Mười bốn tuổi, Qua Việt Tú lại học thêm một môn phụ đạo, mỗi ngày cuối tuần cô phải đến chỗ đó, đây là vì mặt mũi của dì nhỏ nên cô mới đi.
Ở chỗ đó, Qua Việt Tú luôn có thể gặp những người có độ tuổi xấp xỉ cô, sắc mặt tái nhợt hoặc ủ rũ, hoặc các cô gái và các cậu con trai luôn trừng mắt kia.
Ở chỗ đó, cô bị đưa đến rừng để đi tản bộ, có lúc là ngồi trêи ghế nghe chim hót hoặc chơi đùa với những động vật nhỏ, cũng có thể ngắm tranh, cũng có thể nghe nhạc.
Mỗi lần từ chỗ đó trở về, tâm trạng của Qua Việt Tú cũng tạm được, dần dần cô tin vào lời dì nhỏ nói: Tất cả mọi chuyện đều là vì muốn tốt cho A Việt.
Dì nhỏ đối xử tốt với cô như vậy, cô chắc chắn phải báo đáp rồi.
Dì nhỏ chăm sóc cho cô, cô cần phải chăm sóc cho Tống Du Liệt.
Nhưng, Qua Việt Tú phát hiện ra, Tống Du Liệt căn bản là không cần cô chăm sóc.
Vì nguyên nhân đó, cô không ít lần cáu giận với cậu: Làm hỏng sách của cậu, phá hỏng chiếc gậy khúc côn cầu của cậu, ban đêm thì cầm dao, muốn gương mặt đẹp như hoa kia tan nát :(((
Nhưng cuối cùng, cô luôn luôn không nỡ ra tay.
Không chỉ không nỡ ra tay, mà càng ngắm lại càng thấy thích, càng nhìn càng muốn gần gũi.
Vì vậy, cô lén dán gương mặt mình lên gương mặt đó.
Tống Du Liệt, cậu không được gặp cô gái nào khác, Tống Du Liệt cậu chỉ được gặp tôi thôi, được không?
Mẹ đã đi rồi, dì nhỏ nói một ngày nào đó cũng sẽ ra đi, bố cũng sẽ rời đi, như vậy, trêи thế giới này chỉ còn lại có cậu và tôi.
Qua Việt Tú không còn người nào khác.
Bởi vì.....Qua Việt Tú là một người mắc bệnh tâm thần.
Chỉ là, Qua Việt Tú luôn giả bộ mình không phải là một kẻ tâm thần, giả bộ rất khổ cực.
Trời tờ mờ sáng, mở mắt, Qua Việt Tú thình lình phát hiện mình tỉnh lại trong căn phòng của Tống Du Liệt, cô còn chiếm lấy giường của Tống Du Liệt
Tống Du Liệt đâu rồi?
Tống Du Liệt không có trong phòng.
Cảm giác như mình vừa làm chuyện trái với lương tâm, cô rón rén rời đi, đi qua vườn hoa nghe thấy người giúp việc đang nói chuyện, sáng ra Tống Du Liệt đã tỉnh dậy chạy bộ từ sớm.
Ngày hôm đó, Qua Việt Tú đều lẩn trốn dì nhỏ, bởi vì cô cảm thấy nếu như hôm nay gặp dì nhỏ sẽ rất gượng gạo, cũng may là Tống Du Liệt không đem chuyện cô chiếm giường của cậu nói ra.
Đương nhiên là Tống Du Liệt không dám.
Mấy ngày sau, Qua Việt Tú lục được một một tấm thiệp màu hồng trong cặp sách của Tống Du Liệt, trêи tấm thiệp viết một ngôn ngữ rất kỳ quặc, lên mạng tra, Qua Việt Tú mới biết được thì ra tấm thiệp hồng đó là một bức thư tình.
Người tặng tấm thiệp hồng đó cho Tống Du Liệt tên là Jani.
Trong tấm thiệp đại khái viết rằng: Cảm ơn cậu khi lên xe đã kéo cô bé, bởi vì vậy cô bé muốn mời cậu cuối tuần cùng nhau đi chơi công viên, cô bé nhất định mặc chiếc váy xòe màu hồng mà dì mua tháng trước, cô bé nói rằng đó là chiếc váy mà cô thích nhất.
