quan đến căn phòng bỗng xuất hiện trong đầu, giẫm chân tại chỗ.
"Rầm" một tiếng, cửa phòng đóng tiếng.
Cúi đầu xuống, đứng ngây ngốc ngoài cửa.
Quả nhiên, câu nói kia đúng là có chút đạo lý: " Một khi trưởng thành bạn sẽ không còn sợ ma quỷ, cũng không còn sợ bóng tối nhưng không sợ những điều này không có nghĩa là bạn can đảm hơn, ngược lại, nhiều lúc bạn còn nhút nhát hơn thế nữa."
Qua Việt Tú hai mươi sáu tuổi so với Qua Việt Tú hai mươi lăm tuổi, lá gan nhỏ đi một chút.
Tiếng ào ào từ sau cánh cửa truyền ra, cô nắm rất rõ cách bố trí của căn phòng này , phòng tắm nằm ở phía bên tay trái của cửa, lúc trước phòng tắm không có lót gạch, vì thế dưới chân có chút nhám, hai người ở cùng một chỗ rất chật, những suy nghĩ trong đầu cứ mơ mơ hồ hồ.
Nhận ra được chính mình đang suy nghĩ những gì, Qua Việt Tú liền lấy tay đập đập vào đầu mình.
Cô phải đi tìm một chỗ để hít thở mới được.
Từ phòng Tống Du Liệt quẹo trái là sân thượng hình bầu ɖu͙ƈ.
Qua Việt Tú vừa đứng đón gió, vừa bắt đầu đếm những ngọn đèn dầu trêи vùng đồng bằng xa xôi, một chiếc rồi lại một chiếc cứ thế mà đếm, thẳng cho đến khi trong lòng yên tĩnh lại. Đây là những gì Cố Lan Sinh đã dạy cho cô: Qua Việt Tú mỗi khi trong lòng cảm thấy tức giận cảm thấy mệt mỏi thì hãy làm như thế. Tuy nhiên, trong lần thì chỉ có một hai lần là có tác dụng.
Cố Lan Sinh.
Sửa sang lại tóc tai khi nãy bị gió thổi, Qua Việt Tú rời khỏi sân thượng.
Trước cầu thang, người phụ nữ da đen đang đứng đợi Tống Du Liệt bên ngoài cửa phòng, một tay cầm khăn một tay gõ cửa, Qua Việt Tú tránh qua một bên.
"Cửa không khóa."
Bà ấy đẩy cửa ra.
Chưa đầy hai phút, bà ấy liền rời khỏi phòng Tống Du Liệt, bên trêи khay đồ ăn vẫn còn y nguyên như chưa hề động tới.
Bóng dáng bà ấy biến mất ở phía bên kia hành lang, Qua Việt Tú từ chỗ bóng tối đi tới, đứng bên ngoài phòng Tống Du Liệt, kêu một tiếng "Tống Du Liệt".
"Vào đi."
Mở cửa phòng, nhẹ nhàng bước vào.
Nhìn không chớp mắt về nơi có ánh sáng.
Chiếc áo khoác màu xám sẫm thay thế cho áo sơ mi trắng, phần tóc mái che đi nửa vầng trán, trêи tay Tống Du Liệt cầm điện thoại, bước qua bước lại phía trước cửa sổ.
Qua Việt Tú đứng cách chỗ Tống Du Liệt ba bước, yên lặng chờ đợi.
Vừa mới kết thúc cuộc gọi, chưa tới một giây, liền có người khác gọi đến cho anh, bắt máy, đi tới đi lui liên tục, vài cuộc còn dùng tiếng Zulu để trao đổi.
Tiếng Zulu là ngôn ngữ thường dùng nhất ở Nam phi, dù cho Qua Việt Tú sống ở Nam Phi từ nhỏ cho đến lớn, nhưng đối với loại ngôn ngữ này cũng chỉ biết nửa vời, đủ để cho cô hiểu cuộc điện thoại này đang bàn về chuyện của Cố Lan Sinh.
Cuộc gọi kéo dài từ : đến :, trong lúc đó, Tống Du Liệt không ít lần nhíu mày.
Sự việc e rằng có chút khó giải quyết, trong lòng Qua Việt Tú nghĩ.
Đôi mắt trông mong nhìn Tống Du Liệt.
:, Tống Du Liệt quăng điện thoại di động sang một bên, vuốt vuốt lông mày, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, nhìn cô không nói lời nào.
Xem ra sự việc không chỉ là có chút khó giải quyết, cũng đúng, những việc liên quan đến tổ chức y tế địa phương nhỏ nhoi, chính phủ đều không giải quyết.
Cô cũng không thể để cho Tống Du Liệt có bất kỳ ý định thay đổi nào.
