Nửa đêm, Qua Việt Tú tỉnh lại.
Từ chỗ ban công phát ra một điểm sáng đỏ, đó là nguồn sáng duy nhất của căn phòng, nhìn thôi cũng khiến mắt cô đau nhói.
Không nghĩ nhiều, Qua Việt Tú đứng dậy khỏi giường, mở cửa ban công.
Phát hiện ra, có người đứng ở ban công phòng cô, phòng cô khóa trái, như thế nào mà anh lại chạy sang được ban công phòng cô, lại nghĩ, Tống Du Liệt muốn sang ban công phòng cô quá dễ dàng rồi.
Phòng của anh cũng có ban công, sao lại chạy sang ban công của cô hút thuốc lá.
Hơn nữa, hút thuốc lá không tốt cho sức khỏe.
Tay hành động nhanh hơn suy nghĩ, cô đoạt điếu thuốc của anh.
Anh trở mình dễ dàng, cơ thể cô bị nhấc bổng ra ngoài ban công, thắt lưng bị xoay lại theo hình chữ V ngược ép trêи ban công, chân cách mặt đất, nửa người rũ xuống ra phía ngoài.
Những lọn tóc phất phơ giữa không trung cho cô biết rằng, chỉ cần Tống Du Liệt hơi dùng lực một chút, cô sẽ giống như mẹ năm ấy.
Đây là tầng ba, chết thì chưa chắc, nhưng có lẽ sẽ gãy chân gãy tay.
Đối với cái chết, Qua Việt Tú vẫn có một chút sợ hãi.
Hai tay nắm chặt lan can ban công.
Anh dùng lực thêm.
Mũi chân của cô bị nhấc bổng lên không trung, mắt nhìn thấy cô muốn dùng chiêu bổ nhào xuống để nhảy xuống mặt đất, tay run run bỏ ra khỏi lan can ban công, theo bản năng sinh tồn khiến đôi tay chới với giữa không trung, cố gắng giành lấy thứ gì đó trong tuyệt vọng.
Thời khắc cuối cùng, chân của Tống Du Liệt chặn chân cô lại, cơ thể cô được giữ ổn định trêи lan can ban công, nhưng tay lại không nắm được bất cứ thứ gì, chỉ có tóc rũ xuống, yết hầu khó khăn phản đối:
Tống....Tống Du Liệt.
Nhìn ngược lại Tống Du Liệt.
Cơ thể anh nghiêng về phía cô, tạo nên trạng thái quan sát, tiếng "Qua Việt Tú" nghe khàn khàn.
"Ngàn vạn lần cũng đừng hoài nghi quyết tâm giết chết Qua Việt Tú lúc này của Tống Du Liệt, đùa vui không? Qua Việt Tú, đùa có vui không?"
Nước mắt chảy ngang, ngọn gió đêm nhẹ nhàng đưa chúng ra khỏi khóe mắt cô.
"Không phải là khuôn mặt nhìn cũng tạm được, tóc cũng khá đẹp, không phải là bộ ngực lớn hơn một chút thôi sao?"
Lại có nước mắt từ khóe mắt bay đi.
Dòng lệ từ khóe mắt cô bị gió cuốn đi, nhưng chất lỏng rơi xuống chóp mũi cô là sao vậy?
Vươn đôi tay ra, cô muốn chạm vào anh sao? Không biết, không biết nữa.
"Sinh nhật mẹ tôi, suốt ba năm, tôi lấy lí do bận rộn học hành và công việc quá nhiều nên chỉ cho người gửi quà, nhưng cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, tôi lại chỉ muốn gọi "ông ngoại" của chúng ta là "ông lão", từ chối gặp mẹ, gọi ông ngoại của mình là "ông lão", hai việc này luôn không dám thừa nhận là vì em, Qua Việt Tú đáng hận như vậy, làm sao có thể?!"
"Qua Việt Tú, em phải biết rằng, em có thể dùng bệnh tâm thần làm lí do, còn tôi thì không, cái gì có thể đụng vào và cái gì không thể đụng vào, luật lệ đã quy định rõ ràng như vậy, và còn cả một hệ thống những điều trói buộc, thế nhưng cho dù là như vậy.... mỗi ngày tôi đều muốn hôn muốn sờ chị họ của mình."
Chất lỏng thứ hai từ không trung rơi thẳng xuống, lần này rơi xuống khóe miệng cô.
Cảm nhận được cơn đau dạ dày đang đến, đau đến long trời lở đất.