Lúc ấy, Tống Du Liệt mới mười tuổi lẻ bốn tháng.
Tống Du Liệt mười tuổi bốn tháng dường như mỗi tối đều cao thêm, chiều cao của cô bị chiều cao của cậu lấn át, cho dù dì nhỏ giải thích rằng A Liệt từ nhỏ đã chơi thể thao, với cả trêи người A Liệt có một phần tám dòng máu người Bắc Âu, điều này khiến Qua Việt Tú ngầm thở hắt ra một hơi.
Cầm tấm thiệp màu hồng, đầu óc Qua Việt Tú xoay chuyển rất nhanh.
Hôm nay, cô bảo tài xế đưa cô đến trường học của Tống Du Liệt.
Trước khi tới, cô đã tìm hiểu về con bé tên Jani kia, là bạn học cùng lớp của Tống Du Liệt, mồm miệng rất ngọt, tướng mạo cũng còn rất được ưa thích trong trường học.
Hôm nay, Qua Việt Tú trang điểm như công chúa, từ đầu tóc đến túi xách, giày dép, khi tan học, cô trực tiếp kéo tay của Tống Du Liệt.
Cảnh tượng này, trùng hợp rơi vào mắt của Jani.
Tống Du Liệt cũng rất phối hợp với cô, bị cô khoác tay cũng không thèm liếc mắt đến Jani.
Hai người cùng nhau bước lên chiếc Rolls Royce sáng chói.
Vừa lên xe, cô ngồi một bên cậu ngồi một bên, cả hai đều không nói chuyện, đều nhìn phong cảnh ngoài cửa xe.
Thật ra, Qua Việt Tú không lo lắng Tống Du Liệt sẽ đi đến chỗ hẹn, bởi vì căn bản Tống Du Liệt không có thời gian đi chơi công viên, mỗi cuối tuần, Tống Du Liệt đều được trợ thủ của Qua Hồng Huyên đón đi.
Vì thế, Qua Việt Tú đã từng thử kháng nghị với Qua Hồng Huyên.
"Đó là vì bố muốn A Liệt học được bản lĩnh." Qua Hồng Huyên nói với cô.
"Học bản lĩnh để làm gì ạ?"
"Học bản lĩnh để sau này bảo vệ Qua Việt Tú."
"Con không cần cậu ta bảo vệ." Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng đã thầm chi li tính toán, điều này có phải nghĩa là sau này Tống Du Liệt sẽ không rời khỏi cô, bởi vì muốn bảo vệ một người thì phải luôn ở bên người đó, Qua Việt Tú nghĩ như vậy.
Cô đã hình thành thói quen luôn có quả mâm xôi ngọt ngào bên cạnh mình.
Nhìn cậu lớn lên, nhìn cánh tay cậu ngày một cường tráng, trong lòng có chút tung tăng nhảy nhót, giống như cây cỏ mà cô trồng ở trấn Geogre trước đây.
Mà cô cũng quen có cậu ở bên cạnh, khi ăn cơm thì cậu ngồi đối diện với cô, buổi tối không ngủ được thì có thể đến ngắm gương mặt của anh.
Đứa nhóc đến từ đảo Greenland kia ngày càng lớn lên, mặc áo sơ mi lỡ tay cùng với quần kaki cắp sách đến trường; mặc võ phục Taekwondo dễ dàng đá vỡ tấm gỗ dày phân; cầm chiếc cúp vô địch môn khúc côn cầu cùng các thành viên đi trêи con đường rải đầy pháo hoa, yên lặng kề vai sát cánh bên cô, yên lặng đứng trước mặt cô, yên lặng đối mặt với sự làm khó của cô.
Dùng cách yên lặng, như một bờ biển, như một ngọn núi.
Giữa hè đó, Qua Việt Tú phải ở lại gần hai tháng ở trung tâm điều dưỡng, sau đó cùng dì nhỏ trở về Beverly Hills, đi trêи con đường cọ() vào chiều hoàng hôn.
