Dùng được một nửa bữa tối, Qua Việt Tú chợt nghĩ đến một chuyện rất vui.
Cô thường xem phim trêи TV thấy nam và nữ sẽ lợi dụng khăn trải bàn âm thầm làm điều mờ ám, diễn tiết mục đưa đẩy chân, hoặc là bên nam sẽ duỗi chân đụng vào chân bên nữ, hoặc là bên nữ sẽ đưa chân chạm vào chân bên nam.
Cảnh tượng này mà diễn ra dưới mắt Hạ Yên nhất định rất thú vị.
Lặng lẽ đưa chân ra, phải tốn sức lắm mới đến được chân của Tống Du Liệt, đầu ngón chân khẽ cọ Tống Du Liệt thông qua ống quần, dường như Tống Du Liệt vẫn chưa rõ dưới bàn ăn đang xảy ra chuyện gì, vẫn chuyên tâm ăn bữa tối như cũ.
Khốn khϊế͙p͙, đây là muốn ép cô thò đầu ngón chân tiến vào ống quần cậu sao?
Nói là làm.
Chưa kịp hành động, Tống Du Liệt đứng lên.
"Mẹ ăn thong thả." Rồi lễ phép gật đầu xem như là chào Qua Việt Tú.
Rời khỏi bàn ăn, không buồn ngoái đầu lại.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Tống Du Liệt chỉ ăn được nửa bữa đã rời đi.
Hành động này khiến Hạ Yên lẩm bẩm: "A Liệt làm sao ấy nhỉ?"
"Chắc là cậu ấy khó chịu trong người." Qua Việt Tú chậm rãi nói.
Men theo lối tắt, Qua Việt Tú chặn Tống Du Liệt ở hành lang về phòng cậu.
Chặn cậu là bởi vì buồn phiền, chuyện trêи bàn ăn lúc nãy không khiến cho cô vui vẻ gì, trong lòng như có một tảng đá đè xuống.
Chắn trước mặt cậu, thở hồng hộc nhìn cậu.
"Tránh ra!" Tống Du Liệt lạnh lùng nói.
"Tôi không đấy!" Hai tay dang ngang, biểu thị sự quyết tâm.
Một giây sau.
Té nhào xuống đất, Tống Du Liệt không khách khí bước chân qua cô. =)))))))))))))))))))))))
Qua Việt Tú không thể ngờ Tống Du Liệt lại đẩy cô ngã xuống đất, phản ứng đầu tiên là: Tống Du Liệt khỏe thế. Sau đó là: Tống Du Liệt đẩy mình, không chỉ đẩy mình, còn bước qua người mình.
Khốn kiếp, tên khốn kiếp.
Nhanh chóng đứng dậy, cô phải đuổi theo Tống Du Liệt, hung hăng mắng cậu ta một trận, tát một cái cũng được, rẽ vào khúc giao kia, Qua Việt Tú đụng phải Hạ Yên đang đi đến
Hạ Yên hỏi cô sao lại thở hồng hộc thế kia.
Câu hỏi rất hay.
Có lẽ cô phải khiến ngày trước ngày sinh nhật Tống Du Liệt không vui vẻ gì, khiến Tống Du Liệt không thoải mái là điều thứ hai, điều quan trọng hơn là để cho Hạ Yên biết chuyện xảy ra giữa mình và Tống Du Liệt, hành động của Hạ Yên càng lúc càng khiến cô chán ngấy.
Hôn môi, ôm nhau, cùng nhau lăn trêи cỏ, còn có.... cậu ta còn nhìn thấy rõ hai chiếc màn thầu vừa lớn vừa trắng của cô, những điều này cộng lại không phải cũng được xem là đang bên nhau sao?
"Dì nhỏ, cháu và A Liệt của dì đang ở bên nhau." Lời này đã sắp bật ra khỏi cửa miệng Qua Việt Tú, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
"A Việt, ai chọc tức cháu vậy?" Hạ Yên hỏi cô.
"Không có, không có ai chọc tức cháu cả." Lạnh lùng đáp lại.
Mang theo lòng phẫn nộ tràn ngập, Qua Việt Tú quay về phòng mình, đủ các loại mỹ phẩm trêи bàn là của Hạ Yên, đống giày trong tủ giày cũng là của Hạ Yên, còn một hàng thú bông trêи tủ ly là của tâm can bảo bối Tống Du Liệt của Hạ Yên.