Đón lấy ánh mắt Tống Du Liệt, kiên trì nói: " Bất hạnh cũng khiến cho anh trở nên xấu xa."
"Xấu xa?"
"Vừa nãy lúc ở trước cửa, anh nói tôi đầu óc không bình thường, tôi cũng không có nổi giận. Anh biết đấy, một khi mà tôi tức giận liền rất đáng sợ." Cô nói.
Anh cười.
Cười rất tươi, nhưng tuyệt đối không phải là tán thưởng.
"Không được cười." Hét lên.
Trái lại, hai bên khóe môi của anh mở rộng ra, đây là nụ cười của kẻ nắm quyền, không đếm xỉa tới: công chúa điện hạ, nếu cô nghe lời một chút, cung điện này vẫn là của cô.
Đi đến phía trước anh đứng cách một bước, nắm chặt nắm đấm: "Tống Du Liệt, có nghe hay không? Tôi nói, không! Được! Cười!"
"Lý do?" Anh cười cười nhìn cô,hỏi, "Cười cũng là hung dữ với cô sao?"
"Câm miệng!" Kêu to, làm bộ đánh anh.
Hiện tại, "quả mâm xôi ngọt ngào" của cô giống như một tên xấu xa chỉ biết dựa vào cái mã bề ngoại đi trêu nghẹo con gái người ta, vừa mới khen tóc cô gái mặc quần đỏ, đảo mắt lại đi quyến rũ cô nàng quần xanh, hái xuống một đóa hoa tường vi đem nó cài lên bên tóc mai của cô ấy.
"Khi nãy vừa mới nói tôi xấu xa kia mà, vậy ..." Giọng nói gần trong gang tấc "Có muốn biết như thế nào gọi là xấu xa hay không?"
Âm thanh nghe thật là dễ chịu, phối hợp với gương mặt đẹp như thế này, hai tay giơ lên, không nhúc nhích, ánh mắt rơi vào nơi khóe miệng của anh, dọc theo đó từng chút từng chút nhích lên, và cuối cùng là một mực dán vào môi anh, không muốn cho anh cười, muốn để cho anh ngừng cười không phải là không có cách để xử lý.
Im lặng, kiễng mũi chân lên.
Mắt thấy tay sắp chạm vào bã vai anh, tại một số thời điểm, đôi tay kia luôn rất linh hoạt, chắc chắn do cấu trúc của xương, nhưng linh hoạt giống như dây leo vậy, rất quấn người.
Khi bàn tay sắp chạm được vào vai anh, giọng nói từ một đất nước xa xôi truyền đến bên tai "Đống đống, con là một đứa trẻ bình thường trong lòng ông ngoại, xinh đẹp đáng yêu, tràn đầy sức sống, chỉ là có đôi khi, con khiến cho mọi người lo lắng."
Tay như bị điện giật buông ra.
Rủ tầm mắt xuống, đưa lưng về Tống Du Liệt nói: Cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra với Cố Lan Sinh.
Sự việc so với những gì Qua Việt Tú tưởng tượng còn khó giải quyết hơn nhiều, giống như Tống Du Liệt nói: "Cho dù chính phủ Johannesburg đáp ứng thả tù nhân, những con tin đó cũng chỉ có một con đường để đi."
Tuy Tống Du Liệt không có giải thích, nhưng Qua Việt Tú biết rõ, muốn cho một người hay một đám người im lặng mãi mãi đó là một việc cực kỳ đơn giản ở châu Phi.
Cụ thể là sự việc đứa bé bị ngộ độc, nhưng không phải chỉ dừng ở việc ngộ độc thức ăn thông thường. Vụ việc này có liên quan đến công ty dược phẩm Mỹ.
Mỗi công ty dược phẩm cần phải trải qua các cuộc thử nghiệm lâm sàng trước khi cho ra mắt một loại thuốc mới, vì vậy, châu Phi trở thành nơi thử nghiệm của các công ty lớn này. Những câu mà các chuyên gia thường nói "Vì sự phát triển của ngành y tại châu Phi trong tương lai" như một lý do để cho hàng loạt trẻ em nơi đây sử dụng những thứ thuốc vừa mới được nghiên cứu. Nhưng trước tiên hết, bọn họ phải lấp đầy túi của các vị chính quyền địa phương.
Vì vậy, các ông chú người da trắng đi giày Tây mỗi ngày đều kêu gọi: "Mọi người phải tin rằng một ngày nào đó chúng ta cũng có thể ngồi trêи ô tô đi ra thế giới bên ngoài." Dưới sự dẫn dắt của đám chính trị gia, đi gõ cửa từng hộ gia đình, đem một mớ lọ thuốc đủ sắc đủ màu giao đến tay cha mẹ của bọn nhỏ, cuối cùng sẽ đến tay của những đứa trẻ.