() con đường trồng nhiều cây cọ xung quanh
Ánh hoàng hôn của Beverly Hills luôn rực rỡ chói lọi không gì sánh bằng, mỗi lần nhìn đều khiến người ta nheo mắt lại.
Nheo đôi mắt lại.
Dưới sắc vàng của ánh hoàng hôn.
Có một thiếu niên, mặc áo sơ mi trắng Oxford, vạt áo sơ mi cọ vào từng cây chim thiên đường, đến trước mặt, nhìn thấy cô có hơi ngây người.
Cậu ấy là ai? Là ai vậy?
Dường như nghe thấy câu hỏi trong lòng cô.
"A Liệt."
Bừng tỉnh quay đầu lại-------
Dì nhỏ đi phía sau cô với vẻ mặt đầy tự hào.
Lại quay đầu lại.
Chàng trai đứng trước mặt cô.
Đó là đứa nhóc đến từ đảo Greenland, trong lúc Qua Việt Tú lơ là, đã trưởng thành thành thiếu niên rồi.
Năm nay, Qua Việt Tú mười sáu tuổi, mẹ đã rời bỏ cô được bốn năm rồi.
Trong bốn năm mẹ ra đi, đối với người phụ nữ tên Hạ Yên kia, Qua Việt Tú rất yêu mến bà, cô đem tình yêu thương chưa kịp nói ra với mẹ dồn vào người phụ nữ có ba phần giống mẹ này.
Cô ỷ lại vào bà, dì nhỏ nói gì cô đều hết sức nghe lời, dì nhỏ không thích cô làm gì cô sẽ cố gắng kiềm chế không làm, ai dám khiến dì nhỏ không thoải mái, cô nhất định sẽ đòi lại công bằng.
Nhưng thứ cô chấp nhất, chính là A Liệt của dì nhỏ.
Cô biết Tống Du Liệt không thích cô mở cửa phòng cậu vào buổi tối; cô biết Tống Du Liệt ghét cô lục lọi đồ đạc của anh; cô biết Tống Du Liệt ghét cô nhìn anh không chớp mắt, chuyện Tống Du Liệt ghét cô làm có đếm hết mười ngón tay cũng không xuể.
Nhưng ngược với Tống Du Liệt, đó là một trong những niềm vui ít ỏi của Qua Việt Tú.
Vì vậy cô phải theo đuổi niềm vui của chính mình.
Trong nhà có một người giúp việc trẻ tuổi nhất là cô gái người Philippines.
Cô gái người Philippines kia tên là Khiết Khiết, lớn hơn Qua Việt Tú sáu tuổi, phụ trách theo cô đi dạo, Khiết Khiết thích nói nhất rằng: "Chờ cô chủ trưởng thành đến tuổi, nhất định sẽ có có rất nhiều chàng trai xếp hàng chờ hẹn hò với cô."
Cô hỏi Khiết Khiết sao lại nói vậy.
Khiết Khiết nhìn chằm chằm ngực của cô đánh giá: "Dáng người của cô, gương mặt, gia thế đều phù hợp với hình mẫu lý tưởng của đàn ông."
Ban đầu, Qua Việt Tú còn tưởng đó là những lời nịnh nọt, dần dần, khi cô đi mua sắm ở cửa hàng bách hóa rất nhiều nhân viên cửa hàng đều nói những câu giống y như Khiết Khiết, dần dần, cũng có những chàng trai xấp xỉ tuổi cô đến trước mặt cô, hỏi xin phương thức liên lạc, rồi khen cô: "Cậu thật sự rất xinh đẹp."
Đối với những chàng trai đến trước mặt cô, Qua Việt Tú đều không thèm ngó ngàng.
Đều là mấy tên dẻo mỏ.
Tống Du Liệt chưa bao giờ nói như vậy.
Hôm nay, tâm trạng của Qua Việt Tú rất tốt, cô mặc chiếc váy hở vai mới đến đi tìm dì nhỏ.
Dạo này dì nhỏ có vẻ bận rộn nhiều việc, quản gia nói rằng dạo này dì nhỏ đang chuẩn bị tiệc từ thiện, quản gia khi nói những lời này với cô thì ánh mắt và giọng điệu người này có vẻ kỳ quặc, thật giống như......cô rất đáng thương.