Tống Du Liệt thật đáng ghét, tên khốn này lại dám đẩy cô ngã xuống đất.
Sau một trận "lách cách loảng xoảng", cô gọi điện cho quản gia đến dọn dẹp phòng, do có kinh nghiệm từ trước, nên căn phòng của Qua Việt Tú đều dùng những đồ vật có tính chất dẻo dai, như là những đồ trang trí bằng thủy tinh dễ vỡ sẽ không xuất hiện trong phòng của cô, sợ khi cô đập phá chúng sẽ khiến bản thân bị thương.
Từng thứ bị phá hỏng đều được dọn dẹp sạch sẽ, giày mới, gấu bông mới từng thứ được mang lên.
Những thứ cô phá hỏng mất không đến ba phút, quản gia và người giúp việc dọn dẹp căn phòng trở lại như cũ mất mười một phút.
Trước khi đi ngủ, Qua Việt Tú uống sữa bò nóng.
Mỗi lần sau khi cô phá nát căn phòng, người hộ lí đều mang sữa bò pha lẫn thuốc an thần lên.
Đêm nay, Qua Việt Tú mơ thấy ác mộng.
Cô mơ thấy biển sâu, biển sâu vô cùng vô tận.
Tỉnh giấc, trán đầy mồ hôi.
Trong lòng cười khổ, xem ra sau này nói dối cần phải tránh lời nói dối "tôi mơ thấy biển sâu" rồi.
Ngoài cửa sổ, mưa rơi lác đác.
Qua Việt Tú đứng trước giường của Tống Du Liệt.
Cởi dép lê, xốc chăn lên, co cơ thể lại, nép vào vòng ôm ấm áp kia, khuôn mặt dính sát vào lồng ngực cậu.
Xem ra vẫn chưa đủ an toàn, khi thiếu an toàn rất có khả năng sẽ lại mơ thấy biển sâu.
Kéo tay cậu vòng qua thắt lưng mình.
Như vậy là thoải mái rồi.
Không, là an toàn rồi.
Một lúc sau.
Cái tay vòng qua eo cô bắt đầu đẩy ra, cô kéo tay cậu chạm vào trán mình, trêи trán còn lưu lại những giọt mồ hôi từ cơn ác mộng ban nãy, những giọt mồ hôi ấy đến từ đại dương sâu thẳm trong ảo mộng.
Nước biển rất đẹp, ánh mặt trời rọi xuống như tấm thảm xanh nhạt, nhưng dưới tấm thảm xanh kia chôn cất vô số những linh hồn không nơi nương tựa, chúng cứ phiêu bạt suốt ngày.
Lại có lớp mồ hôi mới toát ra.
Cái tay kia không đẩy cô nữa.
Không chỉ không đẩy cô, còn nhẹ nhàng khoác lên vai cô.
Nhớ tới điều gì đó, nói Tống Du Liệt hôm nay cậu đẩy tôi.
Không đáp lại, lực khoác trêи bả vai cô tăng mạnh thêm.
"Hôm nay cậu đẩy tôi."
"..."
"Sau này không được đẩy tôi nữa." Nỉ non.
Mạch ký ức hỗn loạn.
Trong lúc mơ màng, nghe thấy cậu nói Qua Việt Tú không được lấn ép tôi.
Tống Du Liệt còn chưa nghe lời dạy bảo của cô ư?
Câu "Qua Việt Tú không được lấn ép tôi" của cậu đến chỗ cô liền biến thành "Qua Việt Tú, dính sát vào tôi."
Càng đem cơ thể chen lên người cậu, cậu rầu rĩ hừ một tiếng.
Tiếng kêu đau đớn nghe có vẻ rất khổ não, ừm, coi như đây là cái giá phải trả khi đã đẩy cô, cảm thấy hài lòng, động tác đè ép cậu chấm dứt.
Đêm nay, cô cần phải nghỉ ngơi thật tốt, bởi vì ngày mai cô phải chuẩn bị quà sinh nhật đặc biệt cho Tống Du Liệt, phải dốc cả tinh lực vào để chuẩn bị quà.
Hôm sau tỉnh lại, Tống Du Liệt không có ở trong phòng.
Lần này, không rõ vì sao cô không nghênh ngang như thường này đi ra khỏi phòng Tống Du Liệt nữa, dán lỗ tai lên cửa, nghe ngóng âm thanh bên ngoài cửa, xác định không có ai ở ngoài mới mở cửa đi ra.