Trong lúc đau đớn, ở Trung Quốc có một ngày lễ truyền thống gặp mặt hằng năm, ông ngoại nhận bao lì xì từ tay trợ lý của mình, phát cho "Đống Đống" một bao lì xì bình an, phát cho A Liệt một cái. "Cảm ơn ông ngoại." Giọng nói của cô lanh lảnh, còn giọng anh thì trầm hơn chút.
Hiếm khi có một khoảng thời gian rảnh rỗi, ông ngoại tay trái dắt cô tay phải dắt anh, lúc ở phố người Hoa vô tình gặp bạn bè của ông, rồi niềm nở giới thiệu, đây là cháu ngoại và cháu gái ngoại đích tôn của tôi, nếu như gặp được người ngoại quốc, họ sẽ tấm tắc khen ngợi: "Tạ ơn Thượng đế, bọn chúng thật xinh đẹp." Nhưng nếu gặp phải những người phương Đông, họ sẽ nói rằng: "Cháu nhất định là chị còn cậu này nhất định là em trai."
Thời gian trôi qua rất nhanh, trong chớp mắt, cậu bé được ông lão dắt tay đã cao vượt hơn cô gái một cái đầu, mới đầu, chỉ là cao hơn một chút.
Bây giờ, bây giờ đã cao hơn rất nhiều.
"Qua Việt Tú", anh lại xích lại gần cô: "Sáng sớm hôm qua, em nhất định đã nhìn thấy những mảnh vỡ nhỏ rơi xuống phòng bếp, tôi tin em rất hi vọng đó là hành vi của những động vật nhỏ vào ban đêm, nhưng đáng tiếc là không phải, mảnh vỡ rơi xuống trong phòng bếp đó là kiệt tác của em đấy, lúc đó chúng ta quần áo còn chưa kịp cởi, còn về phần tối qua, có cần tôi nói cho em biết, chúng ta đã dùng hết mấy cái không? Hửm? Qua Việt Tú, đùa có vui không? Đùa vui lắm sao?"
Lắc đầu, cô cật lực lắc đầu.
Tống Du Liệt cái tên khốn nạn này, cô phải đánh anh, anh đang nói bậy gì đấy.
"Chi tiết, thời gian, địa điểm....."
Không, không, không!
"Câm mồm, Tống Du Liệt anh câm mồm lại cho tôi." Cô giãy thật mạnh, dòng lệ trêи khóe mắt không ngừng tuôn ra, ra sức lắc đầu, giãy không nổi thì chửi ầm lên, tên khốn nạn, anh dứt khoát buông tay được rồi đấy, để cho người đáng hận như Qua Việt Tú tìm mẹ cô ta đoàn tụ đi, mắng còn chưa đủ, cô phải duỗi chân đạp anh. Sức lực khỏe đến mức dọa người, một chân cô thật sự đã thoát được anh, nhưng thuận theo động tác này, cơ thể cô rơi xuống--------
Một giây sau, cơ thể gần như rơi xuống thì được nhấc bổng lên.
Tựa như năm ấy, anh vớt cô từ trong nước ra, lúc cô cho rằng mình đã sắp chạm vào cái chết.
Nắm đấm như mưa rơi rơi trêи người anh, tưởng rằng anh sẽ mặc cho cô đánh sao, đừng có nằm mơ, anh lại càng hung dữ hơn, kéo cổ áo cô, ra sức túm cô rời khỏi lan can, nắm được bàn tay đang đấm về phía anh, một lúc trói chặt hai tay ra sau lưng. Tên khốn nạn này, suýt chút nữa thì vai trật khớp rồi, tay không cử động được, chen chân vào, động tác này càng khiến anh bắt hụt, chân sau thâm nhập giữa hai đùi cô, anh mở cửa ban công phòng cô ra, khốn nạn, mở cửa ban công phòng cô ra làm gì.
Mở cửa ban công, hung hăng đem cơ thể cô ép lên tường, âm thanh khàn khàn trong đêm tối càng dọa người, phẫn nộ mang theo quấn quýt: "Không phải là khuôn mặt nhìn cũng tạm được, tóc cũng khá thuận mắt, không phải là bộ ngực lớn hơn một chút thôi sao?"
Đóng cửa ban công lại, răng môi quấn quýt.
Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, Qua Việt Tú bị âm thanh rất nhỏ làm cho tỉnh giấc.
Lông mi run rẩy, cô mở mắt.
Giữa ánh bình minh nhạt nhòa, là sắc màu nhẹ dịu của bức tường và trần nhà.