Qua Việt Tú đã dần quen với ánh mắt kiểu này, không phải là vì cô là một kẻ tâm thần hay sao?
Không tìm được dì nhỏ, cô ở phòng dì nhỏ thì gặp được Tống Du Liệt.
Mặc chiếc váy hồng hở vai, cô nhìn vào trong gương, dáng vẻ này thật giống như lời mấy người con trai nịnh nọt cô, giống như con búp bê phương Đông xinh xắn vậy.
Trong lòng có chút đắc ý, cô cũng hi vọng Tống Du Liệt cũng phát hiện ra cô giống như con búp bê xinh xắn này.
Nhưng, điều khiến cô phát cáu là Tống Du Liệt vẫn giữ nguyên thái độ đối với cô, coi cô như không khí vậy.
Chắn trước mặt Tống Du Liệt, hỏi váy tôi có đẹp không?
Ánh mắt của thiếu niên nhìn cô lãnh đạm, miệng nói nhưng thật ra nói cho có lệ là đẹp.
Bắt Tống Du Liệt đứng ngay ngắn.
Cô định mặc bộ váy này xoay một vòng trước mặt anh, để cho anh toàn tâm thưởng thức bộ váy này và cô.
Xoay xong một vòng.
Khuy áo ngực bung ra.
Chết tiệt, giai đoạn gần đây, bộ ngực như hai chiếc màn thầu như được thổi phồng thành hai chiếc màn thầu lớn hơn vậy, vừa lớn vừa trắng.
Nhìn xem, hai chiếc màn thầu trắng phau kia đã làm bung cái khuy áo ngực kìa.
Qua Việt Tú rất ghét mặc nội y, nhưng dì nhỏ nói, phải mặc, không được để các cậu bé kia chiếm tiện nghi.
Đưa lưng về phía Tống Du Liệt, nói cài nút.
Chờ thật lâu mà không thấy Tống Du Liệt trả lời.
"Còn chờ gì nữa, mau giúp tôi cài nút." Cô không nhịn được nói ra.
Vẫn không trả lời.
Trong lòng rất bực, thở hồng hộc quay lại.
Khiến Qua Việt Tú tức hơn là bây giờ cô phải nhón chân lên mới có thể mắt đối mắt với Tống Du Liệt.
Nhón chân lên.
Lập tức, Qua Việt Tú thấy sai sai.
Tống Du Liệt nhìn sang chỗ khác, hơn nữa, hơn nữa, gò má Tống Du Liệt có hơi đỏ ửng.
Xuất phát từ sự tò mò, cô đưa tay muốn chạm vào chỗ đỏ đỏ kia, có phải trong lúc vô ý dính lớp trang điểm của dì nhỏ sao?
Tay bị chặn lại.
Cổ tay trở nên tê dại.
"Làm gì thế?" Lớn tiếng chất vấn.
Vừa dứt lời, từ vườn hoa truyền đến giọng nói của dì nhỏ, dì nhỏ còn mang theo bạn trở về.
Khi dì nhỏ đang nói chuyện với bạn, tay Tống Du Liệt vội khoác lên bả vai cô, cô bị động chuyển từ đối mặt thành quay lưng về phía cậu.
Vừa mới đứng vững, ngực đã khó chịu, hai chiếc màn thầu đang bị ép lại.
Toàn bộ quá trình được soi rõ trong chiếc gương.
Cậu đang tự cài lại khuy áo ngực cho cô.
Ánh mắt rơi trêи tấm gương, lặng lẽ nhìn, sườn mặt Tống Du Liệt thật là đẹp, bộ dạng khi cài khuy áo ngực cho cô cũng rất nghiêm túc.
Lần đầu tiên không cài được, lần thứ hai vẫn không cài xong.
Ngốc thật, ngốc chết mất, thầm mắng trong lòng, nhưng âm thanh kia tuyệt đối không phải là đang mắng người.
Lần thứ ba, cậu kéo chiếc váy của cô xuống một chút, váy của cô là kiểu hở vai, kéo xuống một cái-------
Trong nháy mắt, Qua Việt Tú làm một động tác theo bản năng, hai tay che ngực lại, bởi vì.... hai chiếc màn thầu lộ ra hơi chướng mắt, chướng mắt đến nỗi cô hết nhìn từ phía đông sang phía tây.