Mở cửa, nhanh chóng chạy về hướng phòng mình.
Khi quẹo qua hành lang phòng Tống Du Liệt, mới chậm chân lại.
Trêи đường trở về phòng, Qua Việt Tú đụng phải người hộ lí, còn chủ động nhắn nhủ "Tôi vừa mới đi tản bộ về."
Về đến phòng, từ ngoài cửa sổ truyền đến tiếng nói chuyện, quản gia và Khiết nói rằng dạo này Tống Du Liệt dậy sớm hơn cô, mới sáng tinh mơ đã đi chạy bộ và đi bơi.
"Chẳng trách lại cao như vậy." Quản gia nói.
Tám giờ, Qua Việt Tú nhận được thứ mình muốn từ tay Khiết Khiết, cô tốn đô la để có được chúng từ một chủ shop Do it yourself.
Đương nhiên, đây không phải là quà tặng sinh nhật cho Tống Du Liệt, món quà cô tặng cho Tống Du Liệt phải tràn đầy vui vẻ, vui vẻ đến mức có thể làm cho quả mâm xôi ngọt ngào của cô cả đời không quên.
Qua Hồng Huyên cùng nhóm làm ăn của ông bốn giờ chiều mới được đến phòng nghỉ.
Những ngày đầu của lễ hội Hoa đăng, phá lệ thông thường, bữa tiệc sinh nhật ấm áp sẽ được tổ chức trong rừng.
Vài người bạn của Tống Du Liệt cũng mang theo bố mẹ của bọn họ, Qua Việt Tú đứng trêи ban công, đanh mắt nhìn Tống Du Liệt dắt tay Hạ Yên, cậu cùng đám bạn đồng loạt chào hỏi, cha của người này hiện nay đang là một chính khách danh tiếng; còn người mẹ là một vị khách quen trong các chương trình talkshow.
Cái người cậu đang bắt tay là một nhân vật có thân phận rất ghê gớm, doanh nhân phố Wall, một quyết định của ông ta có thể khiến thị trường chứng khoán lên như diều gặp gió, thiên kim tiểu thư khoác tay người cha doanh nhân phố Wall, một tay đeo chiếc túi màu hồng, nhìn vóc dáng và đầu tóc thì là một thiếu nữ rất xinh xắn.
Cầm kính viễn vọng, hình ảnh nhắm ngay vào thiên kim của doanh nhân phố Wall kia, quả nhiên là một cô bé xinh đẹp, cô bé xinh đẹp này còn đong đưa đôi mắt quyến rũ đến quả mâm xôi ngọt ngào của cô.
Ước tính những vị khách quý có trong bữa tiệc sinh nhật của Tống Du Liệt có hàng trăm người.
Tống Du Liệt vừa là thọ tinh() vừa là chủ nhà, đương nhiên nhiệm vụ là phụ trách dẫn các bạn học của cậu đi tham quan, trong thời gian đó, Qua Việt Tú vẫn luôn ngây ngốc ở trong phòng mình, hôm nay là sinh nhật của quả mâm xôi ngọt ngào của cô, cô sẽ không khiến cậu tụt hứng.
() thọ tinh: chủ nhân buổi tiệc sinh nhật
Đúng tám giờ, bức màn sinh nhật kéo ra.
Ban nhạc thần tượng thiếu niên Hollywood cất tiếng hát, đây cũng là màn trình diễn duy nhất trong buổi tiệc sinh nhật, người trưởng thành thì xã giao với người trưởng thành, người chưa thành niên xã giao với người chưa thành niên, Qua Hồng Huyên và bạn của ông ta chắc chắn đang bàn bạc đầu tư thị trường trong tương lai, Hạ Yên với tư cách là mẹ của chủ nhân bữa tiệc sinh nhật đến tiếp đãi nhóm nữ khách quý.
Tống Du Liệt và bạn của cậu đang thảo luận về vấn đề những Đại học trong top league, những cô gái xinh đẹp trong đội cổ động viên.
Tống Du Liệt mặc lễ phục tất nhiên là rất được lòng thiên kim doanh nhân phố Wall, cô ta đứng cạnh chỗ Tống Du Liệt đang đứng, thỉnh thoảng thì thầm nhỏ nhẹ bên tai Tống Du Liệt, liên tục cười duyên dáng.