Khuôn mặt cô đối diện với cửa phòng, lúc ngủ cô không thích quay mặt về phía cửa phòng.
Xoay người lại.
Cứ như vậy, bất chợt không kịp đề phòng-----
Đôi mắt nhìn cô khiến cô hoảng hốt.
Thế nào mà Tống Du Liệt lại nằm trêи giường cùng cô, cô nhất định là đang nằm mơ rồi.
Nhắm mắt lại lần nữa.
Hơi thở ấm áp từng chút từng chút phả vào mặt cô, cùng với âm thanh nhỏ vụn vỡ.
Tiếp tục nhắm chặt mắt lại, nhắm chặt đôi mắt.
Nhưng, lông mi không nghe lời mà run rẩy, cắn chặt môi, để cho mình không được phát ra bất cứ âm thanh nào, bây giờ cô đang nằm mơ, đúng vậy, bây giờ cô đang nằm mơ. Trong mơ anh rất xấu xa, xấu xa kinh khủng, không để cho cô một chút không gian nào: "Thích không?" Anh thì thầm hỏi cô, cô cắn chặt môi. "Thích như vậy có phải không? Hử?" Giọng nói càng thấp hơn, trầm hơn, anh cần mẫn, còn cô thì đã không còn sức mà chống lại.
"Qua Việt Tú." Tiếng gọi dịu dàng.
Phải trả lời thôi.
Nhưng không thể trả lời, nhất định không được trả lời, cô nhắc nhở bản thân trong mơ, nhưng đôi môi cắn chặt kia lại bật ra: "Ừm."
"Thích không", giọng anh dịu dàng. "Trả lời anh, giống như tối qua em đã trả lời anh ấy."
Tối hôm qua, trong đêm tối đầy ám muội, cửa ở ban công rung lên ầm ầm vang dội, tay siết chặt bả vai anh, bọn họ như hai đứa trẻ đang thảo luận: "Qua Việt Tú, thích anh làm vậy với em không?" "Thích."
"Qua Việt Tú, thích anh làm vậy với em không?"... "Thích, đồ tồi."
"Chị họ à, thích anh làm vậy với em không?" ... "Đã nói là thích rồi, đồ khốn nạn."
"Chị họ à, thích anh làm vậy với em không?"
"Thích."
Tiếng "Thích" từ trong miệng tuôn ra, không biết đâu là thực đâu là mơ nữa.
Mở mắt.
Giữa ánh bình minh nhàn nhạt, ánh mắt anh âm u.
Rùng mình một cái.
Rùng mình chắc không phải mơ đâu, đúng không.
Anh nhìn cô, không cho phép ánh mắt cô né tránh, tay kéo một cái.
Chiếc chăn đắp trêи người cô từ từ tuột xuống, cơ thể cô nhìn không sót một thứ gì hiện ra trước mặt anh.
"Chào buổi sáng, chị họ." Đôi mắt lạnh lùng nhìn cô, nhưng giọng nói lại cực kỳ dịu dàng.
Dần dần, đôi mắt kia bị che lấp bởi ánh sáng nhạt nhòa.
Trong ánh sáng mờ ảo ấy, cô chăm chú nhìn anh.
Mày xem, không chỉ có mày đang làm chuyện xấu, anh ta cũng biết làm mấy chuyện xấu.
Nhìn chăm chăm vào anh.
Trêи thế giới này có những duyên phận tốt đẹp và cũng có nghiệt duyên, Qua Việt Tú và Tống Du Liệt chính là nghiệt duyên.
Nghiệt duyên này rốt cuộc bắt đầu từ khi nào?
Là cái đêm mưa gió sấm sét kia?
Đêm mưa gió sấm sét kia, cô gái nhỏ tỉnh lại từ cơn ác mộng, muốn tìm sự an ủi từ dì nhỏ thân thiết của mình.
Cô bé không tìm được dì nhỏ trong phòng của dì, nhưng lại tìm thấy dì nhỏ ở phòng của ba.
Ngọn đèn từ một phần tư khe cửa xuyên ra, cô đứng ở ngoài cửa nhìn một hồi.
Ngoài cửa sổ, tiếng sấm chớp mang theo tiếng mưa rơi.
Vạt váy ngủ dài kéo lê trêи mặt đất, không một tiếng động, cô bé tới một cánh cửa phòng khác, ở trong phòng là tâm can bảo bối của dì nhỏ, cậu bé xinh xắn đến từ đảo Greenland.