Cuối cùng cậu cũng cài được khuy áo ngực cho cô rồi.
Dì nhỏ vẫn còn đang nói chuyện với bạn ngoài vườn hoa.
Tống Du Liệt cúi đầu rời đi, cô cũng cúi đầu rời đi theo cậu.
Ra khỏi cửa phòng, nhớ đến điều gì đó, cô bước thật nhanh, nhanh đến mức thành công vượt qua Tống Du Liệt, thành công vượt lên trước mặt Tống Du Liệt, sau đó Qua Việt Tú mới thấy được lòng mình nhẹ nhõm.
Đi mãi, đi mãi.
Khi quay đầu nhìn lại, đã không thấy bóng dáng Tống Du Liệt đâu.
Gò má có chút kỳ lạ.
Đưa tay chạm lên, nóng nóng, như thể có người cầm hai quả trứng luộc nóng day qua day lại trêи má cô.
Trở về phòng, cô thay chiếc váy hở vai kia ra, bảo Khiết Khiết mang vứt nó đi, váy đẹp thì đẹp thật nhưng khi mặc rất khó chịu, mà chưa được năm phút sau, cô lại sai Khiết Khiết mang váy về.
Mặc lại chiếc váy lần nữa, cô ở trước gương tỉ mỉ ngắm chính mình.
Cuối hạ, ban đêm xảy ra một cơn giông tố.
Tiếng sấm sét đùng đùng khiến Qua Việt Tú giật mình tỉnh dậy từ cơn mơ, lúc ngủ Qua Việt Tú không thích kéo rèm cửa, vừa mở mắt ra, sét từ trêи trời giáng xuống, đánh thẳng xuống mép giường.
"Dì nhỏ ơi----" Cô thét chói tai.
Tiếng thét chói tai đã bị tiếng sấm lấn át mất.
Lại một tia sét nữa xoẹt xuống, dường như xung quanh có mùi cháy khét.
Bịt lỗ tai, cô rời khỏi giường, cô muốn tìm dì nhỏ, cô phải đi tìm dì nhỏ.
Phòng dì nhỏ trống không.
Kim đồng hồ chỉ đến thời điểm rạng sáng.
Lúc này dì nhỏ không có ở trong phòng, dì nhỏ đi đâu rồi? Rõ ràng là, mười rưỡi cô mới rời khỏi phòng của dì nhỏ, lúc ấy, dì nhỏ bảo dì đang mệt chết đi được, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Dì nhỏ mất ba tháng để chuẩn bị bữa tiệc từ thiện lớn diễn ra tối hôm qua, hôm nay, các tờ báo lớn nhỏ ở Los Angeles đều xuất hiện tên của dì nhỏ, mọi người đều hết sức ca ngợi dì.
Bây giờ, cô chỉ cần nhón chân là có thể hôn lên trán của dì nhỏ.
Môi chạm vào trán của dì nhỏ, bày tỏ lòng yêu mến.
"Dì nhỏ, ngủ ngon nhé."
"A Việt, ngủ ngon." Dì nhỏ dịu dàng vuốt mái tóc cô.
Rõ ràng mới vừa ở trong phòng này, vừa nói chúc ngủ ngon cơ mà.
Cô đi đi lại lại quanh phòng dì nhỏ tìm một hồi, Qua Việt Tú vẫn không thấy dì nhỏ đâu.
Trễ như vậy, dì nhỏ còn muốn đi đâu? Càng tìm càng cuống, đêm nay bố ở nhà, cô phải bảo bố giúp mình tìm dì nhỏ mới được.
Qua Việt Tú không tìm được bố mình ở trong phòng.
Ai cũng biết, Qua Hồng Huyên là một người cuồng công việc.
Không tìm được Qua Hồng Huyên trong phòng, Qua Việt Tú đến thẳng phòng sách của ông, giờ này Qua Hồng Huyên vẫn còn đang làm việc cũng không có gì là lạ.