Hạ Yên lợi hại thật đấy, sinh nhật Tống Du Liệt ngoại trừ thiên kim nhà doanh nhân phố Wall, còn đâu các bạn học đều là nam, mục đích chính là để thiên kim phố Wall nổi bật nhất trong bữa tiệc sinh nhật, lấy lòng được cô bé xinh đẹp này.
Còn ba tiếng nữa đến mười hai giờ, Qua Việt Tú rời khỏi ban công.
Đối với món quà sắp tặng cho Tống Du Liệt, trong lòng vừa mong chờ vừa hoảng loạn, thận trọng nghĩ, tỷ lệ hoảng loạn cao hơn rất nhiều, tám phần hoảng loạn hai phần mong chờ, hai phần mong chờ này còn xen lẫn một điều gì khác không nói rõ ra được.
Qua mười hai giờ, Qua Việt Tú đoán rằng trong lòng quả mâm xôi ngọt ngào của cô thì nhất định cô sẽ càng trở nên độc ác.
Đúng vậy, Qua Việt Tú đúng là một cô gái trong bụng toàn những suy nghĩ xấu xa.
Suy nghĩ kỹ một lúc, nếu làm chuyện như vậy, người chịu thiệt thòi là cô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Quản gia thay Qua Hồng Huyên hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, Qua Việt Tú không thích cảnh náo nhiệt, viện cớ sức khỏe không tốt nên không tham gia bữa tiệc sinh nhật.
Khoảng nửa giờ sau, tiếng gõ cửa lại vang lên, lần này là Hạ Yên
Dì nhỏ ân cần hỏi han của cô đến rồi, giọng nói sau cánh cửa kia thật ghê tởm.
"A Việt sức khỏe của cháu đã đỡ hơn chưa?" "Bánh gato cũng ngon lắm, có muốn dì nhỏ mang một phần qua cho cháu không?" "A Liệt không đi được, nó bảo dì nhỏ thay nó hỏi thăm sức khỏe của cháu đã khá hơn chưa."
Tống Du Liệt hỏi thăm thật mới là lạ đấy, xem ra, dì nhỏ vẫn coi cô như đứa con nít ba tuổi để đùa giỡn.
Không sao, chúng ta bây giờ cũng đang chơi trò lừa gạt lẫn nhau.
Mười giờ, tiếng gõ cửa lại vang lên.
Lần này là Tống Du Liệt.
Xem ra thiên kim phố Wall đã buông tha cho cậu rồi?
Mở cửa.
Người đứng ngoài cửa khiến cô choáng ngợp trong nháy mắt.
Bộ vest nhung xanh đậm phối cùng chiếc nơ thắt cùng màu, tóc mái trêи trán đã được vuốt keo, tóc chải theo tỉ lệ :, đường nét thật hoàn hảo, đúng là đứa trẻ được thượng đế ưu ái, mỗi nét bút mỗi nét khắc đều như được chính tay ngài khắc vẽ.
Quả mâm xôi ngọt ngào của cô đẹp trai biết mấy, đẹp trai đến mức khiến cô rất khổ sở, cũng không biết trong lòng đang khổ sở vì điều gì.
Giờ phút này, theo tình tiết của mấy câu chuyện cũ, hoàng tử sẽ lén trốn khỏi bữa bữa tiệc, trước khi trốn đi mang theo một trái táo giấu trong tay, chàng dự định đến thăm cô gái đang bị bệnh, chàng nghĩ rằng cô gái bị bệnh kia đang rất cô đơn, ăn một trái táo sẽ đỡ hơn một chút.
Chuyện kể ngày xưa sẽ là như vậy sao?
Nhìn cậu, tim cô đập nhanh đến kỳ lạ, đi vòng ra phía sau Tống Du Liệt.
Tay của Tống Du Liệt trống không.
"Không có táo sao." Lẩm bẩm một mình.
"Táo? Chị muốn ăn táo sao?" Cậu hỏi.
Khuôn mặt ưa nhìn như thế, giọng nói cũng dễ nghe, trong lòng Qua Việt Tú càng khổ sở.
"Nếu chị muốn ăn táo thì tôi sẽ đi lấy cho chị." Cậu nói.
Cúi đầu, không nói lời nào.
Cô gái khiến hoàng tử trốn ra khỏi bữa tiệc phải ngã bệnh, nhưng cô lại không bị bệnh.
"Bây giờ sức khỏe đã đỡ hơn chút nào chưa?" Ngữ điệu thế này rất hiếm gặp, lại mang theo chút quan tâm.