Sự thật về vụ ngộ độc thức ăn tập thể của đứa bé là: Những đứa bé này bị nôn và sốt cao sau khi dùng thử loại thuốc mới từ công ty dược phẩm Mỹ.
Hơn nữa, đây không phải là nhóm trẻ em đầu tiên bị ngộ độc, nửa tháng trước, đã có hai đứa bé chết vì uống phải loại thuốc đang trong quá trình thí nghiệm. Nhưng phía bên công ty dược phẩm vẫn không bị đình chỉ việc nghiên cứu loại thuốc mới này. Bọn họ tin rằng chỉ cần một chút xíu nữa là sẽ nghiên cứu thành công. Thị trường đối với các loại thuốc mới của công ty dược phẩm này đều đặt rất nhiều hy vọng.
Hỏi người nhà của đứa trẻ kia mới biết được rằng bọn họ đều không biết số điện thoại cứu trợ của đội ngũ y tế MSF ở Johannesburg.
Điều này dẫn đến vụ bắt cóc những người trong đội ngũ y tế.
Hết thảy tất cả đều là vì sự thành công của loại thuốc mới, vì để chữa bệnh cho những người khác nên thành viên của đội ngũ y tế chết là hợp lý, đối với một nơi đầy bạo lực mà nói, giết người cũng giống như ăn một bữa sáng.
Mỹ là một lựa chọn tốt, có thể giải quyết vụ việc này.
Thời gian lẳng lặng trôi qua, ngoài cửa sổ, cảnh ban đêm lại âm u mấy phần.
Anh vẫn cứ nghiêng dựa vào khung cửa sổ, cô từ nhìn về phía lưng biến thành đối mặt với anh, cúi đầu đi qua, đến nơi mở cửa sổ hướng về phía gió đêm kêu gào, lại quay lại nhìn vào mặt anh.
Đứng trước mặt Tống Du Liệt, Qua Việt Tú nhìn kĩ khuôn mặt đó, muốn từ trêи khuôn mặt để đọc ra được suy nghĩ, nhưng khuôn mặt từ đầu đến cuối đều là ảm đạm.
Gian nan nói: "Có lẽ... Có lẽ chúng ta nên cùng những người kia giữ liên lạc, sau đó... Nói cho bọn họ, chúng ta sẽ bỏ tiền thêm nữa...... tôi muốn cứu người bằng bất cứ giá nào..."
Lời nói bị cắt đứt, anh nói đừng có ngu
"Ở Nam Phi, những băng nhóm bạo lực đó có liên quan đến buôn bán ma túy, bắt cóc tống tiền, giết người, người bị hại không ít người là nhân viên chính phủ. Em có nghĩ rằng bọn họ thực sự có thể cạnh tranh với chính phủ Nam Phi không? Bốn băng nhóm bạo lực lớn ở Johannesburg thường xuyên nhận được tiền vào tài khoản của họ, liên quan đến sự việc này, chính phủ Nam Phi chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi vì phần lớn số tiền này đều đến từ ngân sách quốc phòng của một quốc gia. Những quốc gia như thế này so với những quốc gia phát triển còn giàu có hơn. Các quốc gia khác thường sợ các quốc gia giàu có, các quốc gia giàu có không thể tách rời những người đóng nhiều thuế. Đó là hiệu ứng của chuỗi thức ăn." Tống Du Liệt nói.
Há to miệng, nhưng không thể nói được câu nào.
Tống Du Liệt cười: "Qua Việt Tú, em cho rằng vạch trần yếu điểm của các chính trị gia, phá hoại vài địa điểm giao dịch, một phóng viên tự do như cô đủ tư cách sao?"
Lại há to miệng.
"Trêи đất nước này, phạm vi hoạt động của các băng nhóm bạo lực rất lớn, sức mạnh hậu thuẫn phía sau lại càng lớn . Giống như, một doanh nhân người Anh kinh doanh rất nhiều thứ, đến một ngày nào đó anh ta không thể quản lý hết nổi, vì vậy, anh ta nuôi một con chó để cho nó canh giữ những nơi mà mình không kiểm soát được. Một khi đồ vật của nó bị uy hϊế͙p͙, nó liền sẽ nhe răng nanh ra, mọi người không sợ nó, mà là sợ chủ nhân của nó. Tại đây không chỉ có người Anh mới nuôi chó mà còn là Mỹ Đức Pháp Hà Lan và còn rất nhiều nữa. Qua Việt Tú, em vẫn còn cảm thấy Mỹ sẽ giúp cô giải quyết sự việc này sao?"
Nhếch khóe miệng.