Đứng ở ngoài cửa phòng, trong lòng cực kỳ bình tĩnh.
Bình tĩnh mở cửa căn phòng đó.
Là bắt đầu từ đêm hôm đó sao?
Qua Việt Tú không không rõ lắm.
Hay là đã từ sớm hơn.
Về đứa trẻ đến từ đảo Greenland, giống như cô vào năm mười hai tuổi, mặc chiếc váy trắng trong sinh nhật mẹ năm ấy, thấy thế nào cũng không thích hợp, mãi cho đến khi viên phân chim kia rơi xuống.
Phá hỏng chiếc váy hoàn mỹ kia của Qua Việt Tú là phân chim.
Khát vọng chiếm hữu và phá hoại đã rục rịch nảy mầm từ đêm dông tố ấy.
---- Hồi ức chết. Mèo ăn thịt chim hoàng yến ---
Ở phía nam thành phố Cape Town có một thị trấn tên là George, thị trấn George trong mắt Qua Việt Tú là một vương quốc cổ tích.
"Hạ Trúc và Hạ Yên là hai cô gái xinh đẹp nhất thị trấn George.", "Qua Hồng Huyên là quốc vương của thị trấn George.", "Tống Du Liệt là cậu bé đẹp trai nhất thị trấn George.", đây là định danh mà Qua Việt Tú đặt cho bốn người thân nhất.
Và người Qua Việt Tú thân cận nhất có bốn người: Mẹ, ba, dì nhỏ, Tống Du Liệt.
Tống Du Liệt có hai định danh: cậu bé đẹp trai nhất thị trấn George, quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Trước khi Tống Du Liệt đến đây, Qua Việt Tú đã từng đọc về những kiến thức liên quan đến đảo Greenland, hòn đảo nhỏ quanh năm được băng tuyết bao phủ này là nơi cô hằng mong đến.
Có một ngày, một người phụ nữ tên Hạ Yên đã mang theo đứa con chào đời ở đảo Greenland đến trước mặt cô, điều này khiến cô rất hạnh phúc.
Ngoại hình đứa trẻ đến từ đảo Greenland y như cô tưởng tượng vậy, đẹp một cách thuần túy.
Vì vậy, nhiệm vụ bảo vệ đứa trẻ này rơi trêи người cô, người trêи thị trấn George đều là những con quỷ nghiện rượu, nghiện thuốc.
Đứa trẻ đến từ đảo Greenland tên là Tống Du Liệt, bố cậu là một chuyên gia khí hậu, sáng sớm một ngày nào đó, người bố hôn lên môi đứa trẻ đang ngái ngủ, bảo rằng hôm nay nhất định sẽ mang về cho cậu vỏ ốc biển, tuy rằng xung quanh đảo Greenland đều là biển, nhưng vỏ ốc sáng trong như tuyết lại là của hiếm, mãi cho đến tối, bố vẫn không quay về.
Một tuần sau, đội tuần tra giao cho cậu bé một cặp mắt kính, chiếc kính mắt là bọn họ nhặt được trêи một tảng băng.
Nửa năm sau, đứa trẻ theo mẹ rời khỏi đảo Greenland.
Trong thời gian người bố ra đi được nửa năm, người mẹ phát hiện đứa bé vốn có tính cách yên tĩnh lại càng trở nên không thích nói chuyện.
Năm ấy khi rời khỏi đảo Greenland, đứa trẻ mới bốn tuổi.
Người mẹ mang con mình đến quốc gia được mệnh danh là cầu vồng của châu Phi: Nam Phi.
Hoàng hôn, một chiếc xe đón họ từ sân bay đến một bến tàu, rồi lại đi thuyền, bọn họ đi tới một sơn trang mà vây quanh là nước từ trêи núi chảy xuống.
Khi bước vào sơn trang, chủ nhân của sơn trang là một gia đình ba người đang dùng bữa tối.
Tên mẹ đứa trẻ là Hạ Yên, tên đứa trẻ là Tống Du Liệt.
Hỏi bọn họ có quan hệ thế nào với chủ nhân của sơn trang.
Cách gọi ban đầu là mẹ đứa trẻ và nữ chủ nhân sơn trang là đôi bạn thân.
Nữ chủ nhân tên là Hạ Trúc.