Chút quan tâm ấy là cô dùng cả đêm ở trong phòng không gây rắc rối mới đổi được, cô nghĩ vậy.
Kéo tay cậu.
Khẽ nói: "Cùng tôi đi dạo chút đi."
Hai người đều bước đi rất nhẹ, vòng ra bên ngoài bữa tiệc sinh nhật, ban đầu là một trước một sau, sau đó là sóng vai bên nhau, hiện giờ mọi người ở phòng nghỉ đều đang bận rộn trong bữa tiệc sinh nhật, không ai chú ý đến bọn họ vừa bước qua những hàng cây.
Qua hàng cây xanh đó, Qua Việt Tú nghe thấy tiếng cười của Hạ Yên.
Hạ Yên đang nói về A Liệt của bà, A Liệt còn nhỏ đã rất hiểu chuyện, hiện giờ A Liệt đã cao hơn bà hai cái đầu, ngày trước A Liệt còn cõng bà chạy hơn trăm mét trêи bờ cát.
Tiếng cười rất chói tai, nội dung cũng cực kỳ chướng tai.
Ngừng dưới tàng cây, cô nhào vào lồng ngực cậu.
Dì nhỏ đang ở chỗ đó, bà ta cùng bạn bè của mình đang bàn tán sôi nổi về A Liệt, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng.
Cách một hàng cây xanh, A Liệt khiến bà ta kiêu ngạo lại ở cùng chị họ của mình biểu diễn một cảnh khác, xem có mỉa mai không.
Ngã nhào vào lồng ngực cậu, nhỏ giọng nói, nói rằng mẹ mất sớm bà ngoại cũng mất sớm, liệu cô cũng sớm rời khỏi thế giới này hay không, những lời này của cô thật bất lực, thật đáng thương.
Qua Hồng Huyên nói đúng, cô là một con điếm.
Cô còn nói, cô hâm mộ cô gái đeo chiếc túi xách hồng kia, cô gái có túi xách hồng đó khỏe mạnh như vậy.
Vừa nói, đôi mắt vừa tha thiết nhìn cậu.
"Chẳng có gì phải hâm mộ cả", nhẹ nhàng vuốt tóc trước trán cô, khẽ nói: "Chị và cô ấy không có gì khác nhau cả."
"Thật ư? Tôi không khác gì cô ta ư, là thật ư?" Giọng nói đầy ướt át.
Giọng nói của người thiếu niên dịu dàng hiếm thấy: "Đương nhiên rồi."
Nhìn cậu, lông mi run rẩy mở ra, lần thứ ba, từ từ nhắm mắt lại.
Ban đầu, cậu từ chối.
Bởi vì, giọng nói của Hạ Yên đang vang bên đầu cậu, nhưng tay cô rất quấn người, mỗi ngón tay như những cành cây dẻo dai.
Trong lúc đang tận tình quấn quýt, tiếng bước chân hai người dẫm trêи bãi cỏ phát ra tiếng loạt xoạt, cả hai đều tìm chỗ trốn.
Quấn quýt một hồi mới rời môi, rồi lại càng trốn sâu vào bóng tối, cậu nhìn cô cô nhìn cậu, lồng ngực cả hai đang phập phồng dữ dội, chẳng biết phải làm sao để giải quyết được tình cảm kì quái này, thế là đôi môi lại quấn quýt một lần nữa, giống như cũng chỉ có thể như vậy, chỉ có thể dùng cách này để giảm bớt đi rung động. Càng thô bạo càng trực tiếp, cô ra sức nhón chân đem cơ thể dán lên người cậu, từ khóe miệng bật ra âm thanh, âm thanh này đã bị một lực mạnh hơn phá vỡ, ưm...
Cuối cùng.
Cậu buông cô ra.
Lưng cô ngã lên thân cây, một tay của cậu chống lên thân cây.
Hai người như vừa mới trải qua cuộc thi chạy nghìn mét, trêи trán những giọt mồ hôi không ngừng túa ra.
Hành động dây dưa đó làm áo choàng của cô rơi xuống, một chân của cậu dẫm trêи chiếc áo của cô, chiếc áo bây giờ thật không dám nhìn, có một chiếc cúc áo sơ mi của cô rơi xuống, cơn gió đêm từ trêи ngọn cây thổi xuống, xen lẫn hơi lạnh của sương đêm đầu đông, trước ngực bỗng cảm thấy lạnh lẽo.
Lúc đó, có thứ gì đó đang rục rịch.