Cửa phòng sách không khóa, nhìn từ xa, lộ ra một khe hở ở cửa, khe hở lộ ra ánh sáng màu vàng cam
ánh sáng màu vàng cam từ kẽ hở trong đêm dông này lộ ra một tia quỷ dị.
Bước chân thật nhẹ, không gây ra tiếng động nào tựa như linh hồn.
Bàn tay chạm lên cánh cửa, kéo cánh cửa kia rộng ra một chút.
Khe cửa lại rộng thêm một chút, lực đẩy cửa nhẹ nhàng như gió đêm.
Một phần tư khoảng không đủ để...
Một phần tư khoảng không đủ cho cô biết, không cần phải lo lắng cho dì nhỏ.
Dì nhỏ đang ở trong phòng làm việc của bố.
Dì nhỏ quay lưng về phía cô, đang ngồi trêи người của bố.
Trong ấn tượng của Qua Việt Tú, dì nhỏ và bố rất xa cách, dì nhỏ dường như không cùng thế giới với bố, thỉnh thoảng đến những ngày lễ cùng nhau ăn cơm đa số đều cúi đầu, trước tiên là bố bắt chuyện với dì nhỏ, dì nhỏ sẽ trả lời là "Được." hoặc là "Vâng, tôi hiểu."
Có một lần, Qua Việt Tú lo lắng vì lí do dì nhỏ lạnh lùng mà bố sẽ đuổi dì nhỏ ra khỏi nhà, bởi vì, Qua Hồng Huyên là một người kiêu ngạo.
Thế nhưng, lúc này, tại sao dì nhỏ lại ngồi trêи người bố?
Vấn đề này dẫn đến việc cô không phát hiện dì nhỏ không mặc quần áo.
Điều nhắc nhở cô chuyện này là chiếc đồng hồ kim cương phát sáng trêи tay đang để trêи lưng dì nhỏ, lưng dì nhỏ đang lõa lồ.
Lưng để trần, mái tóc thường ngày búi lên xõa ra, đong đưa theo tiết tấu của bà ta, một tay ôm lấy vai bố, một tay vòng về phía sau.
Độ cung của cái tay vòng về phía sau đặc biệt quái dị, đưa tay ra, tất cả vật trêи bàn làm việc đều rơi xuống đất, bố phát ra âm thanh kỳ quái, dì nhỏ cũng phát ra âm thanh kì quái.
Lặng lẽ đóng cửa lại.
Để khe cửa khép lại nguyên si như trước khi đến đây.
Đi dọc đến cuối hành lang.
Tiếp cuối hành lang là bãi tắm ngoài trời.
Tiếng sấm cùng với tiếng mưa rơi.
Ở trong cơn mưa, Qua Việt Tú nhớ lại trấn Geogre, ở trấn Geogre có một người làm vườn và một nữ phục vụ ở trong bụi cây làm một việc.
Rất nhanh, người thư ký nóng bỏng của bố đã thay hình ảnh đôi nam nữ trong bụi cây ở trấn Geogre, mà giờ phút này, lời nói của cô ta văng vẳng bên tai cô.
Nói rằng: "Mày là đứa con gái ngu xuẩn, bị quay mòng mòng mà vẫn còn đắc chí."
Nói rằng: "Đồ ngu, người đêm đó ở chung với bố mày không phải là tao, không phải là tao!"
Hiểu rồi.
Hiểu ra rồi!
Qua Việt Tú hiểu vì sao dì nhỏ ngồi trêи đùi của bố rồi
Nước mưa trêи trời không ngừng rơi xuống
Rời khỏi bãi tắm ngoài trời, tóc dính đầy nước, váy cũng đầy nước, trong lòng cực kỳ bình tĩnh, Qua Việt Tú cho là mình sẽ đến trước phòng làm việc của bố, nhìn bố và dì nhỏ tiếp tục vận động như pit tông.
Nhưng, bước chân lại đi ngược với hướng phòng làm việc của bố.
Qua Việt Tú, mày muốn đến chỗ nào?
Sau năm phút, Qua Việt Tú mới biết mình muốn đến chỗ nào.
Đêm nay chắc chắn là cô không ngủ được.
Không ngủ được thì phải làm sao?
Không ngủ được sẽ tự nhiên muốn đi tìm Tống Du Liệt.