Có lẽ đã trôi qua thật lâu, cũng có lẽ chỉ mới trong giây lát.
"Anh có cách giải quyết, đúng không?" Thấp giọng hỏi.
"Không có"
Có muốn nói thêm chút gì đó, cuối cùng vẫn ngậm miệng lại.
Anh không nói chuyện, cô cũng không nói, ánh mắt anh rơi lên trêи điện thoại di động.
Gần chín giờ, điện thoại vang lên.
Lần này, cuộc nói chuyện diễn ra rất ngắn.
Cúp điện thoại, điện thoại lần nữa bị ném trở lại chỗ cũ, đôi mắt cô - trông mong nhìn anh.
"Qua Việt Tú."
"Đây" Lớn tiếng trả lời.
"Cho em tuần đến phòng tôi ở quét dọn vệ sinh là một cuộc mua bán cực kỳ lỗ vốn, giống như một chiếc máy bay Boeing mà chỉ đổi được một chiếc xe đạp thậm chí còn không có ghế sau." "
"Nói cái gì đấy? !" Khóe miệng ức chế không nổi buông ra.
Tống Du Liệt cầm lấy khăn mặt lau trán tóc, đi đến ghế sô pha.
Đuổi kịp, hướng bóng lưng anh làm động tác cắt yết hầu, nhưng lại không nghĩ tới anh sẽ bỗng nhiên quay người lại, tay nhanh chóng rủ xuống.
Mặt cô cách lồng ngực của anh chỉ mấy centimet, may là anh giữ tay cô lại, bằng không thì... Bằng không thì cô liền ngã vào trong lòng ngực của anh.
Gần trong gang tấc.
Hơi thở quen thuộc như vậy, quen thuộc như thể đã bắt đầu ngấm vào bên trong thân thể của cô từ lúc nào.
"Qua Việt Tú."
"Ừ." Thấp giọng trả lời, nhìn mình bị anh ôm trong tay.
"Cùng hắn... Giao tình rất tốt sao?" Anh hỏi cô, thanh âm cũng không lớn.
"Ừ"
"Thật sự tốt?"
"Anh hỏi cái này làm gì?" Trong lòng có chút mất hứng.
"Hôn chưa?"
Hôn chưa? Lời này .... Phục hồi lại tinh thần, lắc lư hai cánh tay đang bị con người kia túm chặt.
Trong lòng hẹn quá hoá giận, hướng về phía anh rống: "Tống Du liệt, anh không có tư cách hỏi tôi vấn đề này."
"Đừng kϊƈɦ động." Anh dùng giọng điệu như dụ dỗ con mèo nhỏ, con chó nhỏ , "Em nên biết, người giám hộ Qua Việt Tú đổi từ Qua Hồng Huyên sang Tống Du Liệt, hiện tại, Tống Du Liệt chính là người giám hộ của Qua Việt Tú."
Ngẩn ngơ.
"Nếu như nói, tôi dùng thân phận người giám hộ hỏi em vấn đề này, như vậy, em có chịu trả lời không?"
Tiếp tục chải tóc.
Thời đại này đã được xem là xã hội văn minh, dù cho bạn có thể đi ra ngoài vũ trụ hay thám hiểm dưới lòng đất, cũng mặc kệ luôn bạn đã trưởng thành hay còn là vị thành viên, chỉ cần bạn từng có tiền sử bị bệnh tâm thần, chỉ cần bác sĩ không xác nhận bạn là người bình thường, thì chắc chắn bạn phải cần có người giám hộ bên cạnh.
Buổi chiều, Qua Việt Tú nhận được điện thoại từ người phụ trách làm việc bên tòa án , người này đã giúp cô kiểm tra giấy tờ, chính xác người giám hộ của cô từ Qua Hồng Huyên đổi thành Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt là người giám hộ Qua Việt Tú? ! Thượng đế Phật tổ ơi...
Từ giây phút này trở đi, Tống Du Liệt là người giám hộ của Qua Việt Tú, điều đấy có nghĩa là:
"Những bệnh nhân thường sợ người giám hộ của mình quản lý quá nghiêm khắc, hoặc là thường xuyên điện thoại kiểm tra, hoặc là lâu lâu chạy đến giám sát. Mấy tháng trước, từng có một bệnh nhân đề cập đến rằng, người giám hộ của cô ấy tuổi, sau một thời gian cùng nhau sinh hoạt cô ấy phát hiện ra người giám hộ của mình lại nảy sinh tình cảm với mình, ý tứ rất rõ ràng, không thể quá thân thiết với người giám hộ, càng không thể để hai bên đều nảy sinh ra tình cảm."
Sau một phen thoái thác lý do, vấn đề lại quay về ban đầu:
"Qua Việt Tú, hôn hắn rồi sao?"