Trước khi Hạ Yên và Tống Du Liệt tới, nữ chủ nhân sơn trang còn sớm chuẩn bị phòng cho bọn họ, việc trang trí cho căn phòng đều là do tự tay nữ chủ nhân chịu trách nhiệm, nữ chủ nhân còn đem hai bức tranh mình yêu thích chia ra đặt trong phòng mẹ đứa trẻ và phòng đứa trẻ.
Còn về xưng hô.
Mẹ đứa trẻ gọi thẳng tên nữ chủ nhân, nhưng gọi nam chủ nhân là "Ngài"
Về phần đứa trẻ.
Đứa trẻ được mẹ dắt tay đến trước mặt nam chủ nhân: "Ông ấy là chú." Nam chủ nhân gọi là chú, dĩ nhiên nữ chủ nhân gọi là dì.
Tiếp theo, đến phiên trang viên của tiểu chủ nhân.
Hai đứa trẻ đứng cùng một chỗ, đầu tiểu chủ nhân của trang viên cao hơn một chút.
Suy nghĩ một lúc.
"A Liệt, gọi chị đi con." Mẹ đứa trẻ nói.
Đứa bé nhìn giày của tiểu chủ nhân.
Ngày hôm đó tiểu chủ nhân trang viên đi một đôi giày ba lê, tiểu chủ nhân cũng không biết múa ba lê, nhưng cô lại cảm thấy giày ba lê đẹp, bảo quản gia đưa cô đến cửa hàng bách hóa, khi tiểu chủ nhân đi đôi giày ba lê này vào liền không muốn cởi ra.
Không lâu sau khi từ cửa hàng quay về, thì đụng phải người từ đảo Greenland tới.
Mẹ đứa trẻ đẹp, đứa trẻ còn đẹp hơn, dáng vẻ hoàn toàn phù hợp với tưởng tượng của chủ nhân nhỏ, tâm trạng của chủ nhân nhỏ rất tốt, khi tâm trạng vui vẻ thì trái tim cũng trở nên rất hiền lành.
"Không cần đâu, gọi Qua Việt Tú là được rồi." Cực kỳ hiền lành nói với đứa trẻ
Mẹ đứa trẻ không nói gì.
"Cứ gọi là Qua Việt Tú đi." Nữ chủ nhân trang viên nói.
Lần đầu tiên gặp gỡ, cô bé đi giày múa ba lê, còn cậu bé đi đôi xăng đan (sandals) thò ra năm đầu ngón chân.
Cô là chủ nhân nhỏ của trang viên: Qua Việt Tú; còn cậu là đứa trẻ đến từ đảo Greenland: Tống Du Liệt.
Cô tám tuổi, còn anh bốn tuổi.
Nửa tháng sau.
Lại là một chiều hoàng hôn, quản gia đưa Qua Việt Tú ra vườn hoa.
Trong vườn hoa, có mẹ, có hai người đến từ đảo Greenland kia, còn có thợ may của nhà họ.
Dưới sự ra hiệu của mẹ, Qua Việt Tú mặc những bộ mà thợ may đem đến, đứa trẻ đến từ đảo Greenland cũng có đồ mới, màu sắc, chất liệu vải vóc cũng giống như cô vậy, hơn nữa chỗ không giống ở đây là, của cô là chiếc váy hình bánh gato cùng với chiếc túi quạt cầm tay nhỏ màu bạc, còn cậu là quần sóc phối với nơ.
Mẹ nói, đây là khoảnh khắc đáng kỷ niệm.
Mang giá vẽ lên, bảo cô và đứa trẻ đến từ đảo Greenland đứng sang một bên của vườn hoa.
Mẹ là một họa sĩ.
Đầu xuân, hương hoa thật dễ chịu, từng loài hoa tầng tầng lớp lớp đua nhau khoe sắc, còn có cả những con bướm ghé ngang qua giàn hoa.
Nửa tiếng sau, mẹ hoàn thành bức tranh của mình.
Qua Việt Tú đứng sát vào nhìn.
Dưới khóm hoa lớn, cậu bé và cô bé đều mặc quần áo màu ánh trăng, vai kề vai, nhưng....
Trong bức họa, từ đầu đến cuối mắt của cậu bé đều nhìn về phía chân trời xa xa; mà ánh mắt của cô bé từ đầu đến cuối đều đang nhìn cậu bé.
Mẹ thật xấu xa.
Chẳng qua cô có hơi buồn chán nên mới nhìn Tống Du Liệt, cô không có nhìn cậu ta suốt, mà chỉ có cách một phút mới nhìn một lần, ở trong mắt cô, Tống Du Liệt còn đẹp hơn hoa trong vườn kia.